Đức Dương Quận Chúa
Chương 53: Đám người ngu muội
"Sao lại như vậy, tại sao lại như vậy hả?"
Ngự thư phòng, hoàng đế lên cơn giận dữ, đập vỡ vô số chén trà. Mặc dù trước đó hắn có hoài nghi việc Gia Di chết có liên quan đến Ân Bác Văn. Nhưng dù sao cũng không có chứng cứ mà hắn lại sợ oan uổng Ân Bác Văn sẽ khiến linh hồn Gia Di trên trời thương tâm, nhưng khi biết thân thế của Ân Bạch Tuyết và chuyện Trình thị đánh tráo hài tử thì hắn cảm thấy Gia Di chết khẳng định có dính dáng đến Ân Bác Văn.
Hoàng đế quá tức giận, hắn thậm chí còn nghĩ nếu hắn không ép Ân Bác Văn cưới Gia Di thì có phải Gia Di còn sống không, Trịnh thái hậu sẽ không người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Ân Trường Hoan sẽ không mất mẫu thân từ nhỏ. Đương nhiên ý nghĩ này chỉ là nhất thời, hắn cứ nghĩ đến Ân Bác Văn là càng thêm tức giận. Nếu không phải Ân Bác Văn thì sao hắn lại có lỗi Gia Di chứ.
"Hoàng thượng bớt giận. " Cao công công an ủi "Hiện tại quan trọng nhất là tra ra chân tướng để thay trưởng công chúa báo thù."
Một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo "Diệp đại nhân tới."
Cao công công thở phào, bây giờ chắc chỉ có Diệp Hoàn mới có thể làm yên lòng hoàng đế, hắn tự mình ra ngoài cửa mời Diệp Hoàn, nhỏ giọng nói "Hoàng thượng rất tức giận."
Diệp Hoàn khẽ vuốt cằm, phụ hoàng này của hắn không phải hôn quân nhưng cũng không phải một minh quân vĩ đại. Hắn là một người rất nặng tình, nhất là với những ai toàn tâm toàn ý với hắn, Trịnh thái hậu coi hắn như con ruột nên hắn cũng coi Gia Di như muội muội ruột, ngay cả Gia Hòa cũng không bằng.
Nhìn thấy Diệp Hoàn, hoàng đế liên tục hỏi không ngừng "Trường Hoan sao rồi?"
Đại đường tỷ của tam phòng bỗng biến thành hài tử của phụ thân và kế mẫu, hoàng đế vừa nghĩ đến đây còn muốn lập tức hạ chỉ xử trảm cả ba người này.
"Quận chúa vẫn rất tốt." Diệp Hoàn nói "Vi thần đã đưa quận chúa về phủ quận chúa rồi."
Hoàng đế vẫn không yên lòng, lo lắng nói "Đó là con không biết, đứa bé này chưa từng để lộ thương tâm ra ngoài."
Hoàng đế nhíu mày lại, hắn gọi Cao công công vào bảo hắn đến khố phòng lấy vài đồ tốt mang cho Ân Trường Hoan, sau đó nói với Diệp Hoàn "Nha đầu Trường Hoan này chỉ thích trẫm thưởng quà, mỗi lần trẫm thưởng thì bất kể là giá trị bao nhiêu, con bé đều rất vui."
Cao công công mỉm cười, trong lòng tự nhủ mặc dù không phải lần nào ngài cũng đưa đồ vật giá trị cao đến nhưng nếu hắn cũng thường xuyên được ban thưởng như vậy, hắn cũng sẽ vui đến nhảy cẫng lên.
Diệp Hoàn như biết một chuyện rất quan trọng, trịnh trọng nói "Thì ra là thế."
Hắn nhớ là khố phòng trong phủ của hắn cũng có không ít đồ tốt. Hắn mặc dù không có gia tộc chống lưng, nhưng nhiều năm nay hoàng đế đã bí mật cho hắn rất nhiều thứ, Diệp gia còn cho hắn tất cả đồ cưới của mẫu thân, lại thêm tự hắn tích lũy được, có thể coi là sung túc.
Diệp Hoàn ở ngự thư phòng thêm hai khắc nữa mới rời đi, lúc đi còn mang theo ý chỉ của hoàng đế muốn hắn tra rõ Ân Bác Văn, không chỉ điều tra Trình thị đánh tráo hài tử và chân tướng cái chết của Gia Di trưởng công chúa mà còn cả Ân Bác Văn nữa.
