Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước
Chương 4: Tóc trái tim
Sau khi kết thúc kỳ thi hàng tháng A Cửu mắc phải một sai lầm nhỏ, Tạ Thanh Nhứ cũng vì thế mà xén hết tất cả tiền tiêu vặt của cô, mất đi tự do tài chính khiến A Cửu đành phải lân la dính chặt vào cậu bạn Tống Việt giàu có của mình.
Tống Việt vẫn chưa chơi hết ván game, anh thấy vậy thì thuận miệng hỏi: “Cậu làm gì mà để dì Thanh cắt tiền tiêu vặt của cậu vậy.”
A Cửu ngoan ngoãn ngồi đối diện anh, trịnh trọng trả lời: “Thật ra mình đang cống hiến để nền khoa học kỹ thuật của nhân loại mình phát triển tiến bộ hơn…”
“Nói tiếng người đi.”
“Điện thoại của mình rớt xuống nước.” A Cửu tủi thân lầm bầm, “Điểm thi hàng tháng của mình cũng khá tốt mà, hôm qua mình với Miểu Miểu ra ngoài chơi vô tình làm rớt điện thoại xuống nước. Mẹ mình lấy tiền tiêu vặt tháng này của mình để mua điện thoại mới rồi, hiện tại mình không còn tiền để tiêu vặt nữa.”
Người con gái nói xong thì dõi mắt ngóng trông nhìn anh: “A Nguyệt ơi, cậu cho mình mượn 500 tệ đi được không… Hai trăm cũng được.”
Tống Việt nhướng mi lên nhìn cô, trò chơi cũng vừa lúc kết thúc, anh đặt chiếc tai nghe màu đen đang đeo trên cổ lên bàn, sau đó gác một chân lên bàn rồi dùng chút lực khiến chiếc ghế theo đó mà xoay vòng.
Tròng mắt của A Cửu cũng chuyển động theo ghế dựa của anh, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn anh chằm chằm.
“Muốn mua gì?” Anh đứng dậy cầm áo khoác lên.
A Cửu thấy hành động này của anh là biết ngay có triển vọng, cô tung tăng đi theo anh ra ngoài, giơ đầu ngón tay lên đếm từng món: “Mình muốn mua váy để mặc vào mùa thu, dạo này nắng lắm nên mình muốn mua thêm cả mũ che nắng nữa, à đúng rồi, kem chống nắng của mình hết mất tiêu rồi, phải mua thêm loại chống nắng dạng xịt nữa.”
Cô nói liên tục không ngớt: “Mình còn muốn uống trà sữa, muốn ăn kem, trên mạng còn hai món hàng chưa thanh toán nữa, nếu đến mai mà không thanh toán thì muộn mất..”
Tống Việt giơ tay ấn đầu cô lại: “Số đồ cậu muốn mua cộng lại hơn 500 tệ rồi.”
A Cửu ngậm miệng lén lút nhìn anh, sau đó chọc chọc ngón tay thủ thỉ: “Vậy… Vậy cậu cho mình mượn thêm nữa nha?”
Tống Việt gãi gãi bím tóc nhỏ trên đầu của cô, cảm giác rất tuyệt, anh nhếch khóe miệng không nói có cho mượn hay không.
Cuối cùng vẫn đi dạo một vòng trung tâm thương mại, khi A Cửu mua sắm thì anh ngồi ở ghế salon bên ngoài nghỉ chân chơi game, vừa chơi được nửa chừng thì mái đầu bỗng sụp xuống, tầm mắt cũng bị che khuất đi mất.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ điện thoại sang gương mặt của người con gái.
Cô chống nạnh đánh giá chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu anh, nhìn một hồi cứ như đang không hài lòng về điều gì đó, thế là cô lại vươn tay ra vén lọn tóc mai bên tai của anh sau đó lùi về sau nửa bước, lúc này mới hài lòng gật đầu: “Mình biết ngay là cậu đội nó sẽ rất đẹp mà.”
Trên tai vẫn còn vương lại chút hơi lạnh nơi đầu ngón tay của cô.
Tống Việt bình tĩnh cất điện thoại đi: “Lựa xong rồi à?”
Lựa xong rồi thì đi tính tiền.
A Cửu lắc đầu, hơi xoắn xuýt: “Mình ưng hai cái váy nhưng không biết nên mua cái nào hết.”
“Vậy mua cả hai.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Cầm đi thanh toán đi.”
Người con gái reo hò: “A Nguyệt ơi, bạn gái tương lai của cậu nhất định sẽ hạnh phúc lắm lắm luôn.”
“Cậu biết vậy thì tốt.”
“Hả.”
Tống Việt bình tĩnh nhìn cô hai giây, sau đó quay đi không tập trung đáp: “Không có gì, còn muốn thanh toán nữa không.”
A Cửu lập tức quên béng chủ đề vừa rồi: “Muốn muốn muốn!”
Chắc do miệng quạ đen nên sau khi A Cửu sung sướng đi mua kem về thì đúng lúc nhìn thấy có hai cô gái lạ đang xin WeChat của Tống Việt.
Ồ wow, cuối cùng thì Tống Việt cũng có cơ hội thoát kiếp độc thân rồi!
