Đức Dương Quận Chúa
Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà đỡ này luôn trốn ở nhà mẫu thân và ca ca nên suốt mười mấy năm qua, chưa có người ngoài nào hay biết.
Năm đó bà đi đỡ đẻ cho Trình thị xong thì hai ngày sau trong nhà liền có cường đạo đến, chúng cướp của rồi phóng hỏa, thiêu chết tất cả mọi người trong nhà nhưng may mắn là bà vẫn còn sống sót. Hôm trước đột nhiên có một nữ nhân đến đây tìm bà.
Hôm đó bà đỡ không ở nhà, sau khi trở về lập tức nhận ra có chỗ không đúng nên lặng lẽ trốn về nhà mẫu thân và ca ca mãi cho đến khi Đinh Tiến đi đến.
Không phải Đinh Tiến phát hiện ra bà mà là do bà nghe lén được Đinh Tiến đi thăm dò chuyện mười sáu năm trước nên mới chủ động lộ diện, bởi vì bà muốn báo thù cho người nhà.
Bà biết kẻ đứng sau vụ phóng hỏa đốt nhà nhất định là Trình thị, mặc dù bà không biết thân phận và tên thật của Trình thị.
Bà đỡ nói lúc đi đỡ đẻ cho Trình thị đã phát giác được chỗ không đúng, còn nghĩ rằng là tiểu thư nhà nào cấu kết làm bậy nên bây giờ phải lén sinh con, lúc đầu bà không muốn đỡ đẻ cho người này nhưng đối phương lại cho rất nhiều ngân lượng, sau đó còn uy hiếp rất hung hãn, cho nên cuối cùng bà phải đỡ đẻ giúp Trình thị. Trình thị cho bà một số khoản tiền lớn để bịt miệng, căn dặn không được để chuyện này cho ai biết.
Vì vậy mà bà đỡ luôn cảm thấy bất an nên đã chuẩn bị cầm toàn bộ ngân lượng để dọn đi nơi khác nhưng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy. Phu quân của bà, con trai, con dâu, còn có cháu trai vừa tròn một tuổi cũng đều bị hại.
Bà đỡ không biết thân phận Trình thị nhưng bà biết trên người Ân Bạch Tuyết có một vết bớt.
Điều làm Ân Trường Hoan vui mừng chính là bà đỡ này không chỉ có chứng cứ chứng minh thân phận Ân Bạch Tuyết mà còn biết vài chuyện khác.
Theo như bà ấy nói thì khi hài tử vừa được sinh ra đã bị một ma ma đưa đi, không ngờ lại nghe được ma ma này nói với một người khác rằng phải nhanh đưa hài tử qua, thừa dịp tam phu nhân còn chưa sinh xong.
Bà đỡ còn nghĩ rằng tam phu nhân này muốn tráo nữ lấy nam, nhưng không ngờ bà lại đỡ đẻ ra một nữ hài nhi.
Ngay lúc bà đỡ đang nghi ngờ thì thấy một nam nhân hỏi hài tử của tam phu nhân phải làm sao?
Ma ma kia lạnh lùng nói "Làm sao là sao hả, chẳng lẽ ngươi còn muốn mang về nuôi. Ném vào bãi tha ma ở ngoại thành đi, sống hay chết thì phải xem tạo hóa."
Ma ma này rất có thể chính là tâm phúc của Trình thị - Tiền ma ma, mi mắt Ân Trường Hoan hơi run, vứt một hài tử vừa chào đời đến bãi tha ma, chỉ sợ đường tỷ số khổ kia của nàng không qua khỏi kiếp nạn này mất.
"Lửa là do Trình thị phái người làm ra?"
"Thuộc hạ cũng nghĩ vậy. " Đinh Tiến nói "Khả năng là do người phóng hỏa kia nghĩ rằng bà đỡ cũng ở trong đám cháy, cho là đã diệt khẩu được toàn bộ nên không tiếp tục điều tra nữa, vậy mới khiến cho bà đỡ trốn được một kiếp."
