Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 42



Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
~ Tiểu Hi, là mẹ đây. ~
Nhị Bàn nghĩ quá hay, quá hoàn hảo.
Cậu ta sẽ trở thành người có nhiều fan nhất WKY, đồng thời cũng là người biết rõ nhất tất cả drama và sẽ bước lên con đường đỉnh cao đời người.
Nhưng, bước đầu tiên đã dẫm phải hố.
Ừm, cái bóng khổng lồ đã bán đứng cậu ta.
Thẩm Hi cảnh giác mà thay đổi giao diện điện thoại, xoay người, vừa hay đụng phải đôi mắt sáng lấp lánh của Nhị Bàn.
Lại còn chớp chớp vài cái.
"Cậu đang xem cái gì mà thần bí thế."
Thẩm Hi tắt màn hình rồi đặt điện thoại lên đùi, biểu cảm đờ đẫn, giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Nhị Bàn tặc lưỡi, vừa giả vờ quan tâm Thẩm Hi, vừa lại sáp lại gần để dòm ngó điện thoại của Thẩm Hi.
"Hahaha, cậu cứ giấu đi, đằng nào tôi chả biết hết."
Tiếng cười ngạo mạn của Nhị Bàn đột ngột dừng lại.
Cậu ta nhìn những quảng cáo khiêu dâm liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại của Thẩm Hi với vẻ mặt xấu hổ và bối rối, rồi chán nản nhét điện thoại vào túi của Thẩm Hi trước khuôn mặt đen như đít nồi của anh.
Cậu ta cười một cách lúng túng.
"Đàn ông mà, tôi đều hiểu hết."
"Hay là cậu đến chỗ tôi??" Nhị Bàn cố bày ra dáng vẻ chính trực, "E hèm, trao đổi tài nguyên, thật là thú vị."
"Hạnh phúc riêng không tốt bằng hạnh phúc của tất cả mọi người!!" Tư duy của Nhị Bàn tuy ngớ ngẩn nhưng cũng rất có lý.
Vì ấn nhầm một quảng cáo mà Thẩm Hi rơi vào trầm mặc, nhìn quảng cáo hình phụ nữ khỏa thân đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại.
Vấn đề đến rồi. Nên để bọn họ nghĩ rằng anh đang xem quảng cáo khiêu dâm, hay để bọn họ biết được rằng anh đang xem 《Dạy bạn vài chiêu theo đuổi người mình thích một cách nhanh chóng, mà người bình thường sẽ không nói với bạn!! Bí mật của đàn ông!!》, cái nào càng đáng tin hơn.
Thẩm Hi nhìn Nhị Bàn đang cười ngượng nghịu trước mặt.
Anh lạnh lùng nhếch lên khóe môi.
Chậc.
Vẫn là đập chết tên mập này đáng tin hơn.
: )
Sau khi Nhị Bàn bị Thẩm Hi đàn áp một cách tàn nhẫn, thì cái đuôi dựng lên vì giành chức vô địch tại giải đấu mùa xuân cuối cùng cũng rụt lại.
Cậu ta chơi game một cách đáng thương, nhưng ánh mắt lại không ngừng quét qua mọi người trong đội với dáng vẻ oán giận.
Phẫn nộ vì Thẩm Hi tàn nhẫn phá hoại, hận đội trưởng vì im lặng không nói, giận Cơ Trưởng vì ngồi yên không can ngăn, ngay cả Vu Thần cũng bởi vì năng lực quản lý kém mà nhận được ánh mắt oán hận của cậu ta.
Vu Thần không chịu nổi nữa, rùng mình, nổi da gà: "Chăm chỉ huấn luyện đi. Giải đấu Mùa Xuân đã kết thúc, chả mấy mà tới giải đấu Mùa Hè? Các cậu dùng cúp vô địch Giải Mùa Xuân làm tấm kim bài miễn tử lâu như vậy rồi, chưa đủ sao? Đặc biệt là cậu!"
Vu Thần dùng ánh mắt hung hăng nhìn Nhị Bàn: "Cậu chỉ là quá nhàn rỗi nên mới có thời gian để diễn kịch! Nếu còn tiếp tục thì mở live đi, kiếm thêm thu nhập!!"
"Thu nhập từ livestream sẽ vào túi riêng của cậu ta" Cơ Trưởng giơ tay, nói nhỏ
"Vậy thì tham gia sự kiện!!" Vu Thần quyết liệt.
"Một số nhà sản xuất đang đàm phán hợp đồng với chúng ta và yêu cầu các cậu lên nền tảng!!! Nhiều tiền như vậy mà tôi còn từ chối, chỉ vì tôi sợ nó sẽ làm xáo trộn trạng thái thi đấu của mấy người. Nhị Bàn phởn như thế chắc chắn rất thích hợp."
Trong chốc lát, Nhị Bàn liền trở nên buồn bã.
Nhưng mà lần này còn đợi cậu ta tự từ chối, đội trưởng Nhan Phương luyện binh nãy giờ, nghiêm túc nói: "Chúng ta còn phải tham gia MSI, giải đấu giữa mùa giải, không còn nhiều thời gian đâu."
Vu Thần đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng tỉnh lại. "Chuyện này tôi đã hoàn toàn quên mất rồi. Vé máy bay tôi đã mua rồi, các cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi!!!"
Mọi người trông như sắp ngất đi.
Anh Vu ơi là anh Vu, giải đấu giữa mùa giải bắt đầu vào ngày 8, hôm nay đã là ngày 3 rồi.
Anh thật sự đáng sợ như thế à, quá giống phim ma.
Thực ra, vấn đề này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho việc Vu Thần vì đã quên. Giải đấu giữa mùa giải là sự kiện quốc tế được Riot Games bổ sung vào năm nay, chưa đội nào từng tham gia, vậy nên quên là điều rất bình thường.
Nhưng như vậy, cũng không thể phủ nhận mức độ đặc sắc của sự kiện này.
Mid-Season Invitational là một sự kiện quốc tế. Chỉ những nhà vô địch mùa xuân của mỗi hạng đấu mới đủ điều kiện được mời tham gia, tức là các nhà vô địch LCS Châu Âu, LCK Hàn Quốc, LMS Đài Loan, LPL Trung Quốc Đại Lục, LCS Bắc Mỹ và Wild Card II [1]. Tổng cộng có sáu đội tham gia cuộc thi.
Sáu đội mạnh nhất ở giải mùa xuân toàn cầu cạnh tranh để giành chức vô địch mạnh nhất.
Bạn có thể tưởng tượng nó khó khăn như thế nào.
