Đừng Ép Anh Động Tâm - Trang 2
Chương 56: “Rất nhớ anh”
“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra, tinh thần Lục Minh Chu căng thẳng tột độ, cửa thang máy vừa mở đã bước nhanh ra ngoài.
Đèn chùm hoa mộc lan treo cao trên trần, chùm ánh sáng ấm áp hắt xuống làm nổi bật sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của người đàn ông, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ hành lang chói lọi như ban ngày.
Lục Minh Chu liếc mắt một cái đã thấy Giang Điềm cách đó mấy mét, cô ngồi xổm trên mặt đất, co ro thành một cục nho nhỏ, tóc dài rũ xuống che khuất gò má, đôi tay ôm lấy chân, mặt chôn thật sâu giữa hai chân.
Xác nhận Giang Điềm không có việc gì, bước chân Lục Minh Chu không khỏi dừng lại, anh thở phào một hơi nhẽ nhõm, trái tim lo lắng thấp thỏm bị bóp chặt lơ lửng giữa không trung suốt dọc đường đi cuối cùng cũng bĩnh tĩnh lại, được xoa dịu nhè nhẹ.
Giống như nghe được tiếng động truyền đến từ đầu hành lang, Giang Điềm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bóng dáng Lục Minh Chu, Giang Điềm lập tức chống hai chân đứng lên một cách gian nan, đôi mắt phản chiếu tia hy vọng, lông mi chớp chớp chợt hốc mắt đỏ lên, cô nức nở khóc kêu lên một cách đáng thương, “Lục Minh Chu ——”
Hô hấp Lục Minh Chu đột nhiên cứng lại, trái tim mới bình tĩnh lại vì một tiếng gọi tủi thân của Giang Điềm mà đau đến gần như chết lặng.
Anh vội vàng bước nhanh tới chỗ Giang Điềm, cánh tay dài duỗi ra, Lục Minh Chu trực tiếp kéo Giang Điềm vào trong ngực, ôm cô gái gắt gao, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Giang Điềm, cố gắng an ủi cô, một lúc sau, Lục Minh Chu dán môi bên tai Giang Điềm, căng thẳng mà vững vàng nói: “Không sao, đừng sợ Giang Điềm, anh ở đây.”
Giang Điềm dính sát vào ngực Lục Minh Chu, đôi tay cô vòng quanh thắt lưng Lục Minh Chu, lòng chua sót bị cô mạnh mẽ áp xuống lúc trước vì cái ôm ấm áp của Lục Minh Chu mà nước mắt lại lần nữa phun ra như suối.
Cô khóc, ôm Lục Minh Chu khóc không tiếng động, sụt sùi thở không ra hơi, cô liền không nói lý chùi hết tất cả nước mắt nước mũi lên người Lục Minh Chu, hai cánh tay lại không nhịn được càng ôm quanh người anh chặt hơn.
Khóe mắt đuôi mày Lục Minh Chu tràn đầy đau lòng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng làm ướt nhẹp áo sơ mi của anh, cái lạnh thấm vào da, làm gan anh như muốn nứt ra.
Giờ khắc này chỉ cần Giang Điềm không khóc nữa, Lục Minh Chu nguyện ý làm tất cả, cho dù anh chết, cũng có sao?
Không biết đã qua bao lâu, cảm xúc của Giang Điềm dần dần nguôi ngoai, có lẽ cô khóc mệt rồi, gò má vùi vào trong ngực Lục Minh Chu quyến luyến cọ sát, Lục Minh Chu cúi đầu theo tư thế của Giang Điềm, cằm đặt trên đỉnh đầu Giang Điềm cọ cọ, an ủi không tiếng động.
Hành lang đêm khuya, tuy rằng ít khi có người qua lại, nhưng không phải không có ai, cứ đứng mãi ở cửa cũng không phải cách, Lục Minh Chu ấn nút mở cửa, tay trái bó bột của anh hai ngày nữa mới có thể đi tháo, anh liền dùng tay phải với xuống tách cánh mông Giang Điềm trực tiếp ôm cô lên.
Giang Điềm thuận theo anh, ngoan ngoãn tiến vào trong lòng Lục Minh Chu, đôi tay vòng qua cổ người đàn ông, ấm a ấm ức sụt sịt mũi bên tay anh.
Trong lòng Lục Minh Chu than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm mông Giang Điềm không khỏi tăng thêm chút lực.
Lục Minh Chu vào nhà, sau đó nhấc đùi phải đóng cửa lại, anh gian nan dùng cánh tay ấn công tắc mở đèn trong phòng, rồi ôm Giang Điềm đi đến phòng khách, lúc tới bên sô pha, Lục Minh Chu hơi cúi người thả Giang Điềm xuống trên sô pha, chợt thẳng người, như muốn xoay người đi.
Giang Điềm lập tức sốt sắng, cô vội vàng túm lấy góc áo của Lục Minh Chu, sắc mặt căng thẳng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Cô run rẩy nói xong một câu, trong mắt vẫn kín mít một tầng sương mù, cô cầu xin, giọng ngày càng nhỏ đi, “Anh đừng đi, Lục Minh Chu anh đừng đi được không?”
