Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử
Chương 34
Edit: Leia
Lúc Hạ Viễn Hàng đến phim trường Hoành Điếm đã là 9 giờ tối, Lương Tâm Trừng đang quay cảnh phim cuối cùng trong ngày. Hạ Viễn Hàng được một nhân viên công tác quen biết dẫn vào trong, anh không muốn quấy rầy những người khác nên tìm một góc khuất đứng yên quan sát, ánh mắt luôn đặt trên người Lương Tâm Trừng chưa từng dời đi.
Lương Tâm Trừng mặc bộ áo dài xanh đứng trên hành lang, thân hình gầy gò được bao bọc dưới ánh trăng cô đơn lạnh lẽo. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn nụ hoa lặng lẽ bừng nở trên cành cây trước mặt, đáy mắt dường như có ánh sáng lướt qua nhưng rồi nhanh chóng tắt phụt.
Hạ Viễn Hàng yên lặng nhìn ngắm, dù biết rõ đây chỉ là đóng phim, nhưng biểu cảm cô đơn trên mặt Lương Tâm Trừng vẫn khiến trái tim anh đau nhói.
Cậu ấy cười lên trông đẹp hơn, anh nghĩ, cho dù trước mặt mình cậu thường xuyên nở nụ cười che giấu giễu cợt thì trông vẫn tươi vui sống động hơn nhiều.
Sau khi đạo diễn hài lòng hô đạt, Lương Tâm Trừng mới bước ra khỏi hành lang nhận áo khoác từ tay trợ lý rồi chào mọi người một tiếng, sau đó sẽ về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, công việc hôm nay đã kết thúc rồi.
Hạ Viễn Hàng không vội vã đi qua tìm cậu mà đứng yên tại chỗ thêm một lát, đoạn xoay người rời khỏi phim trường.
Anh ngồi vào xe xong mới nhắn WeChat cho Lương Tâm Trừng, vài phút sau đã thấy cậu vội vã chạy ra ngó nghiêng ngó dọc. Hạ Viễn Hàng bóp còi nháy đèn xe mấy cái ra hiệu, Lương Tâm Trừng vui vẻ đi tới, dùng sức kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ lái. Không biết là do kích động hay do vừa chạy quá nhanh mà sắc mặt cậu ửng hồng, miệng thở phì phò, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây? Lái xe đi một mình à?”
Hạ Viễn Hàng giơ tay vén một lọn tóc mái rủ xuống che mắt cậu: “Không phải nói nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao? Hôm nay đã vội đi làm rồi?”
Đúng là Lương Tâm Trừng chỉ nghỉ một ngày đã về lại trường quay. Cậu bị cuồng chân không thể ở yên một chỗ, hơn nữa cũng đã hạ sốt: “Em không sao mà, quay xong sớm đóng máy sớm, không nghĩ anh sẽ đến đây…”
“Lần trước tôi hứa rảnh sẽ đi thăm ban, đúng lúc hai ngày này có công việc ở Thượng Hải nên thuận tiện lái xe đến luôn.”
Trời tối mờ tối mịt còn cố ý lái xe mấy tiếng đồng hồ đến Hoành Điếm thăm ban sao có thể gọi là “thuận tiện” được, Lương Tâm Trưng nghe vậy chỉ cười, không muốn bắt bẻ.
“Em đói rồi, muốn đi ăn khuya, chúng ta cùng đi ăn cái gì đi?”
“Được.” Hạ Viễn Hàng vươn người qua giúp cậu cài dây an toàn, Lương Tâm Trừng cụp mắt len lén cười.
Chỉ vừa nổ máy xe thì Hạ Viễn Hàng nhận được tin nhắn của Đinh Nghiêu: [ Anh Viễn Hàng đến Hoành Điếm ạ? Vừa nãy em mới nhìn thấy anh trên phim trường thì phải? ]
Hạ Viễn Hàng không biết phải trả lời thế nào bèn ngượng ngùng liếc Lương Tâm Trừng một cái. Cậu cũng nhìn thấy nội dung trên màn hình di động, bật cười đẩy tay anh: “Anh gọi cậu ấy ra đi chung cho vui.”