Nước quá trong thì không có cá, người quá khắt khe thì chẳng ai theo. Làm quan có thanh liêm bao nhiêu, lúc hoàng đế coi trọng thì không sao, nhưng khi hoàng đế bất mãn thì có thể sẽ kéo ngươi xuống chịu tội.
Vô luận là Ân Bác Văn có mưu hại Gia Di trưởng công chúa hay không thì Ân gia đều toang rồi.
Ra khỏi ngự thư phòng Diệp Hoàn đang định xuất cung thì một ma ma tiến lên cung kính nói "Diệp đại nhân, thái hậu nương nương Từ Ninh cung cho mời."
Ngoại tổ mẫu của Trường Hoan? Diệp Hoàn đi theo ma ma đến Từ Ninh cung "Quận chúa tiến cung?"
Ma ma trả lời hắn "Có ở trong cung."
Diệp Hoàn mỉm cười, chỉ là khi đến Từ Ninh cung hắn lại không nhìn thấy Ân Trường Hoan, hắn nghĩ chắc bây giờ Ân Trường Hoan không ở Từ Ninh cung, nếu không khi nhìn thấy hắn tới thì Ân Trường Hoan nhất định sẽ vui vẻ chào hỏi, trong mắt lóe lên tán thưởng dung mạo của hắn.
"Trường Hoan đi tìm Bình Dương rồi." Trịnh thái hậu chỉ vào cái ghế ở dưới bà, thản nhiên nói "Ngồi đi."
Diệp Hoàn không hỏi Trịnh thái hậu vì sao lại nói Ân Trường Hoan đi đâu, hắn ngồi xuống rồi nói "Thái hậu nương nương muốn hỏi bản án của Ân gia?"
Trịnh thái hậu cười "Không phải."
Cung nữ đưa cho Diệp Hoàn một ly trà, Trịnh thái hậu như một trưởng bối rất bình thường nói "Nếm thử xem, đây là trà mà Trường Hoan thích nhất đấy."
Diệp Hoàn nâng chén trà lên, dùng nắp trà... lướt qua mặt nước, ngửi hương trà nồng đậm, Diệp Hoàn thấy hơi khó hiểu, Trịnh thái hậu tìm hắn không phải vì bản án, trong miệng lại cứ nhắc đến Ân Trường Hoan, chẳng lẽ là muốn nói về Ân Trường Hoan với hắn.
Uống một ngụm, Diệp Hoàn khen "Trà ngon, khó trách là trà quận chúa thích nhất."
Trịnh thái hậu như nói chuyện phiếm "Trà này là nước phụ thuộc cống nạp, hàng năm chỉ có năm lượng, là trà cống phẩm ít nhất, vì Trường Hoan thích nên hoàng đế liền cho ai gia hết."
"Hoàng thượng thật sủng ái quận chúa." Diệp Hoàn nói "Vừa mới ở ngự thư phòng, tại hạ còn nghe thấy hoàng thượng sợ quận chúa chịu ủy khuất, muốn Cao công công lựa chút đồ tốt mang cho quận chúa."
"Hoàng đế có lòng rồi, Trường Hoan từ nhỏ đã mất mẫu, phụ thân lại là một người như vậy, hoàng đế khó tránh khỏi có chút thiên vị, chỉ là ai gia vẫn không yên lòng." Bà nhìn về phía Diệp Hoàn, chậm rãi cười "Ngươi biết tại sao không?"
Diệp Hoàn lắc đầu "Tại hạ không biết."
Trịnh thái hậu nhẹ nhàng nói "Bởi vì Trường Hoan đang lớn lên, mà ai gia và hoàng đế lại gần đất xa trời, ai gia và hoàng đế đều không thể chiếu cố Trường Hoan cả đời."
Diệp Hoàn lập tức đứng dậy chắp tay, sợ hãi nói "Thái hậu nương nương tuyệt đối không nên nói như vậy, quận chúa nghe được sẽ rất thương tâm."
"Đây là sự thật, không có gì mà phải thương tâm. " Trịnh thái hậu ra hiệu cho Diệp Hoàn ngồi xuống, ngữ khí bình thản "Sinh lão bệnh tử, ngay cả hoàng đế cũng chạy không thoát."
Dám nói hoàng đế không vạn tuế, chỉ e là trong hoàng cung chỉ có mỗi Trịnh thái hậu...