Lục Minh Chu vốn chỉ muốn đi lấy khăn ướt lau mặt cho Giang Điềm, cô nhóc khóc dữ quá, mắt mũi đỏ bừng, mặt như con mèo mướp, anh nhìn mà đau lòng. Nhưng với bộ dạng sợ hãi của Giang Điềm trước mắt, Lục Minh Chu đành ngồi xuống bên Giang Điềm, anh giơ bàn tay nhẹ ấn chóp mũi Giang Điềm, nói rất dịu dàng: “Đừng khóc, anh không đi đâu cả.”
Giang Điềm lúc này mới thả lỏng, cô cố gắng kéo khóe miệng, rất nghiêm túc mà nói: “Hôm nay em rất nhớ anh.” Cô cười mệt mỏi, “Lục Minh Chu… Em nhớ anh lắm đó.”
Trong mấy tiếng đồng hồ Giang Điềm bị ném ở Tây Sơn, những điều cô suy nghĩ nhiều nhất ngoại trừ An Tĩnh ra, còn có người đàn ông trước mặt, nghĩ tới vẻ lưu manh ban đầu của anh, rồi đến những tính xấu cùng cái tốt hiện giờ.
Lục Minh Chu hơi bật cười, anh ôm Giang Điềm vào trong lòng mình, để sườn Giang Điềm cạnh trên đùi, anh cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng vậy.”
Giang Điềm không muốn rời xa cái ôm của Lục Minh Chu, cô không ngừng lẩm bẩm tên anh, đến cuối cùng, cô mới mềm mại thêm vào một câu phía sau, “Em rất thích anh.”
Lòng Lục Minh Chu bỗng nhiên mềm nhũn, nhờ câu nói bày tỏ đơn giản này mà tất cả sợ hãi lúc tối vì Giang Điềm đều trở nên không đáng nói tới.
Im lặng một lúc lâu, anh gặt nửa sợi tóc bị nước mắt Giang Điềm thấm ướt ra sau tai cô gái, vẫn nói câu kia: “Anh cũng vậy.”
Anh nói rất chân thành, nhìn đăm đăm vào đôi mắt đẫm nước của Giang Điềm, Lục Minh Chu lại không nhịn được nói: “Ớt Nhỏ, em làm anh sợ gần chết, anh còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”
Lục Minh Chu còn chưa nói hết, Giang Điềm đã hơi ngẩng đầu lên, tiến tới hôn lên cánh môi Lục Minh Chu, chặn tất cả những lời còn lại của anh.
Khác với sự bá đạo của Lục Minh Chu, nụ hôn của cô ngây ngô, lại không có chút kỹ thuật nào, nhưng nụ hôn này lại làm Lục Minh Chu giật cả mình, mắt đen chăm chú khóa tại con ngươi ướt át của Giang Điềm, không dám động đậy.
Rốt cuộc thì Giang Điềm không hiểu tình yêu, lúc hôn môi vẫn mở to đôi mắt, chắc do cô gái hồi hộp hoặc ngượng ngùng mà tròng mắt cứ tròn xoe, hàng lông mi chớp chớp.
Bàn tay Lục Minh Chu dán bên hông Giang Điềm lại không chịu khống chế mà ngày càng nóng lên, quan hệ của anh với Giang Điềm từ trước đến nay là anh chủ động, hoặc là anh ngang ngược vô lý xâm chiếm, chưa từng có lần nào giống trước mắt, Giang Điềm nhiệt tình ôm hôn anh.
Lục Minh Chu cố hết sức chịu đựng, đáy mắt lại bùng lên một ngọn lửa đen, mỗi lần Giang Điềm ngây ngô khiêu khích đều làm nó càng thêm mãnh liệt, ngọn lửa bốc lên.
Tứ chi Lục Minh Chu nhất thời bị siết chặt, trong lòng khó chịu như bị trăm con kiến bò, còn Giang Điềm vẫn đang nỗ lực lấy lòng anh, cô dựa theo trí nhớ học bộ dáng của Lục Minh Chu, cẩn thận vươn đầu lưỡi ra, trước tiên mô tả theo cánh môi nhàn nhạt của người đàn ông, sau đó lại muốn cạy hàm răng anh tìm tòi vào bên trong.
Nhưng Lục Minh Chu dường như không phối hợp lắm, cũng không thể bảo là chủ động, Giang Điềm hôn anh ngượng ngùng như thế, anh vẫn chỉ thụ động nhận lấy.
Trong quá trình gian khổ cạy mở hàm răng, khớp hàm Lục Minh Chu vẫn cắn chặt, Giang Điềm thử vài lần cũng không thành công, cô lập tức thấy tủi thân, Giang Điềm không chút do dự lui người về sau, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Cảm giác ấm áp trên môi rời đi, Lục Minh Chu đột nhiên thấy mất hứng, anh cụp lông mi xuống, cũng thấy tủi thân, “Sao không hôn nữa?”
Giang Điềm vừa xấu hổ vừa bực mình, cô lườm Lục Minh Chu một cái, cẩn thận hỏi: “Có phải anh không thích đúng không?” Cô chớp mi, “Trước kia anh không như này…”
Mỗi lần Lục Minh Chu hôn đều như chó liếm cô thành một mặt đầy nước dãi mới miễn cưỡng buông cô ra, nhưng lần này anh không chủ động chút nào thậm chí cũng không phối hợp, Giang Điềm nghĩ thầm, nhưng cô không dám nói ra.
