Dược Thần
Chương 1374: Đại Đồ Sát (1)
Cảm giác nguy cơ mạnh mẽ dâng lên trong lòng Cương Tát Lôi Tư, miệng hắn gào thét, lôi quang trên người tăng vọt, mỗi một đạo lôi quang thô to như cánh tay, trong hư không hình thành một mảnh lôi võng phát ra thanh âm nổ vang đùng đùng không dứt, cùng ánh đao đầy trời trùng điệp đụng vào chung một chỗ.
- Oanh! Oanh! Đương!
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, thân hình Cương Tát Lôi Tư từ trong đao mang đầy trời bay nhanh ra.
- Các hạ, rốt cục các ngươi cùng Mạo Hiểm Giả công hội chúng ta lại có thù hận gì…
Cương Tát Lôi Tư giận dữ quát to, không rõ rốt cục vì sao đối phương lại ra tay.
- Ồ, vậy mà cũng có thể ngăn chặn Phong Vân Thập Bát Trảm của ta!
Long Thác cũng không để ý tới câu hỏi của Cương Tát Lôi Tư, nhìn thấy hắn có thể ngăn chặn công kích của mình, trong miệng kêu lên một tiếng kinh nghi, đột nhiên trong đôi mắt toát ra ánh sáng vô cùng cuồng nhiệt.
- Lại tiếp một chiêu này của ta!
- Man Thần Chiến Pháp – Thiên Nguyên Nhất Đao!
Long Thác lại quát thêm lần nữa, trên người tách ra hào quang vạn trượng, hắc sắc chiến đao trong tay hướng chỗ Cương Tát Lôi Tư lập tức bổ ra trên trăm đao.
- Oanh!
Trên trăm đao kia Long Thác đồng thời bổ vào chung một chỗ, một đao chưa đến một đao lại ra, trên trăm đao ảnh lập tức đồng thời tụ tập cùng một chỗ, phảng phất như hắn chỉ bổ ra một đao, một đạo đao ảnh cực lớn hình thành ngay trong hư không hung hăng ập tới chỗ Cương Tát Lôi Tư.
Đây là một đạo đao mang không gì sánh kịp, những nơi nó đi qua hư không như tờ giấy bị xé nứt, lộ ra lỗ thủng không gian dài đến trên trăm trượng, khí tức đáng sợ tản mát ra, hư không trong phạm vi hơn ngàn thước đều chấn động tựa hồ như muốn nghiền nát dưới đao mang kia.
- Ngươi…
Lông tơ trên người Cương Tát Lôi Tư dựng đứng lên, hắn cũng bất chấp nói thêm lời gì nữa, thánh cấp linh lực trong thân thể hoàn toàn phóng thích đi ra.
- Cuồng Lôi đao pháp – Lôi Đao Trảm Cửu Thiên!
Trong miệng Cương Tát Lôi Tư gào thét, một đạo lôi quang thô to từ trong chiến đao trên tay hắn mạnh mẽ nổ bắn ra, đó là một cây lôi trụ dài chừng mấy trượng, lôi quang lóng lánh, tiếng sấm vang rền, cùng Thiên Nguyên Nhất Đao của Long Thác bổ ra trùng trùng điệp điệp đụng vào cùng một chỗ.
- Oanh long long…
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng thiên không, thân hình Cương Tát Lôi Tư bật lùi thật nhanh ra sau, trường bào trên người lập tức rách nát, sắc mặt tái nhợt, khóe môi tràn ra tia máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, nhưng Long Thác cũng không dễ chịu, đồng dạng bật lùi thật nhanh trong hư không, sắc mặt tái nhợt.
- Long Thác, ngươi quá vô dụng, đối phó một thánh linh sư mới tấn thăng cửu giai cao cấp mà cũng không bắt được, xem ta đây!
Long Thác một kích bị đẩy lui, trong đám người nữ tử yêu dị bay vút ra, mái tóc lam sắc thoáng chốc liền vặn vẹo như một đàn độc xà bay múa.
Đồng thời đôi con ngươi của nàng cũng xoay tròn, như là hàng vạn hoa đồng đem người hấp thu vào bên trong, một đạo thanh âm vô cùng thẩm người như tiếng quỷ tru từ u minh vang lên trong thiên địa, ngay lập tức bắn vào trong đầu Cương Tát Lôi Tư.
- Quỷ U Huyễn Thanh!
Xa xa, thân hình Cương Tát Lôi Tư chấn động mạnh một cái, ngay lập tức liền cảm giác được ánh mắt mơ hồ, trong đầu choáng váng vô cùng, khí tức trên người giảm bớt xuống, hai mắt bắt đầu biến thành vô thần.
- Ha…
Trước khi lâm vào trong hôn mê, Cương Tát Lôi Tư cắn đầu lưỡi cưỡng ép bản thân mình bừng tỉnh, hai mắt phẫn nộ lóe lên lôi quang.
