Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử
Chương 48
Edit: Leia
《 Túy Kim Lăng 》công chiếu một tháng đạt thành tích phòng vé 1.5 tỷ nhân dân tệ, lợi nhuận vượt quá kỳ vọng của nhà đầu tư. Sau khi đạt giải thưởng, rốt cuộc Lương Tâm Trừng cũng sở hữu tác phẩm có bảng thực tích phòng vé mỹ mãn, thăng hạng thành nghệ sĩ xuất sắc trong giới tiểu sinh đồng thời gia tăng gấp đôi giá trị thương mại, gần như chạm tay là bỏng.
Trung tuần tháng 6 cậu trở về Bắc Kinh một chuyến tham gia tiệc chúc mừng, thuận tiện sắp xếp lịch trình những công việc kế tiếp.
Đoạn thời gian này mỗi ngày Lưu Phàm đều vui đến không khép nổi miệng. Tài nguyên tốt lẫn kịch bản hay lũ lượt tự gõ cửa chọn muốn hoa mắt, nhưng kịch bản cuối cùng đưa đến tay Lương Tâm Trừng lại là《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》, một tác phẩm được anh ta đánh giá là kém nổi bật và ít tiềm năng. Đây là ý của chủ tịch, ban đầu Lưu Phàm quả thực không hiểu nổi, về sau hỏi thăm mới biết có Hạ Viễn Hàng đốc thúc ở giữa, mọi chuyện từ đó mới trở nên rõ ràng.
Trong lòng Lưu Phàm biết rõ mối quan hệ giữa Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng, nếu ông chủ đã không ra tay cấm cản thì anh ta cũng không dại gì đứng ra đóng vai ác. Dù sao Lương Tâm Trừng đang trên đỉnh cao danh vọng, giải thưởng lẫn thực tích đều có trong tay nên muốn come-out thật cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, anh ta không cần phải làm chuyện dư thừa dễ sinh hiềm khích với cậu.
Huống chi Hạ Viễn Hàng còn tình nguyện lấy tiền đồ và sự nghiệp của mình ra đánh cược với Vu Minh Tu vì Lương Tâm Trừng, riêng điểm này thôi đã đủ khiến Lưu Phàm bội phục.
Lương Tâm Trừng vẫn luôn ở trong đoàn vùi đầu đóng phim lại hoàn toàn không biết chút gì, mãi đến khi trở về nhận được kịch bản 《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》, cậu mới biết trong khoảng thời gian này Hạ Viễn Hàng đã làm những gì. Sau một hồi lâu yên lặng, cậu bật cười: “Nếu đã là tâm ý của Viễn Hàng, vậy em càng phải cố gắng diễn cho tốt. Tháng sau vào đoàn đúng không? Biết rồi, em ok hết.”
Lương Tâm Trừng trở về Bắc Kinh, Hạ Viễn Hàng cũng xin nghỉ ở đoàn phim tranh thủ về nhà một chuyến.
Từ tháng 2 đến giờ bọn họ đã chia xa tổng cộng gần bốn tháng, đoạn giữa chỉ gặp mặt mấy lần vội vàng ít ỏi, hứa hẹn đi thăm ban cũng không rút ra được chút thời gian để đi một chuyến, thậm chí lần gặp nhau cuối cùng cũng cách đây đến hơn một tháng.
Lúc Hạ Viễn Hàng về đến nhà, Lương Tâm Trừng cũng mới tắm xong bước ra. Cửa vừa mở hai người đã ôm chầm nhau trao đổi một cái hôn sâu nồng nhiệt. Hôn xong, Lương Tâm Trừng vươn tay vuốt ve khuôn mặt gầy ốm của Hạ Viễn Hàng, xuýt xoa lẩm bẩm: “Sao lại gầy thành thế này?”
“Không sao, gần đây vẫn luôn đẩy nhanh tiến độ. Hết tuần này đóng máy, anh cũng được rảnh rỗi rồi.”
Khoảng thời gian này anh luôn tranh thủ diễn ngày diễn đêm, quả thực là rất vất vả. Lương Tâm Trừng nhìn mà đau lòng liền vòng tay qua cổ anh hôm thêm một cái nữa.