Cô đổi lời muốn nói mấy lần, đành phải ấm ức hỏi: “Lục Minh Chu… Có phải anh không thích em đúng không…”
Lục Minh Chu sửng sốt chốc lát, hoàn toàn không ngờ Giang Điềm sẽ thốt ra một câu như vậy, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của Giang Điềm, cô nhóc tuy rằng không nói hết câu, nhưng mọi cảm xúc lại viết rõ ràng trên mặt.
Lục Minh Chu nhất thời dở khóc dở cười, anh cố gắng nhẫn nhịn thế mà dưới con mắt Giang Điềm lại thành anh không yêu cô, có trời mới biết anh nhớ cô biết bao nhiêu… Muốn cô nhóc trong lòng làm người phụ nữ bé bỏng của anh rất nhiều.
Nhưng chính là Lục Minh Chu không dám, anh mới lừa gạt đem được Giang Điềm về nhà, anh không thể mong cầu nhiều hơn, dù anh có ý nghĩ không an phận cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh sợ không cẩn thận một cái sẽ dọa sợ Giang Điềm, vì thế anh cố gắng khống chế chính mình, đến hôn môi người yêu anh cũng mang theo vài phần cẩn thận.
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, trong lòng càng thêm tự ti, cô bĩu môi, lúng túng nói: “Lục Minh Chu anh đáng ghét! Thả em xuống!” Nói xong, cô thoát khỏi ngực Lục Minh Chu muốn xuống đất.
Tất nhiên Lục Minh Chu sẽ không theo ý cô, cánh tay vòng trên eo Giang Điềm thêm chặt, anh lại bật cười nói: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn.” Lục Minh Chu không nặng không nhẹ cụng trán mình vào trán Giang Điềm, anh cường điệu cảnh cáo: “Còn làm loạn nữa hiện tại anh liền làm em, em nói xem yêu hay không yêu?”
Giang Điềm: “…”
Lục Minh Chu không nhanh không chậm nói tiếp, cố tình câu chữ mập mờ, “Đến lúc đó nếu mấy ngày em không xuống được giường, em sẽ biết anh yêu em bao nhiêu.”
Anh cố ý dừng lại, “Nói như nào nhỉ… Yêu đến không dừng nổi, hiểu không?”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm không ngờ Lục Minh Chu lại đột nhiên nói ra câu như này, cô tức khắc đỏ mặt, không chút khí thế lườm Lục Minh Chu, chợt quy quy củ củ ngồi bất động trong lòng Lục Minh Chu.
Nhịn mãi, Giang Điềm mới thật nhỏ giọng khẽ rủa thầm, “Lục Minh Chu, đồ lưu manh, anh làm em phiền chết.” Rõ ràng cô nói rất chán ghét, nhưng trong câu chữ đều là đầy tình tứ.
Thế là Lục Minh Chu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ừm, thể lực anh rất tốt.”
Lúc trước Lục Minh Chu bị Giang Điềm chọc cho lòng ngứa ngáy, trước mắt lại bị Giang Điềm đánh lại, anh thực sự thấy oan uổng, liền cố ý trêu Giang Điềm.
Giang Điềm phản pháo lại, cô giả vờ tức giận: “… Tốt cái rắm! Anh què quặt!”
“Què cũng có mùa xuân.”
“…”
“Nếu em không tin, hiện tại chúng ra liền thử một lần?”
“Lục Minh Chu! Anh ——”
Giang Điềm bị đùa giỡn đến mặt đỏ tía tai, Lục Minh Chu thấy chuyển tốt liền tém bớt lại, đối mặt với Giang Điềm hồn xiêu phách lạc từ lúc mới vào nhà, Lục Minh Chu trừ đau lòng ra thì càng luống cuống nhiều hơn, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, Giang Điềm không chủ động nói, anh cũng không dám chủ động hỏi.
Anh luôn cảm thấy mình đã bị Giang Điềm thay đổi một cách vô thức, trong ấn tượng lần đó, lúc ấy anh lợi dụng tâm tư của Giang Điềm dành cho anh làm điều kiện trao đổi, không quan tâm mà vạch trần vết sẹo của Giang Điềm, Lục Minh Chu phải thừa nhận, trước kia là anh ích kỷ.
Mà trong tình cảm, xếp đầu là không được ích kỷ.
Anh phải làm bạn đồng hành cùng cô, an ủi cô, làm cô vui vẻ, có lẽ những thứ này cộng lại liền có thể đạt được tín nhiệm lẫn nhau, và khi có được sự tin tưởng thì sẽ mang đến sự thẳng thắn, rồi sau đó tới cảnh giới cao nhất, là sự thân mật khăng khít.
Giang Điềm vẫn không nói gì đến chuyện ngày hôm nay, cô liên tục bóp cánh tay Lục Minh Chu, trong miệng lẩm bẩm nói xấu Lục Minh Chu.
Trong lòng Lục Minh Chu vừa chua vừa ngọt, anh cúi đầu chủ động hôn lên cánh môi Giang Điềm, liếm liếm bên môi cô gái, đến lúc một câu mắng anh lưu manh Giang Điềm cũng không nói ra được, Lục Minh Chu mới chưa đã thèm mà buông cô ra.
Trên người Giang Điềm chỉ mặc một bộ váy cúp ngực nhỏ, vẫn là mặc bộ ban ngày ở Thành Niệm, tình huống lúc ấy khẩn cấp, cô chưa kịp thay đồ.
