Đức Dương Quận Chúa
Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
"Chỉ là ngươi đã biết ta là quận chúa rồi mà sao ngươi còn muốn chọc tới ta!"
Ân Trường Hoan ngồi xuống ghế trống dưới chỗ lão phu nhân, bưng tách trà do nha hoàn mới dâng lên, cúi đầu, một bên chậm rãi dùng trà một bên lắc đầu thở dài "Xem ra ngươi tiến bộ còn chưa đủ, còn cần cải thiện."
Ân Lâm chỉ vào Ân Trường Hoan cả giận nói "Ân Trường Hoan, ngươi không nên quá phận."
Ân Trường Hoan nhấp một ngụm trà, phảng phất không có nghe được Ân Lâm nói, tự tại nói "Trà này không tệ."
Lão phu nhân miễn cưỡng cười cười "Đây là cha cháu tặng, nếu thích thì để tổ mẫu cho người đưa cho cháu một bao mang về."
Ân Lâm đi đến nơi nào đều được người ta nịnh nọt, làm sao chịu được bị Ân Trường Hoan thờ ơ, một cỗ nộ khí bay thẳng lên đầu, không lựa lời nói quát "Ân Trường Hoan, ngươi không có lỗ tai sao?"
"Đủ rồi " nhục mạ quận chúa đương triều, lão phu nhân cũng không giả bộ được, vỗ mạnh xuống bàn khiến chén trà phát ra âm thanh chói tai "Ân Lâm, mau xin lỗi nhị tỷ tỷ."
"Cháu không xin lỗi."
Lão phu nhân nhìn Ân Trường Hoan đang cúi đầu uống trà, khóe mắt trầm xuống, ngữ khí cũng so với vừa rồi càng thêm nghiêm khắc "Xin lỗi, nếu không thì đi quỳ từ đường."
Chỉ có phạm vào sai lầm ngất trời mới phải đi quỳ từ đường, Ân Lâm kinh ngạc nhìn lão phu nhân, khó tin hô: "Tổ mẫu!"
"Tổ mẫu " Ân Bạch Tuyết cho Ân Lâm ánh mắt an tâm chớ vội, sau đó nói với lão phu nhân "Từ đường âm lãnh, gần đây lại là rét tháng ba...
"Ân Bạch Tuyết " Ân Trường Hoan buông chén trà xuống, chén trà đặt lên mặt bàn phát ra tiếng phịch "Tổ mẫu còn không có bắt Ân Lâm đi quỳ từ đường, ngươi gấp gáp cầu tình như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tiểu muội sẽ biết sai không thay đổi, cố ý không xin lỗi ta mà bị phạt đi quỳ từ đường sao?"
Ân Bạch Tuyết nhíu mày, thở dài "Trường Hoan, muội hà tất phải như vậy."
"Ta hà tất?" Ân Trường Hoan cười "Ân Bạch Tuyết, đầu ngươi có vấn đề sao, việc này cũng không phải ta bốc lên, chẳng lẽ ta đáng bị Ân Lâm nói như vậy?"
Thân là đại tiểu thư phủ quốc công, Ân Bạch Tuyết vô luận là ở phủ quốc công hay là ở kinh thành thì đều ăn nói rất cởi mở, cơ hồ chưa từng bị người khác nói như vậy, hết lần này tới lần khác việc này đích thật là Ân Lâm sai trước, nàng ta một chút cũng không chiếm lý, lập tức có chút ngượng ngùng "Ta không phải có ý này."
"Đã không phải ý của ngươi vậy cũng không cần nói ra sẽ làm người khác hiểu lầm " Thanh âm Ân Trường Hoan băng lãnh, nhàn nhạt nhìn mọi người, ý vị thâm trường nói "Miễn để người ta cho rằng ta đường đường là một quận chúa nhất phẩm mà trong mắt đại tiểu thư phủ quốc công còn không bằng nha đầu chưa lớn."
Mặt Ân Bạch Tuyết càng đỏ hơn "Là ta ngôn ngữ không đúng."
"Ân Lâm, xin lỗi!" Trình thị mở miệng lần nữa, mặt bà ta trầm như nước, hai đầu lông mày đều là tàn khốc.