Và vì kết quả không ảnh hưởng gì đến trận chung kết S-series nên chắc chắn đây chỉ là cuộc cạnh tranh sức mạnh thuần túy giữa các đội, thể thức đấu loại trực tiếp cũng đã thu hút rất nhiều sự chú ý đến trận đấu này.
Với tư cách là nhà vô địch giải mùa xuân, đội WKY xứng đáng đại diện cho LPL tham gia giải đấu.
Vậy nên, Thẩm Hi vừa tỏ tình xong đã phải xa cách .
Không đúng, khoảng cách giữa hai người là hai quốc gia.
Đương nhiên, Thẩm Hi không hề lo lắng.
Anh biết bản thân quá đột ngột, phải cho Tằng Phan thời gian để thích ứng.
Trên thực tế, suy nghĩ của Thẩm Hi cũng không sai.
Tằng Phan quả thực cần thời gian, nhưng những người hâm mộ đáng yêu của Thẩm Hi vẫn cho phép anh thành công xâm nhập vào cuộc sống của Tằng Phan.
Tận dụng mọi cơ hội. [2]
Mặc dù họ đang ở Hoa Kỳ, nhưng họ vẫn hiện diện mạnh mẽ mọi lúc mọi nơi ở Trung Quốc.
Hôm nay, bọn họ đi ăn ở đâu?
Hôm nay, bọn họ đều ở quán internet chơi game nguyên một ngày.
Hôm nay, mọi người đều muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, nên đã ăn sạch lọ tương ớt Lão Can Ma mà Nhị Bàn đem sang, xém chút khiến Nhị Bàn tức phát khóc.
Hôm nay, trạng thái của bọn họ rất tốt, còn tổ chức đấu luyện với đội Đài Loan.
Đương nhiên, đội WKY thắng.
Thậm chí còn có những suy đoán về việc đội WKY mặc gì hàng ngày khi ra ngoài, cỡ áo polo là XL hay XXL và thương hiệu là Puma hay Nike.
Thực ra, nếu họ biết Nhị Bàn vừa mua nó ở một cửa hàng ven đường, liệu họ có sụp đổ không.
Nhưng chắc cũng không đau lòng bằng việc họ biết rằng sự yêu thích của họ dành cho thần tượng, đã thành công trong việc hỗ trợ chuyện tình yêu của anh.
Thật buồn khi nghĩ về nó.
╭(╯^╰)╮
Có một đoạn thời gian, tần suất đội WKY xuất hiện trên các bản tin về thể thao điện tử còn nhiều hơn so với khi tham gia các giải đấu trong nước. Cũng vì sự góp mặt trong giải đấu quốc tế lần này này, nên người hâm mộ càng lúc càng nhiều hơn.
*
Tằng Phan đã suy nghĩ rất lâu rằng có nên chấp nhận hay không. Tất nhiên, bản thân cô cũng thấy bối rối và không thể quyết định được.
Vốn dĩ cô cực kỳ khẳng định rằng giữa mình và Thẩm Hi hoàn toàn không có khả năng, tuy cô vẫn chưa nắm chắc công việc kinh doanh của gia đình, cũng như chưa thay đổi hoàn toàn tình thế bất lợi của phụ nữ ở nơi làm việc, ngay cả câu lạc bộ thể thao điện tử QUEEN cũng vừa mới thành lập chưa lâu. Nhưng bản thân cô biết rõ, yêu đương với một người không có tình cảm là một việc rất khó khăn, chứ đừng nói đến liên hôn.
Giọng điệu phiền não của bố khiến sự tin tưởng của Tằng Phan suốt mấy chục năm nay bị đổ bể.
Bố mẹ không cần cô phải bỏ ra bất cứ điều gì, bọn họ chỉ cần cô sống thật hạnh phúc.
Vậy hạnh phúc là gì?
Liệu Thẩm Hi có thể khiến cô hạnh phúc không?
Bản thân Tằng Phan cũng không biết đáp án.
Lời tỏ tình đột ngột của Thẩm Hi khiến cô nghĩ ngợi lung tung.
Cho dù đã qua lâu như vậy.
Tằng Phan cũng chỉ có thể hành xử như thường, biến bản thân thành một con chim đà điểu giả ngốc.
Kế hoạch là ——
Thẩm Hi không động cô cũng không động, Thẩm Hi động thì cô bị động.
Nói tóm lại là chưa nghĩ ra cách.
Nhưng tần suất xuất hiện của Thẩm Hi quá cao.
Cho dù rất lâu rồi bọn họ không liên lạc, chỉ cần Tằng Phan vô tình mở weibo lên cũng có thể biết được.
Thẩm Hi bọn họ đi Mỹ, nhận lời mời tham gia các giải đấu mang tính quốc tế và phải chịu rất nhiều áp lực, thể thức thi đấu một vòng khiến nhiều người háo hức muốn thử sức.
Tằng Phan cũng biết, nhưng cô không thể ngăn cản bản thân muốn mở weibo lên xem. Trong sự giằng xé khổ sở này, Tằng Phan vẫn lựa chọn không chủ động liên lạc với Thẩm Hi trước.
Trong khi đó, ở phía bên kia bán cầu, đội tuyển WKY tại Mỹ đang phải đối mặt với những trận đấu cam go tại vòng bảng.
Bắt đầu từ 4 giờ sáng ngày 8 tháng 5, đội wky, với tư cách là nhà vô địch giải mùa xuân LPL, đã chính thức tham gia vào giải đấu quốc tế mới được tổ chức.
So với các đội phải thi đấu từ 4 giờ 30 sáng, thời gian ra sân của WKY có phần dễ chịu hơn, lần lượt vào lúc 6 giờ 30 và 9 giờ 30 sáng.
Mặc dù khung giờ này không phù hợp với lịch sinh hoạt của nhiều game thủ đam mê, nhưng khán giả trong nước vẫn nhiệt tình ủng hộ.
Hầu hết các fan của WKY, thậm chí cả fan của các đội tuyển khác, đều ùn ùn kéo vào phòng livestream.
Hàng loạt bình luận như dòng nước lũ cuốn qua màn hình, khiến không khí trở nên cực kỳ sôi động.
