Đức Dương Quận Chúa
Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
"Diệp đại nhân, nghe nói huynh mới được thăng lên làm Đại Lý tự thiếu khanh, chúc mừng huynh nha."
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương đang đi về đình, đúng lúc đi ngang qua một rừng cây nhỏ thì nghe được một giọng nữ nhu tình như nước.
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng giọng điệu này lại khiến bọn họ kinh ngạc. Hai người nhìn nhau, lặng lẽ nhìn về hướng phát ra giọng nói, thì ra là người mà bọn họ luôn đối đầu - Nhu Lạc quận chúa Kỷ Oánh Oánh cùng... Diệp Hoàn.
Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc, mà Kỷ Oánh Oánh thì xấu hổ còn có chút e sợ, đôi mắt chớp chớp đẹp như làn nước mùa thu, tình ý đối với Diệp Hoàn vô cùng rõ ràng.
"Đa tạ quận chúa." Ngữ khí Diệp Hoàn lãnh đạm, chắp tay thở dài "Quận chúa nếu không có việc gì thì tại hạ xin cáo lui trước."
"Khoan đã" Kỷ Oánh Oánh ngăn Diệp Hoàn lại, nàng cắn môi, cau mày, khóe mắt đuôi lông mày đều là u oán "Huynh không thể trò chuyện cùng ta sao?"
Bình Dương rùng mình một cái, nói nhỏ với Ân Trường Hoan "Kỷ Oánh Oánh mà còn có bộ mặt, thanh âm này ta nghe được mà nổi cả da gà."
Ân Trường Hoan trấn an vỗ vỗ bả vai nàng một chút, trong lòng tự nhủ thì ra là thế. Năm trước hoàng đế muốn tứ hôn cho nàng cùng Phó Dịch, Triệu thái hậu không đồng ý, muốn tứ hôn Kỷ Oánh Oánh với Phó Dịch nhưng Kỷ Oánh Oánh lại không muốn, còn khiến Triệu thái hậu tức giận mà sinh bệnh. Chỉ sợ lúc đó trong lòng Kỷ Oánh Oánh đã có Diệp Hoàn rồi.
Lần trước vì điều tra Diệp Hoàn có phải nhi tử hoàng đế hay không Ân Trường Hoan cũng thuận tiện tra một chút về quá trình trưởng thành hơn hai mươi năm của Diệp Hoàn. Phát hiện khi hắn bắt đầu lớn một chút thì đã đi thư viện học, thời gian ở kinh thành rất ít, lần đầu tiên hắn xuất hiện ở kinh thành là lúc hắn đỗ trạng nguyên.
Một người vừa có dung mạo anh tuấn vừa có tài trí, muốn người khác không chú ý cũng khó, có lẽ lúc Diệp Hoàn đỗ trạng nguyên thì Kỷ Oánh Oánh đã bắt đầu thích hắn rồi.
Trách không được mọi chuyện đều muốn tranh với nàng nhưng lần này Kỷ Oánh Oánh lại không muốn gả cho Phó Dịch.
Diệp Hoàn lui ra phía sau một bước, cau mày nói "Quận chúa là kim chi ngọc diệp(*), tại hạ không dám mạo phạm, xin cáo từ!"
(*) kim chi ngọc diệp: lá ngọc cành vàng, ý chỉ con gái của hoàng gia, quý tộc.
Vừa dứt lời liền trực tiếp quay người rời đi bằng đường khác. Trùng hợp, đường mà hắn muốn đi lại vừa vặn đi ngang qua Ân Trường Hoan cùng Bình Dương, bước chân của hắn lớn, muốn tránh cũng không kịp.
Ân Trường Hoan đã gạt bỏ nụ cười lúng túng, ai ngờ lúc Diệp Hoàn đi tới nhưng bước chân lại không ngừng lại, giống như không nhìn thấy hai người bọn họ.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương nhìn nhau, Bình Dương chống cằm "Diệp Hoàn này cũng biết ý đấy chứ."
Kỷ Oánh Oánh không đuổi kịp liền nắm chặt khăn tay, nàng nhìn bóng lứng Diệp Hoàn mà dậm chân, sau đó hét to "Diệp Hoàn, huynh nhất định sẽ phải cưới ta."
Nói xong nàng liền thở phì phò rời đi.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương đi đường khác, Bình Dương thở dài "Lần này Kỷ Oánh Oánh cũng có mắt nhìn đấy chứ."
