Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 26
Nét mặt Riftan dịu đi thấy rõ. “Thôi được rồi. Nếu ngồi trong xe thì chật chội lắm, nên ta sẽ
cưỡi ngựa. Cứ gọi ta nếu nàng thấy không thoải mái.” Nói rồi Riftan đóng cửa xe lại.
Sau một hồi, khi Max cố yên vị, tiếng xóc nảy quen thuộc đã vang lên báo hiệu bánh xe
chuyển động trên con đường đất.
Max ngắm nhìn mọi cảnh sắc lướt qua khung cửa, nhận ra cánh đồng lúa mì mênh mông
dần biến mất thay vào đó là những hàng cây rậm rạp, đáng sợ. Ánh mặt trời len lỏi qua kẽ
lá, tắm vàng nơi đây, như những sợi tơ mềm mại của tấm màn dệt.
Trong khi đó, các hiệp ngồi uy nghiêm trên lưng ngựa, đi xung quanh cỗ xe.
Max nhìn lác cả mắt, tưởng tượng có con quái thú nào xuất hiện bất thình lình giữa rừng
cây. Trái ngược với những gì nàng tưởng tượng, chuyến đi lần này thật bình yên và êm ả. Cứ lo lắng, phải đảm bảo mình sẽ không nhào lộn trong xe khiến nàng sớm mất sức. Nàng chẳng thấy khá hơn khi mà con đường vẫn di chuyển khó nhọc như thế.
Từng phút chậm rãi trôi qua, không biết đã qua bao lâu thì cuối cùng xe ngựa cũng dùng lại. Riftan xuất hiện, mở cửa và nói những lời nàng muốn nghe nhất.
“Chúng ta nghỉ tạm ở đây đi.”
Max hào hứng nhảy ra khỏi xe. Tức thì, hành động đột ngột này khiến máu dồn xuống phần chân vốn đã tê cứng lại vì ngồi lâu. Cảm giác tê rần châm chích khắp chân, khiến nàng nuốt một tiếng kêu đau và cúi người xuống ma sát.
Rifan cởi chiếc áo choàng dày cộp của mình ra, để lên một tảng đá, rồi bế nàng ngồi lên như bế lên đệm. Không chờ Max kịp phản ứng, mà thể nào nàng cũng lại từ chối thôi, chàng quỳ một chân xuống và bắt đầu xoa bóp các phần cơ đang bị căng cứng của nàng.
Max xấu hổ vội đảo mắt nhìn quanh. Vài hiệp sĩ đang cho ngựa uống nước, hướng tầm mắt sang chỗ khác… nhưng Max có thể thấy rõ sự kinh ngạc không lẫn vào đâu được trên mặt họ.
Max đẩy vai Riftan, má đỏ bừng. “Ri-riftan, ôi, tr-trời ơi! Chàng không cần phải thế. E-em ổn mà…”
“Đó là thói quen của nàng à?” chàng bất ngờ hỏi.
“…Dạ?”
Riftan cuốn gấu áo mình quanh bắp chân nàng, xoa nhẹ qua lớp vải. Chàng thì thầm trầm
ấm, “Không sao đâu… đừng ngại nói ra.”
Max không hiểu thói quen mà Riftan nói là gì: là tật nói lắp hay những lần nàng luôn khăng
khăng tự mình làm vì sợ gây phiền hà. Dù là gì, thì cũng làm nàng thấy ấm lòng.
Không tìm được từ ngữ thích hợp, tầm mắt nàng lướt xuống bàn tay rắn chắc của chàng
đang cẩn thận chạm vào nàng. Trong khi đang tìm hiểu mấy đường gân chạy dọc trên cánh
tay to khỏe của chàng, thì câu hỏi “Sao chàng lại tốt với mình thế?” cứ lởn vởn trong tâm trí nàng.
Bụng nàng thấy nhột, có chút không thoải mái như đang mặc phải lớp quần áo không vừa người.
“Ôi, giờ, em thật sự thấy…đ-đỡ rồi.”
Max cố rút chân mình ra, Riftan không cử động cho đến khi nàng đứng lên với vẻ mặt bối rối
thấy rõ. Tay nàng giả vờ vuốt lại váy.
“Ta sẽ kiếm cho nàng chút gì ăn, giờ cứ nghỉ ngơi đi.”
Chàng lẳng lặng đứng lên, chỉ lát sau đã quay lại với ít bánh mì và thịt nguội. Max nhúng
miếng bánh khô rồ vào nước và nhai trệu trạo. Ăn xong, nàng cẩn thận nhìn về phía Riftan,
lén nhìn mấy bụi rậm cách xa phía sau chàng.