"Không xin lỗi, con không sai, các người sợ nàng ta con không sợ " Mắt Ân Lâm mở thật to, tựa hồ như lợi hại hơn Ân Trường Hoan "Không phải chỉ là quỳ từ đường thôi sao, có gì mà ghê gớm đâu, ta quỳ."
Nói xong nàng ta liền liền xông ra ngoài, Trình thị đứng dậy cáo từ lão phu nhân, lão phu nhân ngữ trọng tâm trường nói "Ân Lâm không nhỏ, hai đến ba năm nữa sẽ xuất các, nếu cứ không che đậy miệng như thế thì về sau người thua thiệt sẽ là nó."
Trình thị nói "Con dâu đã rõ, trước kia luôn cảm thấy con bé còn nhỏ cho nên mới nuông chiều, về sau con dâu nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ."
"Trong lòng ngươi nắm chắc là được."
Trình thị vội vàng rời đi, Ân Trường Hoan nhìn bóng lưng Trình thị nghĩ, Ân Lâm hẳn sẽ không quỳ từ đường, coi như lão phu nhân muốn nàng ta quỳ, đợi cha trở về cũng sẽ không để nàng ta quỳ.
Cha nàng đối với Ân Lâm luôn là một phụ thân từ ái.
Quả nhiên một lát sau Ân Lâm cùng Trình thị liền trở lại, không chỉ có hai người bọn họ mà còn có Ân quốc công cùng Ân Giác.
Ân Giác cùng Ân Lâm là long phượng thai, Trình thị gả vào phủ Ân quốc công chỉ sinh được một đôi long phượng thai này.
"Trường Hoan tới." Ân quốc công mặc một thân thường phục, mặc dù qua tuổi bốn mươi nhưng y nguyên khí vũ hiên ngang, không khó tưởng tượng lúc còn trẻ xuất sắc cỡ nào.
Cũng phải, nếu không xuất sắc thì sao có thể làm nương nàng mê đến đầu óc choáng váng.
Ân Trường Hoan đứng dậy hành lễ "Cha."
Ân quốc công ngồi xuống, lại ra hiệu Ân Trường Hoan ngồi xuống, thuận miệng nói vài câu quan tâm sau đó hắn nói "Chuyện vừa rồi ta đã nghe nói, là muội muội của con không đúng, con không nên so đo cùng nó." Hắn nhìn về phía Ân Lâm đứng sau lưng Trình thị "Tới xin lỗi tỷ tỷ con."
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, trước đó Ân Lâm cứng đầu không chịu xin lỗi vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn đi đến trước mặt Ân Trường Hoan nói xin lỗi, sau đó đứng bên cạnh Ân quốc công, lôi kéo cánh tay Ân quốc công nũng nịu "Con đã nói xin lỗi, cha nhất định phải đáp ứng chuyện của con đó."
Ngữ khí Ân quốc công đầy cưng chiều "Cha khi nào từng thất hứa."
Ân Lâm nghĩ nghĩ cười duyên nói "Cũng phải, cha coi trọng nhất là chữ tín."
Trong ngôn ngữ đều là đầy hâm mộ đối với Ân quốc công.
Ân Trường Hoan nhìn cha con bọn họ nói chuyện, khóe miệng nhàn nhạt cười.
"Ân Lâm còn nhỏ, tùy hứng cực kì, Trường Hoan con không cần so đo cùng nó." Ân quốc công nhìn về phía Ân Trường Hoan "Đợi nó trưởng thành thì tự nhiên sẽ nghe lời."
Ân Trường Hoan cười má lúm đồng tiền như hoa "Cũng phải, có cha dạy bảo con nghĩ tiểu muội nhất định lớn lên sẽ phi thường xuất sắc."
Ân quốc công cười "Không cầu nàng quá xuất sắc, chỉ hi vọng nàng có thể hiểu chuyện bằng một nửa Bạch Tuyết là được rồi."
Ân Lâm chu miệng "Cha, người sao lại đối với nữ nhi không có lòng tin như vậy."
Trình thị nói tiếp, tức giận "Con sao lại không nghe lời, sao cha có thể đối với con không có lòng tin."
Mẫu thân nghiêm khắc, phụ thân từ ái, nữ nhi đáng yêu, một nhà hạnh phúc dường nào a.