Ân Trường Hoan khẽ chống cằm, phân phó nha hoàn đi mời Đồng thị tới.
Nàng có thể làm không được nhiều, cho dù đây chỉ là một tin tức không tốt nhưng nàng nghĩ Đồng thị nên được biết.
Đồng thị biết Ân Trường Hoan tìm mình liền lập tức bỏ ý định đi thăm Ân Bạch Tuyết, vội vàng đến phủ quận chúa.
Ân Bạch Tuyết siết chặt khăn tay, cố gắng ôn nhu hỏi "Tôn ma ma, ngươi biết quận chúa tìm nương làm gì không?"
Tôn ma ma nhìn sắc mặt tủi thân của Ân Bạch Tuyết liền thở dài, Ân Bạch Tuyết hẳn là chưa biết thân thế của mình, nhưng vậy thì sao, Ân Bạch Tuyết là nữ nhi của Trình thị, tại nàng ta mà nữ nhi của phu nhân mới mất tung tích, muốn phu nhân không uất hận là chuyện không thể.
"Nô tỳ cũng không rõ, chờ phu nhân về tiểu thư đi hỏi xem."
Ân Bạch Tuyết miễn cưỡng cười một tiếng, như vô tình nói "Trước kia chưa từng thấy nương và quận chúa đi cùng nhau, vậy mà gần đây lại thường xuyên đến phủ quận chúa."
"Đúng vậy ạ." Tôn ma ma cười cười, cũng như vô tình nói "Từ khi tiểu thư xảy ra chuyện thì phu nhân đã nhiều lần tìm gặp quận chúa, hai người bọn họ giống như có duyên với nhau vậy."
Sắc mặt Ân Bạch Tuyết cứng đờ, ý mỉa mai, trào phúng này Tôn ma ma chưa từng nói với nàng, rốt cuộc là đã có chuyện gì, vì sao người của nương và của nàng đều thay đổi thái độ lớn như vậy.
Nhìn Tôn ma ma một lúc, Ân Bạch Tuyết cũng không nói lời nào liền rời khỏi phòng Đồng thị.
Đồng thị bình tĩnh nghe xong lời khai của bà đỡ, chỉ là tay bà luôn run cập cập chứng tỏ nội tâm đang rất chấn động.
Ân Trường Hoan thở dài, đành an ủi "Có lẽ đường tỷ đã được một người qua đường nào đó nhặt về thôi, ta đã phái người điều tra rồi."
Chỉ là nữ hài nhi của bà khí lực yếu không làm được việc nhà nông, bị người ta nhặt về có khả năng rất nhỏ, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể ôm một chút hi vọng này thôi.
Đồng thị đương nhiên biết rõ điểm này, nói "Đa tạ quận chúa."
Ân Trường Hoan khoát tay, nói ra suy nghĩ của bản thân "Lúc đầu bà đỡ này muốn tới Đại Lý tự báo án, nhưng ta hi vọng ngươi có thể chờ hết mười ngày nữa đến khi hôn lễ của Ân Kỳ ổn thoả rồi thì ngươi hãy đi báo án."
Đồng thị không do dự gật đầu, lại khen Ân Trường Hoan "Quận chúa có tâm rồi."
Một khi bà đi báo án, hôn sự giữa Ân gia và Vương gia nhất định sẽ không thể cử hành như đã định, thậm chí Vương gia còn có thể sẽ giải trừ mối hôn ước này. Thành thân xong thì sẽ không như vậy, ngoài ra còn phải xem thái độ của Ân Trường Hoan cùng phủ Anh Võ hầu nên chắc chắn Vương gia sẽ không đối xử quá đáng với Ân Kỳ.
Ân Trường Hoan cười nhạt "Tiện tay mà thôi, mà ta cũng không mất gì, cớ sao lại không làm chứ."
Đồng thị cũng cười nhạt, hi vọng nữ nhi của bà cũng có thể gặp được một người tốt như quận chúa, bà không yêu cầu quá nhiều, thậm chí không dám mong ước xa vời rằng có thể tìm được nữ nhi, chỉ hi vọng nữ nhi có thể sống bình an.
