Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 129: Chương 129
Sau hôm đó, Max thường xuống bếp dùng thần chú trị liệu cho người hầu. Thỉnh thoảng còn chữa cho hiệp sĩ nữa. Ngồi trong bếp mỗi ngày, lặp đi lặp lại phép thuật trị liệu năm, sáu lần một ngày khiến kĩ năng của nàng tiến bộ rõ rệt và nàng cũng đã có thể chữa trị những vết thương lớn hơn. Tuy nhiên, tình trạng nói lắp không có dấu hiệu thuyên giảm. Mỗi ngày, nàng nhốt mình trong phòng và tập nói rõ ràng hoặc cố gắng nói chuyện với những người nàng bắt gặp khi ngồi trước lò sưởi ở nhà ăn, nhưng lưỡi thì vẫn cứ líu lại.
Max tiếp tục luyện ghi nhớ cách phát âm theo thứ tự hoặc thầm đọc thuộc lời của người hát rong mỗi ngày, nàng cố gắng không nản lòng. Nó không dễ dàng như Max nghĩ vì nàng phải bí mật làm vậy mỗi khi ở một mình, nàng không muốn bộc lộ vẻ thảm hại này trước mặt Riftan hay với người hầu. Max cũng không thể bỏ bê việc học phép thuật và tổ chức lâu đài. Hơn nữa, khu vườn phải được cải tạo cảnh quan ngay khi mùa đông chấm dứt, cho nên Max đã vắt óc suy nghĩ khi đối diện với các kế hoạch cùng ngân sách với Rodrigo và thương gia Aderon. Khi mùa đông sắp kết thúc, có quá nhiều việc phải làm khiến nàng muốn một ngày dài gấp đôi.
“Gần đây mặt em trông hốc hác đi quá.”
Riftan vừa nói vừa thay đồ mới sau khi tắm, chàng vuốt má Max. Nàng ngượng ngùng mỉm cười. Cố gắng làm nhiều việc lạ lẫm trong cùng một lúc là quá sức với nàng, vài tuần nay, Max đã phải thức dậy ngay lúc bình minh và đi ngủ cùng lúc với chàng. Sau khi tuân theo lối sống của một hiệp sĩ tràn trề năng lượng, mắt nàng xuất hiện quầng thâm. Max cau mày khi ngón tay cái của chàng miết nhẹ mắt mình.
“Y như dự đoán, em đang lạm dụng phép thuật của mình, phải không? Ta nghĩ dạo này em đang luyện tập thuật trị liệu và đó là lí do…”
“Em m-muốn luyện tập… Em phải làm điều đó m-một cách n-nhất quán để cải t-thiện… sự h-hợp tác của mọi người với mình. Em đang làm vì chàng. E-em không dùng nhiều mana đến thế… Em sẽ chữa trị nếu chàng bị thương.”
Nàng cẩn thận quan sát biểu hiện của chàng khi cố gắng bình tĩnh nói. Riftan đã làm việc chăm chỉ hơn nàng gấp ba hay bốn lần, nhưng khuôn mặt chàng lại không hề có dấu hiệu uể oải.
Làm sao mà chàng có thể không ngáp ngắn ngáp dài dù mỗi ngày chỉ ngủ có ba, bốn tiếng đồng hồ chứ? Nàng nhìn chàng, có chút thắc mắc.
Hàng ngày, Riftan phải thảo luận, giám sát việc chế tạo vũ khí mới với các thợ rèn, đào tạo lính canh và hiệp sĩ tập sự, gần đây còn bắt đầu lên kế hoạch khởi công xây dựng đường sá vào mùa mưa tới.
Cho dù nàng phân thân thành hai hay ba người, Max cũng không thể xử lí được một nửa những công việc mà chàng đang làm. Tuy nhiên, da mặt Riftan vẫn đẹp đẽ và cơ thể vẫn vạm vỡ tràn đầy năng lượng. Riftan ôm nàng trong vòng tay ấm áp, chàng kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm tai và gáy nàng.
“Không có ai thô lỗ với em chứ?”
“Ừm, không.”
“… Công việc có khó khăn lắm không?”