【Tinh Tinh: Đăng ký trước giờ cháy, chờ đợi trận đấu bắt đầu~~】
【WKY là nhất: Haha, các anh trai của tôi thật lợi hại, nhất định phải thắng liên tiếp hai trận nhé!!!】
【Cố lên nào: Nếu WKY có thể hạ gục SGD thì đó thực sự là lịch sử được viết nên!!!】
【Nghĩ nhiều quá: Nhìn vào tình hình mà xem, mấy người đúng là nghĩ quá rồi, WKY chỉ may mắn mới thắng được thôi, hiểu chưa???】
【Dưa hấu nhỏ: Không tâng bốc không dìm hàng, WKY thực sự không bằng SGD, một đội mới mà làm được thế này là khá rồi, fan đừng có thổi phồng nữa.】
【Sống để làm người: Hahahaha, đợi đến xanh cả mắt rồi, cuối cùng trận đấu cũng bắt đầu.】
【Ngày càng tốt: Bọn anti hãy sống tử tế chút được không?? Fan chúng tôi cầu xin mấy người xem à?】
【Chỉ là một fan nhỏ: Hy vọng các anh trai có thể giành chức vô địch thế giới!! Để chúng ta được nở mày nở mặt aaaaa.】
【Fan qua đường: Dù là giải đấu mới nhưng cũng khá thú vị, thể thức đấu vòng tròn đơn này thật sự quá kịch tính.】
【Yêu yêu yêu chết mất: G Thần của chúng ta có vòng eo thon, chân dài, kỹ năng cao, tuyệt đối là mid hay nhất thế giới.】
【Ngồi trong hố: Trời ơi hahahahaha, camera vừa lướt qua Nhị Bàn cười chết mất thôi, mặt mày trông khó coi thế kia, chắc buồn vì lọ tương ớt hết mất rồi, cười gượng đến tội hahahaha.】
【Lá rụng: Nhị Bàn đừng buồn nữa, nếu trận này thắng tôi gửi cho cậu một thùng tương ớt nhé~】
【Bay tới bạn: 66666】
【Món ăn thế giới: Người bên trên nghĩ nhiều quá, thắng nhiều tiền thưởng thế rồi, còn cần tương ớt sao??? Chắc chắn là đang ăn lẩu rồi.】
【Chiến thắng thuộc về chúng ta: Tôi thề, mấy bạn có thấy đội Đài Loan cũng đến ăn ké với WKY không!!】
【Tính bạn ghê: Hahahaha, tương ớt làm cả thế giới phải nể phục.】
【Kẻ chìm đắm trong eSports: Wahahahahaha, thắng trận đầu rồi!! Lần này thực sự mong WKY có thể giữ phong độ, thể hiện khí phách của thể thao điện tử Trung Hoa.】
【Toàn tâm hướng về G Thần của tôi: Đúng đúng, WKY bây giờ thực sự rất tuyệt!!】
【Không ai cản nổi: 6666, Diêm Vương của tôi một mình hạ ba người đối phương, chiếm được đường dưới thật là bùng nổ!!】
【Phụ kiện chân của Diêm Vương: Quả nhiên các đội ngoại hạng đến chỉ để dâng điểm thôi 2333333.】
【Luôn là fan nữ: Cái gì cơ?? Người bên trên đừng nói vớ vẩn, là do WKY của tôi quá mạnh thôi, đội ngoại hạng cũng có tôn nghiêm của họ chứ, nhưng trận đầu này WKY thắng thật dễ dàng, WKY muôn năm.】
Trong những bình luận vui vẻ và không khí nhẹ nhàng, trận đấu vòng bảng đầu tiên của đội WKY sắp kết thúc, và họ đã dễ dàng giành được điểm đầu tiên.
Trận đấu lúc 9:30 tối cũng diễn ra thuận lợi, đội WKY chiến thắng trong cả hai trận đấu đầu tiên trong ngày, giành trọn 2 điểm, có một khởi đầu đầy suôn sẻ.
*
Tằng Phan ngồi trên sofa, cầm khăn lau tóc.
Gần đây cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Sự hợp tác với Tập đoàn Tân Nguyệt không diễn ra suôn sẻ, và hôm nay cô đã bận rộn suốt cả ngày, mãi tới tối muộn mới về đến nhà.
Phải đến khi cô mệt mỏi cởi bỏ bộ đồ công sở, đá đôi giày cao gót ra, và bước vào phòng tắm một cách mơ màng, cô mới cảm thấy sự mệt mỏi sau một ngày dài dần dần tan biến.
Vừa lau mái tóc ướt sũng, Tằng Phan vừa cầm điện thoại lên và mở Weibo, muốn xem những tin tức mới nhất về đội WKY.
Hôm nay cô bận đến nỗi không thể nhớ nổi hôm nay là ngày đầu tiên của vòng bảng giải đấu mời giữa mùa.
Chỉ đến khi tắm cô mới chợt nhớ ra, trong lòng không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này.
WKY đã thi đấu thế nào?
Thẩm Hi là tân binh duy nhất trong đội chưa có kinh nghiệm thi đấu quốc tế. Liệu cậu ấy có thể thích nghi được không?
Mọi thứ đều là một bí ẩn.
Tằng Phan không biết câu trả lời và không thể không lo lắng.
Càng nghĩ, lòng cô càng rối bời.
Cô thậm chí còn ngần ngại không dám mở lại Weibo.
Ngón tay cô dừng lại trên biểu tượng tin tức eSports, nhưng mãi không dám nhấn vào.
Nếu họ gặp phải thất bại liên tiếp ngay trong ngày đầu tiên thì sao?
Nếu lần này WKY không thể lọt vào trận chung kết thì sao?
Nếu họ không thể giành chức vô địch thì sao?
Càng nghĩ, Tằng Phan càng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cho đến khi quên cả hành động, chỉ ngồi đó thẫn thờ suy tư.
Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức Tằng Phan.
Cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang rung không ngừng trong tay, ánh mắt có chút mơ hồ, theo phản xạ nhấn nút nhận cuộc gọi.
Rồi cô mới nhận ra người gọi đến là ai—
Không ngờ lại là Thẩm Hi, người đang ở tận bên Mỹ.
Chính là chàng trai đã từng ôm chặt cô trong vòng tay, và cũng là người mà cô đã vô tình hôn say đắm khi ngã trên mặt đất.
Những mảnh ký ức rời rạc từ đêm đó khi cô say rượu chợt hiện lên trong đầu Tằng Phan, khiến đôi tai cô lập tức đỏ bừng.
Cô định uống một ngụm nước lạnh trên bàn trà để trấn tĩnh, nhưng trong lúc vội vàng suýt chút nữa đã làm đổ cốc nước. Sau khi luống cuống uống được một ngụm, cô mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc của mình.
Cuộc gọi đã kéo dài năm phút.
Tằng Phan bực bội đưa tay lên trán, trách mình sao lại vô dụng như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng học theo cách tự an ủi của người bạn Lạc Tử Khâm, phương pháp tự trấn tĩnh tinh thần—
Không sao cả, chẳng có gì đáng ngại!