"Diệp đại nhân, đây là đồ của quận chúa sai thuộc hạ đưa tới, hi vọng Diệp đại nhân sớm ngày hồi phục."
Diệp phủ, quản sự ma ma của Ân Trường Hoan cung kính nói với Diệp Hoàn. Sau đó gia đinh đi theo ma ma khom người đưa tới một cái khay.
Trong khay có bốn hộp gỗ và một cái bình lớn, cái bình này Diệp Hoàn đã từng nhìn thấy, bên trong hẳn là nước xốt gà xé nấm. Mấy cái hộp gỗ thì được đóng lại, không nhìn thấy bên trong là thứ gì, nhưng đồ mà Đức Dương quận chúa tặng thì có thể kém sao.
Kinh thành từng có lời đồn nói Đức Dương quận chúa tùy tiện vứt đi một chút đồ cũng đủ cho binh sĩ biên cương ăn no ba ngày, mặc dù là lời đồn nhưng lại rất đúng khi nói rõ Đức Dương quận chúa rất giàu có.
Về sau hoàng đế bởi vì lời đồn này mà rất giận dữ nhưng không phải với Đức Dương quận chúa mà là với kẻ tung ra lời đồn này, cho người đi điều tra mới biết được là bởi vì Đức Dương quận chúa từng giáo huấn một công tử nhà giàu chuyên ức hiếp người yếu thế, mẫu thân vị công tử này vì tức giận muốn trả thù Đức Dương quận chúa nên mới tung lời đồn nhảm này.
Thời gian dần trôi qua, mọi người trong kinh thành cũng dần quên đi lý do có lời đồn đại này, nhưng nội dung của nó thì ai cũng đều nhớ rất rõ.
Diệp Hoàn nhìn qua khay đồ, cười nói "Chẳng qua chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, không ngờ lại làm phiền quận chúa đến vậy."
Ma ma này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Ân Trường Hoan là đem những đồ này tới nên không biết nguyên do trong này, nghe vậy liền cười cười không nói tiếp.
Quản gia tiễn ma ma rời đi, Diệp Nhiên tò mò nhìn mấy cái hộp gỗ "Công tử, người mau mở ra xem đi."
Diệp Hoàn thấy Diệp Nhiên còn gấp gáp hơn cả hắn, sau đó mở hộp thứ nhất ra ―― là một cây sâm trăm năm tuổi, là loại thuốc đã cứu mạng rất nhiều người.
Diệp Nhiên hỏi Diệp Hoàn "Công tử, người thật sự chỉ bị hóc xương cá thôi sao?"
Diệp Hoàn không để ý tới Diệp Nhiên, mở cái hộp thứ hai ra, bên trong là một cái bình ngọc, Diệp Nhiên xích lại gần để nhìn, phía trên viết ba chữ ―― Vô Ngân sương.
Diệp Nhiên lại nói "Công tử, nghe nói Vô Ngân sương này là phải bôi ở bên ngoài, người bị thương trong cổ họng mà, chẳng lẽ là phải uống cái này vào?"
Diệp Hoàn trừng mắt kiểm, lạnh lùng nhìn Diệp Nhiên, Diệp Nhiên lập tức mím miệng chặt lại, sau đó lui ra sau một bước.
Trong hộp thứ ba cũng là một bình ngọc nhưng không phải Vô Ngân sương mà là kem dưỡng da. Ân Trường Hoan còn rất có tâm viết thêm cả cách sử dụng, thuận tiện tán thưởng dung mạo Diệp Hoàn vài câu.
Hộp thứ tư là pín hươu(*), vừa nhìn thấy nó Diệp Hoàn liền sửng sốt, Diệp Nhiên thì kinh ngạc, sau đó nhìn Diệp Hoàn bằng ánh mắt tế nhị.
(*) Pín hươu: tác dụng rất lớn trong việc bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực cho người đàn ông.
Đóng nắp lại, Diệp Hoàn nhìn Diệp Nhiên, như khẳng định "Nhất định là do hạ nhân lấy nhầm đồ."
