Đường - Đa Lê
Chương 69: Huấn luyện viên cá nhân
Cảnh Ngọc vừa mới để lộ một chút suy nghĩ nhỏ nhặt, liền bị Klaus không chút nương tay bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Nhưng từ bỏ chưa bao giờ là châm ngôn sống của Cảnh Ngọc. Cô khéo léo cầm điện thoại ra xa một chút, áp dụng mẹo nhỏ mà Loan Bán Tuyết đã từng dạy, ôm một chiếc gối tựa, đặt cằm lên đó, cố gắng trông thật đáng thương.
Thế nhưng, trái tim của ngài Klaus dường như được làm từ đá.
Dưới ánh mắt tội nghiệp của cô, không những anh không động lòng mà còn bật cười.
Cảnh Ngọc để ý một lọn tóc còn ẩm dính trên tai của Klaus, ướt nhẹ như mầm non vừa nhú lên trong mùa mưa.
Mặc dù thường xuyên chơi thể thao, nhưng có lẽ vì di truyền, làn da của Klaus dường như không thể rám nắng. Tuy nhiên, dưới ánh nắng mạnh, anh nhất định phải bảo vệ kỹ lưỡng, nếu không sẽ bị cháy nắng.
Đây là điểm yếu trong gen của người da trắng, mà Klaus có vẻ dễ bị cháy nắng hơn cả.
Có lẽ vì thế, anh không bao giờ cố gắng phơi nắng để làm sạm da.
"Nói cho tôi biết," Klaus hỏi, "Em muốn tham gia câu lạc bộ bắn súng vì lý do gì? Đừng dùng mấy lý lẽ cũ rích, em không lừa được tôi đâu."
Cảnh Ngọc hừ một tiếng, chậm rãi đáp, "Thực ra, tôi cần một nền tảng để có thể gặp gỡ nhiều bạn bè hơn."
Klaus không trả lời ngay. Anh vô thức chạm vào chiếc nhẫn mình thường đeo, nhưng nhận ra không có, khựng lại một chút, rồi mới nhìn Cảnh Ngọc, "Không nghĩ đến các hoạt động xã giao khác à? Ví dụ như cưỡi ngựa chẳng hạn."
Cảnh Ngọc như nghe chuyện thần thoại, hỏi đầy ngạc nhiên, "Ngài điên rồi à? Làm gì có việc tôi nuôi nổi ngựa chứ?"
Klaus thản nhiên, "Em quên Voltaire và Foehrkan rồi sao?"
Cảnh Ngọc: "..."
"Đôi ngựa nhỏ đó đã được huấn luyện rất tốt rồi," Klaus nhắc, "Chúng có lẽ cũng rất nhớ em."
Cảnh Ngọc bĩu môi, "Chưa chắc đâu. Nếu ai đó đặt cho tôi cái tên kiểu "Hạ Tử Vy" hoặc "Tiểu Yến Tử", thì đừng nói nhớ, nhìn thấy đối phương tôi còn thấy khó chịu nữa."
Klaus: "Hửm?"
Anh không hiểu câu nói đùa này, hơi bối rối.
Cảnh Ngọc suy nghĩ vài giây, rồi quyết định bỏ qua việc giải thích.
Quá khó để cắt nghĩa.
"Không nhắc chuyện đó nữa," Cô thẳng thắn, "bắn súng đi. Nghe có vẻ ngầu hơn mà không làm mông... đau."
Cô từng thử cưỡi ngựa. Mặc dù đã mặc đồ bảo hộ, nhưng kết quả không khả quan, phần đùi và mông bị cọ xát đỏ rát một mảng.
Sau đó, mấy ngày liền đùi vừa ngứa vừa đau, khiến cô từ chối hoàn toàn môn thể thao này.
Klaus không tiếp tục thuyết phục, anh hỏi, "Vậy, em muốn biết điều gì?"
Cảnh Ngọc vốn đã chuẩn bị sẵn câu hỏi, nhưng không ngờ ngay khi vừa bật video, cô đã bị ngoại hình xuất sắc của Klaus làm cho choáng ngợp, đến nỗi những gì định nói cứ nghẹn lại.
Người đàn ông này bình thường đã quen mặc màu cơ bản, nay mặc thêm chiếc áo màu xanh đậm khiến anh trông thật bắt mắt. Màu xanh rêu vốn dĩ đã tôn làn da trắng, huống hồ làn da của Klaus vốn tự nhiên sáng mịn, lại thêm đôi mắt xanh quyến rũ...
Cảnh Ngọc hắng giọng, "Tôi muốn anh giúp tôi tham gia câu lạc bộ bắn súng, rồi nếu có thể, hãy gợi ý vài lựa chọn phù hợp cho tôi được không? Tôi tìm kiếm trên mạng nhưng thông tin quá nhiều, nào là loại súng, nào là khóa học... rất phức tạp. Tôi không biết nên chọn cái nào."
Nói xong, cô cố ép mình không nhìn vào Klaus.
Chiếc áo ngủ màu xanh của anh mặc không kín, hơi lỏng lẻo, vô tình để lộ cơ bắp.
Cảnh Ngọc tất nhiên biết cảm giác chạm vào làn da đó sẽ thế nào.
Nhưng bây giờ không thể. Cách nhau màn hình, cách nhau khoảng cách, cô ngồi thẳng, tay cầm giấy bút, ép mình tập trung ghi chép những điều Klaus nói.
Klaus đồng ý với yêu cầu của cô.
Anh cẩn thận chỉ dẫn cho Cảnh Ngọc về các loại thiết bị cần chuẩn bị, cũng như cách bảo vệ bản thân khi luyện tập.
Về phần giấy tờ, điều này không cần phải chuẩn bị trước. Klaus sẽ gửi cho cô một biểu mẫu điện tử từ câu lạc bộ, chỉ cần Cảnh Ngọc điền xong, phần còn lại cứ để anh xử lý.
Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm kích nói, "Người Trung Quốc chúng tôi có một câu cổ ngữ, "Đại ân không lời cảm tạ"—"
Klaus cắt ngang, "Lấy thân báo đáp?"
Cảnh Ngọc im lặng một giây, chân thành đáp, "Thưa ngài Klaus đáng kính, suy nghĩ của ngài có hơi đen tối rồi đấy."
"Không phải vậy sao?" Klaus nheo mắt cười, nhìn cô chăm chú. "Thế em định cảm ơn tôi như thế nào?"