Dù gì thì Thẩm Hi cũng không thể thấy những hành động xấu hổ của cô.
Mặc dù nghĩ vậy, Tằng Phan vẫn ngồi ngay ngắn lại, đưa điện thoại lên tai.
Như thế này.
Cô sẽ cảm thấy nghe rõ hơn.
Ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, Tằng Phan chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng từ phía bên kia.
Thẩm Hi không nói một lời.
Tằng Phan ngốc nghếch cầm chặt ống nghe, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Không gian thật yên tĩnh.
Có chút ngượng ngùng.
Nhưng...
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện điện thoại kể từ khi Thẩm Hi tỏ tình, và Tằng Phan chẳng biết liệu mình có nên mở lời hay không, hoặc nếu có, thì nên nói gì.
Vì vậy, cô chỉ biết im lặng cùng anh.
Sự bối rối lúc mới nhận cuộc gọi dần tan biến theo sự im lặng kéo dài, Tằng Phan bình tĩnh hơn nhiều.
"Alo?" Cô thăm dò mở lời.
Trong lòng thậm chí còn có chút nghi ngờ liệu có phải đối phương vô tình gọi nhầm số không.
"Ừm."
Khác với sự do dự của cô, ở đầu dây bên kia lại phản ứng rất nhanh, như thể đã chờ đợi từ lâu.
Giọng nói lạnh lùng và trong trẻo ấy, Tằng Phan ngay lập tức nhận ra đó là Thẩm Hi.
Tim cô lại đập mạnh một nhịp.
Cô cố gắng đè nén sự rung động trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, không nói gì.
Giống như đang phân vân cách bắt đầu câu chuyện.
Mãi lâu sau, giọng nói chậm rãi của Thẩm Hi mới truyền qua tai Tằng Phan, kèm theo những tiếng điện xẹt nhỏ.
Anh nói—
"Không có gì đâu." Chỉ là muốn nghe giọng của chị thôi.
Muốn nói với chị rằng... Chúng tôi đã thắng hai trận liền trong vòng bảng. Tôi đã thi đấu rất tốt, suýt nữa giành được pentakill. Muốn nghe chị khen tôi.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Hi không nói ra được những lời đó.
Tằng Phan nghe câu "không có gì" ấy, cũng cảm nhận được những điều chưa nói hết trong lời của Thẩm Hi.
Nhưng cô lại không biết phải nói gì.


Thật sự rất ngượng ngùng.
Cô vừa mới về nhà, còn chưa biết thành tích của WKY.
Không biết kết quả ra sao thì làm sao mà tâng bốc đây, đúng là một vấn đề nan giải!
Aaaa.
Cô muốn khóc.
Cảnh tượng này thật sự khó xử.
Sau một lúc im lặng, Tằng Phan vẫn không mở miệng.
Thẩm Hi nhìn ra ánh sáng ban mai yếu ớt ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên u ám.
Anh khó khăn nhếch môi, nhưng chỉ thấy trên kính cửa sổ phản chiếu nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt mình.
Anh bỗng nhiên hối hận vì sự bốc đồng của mình.
"Anh"... cúp máy thôi.
Hai chữ "cúp máy" còn chưa kịp nói ra, đã bị một giọng nói lớn đầy phấn khích cắt ngang.
"Ôi trời, Thẩm Hi, cậu nói chuyện lâu thế này là muốn gì? Gọi điện còn lâu hơn cả thời gian mình nói chuyện với mẹ, em gái, và cả gia đình cộng lại. Cậu đang gọi điện thật hay gặp khó khăn gì mà lâu đến vậy?"
"Tôi chờ cậu đi ăn sáng mà đau cả dạ dày rồi đấy, cậu biết không?"
"Cậu có nghĩ đến cảm nhận của đồng đội dễ thương của cậu không?"
"Và dù có thắng liên tục cả trăm trận vòng bảng thì cũng không có thưởng đâu. Cậu chỉ thắng hai trận mà đã vung tiền gọi điện quốc tế đắt đỏ thế này, cậu không sợ phá sản sao? Thật lòng quá ha, gọi cho ai vậy?"
Tiếng của Nhị Bàn dần nhỏ lại dưới ánh nhìn chết chóc của Thẩm Hi.
Ngay sau đó, bụng của anh phát ra một tiếng kêu rõ to.
Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh ấy vang lên rất rõ ràng.
Thẩm Hi nghe thấy, Nhị Bàn cũng nghe thấy và ở đầu dây bên kia, Tằng Phan cũng nghe thấy rõ ràng.
Nhị Bàn như vừa nhận được kim bài miễn tử, nhìn vào gương mặt không mấy dễ chịu của Thẩm Hi, không chút khách sáo mà lườm một cái.
Cái lườm mạnh đến nỗi như muốn lật cả hộp sọ.
"Biến đi." Thẩm Hi dùng tay che ống nghe lại, không kiên nhẫn đuổi người.
"Tôi không ăn."
"Chậc chậc," Nhị Bàn lẩm bẩm nhỏ giọng, "Thôi được rồi, cậu đúng là vì sắc quên bạn mà. Tôi nói nhỏ thế mà cậu cũng phản ứng lại tôi như vậy??? Có phải cậu trách tôi làm phiền hai người yêu đương không, đúng không?"
"Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?"
"Các cậu cứ tiếp tục đi, cứ coi như tôi không tồn tại."
Vừa nói, Nhị Bàn vừa làm động tác kéo khóa miệng rồi đóng cửa lại.
Nhị Bàn ra khỏi phòng, không gian lại trở về với sự tĩnh lặng.
Tằng Phan nghe thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác thương xót cho Thẩm Hi.
Cô thăm dò gọi tên anh:
"Thẩm Hi?"
Thẩm Hi đáp lại bằng một tiếng khẽ:
"Ừ."
Giọng anh có chút trầm, cảm xúc không mấy vui vẻ.
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Tằng Phan thậm chí có thể hình dung ra biểu cảm của Thẩm Hi lúc này.
Chắc hẳn anh đang mím chặt môi, không muốn để cô nghe thấy những lời vừa rồi của Nhị Bàn.
Nghĩ đến đây, Tằng Phan không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, và một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trong mắt cô.
"Chúc mừng anh, thắng liền hai trận."
"Ừm", Thẩm Hi đáp lại.
Anh ngừng một chút, như thể đã hạ quyết tâm.
Giọng anh vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng ẩn chứa một sự kiên định khó diễn tả.
"Tôi sẽ giành chiến thắng."
"Ừ."
