Đường - Đa Lê
Chương 17: Lụa
Cảnh Ngọc đặt cây vĩ cầm xuống, trầm ngâm trong giây lát. Vì tiền, cô quyết định giữ bình tĩnh để trao đổi thẳng thắn với Klaus.
Dù sao thì tài khoản lương của cô vẫn nằm trong tay anh, và cũng chính anh là người quyết định cô có nhận thêm tiền thưởng hay không.
Cảnh Ngọc nói, "Ngài Klaus."
Klaus tiện tay treo áo khoác lên giá bên cạnh, "Ừm?"
Cảnh Ngọc thẳng thắn, "Thi thoảng, lời nói của ngài có thể khéo léo hơn một chút được không?"
Klaus bật cười, ngồi xuống chiếc ghế cao gần đó, ra hiệu cho Cảnh Ngọc tiếp tục kéo vĩ cầm.
Nhưng Cảnh Ngọc cảm thấy tài năng âm nhạc của mình vừa bị thách thức, lòng tự tôn bị tổn thương, nên kiên quyết không chơi nữa.
André tối nay không đến chơi, trong nhà chỉ có Klaus và Cảnh Ngọc.
Đang là kỳ nghỉ, Cảnh Ngọc không cần phải dậy sớm để đến trường học ở gần đó, còn Klaus, vốn không thích sự ồn ào nơi đây, dường như cũng chẳng mặn mà với cuộc sống trong căn hộ này.
Ngày mai, hai người sẽ chuyển về căn biệt thự Ludwig để tận hưởng kỳ nghỉ thanh nhàn ở đó.
Thực ra, Cảnh Ngọc khá thích căn biệt thự Ludwig.
Cách âm ở đó tốt hơn nhiều so với căn hộ này.
Khi có André, Klaus thường không quá lố, cũng không thể hiện hành động thân mật với Cảnh Ngọc trước mặt đứa trẻ, nhiều nhất chỉ là một cái chạm má xã giao.
Klaus không thích công khai đời sống riêng tư, mọi thứ được che giấu rất kỹ. Người Đức phần lớn rất coi trọng sự riêng tư, nhưng Klaus thậm chí còn chú trọng hơn.
Hoặc nói cách khác, ngoài Cảnh Ngọc ra, không ai biết được những thói quen bí mật trong đời sống của ngài Klaus.
Cảnh Ngọc hơi đau tay, cô đặt cây vĩ cầm xuống bàn, cổ tay đã hơi nhức mỏi.
Klaus nhìn bóng lưng cô, đột nhiên hỏi, "Sao em không mặc sườn xám nhỉ?"
Côngạc nhiên, quay lại nhìn anh.
"Em mặc sườn xám rất hợp," Ánh mắt xanh lục của Klaus chăm chú nhìn cô. "Có cần đặt thợ may làm cho em một bộ không?"
Cảnh Ngọc ngần ngại vài giây.
Thực tế, cô không biết nhiều về sườn xám và cũng không phải người yêu thích trang phục này. Nhưng điều đó không ngăn cô tận dụng cơ hội để nhận thêm quà từ anh.
Cảnh Ngọc làm bộ khó xử, "Ngài Klaus, nếu mặc sườn xám thì chắc phải có thêm trang sức đi kèm mới phù hợp."
Klaus bao dung nhìn cô, vẫn hào phóng như thường lệ, "Thứ Sáu tuần tới, tôi sẽ đưa em đi chọn."
Cảnh Ngọc reo lên vui sướng, ôm chặt lấy anh.
Nhưng trong lòng cô vẫn đầy nghi hoặc.
Cô từng mặc sườn xám trước mặt Klaus bao giờ vậy?
Thực tế, số lần cô mặc sườn xám chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là ở Đức, cô thậm chí còn hạn chế mặc váy, đừng nói đến sườn xám, để tránh trở thành mục tiêu của những kẻ xấu.
Một số quốc gia ở châu Âu không an toàn, đặc biệt là với người châu Á. Cảnh Ngọc từng trải qua sự phân biệt về ngôn ngữ, nên sâu sắc hiểu điều này.
Klaus làm sao biết được cô mặc sườn xám?
Cảnh Ngọc lắc đầu, quyết định không nghĩ đến những chuyện rối rắm này nữa.