Thật lòng mà nói, Cảnh Ngọc chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô chỉ tiện miệng nói để bày tỏ.
Cô ngập ngừng một giây rồi hỏi, "Ngài muốn gì?"
"Tạm thời chưa nghĩ ra," Klaus mỉm cười đáp. "Có thể cho tôi chút thời gian để cân nhắc không?"
Cảnh Ngọc đồng ý ngay lập tức.
Vài giây sau, cô lại nhớ ra một chuyện, nghiêm túc nhắc nhở Klaus, "Nhưng có vài điều chúng ta cần nói rõ trước."
"Ngài không được yêu cầu tôi làm những việc vi phạm pháp luật, trái đạo đức, đi ngược lập trường quốc gia của tôi, hay những việc trái ý chí cá nhân nghiêm trọng..."
Klaus kiên nhẫn lắng nghe cô nói liên hồi, ánh mắt nhìn cô ngày càng có vẻ thích thú.
Cảnh Ngọc nói liền một hơi, rồi dừng lại hít một hơi sâu, tiếp tục mạnh dạn bổ sung, "Quan trọng nhất là, ngài không được đòi quá nhiều tiền! Một nghìn euro, đó là giới hạn của ngài và cũng là mức chịu đựng tối đa của tôi!"
Klaus gật đầu, thông cảm nói, "Yên tâm đi, tôi sẽ không đòi lấy châu báu từ dưới thân của rồng đâu."
Câu nói này khiến Cảnh Ngọc thở phào một cách nặng nề.
Cô thành thật đáp, "Vậy thì tốt quá rồi."
Klaus nhìn Cảnh Ngọc vui vẻ tạm biệt anh, gương mặt rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Cô chào tạm biệt, cúi người qua màn hình, dứt khoát tắt video.
Màn hình phía Klaus cũng tối đen.
Anh trầm tư một lúc, không kìm được bật cười, cúi xuống nhìn ngón tay mình.
Klaus đeo lại chiếc nhẫn hồng ngọc vừa tháo ra.
Như trong cuốn truyện cổ tích mà Cảnh Ngọc thường đọc.
Thứ ma vương muốn chưa bao giờ là kho báu của rồng.
Với sự giúp đỡ của Klaus, Cảnh Ngọc nhanh chóng nhận được phản hồi từ câu lạc bộ bắn súng.
Câu lạc bộ này sẽ không bao giờ từ chối người được Klaus giới thiệu.
Cảnh Ngọc đã thành công gia nhập.
Sau khi thảo luận kỹ về nhu cầu của cô, Klaus đề xuất cô nên dùng súng ngắn bán tự động cỡ 9mm, có thể điều chỉnh một phần.
Khi lựa chọn súng, Klaus chủ yếu cân nhắc đến thể trạng của Cảnh Ngọc và tham vọng tương lai của cô về việc xin giấy phép sử dụng súng.
Nếu sau này cô thực sự tham gia các cuộc thi, khả năng được cấp giấy phép là hoàn toàn có thể.
Hoàn thành kỳ thi kiến thức cơ bản về vũ khí và vượt qua, cô chỉ cần mang biểu mẫu đi gặp chủ tịch câu lạc bộ hoặc người phụ trách khác để ký tên, đồng thời xin xác nhận về việc huấn luyện trong một năm.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ và biểu mẫu, cô sẽ mang đến Liên đoàn Bắn súng để nộp phí và chờ xét duyệt.
Đợi đến khi xét duyệt xong, Cảnh Ngọc mới nhận được chứng nhận cần thiết.
Từ đây, cô mới có thể đến cơ quan chính phủ để xin giấy phép sở hữu súng và giấy phép mua súng loại xanh.
Thông thường, cô chỉ có thể xin giấy phép mua loại súng phục vụ cho việc huấn luyện.
Dù việc người không có quốc tịch Đức xin giấy phép sở hữu súng ngắn bán tự động khá khó khăn, Klaus rất vui lòng giúp cô "giải quyết" trở ngại này.
Trong mắt anh, khẩu súng ngắn 9mm này phù hợp với cô nhất.
Nhiều cô gái chọn dùng súng hơi để trải nghiệm, nhưng loại súng này không được công nhận trong việc xin giấy phép sở hữu súng ngắn bán tự động cỡ 9mm.
Việc phụ nữ sử dụng súng, đây không phải là đặc quyền của đàn ông.
Trong mắt Cảnh Ngọc hiện tại, súng nào cũng đều rất ngầu.
Cô tích cực tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, nơi còn cung cấp các khóa học. Một khóa học có giá khoảng 350 euro, bao gồm phí sân bãi, súng, và đạn.
Huấn luyện viên của khóa học cũng do Klaus giới thiệu, là một người Đức nghiêm túc, mang dòng máu Ý, tên là Chiara. Cô từng vô địch quốc gia nội dung bắn súng thể thao cỡ nhỏ của nữ ở Đức.
Sau khi tham gia câu lạc bộ, cuộc sống của Cảnh Ngọc trở nên phong phú hơn hẳn.
Điều duy nhất khiến cô khó hiểu là Hilger, người dường như vẫn chưa thoát khỏi vai trò "chỉ chia tiền riêng cho Cảnh Ngọc".
Hơn nữa, cậu ta còn bắt đầu gửi cho cô mỗi ngày một loạt những sticker biểu cảm của giới trung niên kỳ quặc, kèm theo đủ loại "chicken soup for the soul" quái lạ.
Ví dụ như sáng nay:
Hilger: "Cả năm bắt đầu từ mùa xuân, cả ngày khởi đầu từ buổi sáng. Người trẻ nhất định phải nhớ, hiếu thảo với cha mẹ, duy trì kỷ luật, yêu cuộc sống. Chào buổi sáng, người theo đuổi giấc mơ. 🌹🌹"
Đến trưa:
Hilger: "Cơ thể khỏe mạnh và ý chí kiên cường là nền tảng để nỗ lực vươn lên, là cội nguồn của việc theo đuổi ước mơ. Đừng ghen tị với sự an nhàn, đừng sợ khó khăn. Tiến lên, những người lao động! ❤️❤️"
Và đến tối:
Hilger: "Jemma, cậu ngẩng đầu lên nhìn trăng ngoài kia xem, có giống như 20 euro mà cậu quên trả cho tôi sau khi chia đôi hóa đơn lần trước không?"
