Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 55
Bí đỏ chất đống trong góc nhà, đậu hà lan trồng trong vườn, hai camera như trước, quay cảnh hái và nấu cùng một lúc, không cần rườm rà quay đi quay lại một cảnh liên tục như những bà chủ A khác.
Điền Thanh ở một bên nhìn Lâm Hoài Hạ nấu ăn: “Bảo sao hồi trước cậu cập nhật nhanh như thế.”
Lâm Hoài Hạ kiên nhẫn khuấy đều súp bí đỏ vàng: “Tớ chỉ quay video ngắn chia sẻ cuộc sống và đồ ăn bình thường thôi, không cần rườm rà rắc rối như vậy, chỉ cần nấu đồ ăn ra dáng là được.”
Video ngắn bình thường còn có thể trở nên phổ biến, đúng là may mắn.
Nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu hoài nghi, có phải bà Táo thêm bùa may mắn vào video hay không.
Thợ quay phim đứng sau ống kính, hai mắt nhìn chằm chằm món súp bí đỏ đang bốc khói trên màn hình, mùi súp bí đỏ thơm phức khiến anh ấy không thể thoát ra được.
Điền Thanh hít sâu một hơi: “Mùi này không thanh mát như cháo bí đỏ buổi sáng.”
“Đương nhiên là khác rồi, súp bí đỏ sữa đậu nành, cà rốt, bơ một ít mật ong để tăng hương, mùi vị đậm đà hơn.”
“Không cần thêm tinh bột gì đó sao?”
Hina
“Không cần, đun nhỏ lửa từ từ, canh súp đặc trộn với tinh bột sẽ không ngon.”
Lâm Hoài Hạ chậm rãi khuấy thêm năm phút, Điền Thanh nhịn không được nuốt nước miếng: “Ăn được chưa.”
“Được rồi, tắt bếp ủ trong nồi một chút.”
Bí đỏ hấp thịt, thịt heo bỏ bì tẩm đều gia vị, xếp vào bí già rỗng ruột, hấp chín trong nồi.
Đậu hà lan tươi non được xào với bắp và tôm bóc vỏ, một loại có vị giòn, ngọt dịu, một loại có vị mặn, đậm đà.
Từng làn khói trắng từ trong nồi cơm bay ra quyện với mùi cơm cháy, cơm trong nồi đã chín.
Camera phóng to, quay chi tiết từng món một.
Bốn đĩa đồ ăn, một bát canh, xanh biếc vàng nhạt, trắng nõn, vàng óng, thịt hồng, cả bàn đầy màu sắc sống động nối liền hai mùa cuối xuân đầu hạ.
Quả thực vừa đẹp vừa ngon, Điền Thanh nhìn mà ứa nước miếng, không ngừng hỏi thợ quay phim: “Quay xong chưa? Ăn được chưa?”
Thợ quay phim cũng thèm nhưng phải cố gắng kìm nén, anh ấy là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp kia mà!
Hai phút sau, sau khi kiểm tra đoạn phim vừa quay, anh ấy mới gật gật đầu: “Có thể ăn rồi!”
Còn chưa dứt lời, Điền Thanh đã lập tức dùng đũa gắp một miếng thịt hấp nhét vào miệng, nóng đến mức cô ấy phải vừa hà hơi vừa nói trời má ngon quá!
“Cậu là thục nữ, thục nữ mà nói tục thì còn ra thể thống gì?”
“Lâm Hoài Hạ, cậu đừng giả vờ với tớ, chúng ta còn lạ gì nhau nữa?”
“Hừ, dù sao tớ cũng không nói tục.”
Trong khi hai người đẹp tranh cãi với nhau, thợ quay phim đã ăn hết nửa bát cơm, giữa chừng còn cảm thấy đậu không dễ gắp mà chạy vào bếp lấy thìa.
Bà Táo ngồi xổm trên cây quýt, duỗi dài cổ nhỏ giọng kêu meo meo.
Lâm Hoài Hạ đang bận cãi nhau với Điền Thanh nên không nghe thấy tiếng của bà cụ.
Cơm trưa xong, đại tiểu thư Điền Thanh bị Lâm Hoài Hạ đuổi vào bếp rửa bát.
Thợ quay phim lấy máy bay không người lái đi ra ngoài quay vài cảnh phim.
Lâm Hoài Hạ hào phóng đi vào nhà bưng ra một chậu vải.
Khỏi phải nói cũng biết vải trồng ở linh điền ngon đến mức nào.
Sau khi rửa sạch vải, cô vui vẻ ăn một quả rồi mới bóc một quả đưa vào miệng Điền Thanh.
Điền Thanh nói một câu vãi chưởng!
“Cậu lấy vải ở đâu ra thế?”
“Còn lâu mới nói cho cậu biết.”
Điền Thanh nũng nịu: “Chị ơi, em muốn ăn nữa.”
“Muốn ăn thì tự đi mà lấy.”
Điền Thanh phát huy đôi tay nhanh nhất của mình, vội vàng hoàn thành công việc, lao tới bưng vải chạy đi, cũng không kịp lấy ghế mà trực tiếp ngồi xổm trong sân, không ngừng ăn hết quả này đến quả khác.
Lâm Hoài Hạ chọc cô ấy: “Một ngày ăn ba trăm quả vải, đến lúc đó mặt đầy mụn thì đừng trách tớ!”
