Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm - Trang 3
Chương 103
Túc Vũ Hành đứng tại chỗ cả nửa ngày, sau đó mặt mày bình tĩnh ngồi lại trên giường La Hán, tùy ý cầm lấy một cuốn sách trên đống sách đặt trên tiểu ki, hoàn toàn coi như Tiểu Đậu Đỏ chưa từng đến.
Ngọn lửa trên giá nến bên giường La Hán nhẹ nhàng lay động.
Túc Vũ Hành lẳng lặng cảnh giác, lát sau cảm nhận được người đến là Vưu Hà thì thả lỏng ra.
“Chuyện gì?” hắn hỏi.
“Ly Hỏa chết rồi.” Vưu Hà nói.
Túc Vũ Hành tùy tiện hỏi: “Nàng ta lại tự chủ trương làm cái gì rồi?”
“Lúc săn bắn sắp xếp ám sát.” Vưu Hà nhìn vẻ mặt Túc Vũ Hành một cái, sau đó không đợi Túc Vũ Hành mời liền lười biếng ngồi xuống rót cho mình một tách trà lạnh nhuận giọng.
Túc Vũ Hành cười lạnh nói: “Thế mà lại vọng tưởng ám sát Hoàng đế Thích quốc cơ đấy, chết không oan đâu.”
“Không.” Vưu Hà chậm rãi xoay cái chén trong tay, “Nàng ta ám sát tiểu công chúa.”
Động tác lật sách của Túc Vũ Hành sững lại, hắn ngẩng đẩu lên nhìn về hướng cửa —— hướng Tiểu Đậu Đỏ rời đi. Rõ ràng là nàng đã rời đi rất lâu rồi, nhưng Túc Vũ Hành vẫn cảm thấy một trận hoảng hốt, giống như bóng dáng nàng vẫn còn ở nơi cửa vậy.
Vưu Hà vô lực lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Điện hạ, hai vị Hoàng tử trong nước đang trong tình thế lưỡng bại câu thương, là thời cơ tốt nhất để ngài trở về. Thế lực trong triều vẫn không lộ ra, chỉ đợi ngài trở về ngư ông đắc lợi nữa thôi.”
Túc Vũ Hành không lên tiếng.
Vưu Hà nói tiếp: “Bây giờ hoặc là không bao giờ, nếu để hai vị Điện hạ có cơ hội lấy sức thì sẽ thật là đáng tiếc.”
Túc Vũ Hành lại bắt đầu lật sách lần nữa, nhưng lại có chút mất tập trung.
Vưu Hà do dự rất lâu mới nói: “Nếu mạo hiểm trộm rời khỏi phủ Chất tử thì cũng không phải là không có cơ hội, nhưng dù sao cũng nguy cờ trùng trùng, càng đừng nói dù có ra được phủ Chất tử, mà trên đường về nước cũng sẽ không thái bình …”
Vưu Hà lại nhìn sắc mặt Túc Vũ Hành một lượt, mới nói tiếp: “Thuộc hạ mạo muội hiến kế, nếu tiểu công chúa có thể giúp đỡ …”
Túc Vũ Hành nặng nề ném cuốn sách trong tay lên tiểu ki, ngắt lời Vưu Hà. Tuy y còn chưa nói xong, nhưng Túc Vũ Hành cũng biết tiếp theo y sẽ nói cái gì.
………
Tiểu Đậu Đỏ về đến trong cung, kiệu mềm nàng ngồi còn chưa đi đến cung điện của nàng thì từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Minh Thứ đang đứng trước cửa điện.
Cung điện tường đỏ ngói xanh, mà hắn vẫn như cũ một bộ bạch y thanh lãnh cực không hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh.
“Minh Thứ ca ca.” Tiểu Đậu Đỏ xuống khỏi kiệu đi đến trước mặt Lưu Minh Thứ, “Minh Thứ ca ca đến tìm muội hả.”
Lưu Minh Thứ nghiêng tai, hơi nhíu mày. Hắn nghe ra trọng giọng nói của nàng có vẻ tinh thần xuống thấp, dù nàng đã cố gắng che đậy.
Nhìn vẻ mặt này của Lưu Minh Thứ, ánh mắt Tiểu Đậu Đỏ hơi tránh né, sau đó cong mắt cười lên, nói: “Minh Thứ ca ca, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.”
Lưu Minh Thứ do dự một lát mới đi theo Tiểu Đậu Đỏ vào trong điện.