Cảnh Ngọc: "..."
Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, bèn khiêm tốn hỏi ý kiến ngài Klaus.
Khi Cảnh Ngọc kể lại nội dung các tin nhắn của Hilger một cách đơn giản, Klaus suy tư giây lát rồi thân thiện đưa ra giả thuyết, "Có lẽ cậu ta rất muốn học tiếng Trung từ em?"
Cảnh Ngọc trầm ngâm hồi tưởng, cố gắng nghĩ ngợi, "Chắc là vậy?"
"Mặc dù tôi rất hiểu động cơ của cậu ta, nhưng mà—" Giọng Klaus khựng lại đôi chút.
Cảnh Ngọc nghe rõ tiếng thở dài từ phía bên kia.
"Nhưng cậu ta sao có thể làm những việc khiến người khác khó chịu như vậy?" Klaus tiếc nuối nói, "Dù tôi ủng hộ việc chia đôi hóa đơn, nhưng nếu là tôi, chắc chắn sẽ không tính toán chi ly như thế với em."
Cảnh Ngọc thật lòng tỏ ý đồng tình.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Đến nay đã qua một thời gian kể từ khi Klaus giới thiệu Cảnh Ngọc vào câu lạc bộ bắn súng.
Cô đã thành công trao đổi danh thiếp với hai khách hàng tiềm năng, thậm chí còn hẹn uống cà phê cùng họ.
Hai người này, một là người gốc Thổ Nhĩ Kỳ, sở hữu một nhà hàng phong cách Thổ ở Munich; người còn lại là quản lý khu vực của một chuỗi siêu thị, sống ở Frankfurt, là Hoa kiều.
Chỉ cần ký được một trong hai hợp đồng này, Cảnh Ngọc có thể kiếm đủ tiền tiêu cho cả năm tới mà không phải lo lắng gì.
Tuy nhiên, ở một góc độ khác, chuyện xã giao lại không đơn giản.
Mặc dù cô đeo chiếc dây chuyền Klaus tặng, nhưng những người này đều là "tinh anh trong giới", chưa tận mắt thấy cô và Klaus xuất hiện cùng nhau thì sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.
Đúng là "không thấy thỏ, không thả chim ưng"...
Gia nhập câu lạc bộ đã lâu, nhưng Cảnh Ngọc vẫn chưa gặp lại Klaus.
Cô không rõ là do lịch trình của hai người không khớp, hay vì Klaus thật sự bận rộn. Ít nhất, trong nhiều lần tham gia hoạt động câu lạc bộ, Klaus đều tình cờ vắng mặt.
Vậy mà những hôm Cảnh Ngọc lười biếng không đi, Klaus lại bất ngờ xuất hiện tại câu lạc bộ.
Ngoài ra, ở câu lạc bộ, Cảnh Ngọc còn gặp Maxim, người từng là bác sĩ tâm lý của Klaus.
Maxim vẫn giữ vẻ ngoài vui vẻ và thoải mái trò chuyện với Cảnh Ngọc, cứ như việc anh từng ép cô làm kiểm tra tâm lý tại đám cưới chưa từng xảy ra.
Tuân thủ nguyên tắc "đưa tay không đánh người cười với mình", dù trong lòng đã gắn cho Maxim nhãn mác "thiếu đạo đức nghề nghiệp", nhưng khi Maxim cười nói trò chuyện, cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Ở bên ngài Klaus một thời gian, tính khí của cô cũng dịu đi nhiều. Có lẽ đây chính là câu nói nổi tiếng, "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Klaus đã dạy cô một cách trực tiếp về lòng kiên nhẫn.
Trước khi hoàn toàn hiểu rõ quá khứ và trải nghiệm của một người, đừng vội vàng phán xét họ.
Khi muốn chỉ trích ai đó, hãy nhớ rằng môi trường họ trưởng thành có thể rất khắc nghiệt.
Trong các mối quan hệ, cần học cách bao dung và thích nghi.
Càng tiếp xúc với nhiều người, Cảnh Ngọc càng nhận ra, những quý ông bao dung và lịch thiệp như Klaus thực sự rất hiếm.
Ưu điểm của các quý ông đều giống nhau, nhưng tính cách kỳ quái thì muôn màu muôn vẻ.
Đặc biệt là Maxim, bác sĩ thiếu đạo đức nghề nghiệp này gần đây lại thường thích cười tươi và kể cho cô những tin tức nghe có vẻ rất khó chịu.
"Cô biết không, Jemma? Ở Pháp, một viện trưởng cô nhi viện vì bạo hành trẻ em đã bị kết án tù chung thân. Vài ngày trước, ông ta chết vì bệnh tim trong trại giam."
"Ở Dunkirk, Pháp, có một nhà hàng Trung Quốc hoạt động hơn 30 năm, tên là Hiểu Hương Quán. Cái tên nghe hay đúng không? Nhưng nghe nói ông chủ từng thuê lao động trẻ em bất hợp pháp... Có lẽ sắp đóng cửa rồi."
"Jemma, cô nghĩ sao về những người đã từng trải qua tổn thương tâm lý nghiêm trọng từ thời thơ ấu?"
...
Cảnh Ngọc bị anh ấy làm ồn đến đau đầu, tiện miệng ném lại một câu, sau đó vội vã cầm khẩu súng đã nạp đầy đạn để đi tập bắn.
Maxim không đi theo.
Cảnh Ngọc cẩn thận mặc chiếc áo giáp đen bảo vệ vai, đeo găng tay dày, nâng khẩu súng ngắn lên, hơi nheo mắt, nhắm đại một chút vào bia cách đó không xa.
Đã mấy ngày không tới đây, giờ cầm súng lại có chút xa lạ.
Cảnh Ngọc vừa định bật chốt an toàn thì từ phía sau vang lên giọng nói của Klaus, "Jemma, tư thế cầm súng của em không đúng, như vậy sẽ làm tổn thương vai. Trong những lần bắn sau, đạn cũng sẽ bị lệch rất nhiều."
Cảnh Ngọc ngừng động tác, thu lại khẩu súng, quay người chào hỏi, "Ngài Klaus."
Ngài Klaus mặc một bộ đồ đen, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần vừa vặn. Ngoại trừ khi vận động, anh gần như không bao giờ mặc loại áo thun bó sát này.