Lăn lộn hết cả buổi tối, váy bị tụt xuống, bộ ngực sữa nửa lộ ra, nhất thời sắc xuân vô hạn, Lục Minh Chu hôn Giang Điềm xong mới bất giác liếc mắt đến, trong lòng Lục Minh Chu lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, để cho bản thân đỡ đau khổ, Lục Minh Chu vội vàng ga-lăng vươn tay kéo cái váy nhỏ lên trên, ngoài miệng lại vẫn không nhịn được mà trêu chọc Giang Điềm, “Ớt Nhỏ, quần áo không mặc cho đàng hoàng, là muốn câu dẫn anh, dụ anh phạm tội sao?”
Anh cười trầm thấp, nói rất trôi chảy, “Hóa ra Ớt Nhỏ nhà ta chủ động như vậy ư…” Anh tấm tắc hai tiếng, cường điệu nói: “Thôi xong rồi, anh không chịu nổi nữa! Ớt cay hôm nay phải bị ớt xanh xào thịt!”
Giang Điềm: “…”
Lục Minh Chu nhắc tới như vậy, Giang Điềm cuống quít cúi đầu, bởi vì chiếc váy nhỏ đang mặc, cô chỉ dán mỗi miếng dán ngực, giờ phút này ngón tay Lục Minh Chu đang cách vật thể không xác định mấy centimet, thay cô kéo váy lên, Giang Điềm lập tức đỏ mặt, cô vội vàng che ngực, hấp tấp nói: “A a a a để tự em làm! Anh đừng động đậy!”
Lục Minh Chu nghe lời, động tác tay ngừng lại, anh biết rõ vẫn còn cố hỏi: “Tại sao? Anh giúp em không được sao?”
Giang Điềm xấu hổ, cực kỳ thành thật nói: “Em ngại! Lục Minh Chu em rất xấu hổ mà!”
Lục Minh Chu nghe đến lần thứ hai thì cười nói: “Trước kia lúc em nhìn của anh rất vui vẻ, kích động đến chảy cả máu mũi, quên rồi sao?”
Giang Điềm không nghĩ Lục Minh Chu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô nhất thời không có gì để cãi lại, đành phải rất không có sức thuyết phục nói: “Em là con gái! Da mặt rất mỏng!”
Giang Điềm cứ tưởng Lục Minh Chu sẽ bỏ qua cho cô, ai ngờ người này hiếu thắng đến mức đã hoàn toàn không cầu sinh dục, bỗng nhiên nhìn cô cười xấu xa, “Anh là con trai! Da mặt cũng rất mỏng!”
Giang Điềm: “…”
Hai người náo loạn một hồi, Lục Minh Chu không mặt mũi đùa giỡn cô, Giang Điềm bị trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, liên tiếp thua trận.
Nhưng chính là bất tri bất giác trong lúc hỗn độn này, cảm xúc mịt mù trong ngày của Giang Điềm đã bị cơn gió dịu dàng của Lục Minh Chu quét đi sạch banh, cô sợ, Lục Minh Chu sẽ nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh cô, cô đau khổ, Lục Minh Chu sẽ đổi cách kiên nhẫn dỗ dành cô một lần lại một lần. Giang Điềm cảm thấy xứng đáng, bất luận từ nay về sau có ra sao, cô cũng cảm thấy đáng giá.
Cuối cùng, cả người Giang Điềm hoàn toàn thả lỏng trở lại, áp lực một ngày mệt mỏi liền lộ rõ, Lục Minh Chu hôn chóp mũi Giang Điềm, đau lòng hỏi: “Ngâm mình tắm nước nóng đi, ban đêm sẽ ngủ ngon hơn.”
Giang Điềm thuận theo gật đầu, nhưng lại mỏi mệt đến ngón tay cũng không muốn động chút nào, thế là chỉ ồm ồm nói: “Em mệt lắm… Không tắm được nữa.”
Lục Minh Chu không có cách nào với Giang Điềm, anh lại lần nữa ôm Giang Điềm đứng dậy từ sô pha, khuỷu tay đỡ mông Giang Điềm. Giang Điềm là thật sự lười cử động, Lục Minh Chu làm gì cô cũng phối hợp theo đó, cô dựa sát vào trong ngực Lục Minh Chu.
Suốt cả buổi tối, Lục Minh Chu chưa hỏi câu nào, ngược lại Giang Điềm lại có vài phần không chắc chắn, cô do dự lúc lâu, vẫn không nhịn được khẽ hỏi: “Anh không hỏi gì em sao?”
Cô nói một câu mơ hồ, nhưng Lục Minh Chu lập tức hiểu được ý Giang Điềm, đầu gối anh vừa mở cửa phòng ngủ vừa dịu dàng nói: “Giang Điềm, anh chờ em nói với anh, em không muốn nói, anh sẽ không hỏi.”
Giang Điềm lập tức ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cô đành quyến luyến rúc đầu cọ cọ vào cổ Lục Minh Chu, mềm mại lẩm bẩm một câu: “Anh tốt thật —” Âm cuối thật dài, cô cảm khái. “Lục Minh Chu anh thật tốt.”
Lục Minh Chu người này, rất dễ tự đắc, là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ, Giang Điềm khen một câu như vậy, anh liền thuận theo xuống một bậc thang, cười nói: “Ớt Nhỏ, anh còn tốt đến mức có thể giúp em tắm rửa nha.”