"Chiếc cúp này tôi sẽ dành tặng chị."
Tằng Phan sững sờ.
Cô không biết phải đáp lại thế nào.
Mặt cô đỏ bừng trong chớp mắt.
Cô chợt nhớ đến một câu chuyện hài hước mà mình từng đọc trên diễn đàn—
"Thần đường giữa của WKY, Thẩm Hi, như một nhà sư tái thế, điên cuồng chặn fan nữ, chẳng hề động lòng trước sắc đẹp."
"Mỹ nhân rồi cũng chỉ là hư không."
Bình luận—
"Chắc chắn chưa từng yêu ai, đúng là một nam thần thẳng như thép trong vũ trụ."
Bây giờ Tằng Phan chỉ muốn nói với tác giả của bài viết đó rằng—
"Quá là ngây thơ!!"
Sai rồi, sai quá rồi!!
Thẩm Hi nói lời yêu đương giỏi đến mức người ta không thể chống đỡ nổi.
Tằng Phan bối rối ho nhẹ một tiếng, cố tình lảng sang chuyện khác:
"Cước phí gọi quốc tế đắt lắm, cúp máy đi nhé?"
Thẩm Hi lần này không nói gì, cũng không cúp máy, kiên quyết thể hiện sự từ chối của mình.
Tằng Phan bật cười.
Thẩm Hi là vậy, nhìn có vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng thực ra bên trong lại như một đứa trẻ, có những lúc bướng bỉnh đến khó tin.
Nếu các thành viên của đội WKY mà biết được điều này, Nhị Bàn chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng lên phản đối!
Sếp ơi, chị bị vẻ ngoài của cậu ấy lừa rồi!! Chị chưa trải qua cảm giác bị phản kích, vận đen đảo ngược của Thẩm Hi đâu. Nói ra chỉ thêm buồn thôi!
Đáng tiếc là Tằng Phan không hề hay biết.
Cô tiện tay lấy một múi quýt trên bàn bỏ vào miệng, giọng nói có chút lúng búng vì đang ăn.
"Muộn rồi, anh cố gắng nhé, tôi cúp máy đây."
Nói xong, cô không chờ Thẩm Hi kịp phản ứng mà đã bấm tắt cuộc gọi.
Thẩm Hi "..."
Thẩm Hi vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, không vội bỏ xuống.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vẫn còn hơi ấm trong tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã như thể vừa bị từ chối.
Hàng mi dài rủ xuống, trông anh giống hệt một đứa trẻ vừa không có được thứ mình thích.
Đó cũng chính là hình ảnh mà Tằng Phan nhìn thấy khi cô gọi video với Thẩm Hi.
Rõ ràng tâm trạng của Thẩm Hi vẫn chưa hồi phục sau cuộc gọi vừa bị cắt đứt.
Anh dường như vô tình bắt máy, đôi mắt hiện lên sự buồn bã, u ám.
Giọng anh khàn khàn, đầy vẻ mệt mỏi: "Tôi đã nói là không ăn sáng rồi mà."
Lúc đầu, giọng của Thẩm Hi hơi bực bội, nhưng khi nhìn thấy Tằng Phan ở đầu dây bên kia với chiếc váy ngủ mỏng manh và mái tóc ướt sũng, giọng anh bỗng dịu lại, và nét u ám trong mắt cũng lập tức biến mất.
Tằng Phan thề rằng, cô thực sự thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen láy của anh, giống như ngôi sao lấp lánh trong màn đêm tĩnh mịch, rất đẹp.
Ý thức được bản thân hơi thất thần, Tằng Phan liền hắng giọng, giơ điện thoại lên nói chuyện video với Thẩm Hi, "Từ giờ trở đi, đừng gọi đường dài quốc tế nữa."
"Ừ."
Thẩm Hi gật đầu, bày ra một dáng vẻ mà Tằng Phan chưa thấy bao giờ.
Thẩm Hi trong ấn tượng của cô luôn luôn an tĩnh, im lặng, tách biệt với thế giới. Anh không tranh với đời, cứ như chưa bao giờ để tâm bất cứ chuyện gì, trong mắt anh chỉ có trò chơi.
Biểu cảm của anh lúc nào cũng bình tĩnh, sự tự cao đã ăn sâu vào trong máu và không bao giờ bận tâm đến những việc nhỏ nhặt.
Cho dù có quan tâm chuyện ăn uống ngủ nghỉ của anh, thì anh vẫn kiểu tôi giỏi thì tôi khoe. Nhưng dù sao thi đây vẫn là lần đầu tiên Tằng Phan thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của anh.

Ánh sáng bên phía Thẩm Hi có hơi tối, nên anh đi vài bước đến chỗ sáng hơn.
Tằng Phan thấy tấm ga trải giường màu trắng của khách sạn, chiếc áo được đặt một cách tùy tiện trên giường. Cô nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở mấy thứ được đặt trên tủ đầu giường.
Cô nhìn Thẩm Hi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Các anh toàn ăn mấy thứ này à?"
"Toàn là thực phẩm rác!"
Thẩm Hi phản xạ có điều kiện đặt túi đồ trên kệ tủ xuống đất, ý đồ tiêu hủy vật chứng: "Đây chỉ là vỏ bọc ngoài thôi."
Tằng Phan suýt chút bật cười vì tức
Cô không tin tưởng mà nhìn túi bánh mì đang được giấu trong góc.
"Hửm?"
"Thôi được rồi."
Thẩm Hi không đôi co nữa, ngồi xuống sofa rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mới không gặp nhau cỡ nửa tháng, lúc này Tằng Phan mới nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hi. Anh mặc chiếc áo thun tay ngắn màu đen, cánh tay trắng treo hiện rõ cơ bắp.
Lúc này Tằng Phan mới phát hiện, tuy Thẩm Hi nhìn rất gầy nhưng không đến nỗi còi cọc, chỉ là ngày thường hay giấu đi nên người khác mới không nhìn ra mà thôi
À, nếu đám con gái kia mà biết được, chỉ sợ sẽ phát cuồng.
Cô nhớ ra lúc trước có một cuộc bình chọn "Tuyển thủ esport muốn được gả nhất" trên Weibo, bởi vì thân hình mảnh mai của Thẩm Hi, không thể cho người khác cảm giác an toàn mà nằm ở vị trí thứ hai.
Top một là đại thần esport được cả LPL công nhận, đứa con mặt lạnh của Nam Cực, Diêm Vương - Nhan Phương.
Nghĩ đến đây, Tằng Phan đột nhiên muốn cười thật to, nhưng đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Hi thì cô lại không cười nữa, rồi bày ra dáng vẻ rất bình thường và vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Hi cứ như vậy, chăm chú mà nhìn cô.
