Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 217: Chương 217
Yulysion cúi xuống càng thấp càng tốt để giảm tác động của bước chân lên cơ thể của Max, trong khi chạy nhanh qua khu rừng. Nàng bấu chặt cằm, cố nén hàm răng run lên vì lạnh và cơn đau quặn thắt nơi bờ vai. Nàng chợt nhận ra rằng sẽ tốt hơn nếu nàng bất tỉnh. Tuy nhiên, nàng không thể để mình khuất phục vì có khả năng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Ở đây!"
Garrow, người đang chạy trước họ đểquan sát xung quanh, vẫy tay và hét lớn. Khi họ đến gần anh, Max nhìn thấy qua đôi mắt đục ngầu của mình rằng anh đang chỉ vào một hang động nhỏ ẩn mình giữa một số cây dị dạng. Anh đặt chiếc áo choàng của mình lên mặt đất cho Max, và Yulysion nhẹ nhàng đặt nàng lên đó, như thể cậu ta đang giữ lấy một chiếc thủy tinh quý giá, dễ vỡ. Tuy nhiên, dù cậu có cẩn thận đến đâu, toàn thân nàng vẫn không ngừng kêu gào đau đớn, có cảm giác như bị tẩu hỏa nhập ma. Max cắn vào lớp vải mà nàng đang đè lên mũi để cầm máu, mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy nàng đau đớn tột cùng dù là một cử chỉ nhỏ nhất, Yulysion càng khó chịu hơn.
“Garrow, chúng ta nên làm gì đây? Tôi nghĩ chúng ta cần chỉnh lại vai cho phu nhân..."
"Ta không biết phải làm gì. Nếu không làm đúng, ta có thể làm gãy xương của phu nhân hoặc khiến cơn đau tồi tệ hơn. Hãy đặt một chiếc dằm lên vai phu nhân và giữ nó tại chỗ."
Garrow quỳ xuống bên cạnh nàng, xé toạc chiếc áo choàng của mình. "Xin người hãy chịu đựng một chút. Điều này có thể gây đau đớn."
Max kinh hãi nhìn cậu bé khi anh đưa đưa tay nắm lấy cánh tay nàng. Để vai buông thõng như thế này đã rất đau rồi. Nếu ai đó chạm vào thì sao? Max sợ hãi, nhưng không còn cách nào khác. Garrow cẩn thận nâng cánh tay của nàng lên, gập nó lại và cố định nó bằng một miếng vải để nó không bị lắc lư. Max cắn chặt môi, rỉ máu. Nỗi đau quá lớn khiến nàng thậm chí không thể thở được. Yulysion nhìn nàng ấy đang héo hon vì đau đớn, vội vàng kéo chiếc túi họ mang ra khỏi lưng.
"Xin đợi một chút, ở đây hẳn là còn thảo dược chữa bệnh."
Cậu điên cuồng lật túi lấy ra một túi dược liệu. Max nhìn nắm thảo dược, ánh mắt dịu lại, cởi bỏ chiếc áo choàng nhăn nhúm đang giữ trên mũi để cầm máu. Sau khi lau sạch vết máu trên mặt, nàng mở miệng, và Yulysion bẻ vụn thảo dược cho vào miệng nàng ấy. Max nhai dược liệu đắng và nuốt nó một cách cưỡng bức, nhưng ngực nàng đau nhói như bị đâm xuyên qua không thể giải thích được. Không thể kìm nén cơn buồn nôn do cơn đau gây ra, Max cúi xuống và nôn ra loại thảo mộc khó chịu bên cạnh.
“Phu nhân!"
Cơn đau trên xương sườn vốn đã đau lại nhói dữ dội hơn khi nàng vừa nôn ra vừa nuốt xuống. Yulysion bất lực khóc khi nhìn thấy nàng trong tình trạng thê thảm như vậy.
“Xin lỗi, thưa phu nhân, tôi thật quá vô dụng..."