Trong phủ quốc công có viện tử của Ân Trường Hoan, nhưng nàng chưa từng ở lại phủ quốc công, chính là khi còn bé xuất cung đến phủ quốc công, trước khi cửa cung khóa nhất định phải hồi cung, về sau khi trưởng thành, dù cho không hồi cung nàng cũng sẽ hồi phủ quận chúa bên cạnh.
Ăn xong bữa tối, Ân Trường Hoan cáo từ rời đi, vừa ra khỏi viện của lão phu nhân liền bị người khác gọi lại.
"Tỷ tỷ."
Ân Trường Hoan quay người, trông thấy người duy nhất có thể thật lòng mỉm cười với nàng ở phủ quốc công "A Ly!"
Người Ân Trường Hoan gọi là Cố Ly, con thứ duy nhất của Ân quốc công, lớn hơn Ân Giác một tháng.
Gia Di trưởng công chúa cùng Ân Trường Hoan có tính cách chênh lệch rất lớn, nàng tuy là công chúa nhưng tính tình ôn hòa thiện lương, khi mang thai Ân Trường Hoan liền chủ động đề cử hai người cho Ân quốc công làm di nương, một người rất nhanh có mang thai, sinh ra Ân Kỳ, một người khác chính là mẹ đẻ của Ân Ly.
Ân Trường Hoan đối với Ân Ly có sắc mặt tốt không phải là bởi vì di nương hắn là người cũ của Gia Di trưởng công chúa, mà là thứ đệ này rất tôn kính nàng, nguyên nhân là khi Ân Ly còn bé bị những người khác khi dễ đúng lúc Ân Trường Hoan trùng hợp đụng phải. Lúc đó Ân Trường Hoan đang học võ, nghĩ vừa vặn có thể luyện tập liền xuất thủ đánh người bỏ chạy, từ đấy Ân Ly liền dính lấy Ân Trường Hoan, mở miệng một tiếng tỷ tỷ cực kì thân mật, tâm Ân Trường Hoan cũng không phải làm bằng sắt, dần dần quan hệ tỷ đệ càng ngày càng tốt.
"Ta đưa tỷ trở về." Ân Ly đi tới nói.
Ân Trường Hoan im lặng "Gần như vậy có gì mà phải đưa."
"Gần như vậy cũng muốn đưa." Sắc trời tối, Ân Ly tiếp nhận đèn từ tay nha hoàn, chân thành nói "Rất lâu không được thấy tỷ tỷ, ta muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện."
Lúc dùng bữa tối hắn tới muộn, không có cơ hội nói chuyện với Ân Trường Hoan.
Đệ đệ nhu thuận, lời nói lại tri kỷ, trong lòng Ân Trường Hoan ấm áp, nói không nên lời cự tuyệt.
Hai tỷ đệ chậm rãi đi đến phủ quận chúa, Ân Ly hỏi chuyện xông vào cung, Ân Trường Hoan nói nàng là bị mộng hù dọa.
Ân Ly lại hỏi thân thể thái hậu thế nào, hắn cùng Ân Trường Hoan có quan hệ tốt, cũng tiến cung thỉnh an thái hậu.
"Yên tâm, thân thể ngoại tổ mẫu khoẻ mạnh."
"Vậy là tốt rồi."
Ân Ly cùng Ân Trường Hoan đến cửa phủ quận chúa liền trở về, không có đi vào. Hắn rất có chừng mực, phủ quận chúa chỉ có một mình Ân Trường Hoan, cho dù hắn còn nhỏ, cho dù hắn là đệ đệ của nàng, muộn như vậy đi vào cũng không thỏa đáng.
Từ phủ quận chúa trở về, Ân Ly ở phủ quốc công đụng phải Ân Bạch Tuyết.
Ân Bạch Tuyết gọi Ân Ly lại, đối với hành vi dị thường của Ân Trường Hoan hôm nay, nàng ta vẫn không yên lòng.
"Có việc?" Trước mặt Ân Trường Hoan thì nhiệt tình nhu thuận, đối mặt với Ân Bạch Tuyết, thần sắc Ân Ly lạnh nhạt, không hề giống một hài tử mười hai mười ba tuổi.