Diệp Nhiên: Công tử chắc là không biết có một câu nói ―― giấu đầu lòi đuôi.
Cho nên hôm qua công tử thật sự không phải chỉ bị thương cổ họng.
Diệp Nhiên rất nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng lướt qua eo Diệp Hoàn rồi lại ngẩng đầu rồi nhìn Diệp Hoàn bằng con mắt thương cảm.
Diệp Nhiên: Xong rồi!
Kỳ thật hai người bọn họ đều nghĩ sai, thứ này không phải do Ân Trường Hoan tặng, Ân Trường Hoan chỉ cho người đưa tới ba thứ cũng với nước xốt gà xé nấm, cái pín hươu kia là do Ân Trường Hoan thuận miệng nói muốn hạ nhân tìm xem có đồ gì tốt cho Diệp Hoàn dùng không.
Quản sự khố phòng là một lão thái giám, chọn đi chọn lại cuối cùng lấy trúng pín hươu.
Hôm nay, Diệp Nhiên đi cọ thùng phân cả buổi trưa, nhưng lúc này Diệp Nhiên còn không biết hắn đang ở cảnh ngộ bi thảm như vậy, hắn nói sang chuyện khác để Diệp Hoàn cũng đưa một chút đồ cho Ân Trường Hoan, còn nói tốt nhất đưa là đưa đồ ăn tới.
"Đồ tốt thì quận chúa không thiếu, không bằng cứ như lần trước đưa những thứ hiếm như cá ướp muối đến, có lẽ quận chúa sẽ rất thích."
Diệp Hoàn cảm thấy có lý, đưa tới cho Ân Trường Hoan một thùng cua.
Diệp Hoàn tặng nguyên cả một thùng cua vừa to lại vừa tươi, Ân Trường Hoan vừa nhìn thấy liền không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu tự động xuất hiện mấy công thức nấu các món cua rất đa dạng nhưng Ân Trường Hoan không ăn một mình, nàng mang cua tiến cung, còn cho người đi mời hoàng đế đến Từ Ninh cung cùng ăn.
Biết được cua này là Diệp Hoàn tặng, hoàng đế cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, dân gian nói cưới dâu thì quên cha, đứa con này của hắn còn chưa cưới được dâu đã quên mất người cha này rồi.
Trịnh thái hậu cười hỏi Ân Trường Hoan tại sao Diệp Hoàn lại đưa cua tới, Ân Trường Hoan kể lại chuyện hôm qua Diệp Hoàn bị hóc xương cá, nhưng không có đề cập với lời nói lúc dùng cơm trước đó của Diệp Hoàn.
"Có nghiêm trọng không?" Trịnh thái hậu ân cần nói.
Ân Trường Hoan lắc đầu "Nói là đã tốt lên, hẳn là chỉ hóc xương nhỏ."
Hôm nay Ân Trường Hoan không xuất cung mà đến tẩm điện của Bình Dương, hai tỷ muội cùng nằm lên một cái giường.
Bình Dương nói về Hứa Ngạn, hôm nay nàng nhìn thấy Hứa Ngạn ở ngự thư phòng, hai người chưa nói với nhau được nhiều nhưng Bình Dương lại rất vui.
Ân Trường Hoan nhìn nụ cười hạnh phúc của Bình Dương thì hiếu kỳ nói "Bình Dương, thích một người là loại cảm giác như thế nào?"
Bình Dương chần chờ, nghĩ một lúc rồi nói "Ta cũng không thể nói rõ ra được nhưng mỗi lần muội nhìn thấy người đó thì nhất định sẽ rất vui."
Ân Trường Hoan nhếch miệng, nhỏ giọng thầm thì "Ta cứ nhìn thấy mỹ nhân thì sẽ rất vui, vậy chẳng lẽ ta thích rất nhiều người sao?"
"Không phải cái kiểu thích mỹ nhân đó. " Bình Dương nghe xong liền bật cười.
"Sao lại không phải. " Ân Trường Hoan phản bác "Đều là vui mà."
Bình Dương mồm nhanh hơn não "Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?"
