Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước
Chương 1: Đừng hẹn hò
A Cửu mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình bị một con quái vật tấn công trong trường, đến nỗi còn suýt chút bị con bạch tuộc nhầy nhụa ấy ăn tươi.
A Cửu giật mình dậy coi đồng hồ, chỉ mới 1 giờ sáng, cô vỗ vỗ ngực nhớ lại hình ảnh cái mồm đẫm máu mà mình đã nhìn thoáng qua ấy, nghĩ đến mà khiếp vía sợ run cả người.
Cô càng nghĩ đến là càng không ngủ được, chỉ đành dựa vào đầu giường gửi tin nhắn WeChat cho Tống Việt.
– Sở Tửu: Mình vừa mơ thấy trường học của chúng mình bị con quái vật tấn công, con bạch tuộc ấy nhầy nhụa đáng sợ lắm luôn.
Đang 1 giờ sáng, theo lý thuyết thì giờ này Tống Việt đang say giấc nồng rồi, A Cửu cũng chẳng mong chờ vào việc anh sẽ trả lời tin nhắn WeChat của mình nhưng vừa mới bỏ điện thoại xuống thì nghe thấy âm thanh “ting ting” nhắc nhở.
– Tống Việt: Ngày mai tôi mời cậu ăn xiên mực nướng.
– Sở Tửu: Được nè … Mà sao cậu vẫn chưa ngủ thế?
– Tống Việt: Mơ thấy cậu bị quái vật ăn mất.
– Sở Tửu: Thật hay giả vậy?
– Tống Việt: Giả.
– Sở Tửu:…
Con quái vật tám tua trong giấc mộng biến thành những xiên mực nướng, các bạn học sinh trong trường tụ tập lại với nhau cũng ăn những xiên mực nướng này.
A Cửu quyết định từ chối món ăn hoang dã ấy.
Sáng hôm sau, người con gái đánh một giấc đến ngon lành sảng khoái, ngủ dậy xong cũng đã quên béng luôn cơn ác mộng của ngày hôm qua, còn chưa thay đồ ngủ ra mà đã mở cửa định ra ngoài.
Tạ Thanh Nhứ – người đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp quay đầu lại hỏi: “Đi đâu đó?”
“Con đi gọi tên quỷ lười biếng A Nguyệt dậy ạ.” A Cửu nhẹ nhàng đáp.
Tạ Thanh Nhứ “À” một tiếng: “Chìa khóa, chìa khóa trên bàn đó.”
“Hôm qua A Nguyệt đổi thành khóa vân tay rồi ạ, trên đó có dấu vân tay của con nữa.”
Tạ Thanh Nhứ nhìn tấm lưng còn đang mặc đồ ngủ của con gái nhà mình mà lắc đầu bất lực, đó là do Tống Việt biết con bà hay quên cầm chìa khóa theo nên mới cố ý đổi thành khóa vân tay đấy chứ.
A Cửu đầu bù tóc rối đi ra cửa, cánh cửa đối diện đóng chặt, cô quét dấu vân tay, tiếng mở khóa cửa nhanh chóng vang lên.
“A Nguyệt?”
“A Nguyệt, cậu dậy chưa đó?
“Cậu mà không chịu dậy là trễ học đấy.”
Cô quen cửa quan nẻo mò mẫm vào trong, trong phòng không có một chút tiếng động nào, cô cũng tập mãi thành quen mở cửa phòng ngủ ra dè dặt ló đầu vào.
Rèm cửa trong phòng bị kéo kín mít lại hết, hầu như không có một chút ánh sáng nào rọi được vào trong đây, Tống Việt thích ngủ nướng nên bức rèm anh mua cũng là loại che nắng tốt nhất.
Chăn bông trên giường phồng lên, mơ hồ thấy dưới chăn có người đang ngủ.
A Cửu nhíu mày, trong phòng không có nổi một chút ánh sáng, chẳng trách thấy anh ngủ mãi mà không tỉnh, với hoàn cảnh này mà lỡ Diêm Vương có ghé ngang thì chắc cũng có thể ngủ thẳng cẳng đến trưa.
Người con gái chạm vào bức tường bụp một tiếng bật đèn lên, nhưng người trong chăn vẫn như cũ chẳng thèm nhúc nhích.
“A Nguyệt à, dậy đi.”
Không có tác dụng.
“Dậy nhanh lên, sắp trễ học mất rồi.”
A Cửu vừa kéo bức rèm cũng thuận tay mở cửa sổ ra để không khí tràn vào trong, sau đó theo thói quen ngồi xổm trước mép giường của anh vỗ vỗ vào cái chăn đang đắp trên đầu của anh, lẩm bà lẩm lẩm: “Sao cậu lại trùm chăn kín đầu đi ngủ nữa vậy? Như thế là không tốt đâu, cậu coi ngày nào cậu cũng chẳng dậy nổi, đấy cũng là do thói quen không tốt này đó….”
Người dưới chăn trở mình, giả câm giả điếc.