Mái tóc anh buông nhẹ trên trán, làm nổi bật những đường nét mềm mại trên khuôn mặt.
Ánh đèn rất sáng, khiến cô có thể rõ ràng nhìn thấy quầng thâm mắt trên gương mặt trắng trẻo của Thẩm Hi.
Càng nhìn kỹ, Tằng Phan mới phát hiện, so với lúc rời khỏi Trung Quốc thì da thịt trên mặt anh, khó khăn lắm mới nuôi được đã biến mất.
Gương mặt có phần hốc hác, đôi môi nhợt nhạt, trông vô cùng mệt mỏi, như thể đã lâu rồi không nghỉ ngơi đủ giấc.
Nhìn đống đồ ăn vặt trên tủ đầu giường, Tằng Phan có cái nhìn rõ ràng và sâu sắc hơn về cuộc sống của họ ở Mỹ.
Do quá chú ý đến câu lạc bộ, bản năng của một "bà mẹ" được hình thành từ lúc đó lại bắt đầu trỗi dậy.
"Các anh ăn như thế này bao lâu rồi?"
Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, Thẩm Hi liền mím môi không dám hé miệng: "Trừ ngày đầu tiên ra."
Tằng Phan trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
Cô đột nhiên lớn tiếng: "Ngoại trừ ngày đầu tiên, mỗi ngày các anh đều chỉ ăn bánh mỳ và xúc xích để chống đói?"
Tức đến mức bốc khói.
Khi ở trong nước, có đồ ăn ngon gì là cô đều đem ra hầu hạ đám đàn ông này, còn đặc biệt thuê một dì giúp việc đến để nấu cơm, không ngờ rằng, đám người này đúng là không biết điều, xuất ngoại cái là buông thả bản thân, ngược đãi cơ thể của chính mình!!
Nhìn thấy Tằng Phan đang tức giận, Thẩm Hi đành từ tốn nói, giọng của anh hơi khàn:
"Không ăn quen đồ ăn ở đây."
Cơn giận của Tằng Phan bị đình trệ.
"Tôi không thích."
Khi cơn giận của Tằng Phan chỉ còn lại một nửa, thì liền bị ánh mắt ấm ức của anh đập tan.
Thẩm Hi liền gắp lửa bỏ tay người: "Nhị Bàn ăn nhiều nhất, cậu ta còn ăn cả que cay, bánh kem và cả hạt socola."
Cơn giận dữ của Tằng Phan hoàn toàn bị dập tắt.
Cô định thần rồi nghiêm túc nói: "Không được, các anh không được tiếp tục như thế này nữa, tôi sẽ liên lạc với Vu Thần và yêu cầu cải thiện bữa ăn của các anh."
"Các anh đã rất vất vả rồi."
Tằng Phan vừa nói vừa đưa tay hất tóc ra sau, nghiêm túc nói: "Tôi mặc kệ trước đây ra sao, nhưng từ giờ trở đi không được phép ngược đãi chính mình như vậy nữa, đặc biệt là anh."
"Thẩm Hi."
Cô gọi tên anh, ngữ khí rất nghiêm trọng.
Thẩm Hi lại không hề có chút gì gọi là ngỗ ngược khi ở trước mặt người khác cả.
Anh gật đầu, ngoan ngoãn đến lạ.
"Cứ quyết định vậy đi."
"Tôi vẫn uống sữa thường xuyên." Thẩm Hi đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của anh vẫn bình đạm như mọi ngày, nhưng khi nói hết câu lại bạo lộ tâm tư muốn được khen.
Giống như một chú chó con đang làm nũng.
Tằng Phan còn nghi ngờ rằng có phải anh còn có một cái đuôi, liệu nó có đang vẫy vẫy hay không.
Khóe môi cô cong lên, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn anh: "Sữa lạnh à?"
Lời của cô ấy sắc bén như một mũi kim đâm thẳng vào điểm yếu, ánh mắt của Thẩm Hi liền hơi dao động trong giây lát.
Bỗng nhiên, khi anh quay đầu lại, ánh mắt dừng thẳng trên khuôn mặt Tằng Phan.
Bốn mắt chạm nhau.
Mặc dù cách nhau muôn trùng núi sông, qua màn hình điện thoại.
Dù chỉ là trong một khoảnh khắc, nhưng Tằng Phan vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Tuy nhiên, cô chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng, thì đã phát hiện Thẩm Hi dường như... có chút gì đó... khác lạ?
Đôi mắt thường ngày vốn lười biếng của anh nay mở to đôi chút, vành tai bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đặc lạ thường.
Nói lắp bắp một cách đáng yêu:
"Của... của chị mua."
Anh giống như không biết nên nói thế nào, ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng.
Tằng Phan nghi ngờ mà nghiêng đầu.
Mái tóc ướt đẫm của cô theo từng cử động mà trượt xuống, mềm mại buông lơi trước ngực. Những giọt nước nhẹ nhàng chảy theo từng sợi tóc, rơi xuống chiếc váy ngủ mỏng manh bằng lụa màu đỏ rượu, tạo nên những bông hoa nước tuyệt đẹp lan tỏa trên bề mặt vải.
"Anh bị sốt à?" Tằng Phan nghi hoặc.
"Không."
"Vậy à?"
Tằng Phan không tin khi nhìn mặt anh càng lúc càng đỏ lên.
Cô vươn tay lấy cái ipad bên cạnh lên, tìm kiếm một hiệu thuốc gần khách sạn, nơi mà Thẩm Hi đang ở.
Mái tóc dài ướt đẫm của cô quá vướng víu, Tằng Phan liền tiện tay hất một cái.
Động tác mạnh khiến dây áo mỏng manh của cô tụt xuống mà không hề hay biết.
Tai của Thẩm Hi đỏ dần lên.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được cổ họng khô khốc.
Từ sau khi quen biết cô, anh đã trải qua không biết bao nhiêu lần đầu tiên trong đời.
Những trải nghiệm mới mẻ ấy là những gam màu rực rỡ mà trước đây của anh chưa từng có.
Thẩm Hi cố tình tránh ánh mắt, nhưng lại chẳng nỡ rời mắt khỏi thân thể của cô.
Đành phải làm một quý ông lịch thiệp, chăm chú nhìn vào mái tóc ướt sũng nhỏ giọt của cô, ánh mắt khẽ cụp xuống.
"Ngày mai tôi còn có trận đấu."
"Bị cảm thật rồi à, sao giọng anh khàn đặc thế??"
"Đợi tôi giành được quán quân."