Chuyến đi tẻ nhạt lại bắt đầu, và để thoát khỏi sự buồn chán Max tự đếm mấy hàng cây lướt
qua xe ngựa. Cứ thế cho đến khi tán lá trở nên dày hơn và ít ánh sáng lọt qua. Và rồi khi
trời đã tối không thể tiếp tục hành trình, các hiệp sĩ mới dừng lại và tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Chỉ khi đã chắc chắn không có thú hoang hay quái thú gớm ghiếc nào thì Max mới ra khỏi xe.
Cầm đèn trong tay, nàng đến gần Riftan đang bận rộn dựng một cái lều nhỏ gần xe. Trong
khi tất cả các hiệp sĩ trải túi ngủ của mình sang hướng khác, tạo thành một vòng tròn quanh
đống lửa.
“Vào ban sáng khu rừng sẽ chìm trong sương mù. Nên nếu không muốn bị lạnh, thì nàng
cần chịu khó ở trong cái lều dựng tạm như thế này.”
Nhận ra sự hiện diện của nàng, Riftan đang buộc chặt tấm vải dưới đất, quay lại và giải thích.
Max cúi xuống, lò đầu xem bên trong cái lều hình tam giác chỉ cao đến thắt lưng và nhận ra
lều chỉ đủ cho một người. Nàng bất ngờ hỏi lại Riftan.
“Hai người – mà, ơ, không phải hai người ngủ thì chật quá sao ạ…?”
Max, nghiêng đầu, thản nhiên hỏi ra câu “vô hại”. Tay chàng hiệp sĩ, đang mải mê đập búa ở
phía bên kia, đột nhiên dừng lại. Chút xấu hổ hiện ra trên mặt chàng khi chàng quay người
lại. Má chàng thoáng hồng lên.
“…Ta định ngủ một mình ở đây. Còn nàng sẽ nằm trong xe.”
Max vội thấy nóng mặt, ngay lập tức, mặt đỏ lên như củ cải đường. Nàng bỗng thấy ái ngại
trước những suy nghĩ viển vông của mình – thậm chí còn bay xa đến mức nghĩ hai người sẽ
cùng nằm chung với nhau.
Max vội lắp bắp thanh minh, “Ư – ừm! em, em …ngủ cùng chàng, à không – là một mình –
à, ý là em nghĩ chàng định như…”
“…Nhìn ta này. Hôm qua ta đã suýt không chịu nổi.” Thở dài ra, Riftan ngẩng đầu lên với
gương mặt khó coi. Rồi chàng chửi thầm một tiếng, kéo tay nàng, đi sâu vào góc rừng tối.
Max loạng choạng đi theo chàng.
Chỉ cách khu cắm trại có một tí, mà bóng tối bao trùm lên hai người đã thật đáng sợ. Tiếng
gió xào xạc qua những tán lá trên đầu hay tiếng chim chóc kêu trong không khí. Tất cả dội
vào tai nàng như một bản nhạc ghê rợn khiến Max sợ hãi ôm chặt tay mình, cố thoát khỏi
thứ âm thanh ấy.
Đi được một lúc, chàng đẩy nàng vào thân cây lớn phía sau, hôn mạnh xuống môi nàng,
mãnh liệt, vội vàng mà kìm nén.
Max há hốc mồm trước hành động bất ngờ ấy. Tận dụng cơ hội, chàng kéo cái lưỡi non
mềm của nàng vào trong miệng chàng, thưởng thức với nỗi khao khát mãnh liệt. Khi nàng
cố lắc đầu trước cảm xúc lạ lẫm ấy, chàng kéo mặt nàng lại gần và hôn sâu hơn nữa.
Mái tóc bồng bềnh của Riftan làm nhột trán Max, còn lòng bàn tay lớn, chia sạn của chàng
thì nhẹ nhàng xoa từ má đến gáy nàng. Chàng kéo đầu nàng xuống thấp hơn, giúp chàng
vào sâu hơn khi đang hôn ngấu nghiến. Lưỡi chàng khuấy đảo khắp miệng nàng – từ lưỡi,
má đến đến vòng họng.
Nước miếng nhớp nháp giữa môi hai người, chảy xuống quai hàm, Riftan liếm theo và lầm
bẩm, “Ta phải chịu đựng thế này suốt cả tối rồi.”
Chàng kéo tay nàng xuống cấm địa trên người. Max cảm nhận được phần nam tính của
chàng phồng rộp dưới tay mình mà giật nảy lên. Nàng vội đẩy tay ra như bị phỏng, nhưng
cánh tay ôm lấy nàng không nhúc nhích trước sức lực ít ỏi ấy.
“Nàng có biết là nằm ngủ trong tình trạng thế này khó chịu lắm không?”