*
Trưa hôm sau, sau khi hoàn thành buổi học vĩ cầm, cô nhận được email bằng tiếng Anh từ giảng viên.
"Thân gửi Jemma."
Dòng tiếp theo:
"Tôi rất vui khi được lắng nghe những trăn trở của em, nhưng..."
Đến đây, Cảnh Ngọc đã không còn muốn đọc tiếp.
Nhưng cô vẫn cẩn thận đọc từng chữ.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, giảng viên lịch sự giải thích rằng dự án này mô phỏng hoàn toàn tình huống thực tế. Trong công việc, gặp phải quản lý tồi hoặc người đưa ra quyết định kém cỏi là điều không thể tránh khỏi. Vì tôn trọng sự tự do của sinh viên, thầy sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Tóm lại, giảng viên sẽ không hủy bỏ vị trí của Đồng Trân. Bất kể vấn đề gì, các thành viên trong nhóm phải tự giải quyết với nhau. Trừ khi Đồng Trân tự nguyện từ chức hoặc chính Cảnh Ngọc rút lui.
Tiếp tục hợp tác với Đồng Trân? Đó thực sự là một cơn ác mộng.
Dự án dài hạn này kéo dài suốt cả học kỳ, gần một năm. Cảnh Ngọc mỗi lần nhìn thấy Đồng Trân chỉ muốn đấm nát mặt hắn.
Cho đến nay, cô đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức vào việc nghiên cứu thị trường, thu thập dữ liệu. Với chi phí chìm cao như vậy, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cô cũng không muốn từ bỏ.
Hồi bố mẹ cô ly hôn và chia tài sản, mẹ vì nể tình cảm bao năm đã dễ dàng nhường lại phần của mình. Kết quả, bố cô lén lút chuyển hết tài sản đi, mẹ con cô chỉ nhận được một chút ít còn lại.
Còn bây giờ?
Tình cảm của đàn ông là thứ vô dụng nhất trên đời.
*
Cảnh Ngọc uống một tách cà phê đen đặc, vô thức lật một trang sách, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm tư nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Ánh nắng chiếu qua mái kính phía bên phải, rọi lên chậu cây xinh đẹp trong căn hầm. Trong chiếc bể cá lớn, vài con cá hình thù kỳ lạ, tên gọi cô cũng không biết, đang lười biếng bơi lội. Chiếc máy bơm ôxy hoạt động suốt ngày đêm, thổi những bọt khí li ti vào trong nước.
Trong phòng bên cạnh, Klaus xắn tay áo sơ mi, đang sắp xếp đồ đạc.
Cảnh Ngọc đứng ở cửa, nhìn mái tóc vàng óng của anh, cô đứng thẳng người, căng lưng.
Cô gọi, "Ngài Klaus."
Klaus tạm ngừng công việc, "Sao vậy?"
Cảnh Ngọc tiến lại gần, Klaus nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô.
Anh đi rửa tay, sau đó nhìn cô kỹ hơn, "Có phải em đi học và làm rơi tiền không?"
Cảnh Ngọc, "... Không."
"Hay là đồ mới mua hôm qua giờ đang giảm giá mạnh?"
"Cũng không phải."
Klaus trầm ngâm hai giây, "Hay là tối qua tôi không cẩn thận—"
"Càng không phải." Cảnh Ngọc lớn tiếng cắt ngang lời của Klaus. "Vì bài tập nhóm của tôi."
Câu trả lời này khiến Klaus hơi ngẩn ra, rõ ràng có chút bất ngờ. Anh ngồi xuống, ra hiệu cho Cảnh Ngọc từ từ nói. Klaus rất sẵn lòng lắng nghe nỗi phiền muộn của cô.
Cảnh Ngọc tự nhiên ngồi xuống đùi anh, đá rơi đôi giày, rồi buồn rầu kể về những rắc rối cô gặp phải.
Klaus kiên nhẫn lắng nghe. Khi nghe Cảnh Ngọc nhắc đến cái tên "Đồng Trân," anh hỏi, "Là người lần trước đánh nhau với em trong căng tin đó à?"
"Ừ," Cảnh Ngọc đáp.
Cô không thích nhắc đến những chuyện rắc rối từ người cha tệ bạc của mình. Cô nghĩ Klaus chắc cũng không biết gì về việc này.
