Đức Dương Quận Chúa
Chương 66
Lúc Chung Linh điều tra thân phận Diệp Hoàn thì Diệp Hoàn đang đến phủ Đức Dương quận chúa.
Người gác cổng sớm đã được phân phó biết đêm nay Ân Trường Hoan sẽ mở tiệc chiêu đãi Diệp Hoàn, thấy Diệp Hoàn tới thì một người đi vào báo cho Ân Trường Hoan, người còn lại thì nhiệt tình mời Diệp Hoàn vào.
Ngay cả Diệp Nhiên là hộ vệ mà người gác cổng cũng không buông tha, mời vào trong một tiểu viện dùng bữa.
Bàn tiệc được bày đủ các món gà, vịt, thịt, cá rất đẹp mắt.
Người gác cổng nói với Diệp Nhiên "Đây là quận chúa chúng ta cố ý phân phó, mấy vị cứ ăn trước đã rồi uống, dù say cũng không cần gấp, quận chúa nói sẽ phái người đưa Diệp đại nhân và các vị về."
Diệp Nhiên sờ cằm, hắn cứ có cảm giác quận chúa cố ý muốn bọn hắn quá chén để chiếm tiện nghi của công tử.
Nhưng nếu quả là như thật là như thế thì công tử đại khái sẽ rất vui lòng.
Diệp Hoàn từng tới phủ quận chúa nhưng lần đó là đến ngoại viện, lần này người gác cổng dẫn hắn đến cửa thuỳ hoa(*), có một nha hoàn đứng ở chỗ đó mang hắn vào nội viện, đứng trước một cái đình, mà Ân Trường Hoan còn đang ngồi bên trong, đồ ăn trên bàn đang toả ra mùi rất thơm.
(*) Cửa thùy hoa: là một cổng rất đặc biệt trong sân, là ranh giới phân chia và lối đi duy nhất giữa nhà trong và nhà ngoài.
"Quận chúa." Hắn tiến vào đình chắp tay thở dài.
Ân Trường Hoan giả bộ cả giận nói "Huynh dự định phải hành lễ với ta cả đời sao?"
Diệp Hoàn ngồi xuống đối diện với Ân Trường Hoan, ôn nhu nói "Cả đời hành lễ cũng không sao."
Ân Trường Hoan nghe vậy không nhịn được cười một tiếng, chống cằm nói "Huynh không sợ người khác nói mình sợ vợ ư?"
(Truyện edit duy nhất trên Wattpad: @Candy_0410_)
Sợ vợ là một từ không dễ nghe, bình thường nói một nam tử sợ vợ chính là đang nói nam tử này không có bản lĩnh.
"Quận chúa không hề hung dữ, có gì mà phải sợ.
" Diệp Hoàn nhăn mày lại "Huống hồ trong mắt của ta, sợ vợ không đáng xấu hổ, ngược lại là phu quân yêu thương phu nhân, nguyện ý để cho phu nhân thể hiện!"
Ân Trường Hoan trợn tròn mắt, cười cười không nói, kỳ thật nàng cảm thấy mình rất hung dữ, chỉ là Diệp đại nhân quá đẹp, nàng không nỡ nặng lời với hắn nhưng mấu chốt nhất vẫn phải là Diệp đại nhân không chọc tới nàng.
"Cho nên huynh là muốn nói." Ân Trường Hoan cười nham hiểm "Về sau sẽ rất yêu thương ta sao?"
"Đây là đương nhiên." Diệp Hoàn chững chạc đàng hoàng nói "Vất vả lắm mới lấy được về nhà phu nhân, nếu không thương yêu và sủng ái thật tốt, vậy ta phí hết tâm tư cưới về làm gì chứ."
"Ừm...!Suy nghĩ của huynh rất đúng.
" Lời nói của Ân Trường Hoan xoay chuyển, giảo hoạt cười nói "Chỉ là dù huynh có nói như vậy, ta cũng sẽ không gả ngay cho huynh đâu."
Diệp Hoàn cười một tiếng "Bị quận chúa nhìn ra rồi."