Đã lâu không gặp, cả hai đều tích một bụng tình thoại buồn nôn ngọt ngấy nói không biết đủ. Lê thê hết cả buổi Lương Tâm Trừng mới nhắc đến chuyện đầu tư phim điện ảnh: “Anh không thương lượng trước với em một tiếng đã tự quyết định làm hết một mình thế?”
Hạ Viễn Hàng cười xoa gò má cậu: “Định tạo bất ngờ lớn cho em.”
“Hoảng hồn thì đúng hơn đấy. Anh đánh cược với Vu Minh Tu năm trăm triệu? Anh điên rồi hả? Loại phim này có thể thu được năm trăm triệu tiền bán vé? Hơn nữa con số này còn chưa tính chi phí quảng bá và chia phần trăm cho hệ thống rạp, anh có biết phải bán được bao nhiêu vé thì mới có lời không?” Lương Tâm Trừng càng nói càng sốt ruột, trước mặt Lưu Phàm cậu còn có thể giả vờ tươi cười, gặp Hạ Viễn Hàng rồi chỉ còn lại lo lắng đầy mình.
“Anh biết, trước khi đi gặp Vu Minh Tu anh đã tính toán kỹ càng rồi, vẫn có cơ hội. Anh rất tin tưởng vào dự án, em chỉ cần cố gắng diễn tốt là được, những chuyện khác cứ giao cho anh.”
“Em cần anh làm thế để làm gì? Bộ phim này em dự định đầu tư tự quay chụp anh còn tranh với em? Cho dù có phải ký hiệp ước đánh cược với người ta cũng nên là em ký chứ? Có gì hay mà anh xen vào? Với lại, chúng ta tự tích cóp thêm mấy năm nữa tự đầu tư luôn không được hay sao? Việc gì phải nôn nóng đi cầu cạnh người khác?”
Thấy hốc mắt Lương Tâm Trừng đã đỏ bừng, Hạ Viễn Hàng ôm cậu vào lòng vỗ lưng trấn an: “Không phải em còn muốn mua nhà sao? Nếu từ từ tích cóp thì phải tích tới bao giờ? … Có lẽ trong người anh thật sự có gen của bố anh, hễ có cơ hội là muốn lao vào cá cược, nhưng anh đảm bảo chỉ một lần này thôi, không bao giờ có lần sau, được không?”
“Lỡ thua thì biết làm thế nào?”
Hạ Viễn Hàng thản nhiên cười: “Thua thì bán mình trả nợ năm năm, vất vả thêm một chút thôi mà.”
Làm gì có chuyện chỉ vất vả hơn một chút, hậu quả của việc bán mình trả nợ chính là hủy hoại cả sự nghiệp tương lai. Trước nay Lương Tâm Trừng chưa bao giờ tán thành những hành động liều lĩnh, nhưng đối diện Hạ Viễn Hàng lại không thể nói ra câu nào khó nghe. Trong lòng cậu biết rõ đối phương hoàn toàn là vì mình, hơn nữa ván đã đóng thuyền, bây giờ có nói gì thì cũng là thừa thãi, cậu chỉ có thể làm theo lời Hạ Viễn Hàng, tập trung diễn thật tốt, nỗ lực không để cho anh thua.
Trái tim Lương Tâm Trừng vừa chua xót vừa mềm nhũn, cậu nhắm mắt vùi mặt vào hõm vai anh, cố gắng không để nước mắt trào ra.
Hạ Viễn Hàng xoa tóc cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng bi quan như vậy, ngày anh đi tìm Vu Minh Tu, Đỗ Thân cũng có mặt ở đó. Dự án này Thịnh Tinh đã chen một chân rồi, đến lúc đó chúng ta mời Đinh Nghiêu về diễn một vai, em lại dụ cậu ta kéo Tạ Đàm Phong về cameo thêm vài cảnh, còn sợ không có nhiệt độ à?”
