Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đức Dương Quận Chúa

Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái





"Cái này..."
Hoàng đế cứng họng, dù hắn sủng Ân Trường Hoan như thân nữ cũng không dám khẳng định lời này.
"Hoàng cữu cữu, chẳng lẽ người không tin cháu sao?" Thấy sắc mặt hoàng đế như vậy, Ân Trường Hoan trừng lớn mắt, ủy khuất hỏi Diệp Hoàn "Diệp đại nhân, chàng thì sao?"
Diệp Hoàn nhìn hoàng đế, vội ho một tiếng, ánh mắt ẩn ẩn ý cười "Bọn hắn là thích khách, là địch nhân, có thể như vậy nói cũng không kỳ quái, chỉ cần trong lòng chúng ta không thẹn với lương tâm là được rồi."
Lời này mặc dù uyển chuyển, nhưng vẫn thừa nhận lời nói của Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan hài lòng, ngay trước mặt hoàng đế cho Diệp Hoàn ánh mắt coi như chàng thức thời.
Nhìn vẻ mặt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ của Diệp Hoàn, hoàng đế cười to, chút bất mãn trong lòng cũng biến mất.
"Hoàng cữu cữu đương nhiên là tin Trường Hoan của chúng ta.
" Hoàng đế nói "Chỉ là Trường Hoan à, chúng ta nói chuyện vẫn là phải dựa thực tế một chút."
"Ai nha, hoàng cữu cữu." Ánh mắt Ân Trường Hoan sáng lên, như phát hiện ra cái gì thú vị "Người nói giống hệt những gì cháu đã nói."
Hoàng đế: ? ? ?
"Hôm qua Diệp đại nhân nói cháu ôn nhu nhã nhặn, hiền lành biết lễ, thiên hạ không ai tốt hơn." Ân Trường Hoan nói "Mặc dù được khen như vậy làm cháu rất vui nhưng từ nhỏ ngoại tổ mẫu đã dạy cháu phải luôn thành thật, thế nên cháu mới bảo chàng ấy phải thực tế một chút, kết quả Diệp đại nhân nói trong lòng chàng thì cháu xứng đáng nhận được những lời tán dương hay nhất."
Nhìn qua Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan nở nụ cười ngượng ngùng "Ta thấy rất ngại đó!"
Khoé miệng hoàng đế hơi co lại, con bé xấu hổ sao, nhưng hắn một chút cũng không nhìn ra.
Diệp Hoàn chắp tay, gò má tuấn lãng thường ngày nay có chút phiếm hồng, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói "Quận chúa, chuyện này nàng có thể không cần phải nói ra."
Hắn tuy nói nhỏ nhưng ngự thư phòng lại yên tĩnh, hoàng đế vẫn nghe được rõ ràng.
Ân Trường Hoan tùy tiện khoát tay "Không có việc gì, hoàng cữu cữu cũng không phải người ngoài, sẽ không cười chàng đâu."

Giọng điệu này tựa hồ nàng còn thân cận với hoàng đế hơn.
Thần sắc Diệp Hoàn hơi cứng lại, không nói lại được Ân Trường Hoan.
Hoàng đế lại cười to, giễu cợt nói "Diệp Hoàn à, con đúng là khiến phụ hoàng lau mắt mà nhìn."
Diệp Hoàn xấu hổ nhìn hoàng đế cười một tiếng, nhìn Ân Trường Hoan đầy bất đắc dĩ "Quận chúa, nàng mà còn nói thêm gì nữa, sợ là ta không dám gặp người khác nữa."
"Không sao." Ân Trường Hoan vỗ tay nói "Có thể tới phủ quận chúa của ta, đồ tốt trong phủ của ta có rất nhiều, nuôi thêm một người không thành vấn đề."
"Vậy cũng không được.
" Hoàng đế nói "Diệp Hoàn vất vả lắm mới đồng ý khôi phục thân phận, trẫm vẫn chờ nó thay trẫm làm việc đấy."
