Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử
Chương 10
Edit: Leia
Từ chỗ đại sảnh ghi hình đến khu trường đại học chỉ mất mười phút chạy xe, dọc đường vẫn luôn có camera đi theo. Sau khi lên xe cả Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng đều có chút lúng túng, đến Cố Dung cũng nhìn ra. Cô liếc hai người một cái, thuận miệng hỏi Hạ Viễn Hàng: “Tiểu Hạ trông không vui lắm nhỉ? Không muốn vào chung đội với chúng tôi à?”
“Sao lại thế được ạ,” Hạ Viễn Hàng đáp lại Cố Dung một nụ cười đẹp trai tiêu chuẩn, “Nhưng vẫn phải nhờ chị Dung thủ hạ lưu tình, lát nữa chừa cho em chút cơ hội với nhé.”
“Thế thì cậu cứ tung hết bản lĩnh ra đi… Thật sự không bất mãn vì bị đổi đấy chứ? “
“Không có thật mà, được ở cùng đội với chị Dung em vui còn không kịp.”
“Vui?” Cố Dung nghe vậy bật cười, “Vui thật không? Rốt cuộc là vui vì chung đội với tôi hay vui vì có Tâm Trừng ở đây?”
Hạ Viễn Hàng liếc nhìn Lương Tâm Trừng đang đeo earphone nghe nhạc, bình tĩnh đáp: “Như nhau cả thôi, hơn nữa đúng là nhìn manh mối đội chị có vẻ đơn giản, là em gặp may.”
Lời trêu chọc kia hiển nhiên không đủ làm anh khó xử, bèn tránh nặng tìm nhẹ đối phó cho qua.
Sau khi xuống xe Hạ Viễn Hàng đưa ý kiến muốn tách ra hành động riêng, khuôn viên trường rất lớn, manh mối còn có vài ba phân nhánh nhỏ, chia ra tìm kiếm có thể tiết kiệm kha khá thời gian.
Lý do Hạ Viễn Hàng đưa ra rất thuyết phục, huống chi bọn họ chỉ ghép đội tạm thời, trên thực tế vẫn là quan hệ cạnh tranh với nhau, chia nhau ra dùng bản lĩnh tự tìm bản đồ xác thật là cách tốt nhất. Cố Dung không ý kiến, Lương Tâm Trừng cũng không phản đối, trước khi Hạ Viễn Hàng rời đi chỉ nửa cười nửa không hỏi anh một câu: “Anh có chắc là muốn hành động độc lập không?”
Hạ Viễn Hàng nhún vai đi thẳng, chờ người đi khuất Lương Tâm Trừng mới than thở với Cố Dung: “Chạy nhanh như thế chứng tỏ là không vui chỗ nào rồi. Em đã nhắc, anh ta tự mình chọn, không thể trách chúng ta đâu nhé.”
Cố Dung cười lên tiếng: “Tâm Trừng gian xảo quá.”
“Biết sao được, chúng ta phải giành chiến thắng chứ.”
Trong số những manh mối đội bọn họ nhận được còn có vài manh mối bị che giấu, vị trí của các mảnh bản đồ đều nằm trong phần manh mối ẩn, mà manh mối bị ẩn này yêu cầu phải xâu chuỗi toàn bộ các manh mối con vào với nhau thì mới có câu trả lời. Hạ Viễn Hàng chỉ lấy một phần gợi ý đã vội vã bỏ đi tất nhiên không thể tìm ra manh mối ẩn, một tiếng này xem như anh phải làm việc không công rồi.
Nếu không phải ngay từ đầu Hạ Viễn Hàng luôn tỏ thái độ bất hợp tác, Lương Tâm Trừng cũng sẽ không cố ý giấu giếm.