Cô chần chừ một chút rồi len lén giấu mình đi không để hai cô gái ấy nhìn thấy mình, cả tay trái và tay phải của cô đều đang cầm que kem, mắt thì đăm đăm nhìn vào phía trước, lúc nhìn cũng không quên há miệng cắn một miếng kem vị dâu tây bên tay trái.
Hình như không ngọt lắm, người con gái không kìm được nghĩ.
Mặt mày Tống Việt vô cảm, không biết anh nói gì mà hai cô gái đang vây quanh anh nhanh chóng thất vọng bỏ đi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn thoáng qua chỗ này.
A Cửu cảm thấy hai cô ấy đang nhìn mình.
Cô ngập ngừng cắn một miếng kem nữa, lần này ngọt hơn lần trước một chút, sau đó nhìn thấy Tống Việt đang đi về phía mình.
“Ăn vụng kem à?” Anh nắm lấy bím tóc nhỏ trên đầu cô.
Có vẻ như cảm thấy trò xoa xoa sờ sờ rất thú vị nên anh xoa thêm hai cái nữa.
A Cửu nghiêng đầu muốn tránh bàn tay đang tác oai ấy của anh, phản bác lại: “Mình chỉ ăn của mình thôi chứ không có ăn của cậu.”
Cô đưa cây kem bên tay phải cho anh rồi nhìn anh cúi đầu chơi đùa bím tóc nhỏ tròn tròn của mình, không hiểu sao lại đột nhiên ngớ người ra.
A Nguyệt thật sự rất đẹp, sở hữu mái tóc ngắn màu hạt dẻ và gương mặt đẹp không chỗ chê, khí chất thì sạch sẽ thoải mái, còn dáng người như cái móc treo đồ vậy.
Cũng chẳng lạ khi được các cô gái khác xin WeChat ngay trên đường.
A Cửu nhìn anh hai lần, không nhịn được suy nghĩ lúc A Nguyệt không nói chuyện thì là thiếu niên đẹp trai hờ hững, còn lúc nói chuyện thì lại biến thành thiếu niên lười biếng hung ác vô cùng.
Nhưng anh thật sự rất rất đẹp, đẹp đến mức cô nhìn biết bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thấy chán chút nào.
Tống Việt không cầm kem ngay, trái lại còn nương theo động tác của cô cúi đầu cắn vào đầu kem nhòn nhọn, bàn tay vẫn nắm lấy bím tóc nhỏ tròn tròn của cô như cũ.
Người con gái đứng hình mất hai giây, nhét kem vào trong tay anh: “Sao cậu xoa hoài vậy? Xoa hư cậu đền nổi không?”
Tống Việt cầm kem, tay còn lại vẫn tiếp tục vân vê bím tóc nhỏ của cô: “Đền thì đền thôi, cậu muốn tôi đền như thế nào?”
A Cửu vắt hết óc nhưng chỉ nghĩ được một kiểu tóc: “Nếu cậu vò hỏng bím tóc của mình thì cậu phải cột lại cho mình cái mới.”
Một nam sinh như anh thì biết cột tóc chắc? Huống chi để cột được bím tóc nhỏ này cũng cần đến kỹ thuật nữa.
Tống Việt không nói gì, trước khi rút tay lại còn vuốt thêm hai cái nữa.
Buổi tối khi ăn cơm, Tạ Thanh Nhứ có hỏi về chuyến đi dạo phố buổi chiều của hai người họ: “Tiểu Việt, hồi chiều A Cửu lại bảo con mua gì cho nó vậy.”
Hành động ăn cơm của A Cửu khựng lại, cô đá vào bắp chân ở dưới bàn của Tống Việt, quay đầu sang nhìn anh, dưới góc độ mà Tạ Thanh Nhứ không nhìn thấy nháy mắt ra hiệu với anh.
—— Đừng nói với mẹ của mình.
Tống Việt suy tư, bình tĩnh trả lời: “Mua hai cây kem ạ.”
“Chỉ mua hai cây kem?”
Ánh mắt Tống Việt hơi lơ đãng: “Dạ.”
Thấy anh không bán rẻ mình, A Cửu yên tâm thở phào một hơi.
Giây tiếp theo Tạ Thanh Nhứ lại cười dịu dàng hỏi tiếp: “Nếu chỉ mua hai cây kem thì sao A Cửu lại giật mình lo lắng đá vào chân con ở dưới bàn thế?”
Tống Việt: “?”
A Cửu: “?”
Sao mẹ tôi biết tôi đá cậu ấy vậy!
Tạ Thanh Nhứ đặt đũa xuống, hòa ái nhìn A Cửu: “Con muốn hỏi sao mẹ lại biết con đá Tiểu Việt đúng không? Đấy là do con đá nhầm người đó.”
A Cửu: “…”
A Cửu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gắp nhanh một đũa trứng xào ớt xanh, hai má phồng lên sau đó cầm đũa lao vút đi.
Tạ Thanh Nhứ vừa đứng lên còn chưa đuổi theo thì Tống Việt đã rướn người lên làm như vô tình giữ bà lại: “Dì Thanh ơi, nãy con quên nói, món cá hầm ớt của đêm nay ngon lắm, ở chợ mới về một mẻ cá chuối tươi sao ạ?”