Klaus không hỏi nhiều hơn, chỉ bình thản nói, "Vậy em muốn làm gì?"
Cảnh Ngọc thẳng thắn: "Tôi muốn làm nhóm trưởng."
Klaus nói: "Rất tốt. Thế em định làm gì để đạt được điều đó? Lôi kéo các thành viên trong nhóm? Kết hợp họ lại để loại trừ đối phương?"
Cảnh Ngọc im lặng.
Cô ngồi vắt chân trên người Klaus, đầu cúi xuống.
Bộ móng tay mới của cô có màu đỏ anh đào đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh với hiệu ứng óng ánh khác nhau tùy góc độ.
Klaus vuốt ve mái tóc cô, cuối cùng nhận ra vấn đề và hỏi, "Em lo không ai ủng hộ mình sao?"
Một câu nói trúng tim đen.
Có lẽ do khác biệt văn hóa, cũng có thể vì trước giờ Cảnh Ngọc bận rộn với công việc làm thêm và học hành, không có thời gian tham gia những buổi tiệc tùng của nhóm... Tóm lại, cô không có nhiều giao tiếp với họ. Trong khi đó, mối quan hệ giữa họ và Đồng Trân lại thân thiết hơn.
Cảnh Ngọc tựa trán vào ngực Klaus, ngửi thấy mùi hương trên người anh. Cô đưa tay ra, chạm nhẹ lên áo sơ mi của anh.
"Đúng vậy," Cô khẽ đáp.
Khi rút tay lại, cô nghe thấy tiếng cười khẽ từ cổ họng Klaus.
"Mời họ cùng tham gia tiệc đi," Klaus đề nghị, giọng trầm thấp, "Tôi sẵn sàng cung cấp địa điểm và chi phí cho các em. À... mà này, bé rồng, tôi có thể hỏi em đang làm gì không?"
Cảnh Ngọc đáp: "Muốn thử cảm giác mèo con nhào bánh mì."
Theo quy tắc trước giờ, hành động này rõ ràng là phạm quy. Nhưng hôm nay, Klaus dường như đã lặng lẽ mở một lối nhỏ trong những quy tắc đó.
Có lẽ vì thấy cô đang bị chuyện nhóm làm phiền lòng, Klaus không trách móc gì, chỉ để cô nằm trong lòng anh làm loạn một lúc.
Nhưng trong lòng Cảnh Ngọc vẫn không ngừng nghĩ về vấn đề nhóm, tâm trạng u sầu chẳng giảm đi chút nào.
Không chỉ có Đồng Trân không phối hợp, mà còn cả những vấn đề hòa giải trong nhóm. Phải thừa nhận, khả năng giao tiếp của cô chưa đủ tốt để dễ dàng hòa nhập vào văn hóa tiệc tùng nơi đây.
Cảnh Ngọc buồn bã thở dài.
"Vui lên nào, bé rồng." Klaus véo má cô, kéo hai bên ra. "Cười một chút đi."
"Giao tiếp trong môi trường đa văn hóa là điểm yếu của tôi," Cảnh Ngọc thẳng thắn. "Ngài Klaus, tôi thật sự rất bối rối."
Klaus động viên: "Đừng vội, em cứ từ từ nói, tôi sẽ nghe kỹ."
"Ví dụ nhé," Cảnh Ngọc ngồi dậy, nghiêm túc kể về những rắc rối mình gặp phải. "Ngài biết không, trong nhóm tôi chỉ có hai người châu Á, còn lại đều đến từ các nước châu Âu."
Klaus khẽ "ừ" một tiếng: "Vì không tìm được người có chung nền văn hóa sao?"
"Cũng có thể nói vậy," Cảnh Ngọc đáp. "Tôi khó hòa nhập với họ."
Du học sinh thường có nhóm riêng của mình. Điều này không hẳn là chia bè phái, mà chỉ đơn giản là họ thấy thoải mái hơn khi ở bên những người cùng văn hóa. Như vậy sẽ ít xung đột và điều cấm kỵ hơn.
Nhưng khi đến Munich, cha cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, không gửi thêm bất cứ khoản tiền nào, thậm chí tiền gia hạn visa cũng không.
Cảnh Ngọc không còn cách nào khác. Khi đã đến đây, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh để đi làm, vừa làm vừa học, hoàn toàn không có cơ hội kết nối với các du học sinh châu Á khác. Cô cũng cảm thấy cô đơn.