Đặc biệt là kiểu áo thun này, làm lộ rõ vóc dáng hoàn hảo của anh, hoàn toàn khác biệt với phong thái nghiêm chỉnh trong những bộ vest thường ngày, mang lại cảm giác nam tính mãnh liệt.
Dù trước đây Cảnh Ngọc cũng từng thấy anh mặc như vậy, nhưng đã lâu lắm rồi không có cơ hội tiếp xúc gần như vậy.
Hôm nay, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, đầu óc Cảnh Ngọc như nổ tung, mất rất nhiều sức mới buộc bản thân dời ánh mắt, tập trung lại vào bia bắn trước mặt.
Vài giây sau, cô giả vờ như không có chuyện gì, lén lút quan sát anh thêm lần nữa.
Tệ rồi, tại sao vóc dáng ngài Klaus hôm nay lại trông quyến rũ hơn trước đây thế này?
Klaus đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy người quen, hơi ngạc nhiên hỏi, "Chiara đâu rồi?"
Cảnh Ngọc đáp, "Cô ấy đi lấy nước, sẽ quay lại ngay thôi."
Klaus rõ ràng không đồng tình: "Chiara quá cẩu thả. Làm sao có thể để học viên tự tập bắn một mình?"
Súng không giống như những thứ khác, tiềm ẩn nguy hiểm rất lớn.
Khi không có huấn luyện viên bảo vệ và giám sát, nói chung là cấm học viên – đặc biệt là người mới – tự luyện tập.
Klaus nhìn tư thế cầm súng và đứng của Cảnh Ngọc, không chuẩn, mắc nhiều sai sót.
Anh cúi người, đeo găng tay bảo vệ màu đen, tiến lại gần cô, nhíu mày hỏi: "Chiara dạy em cầm súng thế này à?"
Dù ngài Klaus rất kiên nhẫn, nhưng trong một số việc, anh vẫn luôn giữ sự nghiêm túc đúng kiểu người Đức.
Cảnh Ngọc lập tức giải thích thay cho giáo viên của mình, "Không phải đâu, thưa ngài, là do tôi tự quên những lời dặn của huấn luyện viên."
Klaus không đáp, chỉ đứng sau lưng cô, ra hiệu để cô làm lại tư thế bắn.
Đợi Cảnh Ngọc chỉnh xong, Klaus đứng phía sau bắt đầu sửa lỗi cho cô, "Trước tiên, khi bắn ở tư thế đứng, lưng không được ngả ra sau – đứng lại."
Nói xong, anh đặt nhẹ tay lên lưng Cảnh Ngọc. Qua lớp găng tay, Cảnh Ngọc cảm nhận được bàn tay anh đặt lên – rất điềm tĩnh, giữ khoảng cách chuẩn mực, giống như một huấn luyện viên bình thường. Ngón tay anh không chạm vào người cô, chỉ có lớp găng tay đặt lên lưng, đẩy nhẹ để chỉnh sửa tư thế của cô.
Cảnh Ngọc thẳng lưng lên, hơi thở lúc này có phần rối loạn.
Nhưng chưa kịp cảm nhận thêm, Klaus đã rút tay lại.
Anh hoàn toàn giống như một cỗ máy vô cảm, nghiêm túc chỉ dẫn cô, không một chút rung động hay quan tâm đến nhịp tim hỗn loạn của cô khi đứng gần.
"Thứ hai, tư thế cầm súng của em không đúng," Klaus bình tĩnh nhận xét.
"Jemma, em đã hiểu sai. Giữ tay không động đậy trong lúc bắn không đồng nghĩa với "ổn định". Đừng cố chống lại lực giật của súng, hiểu chưa?"
Ngài Klaus với thân hình cao lớn, Cảnh Ngọc nhìn xuống mặt đất, thấy chiếc bóng của anh bao phủ hoàn toàn lên cô.
Cô ngửi thấy mùi hương trên người anh, qua không khí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và giọng nói của anh.
Ngài Klaus vẫn kiên nhẫn giảng giải, hướng dẫn cô, "Cho phép tôi chạm vào tay em được không?"
Cảnh Ngọc cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
"Được," Cô trả lời, "Ngài cứ tự nhiên."
Klaus cúi người, bàn tay lớn của anh có thể bao trọn tay cô, nhưng anh không làm thế. Chỉ nhẹ nhàng gõ vào chỗ sai trên ngón tay cô, kiên nhẫn sửa tư thế cầm súng, "Nâng cánh tay lên, ngang với vai phải của em."
Cảnh Ngọc cảm nhận tay anh đang nâng tay cô, nhẹ nhàng kéo ra phía sau, nâng cánh tay cô lên cao.
Tai cô hơi nóng, có lẽ là chưa quen với khoảng cách gần như thế này.
Klaus rất chừng mực trong việc kiểm soát tiếp xúc cơ thể, không có hành động dư thừa.
Ngoài những gì cần thiết để giảng dạy, anh không hề chạm vào tay hay người cô.
Anh thực sự giống như một người thầy lý trí và xuất sắc.
"Dạng chân ra," Klaus chỉ dẫn, "Dạng rộng bằng vai, nào, nắm chắc tay cầm – thả lỏng chút, em nắm chặt quá rồi."
Cảnh Ngọc cuối cùng nhận ra, nhận sự hướng dẫn của Klaus thật sự là một quyết định ngu ngốc.
Cô vốn dĩ không có nhiều khả năng chống lại sức hấp dẫn của đàn ông, đặc biệt khi họ ở gần, rất gần thế này.
Gần như áp mặt vào nhau rồi.
Nhịp tim cô không kiểm soát được, đập thình thịch như một chú thỏ hoảng loạn va vào cánh cửa giữa mùa đông.
Đúng lúc này, Klaus lại quan tâm hỏi, "Jemma, tại sao tai em lại đỏ như vậy?"
Cảnh Ngọc hít một hơi sâu, giọng cô khô khan, "Không có gì đâu, chỉ là nghĩ đến sắp bắn súng, tôi hơi phấn khích."
Để chứng tỏ lời nói thật, cô nhấn mạnh thêm, "Đây là lần thứ bảy tôi cầm súng đó."
Cảnh Ngọc nghe thấy Klaus bật cười.
Anh nắm lấy tay cô, lịch sự đưa ra lời mời, "Jemma, nhà tôi còn rất nhiều súng. Tối nay em có muốn qua không? Tôi có một sân bắn riêng, chúng ta có thể từ từ luyện tập."
