Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đừng Cắn Em Mà

Chương 13: Chạy trốn



“Hắn sẽ giết cô.”
“Không đâu.”
“Hắn sẽ giết, cô vốn dĩ không hiểu bản chất của hắn.”
“Không đâu…”
“Nực cười, cô có biết hắn giết bao nhiêu người rồi không?”
Âm thanh hỗn loạn vang ngập trong đầu, bỗng có một giọng nữ vang lên lấn át đi tất thảy suy nghĩ ban đầu của nàng, cuối cùng ngưng tụ thành một câu – “Chạy nhanh.”
Nàng ngã nhào trên hành lang, cơn đau nhói khiến nàng tỉnh táo lại.
Bạch Mộc ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, nàng nhiều lần tự nhủ bản thân rằng phải chờ đến thời cơ mới được trốn đi.
“Rõ ràng có người giúp cô mà.” Giọng nữ kia lại vang lên khuyên bảo.
Bóng người đó xẹt qua trước mặt nàng, mặt Bạch Mộc hơi mơ màng, nàng lẩm bẩm trả lời: “Ừ…… Tôi có thể…”
Đôi đồng tử đang giãn ra của nàng đột nhiên co rút lại, nàng lắc lắc đầu rồi lại đứng dậy đi về phía phòng.
Giọng nữ kia lại không ngừng vang lên: “Rõ ràng là gã có thể giúp cô, tại sao cô không …” Ả ta đột nhiên im lặng, giống như đây chỉ là ảo giác của Bạch Mộc thôi vậy.
Giây tiếp theo, hông nàng chợt siết lại, nàng bị hắn bợ mông bế lên giống như bế em bé, hơi thở lạnh lẽo xen lẫn mùi máu xộc vào mũi, cả người nàng nháy mắt cứng đờ, bàn tay đặt lên vai hắn không dám nhúc nhích.
Ý muốn phản kháng của Bạch Mộc rất rõ ràng, hắn khẽ mím môi làm như không nhận ra, vẫn một mực ôm lấy nàng đi về phòng.
“Có đau không?”
“… Có hơi đau.” Người con gái lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
“Lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
Nàng gật đầu, né đi không dám nhìn vào hắn.
“Vừa mới xuống lầu một à?”
Cơ thể người con gái cứng đờ, nàng run run đáp: “Tại hơi chán. Nên xuống lầu xem.”
“…” Hắn im lặng, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng trấn an.
Hắn vẫn thắp sáng chân đèn rồi đặt lên đầu giường giúp nàng như mọi khi, ánh mắt di chuyển nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của nàng một lúc, giây sau chầm chậm nhìn đi chỗ khác, hắn lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự cầu khẩn khó nhận ra: “Đừng chạy lung tung nữa nhé, được không em?”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bạch Mộc rốt cuộc chịu không nổi nữa run lên một cái, co lại giấu mình thật chặt dưới chăn bông.
*
Dòng máu đỏ tươi mãnh liệt tràn vào từ những khe hở xung quanh, nàng thấy trên mặt đất toàn là máu, dần dần dòng máu lấp đầy hết căn phòng.
Tứ chi của nàng bị những chiếc gai nhọn đóng đinh vào nệm, nàng không còn nơi nào để trốn, lúc này chỉ biết nhìn dòng máu ấy từng chút từng chút bao lấy mắt cá chân của mình, cuối cùng tắt thở …
Bạch Mộc giật mình tỉnh lại, nàng thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh, người con gái bước xuống giường, hai tay run rẩy lấy quyển sách ghi ngày tháng được giấu trong gói ra.
Lần cuối cùng người đó đến là một ngày trước.
“Ngày mốt … Ngày mốt …” Nàng lẩm bẩm đếm ngày, chậm rãi vùi trán vào đầu gối khẽ thút thít.
Nhưng ngay sau đó nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nỗ lực cố gắng duy trì thái độ bình thường hết mức có thể, thậm chí nàng còn đi đến phòng Luis gõ cửa phòng như mọi khi.