Vài phút sau Đinh Nghiêu tung tăng chui vào ghế sau, cậu ta bám vào lưng ghế Lương Tâm Trừng hào hứng chào hỏi: “Lâu rồi không gặp anh Viễn Hàng, đột nhiên anh đi Hoành Điếm làm gì thế ạ?”
“Tới thăm ban, lát nữa sẽ về ngay.” Hạ Viễn Hàng không giải thích nhiều, vừa đáp vừa nổ máy giẫm chân ga.
Hai mươi phút sau bọn họ tìm được một quán ăn nhỏ, Đinh Nghiêu nuốt nước bọt order một đống xiên nướng, miệng lẩm bẩm: “Anh Viễn Hàng tốt bụng quá, vừa đến đã biết ý rủ tụi em đi ăn khuya. Lâu lắm rồi em không được ăn đồ nướng, thèm muốn chết.”
Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở Lương Tâm Trừng: “Cậu vừa khỏi bệnh đừng ăn đồ nướng, để tôi gọi món khác cho.”
Lương Tâm Trừng mỉm cười chớp mắt: “Nghiêu Nghiêu khen anh kìa, sao anh không để ý đến người ta đi?”
Hạ Viễn Hàng thò tay xuống dưới gầm bàn lẳng lặng bóp nhẹ đầu gối cậu một cái, sau đó cầm ấm trà lên rót nước cho cả bọn.
Đinh Nghiêu vùi đầu say sưa chọn món hoàn toàn không chú ý đến mấy động tác nhỏ mờ ám của hai người, Lương Tâm Trừng phì cười liếc nhìn Hạ Viễn Hàng, đoạn quay đầu hỏi Đinh Nghiêu: “Bộ cậu là quỷ chết đói à? Tối khuya rồi còn gọi nhiều như vậy, mấy kiếp rồi không được ăn đồ nướng hay gì?”
“Đúng đấy ạ,” Đinh Nghiêu ra sức gật đầu, “Lần cuối cùng em được ăn xiên nướng là bao nhiêu năm trước không nhớ rõ nữa, sắp quên mùi vị thịt nướng nó như nào luôn.”
Đinh Nghiêu lải nhải oán giận, nói người nhà lẫn Tạ Đàm Phong đều ra sức quản lý không cho cậu ta ăn mấy món xiên bẩn ăn vặt vô bổ này, trợ lý làm việc cho Đỗ Thân đương nhiên cũng không chịu giúp cậu ta đi mua.
“Vậy sau này cứ theo anh, anh đây mỗi ngày đều cho cậu cơm no rượu say.” Lương Tâm Trừng cố tình trêu chọc.
Đinh Nghiêu trợn trắng mắt: “Cái đấy thì thôi ạ, em biết anh ăn bao nhiêu cũng không mập. Em không có phúc phần đó, ăn xong bữa này về phải nhịn đói ba ngày là ít, càng nghĩ càng thấy tức.”
Hai người liên tục đối đáp qua về, Hạ Viễn Hàng nghe mà khá bất ngờ vì không ngờ bọn họ lại trở nên thân thiết nhanh như vậy. Nghĩ lại thì trước kia Đinh Nghiêu luôn có thiện cảm với Lương Tâm Trừng nên chuyện không quá kỳ lạ, chỉ có mình anh là mãi ôm thành kiến với người ta thôi.
Sau khi Đinh Nghiêu gọi một hơi gần hết thực đơn món nướng, Hạ Viễn Hàng gọi thêm một phần cháo tôm rồi mới chốt với phục vụ. Lương Tâm Trừng bất mãn kháng nghị: “Em là người đề nghị đi ăn khuya mà chỉ được cho ăn cháo là sao?”
Hạ Viễn Hàng kiên quyết không nhượng bộ: “Ăn cháo đi, chờ hết bệnh rồi lần sau muốn ăn gì tôi cho cậu ăn.”
Lương Tâm Trừng cụp mắt mím môi, Hạ Viễn Hàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, cuối cùng mới dỗ được người ngoan ngoãn nghe lời không than vãn nữa.