Điền Thanh hừ cười: “Tớ vui lòng, không cần cậu quan tâm.”
Điền Thanh ở một bên nhìn Lâm Hoài Hạ nấu ăn: “Bảo sao hồi trước cậu cập nhật nhanh như thế.”
Lâm Hoài Hạ kiên nhẫn khuấy đều súp bí đỏ vàng: “Tớ chỉ quay video ngắn chia sẻ cuộc sống và đồ ăn bình thường thôi, không cần rườm rà rắc rối như vậy, chỉ cần nấu đồ ăn ra dáng là được.”
Video ngắn bình thường còn có thể trở nên phổ biến, đúng là may mắn.
Nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu hoài nghi, có phải bà Táo thêm bùa may mắn vào video hay không.
Thợ quay phim đứng sau ống kính, hai mắt nhìn chằm chằm món súp bí đỏ đang bốc khói trên màn hình, mùi súp bí đỏ thơm phức khiến anh ấy không thể thoát ra được.
Điền Thanh hít sâu một hơi: “Mùi này không thanh mát như cháo bí đỏ buổi sáng.”
“Đương nhiên là khác rồi, súp bí đỏ sữa đậu nành, cà rốt, bơ một ít mật ong để tăng hương, mùi vị đậm đà hơn.”
“Không cần thêm tinh bột gì đó sao?”
Hina
“Không cần, đun nhỏ lửa từ từ, canh súp đặc trộn với tinh bột sẽ không ngon.”
Lâm Hoài Hạ chậm rãi khuấy thêm năm phút, Điền Thanh nhịn không được nuốt nước miếng: “Ăn được chưa.”
“Được rồi, tắt bếp ủ trong nồi một chút.”
Bí đỏ hấp thịt, thịt heo bỏ bì tẩm đều gia vị, xếp vào bí già rỗng ruột, hấp chín trong nồi.
Đậu hà lan tươi non được xào với bắp và tôm bóc vỏ, một loại có vị giòn, ngọt dịu, một loại có vị mặn, đậm đà.
Từng làn khói trắng từ trong nồi cơm bay ra quyện với mùi cơm cháy, cơm trong nồi đã chín.
Camera phóng to, quay chi tiết từng món một.
Bốn đĩa đồ ăn, một bát canh, xanh biếc vàng nhạt, trắng nõn, vàng óng, thịt hồng, cả bàn đầy màu sắc sống động nối liền hai mùa cuối xuân đầu hạ.
Quả thực vừa đẹp vừa ngon, Điền Thanh nhìn mà ứa nước miếng, không ngừng hỏi thợ quay phim: “Quay xong chưa? Ăn được chưa?”
Thợ quay phim cũng thèm nhưng phải cố gắng kìm nén, anh ấy là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp kia mà!
Hai phút sau, sau khi kiểm tra đoạn phim vừa quay, anh ấy mới gật gật đầu: “Có thể ăn rồi!”
Còn chưa dứt lời, Điền Thanh đã lập tức dùng đũa gắp một miếng thịt hấp nhét vào miệng, nóng đến mức cô ấy phải vừa hà hơi vừa nói trời má ngon quá!
“Cậu là thục nữ, thục nữ mà nói tục thì còn ra thể thống gì?”
“Lâm Hoài Hạ, cậu đừng giả vờ với tớ, chúng ta còn lạ gì nhau nữa?”
“Hừ, dù sao tớ cũng không nói tục.”
Trong khi hai người đẹp tranh cãi với nhau, thợ quay phim đã ăn hết nửa bát cơm, giữa chừng còn cảm thấy đậu không dễ gắp mà chạy vào bếp lấy thìa.
Bà Táo ngồi xổm trên cây quýt, duỗi dài cổ nhỏ giọng kêu meo meo.
Lâm Hoài Hạ đang bận cãi nhau với Điền Thanh nên không nghe thấy tiếng của bà cụ.
Cơm trưa xong, đại tiểu thư Điền Thanh bị Lâm Hoài Hạ đuổi vào bếp rửa bát.
Thợ quay phim lấy máy bay không người lái đi ra ngoài quay vài cảnh phim.
Lâm Hoài Hạ hào phóng đi vào nhà bưng ra một chậu vải.
Khỏi phải nói cũng biết vải trồng ở linh điền ngon đến mức nào.
Sau khi rửa sạch vải, cô vui vẻ ăn một quả rồi mới bóc một quả đưa vào miệng Điền Thanh.
Điền Thanh nói một câu vãi chưởng!
“Cậu lấy vải ở đâu ra thế?”
“Còn lâu mới nói cho cậu biết.”
Điền Thanh nũng nịu: “Chị ơi, em muốn ăn nữa.”
“Muốn ăn thì tự đi mà lấy.”
Điền Thanh phát huy đôi tay nhanh nhất của mình, vội vàng hoàn thành công việc, lao tới bưng vải chạy đi, cũng không kịp lấy ghế mà trực tiếp ngồi xổm trong sân, không ngừng ăn hết quả này đến quả khác.
Lâm Hoài Hạ chọc cô ấy: “Một ngày ăn ba trăm quả vải, đến lúc đó mặt đầy mụn thì đừng trách tớ!”
Điền Thanh hừ cười: “Tớ vui lòng, không cần cậu quan tâm.”