Ông nói gà bà nói vịt.
Tằng Phan nghe thấy lời Thẩm Hi nói, đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Hi còn chưa nói hết, nhưng dường như cả hai đều hiểu ý của đối phương.
Tằng Phan nhớ đến cảnh người trước mặt nghiêm túc tỏ tình, mặt cũng đỏ lựng như vậy.
Cô hoang mang không biết nên trả lời thế nào.
Vững vàng mà ngắt lời anh, ngay cả việt bị cảm khi nãy cũng quên luôn.
"Tôi cúp máy trước đây."
Sau đó, Thẩm Hi còn chưa kịp phản ứng thì cô đã kết thúc cuộc gọi video trước.
Thẩm Hi cầm điện thoại trong tay, cùng một động tác nhưng lại mang hai cảm giác khác nhau. So với đám mây u ám vừa rồi, bây giờ là ánh bình minh tràn đầy hy vọng.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bình minh bên ngoài khung cửa sổ.
Nghĩ đến dáng vẻ của Tằng Phan trong cuộc gọi vừa nãy.
Ánh mắt sâu thẳm, những cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt, được gọi là cố chấp.
Trước đây, Nhị Bàn vì để trêu anh, mà cứ cách vài hôm lại cho anh xem mấy tấm poster được cậu ta bảo là "hàng hiếm".
Nhìn những cô gái nửa che nửa hở, hoặc để lộ cả bộ ngực.
Thẩm Hi đều không có chút cảm giác nào.
Ánh mắt của anh luôn bình tĩnh, không khác gì đang nhìn một vật thể không có sự sống
Đó là đồ chơi.
Nhưng mà hôm nay, anh mới chính thức hiểu được, người mình yêu đối với đàn ông có sức hút lớn đến mức nào.
Sự cám dỗ vô thức đó chính là một kiểu gợi cảm chết người.
Chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu, tôn lên làn da trắng trẻo và mềm mại của cô.
Nhìn hững giọt nước rơi xuống, khiến anh quên cả hô hấp, không thể suy nghĩ được gì.
Anh muốn nhắc nhở cô, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Không rõ là thật sự khó mở lời, hay do không muốn che giấu sự khao khát trong lòng.
Sự lúng túng này khiến người ta bối rối, nhưng lại ngọt ngào một cách bí ẩn.
Thẩm Hi đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập loạn nhịp rồi thở dài một hơi.
Thẩm Hi thầm nghĩ trong lòng, chờ đến khi giành được chiếc cúp này, khi quay về anh nhất định sẽ tỏ tình lại một lần nữa.
Cách nghĩ của Thẩn Hi không hề trống rỗng, tựa như có động lực cũng có thể là do mọi người phối hợp với nhau quá ăn ý.
Tóm lại, sau một cuộc thi đấu quyết liệt và trong sự cổ vũ của người dân Trung Quốc, đội WKY chiếm thế thượng phong và giành quyền bước vào trận bán kết.
Trong trận bán kết, Thẩm Hi đã thể hiện xuất sắc và mở combat một cách hoàn hảo. Trong đợt combat cuối cùng, sức mạnh cá nhân của anh ấy đã được thể hiện và kết thúc với penta kill.
Không chỉ trở thành ngoại lệ đầu tiên giành được penta kill tại giải đấu MSI, đồng thời thành công kiến WKY giành chiến thắng với tỷ số 3-0, lấy được tư cách quý giá tiến vào chung kết.
Thậm chí, Thẩm Hi đã khẳng định được danh hiệu đường giữa số một thế giới
Tướng tủ của anh, Syndra cũng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người trên khắp thế giới và được truyền thông nước ngoài gọi là siêu anh hùng với nhiều phiên bản khác nhau.
Nó đã vươn tới đẳng cấp của Vayne của Nhan Phương và Thresh của hỗ trợ của đội SGD.
Cả nước chỉ đơn giản là cổ vũ cho suất vào vòng chung kết đầy khó khăn này.
Người hâm mộ chia sẻ với nhau.
Từ mùa giải S2, đội truyển Trung Quốc giành được suất vào trận chung kết, giống như ăn phải một người lời nguyền vậy.
Ở các giải đấu mang tính quốc tế sau đó, màn biểu diễn của đội tuyển Trung Quốc luôn được mọi người chú ý, thậm chí còn xuất hiện thành tích tệ nhất là dừng tại top 8 đội mạnh ở chung kết thế giới.
Sẽ không thể giành lại được vinh quang trước kia.
Mặc dù nhận được lời mời của MSI nhưng với tư cách là một sự kiện quốc tế, tuy rằng tầm ảnh hưởng của nó không bằng chung kết thế giới, nhưng người hâm mộ vẫn đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.
Bốn đội góp mặt ở bán kết đều có thực lực mạnh mẽ. Ngoài đội SGD Hàn Quốc là đội đang đứng vững ở vị trí số một thế giới, thì đội tuyển Đài Loan với phong độ ổn định cùng đội tuyển ngoại hạng bất ngờ tỏa sáng cũng là những chú ngựa ô cực kỳ ấn tượng. Đội tuyển WKY đã xuất sắc vượt qua các đối thủ và giành chiến thắng tại bán kết, mang đến niềm vui bất ngờ.
Khi Tằng Phan mở Weibo hay bất kỳ trang web nào, cô cũng đều thấy đầy rẫy những bài viết về đội WKY và những viễn cảnh tươi sáng dành cho thể thao điện tử Trung Quốc. Những tiêu đề giật gân như "Thể thao điện tử Trung Quốc lại một lần nữa tỏa sáng" hay "Đánh bại Hàn Quốc để giành vị trí số một" xuất hiện tràn lan không đếm xuể.
Ngay cả các đội tuyển trong nước, khi livestream cũng bị người hâm mộ hỏi về chuyện này.
Ngoại trừ Hoàng Văn, người đã bị chỉ trích nặng nề vì vụ bê bối trong trận đấu tập và sau đó bị cấm thi đấu do phát ngôn ngông cuồng, tất cả những người khác, bao gồm cả các thành viên của đội LAN và đội AGN, đều gửi lời động viên đến đội WKY.
Mọi người đều rất kỳ vọng vào màn trình diễn của họ.
Trên diễn đàn, cũng không thiếu những bài viết tâng bốc quá đà, lặp đi lặp lại cùng một luận điệu: "Năm nay, là năm có nhiều hy vọng nhất cho thể thao điện tử Trung Quốc."
Câu nói này thực sự là một kiểu "lời nguyền" đáng sợ.