Ân Trường Hoan gật đầu đồng ý, đặc biệt là Diệp Hoàn rất có thể là hoàng tử, lại có tài năng, không hề kém hơn Phó Dịch.
"Muội nói xem liệu Diệp Hoàn có cưới Kỷ Oánh Oánh không?"
"Hẳn là sẽ không." Ân Trường Hoan nói "Vừa rồi tỷ cũng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hoàn đối với Kỷ Oánh Oánh không chút thay đổi, nếu hắn có ý thì sao lại làm như thế."
Bình Dương khịt mũi "Thế nhưng nếu Diệp Hoàn cưới Kỷ Oánh Oánh, phía sau có Kỷ gia, về sau ở trong quan trường sẽ thuận lợi rất nhiều, có lẽ hắn hiện tại chỉ là không nghĩ xa như vậy, chờ hắn trở về nghĩ được như vậy thì thái độ hẳn sẽ khác đi."
Gia Hòa trưởng công chúa gả cho con trái trưởng của Kỷ gia. Kỷ gia giống với Diệp gia, đều là thế gia vọng tộc lâu đời, hiện tại cũng có người đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều.
Ân Trường Hoan nghĩ người ta nói không chừng là hoàng tử, sao cần phải nhờ Kỷ gia chiếu cố, nhưng trên mặt lại không chút thay đổi mà nói "Diệp gia lại không hề kém hơn Kỷ gia, hắn là công tử của Diệp gia thì sao phải dựa vào Kỷ gia."
"Nói thế cũng không sai" Bình Dương dừng một chút, thấp giọng thần bí nói "Có thể thân thế Diệp Hoàn chưa rõ ràng, Diệp gia chưa chắc đã coi trọng hắn, nếu không phải Diệp Hoàn đỗ trạng nguyên thì sao trước đó chưa nghe nói về hắn."
"Có lẽ là do bị người ta hạ thấp."
Ân Trường Hoan cảm thấy Diệp Hoàn sẽ không thích Kỷ Oánh Oánh, dù hắn không phải hoàng tử, hắn cũng sẽ không vì Kỷ gia mà cưới Kỷ Oánh Oánh.
Lý do nha... Ân Trường Hoan mím môi cười một tiếng, nam tử tuấn tú như vậy sao có thể đi nịnh nọt người khác, nhưng mà ngoại trừ Phó Dịch, uổng công cho tướng mạo của hắn.
Mà nàng tin rằng dù Diệp Hoàn không phải hoàng tử thì cũng có thể dựa vào chính bản lĩnh của hắn.
Người có khí chất như thế vốn là nên so với những người xuất sắc.
Yến hội diễn ra vào buổi tối, hai người tùy tiện tìm một cái đình giết thời gian.
Sau khi uống một chén trà Bình Dương hỏi Ân Trường Hoan cảm thấy Hứa Ngạn thế nào.
Bình Dương bình thường tùy tiện, vậy mà lúc này lại có chút ngượng ngùng. Chỉ là kiếp trước nàng cũng không hề nghe nói có chuyện này, không biết có phải vì ngoại tổ mẫu đột nhiên qua đời hay là bởi vì chuyện khác.
"Ta nhớ là Hứa Ngạn xuất thân từ hàn môn(*), tỷ không ngại sao?"
(*) hàn môn: nhà nghèo hèn.
"Cái này có sao, ta cũng không phải không có đồ cưới, phụ hoàng cùng mẫu hậu còn có thể cho ta ít sao." Bình Dương một mặt vân đạm phong khinh(*), có thể thấy được nàng thật sự không hề để ý xuất thân cao thấp.
(*) vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
"Huống hồ hắn đã có thể thi đậu trạng nguyên thì khẳng định cũng là có bản lĩnh, cho hắn chút thời gian, chưa hẳn đã kém hơn những người xuất thân thế gia kia."
"Nghe ngữ khí này thì có vẻ tỷ rất hài lòng hắn?" Ân Trường Hoan cười xấu xa nói.
Mặt Bình Dương đỏ lên, sau đó nói nhỏ bên tai Ân Trường Hoan "Kỳ thật ta đã phái người đi nghe qua chuyện của hắn, trước đó ở ngoài cung đã gặp hắn một lần."
"Vậy vừa rồi tỷ kéo ta đi xem hắn làm gì?" Còn phải đi thêm một chuyến.
Bình Dương trừng nàng "Đây còn không phải là muốn để muội nhìn một chút sao."
Ân Trường Hoan sững sờ, chỉ cảm thấy như được đón ánh nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo.