A Cửu nắm chặt lấy góc chăn của anh: “Dậy đi.”
Người trên giường không đếm xỉa gì đến cô.
A Cửu kéo chăn của anh: “Mau dậy nhanh lên, mẹ mình chuẩn bị bữa sáng xong cả rồi, chỉ chờ cậu đến ăn thôi đó.”
Tấm chăn cuối cùng cũng bị kéo xuống hiện ra mái tóc ngắn bù xù màu hạt dẻ, dưới mái tóc rối bù là đôi mắt đen như mực của cậu thiếu niên, anh nghiêng đầu, mặt vô biểu cảm nhìn cô chằm chằm.
A Cửu chả sợ chút nào, hai tay cô chống ở mép giường cuối đầu nhìn anh, mở miệng gằn từng chữ một: “Dậy, nhanh.”
Tống Việt nhìn mái tóc đang buông xõa ở mép giường của cô, dừng lại một chút sau đó giơ tay túm lấy cái gối che mặt mình lại, mơ mơ màng màng nói: “Năm phút.”
A Cửu hơi do dự, sau đó thỏa hiệp: “Được rồi, chỉ năm phút thôi đó, chỉ được ngủ thêm năm phút nữa thôi nha.”
Nếu không sẽ bị trễ thật đó.
Để đánh thức tên quỷ lười biếng là A Nguyệt này dậy mà cô đã phải tốn sức rất rất nhiều.
A Cửu nhìn xung quanh nhưng không thấy đồng hồ ở đâu, đành phải lấy điện thoại của anh để tính giờ, trước khi đi ngủ anh luôn đặt điện thoại trên bàn, kế bên còn có đủ loại mô hình khác nhau, tất cả đều là quà sinh nhật mà trước đó cô đã tặng anh.
Người con gái rất hài lòng khi anh đã đặt mô hình mà cô đã tặng ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, âm thầm quyết định cho anh ngủ thêm một phút nữa.
Trong điện thoại của Tống Việt có dấu vân tay của cô nên việc mở khóa điện thoại trở nên rất dễ dàng, mở khóa xong thì cô bỗng lặng thinh một hồi nhìn chăm chú vào hình nền điện thoại của anh.
Nửa phút sau, A Cửu kéo cái gối đang che mặt Tống Việt ra, tức giận hỏi anh: “Tống Việt, cậu dậy nhanh cho mình, sao cậu lại lấy ảnh sinh nhật hồi hè của mình làm hình nền vậy hả?”
Đã thế còn là tấm hình mặt dính đầy kem xấu xí nữa chứ.
Bàn tay đang nắm cái gối của Tống Việt hơi khựng lại, gối nằm cứ thế bị cô ném sang chỗ khác, người con gái giận sôi trợn mắt nhìn anh, đang chờ anh đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Anh từ tốn chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Lặng im trong giây lát, anh ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra, vừa kéo cổ áo ngủ lên vừa bình tĩnh biện minh cho mình: “Cậu nhận nhầm người rồi.”
“Mình có thể nhận nhầm chính mình à?” Cô chỉ vào mũi mình.
Tống Việt nhìn cô: “Tối nay mời cậu đi ăn lẩu.”
“Mình muốn ăn thịt nướng.”
“Ồ, vậy ăn thịt nướng.” Anh lại nằm xuống lần nữa, điềm tĩnh nhắm mắt lại, “Tôi ngủ thêm năm phút nữa.”
“…”
Vì nể mặt thịt nướng, lần này không thèm so bì với anh nữa.
–
A Cửu và Tống Việt lớn lên cùng nhau, mối quan hệ của họ rất tốt, từ ăn, mặc, ở, đi lại trừ “Ở” ra thì tất cả những cái khác đều rất tốt đẹp.
Thời còn trẻ cha mẹ A Cửu đã ly hôn, cô theo mẹ mình là Tạ Thanh Nhứ, mấy năm qua cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn có một người cha vì dù sao có Tạ Thanh Nhứ cũng đủ rồi, hơn nữa ông ngoại bà ngoại và các cô chú cũng rất tốt với cô, cô không thiếu tình yêu thương của gia đình.
So ra thì Tống Việt đáng thương hơn một chút, cha mẹ của anh quanh năm đều không có ở nhà, hai vợ chồng họ và Tạ Thanh Nhứ hồi trẻ có quen nhau nên họ để anh ở nhà cô cũng yên tâm đôi phần.
Tống Việt cũng coi như là được Tạ Thanh Nhứ nuôi lớn, ở mức độ nào đó nói Tống Việt là một nửa con cái của Tạ Thanh Nhứ thì cũng không ngoa.
Lúc Tạ Thanh Nhứ mua quần áo mới cho A Cửu thì cũng sẽ mua cho Tống Việt một bộ, những người khác thấy vậy cũng thường xuyên hiểu lầm A Cửu và Tống Việt mặc đồ đôi tình yêu với nhau.
Lúc đó A Cửu luôn chối bỏ: “Là đồ đôi của anh trai em gái, đôi đồ của anh trai em gái!”