Đinh Nghiêu chứng kiến hết cũng lấy làm tò mò, trước kia Hạ Viễn Hàng từng nói Lương Tâm Trừng còn không tính là bạn bè bình thường, hiện giờ nhìn quan hệ giữa bọn họ cũng không đơn giản chỉ là bạn bè nữa, mà có thứ gì đó sâu xa hơn nhiều. Đương nhiên Đinh Nghiêu không phải đồ ngốc, dù trong lòng hiếu kỳ đến nhộn nhạo tim gan cũng rất thức thời không lên tiếng hỏi nhiều.
Đồ ăn vừa dọn lên Đinh Nghiêu lập tức xắn tay áo lao vào sát phạt, Hạ Viễn Hàng cũng ăn một ít, Lương Tâm Trừng tuy chỉ có thể ngửi mùi uống canh húp cháo suông nhưng rất vui vẻ, vừa nâng mắt lên là có thể chạm ngay vào ánh mắt Hạ Viễn Hàng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình. Đinh Nghiêu bận cắm mặt ăn uống không rảnh để ý, hai người bên này cứ cách vài phút lại nhìn nhau tủm tỉm, sóng mắt lưu chuyển hiện lên những cảm xúc biết rõ mà không nói được thành lời.
Ăn xong bữa khuya Hạ Viễn Hàng lái xe đưa Lương Tâm Trừng và Đinh Nghiêu về khách sạn. Đinh Nghiêu buồn ngủ díp mắt bước xuống xe, thấy Lương Tâm Trừng vẫn còn ngồi yên như vẫn còn chuyện muốn nói với Hạ Viễn Hàng bèn tùy ý vẫy vẫy tay, biết điều tự về phòng một mình.
Hạ Viễn Hàng giúp Lương Tâm Trừng tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Về phòng nhớ phải đi ngủ ngay, khuya lắm rồi.”
“Muộn thế này anh vẫn phải lái xe về Thượng Hải sao?”
“Ừ, sáng mai lên máy bay về Bắc Kinh, không về bây giờ sẽ không kịp.”
Lương Tâm Trừng cúi đầu. Sau một hồi yên lặng, Hạ Viễn Hàng lại giẫm chân ga lái xe thêm một đoạn nữa, rẽ vào một nhánh đường nhỏ không có đèn mới dừng lại.
Tắt máy xong đèn xe cũng tối sầm xuống, Hạ Viễn Hàng nương bóng tối nghiêng người duỗi tay ôm lấy Lương Tâm Trừng.
Khoang xe kín mít không ánh sáng chỉ còn nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh và tiếng hít thở cố tình đè nén, Lương Tâm Trừng nhắm mắt lại, vươn tay vòng qua eo anh.
Bọn họ nhẹ nhàng cọ mặt vào nhau, Hạ Viễn Hàng thấp giọng thì thầm: “Đừng để bị ốm nữa, tôi sẽ lo lắng.”
“Ừm.”
“Chờ tôi về xử lý xong công việc sẽ lại đi thăm em.”
“Thôi anh đừng đến nữa,” Lương Tâm Trừng rầu rĩ lẩm bẩm, “Anh đến rồi em lại không tập trung làm việc được, sẽ phân tâm. Tháng sau là đóng máy rồi.”
Hạ Viễn Hàng càng ôm cậu chặt hơn, thở dài nói: “Vậy thì không đi… Yên tâm làm việc, chú ý giữ sức khỏe, tôi chờ em trở về.”
“Được.”
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc lâu mới lưu luyến buông tay. Hạ Viễn Hàng lái xe trở về khách sạn, Lương Tâm Trừng mỉm cười dặn dò anh trên đường chú ý an toàn, cuối cùng mới kéo cửa xuống xe.
Nhìn theo bóng dáng Lương Tâm Trừng đi vào khách sạn rồi biến mất sau cửa tháng máy, Hạ Viễn Hàng dựa vào lưng ghế vươn tay phủ lên hai mắt, lặng lẽ nở nụ cười.