Cô không muốn kể khổ với người khác. Sau một thoáng do dự, cô nuốt hết những lời này vào bụng.
"Thử xem sao?" Klaus đề nghị. "Như tôi vừa nói, mời họ đến tham gia tiệc, nói chuyện với họ. Sự việc không tệ như em nghĩ đâu."
"Trung Quốc có câu, "Vạn sự khởi đầu nan,"" Klaus nói. "Lấy khí thế khi em đòi tiền nước của tôi lần đầu ra đi."
Cảnh Ngọc đáp: "Không giống nhau."
Nhưng khác chỗ nào, cô cũng không rõ.
Cô nằm úp trên cánh tay Klaus, cảm nhận bàn tay anh đang vuốt tóc mình.
"Mái tóc của em," Klaus khẽ nói, "Giống như lụa vậy, rất đẹp."
Cảnh Ngọc khẽ "ừ" một tiếng.
Bàn tay lớn của Klaus luồn qua mái tóc đen của cô, nhìn ngắm ánh sáng phản chiếu trên đó.
Lụa và gấm vóc, những từ ngữ đậm chất văn hóa phương Đông. Vài thế kỷ trước, loại vải này được châu Âu coi như báu vật. Hoàng gia, quý tộc đều lấy việc sở hữu nó làm niềm tự hào.
Lụa, đẹp đẽ, quý giá, xa hoa, mong manh.
Giống như cô.
Ngón tay Klaus vuốt cằm cô, những vết chai trên đầu ngón tay cọ nhẹ lên làn da mềm mại của cô, như đang gãi ngứa cho một chú mèo con.
Cảnh Ngọc thấy nhột, nghiêng mặt né tránh, nhưng Klaus giữ lấy môi cô, kéo xuống.
Cảnh Ngọc mở miệng, cắn lấy tay anh.
Khi cô ngậm đầu ngón tay của anh, Klaus ghé sát tai cô, trầm giọng nói, "Em có biết không, bé rồng của tôi?"
"Ngay lần đầu gặp em, tôi đã nghĩ ra từ ngữ để mô tả sự xứng đôi của chúng ta rồi."
"And... how you"re gonna be railed to death."
Dù sao thì tài khoản lương của cô vẫn nằm trong tay anh, và cũng chính anh là người quyết định cô có nhận thêm tiền thưởng hay không.
Cảnh Ngọc nói, "Ngài Klaus."
Klaus tiện tay treo áo khoác lên giá bên cạnh, "Ừm?"
Cảnh Ngọc thẳng thắn, "Thi thoảng, lời nói của ngài có thể khéo léo hơn một chút được không?"
Klaus bật cười, ngồi xuống chiếc ghế cao gần đó, ra hiệu cho Cảnh Ngọc tiếp tục kéo vĩ cầm.
Nhưng Cảnh Ngọc cảm thấy tài năng âm nhạc của mình vừa bị thách thức, lòng tự tôn bị tổn thương, nên kiên quyết không chơi nữa.
André tối nay không đến chơi, trong nhà chỉ có Klaus và Cảnh Ngọc.
Đang là kỳ nghỉ, Cảnh Ngọc không cần phải dậy sớm để đến trường học ở gần đó, còn Klaus, vốn không thích sự ồn ào nơi đây, dường như cũng chẳng mặn mà với cuộc sống trong căn hộ này.
Ngày mai, hai người sẽ chuyển về căn biệt thự Ludwig để tận hưởng kỳ nghỉ thanh nhàn ở đó.
Thực ra, Cảnh Ngọc khá thích căn biệt thự Ludwig.
Cách âm ở đó tốt hơn nhiều so với căn hộ này.
Khi có André, Klaus thường không quá lố, cũng không thể hiện hành động thân mật với Cảnh Ngọc trước mặt đứa trẻ, nhiều nhất chỉ là một cái chạm má xã giao.
Klaus không thích công khai đời sống riêng tư, mọi thứ được che giấu rất kỹ. Người Đức phần lớn rất coi trọng sự riêng tư, nhưng Klaus thậm chí còn chú trọng hơn.
Hoặc nói cách khác, ngoài Cảnh Ngọc ra, không ai biết được những thói quen bí mật trong đời sống của ngài Klaus.