"Chủ yếu là quá rõ ràng, muốn không nhìn ra cũng không được." Ân Trường Hoan gắp cho Diệp Hoàn một miếng cá, cố ý nói "Cá này là ta bảo đầu bếp rút xương đấy, huynh yên tâm, sẽ không bị hóc nữa đâu."
"Đa tạ quận chúa."
Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm với nhau, Ân Trường Hoan nghe Diệp Hoàn kể chuyện bản án của Đại Lý tự đến say sưa, một số lúc ngay cả cơm cũng không để ý tới để ăn.
Ăn cơm xong, nha hoàn không biết từ đâu đến cấp tốc dọn dẹp chén dĩa rồi mang nước trà, điểm tâm lên.
Diệp Hoàn nhấp một ngụm trà xanh, khen "Quận chúa quản lý phủ quận chúa thật tốt."
Dù là dọn dẹp chén dĩa vẫn phải để ý một chút, nha hoàn đều nhìn không chớp mắt, cũng không bởi vì dung mạo của hắn mà giấu quận chúa để vụng trộm nhìn hắn.
Vào một gia đình, bình thường nhìn nô bộc trong phủ là có thể biết được chủ tử là hạng người gì.
"Đa tạ Diệp đại nhân khích lệ.
" Vừa dùng xong bữa tối nhưng Ân Trường Hoan lại cầm lấy một khối bánh quế lên ăn "Nhưng cái này cũng không thể quy công cho ta, đều là mấy người Trương ma ma lợi hại."
"Mấy người Trương ma ma lợi hại nhưng cũng nhờ quận chúa đè ép mới được như vậy." Hạ nhân phủ quận chúa đối với Ân Trường Hoan tôn kính có thừa, đây cũng không phải là do Trương ma ma quản lý mà có được.
Ân Trường Hoan không tranh cãi nữa "Huynh là đang muốn khen ta đúng không?"
"Bắt người tay ngắn(*).
" Diệp Hoàn mỉm cười "Ăn cơm canh của quận chúa thì nên nói vài lời dễ nghe lời với quận chúa."
(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
"Ta nhớ hình như trong phủ quận chúa có một cái hồ, chúng ta đi đến hồ tản bộ được không?"
Ân Trường Hoan gật đầu đồng ý, mặc dù nàng đã ăn quá no không muốn vận động chút nào nhưng vì nam nhân của mình, nàng có thể đổi ý.
Đi đến bên hồ, Ân Trường Hoan đột nhiên nhớ tới chuyện không phải trước đó nàng mới quyết định không thể quá chiều chuộng Diệp Hoàn sao? Đều tại Diệp Hoàn dùng sắc đẹp mê hoặc nàng.
Nhược Vân đưa tới hai cái áo choàng, Ân Trường Hoan lấy bên trong một cái đưa cho Diệp Hoàn, sau đó tự khoác áo choàng lên, đợi nàng mặc xong mới phát hiện Diệp Hoàn không nhúc nhích, nàng ngạc nhiên nói "Huynh không mặc sao? Buổi tối sẽ hơi lạnh đấy, không mặc ấm dễ bị ốm đó."
Diệp Hoàn cúi đầu nhìn lại áo choàng, cái áo này có hoa văn giống với cái áo của Ân Trường Hoan, có thể thấy đây là cùng một loại vải "Sợ là không vừa!"
Ân Trường Hoan vì hay luyện võ nên so với nữ tử bình thường cao hơn một chút nhưng vẫn thấp hơn Diệp Hoàn, Diệp Hoàn mà mặc áo choàng của Ân Trường Hoan vào sẽ bị ngắn.
Ân Trường Hoan cười khẽ, tự tay cầm áo choàng mặc cho Diệp Hoàn, trêu chọc nói "Diệp đại nhân không khỏi quá yêu dung mạo rồi, đến tột cùng là thân thể quan trọng hay là ngoại hình quan trọng đây."
Diệp Hoàn thấp giọng cười nói "Không phải ta yêu dung mạo mà là quận chúa yêu dung mạo, vì quận chúa mà ta không thể làm gì khác hơn là chịu đựng."
Ân Trường Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn "Miệng lưỡi trơn tru."
