Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 353: Chương 353
[...đoạn này bị tàng hình giống Ruth vậy á...]
Dù chỉ với sự đụng chạm và nụ hôn nhẹ nhàng của nàng, chàng dường như không thể kìm nén sự phấn khích của mình. Max run rẩy và vùi ngón tay vào mái tóc mượt mà của Riftan.
Họ đã say đắm với nhau bao lâu rồi, một âm thanh gõ cửa lo lắng đập tan ý thức mơ hồ của nàng.
Một tiếng chửi rủa dữ tợn phun ra từ miệng Riftan ngay lập tức.
"Biến đi!"
Rồi chàng kéo gương mặt nàng lại và cố hôn nàng. Nhưng vị khách không mời mà đến dường như không hề có ý định lùi bước.
Khuôn mặt của Riftan vặn vẹo dữ dội với âm thanh ngày càng lớn. Chàng lườm cánh cửa với đôi mắt muốn giết người, rồi đứng lên. Sau đó, chàng nhặt tấm chăn, quấn chặt quanh cơ thể nàng và sải bước về phía cửa.
"Cái tên điên rồ nào mà không biết sợ…"
Khi Riftan mở cánh cửa một cách thô bạo như thể sắp xé toạc nó, giọng nói của chàng đột nhiên ngừng lại. Max nhìn chàng một cách tò mò, rồi thận trọng bước đến sau lưng chàng. Nàng thấy một người đàn ông mảnh khảnh đứng sừng sững trong tư thế thách thức. Max nhìn vào mặt anh ta và mở to mắt.
"Ngài Ri-Rikaido..." =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
Hiệp sĩ, người đang lườm Riftan, hướng ánh mắt về phía nàng. Một ánh nhẹ nhõm thoáng lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của vị hiệp sĩ.
"Đã lâu rồi, thưa phu nhân."
Anh ta nói khô khan và quay đầu về phía Riftan.
"Tôi rất vui khi thấy cả hai người đã an toàn quay trở lại."
"Còn Anatol thì sao, cậu đang làm gì ở đây?"
Riftan thẩm vấn anh ta một cách sắc bén, chặn hoàn toàn tầm nhìn của anh ta với đôi vai rộng của mình. Uslyn cao giọng như thể đang bị sốc.
"Đó là điều duy nhất ngài phải nói với cấp dưới sau nửa năm gặp lại sao?"
Giọng anh ta càng gắt gỏng hơn khi cảm xúc dâng trào.
"Vậy, ngài nghĩ rằng sau khi nhận được thông điệp quỷ quái đó, tôi sẽ tự nhốt mình ở Anatol giống như một cựu chiến binh 80 tuổi và chúc chỉ huy may mắn sao? Ngài Obaron và Ngài Sebric đang tiếp quản văn phòng chết tiệt đó của Lãnh chúa, vì vậy ngài không cần phải lo lắng!"
"Có vẻ như cậu đến đây để phàn nàn với ta..."
Riftan hít một hơi thật sâu như để lấy lại sự kiên nhẫn của mình, sau đó tiếp tục nói chậm.
“Ta sẽ lắng nghe mọi thứ cậu nói vào ngày mai, vì vậy hãy câm miệng đi.”
Rồi chàng lại nắm lấy tay nắm cửa. Nhưng Uslyn đã nhanh hơn một bước. Anh ta nhanh chóng trượt chân qua khoảng trống giữa cửa và đẩy mạnh cánh cửa bằng một vai. Gân cổ nổi lên khi anh ta phản đối.
“Ngài thực sự sẽ như vậy sao? Tôi đã chờ đợi chỉ huy trở về lâu đài khủng khiếp này trong hơn một tháng rồi!"
"Nếu cậu đợi thêm một ngày nữa, cậu sẽ chết sao?"
Riftan gầm gừ dữ dội khi chàng không ngừng đẩy anh ta ra khỏi cửa. Nhưng, như thể anh ta đã dồn nén rất nhiều trong suốt thời gian này, Uslyn không lùi lại dù chỉ một bước. Anh ta giữ chặt cánh cửa và tuôn ra như một khẩu pháo liên thanh.
"Dừng lại! Chúng ta có việc phải làm! Có một vài điều tôi cần báo cáo ngay! Chỉ huy đã quên những gì ngài đã chỉ thị thông qua tin nhắn đó sao?"
Trước những từ đó, bàn tay của Riftan đông cứng lại. Max ngước nhìn chàng với vẻ hoang mang. Chàng đã chỉ thị việc gì đó tách biệt sao? Khi nàng sắp hỏi về nó, Riftan, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của Uslyn, thở dài và bỏ tay ra khỏi cửa.
"Được thôi. Ta sẽ đi ngay, nên hãy đợi đấy."
Max cứng đờ lại trong kinh ngạc. Thật không thể tin được rằng Riftan thực sự muốn bỏ nàng lại phía sau. Không biết chàng có nhìn thấy sự bối rối và bơ vơ của nàng không, Riftan tình cờ mặc một chiếc áo và nhặt thanh kiếm trên bàn lên.
"Nàng có nghe ta không? Tôi sẽ nói chuyện với nàng sau, nên nàng nghỉ ngơi trước đi."
Rồi chàng đi ra ngoài mà không nghe câu trả lời của nàng. Max nhìn chằm chằm vào cửa đóng chặt và ngơ ngác chớp mắt. Một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể nàng như thể nàng bị dội nước lạnh. Nàng nắm chặt tấm chăn và cắn môi.
Nàng lo lắng rằng một điều gì đó nghiêm trọng có thể đã xảy ra nếu Uslyn xuất hiện như thế, đồng thời nàng cũng phẫn uất, không biết có nên gián đoạn họ khi nàng không thể chờ đợi đến đêm nay.