Cảnh Ngọc hơi đau tay, cô đặt cây vĩ cầm xuống bàn, cổ tay đã hơi nhức mỏi.
Klaus nhìn bóng lưng cô, đột nhiên hỏi, "Sao em không mặc sườn xám nhỉ?"
Côngạc nhiên, quay lại nhìn anh.
"Em mặc sườn xám rất hợp," Ánh mắt xanh lục của Klaus chăm chú nhìn cô. "Có cần đặt thợ may làm cho em một bộ không?"
Cảnh Ngọc ngần ngại vài giây.
Thực tế, cô không biết nhiều về sườn xám và cũng không phải người yêu thích trang phục này. Nhưng điều đó không ngăn cô tận dụng cơ hội để nhận thêm quà từ anh.
Cảnh Ngọc làm bộ khó xử, "Ngài Klaus, nếu mặc sườn xám thì chắc phải có thêm trang sức đi kèm mới phù hợp."
Klaus bao dung nhìn cô, vẫn hào phóng như thường lệ, "Thứ Sáu tuần tới, tôi sẽ đưa em đi chọn."
Cảnh Ngọc reo lên vui sướng, ôm chặt lấy anh.
Nhưng trong lòng cô vẫn đầy nghi hoặc.
Cô từng mặc sườn xám trước mặt Klaus bao giờ vậy?
Thực tế, số lần cô mặc sườn xám chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là ở Đức, cô thậm chí còn hạn chế mặc váy, đừng nói đến sườn xám, để tránh trở thành mục tiêu của những kẻ xấu.
Một số quốc gia ở châu Âu không an toàn, đặc biệt là với người châu Á. Cảnh Ngọc từng trải qua sự phân biệt về ngôn ngữ, nên sâu sắc hiểu điều này.
Klaus làm sao biết được cô mặc sườn xám?
Cảnh Ngọc lắc đầu, quyết định không nghĩ đến những chuyện rối rắm này nữa.
*
Trưa hôm sau, sau khi hoàn thành buổi học vĩ cầm, cô nhận được email bằng tiếng Anh từ giảng viên.
"Thân gửi Jemma."
Dòng tiếp theo:
"Tôi rất vui khi được lắng nghe những trăn trở của em, nhưng..."
Đến đây, Cảnh Ngọc đã không còn muốn đọc tiếp.
Nhưng cô vẫn cẩn thận đọc từng chữ.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, giảng viên lịch sự giải thích rằng dự án này mô phỏng hoàn toàn tình huống thực tế. Trong công việc, gặp phải quản lý tồi hoặc người đưa ra quyết định kém cỏi là điều không thể tránh khỏi. Vì tôn trọng sự tự do của sinh viên, thầy sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Tóm lại, giảng viên sẽ không hủy bỏ vị trí của Đồng Trân. Bất kể vấn đề gì, các thành viên trong nhóm phải tự giải quyết với nhau. Trừ khi Đồng Trân tự nguyện từ chức hoặc chính Cảnh Ngọc rút lui.
Tiếp tục hợp tác với Đồng Trân? Đó thực sự là một cơn ác mộng.
Dự án dài hạn này kéo dài suốt cả học kỳ, gần một năm. Cảnh Ngọc mỗi lần nhìn thấy Đồng Trân chỉ muốn đấm nát mặt hắn.
Cho đến nay, cô đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức vào việc nghiên cứu thị trường, thu thập dữ liệu. Với chi phí chìm cao như vậy, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cô cũng không muốn từ bỏ.
Hồi bố mẹ cô ly hôn và chia tài sản, mẹ vì nể tình cảm bao năm đã dễ dàng nhường lại phần của mình. Kết quả, bố cô lén lút chuyển hết tài sản đi, mẹ con cô chỉ nhận được một chút ít còn lại.
Còn bây giờ?
Tình cảm của đàn ông là thứ vô dụng nhất trên đời.
*
Cảnh Ngọc uống một tách cà phê đen đặc, vô thức lật một trang sách, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm tư nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Ánh nắng chiếu qua mái kính phía bên phải, rọi lên chậu cây xinh đẹp trong căn hầm. Trong chiếc bể cá lớn, vài con cá hình thù kỳ lạ, tên gọi cô cũng không biết, đang lười biếng bơi lội. Chiếc máy bơm ôxy hoạt động suốt ngày đêm, thổi những bọt khí li ti vào trong nước.