"Đệ là đi đưa Trường Hoan về" Ân Bạch Tuyết cân nhắc mở miệng "Tâm tình muội ấy thế nào, hôm nay ta ngôn ngữ không thích đáng, chọc giận muội ấy không vui."
"Tỷ ấy rất tốt " Ân Ly cũng không biết chuyện đã xảy ra, nhưng đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Người Ân gia mãi mãi là như thế này, nhìn như đem tỷ tỷ gia chủ kì thực lại muốn đem nàng bài trừ ra ngoài Ân gia, từ lớn đến nhỏ, từ già đến trẻ đều là dạng này.
Phát giác được Ân Ly không vui, Ân Bạch Tuyết có chút xấu hổ, hậm hực nói "Muội ấy không có để trong lòng thì tốt."
Cùng Ân Ly tách ra, Ân Bạch Tuyết không yên lòng trở về phòng.
Một nha hoàn ra đón "Tiểu thư, quốc công gia phái người mang đồ tới."
"Thứ gì?" Ân Bạch Tuyết nói "Đưa tới từ khi nào?"
Nha hoàn hồi "Lúc dùng bữa tối đưa tới, nhìn giống như là đồ trang sức."
Nha hoàn đem đồ vật lấy ra, là một cái hộp nhỏ, mở ra là một cái vòng ngọc.
Lấy vòng tay ra, Ân Bạch Tuyết nhíu mày, tự nhủ "Đại bá sao đột nhiên lạ đưa ta một cái vòng tay?"
"Có phải hay không là đền bù tiểu thư " nha hoàn luôn đi theo Ân Bạch Tuyết nói "Hôm nay quận chúa vô duyên vô cớ đối với tiểu thư phát cáu, để tiểu thư chịu ủy khuất, có lẽ là quốc công gia biết chuyện này, cố ý đưa tới cho để bồi tội. Quốc công gia đối tiểu thư thật tốt, quốc công phu nhân cũng đối với tiểu thư rất tốt."
Ân Bạch Tuyết lắc đầu, "Cũng không tính là chịu ủy khuất, là ta nói năng không đúng."
Nha hoàn đương nhiên là hướng về Ân Bạch Tuyết "Thế nhưng quận chúa không có lý do gì liền không cho tiểu thư sắc mặt tốt, ở đâu đều nói không thông. Theo nô tỳ thấy tứ tiểu thư nói đúng, quận chúa là ỷ vào thái hậu hoàng thượng sủng ái mà thôi."
"Vậy thì thế nào, sự sủng ái của thái hậu, hoàng thượng thì so với cái gì cũng đều quan trọng " Ân Bạch Tuyết nghĩ tới điều gì đó cười khổ một tiếng, có ý riêng nói "Có cái này, rất nhiều thứ muội ấy không cần tranh cũng sẽ đến trên tay."
Hai nha hoàn đều là nha hoàn thiếp thân của Ân Bạch Tuyết, đối với chuyện của Ân Bạch Tuyết biết rất tường tận, nghe xong lời này lập tức hiểu thâm ý Ân Bạch Tuyết nói. Hai người nhìn nhau, không biết nên an ủi Ân Bạch Tuyết thế nào.
Đặt vòng ngọc lại trong hộp, Ân Bạch Tuyết nói "Ngày mai đem cái này " nàng ta dừng lại, đổi giọng "Bỏ đi, không đưa cái này, đem vòng tay hồng ngọc tổ mẫu tặng cho ta đưa đến phủ quận chúa, nói là ta nhận lỗi."
"Tiểu thư, vòng tay hồng ngọc kia là vòng tay người thích nhất mà?"
"Đưa tới đi, chỗ quận chúa có rất nhiều đồ tốt, đưa cái khác chỉ sợ muội ấy cũng chướng mắt, huống hồ...
"Huống hồ cái gì?"
Ân Bạch Tuyết lắc đầu, ở trong lòng mặc ngữ nói "Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy."
Hôm sau, Ân Trường Hoan nhận được vòng tay hồng ngọc của Ân Bạch Tuyết tặng, nàng liền thưởng cho nha hoàn.