“N-nó không có gì khó…”
Hàng chân mày của Riftan khẽ nhăn lại, chàng có chút lo lắng nói:
“Em chưa từng nói về bất cứ điều gì, nhưng dạo này ta chỉ toàn nghe câu trả lời kiểu thế.”
“Ồ, thực sự… mọi người đều tốt với em. Không có ai thô lỗ hết…”
Không biết chàng muốn câu trả lời như thế nào, Max buột miệng nói, sau đó im lặng. Riftan dựa lưng vào đệm, nhìn Max một hồi lâu.
“Ta nghe nói em bắt đầu lên kế hoạch cải tạo cảnh quan khu vườn.”
“K-khi mùa xuân đến… Khách sẽ đến và em n-nghĩ chúng ta nên t-trang trí nó trước đã…”
“Có nhiều việc quá không? Hẳn là rất khó để giám sát những người hầu…”
Max cười khổ trước giọng điệu lo lắng của chàng, ai mới nói rằng có rất nhiều việc đấy nhỉ?
“So với R-Riftan… Nó không là gì cả.”
“Này, cái quái gì mà em lại so sánh với ta chứ? Ta đã luyện tập cả đời mình. Sức mạnh thể chất của ta vượt trội hẳn so với những hiệp sĩ khác. Mặt khác, em yếu hơn những người phụ nữ bình thường nữa.”
“E-em không có yếu. E-em khoẻ mạnh mà.”
Max hiếm khi ngất xỉu mỗi khi bị cha quất vào lưng đến chảy máu, nên nàng nghĩ mình khoẻ mạnh hơn mấy quý cô hét lên rồi ngất xỉu khi thấy một con chuột nhắt. Nhưng Riftan khịt mũi như thể chàng vừa nghe điều gì đó vô lý.
“Em vừa nói gì đấy, một quý cô sống cả đời trong lâu đài?”
Chàng dùng bàn tay to rám nắng ôm lấy eo nàng, cau mày lo lắng.
“Nhìn xem, em gầy như vậy. Em còn không bằng một nửa người ta nữa.”
“Ri-Riftan… là chàng quá lớn… Em bình thường mà.”
Riftan nhăn mũi.
“Ta chưa thấy người phụ nữ nào gầy như em. Ta rất lo lắng mỗi khi nhìn em đấy.”
Nghe lời chàng nói, Max hơi khó hiểu. Nàng không cao lắm, cũng gầy nữa, nhưng đâu đến nỗi như chàng mô tả. Vậy mà trông chàng thực sự rất lo lắng. Có người phụ nữ nào đủ cao và xinh đẹp bên cạnh Riftan không nhỉ? Chắc chắn Công chúa Agnes đủ mạnh mẽ và năng động để tham gia cuộc viễn chinh. Max tưởng tượng ra một người phụ nữ đẹp đẽ, oai phong đứng cạnh chàng, chỉ cần tưởng tượng ra trong đầu thôi cũng đã thấy một cặp đôi đẹp như tranh, tim nàng đau nhói như bị dao đâm vào.
Lúc này, Max không thể hiểu tại sao nàng lại so sánh mình với một người phụ nữ mà nàng còn chưa từng gặp bao giờ.
“Chàng chỉ phóng đại thôi. Chàng biết đấy… như thể quá mức đáng lo ngại ấy…”
Khi nàng nói với chất giọng hơi rắn hơn cùng cảm giác rưng rưng, bàn tay đang vuốt ve lưng nàng của Riftan khẽ nao núng. Chàng méo miệng lo lắng.
“Nhưng ta lo lắng mỗi khi em đứng trước gió.”
Rồi Riftan siết chặt nàng chút đỉnh, tì mạnh cằm lên đỉnh đầu nàng. Max tựa đầu vào lồng ngực dày của chàng, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập. Ngoài cửa sổ, mưa tuyết rơi như những bóng ma.