May mắn thay, nàng vẫn bị hắn nhốt ngoài cửa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm đi về phòng mình mở tung rèm cửa sổ ra, sau đó cuộn mình trong ánh nắng mặt trời, đây cũng là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho nàng.
Trời vừa hửng sáng là xe ngựa đã chậm rãi tiến vào lâu đài, người đánh xe buộc dây cương rồi chuyển từng món hàng hóa trên xe đến phòng bếp.
Trong phòng bỗng “loảng xoảng” một tiếng, người đánh xe đứng dậy khỏi đống rau vương vãi, xin lỗi một tiếng rồi thu dọn gọn gàng.
Ngoài cửa, con ngựa đang bị trói trên cây chợt gào lên, vó trước đập mạnh xuống mặt đất, rương đồ trên xe phát ra tiếng động lớn vì hành động này của nó.
Người lái xe nghiêng đầu khẽ gầm lên hai tiếng, con ngựa im lặng lại giữa tiếng gầm của chủ nhân, nó cúi đầu gặm cỏ mới mọc bên ven đường.
Mà đằng sau nó, có một cái rương rỗng bị đẩy lên một góc, mãi một lúc sau nó mới từ từ đóng lại.
Đường núi gập ghềnh, Bạch Mộc cuộn mình trong rương, mặt nàng xanh như tàu lá chuối.
Xe ngựa cứ chạy băng băng như thế, mãi cho đến khi nàng nghĩ mình sắp chết vì say xe thì lúc này xung quanh mới xuất hiện thêm nhiều người.
Từ thì thầm mấy tiếng đến ồn ào náo nhiệt.
Bạch Mộc kéo rương ra lén nhìn ra ngoài.
Những người phụ nữ mặc váy vá, những đứa trẻ cầm ná cao su, và cả tiếng hét đinh tai nhức óc của những người bán hàng rong …
Bỗng thùng xe rung lên dữ dội, một chiếc rương nghiêng ngả chao đảo, chiếc rương cao nhất rơi ầm xuống lề đường, người phụ nữ đang đi mua đồ ăn giật mình quay lại, xắn tay áo lên đi lên lý luận.
Xe ngựa dừng lại ở ngõ nhỏ, người đánh xe nhặt cái rương lên xin lỗi người phụ nữ, nhưng giọng của anh ta lại rất lớn, nghe không giống đang xin lỗi chút nào.
Quả nhiên, người phụ nữ kia cũng tăng âm lượng lên một hai phải lý luận cho ra lẽ.
Người đi lại xem càng lúc càng đông, nhưng không một ai để ý đến có một chiếc rương trên xe ngựa đang tự mình đẩy ra một khoảng.
Bạch Mộc run rẩy leo xuống xe, hai chân nàng run lẩy bẩy, đầu óc như mớ hồ nhầy nhụa.


Nàng đỡ tường bước từng bước từng bước đi đến chỗ ngoặt, âm thanh phía sau càng lúc càng xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa thì lúc này nàng mới cúi xuống xanh mặt nôn ra.
*
“Ai ui …” Mái tóc bạc trắng của ông lão được buộc thành một mớ nhỏ, lão ta đeo kính vào, nheo mắt nhìn viên đá quý to bằng móng tay trong tay.
Viên đá quý bị lão cầm trên tay lóe lên ánh sáng lấp lánh.
“Một viên hồng ngọc lớn thế này, quả thật hiếm thấy.” Lão đẩy đẩy gọng kính, trong mắt lóe lên một tia sáng. “Chỉ là… cũng là loại đá trung bình mà thôi.”
“Không lấy à?”
“Lấy, đương nhiên lấy! Nhưng mà …” Lão ta thở dài, lộ ra vẻ tiếc nuối: “Hàng loại hai có độ tinh khiết không cao như này, cùng lắm trả cho cô từng này thôi.” Lão đưa ra hai con số.
