Dược Thần
Chương 940: Ngàn cân treo sợi tóc
- Bí pháp khống chế cơ sở kim hệ linh sư thức thứ sáu – Kiếm Chi Thế Giới!
Trên bầu trời vô số kim sắc hào quang như ngàn vạn thanh kim kiếm bay múa trên không trung, không ngừng chuyển động, kim hệ lực lượng khủng bố tán phát làm không gian vặn vẹo thành từng đợt không ngừng.
- Thế Giới Chi Kiếm, ngưng!
Đôi mắt Lôi Nặc tán phát thần mang, trong miệng quát to.
- Hưu! Hưu! Hưu!
Kiếm chi thế giới bao phủ nửa bầu trời nhanh chóng thu nhỏ lại, vô số kim sắc kiếm khí không ngừng co rút, cô đọng, sau đó ngưng tụ thành một thanh kim kiếm cực lớn dài hơn mười thước trước mặt Lôi Nặc.
Lôi Nặc vung vẩy cự kiếm, cả người giống như kim sắc chiến thần nhắm ngay công kích bao vây chung quanh chém xuống.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Thanh âm tiếng nổ mạnh vang lên đầy trời, linh lực phong bạo cực lớn cuốn theo hết thảy, Lôi Nặc ở bên trong không ngừng chao đảo giống như con thuyền trong bão tố nhưng vẫn không bị hủy diệt.
- Ah…
Trong miệng Lôi Nặc rống lớn một tiếng, phá vỡ công kích của sáu người liên thủ, giống như phát điên hướng sáu đế linh sư lao tới, cự kiếm không ngừng tung bay.
- Kiếm Chi Thế Giới!
Nhìn thấy một màn này, trên mặt đám người Sử Lai Mỗ lộ vẻ khiếp hãi:
- Người này rốt cục đã tìm được thứ gì trong Linh Thần Điện mà có thể thi triển ra Kiếm Chi Thế Giới…?
Trong nỗi khiếp hãi, ngoại trừ Sử Lai Mỗ năm người còn lại đều thối lui về phía sau, chỉ có thể tạm lánh phong mang của Lôi Nặc.
- Lôi Nặc đại nhân…
Cách đó không xa trong lòng nhóm người A Cơ Mễ Đức không nhịn được vui mừng.
- A Cơ Mễ Đức, mau, mau dẫn người chạy đi!
Nhưng đúng lúc này thanh âm lo lắng của Lôi Nặc vang vọng trong đầu A Cơ Mễ Đức.
Đáy lòng A Cơ Mễ Đức run lên.
- Địch nhân quá mạnh mẽ, Thế Giới Chi Kiếm của ta không duy trì được bao lâu!
Lôi Nặc lo lắng lên tiếng, Thế Giới Chi Kiếm hắn mới vừa lĩnh ngộ, tuy tạm thời hơi chiếm thượng phong nhưng không thể lâu dài, huống chi Sử Lai Mỗ không hề sợ hãi Thế Giới Chi Kiếm, Lôi Nặc hoàn toàn không có chút tin tưởng.
- A…
A Cơ Mễ Đức vô cùng do dự.
- Đi mau, rời khỏi Hỗn Loạn Lĩnh đi chư quốc tây bắc tìm Kiệt Sâm!
Lôi Nặc gian nan chống cự, tức giận truyền âm:
- Các ngươi đi trước, ta sẽ trốn, bọn hắn chưa hẳn đuổi kịp tốc độ của ta!
- Trốn!
A Cơ Mễ Đức nghiến răng hướng mọi người giận dữ truyền âm nói.
Lập tức A Cơ Mễ Đức, Lí Căn, Cam Đạo Phu, Mã Lợi Á liền tản ra bốn phương tám hướng bỏ chạy, bọn họ chỉ mong chạy thoát khỏi khu vực đang chiến đấu, chỉ có như vậy mới tạm thời giữ được tính mạng.
- Muốn chạy trốn?
Một thanh âm từ trên cao truyền xuống, một đế linh sư nhìn thấy một màn này trong miệng liền quát lạnh, trường thương lập tức biến thành thương ảnh.
- Ông!
Vô số kim sắc thương ảnh rơi xuống dày đặc như mưa.
- Cút về đây!
Trong miệng Lôi Nặc gào thét, ngăn cản lại công kích của đối phương, nhưng chỉ trong một thoáng…
- Hưu! Hưu! Hưu!
Gần mười tên hoàng linh sư đang đứng xa xa xem cuộc chiến theo sự dẫn dắt của Toa Lãng ngăn cản nhóm người A Cơ Mễ Đức.
Trên mặt Toa Lãng cười lạnh nhìn A Cơ Mễ Đức:
- Hôm nay các ngươi không trốn thoát!
Nhóm người A Cơ Mễ Đức lập tức ngừng lại, trong nội tâm đều cảm thấy tuyệt vọng.
- Đi chết đi!
Lôi Nặc nhìn thấy một màn này, cầm cự kiếm định lao xuống chém vào đám người Toa Lãng.
- Hô!