Max nhận thức được sự căng thẳng kì lạ lơ lửng trong sự im lặng: ở thời khắc nào đó, giữa họ bắt đầu có những vết nứt tinh vi. Riftan đã đấu tranh để được nàng yêu, chàng quan tâm quá mức nhưng lại không thể nói với nàng. Đôi khi chàng cảm thấy mình không muốn chia sẻ với Max nhiều hơn ngoài những ân ái, nhưng chỉ trách thái độ của chàng thì không đúng. Nàng cũng vậy, thật ra Max không thể dễ dàng mở lòng với chàng, không thể tự nhiên trước mặt Riftan và không bao giờ muốn cho chàng thấy bộ dạng thấp hèn của mình. Max lo lắng khi nàng nói chuyện trước Riftan hơn trước mặt bất kì người nào khác và sợ rằng chàng sẽ chán ngấy mình. Trớ trêu thay, Max càng nghĩ về chàng thì bức tường vô hình giữa hai người lại càng dày. Vì bức tường đó, mối quan hệ của họ như bị cản trở và không thể nào sâu sắc thêm được.
Max muốn tin rằng những suy tư của mình chỉ là một sự ảo tưởng quá mức. Không có thứ gì được gọi là một mối quan hệ sâu sắc hơn trên thế giới này, họ ngủ chung giường, chàng giữ nàng an toàn và hỗ trợ nàng không thiếu thứ gì. Nàng đang trông coi chuyện của lâu đài Calypse cho chàng và một ngày nào đó, nàng sẽ trao lại nó cho người kế vị của chàng. Theo nàng biết, như vậy là đủ cho bất cứ cặp đôi nào. Hơn nữa, họ bị ép buộc vào một mối quan hệ bởi sự ích kỉ của cha mình, hy vọng nhiều hơn thế thì thật là trơ tráo. Với những suy nghĩ đó, Max đã khiến bản thân bất an.
“Hôm nay ta không làm gì đâu, ta biết em mệt mỏi nên nghỉ ngơi đi.”
Riftan nói khi đột ngột chạm phải bờ vai căng cứng của nàng. Dường như chàng đã đoán rằng nàng căng thẳng vì không muốn làm chuyện gì trong phòng ngủ. Max cố gắng nói điều gì đó, nhưng nàng chỉ ngậm miệng. Nàng muốn được ở trong vòng tay chàng, nhưng thực sự nàng rất mệt và ngại ngùng không dám chủ động. Riftan hôn lên trán nàng, nghiêm túc thì thầm:
“Em cần nghỉ một chút.”
Chàng đặt nàng nằm xuống giường, tắt đèn ngủ. Sau đó, vô cùng tự nhiên nằm cạnh nàng, Riftan đặt đầu nàng gối vào tay mình. Max rúc vào người chàng, ngọ nguậy. Cơ thể chàng thơm tho ngọt ngào và nam tính, khi nàng hít thật sâu, Riftan xoay người, hơi không thoải mái, chàng khẽ thở dài, vỗ về vai nàng. Max hài lòng tận hưởng sự đụng chạm của chàng. Nàng cảm thấy chàng cứng người khi chạm vào đùi mình, nhưng chỉ có vậy, không có thêm bất cứ sự tiếp xúc nào từ Riftan. Dưới sự dễ chịu, yên bình trong vòng tay rộng lớn của chàng, nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, mưa mùa đông bắt đầu rơi. Kết quả là khoá tập huấn đã kết thúc sớm, trong lúc Max đọc sách ma thuật ở bữa ăn trưa muộn, các hiệp sĩ ướt sũng người lao vào bếp.
Max thận trọng chào họ. Gần đây, các hiệp sĩ từng thẳng thừng phớt lờ nàng đã bắt đầu vui vẻ nói chuyện nhờ những cuộc hỏi han và phép thuật trị liệu thường xuyên. Nàng rất vui vì sự thay đổi này. Các hiệp sĩ cầm lấy đồ ăn nàng đưa, bắt đầu kể những câu chuyện khi cái bánh mì mới nướng đang tan chảy trong miệng. Trong lúc nói những câu chuyện khập khiễng này, Max vui vẻ mỉm cười. Đột nhiên nàng nhìn thấy Yulysion đến gần bếp, nàng bàng hoàng chạy đến chỗ cậu chàng. Mặt cậu bê bết máu.
“C-chuyện gì vậy? Đã x-xảy ra chuyện gì…?”