Bạch Mộc im lặng một hồi, cuối cùng đồng ý.
Thấy thế, lão ta nhanh chóng cất những viên đá quý vào hộp, đếm vài đồng vàng rồi cho vào túi.
Bạch Mộc cầm lấy, mở ra đếm đếm, tổng cộng có mười lăm đồng vàng và mười hai đồng bạc.
Nàng ngước mắt lên, lão ta đang cẩn thận dùng kính lúp xem xét những viên đá quý trong hộp, nhận thấy ánh mắt và hành động đang ngơ ra của nàng, lão cau mày hằn học: “Còn gì nữa à?”
Bạch Mộc mặc kệ lão, nàng cất túi rồi xoay người ra khỏi cửa hàng.
Bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn ở chân trời, hơi nước ẩm trộn với mùi đất tanh nồng tràn ngập trong không khí.
Trong khách điếm có rất nhiều người đang nói chuyện rôm rả, chủ tiệm là một cặp vợ chồng trung niên, người phụ nữ nhiệt tình cầm tay nải giúp nàng, dẫn nàng lên lầu.
Tầng một ồn ào không thôi, những người đàn ông mặc đồ làm bằng vải bố cầm ly rượu trên tay nhấm nháp, miệng gặm miếng thịt hầm thái lát, bọn họ làm như sợ người ta không nghe thấy mình nói gì hay sao mà cứ gân cổ hét lên không ngừng.
Bà chủ cười ha ha giải thích: “Bọn họ hình như là nhóm lính đánh thuê đến từ thủ đô thì phải, không biết bọn kia phái chúng tới cái nơi chim không thèm ỉa này của chúng tôi chi nữa…” Bà ta lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó quay sang đưa chìa khóa cho Bạch Mộc.
“Chờ đã.” Bạch Mộc ngăn bà ta lại, nàng lấy ra hai đồng bạc: “Phiền cô làm mấy món đơn giản mang lên đây, mua thêm một bộ lễ phục đơn giản, và cả… Không biết ở đây có bán rương hành lý nào không?
“Có có có.” Bà chủ cầm lấy đồng bạc ước lượng, giây sau mặt mày hớn hở tươi cười đáp: “Ngài yên tâm, lát nữa tôi sẽ mang đến cho ngài.”
Hạt mưa rơi xuống đất, hồi sau mưa dần nặng hạt lên.
Không khí ẩm lạnh khiến đầu óc nàng căng ra, người con gái lau khô tóc, sau đó cầm chân đèn lên hòng muốn dùng chút ánh sáng nhỏ bé này để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhưng hiệu quả lại cực nhỏ, nàng bồn chồn cực kỳ. Tinh thần căng thẳng cao độ không có nổi một giây thả lỏng khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi, cảnh tượng đỏ rực kia vẫn luôn bám theo nàng, muốn vứt đi nhưng chẳng thể vứt được, nó giống như cơn ác mộng cắm rễ trong giấc mơ, khiến cho nàng sợ hãi không dám chợp mắt.
Nhưng nàng vẫn chầm chậm nhắm mắt lại vì quá uể oải.
Trong mơ là hành lang mà Bạch Mộc đã đi qua mấy lần, mùi máu tanh nồng nặc khiến nàng gần như ngạt thở, bỗng trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân, dựa vào ánh trăng leo lét chiếu sáng, nàng nhìn thấy hình bóng kia.
Từng bước từng bước giẫm lên chất lỏng màu đỏ tươi, hắn đưa tay về phía nàng.
“… Luis?” Nàng khẽ gọi, trái tim chợt đau nhói như bị dây đằng quấn quanh.
Hắn lờ đi, đôi mắt kia đỏ tươi như máu, hắn chầm chậm tiến lại gần nàng, vẻ mặt ấy gần như điên dại.