Đúng lúc này Sử Lai Mỗ lập tức ngăn trước mặt Lôi Nặc, chiến đao trong tay xé rách không gian, cùng Thế Giới Chi Kiếm của Lôi Nặc đụng vào một chỗ.
- Phanh!
Song phương đều bật lui ra sau mấy chục thước.
- Toa Lãng, ngăn lại bọn hắn không cho tên nào chạy thoát!
Sử Lai Mỗ quát lạnh, lập tức ánh mắt nhìn qua Lôi Nặc đang xông tới:
- Thế Giới Chi Kiếm sao, hừ, tuy nhiên lợi hại nhưng cũng không phải vô địch, tất cả mọi người đừng lưu thủ, dùng huyền ảo công kích phá vỡ hắn!
Theo lời của Sử Lai Mỗ, năm đế linh sư đều dâng lên khí tức cường đại chém ra vũ khí.
- Phong hệ áo nghĩa – Nhất Viên Không Liệt!
- Thủy hệ áo nghĩa – Hồng Lưu Bôn Đằng!
- Kim hệ áo nghĩa – Vạn Kiếm Phá Không!
- Hỏa hệ áo nghĩa – Viêm Long Phần Thiên!
- Đại địa áo nghĩa – Hắc Ngọc Thương Trận!
Ngũ sắc quang mang từ trên năm đế linh sư bắn ra, bọn họ đều gào lớn nhắm ngay Lôi Nặc công kích tới.
Toàn bộ linh nguyên tố trên Hỗn Loạn Thành đều trở nên cuồng bạo.
Một đạo không gian phong nhận cực lớn, một đạo nước lũ như hồng thủy, kim sắc kiếm hồng đầy trời cùng hỏa diễm cự long gầm thét, thương trận bao phủ khắp nơi, năm huyền ảo công kích nhắm ngay Lôi Nặc đánh úp tới.
- Ah…
Lôi Nặc điên cuồng, trong miệng hét to, cự kiếm hung hăng chém xuống.
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Thế Giới Chi Kiếm liên tiếp đánh tan năm đạo huyền ảo công kích, nhưng Thế Giới Chi Kiếm cũng lập tức xuất hiện từng đạo vết rạn.
- Ha ha, phá cho ta!
Sử Lai Mỗ nhe răng cười, tiến tới trước người Lôi Nặc vung chiến đao trong tay, một đạo đao ảnh cực lớn bắn ra đụng vào Thế Giới Chi Kiếm.
- Bồng!
Thế Giới Chi Kiếm lập tức rách nát, thân thể Lôi Nặc kịch chấn, trong miệng phun tràn máu tươi thê lương, trường bào màu vàng phá thành mảnh nhỏ lảo đảo muốn rơi xuống.
- Ha ha, nhìn ngươi làm sao còn ngăn cản!
Sử Lai Mỗ thần sắc dữ tợn, trong mắt hiện lên tia điên cuồng.
- Chết đi!
Đao ảnh bọc theo linh lực vô biên phá toái hư không lập tức đi tới đỉnh đầu Lôi Nặc.
- Lôi Nặc đại nhân…
Cách đó không xa nhóm người A Cơ Mễ Đức đều phát ra tiếng gào thét bi phẫn.
Bên dưới dân chúng Hỗn Loạn Thành cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, mà trên mặt đám người Toa Lãng đều hiện tia mỉm cười.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên!
- Dừng tay!
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thanh âm ầm vang như sấm sét từ xa xa truyền đến, theo tiếng quát to…
- Oanh!
Một đạo ngũ sắc lưu quang như lưu tinh từ phía chân trời xa xôi bay vút đến, linh lực nguyên tố trong thiên địa trong chớp mắt điên cuồng, ngũ sắc lôi quang cuốn tới không gian xé rách mở ra một lỗ hổng cực lớn, không gian loạn lưu đen kịt toát ra, khắp vòm trời cơ hồ bị sụp đổ.
Đạo lưu quang tốc độ cực nhanh, tiếng rống giận dữ vừa vang lên còn ở chân trời xa xôi nhưng khi tiếng rống vừa dứt thì đã đi tới trên bầu trời Hỗn Loạn Thành, phảng phất như viên đạn pháo bắn thẳng về hướng Sử Lai Mỗ.
- Cái gì?
Trong nội tâm Sử Lai Mỗ chấn động, một cảm giác nguy cơ tràn ngập lập tức bay lên trong lòng hắn.
Trong thời khắc nguy cơ này, rốt cục Sử Lai Mỗ bất chấp đánh chết Lôi Nặc, chiến đao trong tay lập tức biến hướng, đao ảnh cực lớn cùng ngũ sắc lưu quang lập tức va chạm cùng một chỗ.
- Bồng!
Đao ảnh của Sử Lai Mỗ lập tức tán loạn, thân thể bị phản chấn liên tục thối lui về phía sau.
Xa xa một đạo nhân ảnh nhanh như tia chớp vượt qua không gian bắn tới.
Giờ khắc này mọi người đều quay đầu nhìn về phía thân ảnh đang lao nhanh tới gần.
Nghe được thanh âm này, cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên mặt Lôi Nặc hiện lên thần sắc kích động hướng thân ảnh kia nhanh chóng bay đi.