Tạ Thanh Nhứ bị anh ngăn lại, bà trơ mắt nhìn con gái nhà mình chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại, tức giận cười cười, sau đó cúi đầu nhìn Tống Việt ngồi xuống ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, cuối cùng nhịn không được nữa giơ ngón trỏ lên dùng lực chọc chọc đầu anh: “Con chiều con bé còn hơn dì chiều nó nữa!”
Tống Việt cụp mắt cười cười, không nói gì.
Ai bảo cô là A Cửu cơ chứ.
Sau buổi ăn tối hôm ấy cuộc sống của A Cửu ngày càng khốn cùng hơn, thậm chí Tạ Thanh Nhứ còn nhìn đăm đăm không để Tống Việt tiêu thêm đồng nào cho A Cửu nữa, nếu tiêu nữa thì hai người sẽ không có cơm ăn.
Để không liên lụy đến Tống Việt nên A Cửu chỉ đành phải cố gắng hết sức giảm thiếu sổ lần gặp rắc rối xuống, mỗi lần ra chơi cũng không xuống căng tin để mua đồ ăn vặt, điều này khiến cô đau lòng rất rất nhiều.
Vân Miểu: “Để mình mua cho cậu nha!”
Nhưng Vân Miểu đâu phải Tống Việt, A Cửu có thể tiêu tiền của cậu bạn từ thuở ấu thơ mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nhưng cô không thể tiêu tiền của bạn bè mình để mua đồ ăn vặt được, thế là đành phải lặng im đè xuống ham muốn muốn mua đồ ăn vặt của mình.
Lúc người con gái đang nằm trên bàn than thở vì không thể thoải mái mua đồ ăn vặt nhâm nhi thì bỗng có ai đó ném vật gì đó từ ngoài cửa sổ vào, vật ấy chuẩn xác đáp lên đầu cô.
A Cửu ngóc đầu lên, trên bàn có mấy gói đồ ăn vặt, cô nhìn ra ngoài thì thấy Tống Việt đang chống hai tay lên bệ cửa sổ, khớp xương tay ấy thon dài sạch sẽ, anh cười cười nhìn cô: “Thèm à?”
Người con gái ngoan ngoãn gật đầu.
Anh chẳng biết lấy từ đâu ra hai lon sữa bò Vượng Tử, hai chai Yakult và một chai sữa Canxi AD.
A Cửu mở to mắt nhìn anh, cảm thấy toàn thân của anh sắp xuất hiện mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh luôn rồi.
Tống Việt duỗi hai ngón tay ra ngoắc ngoắc cô.
A Cửu vui vẻ đưa đầu lại.
Tống Việt hài lòng bóp bóp hai bím tóc nhỏ trên đầu của cô, sau đó dưới ánh mắt bỡn cợt của những người xung quanh chầm chậm vỗ lên trán người con gái: “Tôi đi đây, sắp vào học rồi.”
A Cửu bịn rịn: “Thế mai cậu còn đến nữa không í.”
Tống Việt chế nhạo: “Cậu muốn tôi đến hay là muốn tôi mua đồ ăn vặt cho cậu.”
“Tất nhiên là muốn cậu đến rồi.” A Cửu nói một cách hợp tình hợp lý, “Sao có thể so sánh cậu với đồ ăn vặt được? Trong mắt mình cậu là sự tồn tại có một không hai!”
Đợi đến lúc Tống Việt đi rồi thì lúc này Vân Miểu mới chậm rãi thu nụ cười ngoắt lên tới tận mang tai của mình lại, cô nàng chọc chọc vào cánh tay của A Cửu: “Nè, cậu không có hứng thú với Tống Việt thật luôn đấy hả?”
“Ý cậu là sao?” A Cửu sốt sắng mở đồ ăn vặt ra.
“Là ý đó đó.”
A Cửu mù tịt chả biết gì, cô thuận tay đưa cho cô nàng một lon sữa bò Vượng Tử và một chai Yakalt.
Vân Miểu chậc một tiếng: “Thôi không cần, đây là của Tống Việt nhà cậu cho cậu mà, mình lấy cũng ngại.”
A Cửu không phủ nhận câu “Tống Việt nhà cậu” này, từ nhỏ cô đã nghe nhiều người trêu chọc cô và Tống Việt như thế rồi, bản thân Tống Việt cũng chẳng để bụng mà cô nghe hoài cũng thành quen.
Vân Miểu vốn định nói cậu mau nhìn hết lớp xem có bao nhiêu người đang thèm muốn Tống Việt nhà cậu kia kìa, nhưng lời vừa đến môi thì bị cô nàng nuốt trở về, cô nàng thở dài một hơi, cũng biết rõ đầu óc A Cửu không được sáng suốt cho lắm.
Nếu đến giờ mà Tống Việt vẫn chưa muốn chọc thủng tầng giấy cửa sổ này thì cô nàng cũng không cần làm điều thừa thãi làm gì, lỡ như bị phản tác dụng thì chết dở.
A Cửu gắng gượng sống sót qua một tháng khó khăn nhờ sự giúp đỡ của Tống Việt, đầu tháng sau khi vừa có tiền tiêu vặt là cô đã hấp tấp lôi kéo Vân Miểu cùng đi mua sắm với mình, cô muốn mua một món quà cho anh.
Vân Miểu: “Cậu đã biết nên mua gì cho Tống Việt chưa?”