"Điều này có thể sẽ không hiệu quả. Chúng ta có nguy cơ sẽ bị lũ quái vật phát hiện, nhưng chúng ta phải đốt lửa lên. Cơ thể phu nhân đang lạnh dần. Tôi nghĩ việc tiêu thụ ma lực của mình đã khiến cô ấy trở nên tồi tệ hơn."
"Tôi, tôi sẽ đốt lửa!"
"Không, cậu phải canh chừng xung quanh. Cậu so với tôi sắc bén hơn."
Max lau chất nôn ra khỏi miệng và ngây người lắng nghe cuộc trò chuyện của các chàng trai. Garrow quấn cơ thể nàng bằng chiếc áo choàng anh đặt trên sàn để sưởi ấm cho nàng, rồi đi lấy củi. Yulysion cũng nhanh chóng cởi áo choàng và cúi xuống quấn quanh người nàng. Ngay sau đó, cơ thể cậu đột ngột cứng đờ. Garrow nhìn chằm chằm, sợ rằng có điều gì đó không ổn ở nơi khác.
"Cái gì vậy?"
"Máu.."
Max tự hỏi liệu mũi mình có chảy máu lần nữa hay không, nàng cố gắng mở mắt. Khu rừng xanh biếc nơi bóng tối từ từ buông xuống chói lọi trong mắt nàng. Nó giống như bị nhấn chìm trong vùng nước đen tối.
“Xin thú lỗi cho hành động này của tôi trong giây lát."
Garrow bước đến gần nàng và quỳ xuống. Yulysion vẫn còn sững sờ vì kinh ngạc khi cởi bỏ chiếc áo choàng đang khoác trên người. Max giật mình yếu ớt, chỉ có mi mắt nàng ấy cử động. Người thanh niên cởi cúc áo choàng của nàng, hít một hơi rồi nhanh chóng quấn lấy nàng. Rồi anh cõng nàng trên lưng và kêu lên.
"Chúng ta phải đưa phu nhân đến người trị liệu ngay bây giờ. Người đang chảy máu quá nhiều!"
"Tôi, tôi sẽ đưa phu nhân đi!"
"Tôi chạy nhanh hơn trên đường núi. Hãy rút kiếm ra và hỗ trợ sau lưng tôi!"
Garrow bắt đầu chạy xuống con dốc không bằng phẳng với tốc độ kinh hoàng. Mỗi lần đặt chân xuống đất, ngực của Max lại nhảy lên dữ dội, nó nhói lên đau đớn như vừa bị một con ngựa đá, nhưng nàng thậm chí không còn sức để diễn tả nỗi đau. Max dựa vào lưng người thanh niên như một con cào cào, tập trung toàn bộ sự chú ý vào hơi thở nặng nhọc của mình. Mọi thứ xung quanh dường như ngày càng xa nàng, nàng không còn phân biệt được mắt mình đang mở hay đang nhắm.
"Chết tiệt! Một con troll đã nhìn thấy chúng ta!"
Max nghe thấy tiếng hét gấp gáp của Yulysion trong nền mờ ảo, mi mắt nàng run lên. Sau đó, một tiếng gầm kinh hoàng vang lên trong bóng tối và quyết liệt đuổi theo. Kế đến là âm thanh nặng nề của vũ khí hạng nặng bằng thép.
"Cứ tiếp tục chạy!"
Yulysion vẫn hét lên dữ dội. Tiếng la hét và tiếng gầm thét của quái vật vẫn tiếp tục vang lên, cùng với tiếng leng keng của sắt thép. Nàng toát mồ hôi lạnh khi cảm nhận được bước chân nặng nề trên nền đất. Garrow nhảy xuống con dốc dựng đứng, như thể cố gắng tránh những con quái vật đang đuổi theo họ. Dưới sự áp lực, Max ngay lập tức bất tỉnh. Nàng như chìm trong vô thức, chỉ kịp mở mắt ra khi cảm nhận được có ai đó đang chạm vào người mình. Xung quanh hoàn toàn chìm trong bóng tối, và nàng không thể nhìn thấy gì dù chỉ một inch phía trước. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói khó thở của Yulysion.