Vòng này Lương Tâm Trừng cùng Cố Dung kiếm được tổng cộng năm mảnh bản đồ, Lưu Thịnh đi theo đội khác cũng mang về thêm hai mảnh, cả team xem như thu hoạch không tồi, còn phía Hạ Viễn Hàng quả nhiên không thu được gì. Trở lại đại sảnh, Đinh Nghiêu nghiêm túc an ủi nói đội bọn họ tìm được bốn mảnh bản đồ, thiếu phần của anh cũng không sao, lại còn đưa cả bốn mảnh ra cho Hạ Viễn Hàng xem. Vị khách mời cố định chung team không kịp ngăn cản, chỉ biết lớn tiếng rên rỉ: “Tiểu Đinh, cậu làm thế là lộ hết bí mật quân sự rồi…”
Đinh Nghiêu ngẩn người một chút mới nhận ra ngoại trừ cậu ta, không một đội nào khác lên tiếng tiết lộ mình tìm được bao nhiêu mảnh bản đồ. Lương Tâm Trừng cười hỏi Cố Dung: “Bốn mảnh cũng nhiều đấy, chị Dung có muốn dùng thẻ cướp tài nguyên ngay bây giờ không?”
Cố Dung ngẫm nghĩ xong bèn vỗ tay một cái: “Nếu bọn họ đã tự để lộ, vậy không thể trách chúng ta được.”
Bốn mảnh bản đồ trong nháy mắt đổi chủ, Đinh Nghiêu cuối cùng cũng nắm hết luật chơi cúi đầu ảo não hối hận. Hạ Viễn Hàng nhìn lướt qua Lương Tâm Trừng, thời điểm ánh mắt giao nhau cậu còn cố ý nở nụ cười, hoàn toàn không che giấu sự khiêu khích dưới đáy mắt.
Hạ Viễn Hàng không thèm phản ứng, qua vòng tiếp theo lập tức co cẳng bỏ chạy. Lương Tâm Trừng đứng phía sau cụp mắt thản nhiên mỉm cười, trong lòng lại nổi lên cảm xúc khó tả. Trốn nhanh như thế chắc là sợ mình quấn lấy trước ống kính không buông nhỉ? Nhưng mình cũng làm gì có tấm thẻ đổi người thứ hai.
Các vòng rút thăm tìm bản đồ cứ thế lặp đi lặp lại, mãi cho đến chiều tối toàn đội mới hợp lực gom đầy đủ được tấm bản đồ. Đội Lương Tâm Trừng lúc này đang xếp vị trí thứ nhì, đội của Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng xếp chót. Tiếp sau đó sẽ là hoạt động mấu chốt tìm kiếm kho báu, bốn đội sẽ chém giết lẫn nhau để cướp đoạt kho báu ở vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Phương pháp tiêu diệt nhau rất đơn giản, chỉ cần giật được bảng số dán sau lưng đối phương là xem như “giết người” thành công. Lương Tâm Trừng vốn không định xuống tay với Đinh Nghiêu, chỉ là con thỏ nhỏ kia cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, vừa vào trận đã tung tăng chạy đến trước mặt cậu. Lương Tâm Trừng nhìn dáng vẻ yếu ớt mong manh của đối phương lập tức đổi ý, người dâng đến miệng rồi còn không ra tay thì đúng là quá có lỗi với bản thân, thế là cậu không phí chút sức lực nào đã dồn được Đinh Nghiêu vào trong góc tường.
“Anh Tâm Trừng giơ cao đánh khẽ, xin anh…” Khuôn mặt nhỏ của Đinh Nghiêu nhăn nhó cầu xin quả là rất đáng thương. Camera đang kè kè bên cạnh mà Lương Tâm Trừng vẫn còn đủ sức lực miên man suy nghĩ, yếu như con gà rù thế này chẳng trách lại có nhiều kẻ muốn xông ra bảo vệ cậu ta đến thế.
Lương Tâm Trừng đang nheo mắt cười xấu xa thì chợt thấy Đinh Nghiêu trợn to hai mắt, bên trong lóe lên một tia mong chờ. Cậu nhận ra ngay có chuyện không ổn lập tức biết có người đang lẳng lặng áp sát mình, trong đầu nháy mắt đưa ra quyết định. Đúng lúc người kia xé bảng số, cậu giơ tay cao giọng nói với camera: “Tôi muốn sử dụng thẻ Đồng quy vu tận.”
Có chết cũng phải kéo theo đệm lưng chết cùng, không ngoài dự kiến, người này đúng là Hạ Viễn Hàng.