“Biết rồi á.” A Cửu lôi một danh sách ra đếm kỹ, “A Nguyệt nói muốn đổi một cái gối mới nhưng cậu ấy mãi chưa chịu đến cửa hàng để xem nữa, mua gối trên mạng thì sợ không thoải mái nên mình định mua cho cậu ấy một cái nằm thử.”
“Mua thêm cho cậu ấy một cây bút cảm ứng nữa, bút cảm ứng của cậu ấy hư mấy ngày rồi, chưa kịp mua cái mới.”
“Tai nghe nữa nhỉ? Mà hôm qua cậu ấy mới mua rồi, gạch bỏ.”
“Miếng đệm góc bàn, đúng rồi, chẳng biết sao mà góc bàn nhà cậu ấy bị mất một miếng đệm, giờ cái bàn nó cứ xiêu vẹo ấy, phải lấy miếng giấy chêm vào mới đỡ.”
…
Người con gái lảm nhảm một đống đồ, mấy thứ cô muốn mua có thứ đắt có thứ được hời, ngay cả miếng đệm góc bàn cô cũng nhắc đến, Vân Miểu nghe một hồi cảm thấy diệu kỳ không tưởng, rốt cuộc A Cửu hiểu Tống Việt đến độ nào vậy trời?
“Chắc sau này sẽ không có người thứ hai hiểu rõ Tống Việt hơn cậu đâu.” Vân Miểu lẩm bẩm nói một mình.
Hai người họ mà không kết hôn thì chắc đạo trời không tha thứ cho nổi luôn quá.
A Cửu và Vân Miểu đi dạo cả buổi chiều, đến tối ghé vào chợ đêm ngồi đợi mì xào thì tình cờ gặp được Tống Việt và Chu Bất Tỉnh đang đi ngang qua.
Chu Bất Tỉnh là người đầu tiên nhìn thấy hai người họ.
A Cửu vốn đã rất mệt khi phải xách theo một đống đồ này rồi, còn ước gì có thể ném phăng hết mấy món đồ lặt vặt này đi ngay lập tức nên ngay lúc nhìn thấy Tống Việt thì không nói nhiều túm anh lại làm cu li cho mình.
Người con gái nghiêm túc nói với anh: “A Nguyệt nè, mình mời cậu ăn cơm nha.”
– đợi cơm nước xong xuôi thì cậu xách mấy thứ này về giùm mình đi, như thế thì mình mới thoải mái tung tăng đi mua sắm với Miểu Miểu tiếp được.
A Cửu tự nói trong lòng.
Tống Việt giả vờ không nghe hiểu ám chỉ của cô, vừa ngước mắt lên thì chú ý đến mái đầu bù xù của A Cửu, anh nhíu mày đứng dậy đi đến sau lưng cô bảo: “Ngẩng đầu lên.”
A Cửu không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn hơi hơi ngẩng đầu lên, cô cảm giác được dây cột tóc bị người ta tháo ra, bím tóc nhỏ trên đầu cứ thế tán loạn, tiếp theo là cảm giác được ngón tay thon dài của anh luồn qua tóc cô.
A Cửu cứng người.
Nơi ngón tay anh chạm vào dấy lên một chút tê dại, nó truyền xuống tai, xuống cổ rồi xuống hết toàn thân của cô.
Ngứa lắm luôn.
A Cửu khó chịu vặn vẹo cơ thể, Vân Miểu và Chu Bất Tỉnh ngồi đối diện thấy thế thì dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô khiến cô càng cảm thấy không được tự nhiên, cô cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa.
Cô vừa định quay đầu lại hỏi Tống Việt đang làm gì tóc cô vậy thì anh đã rút tay ra rồi, lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô.
A Cửu ngập ngừng sờ lên đầu, vẫn là bím tóc nhỏ mà, anh làm lâu như vậy là cào bím tóc nhỏ của cô ấy hả?
Vân Miểu nhìn chằm chằm bím tóc nhỏ của cô một lúc lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra săn sóc bật chức năng “gương” đặt trước mặt cô, để cô thấy rõ bím tóc nhỏ trên đầu của mình trông như thế nào.
A Cửu nhìn kỹ một hồi, ngạc nhiên ôm mặt: “Là hình trái tim, A Nguyệt ơi cậu biết buộc tóc hình trái tim luôn à?”
Cô đã xem qua hướng dẫn buộc tóc hình trái tim này rồi nhưng chẳng thể nào thắt cho nó suôn mượt được, trước đó cô còn nói với Tống Việt là mình chẳng có thiên phú cột tóc gì cả, lúc ấy anh không phản ứng gì hết, vậy mà không ngờ mới có mấy ngày mà anh đã lén học xong nó luôn rồi?
Có vẻ như anh không quan tâm đến chuyện này cho lắm, Tống Việt thờ ơ ừ một tiếng, món mì xào bên cạnh cũng đã xào xong, anh đứng dậy lấy đôi đũa dùng một lần.
A Cửu vẫn đang say sưa cầm điện thoại ngắm nhìn kiểu tóc mới của mình, không hề nghe thấy Vân Miểu và Chu Bất Tỉnh cùng thở dài ra một hơi.
