Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử
Chương 24
Edit: Leia
Đầu tháng 7 Lương Tâm Trừng tham gia sự kiện trao giải của một nền tảng video nọ. Loại hoạt động này không có quá nhiều ý nghĩa những vẫn phải tham gia để tăng tần suất lộ diện, Lưu Phàm bắt đi cậu cũng nghe lời trang điểm tạo hình đi dự. Công việc đơn giản chỉ là đi thảm đỏ để các fan và cánh truyền thông chụp hình đăng báo mạng, sau đó tiến vào hội trường ngồi vào chỗ mà ban tổ chức đã sắp xếp từ trước.
Vị trí bên trái còn trống dán tên Úy Tây Song tên, Lương Tâm Trừng liếc nhìn một cái rồi không để ý nữa, cúi đầu lấy điện thoại ra lướt.
Hạ Viễn Hàng nhắn WeChat hỏi cậu có tham gia hoạt động hôm nay không, Lương Tâm Trừng mím môi cười, trả lời lại: [ Tôi đến rồi, vừa ngồi xuống đây. Anh cũng đi sự kiện à? Nghỉ bên đoàn phim hay sao? ]
Hạ Viễn Hàng đã vào đoàn phim được hơn nửa tháng, thỉnh thoảng bọn họ rảnh rỗi có tán gẫu vài câu không mặn không nhạt, nhưng chí ít quan hệ khá hơn trước kia rất nhiều.
[ Xin nghỉ, nhưng chắc vẫn bị muộn. ]
[ Không vấn đề gì đâu, anh mà xuất hiện ban tổ chức còn vỗ tay cười ấy chứ. ]
Loại sự kiện thế này chủ yếu dựa vào số minh tinh nổi tiếng xuất hiện để phô trương thanh thế, đối với ban tổ chức mà nói, đương nhiên người tới càng nhiều càng tốt, vài ba ngôi sao lưu lượng cùng lên một khung hình mới có đề tài có nhiệt độ.
[ Đi còn lấy cái cúp thưởng nữa, tuy chẳng để làm gì nhưng cũng không lỗ. ]
Khóe môi Lương Tâm Trừng vô thức cong cong, người ngồi bên cạnh không biết đến từ bao giờ đột nhiên ghé sát lại gần, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại của Lương Tâm Trừng thấp giọng lẩm nhẩm câu chat cuối cùng lên, đoạn cười ra tiếng: “Hóa ra quan hệ giữa cậu và Hạ Viễn Hàng cũng tốt đấy chứ?”
Lương Tâm Trừng nhanh chóng tắt màn hình, lạnh mắt liếc nhìn Úy Tây Song: “Liên quan gì đến cậu?”
Úy Tây Song nhoẻn miệng: “Cậu chẳng thú vị gì cả, số WeChat đưa cho tôi còn không phải số cá nhân, chẳng trách tôi nhắn bao nhiêu tin cũng không thấy trả lời.”
“Chắc tôi bận quá không đọc được.” Lương Tâm Trừng trí trá cho qua, không muốn giải thích quá nhiều.
Úy Tây Song lầm bầm oán giận: “Sao lúc nào cậu cũng lãnh đạm với tôi thế, chuyện qua bao lâu rồi còn ghim à?”
Người dẫn chương trình đã lên sân khấu, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Lương Tâm Trừng ngồi thẳng lại không thèm phản ứng nữa, Úy Tây Song vốn sinh hoạt bát nháo không kiêng nam nữ, cậu không muốn giao du sâu với người này.
Buổi lễ diễn ra được nửa chừng thì Hạ Viễn Hàng bước vào, được ban tổ chức sắp xếp ở hai hàng ghế phía sau. Vừa ngồi chưa được ấm chỗ đã đến phiên anh lên sân khấu nhận một giải thưởng gọi là Nghệ sĩ toàn năng, Hạ Viễn Hàng nhận cúp đứng trước micro đọc bài diễn văn công nghiệp soạn sẵn.