Nhưng từ bỏ chưa bao giờ là châm ngôn sống của Cảnh Ngọc. Cô khéo léo cầm điện thoại ra xa một chút, áp dụng mẹo nhỏ mà Loan Bán Tuyết đã từng dạy, ôm một chiếc gối tựa, đặt cằm lên đó, cố gắng trông thật đáng thương.
Thế nhưng, trái tim của ngài Klaus dường như được làm từ đá.
Dưới ánh mắt tội nghiệp của cô, không những anh không động lòng mà còn bật cười.
Cảnh Ngọc để ý một lọn tóc còn ẩm dính trên tai của Klaus, ướt nhẹ như mầm non vừa nhú lên trong mùa mưa.
Mặc dù thường xuyên chơi thể thao, nhưng có lẽ vì di truyền, làn da của Klaus dường như không thể rám nắng. Tuy nhiên, dưới ánh nắng mạnh, anh nhất định phải bảo vệ kỹ lưỡng, nếu không sẽ bị cháy nắng.
Đây là điểm yếu trong gen của người da trắng, mà Klaus có vẻ dễ bị cháy nắng hơn cả.
Có lẽ vì thế, anh không bao giờ cố gắng phơi nắng để làm sạm da.
"Nói cho tôi biết," Klaus hỏi, "Em muốn tham gia câu lạc bộ bắn súng vì lý do gì? Đừng dùng mấy lý lẽ cũ rích, em không lừa được tôi đâu."
Cảnh Ngọc hừ một tiếng, chậm rãi đáp, "Thực ra, tôi cần một nền tảng để có thể gặp gỡ nhiều bạn bè hơn."
Klaus không trả lời ngay. Anh vô thức chạm vào chiếc nhẫn mình thường đeo, nhưng nhận ra không có, khựng lại một chút, rồi mới nhìn Cảnh Ngọc, "Không nghĩ đến các hoạt động xã giao khác à? Ví dụ như cưỡi ngựa chẳng hạn."
Cảnh Ngọc như nghe chuyện thần thoại, hỏi đầy ngạc nhiên, "Ngài điên rồi à? Làm gì có việc tôi nuôi nổi ngựa chứ?"
Klaus thản nhiên, "Em quên Voltaire và Foehrkan rồi sao?"
Cảnh Ngọc: "..."
"Đôi ngựa nhỏ đó đã được huấn luyện rất tốt rồi," Klaus nhắc, "Chúng có lẽ cũng rất nhớ em."
Cảnh Ngọc bĩu môi, "Chưa chắc đâu. Nếu ai đó đặt cho tôi cái tên kiểu "Hạ Tử Vy" hoặc "Tiểu Yến Tử", thì đừng nói nhớ, nhìn thấy đối phương tôi còn thấy khó chịu nữa."
Klaus: "Hửm?"
Anh không hiểu câu nói đùa này, hơi bối rối.
Cảnh Ngọc suy nghĩ vài giây, rồi quyết định bỏ qua việc giải thích.
Quá khó để cắt nghĩa.
"Không nhắc chuyện đó nữa," Cô thẳng thắn, "bắn súng đi. Nghe có vẻ ngầu hơn mà không làm mông... đau."
Cô từng thử cưỡi ngựa. Mặc dù đã mặc đồ bảo hộ, nhưng kết quả không khả quan, phần đùi và mông bị cọ xát đỏ rát một mảng.
Sau đó, mấy ngày liền đùi vừa ngứa vừa đau, khiến cô từ chối hoàn toàn môn thể thao này.
Klaus không tiếp tục thuyết phục, anh hỏi, "Vậy, em muốn biết điều gì?"
Cảnh Ngọc vốn đã chuẩn bị sẵn câu hỏi, nhưng không ngờ ngay khi vừa bật video, cô đã bị ngoại hình xuất sắc của Klaus làm cho choáng ngợp, đến nỗi những gì định nói cứ nghẹn lại.
Người đàn ông này bình thường đã quen mặc màu cơ bản, nay mặc thêm chiếc áo màu xanh đậm khiến anh trông thật bắt mắt. Màu xanh rêu vốn dĩ đã tôn làn da trắng, huống hồ làn da của Klaus vốn tự nhiên sáng mịn, lại thêm đôi mắt xanh quyến rũ...
Cảnh Ngọc hắng giọng, "Tôi muốn anh giúp tôi tham gia câu lạc bộ bắn súng, rồi nếu có thể, hãy gợi ý vài lựa chọn phù hợp cho tôi được không? Tôi tìm kiếm trên mạng nhưng thông tin quá nhiều, nào là loại súng, nào là khóa học... rất phức tạp. Tôi không biết nên chọn cái nào."
Nói xong, cô cố ép mình không nhìn vào Klaus.
Chiếc áo ngủ màu xanh của anh mặc không kín, hơi lỏng lẻo, vô tình để lộ cơ bắp.
Cảnh Ngọc tất nhiên biết cảm giác chạm vào làn da đó sẽ thế nào.
Nhưng bây giờ không thể. Cách nhau màn hình, cách nhau khoảng cách, cô ngồi thẳng, tay cầm giấy bút, ép mình tập trung ghi chép những điều Klaus nói.
Klaus đồng ý với yêu cầu của cô.
Anh cẩn thận chỉ dẫn cho Cảnh Ngọc về các loại thiết bị cần chuẩn bị, cũng như cách bảo vệ bản thân khi luyện tập.
Về phần giấy tờ, điều này không cần phải chuẩn bị trước. Klaus sẽ gửi cho cô một biểu mẫu điện tử từ câu lạc bộ, chỉ cần Cảnh Ngọc điền xong, phần còn lại cứ để anh xử lý.
Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm kích nói, "Người Trung Quốc chúng tôi có một câu cổ ngữ, "Đại ân không lời cảm tạ"—"
Klaus cắt ngang, "Lấy thân báo đáp?"
Cảnh Ngọc im lặng một giây, chân thành đáp, "Thưa ngài Klaus đáng kính, suy nghĩ của ngài có hơi đen tối rồi đấy."
"Không phải vậy sao?" Klaus nheo mắt cười, nhìn cô chăm chú. "Thế em định cảm ơn tôi như thế nào?"