Tóc trái tim, vốn dĩ trọng tâm phải là trái tim mới đúng nhưng đánh tiếc hết lần này đến lần khác A Cửu chỉ chú ý đến tóc.
Cũng khỏi bàn đến Tống Việt buộc kiểu tóc trái tim này cho cô.
Tống Việt vẫn chưa chơi hết ván game, anh thấy vậy thì thuận miệng hỏi: “Cậu làm gì mà để dì Thanh cắt tiền tiêu vặt của cậu vậy.”
A Cửu ngoan ngoãn ngồi đối diện anh, trịnh trọng trả lời: “Thật ra mình đang cống hiến để nền khoa học kỹ thuật của nhân loại mình phát triển tiến bộ hơn…”
“Nói tiếng người đi.”
“Điện thoại của mình rớt xuống nước.” A Cửu tủi thân lầm bầm, “Điểm thi hàng tháng của mình cũng khá tốt mà, hôm qua mình với Miểu Miểu ra ngoài chơi vô tình làm rớt điện thoại xuống nước. Mẹ mình lấy tiền tiêu vặt tháng này của mình để mua điện thoại mới rồi, hiện tại mình không còn tiền để tiêu vặt nữa.”
Người con gái nói xong thì dõi mắt ngóng trông nhìn anh: “A Nguyệt ơi, cậu cho mình mượn 500 tệ đi được không… Hai trăm cũng được.”
Tống Việt nhướng mi lên nhìn cô, trò chơi cũng vừa lúc kết thúc, anh đặt chiếc tai nghe màu đen đang đeo trên cổ lên bàn, sau đó gác một chân lên bàn rồi dùng chút lực khiến chiếc ghế theo đó mà xoay vòng.
Tròng mắt của A Cửu cũng chuyển động theo ghế dựa của anh, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn anh chằm chằm.
“Muốn mua gì?” Anh đứng dậy cầm áo khoác lên.
A Cửu thấy hành động này của anh là biết ngay có triển vọng, cô tung tăng đi theo anh ra ngoài, giơ đầu ngón tay lên đếm từng món: “Mình muốn mua váy để mặc vào mùa thu, dạo này nắng lắm nên mình muốn mua thêm cả mũ che nắng nữa, à đúng rồi, kem chống nắng của mình hết mất tiêu rồi, phải mua thêm loại chống nắng dạng xịt nữa.”
Cô nói liên tục không ngớt: “Mình còn muốn uống trà sữa, muốn ăn kem, trên mạng còn hai món hàng chưa thanh toán nữa, nếu đến mai mà không thanh toán thì muộn mất..”
Tống Việt giơ tay ấn đầu cô lại: “Số đồ cậu muốn mua cộng lại hơn 500 tệ rồi.”
A Cửu ngậm miệng lén lút nhìn anh, sau đó chọc chọc ngón tay thủ thỉ: “Vậy… Vậy cậu cho mình mượn thêm nữa nha?”
Tống Việt gãi gãi bím tóc nhỏ trên đầu của cô, cảm giác rất tuyệt, anh nhếch khóe miệng không nói có cho mượn hay không.
Cuối cùng vẫn đi dạo một vòng trung tâm thương mại, khi A Cửu mua sắm thì anh ngồi ở ghế salon bên ngoài nghỉ chân chơi game, vừa chơi được nửa chừng thì mái đầu bỗng sụp xuống, tầm mắt cũng bị che khuất đi mất.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ điện thoại sang gương mặt của người con gái.
Cô chống nạnh đánh giá chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu anh, nhìn một hồi cứ như đang không hài lòng về điều gì đó, thế là cô lại vươn tay ra vén lọn tóc mai bên tai của anh sau đó lùi về sau nửa bước, lúc này mới hài lòng gật đầu: “Mình biết ngay là cậu đội nó sẽ rất đẹp mà.”
Trên tai vẫn còn vương lại chút hơi lạnh nơi đầu ngón tay của cô.
Tống Việt bình tĩnh cất điện thoại đi: “Lựa xong rồi à?”
Lựa xong rồi thì đi tính tiền.
A Cửu lắc đầu, hơi xoắn xuýt: “Mình ưng hai cái váy nhưng không biết nên mua cái nào hết.”
“Vậy mua cả hai.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Cầm đi thanh toán đi.”
Người con gái reo hò: “A Nguyệt ơi, bạn gái tương lai của cậu nhất định sẽ hạnh phúc lắm lắm luôn.”
“Cậu biết vậy thì tốt.”
“Hả.”
Tống Việt bình tĩnh nhìn cô hai giây, sau đó quay đi không tập trung đáp: “Không có gì, còn muốn thanh toán nữa không.”
A Cửu lập tức quên béng chủ đề vừa rồi: “Muốn muốn muốn!”
Chắc do miệng quạ đen nên sau khi A Cửu sung sướng đi mua kem về thì đúng lúc nhìn thấy có hai cô gái lạ đang xin WeChat của Tống Việt.
Ồ wow, cuối cùng thì Tống Việt cũng có cơ hội thoát kiếp độc thân rồi!
Cô chần chừ một chút rồi len lén giấu mình đi không để hai cô gái ấy nhìn thấy mình, cả tay trái và tay phải của cô đều đang cầm que kem, mắt thì đăm đăm nhìn vào phía trước, lúc nhìn cũng không quên há miệng cắn một miếng kem vị dâu tây bên tay trái.