Cánh hoa kia lướt qua nàng, Bạch Mộc chỉ vừa chớp mắt một cái mà cảnh tượng trước mắt đã chợt tan biến đi mất, muôn vàn cánh hoa tung bay theo chiều gió rồi ngưng tụ tạo thành một khu vườn rực rỡ gấm hoa. Có ai đó ôm chặt lấy nàng từ phía sau, hương hoa hồng thoang thoảng quanh quẩn lấy người nàng.
Mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu đung đưa theo gió, khuôn mặt của người nọ chính là điểm nhấn, ấy là một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ và tươi sáng, đôi mắt nâu mang theo ý cười không rõ, đầu ngón tay người ấy yêu thương xoa xoa gương mặt của nàng.
Sau cơn mưa, đội lính đánh thuê tiến hành đóng gói hàng hóa, người cầm đầu ngẩng đầu lên cao giọng chỉ huy, đợi đến lúc nhóm người làm công chuẩn bị đồ đạc lên xe xong thì lúc này anh ta mới ngậm một cọng rơm nằm trên xe nghỉ ngơi.
Trên gương mặt ấy có một vết sẹo do dao để lại, nó kéo dài từ trán bên trái xuống tận khóe miệng, điều này khiến cho khuôn mặt vốn không mấy hiền lành của anh ta trông càng đáng sợ hơn. Anh ta đang đợi mấy thằng cha này thu dọn đồ đạc, bỗng anh quay đầu lại, liếc vào bóng người đang đứng trong góc nhìn về phía này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, người con gái nhận ra mình đã bị bại lộ, do dự một lúc cuối cùng xách chiếc vali nhỏ đi đến.
Thứ Charles chú ý đến đầu tiền là mái tóc đen như tơ lụa đang xõa xuống trước ngực của nàng, sau khi nàng đến gần thì ánh mắt của anh ta quét qua ngọn tóc, đi lên đôi môi đỏ mọng rồi dừng lại trên đôi mắt đen trong veo kia.
“Nhóm lính đánh thuê đang đi đến Vương Thành đúng không?”
“À… Ừ! Đúng vậy.” Anh ta hoàn hồn phun cọng rơm đang ngậm trong miệng ra, rút lại vẻ lười biếng của mình đứng thẳng người đáp lại.
“Xin hãy đưa tôi theo cùng đến Vương Thành với.”
“Vương Thành?”
“Vâng …” Nàng liếc nhìn vẻ mặt đang đực ra kia của Charles, “Không được sao ạ?”
“Được.”
“Tiền thế nào cũng được.” Bạch Mộc lấy năm đồng vàng trong túi ra, “Giá cả có thể thương lượng.”
Anh ta nhìn lướt qua mấy đồng tiền vàng, cân nhắc hồi lâu xong chỉ lấy một đồng, anh vung tay lên đáp: “Bằng này là đủ rồi.”
Sau cơn mưa con đường lầy lội hẳn ra, nước mưa đọng lại thành những vũng nước nhỏ, lâu lâu xe ngựa lại xóc nảy lên một cái.
Bạch Mộc ra đuôi xe tìm một chỗ ít người ngồi ngồi xuống phơi nắng, ngồi ở đuôi xe có thể nhìn ra con đường mòn dài mênh mông kia. Ngôi làng lùi dần khỏi tầm nhìn của nàng, dần bị cánh rừng rậm rạp che khuất đi mất.
Người lái xe hiện tại là một thanh niên vừa được tuyển vào, cậu chàng thấy trong đội bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ thì lập tức không nén được tò mò, lâu lâu lại quay đầu sang liếc nhìn về hướng Bạch Mộc đang co ro phía sau đuôi xe.
“Này, đội trưởng, cô gái đó ở đâu ra thế?” Cậu chàng cười toe toét nói với người đàn ông ngồi bên cạnh, “Không phải tối qua anh…”
Cậu chưa kịp nói hết thì đã bị người kia đập một cú vào ót.
“Đi nhờ.”


“À?” Cậu chàng xoa xoa ót, nhìn anh ta lấy ra một đồng tiền vàng.