"Xin hãy giữ vững các giác quan của người. Nếu người bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể của người sẽ còn giảm hơn nữa."
Cậu quấn áo choàng quanh người nàng và nói với giọng khẩn thiết. Vòng tay cậu ôm chặt lấy nàng, nàng đau như muốn chết vì điều đó, nhưng nàng không than thở, chỉ gật đầu. Chàng trai nấp sau một tảng đá và hít thở, ôm nàng vào lòng, làm mọi cách để sưởi ấm cho nàng bằng sức nóng của cơ thể. Khi cậu nhận ra rằng ý thức của nàng đã hồi phục, họ lại bắt đầu chạy xuống núi.
Max đã có ý thức trở lại. Khi các chàng trai tiếp tục di chuyển qua khu rừng tối, nàng cảm thấy như cõi vĩnh hằng đã trôi qua. Nàng có thể cảm nhận được bước chân của họ, nhịp thở của họ và cảm giác lạnh thấu xương. Họ không đi xa khỏi Ethylene, nhưng hành trình trở về lại cảm thấy như vô tận. Khi nghĩ về điều này, nàng như thấy một tia sáng ở phía xa. Cô cảm nhận được Yulysion thở phào nhẹ nhõm trong lồng ngực.
“Kỵ binh đã trở lại! Hẳn là họ đã nhận được tin tức và vội vàng trở về!"
Yulysion nhảy xuống từ trên cây và hét đến đỉnh điểm. "Có những con troll đang đuổi theo chúng tôi! Xin hãy bảo vệ chúng tôi."
"Các người là kẻ đã đào ngũ?"
Giọng nói hỏi họ rất bình tĩnh và điềm đạm, không hề phù hợp với hoàn cảnh thảm khốc bây giờ. Max nghĩ nó có vẻ quen thuộc, nhưng nàng lại không thể nhớ đó là ai. Max vẫn nằm ngửa, và Yulysion chạy đến chỗ quân lính và quỳ một chân.
“Chúng tôi đang học việc cho các hiệp sĩ Remdragon. Phu nhân Calypse bị thương nặng khi băng qua núi. Xin hãy giúp chúng tôi!"
Max nghe thấy lời cầu xin tuyệt vọng của Garrow và miễn cưỡng mở mắt. Hình ảnh mờ ảo của người cưỡi ngựa một tay cầm đuốc hiện ra trước mắt. Hiệp sĩ dẫn đầu rời khỏi thú cưỡi của mình và đến gần họ, bộ giáp của anh ta rung lên theo mỗi bước anh ta đi.
"Chúng ta sắp xảy ra chiến tranh. Tôi chỉ có thể thực hiện sơ cứu vết thương mà thôi."
"Làm ơn, hãy giúp lấy cô ấy! Phu nhân đã mất máu quá nhiều."
"... Được rồi. Tôi sẽ thực hiện việc chữa lành thần thánh đó cho cô ấy."
Người đàn ông quỳ xuống trước mặt nàng, và ngay sau đó Max cảm nhận được nguồn năng lượng chữa lành quen thuộc đang chảy trong cơ thể mình, khôi phục lại một phần sức lực mà nàng đã mất. Đôi mắt nàng cuối cùng cũng hơi tập trung, và nàng nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và ánh sáng bạc đang bao quanh anh. Max thoáng nhìn thấy đôi mắt xanh lục và mái tóc rám nắng của hiệp sĩ, và sau đó nhận ra rằng anh ta là chỉ huy của Holy.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, và một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa từ cơ thể mình. Nếu người đó ở đó, có nghĩa là lực lượng đồng minh đã trở lại sớm hơn dự kiến. Họ sẽ sống. Không thể chống lại sự mệt mỏi dữ dội do cơn đau gây ra, Max giải phóng chuỗi ý thức cuối cùng mà nàng đang nắm giữ, để bản thân bị nuốt chửng vào vực thẳm của giấc ngủ.