Diệp Hoàn hơi cúi đầu xuống, khàn khàn nói bên tai Ân Trường Hoan "Diệp Hoàn chỉ miệng lưỡi trơn tru với quận chúa thôi."
Ân Trường Hoan cảm thấy chân như nhũn ra, Diệp đại nhân lại dám câu dẫn nàng, quá xấu xa.
Chọc chọc lồng ngực Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan nhắc nhở hắn "Diệp đại nhân, chúng ta còn chưa đính hôn đâu?"
Diệp Hoàn thở dài nhìn Ân Trường Hoan, đứng thẳng nói "Quận chúa là đang nhắc nhở ta phải tăng tốc động tác sao?"
"Không.
" Ân Trường Hoan lui ra phía sau một bước, hài lòng nhìn Diệp Hoàn mặc áo choàng giống nàng "Ta chỉ là đang nhắc nhở huynh, nếu dám động tay động chân thì ta sẽ không khách khí đâu.
Huynh là thư sinh tay trói gà không chặt, dù là mười người đến cũng không đấu lại được ta."
(Truyện edit duy nhất trên Wattpad: @Candy_0410_)
Nụ cười của Diệp Hoàn nghẹn lại.
Nhược Vân ở một bên nín cười nói "Diệp đại nhân hiểu lầm rồi, đây là quận chúa cố ý chuẩn bị cho ngài đấy."
Diệp Hoàn cúi đầu nhìn lại, áo choàng quả nhiên rất vừa người.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan lại quay ra nhìn mặt hồ "Không phải cố ý làm, chỉ là loại vải này hơi nhiều, ta nghĩ mãi không biết nên làm gì nên mới làm áo choàng cho huynh."
Diệp Hoàn nhìn Nhược Vân, Nhược Vân khẽ cúi người, mỉm cười lui ra.
"Đây là cống phẩm hoàng gia, một năm chỉ có tầm mười lượng, Đức Dương quận chúa của chúng ta lại giàu có đến cả cống phẩm hoàng gia cũng không biết nên lấy ra làm gì sao?"
Bị bại lộ chân tướng, Ân Trường Hoan có hơi xấu hổ, trừng hắn "Ta chính là giàu có đấy, ai cần huynh lo chứ."
"Ta mặc kệ, ta chỉ là muốn nói.
" Diệp Hoàn dừng lại, nhìn Ân Trường Hoan, bỗng nhiên đưa tay che mắt Ân Trường Hoan "Đa tạ áo choàng của quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn cảm thấy rất vui vẻ."
Trước mắt Ân Trường Hoan tối sầm lại, trong lòng tự nhủ huynh vui vẻ thì cứ vui vẻ đi, sao phải che mắt của nàng, cảm giác được tiếng hít thở của Diệp Hoàn càng ngày càng gần, nàng còn nghĩ là Diệp Hoàn muốn hôn nàng, liền xoắn xuýt lên.
Nàng nên né tránh hay cứ tùy ý để Diệp Hoàn hôn nhưng nàng lại cảm giác được Diệp Hoàn đang hôn lên chính mu bàn tay của mình.
Chính hắn hôn lên mu bàn tay...!trắng nõn của bản thân.
"Thật có lỗi."
Diệp Hoàn lùi về sau, cụp mắt xuống, gương mặt ửng đỏ, Ân Trường Hoan vểnh vểnh miệng, bộ dáng này giống như nàng vừa cưỡng hôn hắn vậy.
"Không sao." Dù sao hắn là hôn chính mình, mắc mớ gì đến nàng.
Hai người an tĩnh đi trong chốc lát, Ân Trường Hoan nhớ tới một chuyện "Đúng rồi, ngày đó huynh nói về sau có cơ hội sẽ nói cho ta biết là chuyện gì?"
Diệp Hoàn há mồm, một chữ còn chưa nói ra thì Ân Trường Hoan liền cảnh cáo hắn "Nếu như huynh lại cùng ta thừa nước đục thả câu thì về sau không cần nói nữa!"
"Diệp Hoàn không có thừa nước đục thả câu với quận chúa.