Trong phòng bên cạnh, Klaus xắn tay áo sơ mi, đang sắp xếp đồ đạc.
Cảnh Ngọc đứng ở cửa, nhìn mái tóc vàng óng của anh, cô đứng thẳng người, căng lưng.
Cô gọi, "Ngài Klaus."
Klaus tạm ngừng công việc, "Sao vậy?"
Cảnh Ngọc tiến lại gần, Klaus nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô.
Anh đi rửa tay, sau đó nhìn cô kỹ hơn, "Có phải em đi học và làm rơi tiền không?"
Cảnh Ngọc, "... Không."
"Hay là đồ mới mua hôm qua giờ đang giảm giá mạnh?"
"Cũng không phải."
Klaus trầm ngâm hai giây, "Hay là tối qua tôi không cẩn thận—"
"Càng không phải." Cảnh Ngọc lớn tiếng cắt ngang lời của Klaus. "Vì bài tập nhóm của tôi."
Câu trả lời này khiến Klaus hơi ngẩn ra, rõ ràng có chút bất ngờ. Anh ngồi xuống, ra hiệu cho Cảnh Ngọc từ từ nói. Klaus rất sẵn lòng lắng nghe nỗi phiền muộn của cô.
Cảnh Ngọc tự nhiên ngồi xuống đùi anh, đá rơi đôi giày, rồi buồn rầu kể về những rắc rối cô gặp phải.
Klaus kiên nhẫn lắng nghe. Khi nghe Cảnh Ngọc nhắc đến cái tên "Đồng Trân," anh hỏi, "Là người lần trước đánh nhau với em trong căng tin đó à?"
"Ừ," Cảnh Ngọc đáp.
Cô không thích nhắc đến những chuyện rắc rối từ người cha tệ bạc của mình. Cô nghĩ Klaus chắc cũng không biết gì về việc này.
Klaus không hỏi nhiều hơn, chỉ bình thản nói, "Vậy em muốn làm gì?"
Cảnh Ngọc thẳng thắn: "Tôi muốn làm nhóm trưởng."
Klaus nói: "Rất tốt. Thế em định làm gì để đạt được điều đó? Lôi kéo các thành viên trong nhóm? Kết hợp họ lại để loại trừ đối phương?"
Cảnh Ngọc im lặng.
Cô ngồi vắt chân trên người Klaus, đầu cúi xuống.
Bộ móng tay mới của cô có màu đỏ anh đào đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh với hiệu ứng óng ánh khác nhau tùy góc độ.
Klaus vuốt ve mái tóc cô, cuối cùng nhận ra vấn đề và hỏi, "Em lo không ai ủng hộ mình sao?"
Một câu nói trúng tim đen.
Có lẽ do khác biệt văn hóa, cũng có thể vì trước giờ Cảnh Ngọc bận rộn với công việc làm thêm và học hành, không có thời gian tham gia những buổi tiệc tùng của nhóm... Tóm lại, cô không có nhiều giao tiếp với họ. Trong khi đó, mối quan hệ giữa họ và Đồng Trân lại thân thiết hơn.
Cảnh Ngọc tựa trán vào ngực Klaus, ngửi thấy mùi hương trên người anh. Cô đưa tay ra, chạm nhẹ lên áo sơ mi của anh.
"Đúng vậy," Cô khẽ đáp.
Khi rút tay lại, cô nghe thấy tiếng cười khẽ từ cổ họng Klaus.
"Mời họ cùng tham gia tiệc đi," Klaus đề nghị, giọng trầm thấp, "Tôi sẵn sàng cung cấp địa điểm và chi phí cho các em. À... mà này, bé rồng, tôi có thể hỏi em đang làm gì không?"
Cảnh Ngọc đáp: "Muốn thử cảm giác mèo con nhào bánh mì."
Theo quy tắc trước giờ, hành động này rõ ràng là phạm quy. Nhưng hôm nay, Klaus dường như đã lặng lẽ mở một lối nhỏ trong những quy tắc đó.
Có lẽ vì thấy cô đang bị chuyện nhóm làm phiền lòng, Klaus không trách móc gì, chỉ để cô nằm trong lòng anh làm loạn một lúc.