***
Nàng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết vang vọng bên tai. Max từ từ nâng mi mắt nặng trĩu lên. Khi trần nhà màu cát của doanh trại hiện ra lờ mờ, nàng bối rối. Có lẽ mọi thứ đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. Nàng không thể tỉnh táo trở lại, đôi mắt cứng đờ của nàng chớp chớp, và tiếng khóc càng lớn hơn. Max thở dài và quay đầu lại. Ở cuối giường, một người phụ nữ mặc đồ đen, đang nắm ôm mái tóc xõa của mình, quỳ trên mặt đất và khóc. Max nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt và đột nhiên hét lên. Ngay sau đó, bóng dáng người phụ nữ biến thành tro đen.
“Có chuyện gì vậy?!"
Ánh mắt Max hướng về người đàn ông vừa lao vào doanh trại, kinh ngạc nhìn chằm chằm. Đó là Elliot Caron và Riftan đã cùng nhau đi vào. Người hiệp sĩ đứng lên trong bộ giáp, nhìn nàng ấy với vẻ kinh ngạc, và chạy ra ngoài nhanh chóng ngay khi bước vào doanh trại.
“Thuật sĩ! Phu nhân Calypse tỉnh rồi!"
Max thở dài, và vai nàng ấy nhún vai khi nàng thở. Nhận ra mình không cảm thấy đau, nàng quay lại nhìn vai mình. Cánh tay của nàng ấy, vốn đã bị chấn thương khủng khiếp trước đó, giờ lại hoàn toàn bình thường. Nàng cẩn thận chạm vào vai mình. Trông như một lời nói dối khi bảo rằng nó đã từng bị trật khớp.
Ai đã sửa chữa nó? Vừa nghĩ đến việc đó, Ruth lao vào doanh trại.
"Cuối cùng thì người cũng tỉnh rồi. Người thấy thế nào?"
Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của anh, sự căng thẳng trên vai nàng hoàn toàn biến mất. Có vẻ như nàng ấy chắc chắn rằng mình đã quay trở lại Ethylene. Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng mình, nhưng cổ họng nàng khô khốc đến nỗi nàng không thể phát ra âm thanh. Nhận ra điều này, Ruth bước đến giường và đưa một cốc nước lên môi. Max ngồi dậy và uống một ngụm nước. Chất lỏng mát lạnh trượt xuống cổ họng đi vào bụng rỗng, dần dần tỉnh lại, ý thức cũng dần dần khôi phục. Nàng quay lại, nhìn Ruth và Elliot với đôi mắt run rẩy, mở miệng, giọng nói yếu ớt và yếu ớt.
“Lũ quái v... chúng..."
"Nhờ có phu nhân đưa tảng đá từ vách đá xuống, lối vào đã bị chặn và mọi người đều sống sót an toàn. Lũ quái vật bị mắc kẹt giữa tảng đá và lâu đài đã bị khuất phục bởi sức mạnh của quân Ethylene. Những con quái vật sống sót sau trận lở đất đã bị đẩy lùi bởi quân đồng minh đã đến. Số còn lại cũng bị truy đuổi dữ dội và bị giết bởi các đồng minh. "
Ruth đặt cốc nước cạnh bàn và kéo ghế đến ngồi cạnh nàng. Không hiểu vì sao, dù lâu đài đã được bảo vệ an toàn nhưng sắc mặt của Ruth lại tái nhợt khiến Max có chút lo lắng. Nàng nhớ lại cảnh Banshee đang khóc ở chân giường cách đây một lúc, lưng của nàng đột nhiên ớn lạnh.
"C-có ai... bị thương không? Yulysion... và Ga-Garrow... họ đang ở đâu..."