Chẳng ai tin.
A Cửu cũng lười không nói nữa.
Hôm nay Tống Việt mặc áo ngắn tay màu trắng in hình con mèo, đồng phục học sinh màu xanh lam cũng không mặc mà treo trên lưng ghế, trên trán có vài sợi tóc ngắn màu hạt dẻ hơi cong thoáng che đi lông mày, hàng mi dài cụp xuống lim dim gật gù còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
A Cửu cúi đầu nhìn áo ngắn tay màu trắng in hình con chó mà cô đang mặc, khổ não thở dài.
Tống Việt nhướng mí mắt lên.
Tạ Thanh Nhứ vừa bưng cháo từ trong bếp ra, nghe thấy tiếng thở dài của cô thì thắc mắc liếc một cái: “Mới sáng mà thở dài cái gì?”
“Mẹ, ngày mai mua cho con một cái áo phông màu khác đi.”
“Sao, màu trắng không xứng với con à?”
“Không phải, là con không xứng với màu trắng cao quý này mới đúng.” A Cửu cầm áo của mình kể lể: “Mẹ xem nè, mực dính hết vào áo rồi, khó giặt lắm.”
“Thì con chú ý chút đừng để mực dính vào áo là được mà.” Tạ Thanh Nhứ cũng không thèm nâng mí mắt lên, đặt cháo và đũa xuống.
“Nhưng trên áo của A Nguyệt cũng có nữa.” A Cửu nhích vào Tống Việt đang uể oải bên cạnh, xách áo trên ngực của anh lên nói, “Mẹ xem nè, mực dính trên áo cậu ấy còn nhiều hơn của con nữa.”
Tống Việt nghiêng đầu, tránh mái tóc đang chạm vào mình.
“Quần áo của Tiểu Việt đâu có cần mẹ giặt.” Tạ Thanh Nhứ vỗ vào tay A Cửu, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, “Vết mực dính trên quần áo của Tiểu Việt chẳng phải là do con làm à? Hôm qua lúc hai đứa đang làm bài tập mẹ còn thấy con làm rơi bút lên người Tiểu Việt đấy.”
Mặt người con gái cứng đơ ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống uống cháo, lanh lẹ chuyển đề tài: “Ha ha, mẹ ơi, cháo hôm nay ngon lắm luôn ó, rất rất ngon luôn.”
Tạ Thanh Nhứ cũng không tính toán chút chuyện vặt vãnh này với cô.
Lúc A Cửu ra khỏi cửa mới chợt nhớ ra một chuyện, cô chọc chọc lưng của Tống Việt.
“A Nguyệt nè, cậu vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua à?” Cô chỉ chỉ trỏ trỏ, “Ngày hôm qua cậu không tắm thật luôn hả.”
Tống Việt đang ngồi xổm mở khóa xe đạp, cành cạch một tiếng, anh ném ổ khóa vào giỏ xe, mặt không cảm xúc nhìn cô: “Đây là bộ đồ duy nhất của tôi?”
“Hả?”
“Chuyên dùng để cho cây bút tôn quý của cậu vẽ vẽ tô tô đấy.”
“…”
Hiểu rồi, anh đang châm biếm cô lần nào mở nắp bút ra cũng làm rớt vào áo của anh hết… Tóm lại là, số mực dính trên quần áo của anh đều do cô làm hết, và không chỉ dính mỗi một bộ.
Anh đã thay quần áo khác rồi, nhưng hầu như bộ nào cũng có kiệt tác của cô ở đó hết.
Nghĩ đến đây xong rất muốn đi lại xin lỗi anh.
Để bày tỏ sự xin lỗi, A Cửu quyết định hôm nay sẽ đèo anh đi học nhưng lại bị anh từ chối.
Người con gái ngồi đằng sau ôm eo anh nói ríu rít: “Đấy là do cậu không cho mình đèo đấy nhé, chứ không phải mình không muốn đèo cậu đâu.”
Tống Việt không để ý đến cô, mãi lúc sau mới lên tiếng: “Cuối tuần tôi mua cho cậu chiếc xe mới.”
“Tại sao phải mua xe mới? Phí tiền lắm.”
“Để cậu tự đạp xe đi học.”
“Tại sao?” Người con gái sờ cục thịt trên bụng mình, “Mình tăng cân à? Nặng quá nên cậu chở không nổi hả?”
Tống Việt nhìn xuống bàn tay đang vòng tới từ phía sau ôm eo mình, vẻ mặt khó đoán: “Ừ.”
“Ừ gì? Cậu bảo mình mập?”
“Cái này thì cậu phải hỏi xe của tôi.”
“Xe cậu làm gì có miệng.”
“Quay đầu lại vẽ cho nó cái mỏ đi.”
“Có vẽ thì nó cũng có nói được đâu.”
Từ nhà đến trường nhiều lắm cũng mất mười phút chạy xe, không có đèn xanh đèn đỏ thì tám phút, có đèn xanh đèn đỏ thì mười phút.