"Ai gia sống đến tuổi này là đã đủ rồi nhưng Trường Hoan vẫn còn nhỏ, ai gia muốn tìm cho con bé một phu quân có thể che chở nó cả đời." Trịnh thái hậu dừng một chút "Chỉ là Trường Hoan bị ai gia và hoàng đế chiều hư rồi!"
"Không." Diệp Hoàn cắt ngang Trịnh thái hậu "Quận chúa rất tốt, không hề bị ngài và hoàng thượng làm hư, ngài giáo dục quận chúa rất tốt."
Trịnh thái hậu cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn rất sâu "Người thích nó đương nhiên sẽ thấy nó tốt, nhưng kẻ không thích nó sẽ cảm thấy nó là một người rất đáng ghét."
Diệp Hoàn nói "Đó đều là một đám người ngu muội."
Ánh mắt Trịnh thái hậu lóe lên vẻ hài lòng, bà nhớ lúc trước Phó Dịch và Trường Hoan đính hôn cũng chưa từng nghe câu khen Trường Hoan nào ngay thẳng thế này.
Bà lúc ấy chỉ cảm thấy Phó Dịch có tính cách ổn trọng, nhưng Diệp Hoàn chẳng lẽ kém hơn Phó Dịch sao, làm người xử thế như Phó Dịch không thể so với Diệp Hoàn ngay thẳng. Lúc đối mặt với phu nhân của mình mà còn có thể duy trì nội tâm bình thường, vậy thì thật hoài nghi người này có thật lòng hay không.
"Nhưng thế nhân vẫn có nhiều kẻ ngu muội lắm." Trịnh thái hậu sầu lo, thở dài "Muốn tìm một người nguyện ý thay ai gia tiếp tục nuông chiều Trường Hoan không hề dễ dàng."
Ánh mắt Diệp Hoàn lấp lóe, hôm nay nếu là Ân Trường Hoan nói thì có lẽ hắn sẽ nhận lời nhưng người nói lại là Trịnh thái hậu-một người đã nuôi lớn hoàng đế, còn khiến hoàng đế tôn kính hơn cả mẫu thân ruột, cho nên Diệp Hoàn không dám khinh thường. Trên thực tế thì từ khi vào Từ Ninh cung, hắn đã có thêm vài phần cảnh giác.
Trịnh thái hậu nhìn Diệp Hoàn một chút rồi đứng dậy "Bồi ai gia ra ngoài một chút đi!"
"Vâng." Diệp Hoàn cung kính đi sau lưng Trịnh thái hậu ra ngoài Từ Ninh cung.
Đã vào tháng tám, nóng bức đã không còn, bây giờ gió mát thổi qua rất dịu nhẹ.
Diệp Hoàn đi theo Trịnh thái hậu tản bộ trong vườn, Trịnh thái hậu hỏi hắn "Ngươi biết chuyện hoàng thượng tứ hôn cho Bình Dương không?"
Diệp Hoàn nhíu mày, không hiểu tại sao Trịnh thái hậu đột nhiên lại nhắc đến Bình Dương "Có ạ. Phò mã Hứa Ngạn này tại hạ từng tiếp xúc mấy lần, là một người rất tài hoa."
"Vậy là tốt rồi. " Trịnh thái hậu từ ái nói "Bình Dương là công chúa, tính tình cũng không giống Trường Hoan, mẫu thân con bé rất dịu dàng nên con bé cũng vậy."
Diệp Hoàn trầm mặc, chờ Trịnh thái hậu nói tiếp.
"Có thân phận công chúa, chắc hẳn Hứa Ngạn cũng không dám nạp thiếp làm Bình Dương nhận tức giận đâu." Trịnh thái hậu quay đầu nhìn Diệp Hoàn, lộ ra nụ cười hòa ái "Ngươi là nam tử có lẽ không rõ, một nữ nhân nếu thật sự quan tâm phu quân của mình thì không bao giờ nguyện ý cho phu quân nạp thiếp."
Diệp Hoàn nghe hiểu ý của Trịnh thái hậu, trịnh trọng lại thành khẩn nói "Tại hạ cũng cảm thấy không nạp thiếp là thỏa đáng, duy nguyện tìm được một người sống đến đầu bạc bất tương ly(*)."
(*) Đầu bạc bất tương ly: đến bạc đầu cũng không xa nhau.
"Vậy về sau phu nhân của ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc. " Sắc mặt Trịnh thái hậu không có chút biến hóa nào, phảng phất chưa nghe được lời hứa hẹn của Diệp Hoàn "Hi vọng Trường Hoan của ai gia cũng có thể gặp được một người như vậy."