Vừa nghĩ tới cảnh Ân Bạch Tuyết cùng Phó Dịch ôm nhau, nàng liền ngại thứ này buồn nôn.
Ân Trường Hoan ngồi xuống ghế trống dưới chỗ lão phu nhân, bưng tách trà do nha hoàn mới dâng lên, cúi đầu, một bên chậm rãi dùng trà một bên lắc đầu thở dài "Xem ra ngươi tiến bộ còn chưa đủ, còn cần cải thiện."
Ân Lâm chỉ vào Ân Trường Hoan cả giận nói "Ân Trường Hoan, ngươi không nên quá phận."
Ân Trường Hoan nhấp một ngụm trà, phảng phất không có nghe được Ân Lâm nói, tự tại nói "Trà này không tệ."
Lão phu nhân miễn cưỡng cười cười "Đây là cha cháu tặng, nếu thích thì để tổ mẫu cho người đưa cho cháu một bao mang về."
Ân Lâm đi đến nơi nào đều được người ta nịnh nọt, làm sao chịu được bị Ân Trường Hoan thờ ơ, một cỗ nộ khí bay thẳng lên đầu, không lựa lời nói quát "Ân Trường Hoan, ngươi không có lỗ tai sao?"
"Đủ rồi " nhục mạ quận chúa đương triều, lão phu nhân cũng không giả bộ được, vỗ mạnh xuống bàn khiến chén trà phát ra âm thanh chói tai "Ân Lâm, mau xin lỗi nhị tỷ tỷ."
"Cháu không xin lỗi."
Lão phu nhân nhìn Ân Trường Hoan đang cúi đầu uống trà, khóe mắt trầm xuống, ngữ khí cũng so với vừa rồi càng thêm nghiêm khắc "Xin lỗi, nếu không thì đi quỳ từ đường."
Chỉ có phạm vào sai lầm ngất trời mới phải đi quỳ từ đường, Ân Lâm kinh ngạc nhìn lão phu nhân, khó tin hô: "Tổ mẫu!"
"Tổ mẫu " Ân Bạch Tuyết cho Ân Lâm ánh mắt an tâm chớ vội, sau đó nói với lão phu nhân "Từ đường âm lãnh, gần đây lại là rét tháng ba...
"Ân Bạch Tuyết " Ân Trường Hoan buông chén trà xuống, chén trà đặt lên mặt bàn phát ra tiếng phịch "Tổ mẫu còn không có bắt Ân Lâm đi quỳ từ đường, ngươi gấp gáp cầu tình như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tiểu muội sẽ biết sai không thay đổi, cố ý không xin lỗi ta mà bị phạt đi quỳ từ đường sao?"
Ân Bạch Tuyết nhíu mày, thở dài "Trường Hoan, muội hà tất phải như vậy."
"Ta hà tất?" Ân Trường Hoan cười "Ân Bạch Tuyết, đầu ngươi có vấn đề sao, việc này cũng không phải ta bốc lên, chẳng lẽ ta đáng bị Ân Lâm nói như vậy?"
Thân là đại tiểu thư phủ quốc công, Ân Bạch Tuyết vô luận là ở phủ quốc công hay là ở kinh thành thì đều ăn nói rất cởi mở, cơ hồ chưa từng bị người khác nói như vậy, hết lần này tới lần khác việc này đích thật là Ân Lâm sai trước, nàng ta một chút cũng không chiếm lý, lập tức có chút ngượng ngùng "Ta không phải có ý này."
"Đã không phải ý của ngươi vậy cũng không cần nói ra sẽ làm người khác hiểu lầm " Thanh âm Ân Trường Hoan băng lãnh, nhàn nhạt nhìn mọi người, ý vị thâm trường nói "Miễn để người ta cho rằng ta đường đường là một quận chúa nhất phẩm mà trong mắt đại tiểu thư phủ quốc công còn không bằng nha đầu chưa lớn."
Mặt Ân Bạch Tuyết càng đỏ hơn "Là ta ngôn ngữ không đúng."
"Ân Lâm, xin lỗi!" Trình thị mở miệng lần nữa, mặt bà ta trầm như nước, hai đầu lông mày đều là tàn khốc.