Dưới góc nhìn của Hạ Viễn Hàng, bộ tác phẩm này ngoại trừ vai chính Tiểu Nhị Bảo ra còn có rất nhiều nhân vật cá tính muôn màu muôn vẻ, có thể tranh thủ càng nhiều diễn viên độ thảo luận cao về diễn cameo càng tốt, chuyện này hoàn toàn dựa vào vòng quan hệ của hai người. Đương nhiên chủ yếu vẫn phải xem chất lượng của bản thân tác phẩm, điểm này anh sẽ đích thân trấn cửa, hơn nữa còn có tác giả gốc Lam Phong Tình tham gia, cô ta chắc chắn sẽ không chấp nhận để đứa con tâm huyết của mình bị hủy hoại.
Lương Tâm Trừng sụt sịt mũi: “Anh làm nhiều chuyện cho em như thế, em không biết phải báo đáp thế nào mới ổn.”
“Vậy lấy thân báo đáp thì sao?”
Hạ Viễn Hàng lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một chiếc hộp bọc nhung màu xanh biển. Lương Tâm Trừng lập tức hiểu ngay thứ đó là gì, nháy mắt hồi hộp lên hẳn. Hạ Viễn Hàng chậm rãi mở hộp nhung ra, thấp giọng giải thích: “Hai chiếc nhẫn này anh đặt hàng chế tác ở nước ngoài, phong cách thiết kế rất đặc biệt nên phải xếp hàng hơn nửa năm. Anh chỉ mới nhận được hàng cách đây mấy ngày thôi, em nhìn xem.”
Lương Tâm Trừng cắn môi, quả thật là hai chiếc nhẫn kim cương cực kỳ đẹp, thiết kế chạm rỗng độc đáo có thể lồng khớp vào nhau, trong anh có em, trong em có anh.
“Anh đang cầu hôn em đấy hả?”
“Ừ, anh đang cầu hôn, em có đồng ý không?”
Sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, Lương Tâm Trừng vươn tay: “Vậy anh mau đeo lên cho em đi, nể tình khoản hồi môn năm trăm triệu của anh đấy.”
Hạ Viễn Hàng mỉm cười kéo ngón áp út tay trái của cậu ra, trang trọng đeo nhẫn vào.
Kích thước nhẫn rất vừa vặn, Lương Tâm Trừng giơ tay lên cao ngắm nghía, đôi mắt dường như lại đỏ hơn một chút, độ cung khóe môi càng thêm rõ ràng: “Đẹp quá đi.”
Cậu đeo chiếc còn lại vào tay Hạ Viễn Hàng, chụp một tấm ảnh bàn tay hai người giao nắm rồi gửi ảnh cho Lưu Phàm: [ Anh chuẩn bị giúp em đối phó truyền thông nhé. ]
Sau đó cậu ném di động qua một bên, cười hì hì chui vào lòng Hạ Viễn Hàng, ôm eo anh không ngừng cười ngây ngô.
Hạ Viễn Hàng cũng rất vui vẻ: “Bao giờ chúng ta đi ký giấy kết hôn?”
“Lúc nào cũng được.”
“Vậy chờ bộ phim đóng máy rồi đi.”
Muốn làm thủ tục lãnh giấy kết hôn phải trở về địa phương mà hai người đăng ký hộ khẩu. Hạ Viễn Hàng nghĩ, chờ công việc của Lương Tâm Trừng kết thúc bọn họ sẽ cùng nhau về quê cũ một chuyến lãnh chứng luôn, dù sao cũng chỉ mất nửa tháng nữa là cùng.
Lương Tâm Trừng nằm sấp lên người Hạ Viễn Hàng, không nhịn được để trí tưởng tượng bay xa: “Nếu doanh thu phòng vé của Tiểu Nhị Bảo mà đại thắng thì chúng ta lập tức có thể mua được nhà rồi?”
“Ừm, vừa rồi em còn lo sẽ cược thua mà?”
Lương Tâm Trừng cười một tiếng: “Anh nói chứ ai, vẫn có cơ hội, không nên bi quan.”
Cậu nghĩ thông suốt rồi, bây giờ có lo lắng thế nào cũng vô dụng, mọi chuyện nghe theo ý trời là được. Cho dù thật sự thua, cậu sẽ cùng Hạ Viễn Hàng trả nợ. Bọn họ sắp kết hôn rồi, đến lúc đó hai người nhất thể đồng tâm, còn gì phải bận lòng nữa.