"Nhất định có thể mà." Diệp Hoàn nói "Chỉ cần quận chúa nguyện ý."
"Nó là một cô nương ngốc." Trịnh thái hậu lắc đầu cười "Hiện tại chỉ cần nhìn thấy một công tử có dáng dấp tuấn tú thì e là không còn nghĩ tới vấn đề này đâu."
"Huống hồ." Nụ cười của Trịnh thái hậu dần dần biến mất "Huống hồ thân phận của Trường Hoan đã mặc định là người bình thường sẽ không bảo vệ được nó."
Bà nhìn chằm chằm Diệp Hoàn, đôi mắt bình tĩnh không lay động nhưng lại che giấu sóng biển cuộn trào "Ngươi hiểu chưa?"
Diệp Hoàn trấn định hồi nhìn Trịnh thái hậu, bà đã biết cái gì, hay là... Bà ấy đã biết tất cả mọi chuyện.
"Ngoại tổ mẫu. " Ân Trường Hoan chạy tới, nhìn thấy Diệp Hoàn, kinh ngạc nói "Sao Diệp đại nhân lại ở đây?"
Trịnh thái hậu đưa tay thay Ân Trường Hoan chỉnh lại trâm cài tóc, ôn nhu nói "Nghe nói Diệp đại nhân tiến cung, ai gia gọi hắn đến hỏi một chút chuyện Ân gia."
"Ra là vậy " Ân Trường Hoan nói với Trịnh thái hậu "Đều là mấy chuyện ghê tởm, ngoại tổ mẫu không cần hỏi đâu, chỉ cần chờ Diệp đại nhân tra rõ ràng chân tướng là được rồi."
"Cái miệng vẫn không kiêng kỵ như vậy." Trịnh thái hậu gõ một cái vào trán Ân Trường Hoan "Ai gia mệt rồi, cháu thay ngoại tổ mẫu tiễn Diệp đại nhân đi."
"Được ạ." Ân Trường Hoan lập tức đồng ý, nhìn về phía Diệp Hoàn "Diệp đại nhân, chúng ta đi thôi."
Diệp Hoàn chắp tay cáo từ Trịnh thái hậu "Phiền quận chúa rồi."
"Không phiền phức." Ân Trường Hoan cười tủm tỉm đi về phía cửa cung "Dù sao ta cũng không có việc gì, coi như đi tản bộ. Huynh tiến cung làm gì, có thật là vì chuyện Ân gia không?"
"Phải " Diệp Hoàn cười nhìn Ân Trường Hoan "Ta tiến cung là vì Tiền ma ma đã nhận tội."
Mắt Ân Trường Hoan sáng lên "Vậy bà ta có nói chuyện này liên quan đến Ân Bác Văn không?"
"Không có. " Diệp Hoàn nói "Bà ta nói hình như Ân hầu gia thực sự không biết chân tướng."
"Hắn không biết, không thể nào." Ân Trường Hoan xùy một tiếng "Những người trong tay Ân Bác Văn có nhận tội không?"
"Không có." Đi ngang qua một cái hồ, Diệp Hoàn từ bên trong đi đến bên ngoài "Ta nghĩ bọn hắn chỉ sợ sẽ không dễ lấy được lời khai."
Giọng Ân Trường Hoan lạnh như băng "Không dễ lấy lời khai thì dùng cực hình, ta ngược lại muốn xem thử rốt cuộc là xương cốt của bọn hắn cứng rắn hay là mạnh miệng đây."
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Diệp Hoàn, cắn môi góc hỏi "Huynh có cảm thấy ta quá độc ác không?"
Nam nhân đều thích nữ tử ôn nhu, nàng hung ác như thế có dọa Diệp đại nhân chạy mất không.
"Sao lại thế chứ, quận chúa quá lo lắng rồi." Diệp Hoàn bật cười "Nếu nhân từ với hạng người này thì Diệp Hoàn cũng phải hoài nghi người này có phải là nhân từ hay không."
Ân Trường Hoan nhoẻn miệng cười, nàng biết Diệp đại nhân không giống những người khác mà "Diệp đại nhân, huynh thật tốt."
"Quận chúa quá khen."
Diệp Hoàn cười đến phong đạm vân khinh(*), thầm nghĩ, nếu tốt mà nàng lại không thích thì có ích gì chứ.