“…”
“Em có muốn trải nghiệm một chút không? Siêu cấp thoải mái!”
“…”
Đèn chùm hoa mộc lan treo cao trên trần, chùm ánh sáng ấm áp hắt xuống làm nổi bật sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của người đàn ông, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ hành lang chói lọi như ban ngày.
Lục Minh Chu liếc mắt một cái đã thấy Giang Điềm cách đó mấy mét, cô ngồi xổm trên mặt đất, co ro thành một cục nho nhỏ, tóc dài rũ xuống che khuất gò má, đôi tay ôm lấy chân, mặt chôn thật sâu giữa hai chân.
Xác nhận Giang Điềm không có việc gì, bước chân Lục Minh Chu không khỏi dừng lại, anh thở phào một hơi nhẽ nhõm, trái tim lo lắng thấp thỏm bị bóp chặt lơ lửng giữa không trung suốt dọc đường đi cuối cùng cũng bĩnh tĩnh lại, được xoa dịu nhè nhẹ.
Giống như nghe được tiếng động truyền đến từ đầu hành lang, Giang Điềm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bóng dáng Lục Minh Chu, Giang Điềm lập tức chống hai chân đứng lên một cách gian nan, đôi mắt phản chiếu tia hy vọng, lông mi chớp chớp chợt hốc mắt đỏ lên, cô nức nở khóc kêu lên một cách đáng thương, “Lục Minh Chu ——”
Hô hấp Lục Minh Chu đột nhiên cứng lại, trái tim mới bình tĩnh lại vì một tiếng gọi tủi thân của Giang Điềm mà đau đến gần như chết lặng.
Anh vội vàng bước nhanh tới chỗ Giang Điềm, cánh tay dài duỗi ra, Lục Minh Chu trực tiếp kéo Giang Điềm vào trong ngực, ôm cô gái gắt gao, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Giang Điềm, cố gắng an ủi cô, một lúc sau, Lục Minh Chu dán môi bên tai Giang Điềm, căng thẳng mà vững vàng nói: “Không sao, đừng sợ Giang Điềm, anh ở đây.”
Giang Điềm dính sát vào ngực Lục Minh Chu, đôi tay cô vòng quanh thắt lưng Lục Minh Chu, lòng chua sót bị cô mạnh mẽ áp xuống lúc trước vì cái ôm ấm áp của Lục Minh Chu mà nước mắt lại lần nữa phun ra như suối.
Cô khóc, ôm Lục Minh Chu khóc không tiếng động, sụt sùi thở không ra hơi, cô liền không nói lý chùi hết tất cả nước mắt nước mũi lên người Lục Minh Chu, hai cánh tay lại không nhịn được càng ôm quanh người anh chặt hơn.
Khóe mắt đuôi mày Lục Minh Chu tràn đầy đau lòng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng làm ướt nhẹp áo sơ mi của anh, cái lạnh thấm vào da, làm gan anh như muốn nứt ra.
Giờ khắc này chỉ cần Giang Điềm không khóc nữa, Lục Minh Chu nguyện ý làm tất cả, cho dù anh chết, cũng có sao?
Không biết đã qua bao lâu, cảm xúc của Giang Điềm dần dần nguôi ngoai, có lẽ cô khóc mệt rồi, gò má vùi vào trong ngực Lục Minh Chu quyến luyến cọ sát, Lục Minh Chu cúi đầu theo tư thế của Giang Điềm, cằm đặt trên đỉnh đầu Giang Điềm cọ cọ, an ủi không tiếng động.
Hành lang đêm khuya, tuy rằng ít khi có người qua lại, nhưng không phải không có ai, cứ đứng mãi ở cửa cũng không phải cách, Lục Minh Chu ấn nút mở cửa, tay trái bó bột của anh hai ngày nữa mới có thể đi tháo, anh liền dùng tay phải với xuống tách cánh mông Giang Điềm trực tiếp ôm cô lên.
Giang Điềm thuận theo anh, ngoan ngoãn tiến vào trong lòng Lục Minh Chu, đôi tay vòng qua cổ người đàn ông, ấm a ấm ức sụt sịt mũi bên tay anh.
Trong lòng Lục Minh Chu than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm mông Giang Điềm không khỏi tăng thêm chút lực.
Lục Minh Chu vào nhà, sau đó nhấc đùi phải đóng cửa lại, anh gian nan dùng cánh tay ấn công tắc mở đèn trong phòng, rồi ôm Giang Điềm đi đến phòng khách, lúc tới bên sô pha, Lục Minh Chu hơi cúi người thả Giang Điềm xuống trên sô pha, chợt thẳng người, như muốn xoay người đi.
Giang Điềm lập tức sốt sắng, cô vội vàng túm lấy góc áo của Lục Minh Chu, sắc mặt căng thẳng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Cô run rẩy nói xong một câu, trong mắt vẫn kín mít một tầng sương mù, cô cầu xin, giọng ngày càng nhỏ đi, “Anh đừng đi, Lục Minh Chu anh đừng đi được không?”
Lục Minh Chu vốn chỉ muốn đi lấy khăn ướt lau mặt cho Giang Điềm, cô nhóc khóc dữ quá, mắt mũi đỏ bừng, mặt như con mèo mướp, anh nhìn mà đau lòng. Nhưng với bộ dạng sợ hãi của Giang Điềm trước mắt, Lục Minh Chu đành ngồi xuống bên Giang Điềm, anh giơ bàn tay nhẹ ấn chóp mũi Giang Điềm, nói rất dịu dàng: “Đừng khóc, anh không đi đâu cả.”