Đây chính là tấm át chủ bài cuối cùng trong tay Lương Tâm Trừng, đương nhiên Hạ Viễn Hàng không ngờ nổi cậu lại sở hữu thứ này. Sau khi đạo diễn tuyên bố cả hai cùng bị loại, Lương Tâm Trừng lại nở một nụ cười xán lạn với anh: “Anh Viễn Hàng, ngại quá, bắt anh phải ra ngoài ngồi chờ với tôi rồi.”
Ánh mắt Hạ Viễn Hàng tối lại, nhưng chỉ có thể giả vờ rộng lượng trước ống kính: “Không có gì, quy tắc trò chơi mà thôi.”
Bọn họ là hai người bị loại đầu tiên, cùng sóng bước trở về đại sảnh thu hình chờ đợi. Lương Tâm Trừng không cảm thấy quá tiếc nuối, thiếu vài khung hình cũng chả sao, dù gì cậu không có khả năng chiếm spotlight ngày hôm nay, bị loại sớm còn có thể nghỉ ngơi sớm một chút, thu hình cả ngày quả thực là rất mệt mỏi.
Trở về đại sảnh, camera quay thêm mười phút cảnh nghỉ ngơi thì đóng máy để hai người tùy ý hoạt động. Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại ra lướt mạng, Lương Tâm Trừng ngồi cạnh đột nhiên bật cười, đè thấp giọng hỏi: “Anh nói xem, kỳ chương trình này phát sóng người ngoài sẽ nói chúng ta thế nào?”
Hạ Viễn Hàng nhìn cậu: “Ý cậu là sao?”
“Anh giết tôi vì Đinh Nghiêu, kết quả tôi kéo anh chết cùng, anh cảm thấy mọi người sẽ viết kịch bản kiểu gì đây?”
Hạ Viễn Hàng thản nhiên đáp: “Viết gì kệ họ.”
Lần ghi hình này thái độ tránh né Lương Tâm Trừng của anh biểu hiện quá rõ ràng, chương trình phát sóng chắc chắn sẽ bị khán giả mắng thảm. Nhưng nghĩ lại ngày này trước sau gì cũng đến, anh đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
“À…” Lương Tâm Trừng gật gù tạm dừng vài giây, đúng lúc Hạ Viễn Hàng cho rằng cậu sẽ không nói gì nữa, định làm lơ rồi cậu lại tiếp tục bật cười thả bom: “Chắc anh có ý với Đinh Nghiêu hả?”
Âm lượng của cậu rất nhỏ, staff lại ở cách bọn họ rất xa nên chắc chắn không bị ai nghe thấy. Hạ Viễn Hàng lập tức lạnh mặt: “Cậu muốn nói gì?”
“Ý trên mặt chữ, anh có tình cảm với cậu ta, thế có biết cậu ta là một cặp với ảnh đế Tạ không? Anh đã bắt gặp cảnh hai người đó thân thiết trong phòng nghỉ phim trường chưa?” Khóe môi Lương Tâm Trừng ngậm cười, miệng lại nói ra những lời chói tai.
Hạ Viễn Hàng lạnh lùng nhìn cậu: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì hết, chỉ cảm thấy anh đáng thương quá thôi.”
Sau vài giây yên lặng, Hạ Viễn Hàng mới nói mỉa: “Cậu đã biết đến quan hệ kia mà còn dám bám lấy Tạ Đàm Phong xào CP? Lá gan cũng lớn đấy.”
“Cái đó á, có lợi thì tội gì không xào, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến ảnh đế Tạ.” Cậu lười phải giải thích với Hạ Viễn Hàng, mà cũng không biết nên giải thích từ đâu. Chuyện ké fame là do Lưu Phàm tự tiện hành động, sau khi cậu luôn miệng cảnh cáo, thậm chí phải lôi cả sếp ra dọa anh ta mới chịu thu tay. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã rồi, bây giờ mà nói bản thân cậu không biết tí gì thì quá là dư thừa.
Vị khách bị loại tiếp theo tiến vào, Lương Tâm Trừng đứng lên đi nghênh đón, Hạ Viễn Hàng thầm cười lạnh một tiếng, đổi sang ngồi chỗ mới.
Lời tác giả:
Thiết lập trò chơi có tham khảo vài gameshow ngoài đời thực.
