Đức Dương Quận Chúa
Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
Nhìn thấy An vương, Phó Dịch kinh ngạc mở to mắt "Sao huynh lại tới đây?"
"Ta tới thăm đệ." An vương nhìn thoáng qua cai tù đi theo hắn, cai tù hiểu ý, lấy chìa khoá mở cửa nhà lao ra, An vương đi vào quan sát nhà tù thở dài "Đệ chịu ủy khuất rồi."
Phó Dịch cười khổ một tiếng, thỉnh an rồi ngồi trên ghế "Không có gì ủy khuất nhưng hộ vệ kia đúng là có quan hệ với ta."
Hắn rót cho An vương chén trà "Chỉ có trà lạnh, mong huynh bỏ qua cho."
Phó Dịch luôn cho người ta cảm giác ôn tồn lễ độ, bây giờ lại có cảm giác chán nản, phảng phất như bị đả kích lớn khiến cuộc sống không còn hi vọng, An vương bưng chén trà lạnh lên uống một ngụm, cũng không phải trà ngon gì.
An vương lại đánh giá toàn bộ nhà tù, mặc dù có giường có bàn, nhưng đều không phải vật tốt.
Hắn thở dài một tiếng "Lão ngũ, đệ thành thật nói cho ta, việc thái tử bị thương có liên quan đến đệ hay không?"
Phó Dịch cụp mắt xuống "Có liên quan thì sao, không liên quan thì sao."
"Nếu đệ không có liên quan thì đương nhiên là phải để phụ hoàng thả người ra." An vương nghĩa chính ngôn từ.
Phó Dịch lắc đầu "Bỏ đi, thanh giả tự thanh, ta tin tưởng một ngày nào đó phụ hoàng có thể điều tra rõ chân tướng, trả lại cho ta sự trong sạch."
An vương mới không muốn để Phó Dịch ra, hắn ta không ở lâu, rất nhanh liền rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng An vương rời đi, ánh mắt Phó Dịch tĩnh mịch, thực ra lúc Diệp Hoàn nói với hắn là An vương có vấn đề thì hắn rất kinh ngạc, nếu người này là Phó Ninh thì hắn còn có thể tiếp nhận. Nhưng An vương, nói không dễ nghe một chút thì chỉ là một người liệt, thế mà lại có tâm tư đoạt hoàng vị.
Người chú ý tới Phó Dịch không chỉ có An vương, hắn vừa đi gặp Phó Dịch xong, Ninh quận vương, Khánh vương và Anh quận vương đều nhận được tin tức, mọi người phản ứng không giống nhau nhưng đều nhạy cảm nhận ra một điều gì đó.
Ngày hôm sau, An vương đi gặp hoàng đế cầu tình cho Phó Dịch nhưng lại bị hoàng đế khiển trách một trận.
An vương cảm thấy rất bình thường, ai bảo thái tử được sủng ái chứ.
Hắn lại đi Đông Cung gặp Diệp Hoàn, Diệp Hoàn nói "Đại ca yên tâm, nếu không phải hắn làm, phụ hoàng đương nhiên sẽ thả hắn ra."
Ngữ khí Diệp Hoàn lãnh đạm, An vương có chút ngượng ngùng, giống như tùy ý hỏi tới chuyện Diệp Hoàn đi biên giới tây bắc "Đệ sắp lên đường?"
"Ba ngày nữa." Diệp Hoàn nhéo nhéo mi tâm, sắc mặt có chút không tốt "Chuyến đi này mất ít nhất nửa năm, khi trở về sợ hài tử đã ra đời rồi."
An vương mừng thầm, Diệp Hoàn đi càng xa càng tốt, càng lâu càng tốt, nhưng ngoài miệng lại quan tâm "Đệ là thái tử, mang trong mình trách nhiệm trọng đại, một số lúc không còn lựa chọn khác, ta tin thái tử phi sẽ hiểu cho."
Diệp Hoàn cười cười, nói sang chuyện khác.
.
Một ngày trước khi lên đường, cho lui hết cung nhân ra, Ân Trường Hoan ngồi xếp bằng trên giường, hiếu kì hỏi Diệp Hoàn "Chàng thật sự đi tây bắc?"
Ân Trường Hoan cũng không phải không biết kế hoạch của Diệp Hoàn, nàng chỉ là nghĩ không thông, nếu Diệp Hoàn đi tây bắc, vậy chàng ấy và Phó Dịch diễn màn kịch này có ý nghĩa gì.
Diệp Hoàn ngồi xuống bên giường, tay trái đặt lên đầu gối Ân Trường Hoan, khóe miệng cười mỉm "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không hỏi ta."
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp, cách một lớp rèm che, dung mạo Diệp Hoàn mờ ảo, Ân Trường Hoan nói "Ta vốn là muốn đợi chàng chủ động nói ra nhưng ngày mai chàng phải đi rồi, nếu còn không hỏi thì không kịp mất."
Mắt Ân Trường Hoan sáng rực, Diệp Hoàn như cảm thấy khô nóng, hắn che đi đôi mắt Ân Trường Hoan, tiến nói thầm bên tai "Ta sẽ luôn ở bên nàng."