Bà đỡ này luôn trốn ở nhà mẫu thân và ca ca nên suốt mười mấy năm qua, chưa có người ngoài nào hay biết.
Năm đó bà đi đỡ đẻ cho Trình thị xong thì hai ngày sau trong nhà liền có cường đạo đến, chúng cướp của rồi phóng hỏa, thiêu chết tất cả mọi người trong nhà nhưng may mắn là bà vẫn còn sống sót. Hôm trước đột nhiên có một nữ nhân đến đây tìm bà.
Hôm đó bà đỡ không ở nhà, sau khi trở về lập tức nhận ra có chỗ không đúng nên lặng lẽ trốn về nhà mẫu thân và ca ca mãi cho đến khi Đinh Tiến đi đến.
Không phải Đinh Tiến phát hiện ra bà mà là do bà nghe lén được Đinh Tiến đi thăm dò chuyện mười sáu năm trước nên mới chủ động lộ diện, bởi vì bà muốn báo thù cho người nhà.
Bà biết kẻ đứng sau vụ phóng hỏa đốt nhà nhất định là Trình thị, mặc dù bà không biết thân phận và tên thật của Trình thị.
Bà đỡ nói lúc đi đỡ đẻ cho Trình thị đã phát giác được chỗ không đúng, còn nghĩ rằng là tiểu thư nhà nào cấu kết làm bậy nên bây giờ phải lén sinh con, lúc đầu bà không muốn đỡ đẻ cho người này nhưng đối phương lại cho rất nhiều ngân lượng, sau đó còn uy hiếp rất hung hãn, cho nên cuối cùng bà phải đỡ đẻ giúp Trình thị. Trình thị cho bà một số khoản tiền lớn để bịt miệng, căn dặn không được để chuyện này cho ai biết.
Vì vậy mà bà đỡ luôn cảm thấy bất an nên đã chuẩn bị cầm toàn bộ ngân lượng để dọn đi nơi khác nhưng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy. Phu quân của bà, con trai, con dâu, còn có cháu trai vừa tròn một tuổi cũng đều bị hại.
Bà đỡ không biết thân phận Trình thị nhưng bà biết trên người Ân Bạch Tuyết có một vết bớt.
Điều làm Ân Trường Hoan vui mừng chính là bà đỡ này không chỉ có chứng cứ chứng minh thân phận Ân Bạch Tuyết mà còn biết vài chuyện khác.
Theo như bà ấy nói thì khi hài tử vừa được sinh ra đã bị một ma ma đưa đi, không ngờ lại nghe được ma ma này nói với một người khác rằng phải nhanh đưa hài tử qua, thừa dịp tam phu nhân còn chưa sinh xong.
Bà đỡ còn nghĩ rằng tam phu nhân này muốn tráo nữ lấy nam, nhưng không ngờ bà lại đỡ đẻ ra một nữ hài nhi.
Ngay lúc bà đỡ đang nghi ngờ thì thấy một nam nhân hỏi hài tử của tam phu nhân phải làm sao?
Ma ma kia lạnh lùng nói "Làm sao là sao hả, chẳng lẽ ngươi còn muốn mang về nuôi. Ném vào bãi tha ma ở ngoại thành đi, sống hay chết thì phải xem tạo hóa."
Ma ma này rất có thể chính là tâm phúc của Trình thị - Tiền ma ma, mi mắt Ân Trường Hoan hơi run, vứt một hài tử vừa chào đời đến bãi tha ma, chỉ sợ đường tỷ số khổ kia của nàng không qua khỏi kiếp nạn này mất.
"Lửa là do Trình thị phái người làm ra?"
"Thuộc hạ cũng nghĩ vậy. " Đinh Tiến nói "Khả năng là do người phóng hỏa kia nghĩ rằng bà đỡ cũng ở trong đám cháy, cho là đã diệt khẩu được toàn bộ nên không tiếp tục điều tra nữa, vậy mới khiến cho bà đỡ trốn được một kiếp."
Ân Trường Hoan khẽ chống cằm, phân phó nha hoàn đi mời Đồng thị tới.