"Không xin lỗi, con không sai, các người sợ nàng ta con không sợ " Mắt Ân Lâm mở thật to, tựa hồ như lợi hại hơn Ân Trường Hoan "Không phải chỉ là quỳ từ đường thôi sao, có gì mà ghê gớm đâu, ta quỳ."
Nói xong nàng ta liền liền xông ra ngoài, Trình thị đứng dậy cáo từ lão phu nhân, lão phu nhân ngữ trọng tâm trường nói "Ân Lâm không nhỏ, hai đến ba năm nữa sẽ xuất các, nếu cứ không che đậy miệng như thế thì về sau người thua thiệt sẽ là nó."
Trình thị nói "Con dâu đã rõ, trước kia luôn cảm thấy con bé còn nhỏ cho nên mới nuông chiều, về sau con dâu nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ."
"Trong lòng ngươi nắm chắc là được."
Trình thị vội vàng rời đi, Ân Trường Hoan nhìn bóng lưng Trình thị nghĩ, Ân Lâm hẳn sẽ không quỳ từ đường, coi như lão phu nhân muốn nàng ta quỳ, đợi cha trở về cũng sẽ không để nàng ta quỳ.
Cha nàng đối với Ân Lâm luôn là một phụ thân từ ái.
Quả nhiên một lát sau Ân Lâm cùng Trình thị liền trở lại, không chỉ có hai người bọn họ mà còn có Ân quốc công cùng Ân Giác.
Ân Giác cùng Ân Lâm là long phượng thai, Trình thị gả vào phủ Ân quốc công chỉ sinh được một đôi long phượng thai này.
"Trường Hoan tới." Ân quốc công mặc một thân thường phục, mặc dù qua tuổi bốn mươi nhưng y nguyên khí vũ hiên ngang, không khó tưởng tượng lúc còn trẻ xuất sắc cỡ nào.
Cũng phải, nếu không xuất sắc thì sao có thể làm nương nàng mê đến đầu óc choáng váng.
Ân Trường Hoan đứng dậy hành lễ "Cha."
Ân quốc công ngồi xuống, lại ra hiệu Ân Trường Hoan ngồi xuống, thuận miệng nói vài câu quan tâm sau đó hắn nói "Chuyện vừa rồi ta đã nghe nói, là muội muội của con không đúng, con không nên so đo cùng nó." Hắn nhìn về phía Ân Lâm đứng sau lưng Trình thị "Tới xin lỗi tỷ tỷ con."
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, trước đó Ân Lâm cứng đầu không chịu xin lỗi vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn đi đến trước mặt Ân Trường Hoan nói xin lỗi, sau đó đứng bên cạnh Ân quốc công, lôi kéo cánh tay Ân quốc công nũng nịu "Con đã nói xin lỗi, cha nhất định phải đáp ứng chuyện của con đó."
Ngữ khí Ân quốc công đầy cưng chiều "Cha khi nào từng thất hứa."
Ân Lâm nghĩ nghĩ cười duyên nói "Cũng phải, cha coi trọng nhất là chữ tín."
Trong ngôn ngữ đều là đầy hâm mộ đối với Ân quốc công.
Ân Trường Hoan nhìn cha con bọn họ nói chuyện, khóe miệng nhàn nhạt cười.
"Ân Lâm còn nhỏ, tùy hứng cực kì, Trường Hoan con không cần so đo cùng nó." Ân quốc công nhìn về phía Ân Trường Hoan "Đợi nó trưởng thành thì tự nhiên sẽ nghe lời."
Ân Trường Hoan cười má lúm đồng tiền như hoa "Cũng phải, có cha dạy bảo con nghĩ tiểu muội nhất định lớn lên sẽ phi thường xuất sắc."
Ân quốc công cười "Không cầu nàng quá xuất sắc, chỉ hi vọng nàng có thể hiểu chuyện bằng một nửa Bạch Tuyết là được rồi."
Ân Lâm chu miệng "Cha, người sao lại đối với nữ nhi không có lòng tin như vậy."
Trình thị nói tiếp, tức giận "Con sao lại không nghe lời, sao cha có thể đối với con không có lòng tin."
Mẫu thân nghiêm khắc, phụ thân từ ái, nữ nhi đáng yêu, một nhà hạnh phúc dường nào a.