Tiểu cung nữ cung cung kính kính đến rót trà.
“Minh Thứ ca ca, nước nấu trà này là nước sương muội thu thập lúc ngày xuân đó, huynh nếm thử xem xem.”
Lưu Minh Thứ vốn không muốn uống trà nhưng cũng bèn duỗi tay cảm nhận phương hướng của hơi nóng, sau đó không sai lệch cầm lấy chén trà.
Nước trà nóng vào miệng, trước mắt hắn hiện dáng vẻ Tiểu Đậu Đỏ cong cong mắt cười trong tưởng tượng. Qủa nhiên là lớn rồi, bây giờ ở trước mặt hắn mà cũng biết giả vờ rồi. Rõ ràng trong lòng cực kỳ không vui, nhưng vẫn cứ muốn cười.
Sao hắn biết được ư? Hắn đương nhiên biết, dù cho gì cũng không nhìn thấy.
“Nghĩ chắc là Minh Thứ ca ca đến tìm muội là có chuyện gì đó.” Tiểu Đậu Đỏ cau mày, không biết tại sao, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn có một loại dự cảm không được tốt.
“Ừ.” Lưu Minh Thứ đặt chén trà xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, “Ta muốn rời Thích quốc, đi dạo xem bốn phương.”
Trong lòng Tiểu Đậu Đỏ ‘lộp bộp’ một tiếng, có hơi không phải ứng lại kịp: “Rời khỏi Thích quốc? Đi dạo xem bốn phương?”
“Nơi giao nhau giữa Thích quốc và Túc quốc có một vùng biển rộng, vượt qua nó là đại dương, có lẽ còn có mấy quốc gia khác, ta muốn đến đó xem xem. Có lẽ phong cảnh ở đó không giống với Thích quốc cùng Túc quốc, nói không chừng còn có thể tìm được một ít thảo dược chỉ được nhắc tới trong sách ký lục.”
“Vậy phải đi bao lâu?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.
Lưu Minh Thứ sao không biết sự trốn tránh của Tiểu Đậu Đỏ trong hai năm này chứ? Nếu ở bên cạnh hắn là một loại gánh nặng đối với nàng, thì hắn nguyện ý cách xa trăm sông ngàn núi, chúc phúc cho nàng.
Lưu Minh Thứ trầm mặc.
Tay Tiểu Đậu Đỏ nhẹ run, chén trà trong tay rơi xuống.
Lưu Minh Thứ nghiêng tai, nhanh chóng cúi người đón lấy, nhưng nước trà nóng bỏng trong chén trà sóng ra đổ đầy tay hắn.
“Minh Thứ ca ca!”
Tiểu Đậu Đỏ vội cầm khăn tay lau nước nóng trên tay hắn, sốt ruột hỏi: “Bị bỏng không?”
“Không sao.”
Tiểu Đậu Đỏ phân phó tiểu cung nữ đi lấy thuốc trị thương.
“Không cần đau, muội quên ta là đại phu hả, ta nói không sao là không sao, không cần bôi thuốc.” Lưu Minh Thứ yên lặng rút tay lại, đứng lên.
Tiểu Đậu Đỏ sửng sốt nhìn Lưu Minh Thứ, cũng đứng lên.
“Khi nào Minh Thứ ca ca đi?” trong giọng nàng mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại ươn ướt.
“Ngày mai đi.”
Tiểu Đậu Đỏ rũ mắt xuống, nước mắt thuận thế chảy ra, nàng vẫn cố gắng làm cho giọng mình mang theo ý cười, không muốn hắn biết nàng khóc, nói: “Vậy Minh Thứ ca ca đi đường thuận lợi.”
Nàng không thể níu giữ.
Yết hầu Lưu Minh Thứ lăn lộn, chật vật xoay người.
Tiểu Đậu Đỏ nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: “Đừng khóc.”
Hắn vẫn nghe ra được. Tiểu Đậu Đỏ mím môi cúi thấp đầu. Nụ cười miễn cưỡng trên mặt nàng cũng biến mất, buồn bã nói: “Vậy Minh Thứ ca ca phải báo tin bình an.”
“Sẽ, nhất định sẽ.” Lưu Minh Thứ hứa hẹn. Hắn biết Tiểu Đậu Đỏ thông minh chắc chắn đã nhìn thấy tâm ý của bản thân, mà nàng lại không có tâm tư đó. Hắn hiểu sự trốn tránh của nàng, càng không nỡ được nàng trốn tránh, chỉ cần hắn làm một tên trốn tránh triệt để là được. Ít nhất là có thể lưu lại những kí ức tốt đẹp lúc nhỏ.