(*) Vân đạm phòng khinh: bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Ngự thư phòng, hoàng đế lên cơn giận dữ, đập vỡ vô số chén trà. Mặc dù trước đó hắn có hoài nghi việc Gia Di chết có liên quan đến Ân Bác Văn. Nhưng dù sao cũng không có chứng cứ mà hắn lại sợ oan uổng Ân Bác Văn sẽ khiến linh hồn Gia Di trên trời thương tâm, nhưng khi biết thân thế của Ân Bạch Tuyết và chuyện Trình thị đánh tráo hài tử thì hắn cảm thấy Gia Di chết khẳng định có dính dáng đến Ân Bác Văn.
Hoàng đế quá tức giận, hắn thậm chí còn nghĩ nếu hắn không ép Ân Bác Văn cưới Gia Di thì có phải Gia Di còn sống không, Trịnh thái hậu sẽ không người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Ân Trường Hoan sẽ không mất mẫu thân từ nhỏ. Đương nhiên ý nghĩ này chỉ là nhất thời, hắn cứ nghĩ đến Ân Bác Văn là càng thêm tức giận. Nếu không phải Ân Bác Văn thì sao hắn lại có lỗi Gia Di chứ.
"Hoàng thượng bớt giận. " Cao công công an ủi "Hiện tại quan trọng nhất là tra ra chân tướng để thay trưởng công chúa báo thù."
Một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo "Diệp đại nhân tới."
Cao công công thở phào, bây giờ chắc chỉ có Diệp Hoàn mới có thể làm yên lòng hoàng đế, hắn tự mình ra ngoài cửa mời Diệp Hoàn, nhỏ giọng nói "Hoàng thượng rất tức giận."
Diệp Hoàn khẽ vuốt cằm, phụ hoàng này của hắn không phải hôn quân nhưng cũng không phải một minh quân vĩ đại. Hắn là một người rất nặng tình, nhất là với những ai toàn tâm toàn ý với hắn, Trịnh thái hậu coi hắn như con ruột nên hắn cũng coi Gia Di như muội muội ruột, ngay cả Gia Hòa cũng không bằng.
Nhìn thấy Diệp Hoàn, hoàng đế liên tục hỏi không ngừng "Trường Hoan sao rồi?"
Đại đường tỷ của tam phòng bỗng biến thành hài tử của phụ thân và kế mẫu, hoàng đế vừa nghĩ đến đây còn muốn lập tức hạ chỉ xử trảm cả ba người này.
"Quận chúa vẫn rất tốt." Diệp Hoàn nói "Vi thần đã đưa quận chúa về phủ quận chúa rồi."
Hoàng đế vẫn không yên lòng, lo lắng nói "Đó là con không biết, đứa bé này chưa từng để lộ thương tâm ra ngoài."
Hoàng đế nhíu mày lại, hắn gọi Cao công công vào bảo hắn đến khố phòng lấy vài đồ tốt mang cho Ân Trường Hoan, sau đó nói với Diệp Hoàn "Nha đầu Trường Hoan này chỉ thích trẫm thưởng quà, mỗi lần trẫm thưởng thì bất kể là giá trị bao nhiêu, con bé đều rất vui."
Cao công công mỉm cười, trong lòng tự nhủ mặc dù không phải lần nào ngài cũng đưa đồ vật giá trị cao đến nhưng nếu hắn cũng thường xuyên được ban thưởng như vậy, hắn cũng sẽ vui đến nhảy cẫng lên.
Diệp Hoàn như biết một chuyện rất quan trọng, trịnh trọng nói "Thì ra là thế."
Hắn nhớ là khố phòng trong phủ của hắn cũng có không ít đồ tốt. Hắn mặc dù không có gia tộc chống lưng, nhưng nhiều năm nay hoàng đế đã bí mật cho hắn rất nhiều thứ, Diệp gia còn cho hắn tất cả đồ cưới của mẫu thân, lại thêm tự hắn tích lũy được, có thể coi là sung túc.
Diệp Hoàn ở ngự thư phòng thêm hai khắc nữa mới rời đi, lúc đi còn mang theo ý chỉ của hoàng đế muốn hắn tra rõ Ân Bác Văn, không chỉ điều tra Trình thị đánh tráo hài tử và chân tướng cái chết của Gia Di trưởng công chúa mà còn cả Ân Bác Văn nữa.
