Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 48
“N-nụ hôn từ một t-tiểu thư quý tộc là v-vinh dự cao quý nhất mà một hiệp sĩ có thể nhận được.” Anh đáp lại ngay sau đó, nét mặt vẫn bình tĩnh nói. “Ta xuất thân từ tầng lớp thấp kém, nên không hứng thú lắm với các câu chuyện cổ tích. Hơn nữa, ta cũng không thấy vinh dự gì khi nhận nụ hôn từ một người phụ nữ thấy khó chịu trước mùi hôi thối mỗi khi ta đến gần.” Max sửng sốt trước câu trả lời hờ hững của anh, cô dán chặt mắt xuống sàn, ánh mắt như muốn khoét một cái lỗ xuống đó. Riftan dựa kiếm lvào tường và nằm xuống giường cùng cô, vậy có nghĩa là anh không ghét bỏ gì những câu hỏi của cô về đời sống cá nhân của anh, cũng như những suy nghĩ của cô về chuyện đó. Nhận ra Max đang vô thức cứng người khi anh nằm cạnh, Riftan nở một nụ cười khô khốc, xoay người. “Đừng sợ, đêm này ta sẽ không trêu trọc cô đâu. Nghe nói cô còn đau.” Max gật đầu, cố tỏ ra bình thường, cổ cô ửng hồng. Riftan kéo cô nằm xuống cạnh anh,thổi tắt ngọn lửa bên cạnh, rồi đậy nắp ngọn đèn. Căn phòng từ từ chìm vào bóng tối. Cô lắng nghe tiếng nhịp tim ổn định của anh và bắt đầu thả lỏng, mọi suy nghĩ dần bị quên lãng. Một ngày nữa ở lâu đài Calypse đã trôi qua như vậy đấy. *** Nhiều ngày qua, trời mưa như trút nước, mùi xạ hương từ dưới đất lan tỏa khắp lâu đài. Mặc kệ thời tiết, Riftan vẫn đi tuần tra quanh làng mạc, hầm mỏ và các trang trại. Vì muốn làm người có trách nghiệm, Max đã xin phép để được tự do ra vào trong thư viện. Cô không biết chắc phải làm gì với đống sách, sợ sẽ làm hỏng chúng, nhưng rồi nỗi sợ của cô sớm chuyển thành choáng ngợp khi cô nhìn lên giá sách. Max tìm được một cuốn sổ dày được viết bởi người từng trị vì Anatol - hiệp sĩ Roem viết. Cô không tìm hiểu sâu những cuốn sách về thơ ca thời Roem mà chỉ mở đọc một cuốn liên quan đến toán học. Cô không học mấy cái gì quá cao siêu cả. Việc cô cần làm trước tiên là củng cố lại các kiến thức căn bản về tiền tệ và các phép tính số học cơ bản. Nhưng nếu không có người hướng dẫn, mọi nỗ lực của Max đều vô ích – đây đúng là một thử thách khó nhằn cho những người chưa có nền tảng vững vàng. “Thưa phu nhân, có hội trưởng hội thương gia đến gặp ạ.” Max đóng cuốn sổ đang đọc dở lại và bước ra khỏi thư viện. Khi cô cùng Rodrigo bước vào phòng khách, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đã đứng dậy chào. “Được gặp người quả là một niềm vinh dự, Phu nhân Calypse. Tên tôi là Aderon Thoner.” Người thương gia cúi đầu, tỏ vẻ kính trọng. Max gần như chẳng thể cười nổi. Cô đã được thông báo là sẽ có thương nhân đến gặp, giờ mưa cũng dịu lại, nhưng gặp mặt trực tiếp ông ấy lại làm cô thấy cực kì lo lắng. Nhưng giờ mọi quyết định đều nằm trong tay cô, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Max nín thở chốc lát, rồi nói: “C-cảm ơn ngài vì đã đ-đến đây giữa lúc m-mưa gió thế này.” “Có gì đâu, thưa phu nhân. Tôi xin lỗi vì đã không đến gặp người sớm hơn.” Người thương nhân đáp lại, hào phóng nở nụ cười. Max ngồi đối diện với ông. Ngay cả khi đã ngồi xuống chiếc ghế đệm sang trọng, cô vẫn cảm thấy quá lo lắng, không dám bắt chuyện. Mặc dù đã có nhiều cơ hội để mở lời hơn kể từ sau khi đoàn tụ lại với chồng, chứ không còn bị bắt im lặng như khi ở với cha nữa – giờ cô