Thật lòng mà nói, Cảnh Ngọc chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô chỉ tiện miệng nói để bày tỏ.
Cô ngập ngừng một giây rồi hỏi, "Ngài muốn gì?"
"Tạm thời chưa nghĩ ra," Klaus mỉm cười đáp. "Có thể cho tôi chút thời gian để cân nhắc không?"
Cảnh Ngọc đồng ý ngay lập tức.
Vài giây sau, cô lại nhớ ra một chuyện, nghiêm túc nhắc nhở Klaus, "Nhưng có vài điều chúng ta cần nói rõ trước."
"Ngài không được yêu cầu tôi làm những việc vi phạm pháp luật, trái đạo đức, đi ngược lập trường quốc gia của tôi, hay những việc trái ý chí cá nhân nghiêm trọng..."
Klaus kiên nhẫn lắng nghe cô nói liên hồi, ánh mắt nhìn cô ngày càng có vẻ thích thú.
Cảnh Ngọc nói liền một hơi, rồi dừng lại hít một hơi sâu, tiếp tục mạnh dạn bổ sung, "Quan trọng nhất là, ngài không được đòi quá nhiều tiền! Một nghìn euro, đó là giới hạn của ngài và cũng là mức chịu đựng tối đa của tôi!"
Klaus gật đầu, thông cảm nói, "Yên tâm đi, tôi sẽ không đòi lấy châu báu từ dưới thân của rồng đâu."
Câu nói này khiến Cảnh Ngọc thở phào một cách nặng nề.
Cô thành thật đáp, "Vậy thì tốt quá rồi."
Klaus nhìn Cảnh Ngọc vui vẻ tạm biệt anh, gương mặt rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Cô chào tạm biệt, cúi người qua màn hình, dứt khoát tắt video.
Màn hình phía Klaus cũng tối đen.
Anh trầm tư một lúc, không kìm được bật cười, cúi xuống nhìn ngón tay mình.
Klaus đeo lại chiếc nhẫn hồng ngọc vừa tháo ra.
Như trong cuốn truyện cổ tích mà Cảnh Ngọc thường đọc.
Thứ ma vương muốn chưa bao giờ là kho báu của rồng.
Với sự giúp đỡ của Klaus, Cảnh Ngọc nhanh chóng nhận được phản hồi từ câu lạc bộ bắn súng.
Câu lạc bộ này sẽ không bao giờ từ chối người được Klaus giới thiệu.
Cảnh Ngọc đã thành công gia nhập.
Sau khi thảo luận kỹ về nhu cầu của cô, Klaus đề xuất cô nên dùng súng ngắn bán tự động cỡ 9mm, có thể điều chỉnh một phần.
Khi lựa chọn súng, Klaus chủ yếu cân nhắc đến thể trạng của Cảnh Ngọc và tham vọng tương lai của cô về việc xin giấy phép sử dụng súng.
Nếu sau này cô thực sự tham gia các cuộc thi, khả năng được cấp giấy phép là hoàn toàn có thể.
Hoàn thành kỳ thi kiến thức cơ bản về vũ khí và vượt qua, cô chỉ cần mang biểu mẫu đi gặp chủ tịch câu lạc bộ hoặc người phụ trách khác để ký tên, đồng thời xin xác nhận về việc huấn luyện trong một năm.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ và biểu mẫu, cô sẽ mang đến Liên đoàn Bắn súng để nộp phí và chờ xét duyệt.
Đợi đến khi xét duyệt xong, Cảnh Ngọc mới nhận được chứng nhận cần thiết.
Từ đây, cô mới có thể đến cơ quan chính phủ để xin giấy phép sở hữu súng và giấy phép mua súng loại xanh.
Thông thường, cô chỉ có thể xin giấy phép mua loại súng phục vụ cho việc huấn luyện.
Dù việc người không có quốc tịch Đức xin giấy phép sở hữu súng ngắn bán tự động khá khó khăn, Klaus rất vui lòng giúp cô "giải quyết" trở ngại này.
Trong mắt anh, khẩu súng ngắn 9mm này phù hợp với cô nhất.
Nhiều cô gái chọn dùng súng hơi để trải nghiệm, nhưng loại súng này không được công nhận trong việc xin giấy phép sở hữu súng ngắn bán tự động cỡ 9mm.
Việc phụ nữ sử dụng súng, đây không phải là đặc quyền của đàn ông.
Trong mắt Cảnh Ngọc hiện tại, súng nào cũng đều rất ngầu.
Cô tích cực tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, nơi còn cung cấp các khóa học. Một khóa học có giá khoảng 350 euro, bao gồm phí sân bãi, súng, và đạn.
Huấn luyện viên của khóa học cũng do Klaus giới thiệu, là một người Đức nghiêm túc, mang dòng máu Ý, tên là Chiara. Cô từng vô địch quốc gia nội dung bắn súng thể thao cỡ nhỏ của nữ ở Đức.
Sau khi tham gia câu lạc bộ, cuộc sống của Cảnh Ngọc trở nên phong phú hơn hẳn.
Điều duy nhất khiến cô khó hiểu là Hilger, người dường như vẫn chưa thoát khỏi vai trò "chỉ chia tiền riêng cho Cảnh Ngọc".
Hơn nữa, cậu ta còn bắt đầu gửi cho cô mỗi ngày một loạt những sticker biểu cảm của giới trung niên kỳ quặc, kèm theo đủ loại "chicken soup for the soul" quái lạ.
Ví dụ như sáng nay:
Hilger: "Cả năm bắt đầu từ mùa xuân, cả ngày khởi đầu từ buổi sáng. Người trẻ nhất định phải nhớ, hiếu thảo với cha mẹ, duy trì kỷ luật, yêu cuộc sống. Chào buổi sáng, người theo đuổi giấc mơ. 🌹🌹"
Đến trưa:
Hilger: "Cơ thể khỏe mạnh và ý chí kiên cường là nền tảng để nỗ lực vươn lên, là cội nguồn của việc theo đuổi ước mơ. Đừng ghen tị với sự an nhàn, đừng sợ khó khăn. Tiến lên, những người lao động! ❤️❤️"
Và đến tối:
Hilger: "Jemma, cậu ngẩng đầu lên nhìn trăng ngoài kia xem, có giống như 20 euro mà cậu quên trả cho tôi sau khi chia đôi hóa đơn lần trước không?"
Cảnh Ngọc: "..."
Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, bèn khiêm tốn hỏi ý kiến ngài Klaus.
Khi Cảnh Ngọc kể lại nội dung các tin nhắn của Hilger một cách đơn giản, Klaus suy tư giây lát rồi thân thiện đưa ra giả thuyết, "Có lẽ cậu ta rất muốn học tiếng Trung từ em?"
Cảnh Ngọc trầm ngâm hồi tưởng, cố gắng nghĩ ngợi, "Chắc là vậy?"
"Mặc dù tôi rất hiểu động cơ của cậu ta, nhưng mà—" Giọng Klaus khựng lại đôi chút.
Cảnh Ngọc nghe rõ tiếng thở dài từ phía bên kia.
"Nhưng cậu ta sao có thể làm những việc khiến người khác khó chịu như vậy?" Klaus tiếc nuối nói, "Dù tôi ủng hộ việc chia đôi hóa đơn, nhưng nếu là tôi, chắc chắn sẽ không tính toán chi ly như thế với em."
Cảnh Ngọc thật lòng tỏ ý đồng tình.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Đến nay đã qua một thời gian kể từ khi Klaus giới thiệu Cảnh Ngọc vào câu lạc bộ bắn súng.
Cô đã thành công trao đổi danh thiếp với hai khách hàng tiềm năng, thậm chí còn hẹn uống cà phê cùng họ.
Hai người này, một là người gốc Thổ Nhĩ Kỳ, sở hữu một nhà hàng phong cách Thổ ở Munich; người còn lại là quản lý khu vực của một chuỗi siêu thị, sống ở Frankfurt, là Hoa kiều.
Chỉ cần ký được một trong hai hợp đồng này, Cảnh Ngọc có thể kiếm đủ tiền tiêu cho cả năm tới mà không phải lo lắng gì.
Tuy nhiên, ở một góc độ khác, chuyện xã giao lại không đơn giản.
Mặc dù cô đeo chiếc dây chuyền Klaus tặng, nhưng những người này đều là "tinh anh trong giới", chưa tận mắt thấy cô và Klaus xuất hiện cùng nhau thì sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.
Đúng là "không thấy thỏ, không thả chim ưng"...
Gia nhập câu lạc bộ đã lâu, nhưng Cảnh Ngọc vẫn chưa gặp lại Klaus.
Cô không rõ là do lịch trình của hai người không khớp, hay vì Klaus thật sự bận rộn. Ít nhất, trong nhiều lần tham gia hoạt động câu lạc bộ, Klaus đều tình cờ vắng mặt.
Vậy mà những hôm Cảnh Ngọc lười biếng không đi, Klaus lại bất ngờ xuất hiện tại câu lạc bộ.
Ngoài ra, ở câu lạc bộ, Cảnh Ngọc còn gặp Maxim, người từng là bác sĩ tâm lý của Klaus.
Maxim vẫn giữ vẻ ngoài vui vẻ và thoải mái trò chuyện với Cảnh Ngọc, cứ như việc anh từng ép cô làm kiểm tra tâm lý tại đám cưới chưa từng xảy ra.
Tuân thủ nguyên tắc "đưa tay không đánh người cười với mình", dù trong lòng đã gắn cho Maxim nhãn mác "thiếu đạo đức nghề nghiệp", nhưng khi Maxim cười nói trò chuyện, cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Ở bên ngài Klaus một thời gian, tính khí của cô cũng dịu đi nhiều. Có lẽ đây chính là câu nói nổi tiếng, "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Klaus đã dạy cô một cách trực tiếp về lòng kiên nhẫn.
Trước khi hoàn toàn hiểu rõ quá khứ và trải nghiệm của một người, đừng vội vàng phán xét họ.
Khi muốn chỉ trích ai đó, hãy nhớ rằng môi trường họ trưởng thành có thể rất khắc nghiệt.
Trong các mối quan hệ, cần học cách bao dung và thích nghi.
Càng tiếp xúc với nhiều người, Cảnh Ngọc càng nhận ra, những quý ông bao dung và lịch thiệp như Klaus thực sự rất hiếm.
Ưu điểm của các quý ông đều giống nhau, nhưng tính cách kỳ quái thì muôn màu muôn vẻ.
Đặc biệt là Maxim, bác sĩ thiếu đạo đức nghề nghiệp này gần đây lại thường thích cười tươi và kể cho cô những tin tức nghe có vẻ rất khó chịu.
"Cô biết không, Jemma? Ở Pháp, một viện trưởng cô nhi viện vì bạo hành trẻ em đã bị kết án tù chung thân. Vài ngày trước, ông ta chết vì bệnh tim trong trại giam."
"Ở Dunkirk, Pháp, có một nhà hàng Trung Quốc hoạt động hơn 30 năm, tên là Hiểu Hương Quán. Cái tên nghe hay đúng không? Nhưng nghe nói ông chủ từng thuê lao động trẻ em bất hợp pháp... Có lẽ sắp đóng cửa rồi."
"Jemma, cô nghĩ sao về những người đã từng trải qua tổn thương tâm lý nghiêm trọng từ thời thơ ấu?"
...
Cảnh Ngọc bị anh ấy làm ồn đến đau đầu, tiện miệng ném lại một câu, sau đó vội vã cầm khẩu súng đã nạp đầy đạn để đi tập bắn.
Maxim không đi theo.
Cảnh Ngọc cẩn thận mặc chiếc áo giáp đen bảo vệ vai, đeo găng tay dày, nâng khẩu súng ngắn lên, hơi nheo mắt, nhắm đại một chút vào bia cách đó không xa.
Đã mấy ngày không tới đây, giờ cầm súng lại có chút xa lạ.
Cảnh Ngọc vừa định bật chốt an toàn thì từ phía sau vang lên giọng nói của Klaus, "Jemma, tư thế cầm súng của em không đúng, như vậy sẽ làm tổn thương vai. Trong những lần bắn sau, đạn cũng sẽ bị lệch rất nhiều."
Cảnh Ngọc ngừng động tác, thu lại khẩu súng, quay người chào hỏi, "Ngài Klaus."
Ngài Klaus mặc một bộ đồ đen, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần vừa vặn. Ngoại trừ khi vận động, anh gần như không bao giờ mặc loại áo thun bó sát này.