Đúng lúc hôm nay đèn đỏ.
A Cửu còn đang hỏi tại sao lại muốn mua xe mới thì có người nào đó dừng xe ngay bên cạnh, người ấy nhiệt tình chào hỏi.
“Hey, chào buổi sáng nho, hai người lại mặc đồ đôi nữa à?”
A Cửu nghe thấy giọng nói này thì biết là ai, cô tức giận nhấn mạnh: “Hai đứa mình mặc đồng phục học sinh, đồng phục học sinh!”
“Thì cũng là đồng phục học sinh tình yêu.”
“Chu Bất Tỉnh!”
Chu Bất Tỉnh làm động tác ngậm miệng, cậu chàng cười hô hố nhìn sang Tống Việt: “Hôm nay A Nguyệt vẫn chưa tỉnh ngủ nữa hả?”
A Cửu lầm bầm khe khẽ, “Ngày nào mà cậu ấy chẳng buồn ngủ như vậy.”
Chu Bất Tỉnh thần bí ám chỉ: “Hai bộ phim ngày hôm qua có hay không?”
A Nguyệt thức khuya xem phim? Phim gì thế?
A Cửu lập tức vểnh tai lên.
Tống Việt lạnh lùng nhìn Chu Bất Tỉnh, cậu chàng khoa tay múa chân một cách khoa trương: “[Tử Thần đang đến], kích thích lắm luôn.”
A Cửu còn chưa kịp nói gì thì đèn xanh đã sáng lên, Tống Việt phóng thẳng đi, cô lần nữa theo bản năng ôm lấy eo của anh.
Chu Bất Tỉnh vẫn đuổi theo sát sao hỏi, “A Nguyệt ới, tối nay mình đến nhà cậu xem phim nha.”
Nhà A Nguyệt có một phòng riêng chuyên dùng để xem phim, đây chính là đãi ngộ của kẻ có tiền.
Tống Việt lười biếng thốt ra hai chữ: “Không xem.”
“Tại sao?”
“Tốn điện.”
“…”
Cậu chàng cạn lợi: “Để mình trả tiền điện cho cậu ha?”
“Không được.” A Cửu chen mồm vào, “Tối nay A Nguyệt đi ăn thịt nướng với mình rồi.”
“Vậy ăn thịt nướng xong rồi về xem phim cũng được.” Chu Bất Tình sắp xếp kế hoạch rất có trật tự, “Cũng không làm chậm trễ chuyện gì, vừa hay tối xem phim mới có không khí.”
Vì để vào phòng xem phim nhà Tống Việt mà Chu Bất Tỉnh đã phát huy hết tất cả tuyệt chiêu ăn nói của mình, nhưng cuối cùng cũng không thuyết phục được hai người họ cùng xem phim với mình, sau cùng cậu chàng dứt khoát bất chấp tất cả gào lên: “Sao hai người lại như thế hả, ăn thịt nướng quan trọng đến như vậy à? Cũng có phải chưa từng ăn đâu, làm như lần đầu hẹn hò không bằng… Ơ chẳng lẽ đi hẹn hò thật à? Làm phiền rồi, thôi đừng quan tâm đến mình, tối nay hai cậu chứ chơi vui vẻ đi, cứ mặc sức mà chơi.”
Vừa đến cổng trường là A Cửu đã nhảy khỏi xe ném cặp vào người cậu chàng.
Chu Bất Tỉnh thành công né được, vèo một cái chạy mất hút.
Tống Việt giơ tay ấn đầu A Cửu xoay mặt cô lại, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô, cười mà như không nhắc nhở: “A Cửu à, cái cậu ném là cặp của tôi.”
A Cửu: “…”
A Cửu ngoan ngoãn cầm cặp lên vỗ vỗ, lúc hai người sắp tách ra ở chỗ cầu thang thì cô đột nhiên nhớ lại lời mà Chu Bất Tỉnh đã nói, thế là không kìm được nhắc nhở anh: “A Nguyệt ơi, cậu đừng có quên là tối nay phải đi hẹn hò với mình đó nha.”
Động tác lên lầu của Tống Việt chợt khựng lại, anh chầm chậm quay lại nhìn cô, chiếc cặp vắt một bên vai áp sát vào tay vịn, trên cặp có gắn một chiếc móc khóa hình mặt trăng màu hồng phần, đây là móc khóa mà tháng trước A Cửu đã tặng cho anh.
Hai học sinh đi ngang qua cầu thang bày ra vẻ mặt “vãi thiệt”, nhìn trái ngó phải, niềm hóng hớt trong lòng hừng hực thiêu cháy.
Người con gái nói xong mới chợt nhận ra mình vừa nói gì, cô há miệng cố gắng giải thích: “Mình, ý của mình là đừng rủ Chu Bất Tỉnh theo.”
Tôi đang giải thích cái gì vậy trời ơi?
A Cửu sắp bị chính mình làm tức chết rồi.