Úy Tây Song lại kề sát Lương Tâm Trừng, cất tiếng cảm thán khó hiểu: “Hạ Viễn Hàng quyến rũ thật đấy, cậu xem bên khu fan ngồi đi, bảng đèn còn nhiều hơn tôi nữa, ghen tị ghê.”
Lương Tâm Trừng thấp giọng cười lạnh: “Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, biết đâu sẽ nổi tiếng bằng anh ấy đấy.”
Úy Tây Song trợn mắt khinh thường: “Thôi khỏi, thật ra tôi cũng đẹp trai mà, cậu không cảm thấy thế à?”
Lương Tâm Trừng không thèm cho đối phương một cái liếc mắt, chỉ nghiêm túc nghe bài diễn văn cảm ơn của Hạ Viễn Hàng trên sân khấu, lúc anh khom lưng chào cũng ra sức vỗ tay. Hạ Viễn Hàng xuống khỏi sân khấu vô tình nhìn thoáng qua hướng Lương Tâm Trừng ngồi, ánh mắt hai người giao nhau, Lương Tâm Trừng khẽ mỉm cười, Hạ Viễn Hàng cúi đầu, giấu đi ý cười vô thức câu lên bên khóe miệng.
Đây là một nụ cười trao đổi bên ngoài ánh đèn sân khấu nên không được ống kính nào ghi lại, chỉ có bản thân hai đương sự là biết.
Lương Tâm Trừng cũng lên sân khấu nhận một giải thưởng màu mè không thực tích, cậu ra hậu trường nhờ trợ lý chụp một tấm ảnh ôm cúp, lúc lên xe bảo mẫu mới đăng Weibo chia sẻ cho fan xem.
Đột nhiên Hạ Viễn Hàng nhắn tin WeChat rủ cậu ăn khuya.
[ Ăn tôm hùm đất xào cay không? Để tôi mua mang về. ]
[ Anh không đi đoàn phim luôn à? ]
[ Hôm nay muộn rồi đi không kịp, sáng mai tôi lại về đoàn. ]
[ Vậy được, anh mua nhiều một chút. ]
[ Ok. ]
Lương Tâm Trừng ôm di động cười ngây ngô, trợ lý ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Úy Tây Song vừa like bài anh kìa.”
“Kệ đi.”
Lương Tâm Trừng thậm chí còn lười mở ứng dụng lên xem, chỉ cắm tai nghe rồi cất điện thoại vào túi, sau đó dựa lưng vào ghế ngâm nga theo bài nhạc.
Trong lúc chờ trợ lý đi mua đồ ăn khuya Hạ Viễn Hàng cũng tranh thủ đăng Weibo, vừa F5 nhìn lại đã thấy tên Lương Tâm Trừng và Úy Tây Song leo lên hạng đầu hot search bảng giải trí. Anh thuận tay bấm vào xem thử, có không ít blogger và fan đã chuyển phát lại màn giao lưu tối nay của bọn họ trong lễ trao giải. Hai người ngồi bên nhau gần như lúc nào cũng châu đầu thì thầm gì đó rất vui vẻ, kết thúc buổi lễ Úy Tây Song còn bấm like và bình luận dưới bài đăng Weibo của Lương Tâm Trừng, làm rất nhiều cô gái trẻ xuýt xoa couple dễ thương quá muốn nhảy thuyền.
Hạ Viễn Hàng không khỏi nhíu mày, từ anh đến Tạ Đàm Phong lại đến Úy Tây Song, dường như lúc nào Lương Tâm Trừng cũng dính tai tiếng vào những mối quan hệ nam nam. Có điều trước kia là cậu cố ý đi bài lăng xê, còn thằng nhãi Úy Tây Song này từ đầu chí cuối đều là bên đơn phương chủ động. Từ lần bọn họ cùng ghi hình gameshow, thỉnh thoảng gặp nhau trong các sự kiện cậu ta luôn cố gắng bày trò lôi kéo Lương Tâm Trừng, nhưng đối phương gần như chưa bao giờ đáp lại.
Nhớ lại tình cảnh bắt gặp trước cửa phòng khách sạn hồi quay gameshow, trong lòng Hạ Viễn Hàng nổi lên một cơn khó chịu không hiểu nổi, cho dù anh biết chuyện kia tám chín phần cũng là hiểu lầm.