Hắn quay người lại đối mặt với Tiểu Đậu Đỏ, duỗi tay về phía nàng. Tiểu Đậu Đỏ gọi một tiếng “Minh Thứ ca ca”, để hắn biết được vị trí của nàng, sau đó hắn nhẹ vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Đậu Đỏ đừng khóc, đời người rất ngắn, cần gì phải lưu lại tiếc nuối cho bản thân thứ. Dù muội lựa chọn thế nào đi nữa, ca ca cũng hy vọng muội sẽ không phải hối hận.”
Tiểu Đậu Đỏ dùng sức gật đầu.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lưu Minh Thứ, Tiểu Đậu Đỏ cố gắng ngưng khóc, nàng không thể khóc, không những không được khóc, mà còn phải cười.
Tiểu Đậu Đỏ được nuông chiều lớn lên, hôm nay là ngày nàng buồn nhất của nàng.
Túc Vũ Hành lạnh lùng cự tuyệt, nàng phải có cốt khí cắt đứt tâm tư.
Minh Thứ ca ca rời đi, nàng càng phải bình tĩnh lý trí không níu giữ.
Thật buồn quá, giống như trái tim bị cái cái chùy nặng nề đập vào, vỡ tan.
“Công chúa …” hai tiểu cung nữ vây đến, trong mắt viết đầy lo lắng.
Một tiểu cung nữ khác vội chạy đi lấy nước nóng, thấm ướt khăn rồi vắt nước nóng đi, đưa khăn cho Tiểu Đậu Đỏ lau nước mắt: “Công chúa, ngài lau mặt đi.”
Tiểu Đậu Đỏ đang hồn vía lên mây tỉnh táo lại, để mặc tiểu cung nữ lau mặt cho mình, sau đó đứng dậy định đi tìm Ân Mịch Đường tâm sự.
Tiểu cung nữ báo lại Thích Vô Biệt vẫn luôn ở bên cạnh Ân Mịch Đường, hơn nữa còn không cho phép bất kỳ người nào đến làm phiền, đến cả vị đại thần hôm qua được căn dặn đến bàn chuyện cũng bị chặn lại ngoài cửa.
“Ồ …” Tiểu Đậu Đỏ đáp một tiếng, sau đó lại không có tinh thần ngồi xuống.
Ngọn lửa trên giá nến bên giường La Hán nhẹ nhàng lay động.
Túc Vũ Hành lẳng lặng cảnh giác, lát sau cảm nhận được người đến là Vưu Hà thì thả lỏng ra.
“Chuyện gì?” hắn hỏi.
“Ly Hỏa chết rồi.” Vưu Hà nói.
Túc Vũ Hành tùy tiện hỏi: “Nàng ta lại tự chủ trương làm cái gì rồi?”
“Lúc săn bắn sắp xếp ám sát.” Vưu Hà nhìn vẻ mặt Túc Vũ Hành một cái, sau đó không đợi Túc Vũ Hành mời liền lười biếng ngồi xuống rót cho mình một tách trà lạnh nhuận giọng.
Túc Vũ Hành cười lạnh nói: “Thế mà lại vọng tưởng ám sát Hoàng đế Thích quốc cơ đấy, chết không oan đâu.”
“Không.” Vưu Hà chậm rãi xoay cái chén trong tay, “Nàng ta ám sát tiểu công chúa.”
Động tác lật sách của Túc Vũ Hành sững lại, hắn ngẩng đẩu lên nhìn về hướng cửa —— hướng Tiểu Đậu Đỏ rời đi. Rõ ràng là nàng đã rời đi rất lâu rồi, nhưng Túc Vũ Hành vẫn cảm thấy một trận hoảng hốt, giống như bóng dáng nàng vẫn còn ở nơi cửa vậy.
Vưu Hà vô lực lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Điện hạ, hai vị Hoàng tử trong nước đang trong tình thế lưỡng bại câu thương, là thời cơ tốt nhất để ngài trở về. Thế lực trong triều vẫn không lộ ra, chỉ đợi ngài trở về ngư ông đắc lợi nữa thôi.”
Túc Vũ Hành không lên tiếng.
Vưu Hà nói tiếp: “Bây giờ hoặc là không bao giờ, nếu để hai vị Điện hạ có cơ hội lấy sức thì sẽ thật là đáng tiếc.”