“Tiện đường nên đưa nàng đến Vương Thành luôn, mọi người cầm đồng tiền vàng này uống rượu đi.”
Mấy chiếc xe ngựa đậu vào bãi đất trống trong rừng, có người lấy nồi ra nấu gì đó, một lúc sau mùi thơm thoang thoảng đã bay ra khắp nơi.
Ánh sáng vừa biến mất thì cảnh vật xung quanh cũng chìm dần trong bóng tối, sự âm u lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Bạch Mộc mặc áo choàng vào, cầm nến lên thẫn thờ nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy nhót ấy.
Có người vỗ nhẹ vào vai nàng, Bạch Mộc giật mình, chầm chậm nâng nửa khuôn mặt lên.
“Cho.”
Hơi nóng phả vào mặt, mùi thơm xộc đến khiến mũi nàng khẽ nhúc nhích, cơn đói tê dại cuối cùng cũng dịu đi, dạ dày của nàng bắt đầu quặn lên.
“Không cần, cảm ơn.” Nàng chịu đựng cơn đói khát ấy, cảnh giác với thức ăn không rõ nguồn gốc này.
“Đây là do mấy anh em tự nấu, bọn họ còn bỏ thêm mấy con gà rừng hôm nay vừa bắt được nữa.” Thấy sự nghi ngờ của nàng, anh ta ngẩng đầu lên rót một hớp vào miệng, “ực” một tiếng uống cạn ngụm đó, xong xuôi lại đưa về phía nàng, điệu bộ không cho phép từ chối.
“Yên tâm, không có độc đâu.”
Khó mà từ chối lòng tốt, Bạch Mộc chỉ đành phải cầm lấy bát canh trong tay anh.
Hơi nóng từ đấy bát truyền đến khiến lòng bàn tay đang lạnh lẽo của nàng dần trở nên ấm lên.
“Cám ơn.” Bạch Mộc cảm ơn, bưng bát trong tay nhấp một ngụm.
“Cô … Chắc là không phải người địa phương nhỉ?”
Lời này của anh ta khiến Bạch Mộc mắc nghẹn, nàng đặt bát xuống.
Nàng nhớ lại những lời mà Daisy đã nói cách đây rất lâu.
“Những kẻ quý tộc kia rất thích những người ngoại tộc như cô” “Nếu đổi thành người của thôn xóm nào đó thì e là đã sớm bị ví như phù thủy rồi bị đem đi thiêu chết rồi”
Nàng cúi thấp đầu thì thầm, “Tôi không phải phù thủy.”
Charles ngớ ra, sau đó bật cười: “Đương nhiên tôi biết, có phù thủy nào đi nhờ xe ngựa của nhóm lính đánh thuê đâu, nếu là phù thủy thì họ đã dùng chổi bay đi rồi.”
“Nhưng màu tóc và đôi mắt của cô thật sự rất hiếm thấy.” Thấy Bạch Mộc im lặng không nói gì, anh ta dứt khoát vịn vào đuôi xe dựa sát lại chòng ghẹo, “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người xinh đẹp ngời ngợi như thế đấy.”
Lời khen thẳng thắn này đã thành công làm cho vành tai của Bạch Mộc đỏ lên, cuối cùng lúc này nàng mới chịu ngước mặt lên. Nàng đang định lên tiếng cảm ơn, nhưng khi vừa nhìn vào người đàn ông trước mặt thì bỗng mắt nàng đau nhói khôn tả.
Đau đớn như bị kim đâm vào mắt, Bạch Mộc hít một hơi cúi đầu che mắt lại.
“Sao thế?” Charles thấy vậy thì đưa tay về phía nàng.
Bạch Mộc xua xua tay, không dấu vết né bàn tay đang muốn đặt lên vai mình kia: “Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
Nàng cầm bát trả lại cho anh ta: “Cám ơn canh của anh, nếu không còn gì nữa thì tôi nghỉ ngơi trước đây.”