Tất cả cũng tại cái tên Chu Bất Tỉnh kia nói hẹn hò cái gì ý, hại cô bị liệu chạy theo xa tít.
A Cửu giật mình dậy coi đồng hồ, chỉ mới 1 giờ sáng, cô vỗ vỗ ngực nhớ lại hình ảnh cái mồm đẫm máu mà mình đã nhìn thoáng qua ấy, nghĩ đến mà khiếp vía sợ run cả người.
Cô càng nghĩ đến là càng không ngủ được, chỉ đành dựa vào đầu giường gửi tin nhắn WeChat cho Tống Việt.
– Sở Tửu: Mình vừa mơ thấy trường học của chúng mình bị con quái vật tấn công, con bạch tuộc ấy nhầy nhụa đáng sợ lắm luôn.
Đang 1 giờ sáng, theo lý thuyết thì giờ này Tống Việt đang say giấc nồng rồi, A Cửu cũng chẳng mong chờ vào việc anh sẽ trả lời tin nhắn WeChat của mình nhưng vừa mới bỏ điện thoại xuống thì nghe thấy âm thanh “ting ting” nhắc nhở.
– Tống Việt: Ngày mai tôi mời cậu ăn xiên mực nướng.
– Sở Tửu: Được nè … Mà sao cậu vẫn chưa ngủ thế?
– Tống Việt: Mơ thấy cậu bị quái vật ăn mất.
– Sở Tửu: Thật hay giả vậy?
– Tống Việt: Giả.
– Sở Tửu:…
Con quái vật tám tua trong giấc mộng biến thành những xiên mực nướng, các bạn học sinh trong trường tụ tập lại với nhau cũng ăn những xiên mực nướng này.
A Cửu quyết định từ chối món ăn hoang dã ấy.
Sáng hôm sau, người con gái đánh một giấc đến ngon lành sảng khoái, ngủ dậy xong cũng đã quên béng luôn cơn ác mộng của ngày hôm qua, còn chưa thay đồ ngủ ra mà đã mở cửa định ra ngoài.
Tạ Thanh Nhứ – người đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp quay đầu lại hỏi: “Đi đâu đó?”
“Con đi gọi tên quỷ lười biếng A Nguyệt dậy ạ.” A Cửu nhẹ nhàng đáp.
Tạ Thanh Nhứ “À” một tiếng: “Chìa khóa, chìa khóa trên bàn đó.”
“Hôm qua A Nguyệt đổi thành khóa vân tay rồi ạ, trên đó có dấu vân tay của con nữa.”
Tạ Thanh Nhứ nhìn tấm lưng còn đang mặc đồ ngủ của con gái nhà mình mà lắc đầu bất lực, đó là do Tống Việt biết con bà hay quên cầm chìa khóa theo nên mới cố ý đổi thành khóa vân tay đấy chứ.
A Cửu đầu bù tóc rối đi ra cửa, cánh cửa đối diện đóng chặt, cô quét dấu vân tay, tiếng mở khóa cửa nhanh chóng vang lên.
“A Nguyệt?”
“A Nguyệt, cậu dậy chưa đó?
“Cậu mà không chịu dậy là trễ học đấy.”
Cô quen cửa quan nẻo mò mẫm vào trong, trong phòng không có một chút tiếng động nào, cô cũng tập mãi thành quen mở cửa phòng ngủ ra dè dặt ló đầu vào.
Rèm cửa trong phòng bị kéo kín mít lại hết, hầu như không có một chút ánh sáng nào rọi được vào trong đây, Tống Việt thích ngủ nướng nên bức rèm anh mua cũng là loại che nắng tốt nhất.
Chăn bông trên giường phồng lên, mơ hồ thấy dưới chăn có người đang ngủ.
A Cửu nhíu mày, trong phòng không có nổi một chút ánh sáng, chẳng trách thấy anh ngủ mãi mà không tỉnh, với hoàn cảnh này mà lỡ Diêm Vương có ghé ngang thì chắc cũng có thể ngủ thẳng cẳng đến trưa.
Người con gái chạm vào bức tường bụp một tiếng bật đèn lên, nhưng người trong chăn vẫn như cũ chẳng thèm nhúc nhích.
“A Nguyệt à, dậy đi.”
Không có tác dụng.
“Dậy nhanh lên, sắp trễ học mất rồi.”
A Cửu vừa kéo bức rèm cũng thuận tay mở cửa sổ ra để không khí tràn vào trong, sau đó theo thói quen ngồi xổm trước mép giường của anh vỗ vỗ vào cái chăn đang đắp trên đầu của anh, lẩm bà lẩm lẩm: “Sao cậu lại trùm chăn kín đầu đi ngủ nữa vậy? Như thế là không tốt đâu, cậu coi ngày nào cậu cũng chẳng dậy nổi, đấy cũng là do thói quen không tốt này đó….”
Người dưới chăn trở mình, giả câm giả điếc.
A Cửu nắm chặt lấy góc chăn của anh: “Dậy đi.”
Người trên giường không đếm xỉa gì đến cô.