Mặc dù nàng không được phụ thân sủng ái, quan hệ với Ân Lâm cũng không tốt, nhưng nàng có ngoại tổ mẫu, có Bình Dương, bọn họ tuyệt đối không kém hơn Ân gia, thậm chí còn tốt hơn.
Nghĩ đến chuyện Phó Dịch phản bội, Ân Trường Hoan trầm ngâm nói "Hiện tại không vội, chúng ta cần hiểu rõ hắn rồi lại cân nhắc. Biết người biết mặt không biết lòng, vẽ mặt nạ thì dễ nhưng vẽ tâm hồn thì khó, thành thân là đại sự, tình nguyện chậm một chút cũng không cần vội vàng."
"Ta cũng nghĩ như vậy " Bình Dương chẳng qua cảm thấy Hứa Ngạn cũng không tệ lắm, còn chưa đến mức hận không thể gả đi ngay, nàng gật đầu đồng ý "Ta cũng không muốn sau khi thành thân liền phát hiện vấn đề, phiền phức."
Trong hoàng thất không thiếu công chúa sau khi thành thân hay hòa ly liền sống mơ mơ màng màng, thậm chí còn có người nuôi trai lơ. Bình Dương nhìn thì phách lối lợi hại nhưng kì thực vẫn luôn ước mơ một đời một thế một đôi người.
Ân Trường Hoan không thích nói mấy lời ôn nhu nhưng lúc này nàng nhìn Bình Dương, chân thành nói "Bình Dương, tỷ tốt như vậy, về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Bình Dương sửng sốt một chút "Đó là dĩ nhiên."
Khóe miệng nàng nhếch lên, đôi mắt cũng sáng lên, nở nụ cười ấm áp như đóa hoa được nhận ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
"Chúng ta đều sẽ rất hạnh phúc."
...
Hôm qua Triệu thái hậu đã về.
Gia Hòa trưởng công chúa cùng Kỷ Oánh Oánh theo Triệu thái hậu hồi cung, sau đó xuất cung trở về phủ trưởng công chúa, hôm nay vì tham gia yến hội, hai mẹ con mới tiến cung.
Kỷ Oánh Oánh đi ngự thư phòng thỉnh an hoàng đế, lúc hồi Từ An cung thì gặp được Diệp Hoàn, sau đó nàng tìm một cung nữ lấy danh nghĩa hoàng đế gọi người tới.
Mặc dù là giả truyền thánh dụ, nhưng Kỷ Oánh Oánh không sợ, nàng có Triệu thái hậu làm chỗ dựa, nàng còn muốn bị người ta phát hiện, nàng liền nói nàng thích Diệp Hoàn, vừa vặn để hoàng đế tứ hôm cho nàng cùng Diệp Hoàn.
Trở lại Từ An cung, Gia Hòa trưởng công chúa gọi nàng hỏi chuyện thỉnh an hoàng đế.
Kỷ Oánh Oánh không thích nói chuyện này, kỳ thật nàng căn bản không muốn đi thỉnh an hoàng đế, nghe Gia Hòa trưởng công chúa hỏi, nàng không nhịn được nói "Thỉnh an nhiều thì có làm được gì, hoàng thượng vẫn là thích Ân Trường Hoan cùng Bình Dương nhất."
Kỷ Oánh Oánh cảm thấy đầu hoàng thượng đúng là có vấn đề, Bình Dương là công chúa thì cũng thôi đi, Ân Trường Hoan thì tính là gì. Rõ ràng ngoại tổ mẫu mới là mẫu thân ruột của hoàng đế, nương của nàng mới là muội muội ruột, nàng mới là ngoại tôn nữ của hắn, vậy mà hoàng đế lại sủng ái Ân Trường Hoan hơn.
Gia Hòa trừng mắt nhìn Kỷ Oánh, lạnh giọng giáo huấn nàng "Họa từ miệng mà ra, nương đã nói với con bao nhiêu lần!"
Kỷ Oánh Oánh vốn sợ nương, liền ngồi tới gần nũng nịu "Nương, lúc con vừa trở về từ ngự thư phòng thì gặp được Diệp Hoàn, người có nhớ hắn không? Lần trước còn là trạng nguyên, hiện tại đã là Đại Lý tự thiếu khanh rồi."
Gia Hòa trưởng công chúa phát hiện trong mắt Kỷ Oánh Oánh đều là si mê.
Loại si mê này nàng ta rất quen thuộc, từng có lúc, nàng ta đã từng nhìn người nào đó như vậy.