Nước quá trong thì không có cá, người quá khắt khe thì chẳng ai theo. Làm quan có thanh liêm bao nhiêu, lúc hoàng đế coi trọng thì không sao, nhưng khi hoàng đế bất mãn thì có thể sẽ kéo ngươi xuống chịu tội.
Vô luận là Ân Bác Văn có mưu hại Gia Di trưởng công chúa hay không thì Ân gia đều toang rồi.
Ra khỏi ngự thư phòng Diệp Hoàn đang định xuất cung thì một ma ma tiến lên cung kính nói "Diệp đại nhân, thái hậu nương nương Từ Ninh cung cho mời."
Ngoại tổ mẫu của Trường Hoan? Diệp Hoàn đi theo ma ma đến Từ Ninh cung "Quận chúa tiến cung?"
Ma ma trả lời hắn "Có ở trong cung."
Diệp Hoàn mỉm cười, chỉ là khi đến Từ Ninh cung hắn lại không nhìn thấy Ân Trường Hoan, hắn nghĩ chắc bây giờ Ân Trường Hoan không ở Từ Ninh cung, nếu không khi nhìn thấy hắn tới thì Ân Trường Hoan nhất định sẽ vui vẻ chào hỏi, trong mắt lóe lên tán thưởng dung mạo của hắn.
"Trường Hoan đi tìm Bình Dương rồi." Trịnh thái hậu chỉ vào cái ghế ở dưới bà, thản nhiên nói "Ngồi đi."
Diệp Hoàn không hỏi Trịnh thái hậu vì sao lại nói Ân Trường Hoan đi đâu, hắn ngồi xuống rồi nói "Thái hậu nương nương muốn hỏi bản án của Ân gia?"
Trịnh thái hậu cười "Không phải."
Cung nữ đưa cho Diệp Hoàn một ly trà, Trịnh thái hậu như một trưởng bối rất bình thường nói "Nếm thử xem, đây là trà mà Trường Hoan thích nhất đấy."
Diệp Hoàn nâng chén trà lên, dùng nắp trà... lướt qua mặt nước, ngửi hương trà nồng đậm, Diệp Hoàn thấy hơi khó hiểu, Trịnh thái hậu tìm hắn không phải vì bản án, trong miệng lại cứ nhắc đến Ân Trường Hoan, chẳng lẽ là muốn nói về Ân Trường Hoan với hắn.
Uống một ngụm, Diệp Hoàn khen "Trà ngon, khó trách là trà quận chúa thích nhất."
Trịnh thái hậu như nói chuyện phiếm "Trà này là nước phụ thuộc cống nạp, hàng năm chỉ có năm lượng, là trà cống phẩm ít nhất, vì Trường Hoan thích nên hoàng đế liền cho ai gia hết."
"Hoàng thượng thật sủng ái quận chúa." Diệp Hoàn nói "Vừa mới ở ngự thư phòng, tại hạ còn nghe thấy hoàng thượng sợ quận chúa chịu ủy khuất, muốn Cao công công lựa chút đồ tốt mang cho quận chúa."
"Hoàng đế có lòng rồi, Trường Hoan từ nhỏ đã mất mẫu, phụ thân lại là một người như vậy, hoàng đế khó tránh khỏi có chút thiên vị, chỉ là ai gia vẫn không yên lòng." Bà nhìn về phía Diệp Hoàn, chậm rãi cười "Ngươi biết tại sao không?"
Diệp Hoàn lắc đầu "Tại hạ không biết."
Trịnh thái hậu nhẹ nhàng nói "Bởi vì Trường Hoan đang lớn lên, mà ai gia và hoàng đế lại gần đất xa trời, ai gia và hoàng đế đều không thể chiếu cố Trường Hoan cả đời."
Diệp Hoàn lập tức đứng dậy chắp tay, sợ hãi nói "Thái hậu nương nương tuyệt đối không nên nói như vậy, quận chúa nghe được sẽ rất thương tâm."
"Đây là sự thật, không có gì mà phải thương tâm. " Trịnh thái hậu ra hiệu cho Diệp Hoàn ngồi xuống, ngữ khí bình thản "Sinh lão bệnh tử, ngay cả hoàng đế cũng chạy không thoát."
Dám nói hoàng đế không vạn tuế, chỉ e là trong hoàng cung chỉ có mỗi Trịnh thái hậu...