Túc Vũ Hành lại bắt đầu lật sách lần nữa, nhưng lại có chút mất tập trung.
Vưu Hà do dự rất lâu mới nói: “Nếu mạo hiểm trộm rời khỏi phủ Chất tử thì cũng không phải là không có cơ hội, nhưng dù sao cũng nguy cờ trùng trùng, càng đừng nói dù có ra được phủ Chất tử, mà trên đường về nước cũng sẽ không thái bình …”
Vưu Hà lại nhìn sắc mặt Túc Vũ Hành một lượt, mới nói tiếp: “Thuộc hạ mạo muội hiến kế, nếu tiểu công chúa có thể giúp đỡ …”
Túc Vũ Hành nặng nề ném cuốn sách trong tay lên tiểu ki, ngắt lời Vưu Hà. Tuy y còn chưa nói xong, nhưng Túc Vũ Hành cũng biết tiếp theo y sẽ nói cái gì.
………
Tiểu Đậu Đỏ về đến trong cung, kiệu mềm nàng ngồi còn chưa đi đến cung điện của nàng thì từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Minh Thứ đang đứng trước cửa điện.
Cung điện tường đỏ ngói xanh, mà hắn vẫn như cũ một bộ bạch y thanh lãnh cực không hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh.
“Minh Thứ ca ca.” Tiểu Đậu Đỏ xuống khỏi kiệu đi đến trước mặt Lưu Minh Thứ, “Minh Thứ ca ca đến tìm muội hả.”
Lưu Minh Thứ nghiêng tai, hơi nhíu mày. Hắn nghe ra trọng giọng nói của nàng có vẻ tinh thần xuống thấp, dù nàng đã cố gắng che đậy.
Nhìn vẻ mặt này của Lưu Minh Thứ, ánh mắt Tiểu Đậu Đỏ hơi tránh né, sau đó cong mắt cười lên, nói: “Minh Thứ ca ca, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.”
Lưu Minh Thứ do dự một lát mới đi theo Tiểu Đậu Đỏ vào trong điện.
Tiểu cung nữ cung cung kính kính đến rót trà.
“Minh Thứ ca ca, nước nấu trà này là nước sương muội thu thập lúc ngày xuân đó, huynh nếm thử xem xem.”
Lưu Minh Thứ vốn không muốn uống trà nhưng cũng bèn duỗi tay cảm nhận phương hướng của hơi nóng, sau đó không sai lệch cầm lấy chén trà.
Nước trà nóng vào miệng, trước mắt hắn hiện dáng vẻ Tiểu Đậu Đỏ cong cong mắt cười trong tưởng tượng. Qủa nhiên là lớn rồi, bây giờ ở trước mặt hắn mà cũng biết giả vờ rồi. Rõ ràng trong lòng cực kỳ không vui, nhưng vẫn cứ muốn cười.
Sao hắn biết được ư? Hắn đương nhiên biết, dù cho gì cũng không nhìn thấy.
“Nghĩ chắc là Minh Thứ ca ca đến tìm muội là có chuyện gì đó.” Tiểu Đậu Đỏ cau mày, không biết tại sao, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn có một loại dự cảm không được tốt.
“Ừ.” Lưu Minh Thứ đặt chén trà xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, “Ta muốn rời Thích quốc, đi dạo xem bốn phương.”
Trong lòng Tiểu Đậu Đỏ ‘lộp bộp’ một tiếng, có hơi không phải ứng lại kịp: “Rời khỏi Thích quốc? Đi dạo xem bốn phương?”
“Nơi giao nhau giữa Thích quốc và Túc quốc có một vùng biển rộng, vượt qua nó là đại dương, có lẽ còn có mấy quốc gia khác, ta muốn đến đó xem xem. Có lẽ phong cảnh ở đó không giống với Thích quốc cùng Túc quốc, nói không chừng còn có thể tìm được một ít thảo dược chỉ được nhắc tới trong sách ký lục.”
“Vậy phải đi bao lâu?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.
Lưu Minh Thứ sao không biết sự trốn tránh của Tiểu Đậu Đỏ trong hai năm này chứ? Nếu ở bên cạnh hắn là một loại gánh nặng đối với nàng, thì hắn nguyện ý cách xa trăm sông ngàn núi, chúc phúc cho nàng.
Lưu Minh Thứ trầm mặc.
Tay Tiểu Đậu Đỏ nhẹ run, chén trà trong tay rơi xuống.