Hình như không ngọt lắm, người con gái không kìm được nghĩ.
Mặt mày Tống Việt vô cảm, không biết anh nói gì mà hai cô gái đang vây quanh anh nhanh chóng thất vọng bỏ đi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn thoáng qua chỗ này.
A Cửu cảm thấy hai cô ấy đang nhìn mình.
Cô ngập ngừng cắn một miếng kem nữa, lần này ngọt hơn lần trước một chút, sau đó nhìn thấy Tống Việt đang đi về phía mình.
“Ăn vụng kem à?” Anh nắm lấy bím tóc nhỏ trên đầu cô.
Có vẻ như cảm thấy trò xoa xoa sờ sờ rất thú vị nên anh xoa thêm hai cái nữa.
A Cửu nghiêng đầu muốn tránh bàn tay đang tác oai ấy của anh, phản bác lại: “Mình chỉ ăn của mình thôi chứ không có ăn của cậu.”
Cô đưa cây kem bên tay phải cho anh rồi nhìn anh cúi đầu chơi đùa bím tóc nhỏ tròn tròn của mình, không hiểu sao lại đột nhiên ngớ người ra.
A Nguyệt thật sự rất đẹp, sở hữu mái tóc ngắn màu hạt dẻ và gương mặt đẹp không chỗ chê, khí chất thì sạch sẽ thoải mái, còn dáng người như cái móc treo đồ vậy.
Cũng chẳng lạ khi được các cô gái khác xin WeChat ngay trên đường.
A Cửu nhìn anh hai lần, không nhịn được suy nghĩ lúc A Nguyệt không nói chuyện thì là thiếu niên đẹp trai hờ hững, còn lúc nói chuyện thì lại biến thành thiếu niên lười biếng hung ác vô cùng.
Nhưng anh thật sự rất rất đẹp, đẹp đến mức cô nhìn biết bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thấy chán chút nào.
Tống Việt không cầm kem ngay, trái lại còn nương theo động tác của cô cúi đầu cắn vào đầu kem nhòn nhọn, bàn tay vẫn nắm lấy bím tóc nhỏ tròn tròn của cô như cũ.
Người con gái đứng hình mất hai giây, nhét kem vào trong tay anh: “Sao cậu xoa hoài vậy? Xoa hư cậu đền nổi không?”
Tống Việt cầm kem, tay còn lại vẫn tiếp tục vân vê bím tóc nhỏ của cô: “Đền thì đền thôi, cậu muốn tôi đền như thế nào?”
A Cửu vắt hết óc nhưng chỉ nghĩ được một kiểu tóc: “Nếu cậu vò hỏng bím tóc của mình thì cậu phải cột lại cho mình cái mới.”
Một nam sinh như anh thì biết cột tóc chắc? Huống chi để cột được bím tóc nhỏ này cũng cần đến kỹ thuật nữa.
Tống Việt không nói gì, trước khi rút tay lại còn vuốt thêm hai cái nữa.
Buổi tối khi ăn cơm, Tạ Thanh Nhứ có hỏi về chuyến đi dạo phố buổi chiều của hai người họ: “Tiểu Việt, hồi chiều A Cửu lại bảo con mua gì cho nó vậy.”
Hành động ăn cơm của A Cửu khựng lại, cô đá vào bắp chân ở dưới bàn của Tống Việt, quay đầu sang nhìn anh, dưới góc độ mà Tạ Thanh Nhứ không nhìn thấy nháy mắt ra hiệu với anh.
—— Đừng nói với mẹ của mình.
Tống Việt suy tư, bình tĩnh trả lời: “Mua hai cây kem ạ.”
“Chỉ mua hai cây kem?”
Ánh mắt Tống Việt hơi lơ đãng: “Dạ.”
Thấy anh không bán rẻ mình, A Cửu yên tâm thở phào một hơi.
Giây tiếp theo Tạ Thanh Nhứ lại cười dịu dàng hỏi tiếp: “Nếu chỉ mua hai cây kem thì sao A Cửu lại giật mình lo lắng đá vào chân con ở dưới bàn thế?”
Tống Việt: “?”
A Cửu: “?”
Sao mẹ tôi biết tôi đá cậu ấy vậy!
Tạ Thanh Nhứ đặt đũa xuống, hòa ái nhìn A Cửu: “Con muốn hỏi sao mẹ lại biết con đá Tiểu Việt đúng không? Đấy là do con đá nhầm người đó.”
A Cửu: “…”
A Cửu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gắp nhanh một đũa trứng xào ớt xanh, hai má phồng lên sau đó cầm đũa lao vút đi.
Tạ Thanh Nhứ vừa đứng lên còn chưa đuổi theo thì Tống Việt đã rướn người lên làm như vô tình giữ bà lại: “Dì Thanh ơi, nãy con quên nói, món cá hầm ớt của đêm nay ngon lắm, ở chợ mới về một mẻ cá chuối tươi sao ạ?”
Tạ Thanh Nhứ bị anh ngăn lại, bà trơ mắt nhìn con gái nhà mình chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại, tức giận cười cười, sau đó cúi đầu nhìn Tống Việt ngồi xuống ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, cuối cùng nhịn không được nữa giơ ngón trỏ lên dùng lực chọc chọc đầu anh: “Con chiều con bé còn hơn dì chiều nó nữa!”
