Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 83
Giây tiếp theo, môi anh đặt lên môi cô đồng thời vòng tay qua eo cô kéo cô áp sát vào ngực mình. Bên trong cô có cảm giác ngứa ngáy khi anh vuốt ve đôi gò bồng mềm mại của cô một cách cuồng nhiệt. Cách cơ thể phản ứng bất ngờ trước sự đụng chạm của anh, Max bối rối thoát khỏi tay anh.
“Ôi, anh, anh vừa…” cô cố gắng để nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhìn vào mái tóc ẩm ướt của anh, như thể muốn nói cô không muốn làm rối tung nó.
“Em muốn nói gì?” ánh mắt anh mãnh liệt nhìn cô, khiến cô không thể thoát khỏi nanh vuốt của anh. “Em đã quyến rũ tôi trước.”
Cô chỉ có thể mở to mắt trước lời nói này “Không phải quyến rũ… không phải thế…”
Đúng vậy, cô đã táo bạo mà hôn anh -đó là lần đầu tiên của cô- nhưng cô làm vậy là vì tình cảm ngọt ngào bộc phát từ bên trong mình… mặc dù, điều này không có nghĩa là cô muốn kéo anh xuống giường đâu! Tuy nhiên, lý trí của cô chỉ là vô ích vì bị nhấn chìm bởi tình cảm mãnh liệt của anh. Thứ mà cô cảm thấy lạc lối khi càng nhấn sâu vào nó.
Áo của anh đột nhiên bị tuột ra, phần trên trần trụi của anh được điêu khắc đẹp đẽ đang tỏa sáng dưới ánh đèn, khiến máu trong cô sôi sục. Không do dự một giây nào nữa, anh lao vào cô, chiếm lấy môi cô và hôn một cách không thương xót, thô bạo và dữ dội.
“Chính em tự gây ra ( nguyện dân hiến cho anh mà) , Maxi.” Anh thì thầm như kẻ say và dùng sức đẩy cô xuống.
Chỉ có giọng nói anh vang lên, như một âm thanh trầm ấm ngọt ngào mà ghê rợn, vang lên bên tai cô như muốn thiêu đốt cả tâm trí. Giống như một con quỷ, anh rút hết sức lực cả cơ thể cô - cô chỉ là của anh và anh cũng là duy nhất của cô. Sự hòa hợp về cơ thể của họ tuyệt vời hơn nhiều so với đau đớn lúc ban đầu, rồi cuối cùng cô chịu thua trước sự thuyết phục và nhu cầu của anh, cô vòng tay khóa chặt cổ anh khi màn đêm đang từ từ đưa họ vào thế giới chỉ có hai người.
Hôm sau, Max thức dậy vào giữa trưa. Như thường ngày, người hầu giúp cô tắm rửa và thay quần áo. Mặc dù là thức cả đêm, nhưng Riftan đã rời đi ngay khi bình minh lên, ra ngoài để giải quyết những kẻ xâm nhập. Nhớ lại anh đã có chuyến đi dài, cô cảm thấy có lỗi vì anh chẳng thể nghỉ ngơi tốt.
“Phu nhân, người thấy khó chịu ở đâu sao…? Rudis đang chải tóc cho cô, hỏi với giọng lo lắng và một chút tức giận hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của người hầu gái. Max ngay lập tức lắc đầu.
“À, không… tôi không sao.”
“Pháp sư nói rằng anh ta sẽ chăm sóc vết thương cho người…” Người hầu tiếp tục nói, với sự lo lắng thể hiện rõ ràng trên mặt, “Tôi có nên cho anh ta vào ngay bây giờ không?”
“A, nó chỉ là một vết thương nhỏ thôi… không sao đâu.”