Từ chỗ đại sảnh ghi hình đến khu trường đại học chỉ mất mười phút chạy xe, dọc đường vẫn luôn có camera đi theo. Sau khi lên xe cả Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng đều có chút lúng túng, đến Cố Dung cũng nhìn ra. Cô liếc hai người một cái, thuận miệng hỏi Hạ Viễn Hàng: “Tiểu Hạ trông không vui lắm nhỉ? Không muốn vào chung đội với chúng tôi à?”
“Sao lại thế được ạ,” Hạ Viễn Hàng đáp lại Cố Dung một nụ cười đẹp trai tiêu chuẩn, “Nhưng vẫn phải nhờ chị Dung thủ hạ lưu tình, lát nữa chừa cho em chút cơ hội với nhé.”
“Thế thì cậu cứ tung hết bản lĩnh ra đi… Thật sự không bất mãn vì bị đổi đấy chứ? “
“Không có thật mà, được ở cùng đội với chị Dung em vui còn không kịp.”
“Vui?” Cố Dung nghe vậy bật cười, “Vui thật không? Rốt cuộc là vui vì chung đội với tôi hay vui vì có Tâm Trừng ở đây?”
Hạ Viễn Hàng liếc nhìn Lương Tâm Trừng đang đeo earphone nghe nhạc, bình tĩnh đáp: “Như nhau cả thôi, hơn nữa đúng là nhìn manh mối đội chị có vẻ đơn giản, là em gặp may.”
Lời trêu chọc kia hiển nhiên không đủ làm anh khó xử, bèn tránh nặng tìm nhẹ đối phó cho qua.
Sau khi xuống xe Hạ Viễn Hàng đưa ý kiến muốn tách ra hành động riêng, khuôn viên trường rất lớn, manh mối còn có vài ba phân nhánh nhỏ, chia ra tìm kiếm có thể tiết kiệm kha khá thời gian.
Lý do Hạ Viễn Hàng đưa ra rất thuyết phục, huống chi bọn họ chỉ ghép đội tạm thời, trên thực tế vẫn là quan hệ cạnh tranh với nhau, chia nhau ra dùng bản lĩnh tự tìm bản đồ xác thật là cách tốt nhất. Cố Dung không ý kiến, Lương Tâm Trừng cũng không phản đối, trước khi Hạ Viễn Hàng rời đi chỉ nửa cười nửa không hỏi anh một câu: “Anh có chắc là muốn hành động độc lập không?”
Hạ Viễn Hàng nhún vai đi thẳng, chờ người đi khuất Lương Tâm Trừng mới than thở với Cố Dung: “Chạy nhanh như thế chứng tỏ là không vui chỗ nào rồi. Em đã nhắc, anh ta tự mình chọn, không thể trách chúng ta đâu nhé.”
Cố Dung cười lên tiếng: “Tâm Trừng gian xảo quá.”
“Biết sao được, chúng ta phải giành chiến thắng chứ.”
Trong số những manh mối đội bọn họ nhận được còn có vài manh mối bị che giấu, vị trí của các mảnh bản đồ đều nằm trong phần manh mối ẩn, mà manh mối bị ẩn này yêu cầu phải xâu chuỗi toàn bộ các manh mối con vào với nhau thì mới có câu trả lời. Hạ Viễn Hàng chỉ lấy một phần gợi ý đã vội vã bỏ đi tất nhiên không thể tìm ra manh mối ẩn, một tiếng này xem như anh phải làm việc không công rồi.
Nếu không phải ngay từ đầu Hạ Viễn Hàng luôn tỏ thái độ bất hợp tác, Lương Tâm Trừng cũng sẽ không cố ý giấu giếm.