Thời điểm Hạ Viễn Hàng xách hai hộp tôm hùm đất xào cay cỡ đại gõ cửa nhà, Lương Tâm Trừng vừa tắm rửa tẩy trang xong, để nguyên mái tóc ướt đẫm đi ra mở cửa. Cậu nở nụ cười xán lạn với Hạ Viễn Hàng: “Chưa mở cửa đã nghe mùi rồi, thơm quá.”
Cổ áo ngủ của cậu đang mở rộng, bọt nước từ tóc chảy xuống trượt theo cần cổ duyên dáng rồi lăn vào sâu hơn, làn da trắng vừa ngâm trong nước ấm hơi ửng hồng đặc biệt dễ khiến người ta nghĩ bậy. Lương Tâm Trừng lại như không để ý, chỉ cười hì hì nhận túi đồ từ tay Hạ Viễn Hàng. Anh mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhắc nhở cậu: “Cậu đi lau khô tóc trước đi.”
“Phiền ghê.” Lương Tâm Trừng lẩm bẩm một câu rồi xoay người trở vào phòng tắm.
Lúc cậu sấy khô tóc bước ra, Hạ Viễn Hàng đã xếp xong đồ ăn lên bàn trà, ngoại trừ tôm hùm đất còn có mấy lon bia. Bọn họ ngồi xếp bằng xuống thảm vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm.
“Cậu thân với Úy Tây Song lắm hả?”
Hạ Viễn Hàng thử lên tiếng thăm dò, bàn tay Lương Tâm Trừng cầm lon bia hơi khựng lại, cậu buồn cười: “Đột nhiên anh nhắc cậu ta làm gì?”
“Hai người vừa lên hot search Weibo, cậu chưa thấy?”
Lương Tâm Trừng thản nhiên lắc đầu: “Trước kia tôi với anh lên hot search còn nhiều hơn, có làm sao đâu.”
Hạ Viễn Hàng không biết nói gì nữa. Lương Tâm Trừng ném con tôm vừa lột vào miệng, thoải mái trả lời câu hỏi trước đó: “Tôi với cậu ta chẳng có quan hệ gì cả, cậu ta hẹn chịch bị tôi từ chối thôi.”
“Khụ ——” Hạ Viễn Hàng đột nhiên bị sặc sa tế, vội cong người liều mạng ho khan.
Lương Tâm Trừng vào bếp rót cho anh một ly nước ấm: “Có sao không? Thế này thôi mà cũng bị sặc?”
Hạ Viễn Hàng nhận cốc nước uống một ngụm lớn, anh bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Lương Tâm Trừng: “Cậu nói chuyện với ai cũng táo bạo như thế à?”
Lương Tâm Trừng cười phụt một tiếng, hết sức vui vẻ: “Loại chuyện này trong giới cũng bình thường thôi mà? Giả vờ ngây thơ làm gì?”
“Thế còn cậu? Cậu cảm thấy như vậy là bình thường?”
Hạ Viễn Hàng nhìn thẳng vào Lương Tâm Trừng, đáy mắt âm u lóe lên một chút cảm xúc khác lạ. Lương Tâm Trừng vội quay đi nhấp một ngụm bia, nói qua loa: “Tôi kén chọn lắm.”
“Kén chọn?”
Lương Tâm Trừng bật cười: “Người muốn ngủ với tôi rất nhiều, nếu đã ghét thì cho bao nhiêu tiền tôi cũng không chịu, ai lọt vào mắt rồi là ngủ miễn phí luôn.”
Hạ Viễn Hàng khẽ cau mày, sau một lúc lâu anh mới lẳng lặng bóc một con tôm thả vào chén Lương Tâm Trừng: “Nói linh tinh, rõ ràng cậu không phải người như vậy, việc gì phải tự hạ thấp chính mình. Thôi ăn đi.”
Lương Tâm Trừng mỉm cười không nói thêm nữa, chỉ yên lặng ăn tôm. Trong lòng cậu khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm không biết ai mới đang giả ngốc đây.