Nàng có thể làm không được nhiều, cho dù đây chỉ là một tin tức không tốt nhưng nàng nghĩ Đồng thị nên được biết.
Đồng thị biết Ân Trường Hoan tìm mình liền lập tức bỏ ý định đi thăm Ân Bạch Tuyết, vội vàng đến phủ quận chúa.
Ân Bạch Tuyết siết chặt khăn tay, cố gắng ôn nhu hỏi "Tôn ma ma, ngươi biết quận chúa tìm nương làm gì không?"
Tôn ma ma nhìn sắc mặt tủi thân của Ân Bạch Tuyết liền thở dài, Ân Bạch Tuyết hẳn là chưa biết thân thế của mình, nhưng vậy thì sao, Ân Bạch Tuyết là nữ nhi của Trình thị, tại nàng ta mà nữ nhi của phu nhân mới mất tung tích, muốn phu nhân không uất hận là chuyện không thể.
"Nô tỳ cũng không rõ, chờ phu nhân về tiểu thư đi hỏi xem."
Ân Bạch Tuyết miễn cưỡng cười một tiếng, như vô tình nói "Trước kia chưa từng thấy nương và quận chúa đi cùng nhau, vậy mà gần đây lại thường xuyên đến phủ quận chúa."
"Đúng vậy ạ." Tôn ma ma cười cười, cũng như vô tình nói "Từ khi tiểu thư xảy ra chuyện thì phu nhân đã nhiều lần tìm gặp quận chúa, hai người bọn họ giống như có duyên với nhau vậy."
Sắc mặt Ân Bạch Tuyết cứng đờ, ý mỉa mai, trào phúng này Tôn ma ma chưa từng nói với nàng, rốt cuộc là đã có chuyện gì, vì sao người của nương và của nàng đều thay đổi thái độ lớn như vậy.
Nhìn Tôn ma ma một lúc, Ân Bạch Tuyết cũng không nói lời nào liền rời khỏi phòng Đồng thị.
Đồng thị bình tĩnh nghe xong lời khai của bà đỡ, chỉ là tay bà luôn run cập cập chứng tỏ nội tâm đang rất chấn động.
Ân Trường Hoan thở dài, đành an ủi "Có lẽ đường tỷ đã được một người qua đường nào đó nhặt về thôi, ta đã phái người điều tra rồi."
Chỉ là nữ hài nhi của bà khí lực yếu không làm được việc nhà nông, bị người ta nhặt về có khả năng rất nhỏ, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể ôm một chút hi vọng này thôi.
Đồng thị đương nhiên biết rõ điểm này, nói "Đa tạ quận chúa."
Ân Trường Hoan khoát tay, nói ra suy nghĩ của bản thân "Lúc đầu bà đỡ này muốn tới Đại Lý tự báo án, nhưng ta hi vọng ngươi có thể chờ hết mười ngày nữa đến khi hôn lễ của Ân Kỳ ổn thoả rồi thì ngươi hãy đi báo án."
Đồng thị không do dự gật đầu, lại khen Ân Trường Hoan "Quận chúa có tâm rồi."
Một khi bà đi báo án, hôn sự giữa Ân gia và Vương gia nhất định sẽ không thể cử hành như đã định, thậm chí Vương gia còn có thể sẽ giải trừ mối hôn ước này. Thành thân xong thì sẽ không như vậy, ngoài ra còn phải xem thái độ của Ân Trường Hoan cùng phủ Anh Võ hầu nên chắc chắn Vương gia sẽ không đối xử quá đáng với Ân Kỳ.
Ân Trường Hoan cười nhạt "Tiện tay mà thôi, mà ta cũng không mất gì, cớ sao lại không làm chứ."
Đồng thị cũng cười nhạt, hi vọng nữ nhi của bà cũng có thể gặp được một người tốt như quận chúa, bà không yêu cầu quá nhiều, thậm chí không dám mong ước xa vời rằng có thể tìm được nữ nhi, chỉ hi vọng nữ nhi có thể sống bình an.