A Cửu kéo chăn của anh: “Mau dậy nhanh lên, mẹ mình chuẩn bị bữa sáng xong cả rồi, chỉ chờ cậu đến ăn thôi đó.”
Tấm chăn cuối cùng cũng bị kéo xuống hiện ra mái tóc ngắn bù xù màu hạt dẻ, dưới mái tóc rối bù là đôi mắt đen như mực của cậu thiếu niên, anh nghiêng đầu, mặt vô biểu cảm nhìn cô chằm chằm.
A Cửu chả sợ chút nào, hai tay cô chống ở mép giường cuối đầu nhìn anh, mở miệng gằn từng chữ một: “Dậy, nhanh.”
Tống Việt nhìn mái tóc đang buông xõa ở mép giường của cô, dừng lại một chút sau đó giơ tay túm lấy cái gối che mặt mình lại, mơ mơ màng màng nói: “Năm phút.”
A Cửu hơi do dự, sau đó thỏa hiệp: “Được rồi, chỉ năm phút thôi đó, chỉ được ngủ thêm năm phút nữa thôi nha.”
Nếu không sẽ bị trễ thật đó.
Để đánh thức tên quỷ lười biếng là A Nguyệt này dậy mà cô đã phải tốn sức rất rất nhiều.
A Cửu nhìn xung quanh nhưng không thấy đồng hồ ở đâu, đành phải lấy điện thoại của anh để tính giờ, trước khi đi ngủ anh luôn đặt điện thoại trên bàn, kế bên còn có đủ loại mô hình khác nhau, tất cả đều là quà sinh nhật mà trước đó cô đã tặng anh.
Người con gái rất hài lòng khi anh đã đặt mô hình mà cô đã tặng ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, âm thầm quyết định cho anh ngủ thêm một phút nữa.
Trong điện thoại của Tống Việt có dấu vân tay của cô nên việc mở khóa điện thoại trở nên rất dễ dàng, mở khóa xong thì cô bỗng lặng thinh một hồi nhìn chăm chú vào hình nền điện thoại của anh.
Nửa phút sau, A Cửu kéo cái gối đang che mặt Tống Việt ra, tức giận hỏi anh: “Tống Việt, cậu dậy nhanh cho mình, sao cậu lại lấy ảnh sinh nhật hồi hè của mình làm hình nền vậy hả?”
Đã thế còn là tấm hình mặt dính đầy kem xấu xí nữa chứ.
Bàn tay đang nắm cái gối của Tống Việt hơi khựng lại, gối nằm cứ thế bị cô ném sang chỗ khác, người con gái giận sôi trợn mắt nhìn anh, đang chờ anh đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Anh từ tốn chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Lặng im trong giây lát, anh ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra, vừa kéo cổ áo ngủ lên vừa bình tĩnh biện minh cho mình: “Cậu nhận nhầm người rồi.”
“Mình có thể nhận nhầm chính mình à?” Cô chỉ vào mũi mình.
Tống Việt nhìn cô: “Tối nay mời cậu đi ăn lẩu.”
“Mình muốn ăn thịt nướng.”
“Ồ, vậy ăn thịt nướng.” Anh lại nằm xuống lần nữa, điềm tĩnh nhắm mắt lại, “Tôi ngủ thêm năm phút nữa.”
“…”
Vì nể mặt thịt nướng, lần này không thèm so bì với anh nữa.
–
A Cửu và Tống Việt lớn lên cùng nhau, mối quan hệ của họ rất tốt, từ ăn, mặc, ở, đi lại trừ “Ở” ra thì tất cả những cái khác đều rất tốt đẹp.
Thời còn trẻ cha mẹ A Cửu đã ly hôn, cô theo mẹ mình là Tạ Thanh Nhứ, mấy năm qua cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn có một người cha vì dù sao có Tạ Thanh Nhứ cũng đủ rồi, hơn nữa ông ngoại bà ngoại và các cô chú cũng rất tốt với cô, cô không thiếu tình yêu thương của gia đình.
So ra thì Tống Việt đáng thương hơn một chút, cha mẹ của anh quanh năm đều không có ở nhà, hai vợ chồng họ và Tạ Thanh Nhứ hồi trẻ có quen nhau nên họ để anh ở nhà cô cũng yên tâm đôi phần.
Tống Việt cũng coi như là được Tạ Thanh Nhứ nuôi lớn, ở mức độ nào đó nói Tống Việt là một nửa con cái của Tạ Thanh Nhứ thì cũng không ngoa.
Lúc Tạ Thanh Nhứ mua quần áo mới cho A Cửu thì cũng sẽ mua cho Tống Việt một bộ, những người khác thấy vậy cũng thường xuyên hiểu lầm A Cửu và Tống Việt mặc đồ đôi tình yêu với nhau.
Lúc đó A Cửu luôn chối bỏ: “Là đồ đôi của anh trai em gái, đôi đồ của anh trai em gái!”
Chẳng ai tin.
A Cửu cũng lười không nói nữa.
