Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 37
“Bây giờ chưa cần làm rõ ngay nhưng vẫn phải chuẩn bị, cậu lấy một ít thóc cho tớ mang đi kiểm nghiệm. Người ta đã đưa mặt qua, không tát một phát ngã luôn tớ không chấp nhận được.”
Lâm Hoài Hạ cười nhẹ một tiếng: “Không thành vấn đề, hôm nay tài xế nhà cậu đến đưa máy ảnh, nghĩa là hiện tại được ra vào thành phố rồi?”
“Đúng thế, để tớ gửi địa chỉ của trung tâm kiểm tra cho cậu, bây giờ cậu mang thóc qua đi, lát nữa tớ sẽ đợi cậu ở đó."
“Được.”
Lâm Hoài Hạ là người thẳng thắn dứt khoát, lấy một cân thóc lái xe chuẩn bị ra ngoài.
Từ Thanh Trúc cũng biết chuyện xảy ra trên mạng: “Đừng sốt ruột, đi đường chậm thôi.”
“Ừm, sáng mai cậu cho mèo ăn giúp tớ nhé, tối nay tớ không về.”
Lúc này trên đường không có xe cộ, Lâm Hoài Hạ lái xe trở về thành phố, chưa đầy một tiếng đã đến trung tâm kiểm nghiệm.
Điền Thanh đã đợi ở cửa, Lâm Hoài Hạ đeo khẩu trang xuống xe.
Điền Thanh còn chưa kịp nói gì, đã có hai người mặc áo trắng từ bên cạnh Điền Thanh lao ra: “Mang đồ đen chưa?”
“Đây.” Lâm Hoài Hạ đưa thóc tới.
“Được rồi, vào đi, để tôi xem chỗ thóc này.”
Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng, ánh vàng rực rỡ của thóc vô cùng chói mắt.
Một người trong số họ bóc vỏ trấu, hạt gạo long lanh trong suốt thu hút sự chú ý của mọi người.
“Trời ơi, gạo này là thật!”
Mấy nhân viên nghiên cứu của trung tâm kiểm nghiệm nhìn hạt gạo mà kích động không thôi.
Bọn họ cũng biết về cuộc tranh cãi liên quan tới Màu vàng huyền thoại trên mạng, nhà họ Điền mượn quan hệ tìm đến bọn họ, sốt ruột nhờ làm báo cáo kiểm tra, bọn họ lập tức đồng ý.
Bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến loại gạo tơ vàng trong truyền thuyết, có thực sự tồn tại thật hay không.
Điền Thanh sốt ruột: “Giáo sư, đừng nghiên cứu nữa, kiểm tra trước đi.”
“Ừ, ừ, ừ, kiểm tra trước đi.”
Điền Thanh lấy máy ảnh ra định đi theo nhưng bị người ta ngăn lại.
Hina
“Xin lỗi cô Điền, chúng tôi không thể cho các cô vào phòng kiểm tra được.”
“Tôi không vào, xin hãy giúp tôi chụp ảnh toàn bộ quá trình kiểm tra.”
“Không thành vấn đề.”
“Mất bao lâu để hoàn thành xong báo cáo?”
“Các cô chỉ yêu cầu chứng minh tính xác thực của gạo tơ vàng và đưa ra báo cáo sơ bộ về giá trị dinh dưỡng, việc này rất nhanh, nhưng…”
Nhân viên nghiên cứu trẻ liếc nhìn vị giáo sư đang phấn khích, quay lại thì thầm với bọn họ: “Giáo sư là chuyên gia nhân giống lúa, có lẽ sẽ không trả lại hơn một cân thóc các cô mang tới kia.”
Lâm Hoài Hạ lập tức hiểu ra: “Không sao, kiểm tra xong chúng tôi sẽ cho các anh số thóc còn lại.”
“Ha ha, cảm ơn các cô đã hiểu.”
Cửa phòng kiểm tra đóng lại, hai người ngồi ở bên ngoài nhìn dòng người bận rộn bên trong bức tường kính trong suốt.
Điền Thanh quay đầu hỏi Lâm Hoài Hạ: “Nhà cậu còn bao nhiêu thóc?”
“Tớ cũng không biết chính xác số lượng, chắc là khoảng hơn một nghìn cân.”
“Tớ sợ cậu cũng không giữ được số thóc còn lại.”
Lâm Hoài Hạ hiểu ý của cô ấy: “Không sao đâu, bọn họ muốn lấy để nhân giống cũng là cống hiến cho quốc gia, đưa thì đưa thôi.”
Nói xong việc nhân giống lúa, cả hai đều không đọc tin tức trên mạng mà thảo luận về nông trường của cô.
“Cậu định nhận thầu bao nhiêu đất?”