Trong phủ quốc công có viện tử của Ân Trường Hoan, nhưng nàng chưa từng ở lại phủ quốc công, chính là khi còn bé xuất cung đến phủ quốc công, trước khi cửa cung khóa nhất định phải hồi cung, về sau khi trưởng thành, dù cho không hồi cung nàng cũng sẽ hồi phủ quận chúa bên cạnh.
Ăn xong bữa tối, Ân Trường Hoan cáo từ rời đi, vừa ra khỏi viện của lão phu nhân liền bị người khác gọi lại.
"Tỷ tỷ."
Ân Trường Hoan quay người, trông thấy người duy nhất có thể thật lòng mỉm cười với nàng ở phủ quốc công "A Ly!"
Người Ân Trường Hoan gọi là Cố Ly, con thứ duy nhất của Ân quốc công, lớn hơn Ân Giác một tháng.
Gia Di trưởng công chúa cùng Ân Trường Hoan có tính cách chênh lệch rất lớn, nàng tuy là công chúa nhưng tính tình ôn hòa thiện lương, khi mang thai Ân Trường Hoan liền chủ động đề cử hai người cho Ân quốc công làm di nương, một người rất nhanh có mang thai, sinh ra Ân Kỳ, một người khác chính là mẹ đẻ của Ân Ly.
Ân Trường Hoan đối với Ân Ly có sắc mặt tốt không phải là bởi vì di nương hắn là người cũ của Gia Di trưởng công chúa, mà là thứ đệ này rất tôn kính nàng, nguyên nhân là khi Ân Ly còn bé bị những người khác khi dễ đúng lúc Ân Trường Hoan trùng hợp đụng phải. Lúc đó Ân Trường Hoan đang học võ, nghĩ vừa vặn có thể luyện tập liền xuất thủ đánh người bỏ chạy, từ đấy Ân Ly liền dính lấy Ân Trường Hoan, mở miệng một tiếng tỷ tỷ cực kì thân mật, tâm Ân Trường Hoan cũng không phải làm bằng sắt, dần dần quan hệ tỷ đệ càng ngày càng tốt.
"Ta đưa tỷ trở về." Ân Ly đi tới nói.
Ân Trường Hoan im lặng "Gần như vậy có gì mà phải đưa."
"Gần như vậy cũng muốn đưa." Sắc trời tối, Ân Ly tiếp nhận đèn từ tay nha hoàn, chân thành nói "Rất lâu không được thấy tỷ tỷ, ta muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện."
Lúc dùng bữa tối hắn tới muộn, không có cơ hội nói chuyện với Ân Trường Hoan.
Đệ đệ nhu thuận, lời nói lại tri kỷ, trong lòng Ân Trường Hoan ấm áp, nói không nên lời cự tuyệt.
Hai tỷ đệ chậm rãi đi đến phủ quận chúa, Ân Ly hỏi chuyện xông vào cung, Ân Trường Hoan nói nàng là bị mộng hù dọa.
Ân Ly lại hỏi thân thể thái hậu thế nào, hắn cùng Ân Trường Hoan có quan hệ tốt, cũng tiến cung thỉnh an thái hậu.
"Yên tâm, thân thể ngoại tổ mẫu khoẻ mạnh."
"Vậy là tốt rồi."
Ân Ly cùng Ân Trường Hoan đến cửa phủ quận chúa liền trở về, không có đi vào. Hắn rất có chừng mực, phủ quận chúa chỉ có một mình Ân Trường Hoan, cho dù hắn còn nhỏ, cho dù hắn là đệ đệ của nàng, muộn như vậy đi vào cũng không thỏa đáng.
Từ phủ quận chúa trở về, Ân Ly ở phủ quốc công đụng phải Ân Bạch Tuyết.
Ân Bạch Tuyết gọi Ân Ly lại, đối với hành vi dị thường của Ân Trường Hoan hôm nay, nàng ta vẫn không yên lòng.
"Có việc?" Trước mặt Ân Trường Hoan thì nhiệt tình nhu thuận, đối mặt với Ân Bạch Tuyết, thần sắc Ân Ly lạnh nhạt, không hề giống một hài tử mười hai mười ba tuổi.