“Cả hai đều an toàn. Họ bị thương trong khi chiến đấu với lũ quái vật, nhưng sau đó đã hồi phục." Ruth trả lời với giọng bình tĩnh.
"Chúng ta rất may mắn. Kị binh của Holy đã nhận được tin trước, và họ đãvội vã quay trở lại."
"Ri-Riftan..."
Khi nhắc đến cái tên này, sắc mặt Ruth đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh xoa miệng, nói như ngập ngừng và lo lắng. "Các Hiệp sĩ Remdragon ở tiền tuyến cũng quay trở lại ngay lập tức. Ngay khi ngài Calypse đến, ông ấy đã chạy thẳng đến chỗ người. Người không nhớ sao?"
Max tìm kiếm trong trí nhớ đen tối của mình, nhưng nó dường như bị bao phủ bởi màn sương mù. Đầu nàng đau nhói, nhưng nàng không thể nhớ gì cả. Nàng ấy chậm rãi lắc đầu, và Ruth thở dài.
“Quả nhiên, phu nhân hôn mê cả tuần, khi người đến nơi, người dường như đã đặt một chân xuống mồ, bị gãy hai xương sườn, toàn thân chi chít vết sẹo, vai trái bị trật khớp hoàn toàn và cạn kiệt sức lực hoàn toàn." Trong khi nói chuyện, Max nhận thấy thái độ Ruth ngày càng trở nên u ám, và đột nhiên ngừng nói. Anh thô bạo xoa trán và thì thầm. "Nếu đến muộn hơn, đó có thể sẽ là một thảm họa lớn. Ngài Calypse đã hoàn toàn mất trí."
“Ta xin lỗi... ta chỉ..."
Max tái mặt và yếu ớt khi nghĩ đến điều này. Chỉ cần tưởng tượng đến phản ứng của Riftan trước tình trạng tê liệt của mình cũng khiến trái tim nàng quặn lại đau đớn. Ruth nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng và lắc đầu.
"Tôi không đổ lỗi cho người. Nếu không phải phu nhân phá tảng đá từ vách núi, những người còn lại của Ethylene sẽ bị thảm sát hoàn toàn. Ngược lại, tôi nên biết ơn."
Nhưng trái ngược với những gì anh nói, vẻ mặt của anh ta bị bóp méo bởi sự đau khổ. Ruth nhìn nàng như thể vẫn còn điều gì đó để nói, nhưng anh chỉ thở dài và lắc đầu.
"Tôi nghĩ đối với người vừa tỉnh lại thì trò chuyện thế này là đủ rồi. Tôi sẽ nấu cháo cho người, người đừng nghĩ ngợi gì nhiều, hãy nghỉ ngơi thêm đi. Tôi đã thi triển ma thuật trị thương cho người không ngừng nghỉ, nhưng vì người chưa ăn gì trong suốt một tuần, người sẽ không còn nhiều sức lực
"Bây giờ... Ri-Riftan đang ở đâu..."
Vai Ruth thắt lại khi nghe câu hỏi của nàng. Anh quay lại, nhìn nàng bằng ánh mắt u ám rồi trả lời một cách khô khan. "Ngài ấy đi họp một lát. Ngài ấy sẽ về sớm thôi."
Max nuốt khan. Nàng sợ không biết chàng sẽ phản ứng như thế nào. Theo thói quen, nàng lục trong túi lấy những đồng tiền mà Riftan để lại, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng ai đó đã mặc cho mình một chiếc váy mới. Những ngón tay nàng lo lắng sờ soạng. Ruth thì thầm một chút khi nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng.
“Tôi biết lãnh chúa Calypse từ rất lâu rồi. Suốt ngần ấy năm qua, tôi chưa bao giờ thấy ông ấy đánh mất bản thân mình như thế. Ông ấy đã hoàn toàn đánh mất lý trí rồi."