Lúc Hạ Viễn Hàng đến phim trường Hoành Điếm đã là 9 giờ tối, Lương Tâm Trừng đang quay cảnh phim cuối cùng trong ngày. Hạ Viễn Hàng được một nhân viên công tác quen biết dẫn vào trong, anh không muốn quấy rầy những người khác nên tìm một góc khuất đứng yên quan sát, ánh mắt luôn đặt trên người Lương Tâm Trừng chưa từng dời đi.
Lương Tâm Trừng mặc bộ áo dài xanh đứng trên hành lang, thân hình gầy gò được bao bọc dưới ánh trăng cô đơn lạnh lẽo. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn nụ hoa lặng lẽ bừng nở trên cành cây trước mặt, đáy mắt dường như có ánh sáng lướt qua nhưng rồi nhanh chóng tắt phụt.
Hạ Viễn Hàng yên lặng nhìn ngắm, dù biết rõ đây chỉ là đóng phim, nhưng biểu cảm cô đơn trên mặt Lương Tâm Trừng vẫn khiến trái tim anh đau nhói.
Cậu ấy cười lên trông đẹp hơn, anh nghĩ, cho dù trước mặt mình cậu thường xuyên nở nụ cười che giấu giễu cợt thì trông vẫn tươi vui sống động hơn nhiều.
Sau khi đạo diễn hài lòng hô đạt, Lương Tâm Trừng mới bước ra khỏi hành lang nhận áo khoác từ tay trợ lý rồi chào mọi người một tiếng, sau đó sẽ về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, công việc hôm nay đã kết thúc rồi.
Hạ Viễn Hàng không vội vã đi qua tìm cậu mà đứng yên tại chỗ thêm một lát, đoạn xoay người rời khỏi phim trường.
Anh ngồi vào xe xong mới nhắn WeChat cho Lương Tâm Trừng, vài phút sau đã thấy cậu vội vã chạy ra ngó nghiêng ngó dọc. Hạ Viễn Hàng bóp còi nháy đèn xe mấy cái ra hiệu, Lương Tâm Trừng vui vẻ đi tới, dùng sức kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ lái. Không biết là do kích động hay do vừa chạy quá nhanh mà sắc mặt cậu ửng hồng, miệng thở phì phò, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây? Lái xe đi một mình à?”
Hạ Viễn Hàng giơ tay vén một lọn tóc mái rủ xuống che mắt cậu: “Không phải nói nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao? Hôm nay đã vội đi làm rồi?”
Đúng là Lương Tâm Trừng chỉ nghỉ một ngày đã về lại trường quay. Cậu bị cuồng chân không thể ở yên một chỗ, hơn nữa cũng đã hạ sốt: “Em không sao mà, quay xong sớm đóng máy sớm, không nghĩ anh sẽ đến đây…”
“Lần trước tôi hứa rảnh sẽ đi thăm ban, đúng lúc hai ngày này có công việc ở Thượng Hải nên thuận tiện lái xe đến luôn.”
Trời tối mờ tối mịt còn cố ý lái xe mấy tiếng đồng hồ đến Hoành Điếm thăm ban sao có thể gọi là “thuận tiện” được, Lương Tâm Trưng nghe vậy chỉ cười, không muốn bắt bẻ.
“Em đói rồi, muốn đi ăn khuya, chúng ta cùng đi ăn cái gì đi?”
“Được.” Hạ Viễn Hàng vươn người qua giúp cậu cài dây an toàn, Lương Tâm Trừng cụp mắt len lén cười.
Chỉ vừa nổ máy xe thì Hạ Viễn Hàng nhận được tin nhắn của Đinh Nghiêu: [ Anh Viễn Hàng đến Hoành Điếm ạ? Vừa nãy em mới nhìn thấy anh trên phim trường thì phải? ]
Hạ Viễn Hàng không biết phải trả lời thế nào bèn ngượng ngùng liếc Lương Tâm Trừng một cái. Cậu cũng nhìn thấy nội dung trên màn hình di động, bật cười đẩy tay anh: “Anh gọi cậu ấy ra đi chung cho vui.”