Giang Điềm lúc này mới thả lỏng, cô cố gắng kéo khóe miệng, rất nghiêm túc mà nói: “Hôm nay em rất nhớ anh.” Cô cười mệt mỏi, “Lục Minh Chu… Em nhớ anh lắm đó.”
Trong mấy tiếng đồng hồ Giang Điềm bị ném ở Tây Sơn, những điều cô suy nghĩ nhiều nhất ngoại trừ An Tĩnh ra, còn có người đàn ông trước mặt, nghĩ tới vẻ lưu manh ban đầu của anh, rồi đến những tính xấu cùng cái tốt hiện giờ.
Lục Minh Chu hơi bật cười, anh ôm Giang Điềm vào trong lòng mình, để sườn Giang Điềm cạnh trên đùi, anh cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng vậy.”
Giang Điềm không muốn rời xa cái ôm của Lục Minh Chu, cô không ngừng lẩm bẩm tên anh, đến cuối cùng, cô mới mềm mại thêm vào một câu phía sau, “Em rất thích anh.”
Lòng Lục Minh Chu bỗng nhiên mềm nhũn, nhờ câu nói bày tỏ đơn giản này mà tất cả sợ hãi lúc tối vì Giang Điềm đều trở nên không đáng nói tới.
Im lặng một lúc lâu, anh gặt nửa sợi tóc bị nước mắt Giang Điềm thấm ướt ra sau tai cô gái, vẫn nói câu kia: “Anh cũng vậy.”
Anh nói rất chân thành, nhìn đăm đăm vào đôi mắt đẫm nước của Giang Điềm, Lục Minh Chu lại không nhịn được nói: “Ớt Nhỏ, em làm anh sợ gần chết, anh còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”
Lục Minh Chu còn chưa nói hết, Giang Điềm đã hơi ngẩng đầu lên, tiến tới hôn lên cánh môi Lục Minh Chu, chặn tất cả những lời còn lại của anh.
Khác với sự bá đạo của Lục Minh Chu, nụ hôn của cô ngây ngô, lại không có chút kỹ thuật nào, nhưng nụ hôn này lại làm Lục Minh Chu giật cả mình, mắt đen chăm chú khóa tại con ngươi ướt át của Giang Điềm, không dám động đậy.
Rốt cuộc thì Giang Điềm không hiểu tình yêu, lúc hôn môi vẫn mở to đôi mắt, chắc do cô gái hồi hộp hoặc ngượng ngùng mà tròng mắt cứ tròn xoe, hàng lông mi chớp chớp.
Bàn tay Lục Minh Chu dán bên hông Giang Điềm lại không chịu khống chế mà ngày càng nóng lên, quan hệ của anh với Giang Điềm từ trước đến nay là anh chủ động, hoặc là anh ngang ngược vô lý xâm chiếm, chưa từng có lần nào giống trước mắt, Giang Điềm nhiệt tình ôm hôn anh.
Lục Minh Chu cố hết sức chịu đựng, đáy mắt lại bùng lên một ngọn lửa đen, mỗi lần Giang Điềm ngây ngô khiêu khích đều làm nó càng thêm mãnh liệt, ngọn lửa bốc lên.
Tứ chi Lục Minh Chu nhất thời bị siết chặt, trong lòng khó chịu như bị trăm con kiến bò, còn Giang Điềm vẫn đang nỗ lực lấy lòng anh, cô dựa theo trí nhớ học bộ dáng của Lục Minh Chu, cẩn thận vươn đầu lưỡi ra, trước tiên mô tả theo cánh môi nhàn nhạt của người đàn ông, sau đó lại muốn cạy hàm răng anh tìm tòi vào bên trong.
Nhưng Lục Minh Chu dường như không phối hợp lắm, cũng không thể bảo là chủ động, Giang Điềm hôn anh ngượng ngùng như thế, anh vẫn chỉ thụ động nhận lấy.
Trong quá trình gian khổ cạy mở hàm răng, khớp hàm Lục Minh Chu vẫn cắn chặt, Giang Điềm thử vài lần cũng không thành công, cô lập tức thấy tủi thân, Giang Điềm không chút do dự lui người về sau, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Cảm giác ấm áp trên môi rời đi, Lục Minh Chu đột nhiên thấy mất hứng, anh cụp lông mi xuống, cũng thấy tủi thân, “Sao không hôn nữa?”
Giang Điềm vừa xấu hổ vừa bực mình, cô lườm Lục Minh Chu một cái, cẩn thận hỏi: “Có phải anh không thích đúng không?” Cô chớp mi, “Trước kia anh không như này…”
Mỗi lần Lục Minh Chu hôn đều như chó liếm cô thành một mặt đầy nước dãi mới miễn cưỡng buông cô ra, nhưng lần này anh không chủ động chút nào thậm chí cũng không phối hợp, Giang Điềm nghĩ thầm, nhưng cô không dám nói ra.