không cần phải lo lắng gì cả. Nhưng cô vẫn không thấy thoải mái. “Tôi nghe nói người đang định tu sửa lại lâu đài. Người có muốn bắt đầu từ chỗ nào trước không ạ?” Người thương nhân bắt chuyện trước, trong khi Max vẫn chưa dám cất lời. “À-à, t-tôi muốn t-thay m-mới c-cửa sổ t-trước. Hành lang t-thì t-tối q-quá và c-cửa s-sổ ở n-nhiều p-phòng cũng đã h-hỏng r-ồi.” “Thay mới toàn bộ cửa sổ trong lâu đài sẽ tăng chi phí đáng kể đấy ạ. Phu nhân có muốn dùng kính Baltic2 không ạ?” Max nhớ lại các cửa sổ trong suốt bên trong lâu đài Croix. Cô không biết rằng có nhiều loại kính khác nhau. “Tùy thuộc vào loại kính mà giá cả cũng thay đổi theo đấy ạ. Kính Baltic là loại rẻ nhất, còn loại kính pha lê của lục địa phía Nam lại là loại đắt hơn cả. Nếu phu nhân thích, lần sau tôi có thể chuẩn bị một số mẫu mang đến cho người xem.” “D-dạ, t-tôi cũng t-thích l-lắm.” “Phu nhân muốn thay đổi chỗ nào nữa không?” “C-còn cần r-rèm c-cửa cho c-cửa s-sổ và một c-cái đèn c-chùm ở phòng t-tiệc n-nữa. Cả t-thảm t-trang t-trí cho s-sàn n-nhà v-và tr-trên tường…” Nhận thấy đây có thể là một món hời, người thương nhân cười ngoác đến tận mang tai. Trái lại, Max thấy cổ họng mình như thắt lại. Riftan đã nói sẽ trả bất cứ giá nào, nhưng anh có thực sự muốn trả nhiều tiền như thế không? Max chần chừ biết làm gì với kế hoạch lớn này – chưa kể đây còn là một kế hoạch đầy tham vọng của cô nữa, thì người thương nhân đã bắt đầu trở nên sốt sắng. Ông háo hức muốn bắt tay vào thực hiện để có thể sớm rủng rỉnh bỏ tiền vào túi. “Phải mất một thời gian nữa thì các mặt hàng mà phu nhân đặt mới được giao đến. Tôi sẽ mang những món đồ phù hợp với ý của người đến càng sớm càng tốt. Nếu được, phu nhân có thể cho tôi xem sàn và tường mà người định trang trí không, thưa phu nhân?” Max khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Rodrigo. Người thương nhân chắc chắn biết lâu đài cần những thứ gì hơn cô. Hai người rời khỏi phòng khách và bước đến sảnh tiệc lớn nhất lâu đài. Ông Rodrigo, một người hầu lớn tuổi, và hai lính canh đi theo họ. Aderon, người thương nhân, vừa nhìn khắp căn phòng, đã ngay lập tức nói liến thoắng nào phần này thì cần những gì và phải đặt thêm những món đồ nào. Max cố gắng ghi nhớ từng từ mà ông ấy vừa nói; những vật phẩm mà ông hứa hẹn sẽ nhập về và chắc chắn sẽ đem đến sự hoa lệ cho căn phòng buồn tẻ này. “Phu nhân nghĩ sao về việc thay sàn đá sang sàn cẩm thách ạ?” người thương nhân gợi ý, nhìn xuống nền đất với vẻ không hài lòng. “C-chúng ta n-n-nên ưu tiên những v-việc c-cần l-làm t-trước đã?” Max lên tiếng, cố không bị hút vào các tiểu tiết. Nhưng người thương gia vẫn tiếp tục chém gió khắp căn phòng, lời nói của ông như súng liên thanh đối lập hẳn với những lời bối rối của cô. “Tôi nghĩ sàn nhà thì lát đá cẩm thạch mà bức tường thì – cần phải quét vôi đã. Tôi chắc chắn sẽ chỉ sử dụng những thứ xuất sắc nhất cho việc tân trang thôi ạ.” “Để t-tôi n-nghĩ l-lại đã.” cô cười ngượng đáp lại. “Tôi nghĩ cần nơi này phải trông thật xa hoa và hoành tráng. Đây là lâu đài của hiệp sĩ vĩ đại nhất lục địa cơ mà! Người không nghĩ ngài ấy xứng đáng được sống đúng như danh hiệu của mình sao?” Người thương gia thản nhiên đáp lại, khiến Max đơ người ra, nụ cười chiếu lệ của cô trở nên gượng gạo.