"Diệp Hoàn? Là biểu thiếu gia của Diệp gia?"
Diệp Hoàn mặc dù là họ Diệp, nhưng hắn là nhi tử Diệp Quỳnh, tính ra là biểu thiếu gia Diệp gia.
"Chính là hắn " Kỷ Oánh Oánh gật đầu "Con nghe nói hoàng cữu cữu rất xem trọng hắn, từ khi hắn hồi kinh hoàng cữu cữu thường xuyên tuyên hắn vào cung, trước đó không lâu còn cùng Ân Trường Hoan Bình Dương dùng bữa trưa."
Kỷ Oánh Oánh vốn không có ý định nói với Gia Hòa trưởng công chúa chuyện này sớm, nhưng nàng nghe nói hoàng đế để Bình Dương và Diệp Hoàn cùng nhau dùng cơm trưa, nàng lo lắng hoàng đế để Diệp Hoàn làm phò mã của Bình Dương.
Bình Dương là công chúa hoàng đế sủng ái nhất, muốn tranh thì nàng không tranh nổi, biện pháp duy nhất là sớm xuất thủ.
"Thật sao?" Gia Hòa trưởng công chúa trong nháy mắt liền biết vì sao Kỷ Oánh Oánh bỗng nhiên nói đến Diệp Hoàn "Vậy xem ra hoàng cữu cữu con rất tin tưởng một bề tôi như Diệp Hoàn."
"Chính là như vậy, mà Diệp Hoàn còn trẻ như vậy đã là Đại Lý tự thiếu khanh, về sau tiền đồ nhất định sẽ rất tốt...
Kỷ Oánh Oánh một bên nói một bên dò xét sắc mặt nương, nàng cho là mình đã biểu hiện rất rõ ràng, nương nhất định có thể nhìn ra nàng thích Diệp Hoàn. Đợi nương hỏi một chút nàng liền thuận thế nói ra, nhưng nương giống như cái gì đều không phát giác ra.
Lo lắng Diệp Hoàn bị Bình Dương cướp đi, Kỷ Oánh Oánh chịu đựng xấu hổ, gương mặt đỏ bừng nói "Nương, con muốn hoàng cữu cữu tứ hôn cho con với Diệp Hoàn."
Gia Hòa trưởng công chúa trầm mặt, nghiêm giọng nói "Con thích hắn?"
"Vâng, nữ nhi thích hắn." Ánh mắt Kỷ Oánh Oánh kiên định "Nữ nhi đời này không phải hắn thì không gả."
"Hắn là nguyên nhân mà con cự tuyệt việc ngoại tổ mẫu muốn chỉ hôn cho con với Đoan vương?"
Kỷ Oánh Oánh do dự một chút gật đầu "Vâng."
Gia Hòa trưởng công chúa lặng im một lát, thở dài nói "Chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ."
Kỷ Oánh Oánh cũng không mong nương sẽ lập tức đồng ý "Nương, con nghe thái giám ngự thư phòng nói yến hội đêm nay Diệp Hoàn cũng sẽ có ghế ngồi."
Gia Hòa trưởng công chúa nhíu mày "Hắn cũng sẽ có ghế?"
"Không chỉ có là hắn, còn có mấy công tử trẻ tuổi khác, nghe nói là hoàng cữu cữu cố ý phân phó."
Lông mày Gia Hòa trưởng công chúa giãn ra, trong cung có mấy vị công chúa đã đến tuổi cập kê, chắc hẳn yến hội tối hôm nay là có ý xem mắt.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương đi Cam Tuyền cung đang tổ chức yến hôi, vừa mới tới cửa, liền gặp một đám nam tử.
Bọn họ đều là những người rất xuất sắc, có người phong trần tuấn dật, có người ôn tồn lễ độ, hoặc phong quang tễ nguyệt(*), hoặc trầm ổn lão luyện.
(*) phong hoa tễ nguyệt: đại khái ý chỉ tính cách cởi mở, dễ gần.
Nhưng người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn, có hắn ở đây, những người khác đều trở nên ảm đạm, phai mờ.
Ân Trường Hoan nghĩ như vậy, không kìm lòng được liền nhìn về phía Diệp Hoàn, lại nhìn thấy ánh mắt Diệp Hoàn như cười như không.
Ân Trường Hoan sững sờ, lại nghĩ, rõ ràng là ánh mắt đầy ý cười mà.