"Đệ là đi đưa Trường Hoan về" Ân Bạch Tuyết cân nhắc mở miệng "Tâm tình muội ấy thế nào, hôm nay ta ngôn ngữ không thích đáng, chọc giận muội ấy không vui."
"Tỷ ấy rất tốt " Ân Ly cũng không biết chuyện đã xảy ra, nhưng đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Người Ân gia mãi mãi là như thế này, nhìn như đem tỷ tỷ gia chủ kì thực lại muốn đem nàng bài trừ ra ngoài Ân gia, từ lớn đến nhỏ, từ già đến trẻ đều là dạng này.
Phát giác được Ân Ly không vui, Ân Bạch Tuyết có chút xấu hổ, hậm hực nói "Muội ấy không có để trong lòng thì tốt."
Cùng Ân Ly tách ra, Ân Bạch Tuyết không yên lòng trở về phòng.
Một nha hoàn ra đón "Tiểu thư, quốc công gia phái người mang đồ tới."
"Thứ gì?" Ân Bạch Tuyết nói "Đưa tới từ khi nào?"
Nha hoàn hồi "Lúc dùng bữa tối đưa tới, nhìn giống như là đồ trang sức."
Nha hoàn đem đồ vật lấy ra, là một cái hộp nhỏ, mở ra là một cái vòng ngọc.
Lấy vòng tay ra, Ân Bạch Tuyết nhíu mày, tự nhủ "Đại bá sao đột nhiên lạ đưa ta một cái vòng tay?"
"Có phải hay không là đền bù tiểu thư " nha hoàn luôn đi theo Ân Bạch Tuyết nói "Hôm nay quận chúa vô duyên vô cớ đối với tiểu thư phát cáu, để tiểu thư chịu ủy khuất, có lẽ là quốc công gia biết chuyện này, cố ý đưa tới cho để bồi tội. Quốc công gia đối tiểu thư thật tốt, quốc công phu nhân cũng đối với tiểu thư rất tốt."
Ân Bạch Tuyết lắc đầu, "Cũng không tính là chịu ủy khuất, là ta nói năng không đúng."
Nha hoàn đương nhiên là hướng về Ân Bạch Tuyết "Thế nhưng quận chúa không có lý do gì liền không cho tiểu thư sắc mặt tốt, ở đâu đều nói không thông. Theo nô tỳ thấy tứ tiểu thư nói đúng, quận chúa là ỷ vào thái hậu hoàng thượng sủng ái mà thôi."
"Vậy thì thế nào, sự sủng ái của thái hậu, hoàng thượng thì so với cái gì cũng đều quan trọng " Ân Bạch Tuyết nghĩ tới điều gì đó cười khổ một tiếng, có ý riêng nói "Có cái này, rất nhiều thứ muội ấy không cần tranh cũng sẽ đến trên tay."
Hai nha hoàn đều là nha hoàn thiếp thân của Ân Bạch Tuyết, đối với chuyện của Ân Bạch Tuyết biết rất tường tận, nghe xong lời này lập tức hiểu thâm ý Ân Bạch Tuyết nói. Hai người nhìn nhau, không biết nên an ủi Ân Bạch Tuyết thế nào.
Đặt vòng ngọc lại trong hộp, Ân Bạch Tuyết nói "Ngày mai đem cái này " nàng ta dừng lại, đổi giọng "Bỏ đi, không đưa cái này, đem vòng tay hồng ngọc tổ mẫu tặng cho ta đưa đến phủ quận chúa, nói là ta nhận lỗi."
"Tiểu thư, vòng tay hồng ngọc kia là vòng tay người thích nhất mà?"
"Đưa tới đi, chỗ quận chúa có rất nhiều đồ tốt, đưa cái khác chỉ sợ muội ấy cũng chướng mắt, huống hồ...
"Huống hồ cái gì?"
Ân Bạch Tuyết lắc đầu, ở trong lòng mặc ngữ nói "Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy."
Hôm sau, Ân Trường Hoan nhận được vòng tay hồng ngọc của Ân Bạch Tuyết tặng, nàng liền thưởng cho nha hoàn.
Vừa nghĩ tới cảnh Ân Bạch Tuyết cùng Phó Dịch ôm nhau, nàng liền ngại thứ này buồn nôn.