Hôm nay Tống Việt mặc áo ngắn tay màu trắng in hình con mèo, đồng phục học sinh màu xanh lam cũng không mặc mà treo trên lưng ghế, trên trán có vài sợi tóc ngắn màu hạt dẻ hơi cong thoáng che đi lông mày, hàng mi dài cụp xuống lim dim gật gù còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
A Cửu cúi đầu nhìn áo ngắn tay màu trắng in hình con chó mà cô đang mặc, khổ não thở dài.
Tống Việt nhướng mí mắt lên.
Tạ Thanh Nhứ vừa bưng cháo từ trong bếp ra, nghe thấy tiếng thở dài của cô thì thắc mắc liếc một cái: “Mới sáng mà thở dài cái gì?”
“Mẹ, ngày mai mua cho con một cái áo phông màu khác đi.”
“Sao, màu trắng không xứng với con à?”
“Không phải, là con không xứng với màu trắng cao quý này mới đúng.” A Cửu cầm áo của mình kể lể: “Mẹ xem nè, mực dính hết vào áo rồi, khó giặt lắm.”
“Thì con chú ý chút đừng để mực dính vào áo là được mà.” Tạ Thanh Nhứ cũng không thèm nâng mí mắt lên, đặt cháo và đũa xuống.
“Nhưng trên áo của A Nguyệt cũng có nữa.” A Cửu nhích vào Tống Việt đang uể oải bên cạnh, xách áo trên ngực của anh lên nói, “Mẹ xem nè, mực dính trên áo cậu ấy còn nhiều hơn của con nữa.”
Tống Việt nghiêng đầu, tránh mái tóc đang chạm vào mình.
“Quần áo của Tiểu Việt đâu có cần mẹ giặt.” Tạ Thanh Nhứ vỗ vào tay A Cửu, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, “Vết mực dính trên quần áo của Tiểu Việt chẳng phải là do con làm à? Hôm qua lúc hai đứa đang làm bài tập mẹ còn thấy con làm rơi bút lên người Tiểu Việt đấy.”
Mặt người con gái cứng đơ ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống uống cháo, lanh lẹ chuyển đề tài: “Ha ha, mẹ ơi, cháo hôm nay ngon lắm luôn ó, rất rất ngon luôn.”
Tạ Thanh Nhứ cũng không tính toán chút chuyện vặt vãnh này với cô.
Lúc A Cửu ra khỏi cửa mới chợt nhớ ra một chuyện, cô chọc chọc lưng của Tống Việt.
“A Nguyệt nè, cậu vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua à?” Cô chỉ chỉ trỏ trỏ, “Ngày hôm qua cậu không tắm thật luôn hả.”
Tống Việt đang ngồi xổm mở khóa xe đạp, cành cạch một tiếng, anh ném ổ khóa vào giỏ xe, mặt không cảm xúc nhìn cô: “Đây là bộ đồ duy nhất của tôi?”
“Hả?”
“Chuyên dùng để cho cây bút tôn quý của cậu vẽ vẽ tô tô đấy.”
“…”
Hiểu rồi, anh đang châm biếm cô lần nào mở nắp bút ra cũng làm rớt vào áo của anh hết… Tóm lại là, số mực dính trên quần áo của anh đều do cô làm hết, và không chỉ dính mỗi một bộ.
Anh đã thay quần áo khác rồi, nhưng hầu như bộ nào cũng có kiệt tác của cô ở đó hết.
Nghĩ đến đây xong rất muốn đi lại xin lỗi anh.
Để bày tỏ sự xin lỗi, A Cửu quyết định hôm nay sẽ đèo anh đi học nhưng lại bị anh từ chối.
Người con gái ngồi đằng sau ôm eo anh nói ríu rít: “Đấy là do cậu không cho mình đèo đấy nhé, chứ không phải mình không muốn đèo cậu đâu.”
Tống Việt không để ý đến cô, mãi lúc sau mới lên tiếng: “Cuối tuần tôi mua cho cậu chiếc xe mới.”
“Tại sao phải mua xe mới? Phí tiền lắm.”
“Để cậu tự đạp xe đi học.”
“Tại sao?” Người con gái sờ cục thịt trên bụng mình, “Mình tăng cân à? Nặng quá nên cậu chở không nổi hả?”
Tống Việt nhìn xuống bàn tay đang vòng tới từ phía sau ôm eo mình, vẻ mặt khó đoán: “Ừ.”
“Ừ gì? Cậu bảo mình mập?”
“Cái này thì cậu phải hỏi xe của tôi.”
“Xe cậu làm gì có miệng.”
“Quay đầu lại vẽ cho nó cái mỏ đi.”
“Có vẽ thì nó cũng có nói được đâu.”
Từ nhà đến trường nhiều lắm cũng mất mười phút chạy xe, không có đèn xanh đèn đỏ thì tám phút, có đèn xanh đèn đỏ thì mười phút.
Đúng lúc hôm nay đèn đỏ.