《 Túy Kim Lăng 》công chiếu một tháng đạt thành tích phòng vé 1.5 tỷ nhân dân tệ, lợi nhuận vượt quá kỳ vọng của nhà đầu tư. Sau khi đạt giải thưởng, rốt cuộc Lương Tâm Trừng cũng sở hữu tác phẩm có bảng thực tích phòng vé mỹ mãn, thăng hạng thành nghệ sĩ xuất sắc trong giới tiểu sinh đồng thời gia tăng gấp đôi giá trị thương mại, gần như chạm tay là bỏng.
Trung tuần tháng 6 cậu trở về Bắc Kinh một chuyến tham gia tiệc chúc mừng, thuận tiện sắp xếp lịch trình những công việc kế tiếp.
Đoạn thời gian này mỗi ngày Lưu Phàm đều vui đến không khép nổi miệng. Tài nguyên tốt lẫn kịch bản hay lũ lượt tự gõ cửa chọn muốn hoa mắt, nhưng kịch bản cuối cùng đưa đến tay Lương Tâm Trừng lại là《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》, một tác phẩm được anh ta đánh giá là kém nổi bật và ít tiềm năng. Đây là ý của chủ tịch, ban đầu Lưu Phàm quả thực không hiểu nổi, về sau hỏi thăm mới biết có Hạ Viễn Hàng đốc thúc ở giữa, mọi chuyện từ đó mới trở nên rõ ràng.
Trong lòng Lưu Phàm biết rõ mối quan hệ giữa Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng, nếu ông chủ đã không ra tay cấm cản thì anh ta cũng không dại gì đứng ra đóng vai ác. Dù sao Lương Tâm Trừng đang trên đỉnh cao danh vọng, giải thưởng lẫn thực tích đều có trong tay nên muốn come-out thật cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, anh ta không cần phải làm chuyện dư thừa dễ sinh hiềm khích với cậu.
Huống chi Hạ Viễn Hàng còn tình nguyện lấy tiền đồ và sự nghiệp của mình ra đánh cược với Vu Minh Tu vì Lương Tâm Trừng, riêng điểm này thôi đã đủ khiến Lưu Phàm bội phục.
Lương Tâm Trừng vẫn luôn ở trong đoàn vùi đầu đóng phim lại hoàn toàn không biết chút gì, mãi đến khi trở về nhận được kịch bản 《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》, cậu mới biết trong khoảng thời gian này Hạ Viễn Hàng đã làm những gì. Sau một hồi lâu yên lặng, cậu bật cười: “Nếu đã là tâm ý của Viễn Hàng, vậy em càng phải cố gắng diễn cho tốt. Tháng sau vào đoàn đúng không? Biết rồi, em ok hết.”
Lương Tâm Trừng trở về Bắc Kinh, Hạ Viễn Hàng cũng xin nghỉ ở đoàn phim tranh thủ về nhà một chuyến.
Từ tháng 2 đến giờ bọn họ đã chia xa tổng cộng gần bốn tháng, đoạn giữa chỉ gặp mặt mấy lần vội vàng ít ỏi, hứa hẹn đi thăm ban cũng không rút ra được chút thời gian để đi một chuyến, thậm chí lần gặp nhau cuối cùng cũng cách đây đến hơn một tháng.
Lúc Hạ Viễn Hàng về đến nhà, Lương Tâm Trừng cũng mới tắm xong bước ra. Cửa vừa mở hai người đã ôm chầm nhau trao đổi một cái hôn sâu nồng nhiệt. Hôn xong, Lương Tâm Trừng vươn tay vuốt ve khuôn mặt gầy ốm của Hạ Viễn Hàng, xuýt xoa lẩm bẩm: “Sao lại gầy thành thế này?”
“Không sao, gần đây vẫn luôn đẩy nhanh tiến độ. Hết tuần này đóng máy, anh cũng được rảnh rỗi rồi.”
Khoảng thời gian này anh luôn tranh thủ diễn ngày diễn đêm, quả thực là rất vất vả. Lương Tâm Trừng nhìn mà đau lòng liền vòng tay qua cổ anh hôm thêm một cái nữa.