"Ra là vậy." Ân Trường Hoan thở dài đáng tiếc "Vậy hoàng cữu cữu an bài cho chàng ấy ít việc thôi, nếu không thì chàng ấy sẽ không có thời gian theo giúp cháu."
"Cái đứa nhỏ này." Hoàng đế cười mắng "Có người nói như vậy sao?"
"Tại sao không có, cháu chẳng phải nói như vậy sao " Ân Trường Hoan lẽ thẳng khí tráng "Lại nói, Diệp Hoàn đột nhiên khôi phục thân phận, còn không biết sẽ thế nào, nếu không thì hôm qua đã không bị ám sát."
Nụ cười của hoàng đế phai nhạt đi, Ân Trường Hoan phảng phất như chưa tỉnh, còn như ủy khuất thay Diệp Hoàn.
"Quận chúa." Diệp Hoàn nói, biểu cảm không quá đồng ý.
Ân Trường Hoan vẫn giận "Người tốt không mong được báo, ta không nói với chàng nữa."
Ân Trường Hoan đứng dậy đi ra ngoài, đi hai bước nàng nhớ tới cái gì đó liền quay đầu lại nói "Hoàng cữu cữu, buổi trưa người cùng Diệp đại nhân đến Từ Ninh cung dùng bữa đi, cháu cùng ngoại tổ mẫu chờ hai người."
Thần sắc hoàng đế hơi nhạt, trêu chọc "Cháu muốn mời trẫm hay là Diệp Hoàn?"
Ân Trường Hoan nghiêng đầu cười "Hoàng cữu cữu, trong lòng người rõ ràng là được rồi, cần gì phải nói ra, không phải chính người tự tìm phiền phức sao?"
Nói xong Ân Trường Hoan chạy đi, để lại tiếng cười nhẹ nhàng.
"Trẫm tự tìm phiền phức?" Hoàng đế kinh ngạc, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy Diệp Hoàn nói "Phụ hoàng, quận chúa vẫn còn tính tình trẻ con, người đại nhân đại lượng, không nên so đo với nàng."
Hoàng đế: Nếu hắn so đo thì là kẻ không đại nhân đại lượng ư.
"Diệp Hoàn à.
" Hoàng đế ngữ trọng tâm trường nói "Dù là thương phu nhân thì cũng không cần quá mức, về sau con nhất gia chi chủ, uy tín cần phải dựng lên."
"Tạ phụ hoàng dạy bảo." Diệp Hoàn một mặt may mắn "Chỉ là có thể được quận chúa hâm mộ đã là may mắn của nhi thần nên việc tạo nên uy tín với quận chúa.
" Hắn lắc đầu "Nhi thần không làm được."
Hoàng đế ha ha hai tiếng, hắn hiện tại rốt cục có thể hiểu được cảm giác của các triều thần khi nhắc nhở hắn rồi.
"Trưởng công chúa." Ân Trường Hoan vừa ra khỏi ngự thư phòng đã nhìn thấy Gia Hòa trưởng công chúa chạy vội vàng đến.
Thấy Ân Trường Hoan, Gia Hòa nhăn mày lại "Là Trường Hoan sao, sớm như vậy đã đến thỉnh an hoàng cữu cữu à?"
Ân Trường Hoan lắc đầu, bình thường lúc này nàng vừa mới rời giường "Là hoàng cữu cữu có chuyện tìm ta cùng Diệp đại nhân."
"Diệp Hoàn?"
"Phải."
"Vậy Diệp Hoàn còn ở bên trong?"
"Đúng thế."
Gia Hòa trưởng công chúa không nói với Ân Trường Hoan nữa, nàng ta bảo thái giám đi vào thông báo, Ân Trường Hoan rời đi, đi một đoạn đường nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, biểu cảm của Gia Hòa trưởng công chúa vừa rồi nhắc đến Diệp Hoàn biểu lộ có chút không đúng lắm, xem ra là đã biết thân phận hoàng tử của Diệp Hoàn.