‘Mình đã nghĩ mình có thể rút ngắn khoảng cách…’
Max lo lắng xoa trán, sau đó nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh và sải bước về phía bồn tắm. Riftan cũng vậy, chàng cũng có những ham muốn chưa được thỏa mãn.
Nàng chắc chắn chàng sẽ hoàn thành công việc sớm và trở về phòng.
Nàng đắm mình trong làn nước nóng để chuẩn bị trước khi chàng trở về. Sau đó, sử dụng một chiếc khăn cứng, nàng lau sạch mọi ngóc ngách trên cơ thể và cẩn thận thoa nước hoa lên làn da thô ráp của mình.
Nàng thay quần áo mới mà những người hầu đã chuẩn bị, và đứng trước gương, cẩn thận kiểm tra bản thân.
Không thể nói rằng nàng xinh đẹp rực rỡ, nhưng làn da hồng hào và mái tóc ẩm ướt dường như cũng hấp dẫn.
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám lấp lánh sự quyết tâm, rồi véo má mình thật mạnh để mang thêm chút màu sắc trên gương mặt. Đắm chìm trong suy nghĩ, nàng hơi nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tôi đã chuẩn bị bữa tối, thưa Phu nhân Calypse."
"V-vào đi."
Một lát sau, người giúp việc trẻ mang một khay lớn và bước vào phòng.
"Phu nhân đói lắm không? Tôi nhận được tin nhắn rằng Lãnh Chúa đã đến vào ngày hôm nay, và đầu bếp đã làm việc chăm chỉ từ sáng sớm, nhưng tôi không biết liệu nó có phù hợp với sở thích của người hay không."
Người hầu gái vui vẻ nói và lần lượt bày những bát thức ăn ngon miệng lên bàn. Giăm bông giòn và những lát bánh vàng, súp cá tuyết (cá bóng mú, cá vược) và đậu Hà Lan nghiền, quả ngâm với mật ong...
Max nhìn xuống bàn với đôi mắt rực sáng và đột nhiên có một biểu cảm hoang mang. Quá nhiều để nàng ăn một mình, nhưng dường như nó không đủ để lấp đầy dạ dày của một hiệp sĩ.
"Đ-đây là tất cả thức ăn sao? Chồng ta sẽ quay lại sớm…"
"Ngài Calypse nói rằng ngài sẽ ăn với các hiệp sĩ. Sẽ khá trễ, vì vậy ngài chỉ thị cho tôi mang một vài món cho phu nhân trước…"
Cô hầu gái, người đang tử tế trả lời, nhìn vào khuôn mặt đanh lại của Max và nhỏ tiếng lại. Max nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm của nàng.
"Ta đoán là vì chúng ta đã đi xa trong một thời gian dài... có vẻ như họ có rất nhiều việc để báo cáo."
"Rất nhiều chuyện đã xảy ra ở đây."
Như thể thấy nhẹ nhõm, gương mặt tươi sáng của cô hầu trở lại và cô ta bắt đầu trò chuyện.
"Trong một tháng, không chỉ các Hiệp sĩ Remdragon, mà cả những người lính của Balto và Osyria đã đóng quân ở đây trong trường hợp có yêu cầu viện trợ. Theo binh lính, nếu tin tức trì trệ thêm một vài ngày, những người lính còn lại sẽ rời đi đến Cao nguyên Pamela. Người không biết mọi người ở đây đã mong mỏi tin tức thế nào đâu.”
"Ta... ta hiểu rồi."
Uslyn cũng đã chờ đợi ở đây để hỗ trợ sao? Nó không phải là một điều quá bất ngờ. Nếu một cuộc thám hiểm quy mô lớn như vậy thất bại, Giáo hoàng mới lên ngôi và các nhà lãnh đạo khác đã ủng hộ cuộc thám hiểm sẽ phải chịu đựng gánh nặng về tài chính. Không thể nào mà Hội đồng Bảy Vương quốc có thể kiên nhẫn chờ đợi đoàn thám hiểm trở về.
"Ồ, có vẻ như tôi đang nói quá nhiều."
Nhận thấy nước da nàng tối sầm lại, cô hầu nói với sự bối rối.
"Tôi sẽ đi ra ngoài bây giờ. Nếu người cần gì, xin vui lòng rung chuông bất cứ lúc nào."
Khi cô hầu lấy khay trống và đi ra ngoài, nàng ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn. Mặc dù nàng rất đói, nhưng đầu nàng đong đầy những suy nghĩ phức tạp, và nàng không biết liệu thức ăn có đi vào miệng mình không. Khi nàng nhúng một miếng bánh mì vào súp và ăn nó, nàng sớm mất cảm giác thèm ăn và đứng dậy.
Có vẻ sẽ tốt hơn nếu nàng đi ra ngoài để tìm Riftan hơn là ngồi bơ vơ như vậy. Nhưng nàng chần chừ, vì chàng dường như không thích điều đó.
Sau khi đi tới lui ngay cửa một lúc, Max cuối cùng trở lại giường. Và để giết thời gian một mình, nàng lấy ra một vài tư liệu mà nàng tìm thấy trong thành phố quái vật và xem nó. Tuy nhiên, nàng không thể đưa những mật mã phức tạp và từ ngữ cổ xưa vào tâm trí, thêm cả sự mệt mỏi đã tích tụ trong nàng.
Max, nhìn chằm chằm vào những kí tự dày đặc trên giấy da, không thể vượt qua cơn buồn ngủ và nhanh chóng nhắm mắt như thể ngất đi.