Đầu tháng 7 Lương Tâm Trừng tham gia sự kiện trao giải của một nền tảng video nọ. Loại hoạt động này không có quá nhiều ý nghĩa những vẫn phải tham gia để tăng tần suất lộ diện, Lưu Phàm bắt đi cậu cũng nghe lời trang điểm tạo hình đi dự. Công việc đơn giản chỉ là đi thảm đỏ để các fan và cánh truyền thông chụp hình đăng báo mạng, sau đó tiến vào hội trường ngồi vào chỗ mà ban tổ chức đã sắp xếp từ trước.
Vị trí bên trái còn trống dán tên Úy Tây Song tên, Lương Tâm Trừng liếc nhìn một cái rồi không để ý nữa, cúi đầu lấy điện thoại ra lướt.
Hạ Viễn Hàng nhắn WeChat hỏi cậu có tham gia hoạt động hôm nay không, Lương Tâm Trừng mím môi cười, trả lời lại: [ Tôi đến rồi, vừa ngồi xuống đây. Anh cũng đi sự kiện à? Nghỉ bên đoàn phim hay sao? ]
Hạ Viễn Hàng đã vào đoàn phim được hơn nửa tháng, thỉnh thoảng bọn họ rảnh rỗi có tán gẫu vài câu không mặn không nhạt, nhưng chí ít quan hệ khá hơn trước kia rất nhiều.
[ Xin nghỉ, nhưng chắc vẫn bị muộn. ]
[ Không vấn đề gì đâu, anh mà xuất hiện ban tổ chức còn vỗ tay cười ấy chứ. ]
Loại sự kiện thế này chủ yếu dựa vào số minh tinh nổi tiếng xuất hiện để phô trương thanh thế, đối với ban tổ chức mà nói, đương nhiên người tới càng nhiều càng tốt, vài ba ngôi sao lưu lượng cùng lên một khung hình mới có đề tài có nhiệt độ.
[ Đi còn lấy cái cúp thưởng nữa, tuy chẳng để làm gì nhưng cũng không lỗ. ]
Khóe môi Lương Tâm Trừng vô thức cong cong, người ngồi bên cạnh không biết đến từ bao giờ đột nhiên ghé sát lại gần, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại của Lương Tâm Trừng thấp giọng lẩm nhẩm câu chat cuối cùng lên, đoạn cười ra tiếng: “Hóa ra quan hệ giữa cậu và Hạ Viễn Hàng cũng tốt đấy chứ?”
Lương Tâm Trừng nhanh chóng tắt màn hình, lạnh mắt liếc nhìn Úy Tây Song: “Liên quan gì đến cậu?”
Úy Tây Song nhoẻn miệng: “Cậu chẳng thú vị gì cả, số WeChat đưa cho tôi còn không phải số cá nhân, chẳng trách tôi nhắn bao nhiêu tin cũng không thấy trả lời.”
“Chắc tôi bận quá không đọc được.” Lương Tâm Trừng trí trá cho qua, không muốn giải thích quá nhiều.
Úy Tây Song lầm bầm oán giận: “Sao lúc nào cậu cũng lãnh đạm với tôi thế, chuyện qua bao lâu rồi còn ghim à?”
Người dẫn chương trình đã lên sân khấu, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Lương Tâm Trừng ngồi thẳng lại không thèm phản ứng nữa, Úy Tây Song vốn sinh hoạt bát nháo không kiêng nam nữ, cậu không muốn giao du sâu với người này.
Buổi lễ diễn ra được nửa chừng thì Hạ Viễn Hàng bước vào, được ban tổ chức sắp xếp ở hai hàng ghế phía sau. Vừa ngồi chưa được ấm chỗ đã đến phiên anh lên sân khấu nhận một giải thưởng gọi là Nghệ sĩ toàn năng, Hạ Viễn Hàng nhận cúp đứng trước micro đọc bài diễn văn công nghiệp soạn sẵn.
