Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 10
“Ta biết rồi!Mau, qua đây bảo vệ xe ngựa đi!”
Sau khi ra lệnh cho cấp dưới, anh quay lại nhìn cô,đanh thép nói:
“Đừng ra khỏi xe ngựa.”
Nói đoạn,không đợi cô đáp lại, anh đã đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, một tiếng gầm chói tai làm rung chuyển cả mặt đất…
Maximillian bịt tai che đi tiếng gầm quái đản ấy. Mỗi lần mặt đất rung lên, cỗ xe lại chao đảo dưới chân cô….
Trong cơn sốc và sợ hãi tột độ, cô cúi người, thu mình nằm xuống sàn xe, không dám nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Dạo này, cô có nghe phong phanh rằng, thường xuyên có quái vật xuất hiện ở gần nơi cô sống, nhưng họ mới rời khỏi dinh thự của cha cô chưa đầy một tiếng đồng hồ thôi mà. cô nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy mãnh liệt.
“Làm ơn, dừng lại đi mà!”
Cô cố kìm nén tiếng khóc nức nở của mình. Xe ngựa rung lắc dữ dội hoà cùng tiếng thét của kỵ sĩ nào đó, rồi tiếng gầm hung ác và đáng sợ của quái vật dội vào tai cô. Choáng ngợp trước những gì đang xảy ra, cô vùi mặt thật sâu vào lớp váy phồng.
Những âm thanh u ám vẫn kéo dài, nhưng dường như còn có tiếng thứ gì đó va chạm vang lên. “Chuyện gì vậy nhỉ?” Cô hơi do dự, từ từ ngẩng đầu vì sợ đụng phải nóc xe và rồi, cô nhìn thấy thứ chắc chắn sẽ ám ảnh cô suốt đời – một đôi mắt khổng lồ, đỏ ngầu, màu xanh lam đang nhìn chằm chằm vào cô qua cửa sổ.
Theo phản xạ, cô hét lên và lùi lại. Nhưng đã quá trễ rồi…
Cơ thể nhỏ bé của cô bị nhấc lên trên cao, trời đất đảo lộn khi cỗ xe bị mất thăng bằng. cô hét toáng lên và cố gắng với tới cửa xe ngựa…Nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Sau đó, chiếc xe lại nghiêng sang hướng ngược lại và Max bị hất về phía cánh cửa đang mở. Ngay tức thì, cô đập mặt xuống đất; những mảnh đá cắm vào da thịt.
Đối mặtt với nguy hiểm, sắc mặt Max tái xanh lại, sợ hãi tột độ vì bị văng ra khỏi nơi trú ẩn an toàn. Với chút sức lực còn sót lại, cô lồm cồm bò về phía xe ngựa, nhưng chân cô dường như không nhúc nhích được- cơ thể cô bị choáng trước mọi chuyện đang xảy ra, dần yếu đi và cứng ngắc.
Cô nhìn xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng mọi người đều đang tập chung chiến đấu với lũ khổng lồ xám.
Cuối cùng, cô cố bò về phía xe ngựa. Một con Ogre đã nhìn thấy cô và bắt đầu chạy đến gần cô gái đang gặp nạn.
Tiếng bước chân bình bịch mỗi lúc một lớn và rõ ràng hơn… Đến khi nhận ra được, Max hét toáng lên, cổ họng cô đau rát. Tiếng hét của cô như tiếp thêm máu gà cho gã khổng lồ, hắn càng chạy đến nhanh hơn.
Trước khi con quái vật bắt được cô, một tia sáng loé lên trước mắt cô, rồi cơ thể khổng lồ ngã xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh kinh thiên động địa.
“Phu nhân! Vào trong đi! Có lá chắn phòng vệ ở đây phu nhân chắc chắn sẽ an toàn!” cô quay đầu nhìn lại, một người đàn ông có thân hình mảnh mai, đang lên tiếng.
“Trên núi có bọn người khổng lồ. Đừng lo, Ngài Calypse sẽ không để chuyện gì xảy ra. Hãy ở yên bên trong đi ạ!”
“Ôi, tôi, tôi ….tôi đâu muốn ra ngoài đâu….”
Max đau đớn kêu lên. Mệnh lệnh của Riftan trước khi rời đi vẫn vang lên văng vẳng trong đầu cô. Cô cũng đâu cố ýlàm ảnh hưởng tới binh lính.
“Phu nhân! Hãy vào trong đi! Làm ơn!” Người đàn ông cắt ngang tiếng cô lắp bắp. cô muốn kể cho anh ta những gì đã xảy ra nhưng lại không có thời gian. Thay vào đó, cô loạng choạng leo lên xe – khi đó, cô lại nghe thấy một tiếng động khác.
Cô bất giác quay đầu về phía phát ra âm thanh, Max thấy máu từ vết cắt trên cơ thể con quái vật phun ra như một vòi nước. Cái bụng căng cứng suốt mấy ngày nay của cô đau quặn lên.
Cô cố kìm lại mật dịch đang trào lên cổ họng nhưng vô dụng, cô nôn thốc nôn tháo xuống đất. Cảnh tưởng kinh khủng vừa nãy khiến cô nôn ngay xuống chỗ đang đứng.
“Phu nhân Calypse!”
Một người đàn ông hốt hoảng kêu lên. cô cào vào cổ mình một cách tuyệt vọng; nước mắt trào ra vì đau rát.
“Phu nhân có sao không?”
cô thở hổn hển, cố dùng tay vỗ vào lưng để khiến bản thân thoải mái hơn, nhưng cơn buồn nôn cứ ập đến không dứt.
“Có chuyện gì thế?” Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai cô.
Nghe thấy giọng nói lo lắng của Riftan,cô chậm rãi ngẩng đầu lên. anh đứng ngay cạnh xác người khổng lồ, nhìn cô lo lắng.
Theo bản năng, Max rón rén lùi lại, vẻ ngoài đẫm máu của chồng mình khiến cô sợ hãi. Mỗi khi anh tiến gần lại chỗ cô, những giọt máu theo bước chân anh lại nhỏ lên mặt đất. Thanh kiếm sắc bén ánh lên màu xanh lam giờ đã nhuộm đỏ màu máu, còn lớp áo giáp bạc màu trắng trở nên tối màu vì dính lớp máu đỏ đậm của quái vật khổng lồ.
Anh trông đáng sợ như tula địa ngục vậy. Max lùi lại, cô mất thăng bằng mà ngã về phía thành xe ngựa. Trước mắt cô, bóng dáng của anh dần trở lên mờ ảo như trong cơn mơ rồi méo mó đến dị thường. Cô xây xẩm mặt mày.
Mọi thứ dần tối sầm đi, âm thanh xung quanh cũng dần trở nên im bặt.
Và trước khi kịp nhận ra những thứ đó, thì cô đã chìm sâu vào vô thức mất rồi.