Nàng thở một cái, nàng đã nói mà, Diệp Hoàn làm gì mà như cười như không, hắn còn có thể nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì sao.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương đang đi về đình, đúng lúc đi ngang qua một rừng cây nhỏ thì nghe được một giọng nữ nhu tình như nước.
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng giọng điệu này lại khiến bọn họ kinh ngạc. Hai người nhìn nhau, lặng lẽ nhìn về hướng phát ra giọng nói, thì ra là người mà bọn họ luôn đối đầu - Nhu Lạc quận chúa Kỷ Oánh Oánh cùng... Diệp Hoàn.
Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc, mà Kỷ Oánh Oánh thì xấu hổ còn có chút e sợ, đôi mắt chớp chớp đẹp như làn nước mùa thu, tình ý đối với Diệp Hoàn vô cùng rõ ràng.
"Đa tạ quận chúa." Ngữ khí Diệp Hoàn lãnh đạm, chắp tay thở dài "Quận chúa nếu không có việc gì thì tại hạ xin cáo lui trước."
"Khoan đã" Kỷ Oánh Oánh ngăn Diệp Hoàn lại, nàng cắn môi, cau mày, khóe mắt đuôi lông mày đều là u oán "Huynh không thể trò chuyện cùng ta sao?"
Bình Dương rùng mình một cái, nói nhỏ với Ân Trường Hoan "Kỷ Oánh Oánh mà còn có bộ mặt, thanh âm này ta nghe được mà nổi cả da gà."
Ân Trường Hoan trấn an vỗ vỗ bả vai nàng một chút, trong lòng tự nhủ thì ra là thế. Năm trước hoàng đế muốn tứ hôn cho nàng cùng Phó Dịch, Triệu thái hậu không đồng ý, muốn tứ hôn Kỷ Oánh Oánh với Phó Dịch nhưng Kỷ Oánh Oánh lại không muốn, còn khiến Triệu thái hậu tức giận mà sinh bệnh. Chỉ sợ lúc đó trong lòng Kỷ Oánh Oánh đã có Diệp Hoàn rồi.
Lần trước vì điều tra Diệp Hoàn có phải nhi tử hoàng đế hay không Ân Trường Hoan cũng thuận tiện tra một chút về quá trình trưởng thành hơn hai mươi năm của Diệp Hoàn. Phát hiện khi hắn bắt đầu lớn một chút thì đã đi thư viện học, thời gian ở kinh thành rất ít, lần đầu tiên hắn xuất hiện ở kinh thành là lúc hắn đỗ trạng nguyên.
Một người vừa có dung mạo anh tuấn vừa có tài trí, muốn người khác không chú ý cũng khó, có lẽ lúc Diệp Hoàn đỗ trạng nguyên thì Kỷ Oánh Oánh đã bắt đầu thích hắn rồi.
Trách không được mọi chuyện đều muốn tranh với nàng nhưng lần này Kỷ Oánh Oánh lại không muốn gả cho Phó Dịch.
Diệp Hoàn lui ra phía sau một bước, cau mày nói "Quận chúa là kim chi ngọc diệp(*), tại hạ không dám mạo phạm, xin cáo từ!"
(*) kim chi ngọc diệp: lá ngọc cành vàng, ý chỉ con gái của hoàng gia, quý tộc.
Vừa dứt lời liền trực tiếp quay người rời đi bằng đường khác. Trùng hợp, đường mà hắn muốn đi lại vừa vặn đi ngang qua Ân Trường Hoan cùng Bình Dương, bước chân của hắn lớn, muốn tránh cũng không kịp.
Ân Trường Hoan đã gạt bỏ nụ cười lúng túng, ai ngờ lúc Diệp Hoàn đi tới nhưng bước chân lại không ngừng lại, giống như không nhìn thấy hai người bọn họ.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương nhìn nhau, Bình Dương chống cằm "Diệp Hoàn này cũng biết ý đấy chứ."
Kỷ Oánh Oánh không đuổi kịp liền nắm chặt khăn tay, nàng nhìn bóng lứng Diệp Hoàn mà dậm chân, sau đó hét to "Diệp Hoàn, huynh nhất định sẽ phải cưới ta."
Nói xong nàng liền thở phì phò rời đi.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương đi đường khác, Bình Dương thở dài "Lần này Kỷ Oánh Oánh cũng có mắt nhìn đấy chứ."
Ân Trường Hoan gật đầu đồng ý, đặc biệt là Diệp Hoàn rất có thể là hoàng tử, lại có tài năng, không hề kém hơn Phó Dịch.