Vòng này Lương Tâm Trừng cùng Cố Dung kiếm được tổng cộng năm mảnh bản đồ, Lưu Thịnh đi theo đội khác cũng mang về thêm hai mảnh, cả team xem như thu hoạch không tồi, còn phía Hạ Viễn Hàng quả nhiên không thu được gì. Trở lại đại sảnh, Đinh Nghiêu nghiêm túc an ủi nói đội bọn họ tìm được bốn mảnh bản đồ, thiếu phần của anh cũng không sao, lại còn đưa cả bốn mảnh ra cho Hạ Viễn Hàng xem. Vị khách mời cố định chung team không kịp ngăn cản, chỉ biết lớn tiếng rên rỉ: “Tiểu Đinh, cậu làm thế là lộ hết bí mật quân sự rồi…”
Đinh Nghiêu ngẩn người một chút mới nhận ra ngoại trừ cậu ta, không một đội nào khác lên tiếng tiết lộ mình tìm được bao nhiêu mảnh bản đồ. Lương Tâm Trừng cười hỏi Cố Dung: “Bốn mảnh cũng nhiều đấy, chị Dung có muốn dùng thẻ cướp tài nguyên ngay bây giờ không?”
Cố Dung ngẫm nghĩ xong bèn vỗ tay một cái: “Nếu bọn họ đã tự để lộ, vậy không thể trách chúng ta được.”
Bốn mảnh bản đồ trong nháy mắt đổi chủ, Đinh Nghiêu cuối cùng cũng nắm hết luật chơi cúi đầu ảo não hối hận. Hạ Viễn Hàng nhìn lướt qua Lương Tâm Trừng, thời điểm ánh mắt giao nhau cậu còn cố ý nở nụ cười, hoàn toàn không che giấu sự khiêu khích dưới đáy mắt.
Hạ Viễn Hàng không thèm phản ứng, qua vòng tiếp theo lập tức co cẳng bỏ chạy. Lương Tâm Trừng đứng phía sau cụp mắt thản nhiên mỉm cười, trong lòng lại nổi lên cảm xúc khó tả. Trốn nhanh như thế chắc là sợ mình quấn lấy trước ống kính không buông nhỉ? Nhưng mình cũng làm gì có tấm thẻ đổi người thứ hai.
Các vòng rút thăm tìm bản đồ cứ thế lặp đi lặp lại, mãi cho đến chiều tối toàn đội mới hợp lực gom đầy đủ được tấm bản đồ. Đội Lương Tâm Trừng lúc này đang xếp vị trí thứ nhì, đội của Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng xếp chót. Tiếp sau đó sẽ là hoạt động mấu chốt tìm kiếm kho báu, bốn đội sẽ chém giết lẫn nhau để cướp đoạt kho báu ở vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Phương pháp tiêu diệt nhau rất đơn giản, chỉ cần giật được bảng số dán sau lưng đối phương là xem như “giết người” thành công. Lương Tâm Trừng vốn không định xuống tay với Đinh Nghiêu, chỉ là con thỏ nhỏ kia cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, vừa vào trận đã tung tăng chạy đến trước mặt cậu. Lương Tâm Trừng nhìn dáng vẻ yếu ớt mong manh của đối phương lập tức đổi ý, người dâng đến miệng rồi còn không ra tay thì đúng là quá có lỗi với bản thân, thế là cậu không phí chút sức lực nào đã dồn được Đinh Nghiêu vào trong góc tường.
“Anh Tâm Trừng giơ cao đánh khẽ, xin anh…” Khuôn mặt nhỏ của Đinh Nghiêu nhăn nhó cầu xin quả là rất đáng thương. Camera đang kè kè bên cạnh mà Lương Tâm Trừng vẫn còn đủ sức lực miên man suy nghĩ, yếu như con gà rù thế này chẳng trách lại có nhiều kẻ muốn xông ra bảo vệ cậu ta đến thế.
Lương Tâm Trừng đang nheo mắt cười xấu xa thì chợt thấy Đinh Nghiêu trợn to hai mắt, bên trong lóe lên một tia mong chờ. Cậu nhận ra ngay có chuyện không ổn lập tức biết có người đang lẳng lặng áp sát mình, trong đầu nháy mắt đưa ra quyết định. Đúng lúc người kia xé bảng số, cậu giơ tay cao giọng nói với camera: “Tôi muốn sử dụng thẻ Đồng quy vu tận.”
Có chết cũng phải kéo theo đệm lưng chết cùng, không ngoài dự kiến, người này đúng là Hạ Viễn Hàng.