Vài phút sau Đinh Nghiêu tung tăng chui vào ghế sau, cậu ta bám vào lưng ghế Lương Tâm Trừng hào hứng chào hỏi: “Lâu rồi không gặp anh Viễn Hàng, đột nhiên anh đi Hoành Điếm làm gì thế ạ?”
“Tới thăm ban, lát nữa sẽ về ngay.” Hạ Viễn Hàng không giải thích nhiều, vừa đáp vừa nổ máy giẫm chân ga.
Hai mươi phút sau bọn họ tìm được một quán ăn nhỏ, Đinh Nghiêu nuốt nước bọt order một đống xiên nướng, miệng lẩm bẩm: “Anh Viễn Hàng tốt bụng quá, vừa đến đã biết ý rủ tụi em đi ăn khuya. Lâu lắm rồi em không được ăn đồ nướng, thèm muốn chết.”
Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở Lương Tâm Trừng: “Cậu vừa khỏi bệnh đừng ăn đồ nướng, để tôi gọi món khác cho.”
Lương Tâm Trừng mỉm cười chớp mắt: “Nghiêu Nghiêu khen anh kìa, sao anh không để ý đến người ta đi?”
Hạ Viễn Hàng thò tay xuống dưới gầm bàn lẳng lặng bóp nhẹ đầu gối cậu một cái, sau đó cầm ấm trà lên rót nước cho cả bọn.
Đinh Nghiêu vùi đầu say sưa chọn món hoàn toàn không chú ý đến mấy động tác nhỏ mờ ám của hai người, Lương Tâm Trừng phì cười liếc nhìn Hạ Viễn Hàng, đoạn quay đầu hỏi Đinh Nghiêu: “Bộ cậu là quỷ chết đói à? Tối khuya rồi còn gọi nhiều như vậy, mấy kiếp rồi không được ăn đồ nướng hay gì?”
“Đúng đấy ạ,” Đinh Nghiêu ra sức gật đầu, “Lần cuối cùng em được ăn xiên nướng là bao nhiêu năm trước không nhớ rõ nữa, sắp quên mùi vị thịt nướng nó như nào luôn.”
Đinh Nghiêu lải nhải oán giận, nói người nhà lẫn Tạ Đàm Phong đều ra sức quản lý không cho cậu ta ăn mấy món xiên bẩn ăn vặt vô bổ này, trợ lý làm việc cho Đỗ Thân đương nhiên cũng không chịu giúp cậu ta đi mua.
“Vậy sau này cứ theo anh, anh đây mỗi ngày đều cho cậu cơm no rượu say.” Lương Tâm Trừng cố tình trêu chọc.
Đinh Nghiêu trợn trắng mắt: “Cái đấy thì thôi ạ, em biết anh ăn bao nhiêu cũng không mập. Em không có phúc phần đó, ăn xong bữa này về phải nhịn đói ba ngày là ít, càng nghĩ càng thấy tức.”
Hai người liên tục đối đáp qua về, Hạ Viễn Hàng nghe mà khá bất ngờ vì không ngờ bọn họ lại trở nên thân thiết nhanh như vậy. Nghĩ lại thì trước kia Đinh Nghiêu luôn có thiện cảm với Lương Tâm Trừng nên chuyện không quá kỳ lạ, chỉ có mình anh là mãi ôm thành kiến với người ta thôi.
Sau khi Đinh Nghiêu gọi một hơi gần hết thực đơn món nướng, Hạ Viễn Hàng gọi thêm một phần cháo tôm rồi mới chốt với phục vụ. Lương Tâm Trừng bất mãn kháng nghị: “Em là người đề nghị đi ăn khuya mà chỉ được cho ăn cháo là sao?”
Hạ Viễn Hàng kiên quyết không nhượng bộ: “Ăn cháo đi, chờ hết bệnh rồi lần sau muốn ăn gì tôi cho cậu ăn.”
Lương Tâm Trừng cụp mắt mím môi, Hạ Viễn Hàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, cuối cùng mới dỗ được người ngoan ngoãn nghe lời không than vãn nữa.