Lưu Minh Thứ nghiêng tai, nhanh chóng cúi người đón lấy, nhưng nước trà nóng bỏng trong chén trà sóng ra đổ đầy tay hắn.
“Minh Thứ ca ca!”
Tiểu Đậu Đỏ vội cầm khăn tay lau nước nóng trên tay hắn, sốt ruột hỏi: “Bị bỏng không?”
“Không sao.”
Tiểu Đậu Đỏ phân phó tiểu cung nữ đi lấy thuốc trị thương.
“Không cần đau, muội quên ta là đại phu hả, ta nói không sao là không sao, không cần bôi thuốc.” Lưu Minh Thứ yên lặng rút tay lại, đứng lên.
Tiểu Đậu Đỏ sửng sốt nhìn Lưu Minh Thứ, cũng đứng lên.
“Khi nào Minh Thứ ca ca đi?” trong giọng nàng mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại ươn ướt.
“Ngày mai đi.”
Tiểu Đậu Đỏ rũ mắt xuống, nước mắt thuận thế chảy ra, nàng vẫn cố gắng làm cho giọng mình mang theo ý cười, không muốn hắn biết nàng khóc, nói: “Vậy Minh Thứ ca ca đi đường thuận lợi.”
Nàng không thể níu giữ.
Yết hầu Lưu Minh Thứ lăn lộn, chật vật xoay người.
Tiểu Đậu Đỏ nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: “Đừng khóc.”
Hắn vẫn nghe ra được. Tiểu Đậu Đỏ mím môi cúi thấp đầu. Nụ cười miễn cưỡng trên mặt nàng cũng biến mất, buồn bã nói: “Vậy Minh Thứ ca ca phải báo tin bình an.”
“Sẽ, nhất định sẽ.” Lưu Minh Thứ hứa hẹn. Hắn biết Tiểu Đậu Đỏ thông minh chắc chắn đã nhìn thấy tâm ý của bản thân, mà nàng lại không có tâm tư đó. Hắn hiểu sự trốn tránh của nàng, càng không nỡ được nàng trốn tránh, chỉ cần hắn làm một tên trốn tránh triệt để là được. Ít nhất là có thể lưu lại những kí ức tốt đẹp lúc nhỏ.
Hắn quay người lại đối mặt với Tiểu Đậu Đỏ, duỗi tay về phía nàng. Tiểu Đậu Đỏ gọi một tiếng “Minh Thứ ca ca”, để hắn biết được vị trí của nàng, sau đó hắn nhẹ vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Đậu Đỏ đừng khóc, đời người rất ngắn, cần gì phải lưu lại tiếc nuối cho bản thân thứ. Dù muội lựa chọn thế nào đi nữa, ca ca cũng hy vọng muội sẽ không phải hối hận.”
Tiểu Đậu Đỏ dùng sức gật đầu.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lưu Minh Thứ, Tiểu Đậu Đỏ cố gắng ngưng khóc, nàng không thể khóc, không những không được khóc, mà còn phải cười.
Tiểu Đậu Đỏ được nuông chiều lớn lên, hôm nay là ngày nàng buồn nhất của nàng.
Túc Vũ Hành lạnh lùng cự tuyệt, nàng phải có cốt khí cắt đứt tâm tư.
Minh Thứ ca ca rời đi, nàng càng phải bình tĩnh lý trí không níu giữ.
Thật buồn quá, giống như trái tim bị cái cái chùy nặng nề đập vào, vỡ tan.
“Công chúa …” hai tiểu cung nữ vây đến, trong mắt viết đầy lo lắng.
Một tiểu cung nữ khác vội chạy đi lấy nước nóng, thấm ướt khăn rồi vắt nước nóng đi, đưa khăn cho Tiểu Đậu Đỏ lau nước mắt: “Công chúa, ngài lau mặt đi.”
Tiểu Đậu Đỏ đang hồn vía lên mây tỉnh táo lại, để mặc tiểu cung nữ lau mặt cho mình, sau đó đứng dậy định đi tìm Ân Mịch Đường tâm sự.
Tiểu cung nữ báo lại Thích Vô Biệt vẫn luôn ở bên cạnh Ân Mịch Đường, hơn nữa còn không cho phép bất kỳ người nào đến làm phiền, đến cả vị đại thần hôm qua được căn dặn đến bàn chuyện cũng bị chặn lại ngoài cửa.
“Ồ …” Tiểu Đậu Đỏ đáp một tiếng, sau đó lại không có tinh thần ngồi xuống.