Đã lâu không gặp, cả hai đều tích một bụng tình thoại buồn nôn ngọt ngấy nói không biết đủ. Lê thê hết cả buổi Lương Tâm Trừng mới nhắc đến chuyện đầu tư phim điện ảnh: “Anh không thương lượng trước với em một tiếng đã tự quyết định làm hết một mình thế?”
Hạ Viễn Hàng cười xoa gò má cậu: “Định tạo bất ngờ lớn cho em.”
“Hoảng hồn thì đúng hơn đấy. Anh đánh cược với Vu Minh Tu năm trăm triệu? Anh điên rồi hả? Loại phim này có thể thu được năm trăm triệu tiền bán vé? Hơn nữa con số này còn chưa tính chi phí quảng bá và chia phần trăm cho hệ thống rạp, anh có biết phải bán được bao nhiêu vé thì mới có lời không?” Lương Tâm Trừng càng nói càng sốt ruột, trước mặt Lưu Phàm cậu còn có thể giả vờ tươi cười, gặp Hạ Viễn Hàng rồi chỉ còn lại lo lắng đầy mình.
“Anh biết, trước khi đi gặp Vu Minh Tu anh đã tính toán kỹ càng rồi, vẫn có cơ hội. Anh rất tin tưởng vào dự án, em chỉ cần cố gắng diễn tốt là được, những chuyện khác cứ giao cho anh.”
“Em cần anh làm thế để làm gì? Bộ phim này em dự định đầu tư tự quay chụp anh còn tranh với em? Cho dù có phải ký hiệp ước đánh cược với người ta cũng nên là em ký chứ? Có gì hay mà anh xen vào? Với lại, chúng ta tự tích cóp thêm mấy năm nữa tự đầu tư luôn không được hay sao? Việc gì phải nôn nóng đi cầu cạnh người khác?”
Thấy hốc mắt Lương Tâm Trừng đã đỏ bừng, Hạ Viễn Hàng ôm cậu vào lòng vỗ lưng trấn an: “Không phải em còn muốn mua nhà sao? Nếu từ từ tích cóp thì phải tích tới bao giờ? … Có lẽ trong người anh thật sự có gen của bố anh, hễ có cơ hội là muốn lao vào cá cược, nhưng anh đảm bảo chỉ một lần này thôi, không bao giờ có lần sau, được không?”
“Lỡ thua thì biết làm thế nào?”
Hạ Viễn Hàng thản nhiên cười: “Thua thì bán mình trả nợ năm năm, vất vả thêm một chút thôi mà.”
Làm gì có chuyện chỉ vất vả hơn một chút, hậu quả của việc bán mình trả nợ chính là hủy hoại cả sự nghiệp tương lai. Trước nay Lương Tâm Trừng chưa bao giờ tán thành những hành động liều lĩnh, nhưng đối diện Hạ Viễn Hàng lại không thể nói ra câu nào khó nghe. Trong lòng cậu biết rõ đối phương hoàn toàn là vì mình, hơn nữa ván đã đóng thuyền, bây giờ có nói gì thì cũng là thừa thãi, cậu chỉ có thể làm theo lời Hạ Viễn Hàng, tập trung diễn thật tốt, nỗ lực không để cho anh thua.
Trái tim Lương Tâm Trừng vừa chua xót vừa mềm nhũn, cậu nhắm mắt vùi mặt vào hõm vai anh, cố gắng không để nước mắt trào ra.
Hạ Viễn Hàng xoa tóc cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng bi quan như vậy, ngày anh đi tìm Vu Minh Tu, Đỗ Thân cũng có mặt ở đó. Dự án này Thịnh Tinh đã chen một chân rồi, đến lúc đó chúng ta mời Đinh Nghiêu về diễn một vai, em lại dụ cậu ta kéo Tạ Đàm Phong về cameo thêm vài cảnh, còn sợ không có nhiệt độ à?”