Gia Hòa trưởng công chúa không thể lập tức vào ngự thư phòng, đợi một hồi mới có người đến mời nàng ta.
Nếu là ngày trước Gia Hòa trưởng công chúa tất nhiên sẽ tức giận nhưng ở trong ngự thư phòng hoàng đế đang nói chuyện với Diệp Hoàn, nàng ta không thể tức giận, nhìn thấy Diệp Hoàn còn ôn hòa chào hỏi nàng ta, nhưng không ân cần lắm.
Hoàng đế biết chuyện huynh muội Kỷ Thừa hôm qua cũng ở đó, hắn nói "Muội hẳn đã biết rồi."
"Phải." Gia Hòa trưởng công chúa nói "Đúng là làm muội giật nảy cả mình, không ngờ Diệp Hoàn lại là nhi tử của hoàng huynh."
Hoàng đế nói "Nó là nhi tử của Trần quý phi, xếp hạng thứ sáu, bởi vì Hộ Quốc tự đại sư nói nuôi dưỡng ở trong cung dễ bị chết yểu nên bảo nó nhận Thanh Tịnh sư thái làm dưỡng mẫu."
Trần quý phi là phi tử đã qua đời, đã từng sinh hạ một nhi tử, nhưng bạc mệnh chết yểu.
Gia Hòa trưởng công chúa nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng nàng ta rất nhanh kịp phản ứng đây là hoàng đế an bài thân phận cho Diệp Hoàn, liền phụ họa vài câu.
Lời nên nói Diệp Hoàn đã nói với hoàng đế xong, hắn cáo lui, nói đi Từ Ninh cung thỉnh an Trịnh thái hậu.
Quả tim Gia Hòa trưởng công chúa rơi lộp bộp, đang êm đẹp đi thỉnh an Trịnh thái hậu làm gì, Triệu thái hậu mới là tổ mẫu ruột thịt của hắn mà.
Diệp Hoàn đến Từ Ninh cung một lúc thì Bình Dương tới, nàng nghe nói Ân Trường Hoan tiến cung nên đến nói với Ân Trường Hoan về Kỷ Oánh Oánh.
Nghe Bình Dương nói xong, Ân Trường Hoan lúc này mới chợt hiểu vì sao Gia Hòa trưởng công chúa lại có biểu cảm như thế.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua mặt Diệp Hoàn, thở dài "Hồng nhan họa thủy."
Diệp Hoàn đang nói chuyện với Trịnh thái hậu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Ân Trường Hoan đang nhìn mình, lập tức nở nụ cười xán lạn với Ân Trường Hoan, giống như những nhánh hoa nở rộ vào tháng hai, tháng ba vậy, cực kỳ tuyệt đẹp.
"Người mà Kỷ Oánh Oánh nói là Diệp đại nhân sao?" Bình Dương hỏi.
"Hẳn là tám ~ chín phần mười."
Một lát sau, Bình Dương thấy Diệp Hoàn đang đánh cờ cùng Trịnh thái hậu, không có ý rời đi, nàng nói "Sao Diệp đại nhân còn chưa rời đi?"
"Tại sao phải đi chứ.
" Ân Trường Hoan nói "Chàng ấy muốn đợi đến buổi trưa để cùng ta, ngoại tổ mẫu và cả hoàng cữu cữu dùng bữa!"
"Vì sao?" Cho dù phụ hoàng sủng Diệp Hoàn thì sao có thể cho hắn đến cùng Trịnh thái hậu dùng cơm trưa.
"Ta không nói cho tỷ biết sao." Ân Trường Hoan vỗ trán một cái, ảo não nói "Ta quên nói với tỷ, ta đã quyết định chọn Diệp Hoàn làm phu quân."
Bình Dương không quá kinh ngạc, nàng nhìn Diệp Hoàn đang nghiêm túc đánh cờ, nói với Ân Trường Hoan "Ta cảm thấy hắn tốt hơn ngũ ca."