Người phụ nữ đang làm quá lên vết thương cô gặp phải lúc ở chiến trường - nhưng với Max, nó chỉ là một vết xước nhỏ ở chân khi cô bị ngã. Max nhìn xuống, chạm vào vết thương kéo dài ở cẳng chân vừa lành hôm qua. So với vết thương chẳng là gì này, những người lính đã phải bị thương nặng hơn dưới thanh kiếm của kẻ địch. Cô lập tức lắc đầu, không muốn làm ầm ĩ một chuyện nhỏ như vậy.
“Không sao đâu, bà(cô) không cần phải…”
“Ôi, không được. Sau này có thể để lại sẹo đấy…” Rudis người hiếm khi lớn tiếng, ngay lập tức im lặng, nghĩ rằng thái độ của mình đã đi quá giới hạn. Sau một lúc, cuối cùng bà ấy nói, “Vậy, tôi sẽ đi lấy một ít thuốc mỡ.”
“Ừm”
Max trả lời, cô cũng thấy e ngại khi nghĩ đến việc nó hình thành sẹo. Rudis vội ra khỏi phòng và quay lại trong tay mang theo một lọ thuốc và một ít băng gạc sạch sẽ. Mặc dù đây không phải là vết thương cần phải băng bó, nhưng dưới sự kiên quyết của Rudis, Max ngoan ngoãn bôi thuốc và quấn bằng vải sạch để tránh nhiễm trùng.
“Cảm ơn.” cô nhẹ nhàng nói sau khi làm xong.
Người hầu gái đứng thẳng người, vuốt thẳng (chỉnh lại váy cho cô “Tôi sẽ mang bữa ăn đến phòng cho ngài( người).”
“Không. Tôi sẽ ăn tối tại phòng ăn và làm những việc còn tồn đọng của ngày hôm qua…”
“Đức Vua đã dặn tôi để ngài ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Max ngại ngùng trước lời nói của Rudis. Cho dù đúng là cô khá mệt mỏi sau nhiều lần ân ái suốt đêm qua… nhưng không đến mức cô muốn mình ở mãi trong chăn và cứ thế mà trôi qua một ngày đâu. Hơn nữa, không(chẳng) phải cô vừa mới ngủ dậy lúc trưa sao? Cô chả muốn ở mãi trong phòng không làm gì, trong khi anh đã ra ngoài làm việc mà không được nghỉ ngơi.
“Tôi hơi ngạc nhiên vì sự ồn ào ngày hôm qua… nhưng tôi không bị ốm.” cô bắt đầu nói.
“Nhưng Đức Vua đã bảo tôi…”
“Tôi sẽ nói lại với ngài ấy.”
Dưới sự kiên định của cô, Rudis không phản bác nữa và yên lặng gật đầu trả lời. Max ra khỏi phòng, choàng lên vai chiếc áo choàng để che chắn khỏi cơn gió chiều se lạnh đang tràn vào từ cửa chớp đang mở. Cô đi dọc hành lang, đưa mắt nhìn xuống khung cửa sổ và tấm thảm thiết kế mới được làm sạch.
“Đúng rồi… Riftan có nói điều gì về… lâu đài không?”
Trước câu hỏi này, Rudis lúng túng. Bà trả lời ngập ngừng, “Ngài ấy không thể quan sát xung quanh vì cuộc chấn động hôm qua.”
“À… ừ.”
“Nhưng mà, những kỵ sĩ đã rất bất ngờ.” Rudis vội vàng nói thêm ngay khi nhìn Max có vẻ chán nản. Một nụ cười khó hiểu hiện trên gương mặt của bà hầu gái ít nói.
“Họ đã đến đại sảnh ăn tối vào đêm qua, lần đầu tiên đến lâu đài, họ đã khen ngợi vì những thay đổi đáng kinh ngạc.”
Max rất vui khi nghe điều này. “Thật sao?”
Rudis lại gật đầu. Họ tiếp tục xuống cầu thang qua hành lang, bước chân của Max dao động từng nhịp. Ngay khi cô xuất hiện, những cô hầu gái đang lau cửa sổ ở sảnh đứng thẳng dậy và lễ phép cúi chào cô.