Đinh Nghiêu chứng kiến hết cũng lấy làm tò mò, trước kia Hạ Viễn Hàng từng nói Lương Tâm Trừng còn không tính là bạn bè bình thường, hiện giờ nhìn quan hệ giữa bọn họ cũng không đơn giản chỉ là bạn bè nữa, mà có thứ gì đó sâu xa hơn nhiều. Đương nhiên Đinh Nghiêu không phải đồ ngốc, dù trong lòng hiếu kỳ đến nhộn nhạo tim gan cũng rất thức thời không lên tiếng hỏi nhiều.
Đồ ăn vừa dọn lên Đinh Nghiêu lập tức xắn tay áo lao vào sát phạt, Hạ Viễn Hàng cũng ăn một ít, Lương Tâm Trừng tuy chỉ có thể ngửi mùi uống canh húp cháo suông nhưng rất vui vẻ, vừa nâng mắt lên là có thể chạm ngay vào ánh mắt Hạ Viễn Hàng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình. Đinh Nghiêu bận cắm mặt ăn uống không rảnh để ý, hai người bên này cứ cách vài phút lại nhìn nhau tủm tỉm, sóng mắt lưu chuyển hiện lên những cảm xúc biết rõ mà không nói được thành lời.
Ăn xong bữa khuya Hạ Viễn Hàng lái xe đưa Lương Tâm Trừng và Đinh Nghiêu về khách sạn. Đinh Nghiêu buồn ngủ díp mắt bước xuống xe, thấy Lương Tâm Trừng vẫn còn ngồi yên như vẫn còn chuyện muốn nói với Hạ Viễn Hàng bèn tùy ý vẫy vẫy tay, biết điều tự về phòng một mình.
Hạ Viễn Hàng giúp Lương Tâm Trừng tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Về phòng nhớ phải đi ngủ ngay, khuya lắm rồi.”
“Muộn thế này anh vẫn phải lái xe về Thượng Hải sao?”
“Ừ, sáng mai lên máy bay về Bắc Kinh, không về bây giờ sẽ không kịp.”
Lương Tâm Trừng cúi đầu. Sau một hồi yên lặng, Hạ Viễn Hàng lại giẫm chân ga lái xe thêm một đoạn nữa, rẽ vào một nhánh đường nhỏ không có đèn mới dừng lại.
Tắt máy xong đèn xe cũng tối sầm xuống, Hạ Viễn Hàng nương bóng tối nghiêng người duỗi tay ôm lấy Lương Tâm Trừng.
Khoang xe kín mít không ánh sáng chỉ còn nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh và tiếng hít thở cố tình đè nén, Lương Tâm Trừng nhắm mắt lại, vươn tay vòng qua eo anh.
Bọn họ nhẹ nhàng cọ mặt vào nhau, Hạ Viễn Hàng thấp giọng thì thầm: “Đừng để bị ốm nữa, tôi sẽ lo lắng.”
“Ừm.”
“Chờ tôi về xử lý xong công việc sẽ lại đi thăm em.”
“Thôi anh đừng đến nữa,” Lương Tâm Trừng rầu rĩ lẩm bẩm, “Anh đến rồi em lại không tập trung làm việc được, sẽ phân tâm. Tháng sau là đóng máy rồi.”
Hạ Viễn Hàng càng ôm cậu chặt hơn, thở dài nói: “Vậy thì không đi… Yên tâm làm việc, chú ý giữ sức khỏe, tôi chờ em trở về.”
“Được.”
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc lâu mới lưu luyến buông tay. Hạ Viễn Hàng lái xe trở về khách sạn, Lương Tâm Trừng mỉm cười dặn dò anh trên đường chú ý an toàn, cuối cùng mới kéo cửa xuống xe.
Nhìn theo bóng dáng Lương Tâm Trừng đi vào khách sạn rồi biến mất sau cửa tháng máy, Hạ Viễn Hàng dựa vào lưng ghế vươn tay phủ lên hai mắt, lặng lẽ nở nụ cười.