"Đó là dĩ nhiên.

" Ân Trường Hoan ưỡn ngực "Đây chính là người ta chọn mà."
Bình Dương nói "Nói đến ngũ ca thì không phải là chính muội chọn sao."
Ân Trường Hoan lườm nàng một chút, có thể đừng thành thật quá được không.
Diệp Hoàn sắp là con rể tới cửa nên Bình Dương không ở lại lâu.
Hoàng đế đến Từ Ninh cung dùng bữa trưa, dùng bữa xong hắn nói muốn dẫn Diệp Hoàn đi một chuyến đến Từ An cung, Ân Trường Hoan vội vàng nói nàng cũng muốn đi.
Trêи đường, nàng nói với Diệp Hoàn "Thái hậu nương nương Từ An cung biết thân phận của chàng nói không chừng sẽ châm chọc khiêu khích, nhưng chàng không cần lo lắng, có ta ở đây, bà ấy không dám làm gì đâu"
Diệp Hoàn nhìn hoàng đế ở bên cạnh, ngồi gần như vậy, giọng Ân Trường Hoan lại không nhỏ, lỡ nghe thấy thì sao.
"Quận chúa lợi hại như vậy?"
"Còn tốt còn tốt." Ân Trường Hoan cười ha ha "Chủ yếu là ta có hoàng cữu cữu làm chỗ dựa."
Đến Từ An cung, đúng như Ân Trường Hoan dự liệu, Triệu thái hậu không cho Diệp Hoàn chút sắc mặt tốt nào, nhưng mỗi khi bà muốn quở trách Diệp Hoàn thì Ân Trường Hoan liền khiến lời nói thành ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng Triệu thái hậu đành mỉm cười nhu nhuận dù bà tức giận đến nói không nên lời, Ân Trường Hoan vẫn đáng ghét như vậy.
Ba người hoàng đế rời đi, Triệu thái hậu tức giận mắng Gia Hòa trưởng công chúa "Con thế mà lại muốn gả Oánh Oánh cho hạng người này, con làm mẫu thân như vậy sao, may mà hoàng huynh con không đồng ý."
Gia Hòa trưởng công chúa im lặng đến cực điểm, trêu tức bà ấy là Ân Trường Hoan đấy, mắc mớ gì đến Diệp Hoàn, còn có cho dù không giáo huấn được Ân Trường Hoan thì đừng chọn quả hồng mềm để bóp có được không.
Gia Hòa trưởng công chúa vốn đã mỏi mệt nay cảm thấy càng mệt mỏi hơn.
Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng nói "Ngoại tổ mẫu, Diệp đại nhân không nói lời nào, vẫn luôn là Ân Trường Hoan nói mà."
Triệu thái hậu trừng Kỷ Oánh Oánh, cả giận "Cháu muốn ngoại tổ mẫu ngay trước mặt hoàng cữu cữu cháu giáo huấn Ân Trường Hoan sao?"
Nhớ tới kinh nghiệm trước đây, Kỷ Oánh Oánh vội vàng lắc đầu.
Triệu thái hậu thấy Kỷ Oánh Oánh lắc đầu, hài lòng gật đầu, nói "Oánh Oánh ngoan, nha đầu Ân Trường Hoan này rất xấu xa, cháu tốt nhất đừng đối địch với nàng ta có biết không?"
"Biết ạ."
Đạo lý này nàng đã biết rất rõ, nhưng nàng vừa nhìn thấy Ân Trường Hoan thì cái miệng lại không nghe lời nàng, không cãi nhau hai câu thì sẽ cảm thấy không thoải mái.
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Trường Hoan: Nghe nói có rất nhiều mỹ nữ hỏi ta có xấu hổ hay không, ta chỉ muốn nói một câu ―― đó là cái gì?.


Chương trước Chương tiếp
Loading...