"Muội nói xem liệu Diệp Hoàn có cưới Kỷ Oánh Oánh không?"
"Hẳn là sẽ không." Ân Trường Hoan nói "Vừa rồi tỷ cũng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hoàn đối với Kỷ Oánh Oánh không chút thay đổi, nếu hắn có ý thì sao lại làm như thế."
Bình Dương khịt mũi "Thế nhưng nếu Diệp Hoàn cưới Kỷ Oánh Oánh, phía sau có Kỷ gia, về sau ở trong quan trường sẽ thuận lợi rất nhiều, có lẽ hắn hiện tại chỉ là không nghĩ xa như vậy, chờ hắn trở về nghĩ được như vậy thì thái độ hẳn sẽ khác đi."
Gia Hòa trưởng công chúa gả cho con trái trưởng của Kỷ gia. Kỷ gia giống với Diệp gia, đều là thế gia vọng tộc lâu đời, hiện tại cũng có người đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều.
Ân Trường Hoan nghĩ người ta nói không chừng là hoàng tử, sao cần phải nhờ Kỷ gia chiếu cố, nhưng trên mặt lại không chút thay đổi mà nói "Diệp gia lại không hề kém hơn Kỷ gia, hắn là công tử của Diệp gia thì sao phải dựa vào Kỷ gia."
"Nói thế cũng không sai" Bình Dương dừng một chút, thấp giọng thần bí nói "Có thể thân thế Diệp Hoàn chưa rõ ràng, Diệp gia chưa chắc đã coi trọng hắn, nếu không phải Diệp Hoàn đỗ trạng nguyên thì sao trước đó chưa nghe nói về hắn."
"Có lẽ là do bị người ta hạ thấp."
Ân Trường Hoan cảm thấy Diệp Hoàn sẽ không thích Kỷ Oánh Oánh, dù hắn không phải hoàng tử, hắn cũng sẽ không vì Kỷ gia mà cưới Kỷ Oánh Oánh.
Lý do nha... Ân Trường Hoan mím môi cười một tiếng, nam tử tuấn tú như vậy sao có thể đi nịnh nọt người khác, nhưng mà ngoại trừ Phó Dịch, uổng công cho tướng mạo của hắn.
Mà nàng tin rằng dù Diệp Hoàn không phải hoàng tử thì cũng có thể dựa vào chính bản lĩnh của hắn.
Người có khí chất như thế vốn là nên so với những người xuất sắc.
Yến hội diễn ra vào buổi tối, hai người tùy tiện tìm một cái đình giết thời gian.
Sau khi uống một chén trà Bình Dương hỏi Ân Trường Hoan cảm thấy Hứa Ngạn thế nào.
Bình Dương bình thường tùy tiện, vậy mà lúc này lại có chút ngượng ngùng. Chỉ là kiếp trước nàng cũng không hề nghe nói có chuyện này, không biết có phải vì ngoại tổ mẫu đột nhiên qua đời hay là bởi vì chuyện khác.
"Ta nhớ là Hứa Ngạn xuất thân từ hàn môn(*), tỷ không ngại sao?"
(*) hàn môn: nhà nghèo hèn.
"Cái này có sao, ta cũng không phải không có đồ cưới, phụ hoàng cùng mẫu hậu còn có thể cho ta ít sao." Bình Dương một mặt vân đạm phong khinh(*), có thể thấy được nàng thật sự không hề để ý xuất thân cao thấp.
(*) vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
"Huống hồ hắn đã có thể thi đậu trạng nguyên thì khẳng định cũng là có bản lĩnh, cho hắn chút thời gian, chưa hẳn đã kém hơn những người xuất thân thế gia kia."
"Nghe ngữ khí này thì có vẻ tỷ rất hài lòng hắn?" Ân Trường Hoan cười xấu xa nói.
Mặt Bình Dương đỏ lên, sau đó nói nhỏ bên tai Ân Trường Hoan "Kỳ thật ta đã phái người đi nghe qua chuyện của hắn, trước đó ở ngoài cung đã gặp hắn một lần."
"Vậy vừa rồi tỷ kéo ta đi xem hắn làm gì?" Còn phải đi thêm một chuyến.
Bình Dương trừng nàng "Đây còn không phải là muốn để muội nhìn một chút sao."
Ân Trường Hoan sững sờ, chỉ cảm thấy như được đón ánh nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo.