Đặc biệt là kiểu áo thun này, làm lộ rõ vóc dáng hoàn hảo của anh, hoàn toàn khác biệt với phong thái nghiêm chỉnh trong những bộ vest thường ngày, mang lại cảm giác nam tính mãnh liệt.
Dù trước đây Cảnh Ngọc cũng từng thấy anh mặc như vậy, nhưng đã lâu lắm rồi không có cơ hội tiếp xúc gần như vậy.
Hôm nay, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, đầu óc Cảnh Ngọc như nổ tung, mất rất nhiều sức mới buộc bản thân dời ánh mắt, tập trung lại vào bia bắn trước mặt.
Vài giây sau, cô giả vờ như không có chuyện gì, lén lút quan sát anh thêm lần nữa.
Tệ rồi, tại sao vóc dáng ngài Klaus hôm nay lại trông quyến rũ hơn trước đây thế này?
Klaus đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy người quen, hơi ngạc nhiên hỏi, "Chiara đâu rồi?"
Cảnh Ngọc đáp, "Cô ấy đi lấy nước, sẽ quay lại ngay thôi."
Klaus rõ ràng không đồng tình: "Chiara quá cẩu thả. Làm sao có thể để học viên tự tập bắn một mình?"
Súng không giống như những thứ khác, tiềm ẩn nguy hiểm rất lớn.
Khi không có huấn luyện viên bảo vệ và giám sát, nói chung là cấm học viên – đặc biệt là người mới – tự luyện tập.
Klaus nhìn tư thế cầm súng và đứng của Cảnh Ngọc, không chuẩn, mắc nhiều sai sót.
Anh cúi người, đeo găng tay bảo vệ màu đen, tiến lại gần cô, nhíu mày hỏi: "Chiara dạy em cầm súng thế này à?"
Dù ngài Klaus rất kiên nhẫn, nhưng trong một số việc, anh vẫn luôn giữ sự nghiêm túc đúng kiểu người Đức.
Cảnh Ngọc lập tức giải thích thay cho giáo viên của mình, "Không phải đâu, thưa ngài, là do tôi tự quên những lời dặn của huấn luyện viên."
Klaus không đáp, chỉ đứng sau lưng cô, ra hiệu để cô làm lại tư thế bắn.
Đợi Cảnh Ngọc chỉnh xong, Klaus đứng phía sau bắt đầu sửa lỗi cho cô, "Trước tiên, khi bắn ở tư thế đứng, lưng không được ngả ra sau – đứng lại."
Nói xong, anh đặt nhẹ tay lên lưng Cảnh Ngọc. Qua lớp găng tay, Cảnh Ngọc cảm nhận được bàn tay anh đặt lên – rất điềm tĩnh, giữ khoảng cách chuẩn mực, giống như một huấn luyện viên bình thường. Ngón tay anh không chạm vào người cô, chỉ có lớp găng tay đặt lên lưng, đẩy nhẹ để chỉnh sửa tư thế của cô.
Cảnh Ngọc thẳng lưng lên, hơi thở lúc này có phần rối loạn.
Nhưng chưa kịp cảm nhận thêm, Klaus đã rút tay lại.
Anh hoàn toàn giống như một cỗ máy vô cảm, nghiêm túc chỉ dẫn cô, không một chút rung động hay quan tâm đến nhịp tim hỗn loạn của cô khi đứng gần.
"Thứ hai, tư thế cầm súng của em không đúng," Klaus bình tĩnh nhận xét.
"Jemma, em đã hiểu sai. Giữ tay không động đậy trong lúc bắn không đồng nghĩa với "ổn định". Đừng cố chống lại lực giật của súng, hiểu chưa?"
Ngài Klaus với thân hình cao lớn, Cảnh Ngọc nhìn xuống mặt đất, thấy chiếc bóng của anh bao phủ hoàn toàn lên cô.
Cô ngửi thấy mùi hương trên người anh, qua không khí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và giọng nói của anh.
Ngài Klaus vẫn kiên nhẫn giảng giải, hướng dẫn cô, "Cho phép tôi chạm vào tay em được không?"
Cảnh Ngọc cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
"Được," Cô trả lời, "Ngài cứ tự nhiên."
Klaus cúi người, bàn tay lớn của anh có thể bao trọn tay cô, nhưng anh không làm thế. Chỉ nhẹ nhàng gõ vào chỗ sai trên ngón tay cô, kiên nhẫn sửa tư thế cầm súng, "Nâng cánh tay lên, ngang với vai phải của em."
Cảnh Ngọc cảm nhận tay anh đang nâng tay cô, nhẹ nhàng kéo ra phía sau, nâng cánh tay cô lên cao.
Tai cô hơi nóng, có lẽ là chưa quen với khoảng cách gần như thế này.
Klaus rất chừng mực trong việc kiểm soát tiếp xúc cơ thể, không có hành động dư thừa.
Ngoài những gì cần thiết để giảng dạy, anh không hề chạm vào tay hay người cô.
Anh thực sự giống như một người thầy lý trí và xuất sắc.
"Dạng chân ra," Klaus chỉ dẫn, "Dạng rộng bằng vai, nào, nắm chắc tay cầm – thả lỏng chút, em nắm chặt quá rồi."
Cảnh Ngọc cuối cùng nhận ra, nhận sự hướng dẫn của Klaus thật sự là một quyết định ngu ngốc.
Cô vốn dĩ không có nhiều khả năng chống lại sức hấp dẫn của đàn ông, đặc biệt khi họ ở gần, rất gần thế này.
Gần như áp mặt vào nhau rồi.
Nhịp tim cô không kiểm soát được, đập thình thịch như một chú thỏ hoảng loạn va vào cánh cửa giữa mùa đông.
Đúng lúc này, Klaus lại quan tâm hỏi, "Jemma, tại sao tai em lại đỏ như vậy?"
Cảnh Ngọc hít một hơi sâu, giọng cô khô khan, "Không có gì đâu, chỉ là nghĩ đến sắp bắn súng, tôi hơi phấn khích."
Để chứng tỏ lời nói thật, cô nhấn mạnh thêm, "Đây là lần thứ bảy tôi cầm súng đó."
Cảnh Ngọc nghe thấy Klaus bật cười.
Anh nắm lấy tay cô, lịch sự đưa ra lời mời, "Jemma, nhà tôi còn rất nhiều súng. Tối nay em có muốn qua không? Tôi có một sân bắn riêng, chúng ta có thể từ từ luyện tập."