Úy Tây Song lại kề sát Lương Tâm Trừng, cất tiếng cảm thán khó hiểu: “Hạ Viễn Hàng quyến rũ thật đấy, cậu xem bên khu fan ngồi đi, bảng đèn còn nhiều hơn tôi nữa, ghen tị ghê.”
Lương Tâm Trừng thấp giọng cười lạnh: “Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, biết đâu sẽ nổi tiếng bằng anh ấy đấy.”
Úy Tây Song trợn mắt khinh thường: “Thôi khỏi, thật ra tôi cũng đẹp trai mà, cậu không cảm thấy thế à?”
Lương Tâm Trừng không thèm cho đối phương một cái liếc mắt, chỉ nghiêm túc nghe bài diễn văn cảm ơn của Hạ Viễn Hàng trên sân khấu, lúc anh khom lưng chào cũng ra sức vỗ tay. Hạ Viễn Hàng xuống khỏi sân khấu vô tình nhìn thoáng qua hướng Lương Tâm Trừng ngồi, ánh mắt hai người giao nhau, Lương Tâm Trừng khẽ mỉm cười, Hạ Viễn Hàng cúi đầu, giấu đi ý cười vô thức câu lên bên khóe miệng.
Đây là một nụ cười trao đổi bên ngoài ánh đèn sân khấu nên không được ống kính nào ghi lại, chỉ có bản thân hai đương sự là biết.
Lương Tâm Trừng cũng lên sân khấu nhận một giải thưởng màu mè không thực tích, cậu ra hậu trường nhờ trợ lý chụp một tấm ảnh ôm cúp, lúc lên xe bảo mẫu mới đăng Weibo chia sẻ cho fan xem.
Đột nhiên Hạ Viễn Hàng nhắn tin WeChat rủ cậu ăn khuya.
[ Ăn tôm hùm đất xào cay không? Để tôi mua mang về. ]
[ Anh không đi đoàn phim luôn à? ]
[ Hôm nay muộn rồi đi không kịp, sáng mai tôi lại về đoàn. ]
[ Vậy được, anh mua nhiều một chút. ]
[ Ok. ]
Lương Tâm Trừng ôm di động cười ngây ngô, trợ lý ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Úy Tây Song vừa like bài anh kìa.”
“Kệ đi.”
Lương Tâm Trừng thậm chí còn lười mở ứng dụng lên xem, chỉ cắm tai nghe rồi cất điện thoại vào túi, sau đó dựa lưng vào ghế ngâm nga theo bài nhạc.
Trong lúc chờ trợ lý đi mua đồ ăn khuya Hạ Viễn Hàng cũng tranh thủ đăng Weibo, vừa F5 nhìn lại đã thấy tên Lương Tâm Trừng và Úy Tây Song leo lên hạng đầu hot search bảng giải trí. Anh thuận tay bấm vào xem thử, có không ít blogger và fan đã chuyển phát lại màn giao lưu tối nay của bọn họ trong lễ trao giải. Hai người ngồi bên nhau gần như lúc nào cũng châu đầu thì thầm gì đó rất vui vẻ, kết thúc buổi lễ Úy Tây Song còn bấm like và bình luận dưới bài đăng Weibo của Lương Tâm Trừng, làm rất nhiều cô gái trẻ xuýt xoa couple dễ thương quá muốn nhảy thuyền.
Hạ Viễn Hàng không khỏi nhíu mày, từ anh đến Tạ Đàm Phong lại đến Úy Tây Song, dường như lúc nào Lương Tâm Trừng cũng dính tai tiếng vào những mối quan hệ nam nam. Có điều trước kia là cậu cố ý đi bài lăng xê, còn thằng nhãi Úy Tây Song này từ đầu chí cuối đều là bên đơn phương chủ động. Từ lần bọn họ cùng ghi hình gameshow, thỉnh thoảng gặp nhau trong các sự kiện cậu ta luôn cố gắng bày trò lôi kéo Lương Tâm Trừng, nhưng đối phương gần như chưa bao giờ đáp lại.
Nhớ lại tình cảnh bắt gặp trước cửa phòng khách sạn hồi quay gameshow, trong lòng Hạ Viễn Hàng nổi lên một cơn khó chịu không hiểu nổi, cho dù anh biết chuyện kia tám chín phần cũng là hiểu lầm.