Nhưng trong lòng Cảnh Ngọc vẫn không ngừng nghĩ về vấn đề nhóm, tâm trạng u sầu chẳng giảm đi chút nào.
Không chỉ có Đồng Trân không phối hợp, mà còn cả những vấn đề hòa giải trong nhóm. Phải thừa nhận, khả năng giao tiếp của cô chưa đủ tốt để dễ dàng hòa nhập vào văn hóa tiệc tùng nơi đây.
Cảnh Ngọc buồn bã thở dài.
"Vui lên nào, bé rồng." Klaus véo má cô, kéo hai bên ra. "Cười một chút đi."
"Giao tiếp trong môi trường đa văn hóa là điểm yếu của tôi," Cảnh Ngọc thẳng thắn. "Ngài Klaus, tôi thật sự rất bối rối."
Klaus động viên: "Đừng vội, em cứ từ từ nói, tôi sẽ nghe kỹ."
"Ví dụ nhé," Cảnh Ngọc ngồi dậy, nghiêm túc kể về những rắc rối mình gặp phải. "Ngài biết không, trong nhóm tôi chỉ có hai người châu Á, còn lại đều đến từ các nước châu Âu."
Klaus khẽ "ừ" một tiếng: "Vì không tìm được người có chung nền văn hóa sao?"
"Cũng có thể nói vậy," Cảnh Ngọc đáp. "Tôi khó hòa nhập với họ."
Du học sinh thường có nhóm riêng của mình. Điều này không hẳn là chia bè phái, mà chỉ đơn giản là họ thấy thoải mái hơn khi ở bên những người cùng văn hóa. Như vậy sẽ ít xung đột và điều cấm kỵ hơn.
Nhưng khi đến Munich, cha cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, không gửi thêm bất cứ khoản tiền nào, thậm chí tiền gia hạn visa cũng không.
Cảnh Ngọc không còn cách nào khác. Khi đã đến đây, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh để đi làm, vừa làm vừa học, hoàn toàn không có cơ hội kết nối với các du học sinh châu Á khác. Cô cũng cảm thấy cô đơn.
Cô không muốn kể khổ với người khác. Sau một thoáng do dự, cô nuốt hết những lời này vào bụng.
"Thử xem sao?" Klaus đề nghị. "Như tôi vừa nói, mời họ đến tham gia tiệc, nói chuyện với họ. Sự việc không tệ như em nghĩ đâu."
"Trung Quốc có câu, "Vạn sự khởi đầu nan,"" Klaus nói. "Lấy khí thế khi em đòi tiền nước của tôi lần đầu ra đi."
Cảnh Ngọc đáp: "Không giống nhau."
Nhưng khác chỗ nào, cô cũng không rõ.
Cô nằm úp trên cánh tay Klaus, cảm nhận bàn tay anh đang vuốt tóc mình.
"Mái tóc của em," Klaus khẽ nói, "Giống như lụa vậy, rất đẹp."
Cảnh Ngọc khẽ "ừ" một tiếng.
Bàn tay lớn của Klaus luồn qua mái tóc đen của cô, nhìn ngắm ánh sáng phản chiếu trên đó.
Lụa và gấm vóc, những từ ngữ đậm chất văn hóa phương Đông. Vài thế kỷ trước, loại vải này được châu Âu coi như báu vật. Hoàng gia, quý tộc đều lấy việc sở hữu nó làm niềm tự hào.
Lụa, đẹp đẽ, quý giá, xa hoa, mong manh.
Giống như cô.
Ngón tay Klaus vuốt cằm cô, những vết chai trên đầu ngón tay cọ nhẹ lên làn da mềm mại của cô, như đang gãi ngứa cho một chú mèo con.
Cảnh Ngọc thấy nhột, nghiêng mặt né tránh, nhưng Klaus giữ lấy môi cô, kéo xuống.
Cảnh Ngọc mở miệng, cắn lấy tay anh.
Khi cô ngậm đầu ngón tay của anh, Klaus ghé sát tai cô, trầm giọng nói, "Em có biết không, bé rồng của tôi?"
"Ngay lần đầu gặp em, tôi đã nghĩ ra từ ngữ để mô tả sự xứng đôi của chúng ta rồi."
"And... how you"re gonna be railed to death."