Ân Trường Hoan trừng mắt nhìn, cảm giác được mắt của nàng đảo qua bàn tay mình, đang muốn nói thì bỗng nhiên vành tai nóng lên, một tiếng trầm thấp từ tính "Trường Hoan" truyền vào trong tai khiến thân thể trong nháy mắt mềm nhũn cả ra.
Tinh thần hoảng hốt, Ân Trường Hoan nghe thấy Diệp Hoàn "Ta vĩnh viễn sẽ không để nàng lại một mình."
.
Mùng sáu tháng năm, Khâm Thiên giám chọn ngày đại cát để thích hợp đi xa.
Thái tử xuất hành, còn là đi biên cảnh ký kết hiệp ước, nghi thức hết sức phức tạp, lúc hoàn tất nghi thức thì mặt trời đã lên cao.
Bái biệt hoàng đế, Ân Trường Hoan đi theo lên xe ngựa.
Xe ngựa ra khỏi kinh thành, đi được mười dặm thì ngừng lại, Diệp Nhiên ở phía ngoài nói "Thái tử, thái tử phi cần phải trở về."
Trong xe ngựa Ân Trường Hoan dựa vào ngực Diệp Hoàn ngủ say sưa, Diệp Hoàn vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói "Trường Hoan, tỉnh."
Ân Trường Hoan dụi dụi mắt, hôm nay phải dậy sớm nên có hơi buồn ngủ "Tới rồi sao?" Bọn họ nói nàng chỉ được đưa mười dặm.
Diệp Hoàn ừ một tiếng, vừa thay Ân Trường Hoan chỉnh lại y phục vừa nói "Nhớ sau khi hồi cung phải giả bộ thương tâm một chút."
"Không thể quá thương tâm, dù sao ta cũng không phải người dễ bị cảm xúc chi phối." Ân Trường Hoan hiểu rõ bản thân "Quá thương tâm có chút giả, bọn họ sẽ không tin."
Diệp Hoàn không phản bác được, hỏi "Vậy nếu ta thật sự đi tây bắc thì sao?"
Ân Trường Hoan giảo hoạt cười cười "Vậy đợi chàng đi thật rồi nói sau."
Dứt lời, Ân Trường Hoan buông rèm xe xuống, dưới ánh mắt hoảng sợ của Diệp Nhiên nhảy xuống xe.
Diệp Hoàn đi theo thấy hành động của Ân Trường Hoan thì nhíu mày nhưng không mở miệng nhắc nhở.
Ân Trường Hoan ngồi lên xe ngựa của mình, cười nhẹ nhàng, phất phất tay với Diệp Hoàn "Ta về đây, nhớ mang đặc sản tây bắc về cho ta nhé."
Diệp Hoàn nhẹ gật đầu, căn dặn "Trở về chậm một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại."
Ân Trường Hoan gật đầu, không chút lưu luyến đi vào xe ngựa.
Ân Trường Hoan ngồi xe ngựa đi xa, Diệp Nhiên không nhịn được hỏi "Ngài vừa rồi sao không bảo thái tử phi không nên nhảy xuống xe." Hắn nhìn thấy Diệp Hoàn cau mày mà.
"Nàng ấy tự có chừng mực." Diệp Hoàn lên xe ngựa "Đi thôi."
.
Mùa hè Ân Trường Hoan bị tụt cân, thời tiết nóng lên khiến khẩu vị không tốt, đang mang thai lại không mập lên, Diệp Hoàn vừa đi thì đến mùa hè, nàng còn gầy không ít khiến Trịnh thái hậu lo lắng vô cùng, nghĩ trăm phương ngàn kế giúp khẩu vị nàng tốt lên nhưng thời tiết quá nóng, thực sự ăn không trôi.
Thấy Ân Trường Hoan càng ngày càng gầy, hoàng đế liền hạ lệnh đi hành cung nghỉ mát, Anh Võ hầu trấn thủ ở kinh thành, các vương gia đều theo hoàng đế cùng đi hành cung.
Hoàng đế xuất hành cần mang rất nhiều đồ, thời gian chuẩn bị hơi lâu nên Ân Trường Hoan cùng Trịnh thái hậu đi trước.
Chậu băng trong xe toả ra khói mát lạnh, Ân Trường Hoan vừa quạt quạt vừa nói với Trịnh thái hậu nhất định là hài tử lâu không nhìn thấy Diệp Hoàn nên mới giày vò nàng.
Trịnh thái hậu dở khóc dở cười búng một cái vào trán Ân Trường Hoan "Có người làm nương lại đi nói hài tử như cháu sao?"
"Chính là bởi vì nó là hài tử của cháu nên cháu mới nói như vậy. " Ân Trường Hoan nói "Người khác thì cháu không nói đâu."
"Đúng là nhiều lý do." Trịnh thái hậu thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói "Đến hành cung thì ở cùng cung với ai gia đi."
"Vì sao ạ?" Hành cung có một hòn đảo ở giữa hồ, ở trên đảo có một cái viện, Ân Trường Hoan thích vô cùng, mỗi lần đi hành cung nghỉ mát đều muốn ở trên đảo.