Cô đổi lời muốn nói mấy lần, đành phải ấm ức hỏi: “Lục Minh Chu… Có phải anh không thích em đúng không…”
Lục Minh Chu sửng sốt chốc lát, hoàn toàn không ngờ Giang Điềm sẽ thốt ra một câu như vậy, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của Giang Điềm, cô nhóc tuy rằng không nói hết câu, nhưng mọi cảm xúc lại viết rõ ràng trên mặt.
Lục Minh Chu nhất thời dở khóc dở cười, anh cố gắng nhẫn nhịn thế mà dưới con mắt Giang Điềm lại thành anh không yêu cô, có trời mới biết anh nhớ cô biết bao nhiêu… Muốn cô nhóc trong lòng làm người phụ nữ bé bỏng của anh rất nhiều.
Nhưng chính là Lục Minh Chu không dám, anh mới lừa gạt đem được Giang Điềm về nhà, anh không thể mong cầu nhiều hơn, dù anh có ý nghĩ không an phận cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh sợ không cẩn thận một cái sẽ dọa sợ Giang Điềm, vì thế anh cố gắng khống chế chính mình, đến hôn môi người yêu anh cũng mang theo vài phần cẩn thận.
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, trong lòng càng thêm tự ti, cô bĩu môi, lúng túng nói: “Lục Minh Chu anh đáng ghét! Thả em xuống!” Nói xong, cô thoát khỏi ngực Lục Minh Chu muốn xuống đất.
Tất nhiên Lục Minh Chu sẽ không theo ý cô, cánh tay vòng trên eo Giang Điềm thêm chặt, anh lại bật cười nói: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn.” Lục Minh Chu không nặng không nhẹ cụng trán mình vào trán Giang Điềm, anh cường điệu cảnh cáo: “Còn làm loạn nữa hiện tại anh liền làm em, em nói xem yêu hay không yêu?”
Giang Điềm: “…”
Lục Minh Chu không nhanh không chậm nói tiếp, cố tình câu chữ mập mờ, “Đến lúc đó nếu mấy ngày em không xuống được giường, em sẽ biết anh yêu em bao nhiêu.”
Anh cố ý dừng lại, “Nói như nào nhỉ… Yêu đến không dừng nổi, hiểu không?”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm không ngờ Lục Minh Chu lại đột nhiên nói ra câu như này, cô tức khắc đỏ mặt, không chút khí thế lườm Lục Minh Chu, chợt quy quy củ củ ngồi bất động trong lòng Lục Minh Chu.
Nhịn mãi, Giang Điềm mới thật nhỏ giọng khẽ rủa thầm, “Lục Minh Chu, đồ lưu manh, anh làm em phiền chết.” Rõ ràng cô nói rất chán ghét, nhưng trong câu chữ đều là đầy tình tứ.
Thế là Lục Minh Chu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ừm, thể lực anh rất tốt.”
Lúc trước Lục Minh Chu bị Giang Điềm chọc cho lòng ngứa ngáy, trước mắt lại bị Giang Điềm đánh lại, anh thực sự thấy oan uổng, liền cố ý trêu Giang Điềm.
Giang Điềm phản pháo lại, cô giả vờ tức giận: “… Tốt cái rắm! Anh què quặt!”
“Què cũng có mùa xuân.”
“…”
“Nếu em không tin, hiện tại chúng ra liền thử một lần?”
“Lục Minh Chu! Anh ——”
Giang Điềm bị đùa giỡn đến mặt đỏ tía tai, Lục Minh Chu thấy chuyển tốt liền tém bớt lại, đối mặt với Giang Điềm hồn xiêu phách lạc từ lúc mới vào nhà, Lục Minh Chu trừ đau lòng ra thì càng luống cuống nhiều hơn, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, Giang Điềm không chủ động nói, anh cũng không dám chủ động hỏi.
Anh luôn cảm thấy mình đã bị Giang Điềm thay đổi một cách vô thức, trong ấn tượng lần đó, lúc ấy anh lợi dụng tâm tư của Giang Điềm dành cho anh làm điều kiện trao đổi, không quan tâm mà vạch trần vết sẹo của Giang Điềm, Lục Minh Chu phải thừa nhận, trước kia là anh ích kỷ.
Mà trong tình cảm, xếp đầu là không được ích kỷ.
Anh phải làm bạn đồng hành cùng cô, an ủi cô, làm cô vui vẻ, có lẽ những thứ này cộng lại liền có thể đạt được tín nhiệm lẫn nhau, và khi có được sự tin tưởng thì sẽ mang đến sự thẳng thắn, rồi sau đó tới cảnh giới cao nhất, là sự thân mật khăng khít.
Giang Điềm vẫn không nói gì đến chuyện ngày hôm nay, cô liên tục bóp cánh tay Lục Minh Chu, trong miệng lẩm bẩm nói xấu Lục Minh Chu.
Trong lòng Lục Minh Chu vừa chua vừa ngọt, anh cúi đầu chủ động hôn lên cánh môi Giang Điềm, liếm liếm bên môi cô gái, đến lúc một câu mắng anh lưu manh Giang Điềm cũng không nói ra được, Lục Minh Chu mới chưa đã thèm mà buông cô ra.
Trên người Giang Điềm chỉ mặc một bộ váy cúp ngực nhỏ, vẫn là mặc bộ ban ngày ở Thành Niệm, tình huống lúc ấy khẩn cấp, cô chưa kịp thay đồ.