- Vạn Lôi Phệ Thiên!
Trong miệng của hắn gào thét, lôi quang từ trong chiến đao của hắn nổ bắn ra đầy trời, ngàn vạn đạo thiên lôi tràn ngập toàn bộ hư không, bao trùm hết thảy đem nữ tử yêu dị kia hoàn toàn nuốt hết.
- A…
Trong miệng nữ tử yêu dị phát ra một tiếng thét dài, Quỷ U Huyễn Thanh đang thi triển lập tức bị cắt đứt.
- Xuy…
Cương Tát Lôi Tư một kích trúng đích, căn bản không dám có chút dừng lại, trực tiếp phá toái hư không muốn bỏ trốn.
Hắn đã nhìn ra mấy người đột nhiên xuất hiện kia mỗi người ít nhất đều có được thực lực cửu giai cao cấp, nếu một đối một hắn còn cơ hội thắng, nhưng nếu hai người liên thủ hắn chỉ còn khả năng vẫn lạc, càng không cần nói tới đối phương tổng cộng có bảy người, lúc này không chạy sẽ không còn cơ hội.
Nhưng khi Cương Tát Lôi Tư mới tiến vào trong hư không được nửa người…
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lên bên tai của hắn, thanh âm kia không lớn lại phảng phất giống như sét đánh nặng nề đánh thẳng vào trong lòng Cương Tát Lôi Tư, làm thân hình hắn chấn động mạnh một cái, đồng thời một cỗ cảm giác nguy cơ phảng phất như ngọn núi cao từ trong đáy lòng Cương Tát Lôi Tư mạnh mẽ dâng lên, lão giả đầu lĩnh tóc bạc đột nhiên xuất thủ trực tiếp hướng Cương Tát Lôi Tư chộp tới một chưởng.
- Oanh!
Một bàn tay khổng lồ tới vài mẫu trong hư không mạnh mẽ xuất hiện, toàn bộ bàn tay ngăm đen, bên trên rậm rạp chằng chịt lân giáp lan tràn, bên ngoài lóe lên vầng sáng âm u, linh lực cuồng bạo kích động phảng phất như muốn đem cả thế giới nắm bắt bên trong.
Hắc sắc cự chưởng mạnh mẽ rơi xuống, hư không tầng tầng vỡ tan, cả người Cương Tát Lôi Tư bỗng nhiên bị hút ra hiện ngay dưới lòng bàn tay khổng lồ kia.
- A…
Một màn khủng bố như thế làm trong nội tâm Cương Tát Lôi Tư tràn đầy kinh sợ, trong miệng của hắn gào thét, lôi đao trong tay hướng hắc sắc cự chưởng hung hăng chém tới.
- Xuy…
Một đạo lam sắc đao mang từ trong tay Cương Tát Lôi Tư mạnh mẽ nổ bắn ra, hư không chấn động, trường đao hơn mười trượng ẩn chứa linh lực lôi hệ khủng bố hung hăng bổ lên bàn tay khổng lồ màu đen kia.
Nhưng một màn làm Cương Tát Lôi Tư vô cùng kinh hãi đã xảy ra, ngay trên bàn tay màu đen tràn đầy lân giáp bị đao mang chém trúng lại chẳng khác gì thủy tinh đụng trúng tấm sắt, trong khoảnh khắc bị phá thành mảnh nhỏ, ngay lập tức lôi quang bị vỡ tan đầy trời, không ngừng tiêu tán.
Hắc sắc cự chưởng không hề có chút ngừng lại, sau khi đập vỡ lôi quang lại lần nữa trùng trùng điệp điệp đánh vào trên người Cương Tát Lôi Tư.
- Phốc xuy…
Phảng phất giống như con ruồi bị bàn tay đánh trúng, Cương Tát Lôi Tư không có bất kỳ năng lực ngăn cản, thân hình bị văng ra ngoài, trong miệng máu tươi cuồng phun, thân thể đã bị trọng thương.
- Ha…
Cương Tát Lôi Tư kêu lên một tiếng thảm thiết, con ngươi biến thành huyết hồng, thân thể chấn động lại lần nữa phá toái hư không hóa thành một đạo lôi quang muốn chạy thoát khỏi nơi đây.
Một chưởng vừa rồi của lão giả đầu lĩnh kia đã làm cho hắn hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự, thực lực của đôi bên hơn kém quá lớn, ở trước mặt công kích của lão giả kia, Cương Tát Lôi Tư phảng phất như một hài tử đối mặt đại hán trưởng thành, căn bản không hề có chút lực lượng phản kháng.
Nhưng lão giả kia làm sao cho Cương Tát Lôi Tư cơ hội chạy trốn, lúc này căn bản không đợi hắn bước vào hư không nửa bước, bàn tay khổng lồ ẩn chứa lực lượng khủng bố đã nhiếp tới đem Cương Tát Lôi Tư nắm giữ trong lòng bàn tay.