Dưới góc nhìn của Hạ Viễn Hàng, bộ tác phẩm này ngoại trừ vai chính Tiểu Nhị Bảo ra còn có rất nhiều nhân vật cá tính muôn màu muôn vẻ, có thể tranh thủ càng nhiều diễn viên độ thảo luận cao về diễn cameo càng tốt, chuyện này hoàn toàn dựa vào vòng quan hệ của hai người. Đương nhiên chủ yếu vẫn phải xem chất lượng của bản thân tác phẩm, điểm này anh sẽ đích thân trấn cửa, hơn nữa còn có tác giả gốc Lam Phong Tình tham gia, cô ta chắc chắn sẽ không chấp nhận để đứa con tâm huyết của mình bị hủy hoại.
Lương Tâm Trừng sụt sịt mũi: “Anh làm nhiều chuyện cho em như thế, em không biết phải báo đáp thế nào mới ổn.”
“Vậy lấy thân báo đáp thì sao?”
Hạ Viễn Hàng lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một chiếc hộp bọc nhung màu xanh biển. Lương Tâm Trừng lập tức hiểu ngay thứ đó là gì, nháy mắt hồi hộp lên hẳn. Hạ Viễn Hàng chậm rãi mở hộp nhung ra, thấp giọng giải thích: “Hai chiếc nhẫn này anh đặt hàng chế tác ở nước ngoài, phong cách thiết kế rất đặc biệt nên phải xếp hàng hơn nửa năm. Anh chỉ mới nhận được hàng cách đây mấy ngày thôi, em nhìn xem.”
Lương Tâm Trừng cắn môi, quả thật là hai chiếc nhẫn kim cương cực kỳ đẹp, thiết kế chạm rỗng độc đáo có thể lồng khớp vào nhau, trong anh có em, trong em có anh.
“Anh đang cầu hôn em đấy hả?”
“Ừ, anh đang cầu hôn, em có đồng ý không?”
Sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, Lương Tâm Trừng vươn tay: “Vậy anh mau đeo lên cho em đi, nể tình khoản hồi môn năm trăm triệu của anh đấy.”
Hạ Viễn Hàng mỉm cười kéo ngón áp út tay trái của cậu ra, trang trọng đeo nhẫn vào.
Kích thước nhẫn rất vừa vặn, Lương Tâm Trừng giơ tay lên cao ngắm nghía, đôi mắt dường như lại đỏ hơn một chút, độ cung khóe môi càng thêm rõ ràng: “Đẹp quá đi.”
Cậu đeo chiếc còn lại vào tay Hạ Viễn Hàng, chụp một tấm ảnh bàn tay hai người giao nắm rồi gửi ảnh cho Lưu Phàm: [ Anh chuẩn bị giúp em đối phó truyền thông nhé. ]
Sau đó cậu ném di động qua một bên, cười hì hì chui vào lòng Hạ Viễn Hàng, ôm eo anh không ngừng cười ngây ngô.
Hạ Viễn Hàng cũng rất vui vẻ: “Bao giờ chúng ta đi ký giấy kết hôn?”
“Lúc nào cũng được.”
“Vậy chờ bộ phim đóng máy rồi đi.”
Muốn làm thủ tục lãnh giấy kết hôn phải trở về địa phương mà hai người đăng ký hộ khẩu. Hạ Viễn Hàng nghĩ, chờ công việc của Lương Tâm Trừng kết thúc bọn họ sẽ cùng nhau về quê cũ một chuyến lãnh chứng luôn, dù sao cũng chỉ mất nửa tháng nữa là cùng.
Lương Tâm Trừng nằm sấp lên người Hạ Viễn Hàng, không nhịn được để trí tưởng tượng bay xa: “Nếu doanh thu phòng vé của Tiểu Nhị Bảo mà đại thắng thì chúng ta lập tức có thể mua được nhà rồi?”
“Ừm, vừa rồi em còn lo sẽ cược thua mà?”
Lương Tâm Trừng cười một tiếng: “Anh nói chứ ai, vẫn có cơ hội, không nên bi quan.”
Cậu nghĩ thông suốt rồi, bây giờ có lo lắng thế nào cũng vô dụng, mọi chuyện nghe theo ý trời là được. Cho dù thật sự thua, cậu sẽ cùng Hạ Viễn Hàng trả nợ. Bọn họ sắp kết hôn rồi, đến lúc đó hai người nhất thể đồng tâm, còn gì phải bận lòng nữa.