" Chỉ là người không giống như hắn nghĩ thôi, Diệp Hoàn trầm ngâm nói "Quận chúa phái người điều tra ta sao?"
"Hả???"
Ân Trường Hoan cười một tiếng, giải thích "Ta chỉ là muốn hiểu rõ Diệp đại nhân hơn thôi, tuyệt đối không hề có ý xúc phạm huynh."
Từ khi nàng và Diệp Hoàn thổ lộ tâm ý thì nàng đã bảo Đinh Tiến không cần tra xét, đương nhiên tra lâu như vậy đến nay cũng không tra được gì quan trọng.
"Quận chúa mạo phạm cũng không sao.
Diệp Hoàn đối với quận chúa biết gì nói nấy."
"Vậy huynh..." Ân Trường Hoan đang nghiêm nghị, nhưng mà nàng do dự nửa ngày cuối cùng vẫn không hỏi "Ta không có gì muốn hỏi, chỉ cần huynh vĩnh viễn tốt với ta, không nạp thiếp là được rồi."
Nàng cũng có bí mật, nếu Diệp Hoàn không muốn nói thân thế của hắn, vậy Ân Trường Hoan cũng không muốn ép buộc.
"Quận chúa không hỏi vậy ta tự mình nói." Hai người chậm rãi đi lên phía trước, ngữ khí Diệp Hoàn rất bình tĩnh "Ta là nhi tử thân sinh của mẫu thân, phụ thân ta chính là hoàng cữu cữu của quận chúa, chính là người ngồi trên long ỷ."
Hắn nghiêng đầu nhìn Ân Trường Hoan "Quận chúa hẳn là đã sớm có suy đoán?"
Ân Trường Hoan không kinh ngạc, nàng gật đầu, lại hỏi "Tại sao huynh lại muốn nói cho ta?"
"Chuyện này quận chúa sớm muộn gì cũng sẽ biết.
" Diệp Hoàn dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn Ân Trường Hoan "Ta không muốn quận chúa biết được chuyện này từ trong miệng người khác, ta cũng không muốn quận chúa hiểu lầm ta là vì thế lực của thái hậu và quận chúa mà muốn cùng quận chúa kết làm bè cành."
Giọng của Diệp Hoàn rất nhẹ nhưng Ân Trường Hoan có thể cảm giác được trong đó sự trịnh trọng.
"Ta, Diệp Hoàn, là thật tâm thật lòng với quận chúa, muốn được nắm tay quận chúa cùng nhau già đi.
Không phải là bởi vì thân phận của quận chúa, càng không phải bởi vì thế lực của quận chúa."
Đột nhiên được tỏ tình như vậy, Ân Trường Hoan có hơi luống cuống nhưng nàng rất vui vẻ, vui vẻ đến muốn hôn hắn một cái.
Nàng nhìn chằm chằm bờ môi Diệp Hoàn "Diệp đại nhân, chúng ta nhất định sẽ thành thân ư?"
"Chỉ cần quận chúa không đổi ý, vậy chúng ta nhất định sẽ thành thân."
"Vậy ta phải sớm dùng quyền lợi của phu nhân với huynh mới được?"
"Hả?"
Ân Trường Hoan nhón chân lên, đưa tay giống như Diệp Hoàn vừa rồi che đi ánh mắt của hắn, lông mi thật dài đảo qua lòng bàn tay của nàng, có hơi ngứa ngứa.
(Truyện edit duy nhất trên Wattpad: @Candy_0410_)
Ân Trường Hoan cười khẽ, thổ khí như lan(*) "Diệp đại nhân, tim huynh đang đập thình thịch này, huynh đang nghĩ gì thế?"
(*) Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.
"Ta...!Ưm..."
Buông Diệp Hoàn ra, hai gò má Ân Trường Hoan đỏ như ánh chiều tà, đôi mắt còn sáng hơn cả sao trên bầu trời đêm.
"Cái này mới gọi là hôn." Ân Trường Hoan liếm môi một cái, cười cong mắt "Diệp đại nhân, về sau chàng chính là người của Ân Trường Hoan ta, phải luôn tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm phu quân, có biết không?".