Lăn lộn hết cả buổi tối, váy bị tụt xuống, bộ ngực sữa nửa lộ ra, nhất thời sắc xuân vô hạn, Lục Minh Chu hôn Giang Điềm xong mới bất giác liếc mắt đến, trong lòng Lục Minh Chu lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, để cho bản thân đỡ đau khổ, Lục Minh Chu vội vàng ga-lăng vươn tay kéo cái váy nhỏ lên trên, ngoài miệng lại vẫn không nhịn được mà trêu chọc Giang Điềm, “Ớt Nhỏ, quần áo không mặc cho đàng hoàng, là muốn câu dẫn anh, dụ anh phạm tội sao?”
Anh cười trầm thấp, nói rất trôi chảy, “Hóa ra Ớt Nhỏ nhà ta chủ động như vậy ư…” Anh tấm tắc hai tiếng, cường điệu nói: “Thôi xong rồi, anh không chịu nổi nữa! Ớt cay hôm nay phải bị ớt xanh xào thịt!”
Giang Điềm: “…”
Lục Minh Chu nhắc tới như vậy, Giang Điềm cuống quít cúi đầu, bởi vì chiếc váy nhỏ đang mặc, cô chỉ dán mỗi miếng dán ngực, giờ phút này ngón tay Lục Minh Chu đang cách vật thể không xác định mấy centimet, thay cô kéo váy lên, Giang Điềm lập tức đỏ mặt, cô vội vàng che ngực, hấp tấp nói: “A a a a để tự em làm! Anh đừng động đậy!”
Lục Minh Chu nghe lời, động tác tay ngừng lại, anh biết rõ vẫn còn cố hỏi: “Tại sao? Anh giúp em không được sao?”
Giang Điềm xấu hổ, cực kỳ thành thật nói: “Em ngại! Lục Minh Chu em rất xấu hổ mà!”
Lục Minh Chu nghe đến lần thứ hai thì cười nói: “Trước kia lúc em nhìn của anh rất vui vẻ, kích động đến chảy cả máu mũi, quên rồi sao?”
Giang Điềm không nghĩ Lục Minh Chu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô nhất thời không có gì để cãi lại, đành phải rất không có sức thuyết phục nói: “Em là con gái! Da mặt rất mỏng!”
Giang Điềm cứ tưởng Lục Minh Chu sẽ bỏ qua cho cô, ai ngờ người này hiếu thắng đến mức đã hoàn toàn không cầu sinh dục, bỗng nhiên nhìn cô cười xấu xa, “Anh là con trai! Da mặt cũng rất mỏng!”
Giang Điềm: “…”
Hai người náo loạn một hồi, Lục Minh Chu không mặt mũi đùa giỡn cô, Giang Điềm bị trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, liên tiếp thua trận.
Nhưng chính là bất tri bất giác trong lúc hỗn độn này, cảm xúc mịt mù trong ngày của Giang Điềm đã bị cơn gió dịu dàng của Lục Minh Chu quét đi sạch banh, cô sợ, Lục Minh Chu sẽ nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh cô, cô đau khổ, Lục Minh Chu sẽ đổi cách kiên nhẫn dỗ dành cô một lần lại một lần. Giang Điềm cảm thấy xứng đáng, bất luận từ nay về sau có ra sao, cô cũng cảm thấy đáng giá.
Cuối cùng, cả người Giang Điềm hoàn toàn thả lỏng trở lại, áp lực một ngày mệt mỏi liền lộ rõ, Lục Minh Chu hôn chóp mũi Giang Điềm, đau lòng hỏi: “Ngâm mình tắm nước nóng đi, ban đêm sẽ ngủ ngon hơn.”
Giang Điềm thuận theo gật đầu, nhưng lại mỏi mệt đến ngón tay cũng không muốn động chút nào, thế là chỉ ồm ồm nói: “Em mệt lắm… Không tắm được nữa.”
Lục Minh Chu không có cách nào với Giang Điềm, anh lại lần nữa ôm Giang Điềm đứng dậy từ sô pha, khuỷu tay đỡ mông Giang Điềm. Giang Điềm là thật sự lười cử động, Lục Minh Chu làm gì cô cũng phối hợp theo đó, cô dựa sát vào trong ngực Lục Minh Chu.
Suốt cả buổi tối, Lục Minh Chu chưa hỏi câu nào, ngược lại Giang Điềm lại có vài phần không chắc chắn, cô do dự lúc lâu, vẫn không nhịn được khẽ hỏi: “Anh không hỏi gì em sao?”
Cô nói một câu mơ hồ, nhưng Lục Minh Chu lập tức hiểu được ý Giang Điềm, đầu gối anh vừa mở cửa phòng ngủ vừa dịu dàng nói: “Giang Điềm, anh chờ em nói với anh, em không muốn nói, anh sẽ không hỏi.”
Giang Điềm lập tức ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cô đành quyến luyến rúc đầu cọ cọ vào cổ Lục Minh Chu, mềm mại lẩm bẩm một câu: “Anh tốt thật —” Âm cuối thật dài, cô cảm khái. “Lục Minh Chu anh thật tốt.”
Lục Minh Chu người này, rất dễ tự đắc, là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ, Giang Điềm khen một câu như vậy, anh liền thuận theo xuống một bậc thang, cười nói: “Ớt Nhỏ, anh còn tốt đến mức có thể giúp em tắm rửa nha.”
“…”
“Em có muốn trải nghiệm một chút không? Siêu cấp thoải mái!”
“…”