"Ai gia sống đến tuổi này là đã đủ rồi nhưng Trường Hoan vẫn còn nhỏ, ai gia muốn tìm cho con bé một phu quân có thể che chở nó cả đời." Trịnh thái hậu dừng một chút "Chỉ là Trường Hoan bị ai gia và hoàng đế chiều hư rồi!"
"Không." Diệp Hoàn cắt ngang Trịnh thái hậu "Quận chúa rất tốt, không hề bị ngài và hoàng thượng làm hư, ngài giáo dục quận chúa rất tốt."
Trịnh thái hậu cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn rất sâu "Người thích nó đương nhiên sẽ thấy nó tốt, nhưng kẻ không thích nó sẽ cảm thấy nó là một người rất đáng ghét."
Diệp Hoàn nói "Đó đều là một đám người ngu muội."
Ánh mắt Trịnh thái hậu lóe lên vẻ hài lòng, bà nhớ lúc trước Phó Dịch và Trường Hoan đính hôn cũng chưa từng nghe câu khen Trường Hoan nào ngay thẳng thế này.
Bà lúc ấy chỉ cảm thấy Phó Dịch có tính cách ổn trọng, nhưng Diệp Hoàn chẳng lẽ kém hơn Phó Dịch sao, làm người xử thế như Phó Dịch không thể so với Diệp Hoàn ngay thẳng. Lúc đối mặt với phu nhân của mình mà còn có thể duy trì nội tâm bình thường, vậy thì thật hoài nghi người này có thật lòng hay không.
"Nhưng thế nhân vẫn có nhiều kẻ ngu muội lắm." Trịnh thái hậu sầu lo, thở dài "Muốn tìm một người nguyện ý thay ai gia tiếp tục nuông chiều Trường Hoan không hề dễ dàng."
Ánh mắt Diệp Hoàn lấp lóe, hôm nay nếu là Ân Trường Hoan nói thì có lẽ hắn sẽ nhận lời nhưng người nói lại là Trịnh thái hậu-một người đã nuôi lớn hoàng đế, còn khiến hoàng đế tôn kính hơn cả mẫu thân ruột, cho nên Diệp Hoàn không dám khinh thường. Trên thực tế thì từ khi vào Từ Ninh cung, hắn đã có thêm vài phần cảnh giác.
Trịnh thái hậu nhìn Diệp Hoàn một chút rồi đứng dậy "Bồi ai gia ra ngoài một chút đi!"
"Vâng." Diệp Hoàn cung kính đi sau lưng Trịnh thái hậu ra ngoài Từ Ninh cung.
Đã vào tháng tám, nóng bức đã không còn, bây giờ gió mát thổi qua rất dịu nhẹ.
Diệp Hoàn đi theo Trịnh thái hậu tản bộ trong vườn, Trịnh thái hậu hỏi hắn "Ngươi biết chuyện hoàng thượng tứ hôn cho Bình Dương không?"
Diệp Hoàn nhíu mày, không hiểu tại sao Trịnh thái hậu đột nhiên lại nhắc đến Bình Dương "Có ạ. Phò mã Hứa Ngạn này tại hạ từng tiếp xúc mấy lần, là một người rất tài hoa."
"Vậy là tốt rồi. " Trịnh thái hậu từ ái nói "Bình Dương là công chúa, tính tình cũng không giống Trường Hoan, mẫu thân con bé rất dịu dàng nên con bé cũng vậy."
Diệp Hoàn trầm mặc, chờ Trịnh thái hậu nói tiếp.
"Có thân phận công chúa, chắc hẳn Hứa Ngạn cũng không dám nạp thiếp làm Bình Dương nhận tức giận đâu." Trịnh thái hậu quay đầu nhìn Diệp Hoàn, lộ ra nụ cười hòa ái "Ngươi là nam tử có lẽ không rõ, một nữ nhân nếu thật sự quan tâm phu quân của mình thì không bao giờ nguyện ý cho phu quân nạp thiếp."
Diệp Hoàn nghe hiểu ý của Trịnh thái hậu, trịnh trọng lại thành khẩn nói "Tại hạ cũng cảm thấy không nạp thiếp là thỏa đáng, duy nguyện tìm được một người sống đến đầu bạc bất tương ly(*)."
(*) Đầu bạc bất tương ly: đến bạc đầu cũng không xa nhau.
"Vậy về sau phu nhân của ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc. " Sắc mặt Trịnh thái hậu không có chút biến hóa nào, phảng phất chưa nghe được lời hứa hẹn của Diệp Hoàn "Hi vọng Trường Hoan của ai gia cũng có thể gặp được một người như vậy."