Trịnh thái hậu hơi nhíu mày "Trong khoảng thời gian này sợ là không yên ổn, cháu ở bên cạnh thì ai gia mới có thể yên tâm được."
Trịnh thái hậu không giống như Triệu thái hậu là dựa vào nhi tử mới được phong thái hậu, cho dù đến tuổi tác này rồi thì bà vẫn nhạy bén không kém gì Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan chưa nghĩ tới vấn đề này, bây giờ cảm thấy đúng là nên ở cùng một chỗ với ngoại tổ mẫu, không phải lo cho bản thân mà là không yên lòng Trịnh thái hậu.
Mặc dù bụng đã bắt đầu lớn, nhưng Ân Trường Hoan cảm thấy mình vẫn có thể bảo vệ cho an nguy của Trịnh thái hậu.
Đến hành cung nghỉ mát, sức khỏe Ân Trường Hoan quả nhiên tốt lên, bụng cũng càng ngày càng lớn.
Chạng vạng tối đầu tháng bảy, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi bách quan ăn mừng bội thu, bụng Ân Trường Hoan lớn nên cảm thấy không nên tham gia, liền nằm lên giường hóng mát "Thái tử đã đi hai tháng rồi."
Nhược Vân nghĩ là Ân Trường Hoan đang nhớ Diệp Hoàn "Nghe nói từ kinh thành đến tây bắc phải đi mất hai tháng, hành trình của thái tử điện hạ nói không chừng sẽ về kịp ngày ngài sinh."
"Chàng ấy trở về thì có làm được gì, cũng đâu thể sinh giúp ta." Ân Trường Hoan cúi đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng, nói với hài tử "Con phải nhớ kỹ, là nương con thiên tân vạn khổ hoài thai con, về sau còn còn phải cửu tử nhất sinh đẻ con ra, con nhất định phải thương nương nhất có biết không, không thể bởi vì cha con đẹp trai mà thương cha hơn được."
Nhược Vân nghe xong bật cười "Chủ tử, bây giờ nói thì tiểu chủ tử có thể nghe hiểu sao?"
Trước đó Nhược Vân vẫn luôn gọi hài tử là tiểu thế tử, nhưng Ân Trường Hoan kiên định cho rằng đây là nữ nhi, Nhược Vân đành phải sửa lại, dùng từ tiểu chủ tử để xưng hô.
"Không biết, nhưng nói chuyện nhiều vạn nhất con bé có thể nghe hiểu thì sao."
"Chủ tử. " Ân Trường Hoan ngẩng đầu, thấy Đinh Tiến đi tới, sắc mặt trang nghiêm "Đây là Mặc hộ vệ đưa tin cho chủ tử."
Ân Trường Hoan ngồi dậy, cầm lấy phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên giấy chỉ có hai chữ ―― xuất cung.
Ân Trường Hoan hơi run lên, đây là bút tích của Diệp Hoàn.
Đinh Tiến cúi đầu thấp giọng "Mặc hộ vệ đang chờ ở bên ngoài ạ."
Ân Trường Hoan quay đầu nhìn Nhược Vân, cái gì cũng chưa nói thì nàng ấy đã hiểu ý "Nô tỳ sẽ đi bẩm báo thái hậu."
Ân Trường Hoan nói "Cái gì cũng không cần mang."
"Chủ tử yên tâm."
Trịnh thái hậu cũng không đi dự tiệc, rất nhanh liền đến, bà không hỏi nhiều liền đi tới trước mặt Ân Trường Hoan.
Đang muốn lên xe, Trịnh thái hậu đột nhiên nói "Từ An đâu?"
Diệp Mặc đứng bên cạnh xe ngựa khẽ động, không nói gì. Trịnh thái hậu thấy thế liền cho rằng bọn hắn không đi đón Triệu thái hậu, trầm giọng nói "Từ An là mẫu thân ruột của hoàng đế, không thể bỏ bà ta lại."
Diệp Mặc liếc mắt qua xe ngựa "Từ An thái hậu là mẫu thân hoàng thượng, phản quân nhất định sẽ không xuống tay với bà ấy."
Trịnh thái hậu nhíu mày, kinh ngạc Diệp Mặc thế mà lại nói ra những lời này "Chính là bởi vì bà ấy là mẫu thân, dễ bị lấy ra để uy hiếp hoàng đế, cho nên càng không thể bỏ lại."
"Ngươi trước đưa Trường Hoan xuất cung, ai gia dẫn người đi đón Từ An."
Rèm xe ngựa rèm bỗng nhiên bị kéo lên, Triệu thái hậu từ bên trong nhô đầu ra, ngữ khí không được tự nhiên nói "Không cần, ta đã ở trên xe ngựa rồi."
Diệp Mặc khom lưng cung kính "Thuộc hạ đi trước đón Từ An thái hậu rồi."
Trịnh thái hậu bình tĩnh nhìn Diệp Mặc, sau đó bình tĩnh ừ một tiếng.
Ân Trường Hoan nén cười nhìn Diệp Mặc, không hổ là hộ vệ cùng cấp bậc với Diệp Nhiên, quả là thú vị đáng yêu.