Khi cô bước vào sảnh sau khi chào hỏi với những người hầu khác, Ruth và ba kỵ sĩ Remdragon đang ngồi ăn, ngẩng đầu nhìn cô. Bất động trước ánh mắt của họ, Max đột ngột đứng yên tại chỗ.
Trừ khi là ngày đặc biệt, các kỵ sĩ thường ăn bữa sáng và bữa trưa tại phòng ăn của lâu đài. Đây là lần đầu tiên cô chạm trán họ mà không có Riftan ở bên cạnh, vì vậy cô không biết nhìn ở đâu và nên làm gì tiếp theo.
“Cô(phu nhân) không sao chứ? Hôm qua trông cô(phu nhân) rất tệ.”
Ruth phá vỡ sự im lặng khó xử bao trùm phòng ăn. Đầu tóc rối bù, như vừa mới ngủ dậy. Anh ấy ngáp dài, không quan tâm đến sự căng thẳng trong phòng và nhìn Max từ trên xuống dưới. “Tôi còn tưởng cô bị gãy xương vì Đức Vua Calypse đã hành động liều mạng với tôi. Nhưng trông cô có vẻ mọi thứ đều ổn nhỉ.”
“... Nó chỉ là vết xước nhỏ.” Cô đáp nhỏ.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Hắn ta thẳng thừng đáp và kéo ghế ngồi bên cạnh ra. “Ngồi xuống trước đi. Mang cả bữa trưa cho cô ấy(phu nhân) nữa.” Hắn ta ra hiệu cho người hầu, người đứng phía sau lập tức gật đầu.
Max liếc qua những gương mặt của những kỵ sĩ khác, họ không để lộ cảm xúc của mình, và cam chịu ngồi xuống bàn. Có vẻ như sẽ khó xử và không đúng nếu bỏ đi.(để mai suy nghĩ rồi sửa) Nhưng ngay cả khi cô ấy đã ngồi xuống rồi, sự im lặng khó chịu vẫn lan khắp. Max sốt ruột chờ đợi bữa ăn, và không thể chịu được sự im lặng này nữa, cô đành mở miệng.
“Riftan đâu…?”
“Đức Vua Calypse ra ngoài sửa chữa cổng rồi. Lần này ngài ấy gọi thợ rèn và kỹ sư đến để làm cửa thép.” Ruth càu nhàu, xé đôi chiếc bánh mì và cục cằn cho vào miệng.
“Có vẻ như ngài ấy muốn làm một hàng rào phòng thủ. Ngài ấy vốn đã là một kẻ điên về việc phòng thủ và giờ tên quý tộc chết tiệc đó biến cánh cổng thành đống tro tàn và khiến ngài ấy trở nên kích thích hơn.”
“Thật tốt vì vẫn ổn.”
Max thận trọng trả là bằng giọng nói vui vẻ, và nhẹ nhõm. Nhưng Ruth chỉ cau mày, và kêu rên như thể yêu cầu đó rút hết sinh lực của hắn ta.( anh ta)
“Từ bây giờ, có thể tôi sẽ phải gãy xương chỉ vì làm việc theo yêu cầu của ngài ấy.”
Đúng lúc, người hầu mang súp gà, salad và bánh mì mới được nướng đặt lên bàn. Mắt Max mở to khi ngửi thấy mùi thơm ngon miệng của món súp nóng hổi phả vào mũi cô. Cô không biết chính xác những thứ đó được tạo ra như thế nào, nhưng theo lời càu nhàu của thầy pháp, cô nghĩ chắc hẳn nó rất khó khăn và rắc rối.
Ruth nắm lấy đầu và tiếp tục rên rỉ trong suốt bữa ăn. Sau đó, như có mắt tia sáng xuất hiện trong đầu hắn ta, hắn ngẩng đầu lên và hỏi Max, “Nghĩ lại thì, cô(người) có thể làm thuật toán cơ bản mà, đúng không phu nhân?”