"Diệp đại nhân, đây là đồ của quận chúa sai thuộc hạ đưa tới, hi vọng Diệp đại nhân sớm ngày hồi phục."
Diệp phủ, quản sự ma ma của Ân Trường Hoan cung kính nói với Diệp Hoàn. Sau đó gia đinh đi theo ma ma khom người đưa tới một cái khay.
Trong khay có bốn hộp gỗ và một cái bình lớn, cái bình này Diệp Hoàn đã từng nhìn thấy, bên trong hẳn là nước xốt gà xé nấm. Mấy cái hộp gỗ thì được đóng lại, không nhìn thấy bên trong là thứ gì, nhưng đồ mà Đức Dương quận chúa tặng thì có thể kém sao.
Kinh thành từng có lời đồn nói Đức Dương quận chúa tùy tiện vứt đi một chút đồ cũng đủ cho binh sĩ biên cương ăn no ba ngày, mặc dù là lời đồn nhưng lại rất đúng khi nói rõ Đức Dương quận chúa rất giàu có.
Về sau hoàng đế bởi vì lời đồn này mà rất giận dữ nhưng không phải với Đức Dương quận chúa mà là với kẻ tung ra lời đồn này, cho người đi điều tra mới biết được là bởi vì Đức Dương quận chúa từng giáo huấn một công tử nhà giàu chuyên ức hiếp người yếu thế, mẫu thân vị công tử này vì tức giận muốn trả thù Đức Dương quận chúa nên mới tung lời đồn nhảm này.
Thời gian dần trôi qua, mọi người trong kinh thành cũng dần quên đi lý do có lời đồn đại này, nhưng nội dung của nó thì ai cũng đều nhớ rất rõ.
Diệp Hoàn nhìn qua khay đồ, cười nói "Chẳng qua chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, không ngờ lại làm phiền quận chúa đến vậy."
Ma ma này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Ân Trường Hoan là đem những đồ này tới nên không biết nguyên do trong này, nghe vậy liền cười cười không nói tiếp.
Quản gia tiễn ma ma rời đi, Diệp Nhiên tò mò nhìn mấy cái hộp gỗ "Công tử, người mau mở ra xem đi."
Diệp Hoàn thấy Diệp Nhiên còn gấp gáp hơn cả hắn, sau đó mở hộp thứ nhất ra ―― là một cây sâm trăm năm tuổi, là loại thuốc đã cứu mạng rất nhiều người.
Diệp Nhiên hỏi Diệp Hoàn "Công tử, người thật sự chỉ bị hóc xương cá thôi sao?"
Diệp Hoàn không để ý tới Diệp Nhiên, mở cái hộp thứ hai ra, bên trong là một cái bình ngọc, Diệp Nhiên xích lại gần để nhìn, phía trên viết ba chữ ―― Vô Ngân sương.
Diệp Nhiên lại nói "Công tử, nghe nói Vô Ngân sương này là phải bôi ở bên ngoài, người bị thương trong cổ họng mà, chẳng lẽ là phải uống cái này vào?"
Diệp Hoàn trừng mắt kiểm, lạnh lùng nhìn Diệp Nhiên, Diệp Nhiên lập tức mím miệng chặt lại, sau đó lui ra sau một bước.
Trong hộp thứ ba cũng là một bình ngọc nhưng không phải Vô Ngân sương mà là kem dưỡng da. Ân Trường Hoan còn rất có tâm viết thêm cả cách sử dụng, thuận tiện tán thưởng dung mạo Diệp Hoàn vài câu.
Hộp thứ tư là pín hươu(*), vừa nhìn thấy nó Diệp Hoàn liền sửng sốt, Diệp Nhiên thì kinh ngạc, sau đó nhìn Diệp Hoàn bằng ánh mắt tế nhị.
(*) Pín hươu: tác dụng rất lớn trong việc bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực cho người đàn ông.
Đóng nắp lại, Diệp Hoàn nhìn Diệp Nhiên, như khẳng định "Nhất định là do hạ nhân lấy nhầm đồ."