Tống Việt cụp mắt cười cười, không nói gì.
Ai bảo cô là A Cửu cơ chứ.
Sau buổi ăn tối hôm ấy cuộc sống của A Cửu ngày càng khốn cùng hơn, thậm chí Tạ Thanh Nhứ còn nhìn đăm đăm không để Tống Việt tiêu thêm đồng nào cho A Cửu nữa, nếu tiêu nữa thì hai người sẽ không có cơm ăn.
Để không liên lụy đến Tống Việt nên A Cửu chỉ đành phải cố gắng hết sức giảm thiếu sổ lần gặp rắc rối xuống, mỗi lần ra chơi cũng không xuống căng tin để mua đồ ăn vặt, điều này khiến cô đau lòng rất rất nhiều.
Vân Miểu: “Để mình mua cho cậu nha!”
Nhưng Vân Miểu đâu phải Tống Việt, A Cửu có thể tiêu tiền của cậu bạn từ thuở ấu thơ mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nhưng cô không thể tiêu tiền của bạn bè mình để mua đồ ăn vặt được, thế là đành phải lặng im đè xuống ham muốn muốn mua đồ ăn vặt của mình.
Lúc người con gái đang nằm trên bàn than thở vì không thể thoải mái mua đồ ăn vặt nhâm nhi thì bỗng có ai đó ném vật gì đó từ ngoài cửa sổ vào, vật ấy chuẩn xác đáp lên đầu cô.
A Cửu ngóc đầu lên, trên bàn có mấy gói đồ ăn vặt, cô nhìn ra ngoài thì thấy Tống Việt đang chống hai tay lên bệ cửa sổ, khớp xương tay ấy thon dài sạch sẽ, anh cười cười nhìn cô: “Thèm à?”
Người con gái ngoan ngoãn gật đầu.
Anh chẳng biết lấy từ đâu ra hai lon sữa bò Vượng Tử, hai chai Yakult và một chai sữa Canxi AD.
A Cửu mở to mắt nhìn anh, cảm thấy toàn thân của anh sắp xuất hiện mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh luôn rồi.
Tống Việt duỗi hai ngón tay ra ngoắc ngoắc cô.
A Cửu vui vẻ đưa đầu lại.
Tống Việt hài lòng bóp bóp hai bím tóc nhỏ trên đầu của cô, sau đó dưới ánh mắt bỡn cợt của những người xung quanh chầm chậm vỗ lên trán người con gái: “Tôi đi đây, sắp vào học rồi.”
A Cửu bịn rịn: “Thế mai cậu còn đến nữa không í.”
Tống Việt chế nhạo: “Cậu muốn tôi đến hay là muốn tôi mua đồ ăn vặt cho cậu.”
“Tất nhiên là muốn cậu đến rồi.” A Cửu nói một cách hợp tình hợp lý, “Sao có thể so sánh cậu với đồ ăn vặt được? Trong mắt mình cậu là sự tồn tại có một không hai!”
Đợi đến lúc Tống Việt đi rồi thì lúc này Vân Miểu mới chậm rãi thu nụ cười ngoắt lên tới tận mang tai của mình lại, cô nàng chọc chọc vào cánh tay của A Cửu: “Nè, cậu không có hứng thú với Tống Việt thật luôn đấy hả?”
“Ý cậu là sao?” A Cửu sốt sắng mở đồ ăn vặt ra.
“Là ý đó đó.”
A Cửu mù tịt chả biết gì, cô thuận tay đưa cho cô nàng một lon sữa bò Vượng Tử và một chai Yakalt.
Vân Miểu chậc một tiếng: “Thôi không cần, đây là của Tống Việt nhà cậu cho cậu mà, mình lấy cũng ngại.”
A Cửu không phủ nhận câu “Tống Việt nhà cậu” này, từ nhỏ cô đã nghe nhiều người trêu chọc cô và Tống Việt như thế rồi, bản thân Tống Việt cũng chẳng để bụng mà cô nghe hoài cũng thành quen.
Vân Miểu vốn định nói cậu mau nhìn hết lớp xem có bao nhiêu người đang thèm muốn Tống Việt nhà cậu kia kìa, nhưng lời vừa đến môi thì bị cô nàng nuốt trở về, cô nàng thở dài một hơi, cũng biết rõ đầu óc A Cửu không được sáng suốt cho lắm.
Nếu đến giờ mà Tống Việt vẫn chưa muốn chọc thủng tầng giấy cửa sổ này thì cô nàng cũng không cần làm điều thừa thãi làm gì, lỡ như bị phản tác dụng thì chết dở.
A Cửu gắng gượng sống sót qua một tháng khó khăn nhờ sự giúp đỡ của Tống Việt, đầu tháng sau khi vừa có tiền tiêu vặt là cô đã hấp tấp lôi kéo Vân Miểu cùng đi mua sắm với mình, cô muốn mua một món quà cho anh.
Vân Miểu: “Cậu đã biết nên mua gì cho Tống Việt chưa?”
“Biết rồi á.” A Cửu lôi một danh sách ra đếm kỹ, “A Nguyệt nói muốn đổi một cái gối mới nhưng cậu ấy mãi chưa chịu đến cửa hàng để xem nữa, mua gối trên mạng thì sợ không thoải mái nên mình định mua cho cậu ấy một cái nằm thử.”