Tất cả các đội LPL từng được "nâng đỡ" bởi câu nói này đều lần lượt gục ngã trên con đường tìm kiếm chiến thắng.
Không có ngoại lệ nào.
_(:з」∠)_
Và bây giờ, nhân vật chính của câu chuyện này đã được đổi thành đội tuyển WKY.
Về điều này, Tằng Phan tỏ ra vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên, người hâm mộ của đội WKY vẫn rất lạc quan.
So với trước mùa giải xuân, khi họ còn phải cúi đầu nhún nhường, giờ đây họ đã có thể ngẩng cao đầu và hát vang bài ca chiến thắng.
Dĩ nhiên, có người tung hô thì cũng sẽ có người chê bai.
Tằng Phan nhìn những bình luận chói tai dưới trang blog chính thức của đội WKY, chỉ mong có thể tìm cô nàng quản lý trang mà yêu cầu xóa hết những bình luận đó.
【Dừng tâng bốc nữa được không? Năm nào cũng bảo đây là năm triển vọng nhất của thể thao điện tử Trung Quốc, rốt cuộc năm nào vô địch rồi?】
【Chỉ có S2 thôi đúng không???】
【Mấy cái giải đấu mới nổi tệ hại này chẳng có tí giá trị nào, thể thức đấu vòng tròn một lượt thì tính ngẫu nhiên quá cao, chả có gì hấp dẫn cả.】
【Ngày nào cũng thấy họ cố tâng bốc, tôi bị xấu hổ thay luôn rồi, từ fan thành anti đây!】
【Tôi nhận ra nước mình chẳng thiếu mấy fan ngốc nghếch cười khúc khích vì thần tượng, ngày nào cũng bảo đừng có thành kiến với fan nữ của họ! Nhưng mà fan nữ chỉ biết nhìn mặt mà tâng bốc như các cô thì không thành kiến mới lạ.】
【Tôi nói thẳng, năm nay WKY chắc chắn không vô địch nổi, SGD mạnh hơn nhiều, các bạn tự nhìn lại mình mà xem không thấy rõ à?】
【Lạc quan một cách mù quáng, không có ý kiến.】
【Trạng thái fan nước mình bây giờ y như lúc Liên quân tám nước xâm lược Trung Quốc, triều đình nhà Thanh vẫn ca hát vui vẻ.】
【Người trên kia là dân chuyên lịch sử à? Đừng có ví von linh tinh, đội WKY của chúng tôi chính là Lưu Bang khai mở bờ cõi.】
【Tôi là fan, nhưng các bạn không thấy việc Lưu Bang, một kẻ tầm thường, có thể giành thiên hạ là nhờ may mắn sao?】
【Vậy rốt cuộc bạn là fan hay anti?】
【Emmmmmm chuyện này thật quá là khó xử.】
【Tôi cười đến chết mất thôi.】
【66666】
【Pha xử lý này quá đỉnh, ngồi đợi bị vả mặt thôi.】
Trong làn sóng bình luận phức tạp, khi thì tung hô, khi thì chê bai, thời gian đã trôi đến ngày 11 tháng 5.
Đội WKY bước vào trận chung kết MSI.
Họ sẽ đối đầu với đội tuyển SGD, nhà vô địch đến từ Hàn Quốc, tại bang Florida, Mỹ.
Liệu đội tuyển nào sẽ trở thành đội mạnh nhất thế giới? Đội nào sẽ giành được ngôi vương? Tất cả phụ thuộc vào trận đấu này.
Trận chung kết sẽ được tổ chức theo thể thức truyền thống Bo5, đội nào thắng 3 trong 5 ván sẽ giành chức vô địch.
Khi Tằng Phan tắt chuông báo thức và tỉnh giấc, thì livestream đã trở nên vô cùng náo nhiệt
Bình luận dày đặc đến mức gần như che lấp màn hình, bầu không khí trên sân đấu vô cùng sôi động. Ngay trong phòng livestream, người ta có thể nghe rõ tiếng reo hò của những khán giả đến từ nhiều quốc gia, với đủ màu da và ngôn ngữ khác nhau.
So với sự náo nhiệt bên ngoài, không khí trong phòng nghỉ của đội WKY lại khá thoải mái.
Ngay cả đôi mày của Thẩm Hi cũng đang giãn ra, trông rất thoải mái.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Hi đột ngột reo lên.
Số điện thoại lạ gọi đến.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Hi đã nghe máy.
"Tiểu Hi, là mẹ đây."
"..."
—————
☆ Tác giả: haha haha, mọi người đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Có rất ít bình luận về nội dung truyện nha. Cập nhật chương mới, vẫn là viết đến hộc máu, ngất xỉu -ing. Kho bản thảo của tôi trống không.
ps: Các bạn thờ ơ với chương mới, không thú vị hả??
☆ sxdnp: tôi cũng ngất ngang, không những dài mà còn cả đống từ chuyên ngành (tra gu gồ sấp mặt)
☆ Chú thích:
[1] Trong Liên Minh Huyền Thoại, "Wildcard" thường ám chỉ các đội tuyển từ những khu vực nhỏ hoặc yếu hơn trên bản đồ Liên Minh Huyền Thoại thế giới. Những khu vực này thường không có nhiều cơ hội để thi đấu với các đội tuyển hàng đầu từ các khu vực lớn như LCK (Hàn Quốc), LPL (Trung Quốc), LEC (Châu Âu), và LCS (Bắc Mỹ).
Tại các giải đấu quốc tế lớn như World Championship hay Mid-Season Invitational (MSI), các đội từ khu vực Wildcard sẽ tham gia từ vòng Play-In hoặc các vòng đấu loại ban đầu, nhằm cạnh tranh cho một vị trí trong vòng bảng chính thức của giải đấu.
Một số khu vực được coi là Wildcard bao gồm: Đông Nam Á, Châu Đại Dương, Mỹ Latinh, Thổ Nhĩ Kỳ, CIS (Cộng đồng các quốc gia độc lập), và Brazil.
[2] 无孔不入 (wú kǒng bù rù) là một thành ngữ tiếng Trung, nghĩa là "không có lỗ nào mà không chui vào". Thành ngữ này thường dùng để miêu tả việc một người hoặc một thứ gì đó tận dụng mọi cơ hội, không bỏ sót bất kỳ kẽ hở nào để đạt được mục đích.
[3] 祸水东引 (Huòshuǐ dōng yǐn): họa thủy dông dẫn hay gắp lửa bỏ tay người, mang ý nghĩa đổ lỗi, đùn đẩy trách nhiệm hoặc tai họa của mình sang cho người khác.

Chương trước Chương tiếp
Loading...