Diệp Nhiên: Công tử chắc là không biết có một câu nói ―― giấu đầu lòi đuôi.
Cho nên hôm qua công tử thật sự không phải chỉ bị thương cổ họng.
Diệp Nhiên rất nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng lướt qua eo Diệp Hoàn rồi lại ngẩng đầu rồi nhìn Diệp Hoàn bằng con mắt thương cảm.
Diệp Nhiên: Xong rồi!
Kỳ thật hai người bọn họ đều nghĩ sai, thứ này không phải do Ân Trường Hoan tặng, Ân Trường Hoan chỉ cho người đưa tới ba thứ cũng với nước xốt gà xé nấm, cái pín hươu kia là do Ân Trường Hoan thuận miệng nói muốn hạ nhân tìm xem có đồ gì tốt cho Diệp Hoàn dùng không.
Quản sự khố phòng là một lão thái giám, chọn đi chọn lại cuối cùng lấy trúng pín hươu.
Hôm nay, Diệp Nhiên đi cọ thùng phân cả buổi trưa, nhưng lúc này Diệp Nhiên còn không biết hắn đang ở cảnh ngộ bi thảm như vậy, hắn nói sang chuyện khác để Diệp Hoàn cũng đưa một chút đồ cho Ân Trường Hoan, còn nói tốt nhất đưa là đưa đồ ăn tới.
"Đồ tốt thì quận chúa không thiếu, không bằng cứ như lần trước đưa những thứ hiếm như cá ướp muối đến, có lẽ quận chúa sẽ rất thích."
Diệp Hoàn cảm thấy có lý, đưa tới cho Ân Trường Hoan một thùng cua.
Diệp Hoàn tặng nguyên cả một thùng cua vừa to lại vừa tươi, Ân Trường Hoan vừa nhìn thấy liền không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu tự động xuất hiện mấy công thức nấu các món cua rất đa dạng nhưng Ân Trường Hoan không ăn một mình, nàng mang cua tiến cung, còn cho người đi mời hoàng đế đến Từ Ninh cung cùng ăn.
Biết được cua này là Diệp Hoàn tặng, hoàng đế cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, dân gian nói cưới dâu thì quên cha, đứa con này của hắn còn chưa cưới được dâu đã quên mất người cha này rồi.
Trịnh thái hậu cười hỏi Ân Trường Hoan tại sao Diệp Hoàn lại đưa cua tới, Ân Trường Hoan kể lại chuyện hôm qua Diệp Hoàn bị hóc xương cá, nhưng không có đề cập với lời nói lúc dùng cơm trước đó của Diệp Hoàn.
"Có nghiêm trọng không?" Trịnh thái hậu ân cần nói.
Ân Trường Hoan lắc đầu "Nói là đã tốt lên, hẳn là chỉ hóc xương nhỏ."
Hôm nay Ân Trường Hoan không xuất cung mà đến tẩm điện của Bình Dương, hai tỷ muội cùng nằm lên một cái giường.
Bình Dương nói về Hứa Ngạn, hôm nay nàng nhìn thấy Hứa Ngạn ở ngự thư phòng, hai người chưa nói với nhau được nhiều nhưng Bình Dương lại rất vui.
Ân Trường Hoan nhìn nụ cười hạnh phúc của Bình Dương thì hiếu kỳ nói "Bình Dương, thích một người là loại cảm giác như thế nào?"
Bình Dương chần chờ, nghĩ một lúc rồi nói "Ta cũng không thể nói rõ ra được nhưng mỗi lần muội nhìn thấy người đó thì nhất định sẽ rất vui."
Ân Trường Hoan nhếch miệng, nhỏ giọng thầm thì "Ta cứ nhìn thấy mỹ nhân thì sẽ rất vui, vậy chẳng lẽ ta thích rất nhiều người sao?"
"Không phải cái kiểu thích mỹ nhân đó. " Bình Dương nghe xong liền bật cười.
"Sao lại không phải. " Ân Trường Hoan phản bác "Đều là vui mà."
Bình Dương mồm nhanh hơn não "Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?"