Mặc dù nàng không được phụ thân sủng ái, quan hệ với Ân Lâm cũng không tốt, nhưng nàng có ngoại tổ mẫu, có Bình Dương, bọn họ tuyệt đối không kém hơn Ân gia, thậm chí còn tốt hơn.
Nghĩ đến chuyện Phó Dịch phản bội, Ân Trường Hoan trầm ngâm nói "Hiện tại không vội, chúng ta cần hiểu rõ hắn rồi lại cân nhắc. Biết người biết mặt không biết lòng, vẽ mặt nạ thì dễ nhưng vẽ tâm hồn thì khó, thành thân là đại sự, tình nguyện chậm một chút cũng không cần vội vàng."
"Ta cũng nghĩ như vậy " Bình Dương chẳng qua cảm thấy Hứa Ngạn cũng không tệ lắm, còn chưa đến mức hận không thể gả đi ngay, nàng gật đầu đồng ý "Ta cũng không muốn sau khi thành thân liền phát hiện vấn đề, phiền phức."
Trong hoàng thất không thiếu công chúa sau khi thành thân hay hòa ly liền sống mơ mơ màng màng, thậm chí còn có người nuôi trai lơ. Bình Dương nhìn thì phách lối lợi hại nhưng kì thực vẫn luôn ước mơ một đời một thế một đôi người.
Ân Trường Hoan không thích nói mấy lời ôn nhu nhưng lúc này nàng nhìn Bình Dương, chân thành nói "Bình Dương, tỷ tốt như vậy, về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Bình Dương sửng sốt một chút "Đó là dĩ nhiên."
Khóe miệng nàng nhếch lên, đôi mắt cũng sáng lên, nở nụ cười ấm áp như đóa hoa được nhận ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
"Chúng ta đều sẽ rất hạnh phúc."
...
Hôm qua Triệu thái hậu đã về.
Gia Hòa trưởng công chúa cùng Kỷ Oánh Oánh theo Triệu thái hậu hồi cung, sau đó xuất cung trở về phủ trưởng công chúa, hôm nay vì tham gia yến hội, hai mẹ con mới tiến cung.
Kỷ Oánh Oánh đi ngự thư phòng thỉnh an hoàng đế, lúc hồi Từ An cung thì gặp được Diệp Hoàn, sau đó nàng tìm một cung nữ lấy danh nghĩa hoàng đế gọi người tới.
Mặc dù là giả truyền thánh dụ, nhưng Kỷ Oánh Oánh không sợ, nàng có Triệu thái hậu làm chỗ dựa, nàng còn muốn bị người ta phát hiện, nàng liền nói nàng thích Diệp Hoàn, vừa vặn để hoàng đế tứ hôm cho nàng cùng Diệp Hoàn.
Trở lại Từ An cung, Gia Hòa trưởng công chúa gọi nàng hỏi chuyện thỉnh an hoàng đế.
Kỷ Oánh Oánh không thích nói chuyện này, kỳ thật nàng căn bản không muốn đi thỉnh an hoàng đế, nghe Gia Hòa trưởng công chúa hỏi, nàng không nhịn được nói "Thỉnh an nhiều thì có làm được gì, hoàng thượng vẫn là thích Ân Trường Hoan cùng Bình Dương nhất."
Kỷ Oánh Oánh cảm thấy đầu hoàng thượng đúng là có vấn đề, Bình Dương là công chúa thì cũng thôi đi, Ân Trường Hoan thì tính là gì. Rõ ràng ngoại tổ mẫu mới là mẫu thân ruột của hoàng đế, nương của nàng mới là muội muội ruột, nàng mới là ngoại tôn nữ của hắn, vậy mà hoàng đế lại sủng ái Ân Trường Hoan hơn.
Gia Hòa trừng mắt nhìn Kỷ Oánh, lạnh giọng giáo huấn nàng "Họa từ miệng mà ra, nương đã nói với con bao nhiêu lần!"
Kỷ Oánh Oánh vốn sợ nương, liền ngồi tới gần nũng nịu "Nương, lúc con vừa trở về từ ngự thư phòng thì gặp được Diệp Hoàn, người có nhớ hắn không? Lần trước còn là trạng nguyên, hiện tại đã là Đại Lý tự thiếu khanh rồi."
Gia Hòa trưởng công chúa phát hiện trong mắt Kỷ Oánh Oánh đều là si mê.
Loại si mê này nàng ta rất quen thuộc, từng có lúc, nàng ta đã từng nhìn người nào đó như vậy.
"Diệp Hoàn? Là biểu thiếu gia của Diệp gia?"