Đây chính là tấm át chủ bài cuối cùng trong tay Lương Tâm Trừng, đương nhiên Hạ Viễn Hàng không ngờ nổi cậu lại sở hữu thứ này. Sau khi đạo diễn tuyên bố cả hai cùng bị loại, Lương Tâm Trừng lại nở một nụ cười xán lạn với anh: “Anh Viễn Hàng, ngại quá, bắt anh phải ra ngoài ngồi chờ với tôi rồi.”
Ánh mắt Hạ Viễn Hàng tối lại, nhưng chỉ có thể giả vờ rộng lượng trước ống kính: “Không có gì, quy tắc trò chơi mà thôi.”
Bọn họ là hai người bị loại đầu tiên, cùng sóng bước trở về đại sảnh thu hình chờ đợi. Lương Tâm Trừng không cảm thấy quá tiếc nuối, thiếu vài khung hình cũng chả sao, dù gì cậu không có khả năng chiếm spotlight ngày hôm nay, bị loại sớm còn có thể nghỉ ngơi sớm một chút, thu hình cả ngày quả thực là rất mệt mỏi.
Trở về đại sảnh, camera quay thêm mười phút cảnh nghỉ ngơi thì đóng máy để hai người tùy ý hoạt động. Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại ra lướt mạng, Lương Tâm Trừng ngồi cạnh đột nhiên bật cười, đè thấp giọng hỏi: “Anh nói xem, kỳ chương trình này phát sóng người ngoài sẽ nói chúng ta thế nào?”
Hạ Viễn Hàng nhìn cậu: “Ý cậu là sao?”
“Anh giết tôi vì Đinh Nghiêu, kết quả tôi kéo anh chết cùng, anh cảm thấy mọi người sẽ viết kịch bản kiểu gì đây?”
Hạ Viễn Hàng thản nhiên đáp: “Viết gì kệ họ.”
Lần ghi hình này thái độ tránh né Lương Tâm Trừng của anh biểu hiện quá rõ ràng, chương trình phát sóng chắc chắn sẽ bị khán giả mắng thảm. Nhưng nghĩ lại ngày này trước sau gì cũng đến, anh đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
“À…” Lương Tâm Trừng gật gù tạm dừng vài giây, đúng lúc Hạ Viễn Hàng cho rằng cậu sẽ không nói gì nữa, định làm lơ rồi cậu lại tiếp tục bật cười thả bom: “Chắc anh có ý với Đinh Nghiêu hả?”
Âm lượng của cậu rất nhỏ, staff lại ở cách bọn họ rất xa nên chắc chắn không bị ai nghe thấy. Hạ Viễn Hàng lập tức lạnh mặt: “Cậu muốn nói gì?”
“Ý trên mặt chữ, anh có tình cảm với cậu ta, thế có biết cậu ta là một cặp với ảnh đế Tạ không? Anh đã bắt gặp cảnh hai người đó thân thiết trong phòng nghỉ phim trường chưa?” Khóe môi Lương Tâm Trừng ngậm cười, miệng lại nói ra những lời chói tai.
Hạ Viễn Hàng lạnh lùng nhìn cậu: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì hết, chỉ cảm thấy anh đáng thương quá thôi.”
Sau vài giây yên lặng, Hạ Viễn Hàng mới nói mỉa: “Cậu đã biết đến quan hệ kia mà còn dám bám lấy Tạ Đàm Phong xào CP? Lá gan cũng lớn đấy.”
“Cái đó á, có lợi thì tội gì không xào, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến ảnh đế Tạ.” Cậu lười phải giải thích với Hạ Viễn Hàng, mà cũng không biết nên giải thích từ đâu. Chuyện ké fame là do Lưu Phàm tự tiện hành động, sau khi cậu luôn miệng cảnh cáo, thậm chí phải lôi cả sếp ra dọa anh ta mới chịu thu tay. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã rồi, bây giờ mà nói bản thân cậu không biết tí gì thì quá là dư thừa.
Vị khách bị loại tiếp theo tiến vào, Lương Tâm Trừng đứng lên đi nghênh đón, Hạ Viễn Hàng thầm cười lạnh một tiếng, đổi sang ngồi chỗ mới.
Lời tác giả:
Thiết lập trò chơi có tham khảo vài gameshow ngoài đời thực.