"Nhất định có thể mà." Diệp Hoàn nói "Chỉ cần quận chúa nguyện ý."
"Nó là một cô nương ngốc." Trịnh thái hậu lắc đầu cười "Hiện tại chỉ cần nhìn thấy một công tử có dáng dấp tuấn tú thì e là không còn nghĩ tới vấn đề này đâu."
"Huống hồ." Nụ cười của Trịnh thái hậu dần dần biến mất "Huống hồ thân phận của Trường Hoan đã mặc định là người bình thường sẽ không bảo vệ được nó."
Bà nhìn chằm chằm Diệp Hoàn, đôi mắt bình tĩnh không lay động nhưng lại che giấu sóng biển cuộn trào "Ngươi hiểu chưa?"
Diệp Hoàn trấn định hồi nhìn Trịnh thái hậu, bà đã biết cái gì, hay là... Bà ấy đã biết tất cả mọi chuyện.
"Ngoại tổ mẫu. " Ân Trường Hoan chạy tới, nhìn thấy Diệp Hoàn, kinh ngạc nói "Sao Diệp đại nhân lại ở đây?"
Trịnh thái hậu đưa tay thay Ân Trường Hoan chỉnh lại trâm cài tóc, ôn nhu nói "Nghe nói Diệp đại nhân tiến cung, ai gia gọi hắn đến hỏi một chút chuyện Ân gia."
"Ra là vậy " Ân Trường Hoan nói với Trịnh thái hậu "Đều là mấy chuyện ghê tởm, ngoại tổ mẫu không cần hỏi đâu, chỉ cần chờ Diệp đại nhân tra rõ ràng chân tướng là được rồi."
"Cái miệng vẫn không kiêng kỵ như vậy." Trịnh thái hậu gõ một cái vào trán Ân Trường Hoan "Ai gia mệt rồi, cháu thay ngoại tổ mẫu tiễn Diệp đại nhân đi."
"Được ạ." Ân Trường Hoan lập tức đồng ý, nhìn về phía Diệp Hoàn "Diệp đại nhân, chúng ta đi thôi."
Diệp Hoàn chắp tay cáo từ Trịnh thái hậu "Phiền quận chúa rồi."
"Không phiền phức." Ân Trường Hoan cười tủm tỉm đi về phía cửa cung "Dù sao ta cũng không có việc gì, coi như đi tản bộ. Huynh tiến cung làm gì, có thật là vì chuyện Ân gia không?"
"Phải " Diệp Hoàn cười nhìn Ân Trường Hoan "Ta tiến cung là vì Tiền ma ma đã nhận tội."
Mắt Ân Trường Hoan sáng lên "Vậy bà ta có nói chuyện này liên quan đến Ân Bác Văn không?"
"Không có. " Diệp Hoàn nói "Bà ta nói hình như Ân hầu gia thực sự không biết chân tướng."
"Hắn không biết, không thể nào." Ân Trường Hoan xùy một tiếng "Những người trong tay Ân Bác Văn có nhận tội không?"
"Không có." Đi ngang qua một cái hồ, Diệp Hoàn từ bên trong đi đến bên ngoài "Ta nghĩ bọn hắn chỉ sợ sẽ không dễ lấy được lời khai."
Giọng Ân Trường Hoan lạnh như băng "Không dễ lấy lời khai thì dùng cực hình, ta ngược lại muốn xem thử rốt cuộc là xương cốt của bọn hắn cứng rắn hay là mạnh miệng đây."
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Diệp Hoàn, cắn môi góc hỏi "Huynh có cảm thấy ta quá độc ác không?"
Nam nhân đều thích nữ tử ôn nhu, nàng hung ác như thế có dọa Diệp đại nhân chạy mất không.
"Sao lại thế chứ, quận chúa quá lo lắng rồi." Diệp Hoàn bật cười "Nếu nhân từ với hạng người này thì Diệp Hoàn cũng phải hoài nghi người này có phải là nhân từ hay không."
Ân Trường Hoan nhoẻn miệng cười, nàng biết Diệp đại nhân không giống những người khác mà "Diệp đại nhân, huynh thật tốt."
"Quận chúa quá khen."
Diệp Hoàn cười đến phong đạm vân khinh(*), thầm nghĩ, nếu tốt mà nàng lại không thích thì có ích gì chứ.
(*) Vân đạm phòng khinh: bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.