“Mua thêm cho cậu ấy một cây bút cảm ứng nữa, bút cảm ứng của cậu ấy hư mấy ngày rồi, chưa kịp mua cái mới.”
“Tai nghe nữa nhỉ? Mà hôm qua cậu ấy mới mua rồi, gạch bỏ.”
“Miếng đệm góc bàn, đúng rồi, chẳng biết sao mà góc bàn nhà cậu ấy bị mất một miếng đệm, giờ cái bàn nó cứ xiêu vẹo ấy, phải lấy miếng giấy chêm vào mới đỡ.”
…
Người con gái lảm nhảm một đống đồ, mấy thứ cô muốn mua có thứ đắt có thứ được hời, ngay cả miếng đệm góc bàn cô cũng nhắc đến, Vân Miểu nghe một hồi cảm thấy diệu kỳ không tưởng, rốt cuộc A Cửu hiểu Tống Việt đến độ nào vậy trời?
“Chắc sau này sẽ không có người thứ hai hiểu rõ Tống Việt hơn cậu đâu.” Vân Miểu lẩm bẩm nói một mình.
Hai người họ mà không kết hôn thì chắc đạo trời không tha thứ cho nổi luôn quá.
A Cửu và Vân Miểu đi dạo cả buổi chiều, đến tối ghé vào chợ đêm ngồi đợi mì xào thì tình cờ gặp được Tống Việt và Chu Bất Tỉnh đang đi ngang qua.
Chu Bất Tỉnh là người đầu tiên nhìn thấy hai người họ.
A Cửu vốn đã rất mệt khi phải xách theo một đống đồ này rồi, còn ước gì có thể ném phăng hết mấy món đồ lặt vặt này đi ngay lập tức nên ngay lúc nhìn thấy Tống Việt thì không nói nhiều túm anh lại làm cu li cho mình.
Người con gái nghiêm túc nói với anh: “A Nguyệt nè, mình mời cậu ăn cơm nha.”
– đợi cơm nước xong xuôi thì cậu xách mấy thứ này về giùm mình đi, như thế thì mình mới thoải mái tung tăng đi mua sắm với Miểu Miểu tiếp được.
A Cửu tự nói trong lòng.
Tống Việt giả vờ không nghe hiểu ám chỉ của cô, vừa ngước mắt lên thì chú ý đến mái đầu bù xù của A Cửu, anh nhíu mày đứng dậy đi đến sau lưng cô bảo: “Ngẩng đầu lên.”
A Cửu không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn hơi hơi ngẩng đầu lên, cô cảm giác được dây cột tóc bị người ta tháo ra, bím tóc nhỏ trên đầu cứ thế tán loạn, tiếp theo là cảm giác được ngón tay thon dài của anh luồn qua tóc cô.
A Cửu cứng người.
Nơi ngón tay anh chạm vào dấy lên một chút tê dại, nó truyền xuống tai, xuống cổ rồi xuống hết toàn thân của cô.
Ngứa lắm luôn.
A Cửu khó chịu vặn vẹo cơ thể, Vân Miểu và Chu Bất Tỉnh ngồi đối diện thấy thế thì dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô khiến cô càng cảm thấy không được tự nhiên, cô cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa.
Cô vừa định quay đầu lại hỏi Tống Việt đang làm gì tóc cô vậy thì anh đã rút tay ra rồi, lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô.
A Cửu ngập ngừng sờ lên đầu, vẫn là bím tóc nhỏ mà, anh làm lâu như vậy là cào bím tóc nhỏ của cô ấy hả?
Vân Miểu nhìn chằm chằm bím tóc nhỏ của cô một lúc lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra săn sóc bật chức năng “gương” đặt trước mặt cô, để cô thấy rõ bím tóc nhỏ trên đầu của mình trông như thế nào.
A Cửu nhìn kỹ một hồi, ngạc nhiên ôm mặt: “Là hình trái tim, A Nguyệt ơi cậu biết buộc tóc hình trái tim luôn à?”
Cô đã xem qua hướng dẫn buộc tóc hình trái tim này rồi nhưng chẳng thể nào thắt cho nó suôn mượt được, trước đó cô còn nói với Tống Việt là mình chẳng có thiên phú cột tóc gì cả, lúc ấy anh không phản ứng gì hết, vậy mà không ngờ mới có mấy ngày mà anh đã lén học xong nó luôn rồi?
Có vẻ như anh không quan tâm đến chuyện này cho lắm, Tống Việt thờ ơ ừ một tiếng, món mì xào bên cạnh cũng đã xào xong, anh đứng dậy lấy đôi đũa dùng một lần.
A Cửu vẫn đang say sưa cầm điện thoại ngắm nhìn kiểu tóc mới của mình, không hề nghe thấy Vân Miểu và Chu Bất Tỉnh cùng thở dài ra một hơi.
Tóc trái tim, vốn dĩ trọng tâm phải là trái tim mới đúng nhưng đánh tiếc hết lần này đến lần khác A Cửu chỉ chú ý đến tóc.
Cũng khỏi bàn đến Tống Việt buộc kiểu tóc trái tim này cho cô.