Diệp Hoàn mặc dù là họ Diệp, nhưng hắn là nhi tử Diệp Quỳnh, tính ra là biểu thiếu gia Diệp gia.
"Chính là hắn " Kỷ Oánh Oánh gật đầu "Con nghe nói hoàng cữu cữu rất xem trọng hắn, từ khi hắn hồi kinh hoàng cữu cữu thường xuyên tuyên hắn vào cung, trước đó không lâu còn cùng Ân Trường Hoan Bình Dương dùng bữa trưa."
Kỷ Oánh Oánh vốn không có ý định nói với Gia Hòa trưởng công chúa chuyện này sớm, nhưng nàng nghe nói hoàng đế để Bình Dương và Diệp Hoàn cùng nhau dùng cơm trưa, nàng lo lắng hoàng đế để Diệp Hoàn làm phò mã của Bình Dương.
Bình Dương là công chúa hoàng đế sủng ái nhất, muốn tranh thì nàng không tranh nổi, biện pháp duy nhất là sớm xuất thủ.
"Thật sao?" Gia Hòa trưởng công chúa trong nháy mắt liền biết vì sao Kỷ Oánh Oánh bỗng nhiên nói đến Diệp Hoàn "Vậy xem ra hoàng cữu cữu con rất tin tưởng một bề tôi như Diệp Hoàn."
"Chính là như vậy, mà Diệp Hoàn còn trẻ như vậy đã là Đại Lý tự thiếu khanh, về sau tiền đồ nhất định sẽ rất tốt...
Kỷ Oánh Oánh một bên nói một bên dò xét sắc mặt nương, nàng cho là mình đã biểu hiện rất rõ ràng, nương nhất định có thể nhìn ra nàng thích Diệp Hoàn. Đợi nương hỏi một chút nàng liền thuận thế nói ra, nhưng nương giống như cái gì đều không phát giác ra.
Lo lắng Diệp Hoàn bị Bình Dương cướp đi, Kỷ Oánh Oánh chịu đựng xấu hổ, gương mặt đỏ bừng nói "Nương, con muốn hoàng cữu cữu tứ hôn cho con với Diệp Hoàn."
Gia Hòa trưởng công chúa trầm mặt, nghiêm giọng nói "Con thích hắn?"
"Vâng, nữ nhi thích hắn." Ánh mắt Kỷ Oánh Oánh kiên định "Nữ nhi đời này không phải hắn thì không gả."
"Hắn là nguyên nhân mà con cự tuyệt việc ngoại tổ mẫu muốn chỉ hôn cho con với Đoan vương?"
Kỷ Oánh Oánh do dự một chút gật đầu "Vâng."
Gia Hòa trưởng công chúa lặng im một lát, thở dài nói "Chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ."
Kỷ Oánh Oánh cũng không mong nương sẽ lập tức đồng ý "Nương, con nghe thái giám ngự thư phòng nói yến hội đêm nay Diệp Hoàn cũng sẽ có ghế ngồi."
Gia Hòa trưởng công chúa nhíu mày "Hắn cũng sẽ có ghế?"
"Không chỉ có là hắn, còn có mấy công tử trẻ tuổi khác, nghe nói là hoàng cữu cữu cố ý phân phó."
Lông mày Gia Hòa trưởng công chúa giãn ra, trong cung có mấy vị công chúa đã đến tuổi cập kê, chắc hẳn yến hội tối hôm nay là có ý xem mắt.
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương đi Cam Tuyền cung đang tổ chức yến hôi, vừa mới tới cửa, liền gặp một đám nam tử.
Bọn họ đều là những người rất xuất sắc, có người phong trần tuấn dật, có người ôn tồn lễ độ, hoặc phong quang tễ nguyệt(*), hoặc trầm ổn lão luyện.
(*) phong hoa tễ nguyệt: đại khái ý chỉ tính cách cởi mở, dễ gần.
Nhưng người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn, có hắn ở đây, những người khác đều trở nên ảm đạm, phai mờ.
Ân Trường Hoan nghĩ như vậy, không kìm lòng được liền nhìn về phía Diệp Hoàn, lại nhìn thấy ánh mắt Diệp Hoàn như cười như không.
Ân Trường Hoan sững sờ, lại nghĩ, rõ ràng là ánh mắt đầy ý cười mà.
Nàng thở một cái, nàng đã nói mà, Diệp Hoàn làm gì mà như cười như không, hắn còn có thể nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì sao.