A Cửu còn đang hỏi tại sao lại muốn mua xe mới thì có người nào đó dừng xe ngay bên cạnh, người ấy nhiệt tình chào hỏi.
“Hey, chào buổi sáng nho, hai người lại mặc đồ đôi nữa à?”
A Cửu nghe thấy giọng nói này thì biết là ai, cô tức giận nhấn mạnh: “Hai đứa mình mặc đồng phục học sinh, đồng phục học sinh!”
“Thì cũng là đồng phục học sinh tình yêu.”
“Chu Bất Tỉnh!”
Chu Bất Tỉnh làm động tác ngậm miệng, cậu chàng cười hô hố nhìn sang Tống Việt: “Hôm nay A Nguyệt vẫn chưa tỉnh ngủ nữa hả?”
A Cửu lầm bầm khe khẽ, “Ngày nào mà cậu ấy chẳng buồn ngủ như vậy.”
Chu Bất Tỉnh thần bí ám chỉ: “Hai bộ phim ngày hôm qua có hay không?”
A Nguyệt thức khuya xem phim? Phim gì thế?
A Cửu lập tức vểnh tai lên.
Tống Việt lạnh lùng nhìn Chu Bất Tỉnh, cậu chàng khoa tay múa chân một cách khoa trương: “[Tử Thần đang đến], kích thích lắm luôn.”
A Cửu còn chưa kịp nói gì thì đèn xanh đã sáng lên, Tống Việt phóng thẳng đi, cô lần nữa theo bản năng ôm lấy eo của anh.
Chu Bất Tỉnh vẫn đuổi theo sát sao hỏi, “A Nguyệt ới, tối nay mình đến nhà cậu xem phim nha.”
Nhà A Nguyệt có một phòng riêng chuyên dùng để xem phim, đây chính là đãi ngộ của kẻ có tiền.
Tống Việt lười biếng thốt ra hai chữ: “Không xem.”
“Tại sao?”
“Tốn điện.”
“…”
Cậu chàng cạn lợi: “Để mình trả tiền điện cho cậu ha?”
“Không được.” A Cửu chen mồm vào, “Tối nay A Nguyệt đi ăn thịt nướng với mình rồi.”
“Vậy ăn thịt nướng xong rồi về xem phim cũng được.” Chu Bất Tình sắp xếp kế hoạch rất có trật tự, “Cũng không làm chậm trễ chuyện gì, vừa hay tối xem phim mới có không khí.”
Vì để vào phòng xem phim nhà Tống Việt mà Chu Bất Tỉnh đã phát huy hết tất cả tuyệt chiêu ăn nói của mình, nhưng cuối cùng cũng không thuyết phục được hai người họ cùng xem phim với mình, sau cùng cậu chàng dứt khoát bất chấp tất cả gào lên: “Sao hai người lại như thế hả, ăn thịt nướng quan trọng đến như vậy à? Cũng có phải chưa từng ăn đâu, làm như lần đầu hẹn hò không bằng… Ơ chẳng lẽ đi hẹn hò thật à? Làm phiền rồi, thôi đừng quan tâm đến mình, tối nay hai cậu chứ chơi vui vẻ đi, cứ mặc sức mà chơi.”
Vừa đến cổng trường là A Cửu đã nhảy khỏi xe ném cặp vào người cậu chàng.
Chu Bất Tỉnh thành công né được, vèo một cái chạy mất hút.
Tống Việt giơ tay ấn đầu A Cửu xoay mặt cô lại, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô, cười mà như không nhắc nhở: “A Cửu à, cái cậu ném là cặp của tôi.”
A Cửu: “…”
A Cửu ngoan ngoãn cầm cặp lên vỗ vỗ, lúc hai người sắp tách ra ở chỗ cầu thang thì cô đột nhiên nhớ lại lời mà Chu Bất Tỉnh đã nói, thế là không kìm được nhắc nhở anh: “A Nguyệt ơi, cậu đừng có quên là tối nay phải đi hẹn hò với mình đó nha.”
Động tác lên lầu của Tống Việt chợt khựng lại, anh chầm chậm quay lại nhìn cô, chiếc cặp vắt một bên vai áp sát vào tay vịn, trên cặp có gắn một chiếc móc khóa hình mặt trăng màu hồng phần, đây là móc khóa mà tháng trước A Cửu đã tặng cho anh.
Hai học sinh đi ngang qua cầu thang bày ra vẻ mặt “vãi thiệt”, nhìn trái ngó phải, niềm hóng hớt trong lòng hừng hực thiêu cháy.
Người con gái nói xong mới chợt nhận ra mình vừa nói gì, cô há miệng cố gắng giải thích: “Mình, ý của mình là đừng rủ Chu Bất Tỉnh theo.”
Tôi đang giải thích cái gì vậy trời ơi?
A Cửu sắp bị chính mình làm tức chết rồi.
Tất cả cũng tại cái tên Chu Bất Tỉnh kia nói hẹn hò cái gì ý, hại cô bị liệu chạy theo xa tít.