Charles vây quanh nàng hỏi đông hỏi tây, nhưng cuối cùng không có kết quả gì nên anh đành cầm bát về.
Anh ta vừa đi xong thì lúc này cơn đau mới chầm chậm biến mất. Bạch Mộc dụi dụi khóe mắt hơi nóng của mình, lại lần nữa dùng áo choàng quấn chặt lấy cơ thể.
Phải mất tổng cộng bốn ngày đi đường thì mới đến được Vương Thành, lẽ ra chỉ mất có ba ngày thôi nhưng trận mưa lớn ngày hôm trước đã khiến đường lầy lội, nhiều chỗ sạt lở không thể đi được nên mọi người đành phải đi đường vòng.
Trong đám đàn ông này, sự tồn tại của Bạch Mộc như hạc lạc vào bầy gà vậy, nổi bật vô cùng. Những tên đàn ông hái những bông hoa dại mới nở bên vệ đường cầm đến nịnh nọt ton hót, câu từ lời nói bay tán loạn khắp nơi, ông nào ông náy nói ngọt như mía lùi.
Một người đàn ông khác cầm đóa hoa nhỏ hồng hồng đưa cho nàng, gã ta tự cho rằng bản thân mình cao siêu hơn đám người kia, thế là gã hất hất mấy sợi tóc vốn không nhiều lắm của mình nhe miệng khoe ra hàm răng vàng mở lời: “Cô gái xinh đẹp này, không biết đêm nay … Em có rảnh không?”
Bạch Mộc cạn lời, thậm chí có cảm giác muốn ói.
Người đàn ông cởi cúc áo khoe cơ bắp mình tự hào ra uốn éo, Charles nắm lấy dây cương, một cước đá người đàn ông ấy ra xa.
“Đừng sợ, bọn họ là như thế đó, vừa thấy người đẹp là lòng ngứa ngáy cả lên.” Anh ta dẫn ngựa cho nó ăn cỏ dại ven đường.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Anh phất tay, bỗng hồi sau dẫn ngựa nhích lại gần Bạch Mộc.
Bạch Mộc không tránh, nàng tiếp tục ngồi đó xem bản đồ.
Charles không chút tiếng động liếc nhìn: “Định đi du lịch à?”
Trên bản đồ đánh dấu năm điểm khác nhau, ngay cả tuyến đường cũng khác, nhìn lướt qua trông rất giống bản kế hoạch đi du lịch.
“À… Vâng.” Bạch Mộc suy nghĩ một chút rồi dứt khoát xác nhận, nàng tự ngụy biện cho mình, “Ba mẹ tôi chỉ cho tôi học mấy môn lễ nghi thôi, lúc nào cũng bắt đọc những cuốn sách nhàm chán hết.”
“Thế nên tôi trốn ra ngoài để tham quan những khung cảnh bên ngoài này.”
Charles gật đầu, “Vậy cô đã có kế hoạch chưa? Tiếp theo cô định sẽ đi đâu? Cô đã tìm ra cách đi thế nào chưa?”
Bạch Mộc nghẹn họng, nàng tạm thời chưa nghĩ nhiều như thế, nàng nói thế là chỉ muốn người ta tin mình thôi, nàng không muốn nghe mấy tin đồn nghi ngờ về thân phận của mình.
“Chưa có, tôi đang nghĩ tới đây. Tôi định đến Vương Thành mới sửa lại một chút.”
“Ra vậy.” Charles gãi gãi đầu, mất tự nhiên nói: “Nếu cô cần thì có thể đến gặp tôi, trung đoàn chúng tôi thường xuyên chạy đông chạy tây nên chắc sẽ giúp được.”
“Không chừng sẽ có một nơi cô muốn đến …” Anh dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, “Hơn nữa chúng ta cũng quen nhau, thế nên … Cô đi một mình, không an toàn …”
Anh ta nói ngắt quãng, ánh mắt không tự chủ bay đi nơi khác.

Chương trước Chương tiếp
Loading...