Thời điểm Hạ Viễn Hàng xách hai hộp tôm hùm đất xào cay cỡ đại gõ cửa nhà, Lương Tâm Trừng vừa tắm rửa tẩy trang xong, để nguyên mái tóc ướt đẫm đi ra mở cửa. Cậu nở nụ cười xán lạn với Hạ Viễn Hàng: “Chưa mở cửa đã nghe mùi rồi, thơm quá.”
Cổ áo ngủ của cậu đang mở rộng, bọt nước từ tóc chảy xuống trượt theo cần cổ duyên dáng rồi lăn vào sâu hơn, làn da trắng vừa ngâm trong nước ấm hơi ửng hồng đặc biệt dễ khiến người ta nghĩ bậy. Lương Tâm Trừng lại như không để ý, chỉ cười hì hì nhận túi đồ từ tay Hạ Viễn Hàng. Anh mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhắc nhở cậu: “Cậu đi lau khô tóc trước đi.”
“Phiền ghê.” Lương Tâm Trừng lẩm bẩm một câu rồi xoay người trở vào phòng tắm.
Lúc cậu sấy khô tóc bước ra, Hạ Viễn Hàng đã xếp xong đồ ăn lên bàn trà, ngoại trừ tôm hùm đất còn có mấy lon bia. Bọn họ ngồi xếp bằng xuống thảm vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm.
“Cậu thân với Úy Tây Song lắm hả?”
Hạ Viễn Hàng thử lên tiếng thăm dò, bàn tay Lương Tâm Trừng cầm lon bia hơi khựng lại, cậu buồn cười: “Đột nhiên anh nhắc cậu ta làm gì?”
“Hai người vừa lên hot search Weibo, cậu chưa thấy?”
Lương Tâm Trừng thản nhiên lắc đầu: “Trước kia tôi với anh lên hot search còn nhiều hơn, có làm sao đâu.”
Hạ Viễn Hàng không biết nói gì nữa. Lương Tâm Trừng ném con tôm vừa lột vào miệng, thoải mái trả lời câu hỏi trước đó: “Tôi với cậu ta chẳng có quan hệ gì cả, cậu ta hẹn chịch bị tôi từ chối thôi.”
“Khụ ——” Hạ Viễn Hàng đột nhiên bị sặc sa tế, vội cong người liều mạng ho khan.
Lương Tâm Trừng vào bếp rót cho anh một ly nước ấm: “Có sao không? Thế này thôi mà cũng bị sặc?”
Hạ Viễn Hàng nhận cốc nước uống một ngụm lớn, anh bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Lương Tâm Trừng: “Cậu nói chuyện với ai cũng táo bạo như thế à?”
Lương Tâm Trừng cười phụt một tiếng, hết sức vui vẻ: “Loại chuyện này trong giới cũng bình thường thôi mà? Giả vờ ngây thơ làm gì?”
“Thế còn cậu? Cậu cảm thấy như vậy là bình thường?”
Hạ Viễn Hàng nhìn thẳng vào Lương Tâm Trừng, đáy mắt âm u lóe lên một chút cảm xúc khác lạ. Lương Tâm Trừng vội quay đi nhấp một ngụm bia, nói qua loa: “Tôi kén chọn lắm.”
“Kén chọn?”
Lương Tâm Trừng bật cười: “Người muốn ngủ với tôi rất nhiều, nếu đã ghét thì cho bao nhiêu tiền tôi cũng không chịu, ai lọt vào mắt rồi là ngủ miễn phí luôn.”
Hạ Viễn Hàng khẽ cau mày, sau một lúc lâu anh mới lẳng lặng bóc một con tôm thả vào chén Lương Tâm Trừng: “Nói linh tinh, rõ ràng cậu không phải người như vậy, việc gì phải tự hạ thấp chính mình. Thôi ăn đi.”
Lương Tâm Trừng mỉm cười không nói thêm nữa, chỉ yên lặng ăn tôm. Trong lòng cậu khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm không biết ai mới đang giả ngốc đây.