Lâm Hoài Hạ suy nghĩ một chút: “Mảnh đất dưới chân núi Tiểu Thương ở phía đông thị trấn kia, ước tính có khoảng hai mươi ba mẫu, hiện tại tớ muốn nhận thầu mười mẫu trước để xem xét tình hình. Ngoài ra tớ còn muốn nhận thầu mấy mẫu đất núi để nuôi gà, vịt, heo.”
Mặc dù cô không biết giá đất cụ thể ở thị trấn Liễu Giang nhưng cũng đã đại khái nắm chắc. Giá nhận thầu đất ở thị trấn Thanh Long dưới quê d.a.o động từ một trăm đến năm trăm đồng tùy theo độ phì nhiêu của đất, còn giá đất miền núi d.a.o động từ hai mươi đến năm mươi đồng.
Giá ở thị trấn Liễu Giang có lẽ cũng ngang với giá ở thị trấn Thanh Long. Tóm lại, giá thuê đất không quá cao.
Lâm Hoài Hạ cười nhẹ một tiếng: “Không thành vấn đề, hôm nay tài xế nhà cậu đến đưa máy ảnh, nghĩa là hiện tại được ra vào thành phố rồi?”
“Đúng thế, để tớ gửi địa chỉ của trung tâm kiểm tra cho cậu, bây giờ cậu mang thóc qua đi, lát nữa tớ sẽ đợi cậu ở đó."
“Được.”
Lâm Hoài Hạ là người thẳng thắn dứt khoát, lấy một cân thóc lái xe chuẩn bị ra ngoài.
Từ Thanh Trúc cũng biết chuyện xảy ra trên mạng: “Đừng sốt ruột, đi đường chậm thôi.”
“Ừm, sáng mai cậu cho mèo ăn giúp tớ nhé, tối nay tớ không về.”
Lúc này trên đường không có xe cộ, Lâm Hoài Hạ lái xe trở về thành phố, chưa đầy một tiếng đã đến trung tâm kiểm nghiệm.
Điền Thanh đã đợi ở cửa, Lâm Hoài Hạ đeo khẩu trang xuống xe.
Điền Thanh còn chưa kịp nói gì, đã có hai người mặc áo trắng từ bên cạnh Điền Thanh lao ra: “Mang đồ đen chưa?”
“Đây.” Lâm Hoài Hạ đưa thóc tới.
“Được rồi, vào đi, để tôi xem chỗ thóc này.”
Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng, ánh vàng rực rỡ của thóc vô cùng chói mắt.
Một người trong số họ bóc vỏ trấu, hạt gạo long lanh trong suốt thu hút sự chú ý của mọi người.
“Trời ơi, gạo này là thật!”
Mấy nhân viên nghiên cứu của trung tâm kiểm nghiệm nhìn hạt gạo mà kích động không thôi.
Bọn họ cũng biết về cuộc tranh cãi liên quan tới Màu vàng huyền thoại trên mạng, nhà họ Điền mượn quan hệ tìm đến bọn họ, sốt ruột nhờ làm báo cáo kiểm tra, bọn họ lập tức đồng ý.
Bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến loại gạo tơ vàng trong truyền thuyết, có thực sự tồn tại thật hay không.
Điền Thanh sốt ruột: “Giáo sư, đừng nghiên cứu nữa, kiểm tra trước đi.”
“Ừ, ừ, ừ, kiểm tra trước đi.”
Điền Thanh lấy máy ảnh ra định đi theo nhưng bị người ta ngăn lại.
Hina
“Xin lỗi cô Điền, chúng tôi không thể cho các cô vào phòng kiểm tra được.”
“Tôi không vào, xin hãy giúp tôi chụp ảnh toàn bộ quá trình kiểm tra.”
“Không thành vấn đề.”
“Mất bao lâu để hoàn thành xong báo cáo?”
“Các cô chỉ yêu cầu chứng minh tính xác thực của gạo tơ vàng và đưa ra báo cáo sơ bộ về giá trị dinh dưỡng, việc này rất nhanh, nhưng…”
Nhân viên nghiên cứu trẻ liếc nhìn vị giáo sư đang phấn khích, quay lại thì thầm với bọn họ: “Giáo sư là chuyên gia nhân giống lúa, có lẽ sẽ không trả lại hơn một cân thóc các cô mang tới kia.”
Lâm Hoài Hạ lập tức hiểu ra: “Không sao, kiểm tra xong chúng tôi sẽ cho các anh số thóc còn lại.”
“Ha ha, cảm ơn các cô đã hiểu.”
Cửa phòng kiểm tra đóng lại, hai người ngồi ở bên ngoài nhìn dòng người bận rộn bên trong bức tường kính trong suốt.
Điền Thanh quay đầu hỏi Lâm Hoài Hạ: “Nhà cậu còn bao nhiêu thóc?”
“Tớ cũng không biết chính xác số lượng, chắc là khoảng hơn một nghìn cân.”
“Tớ sợ cậu cũng không giữ được số thóc còn lại.”
Lâm Hoài Hạ hiểu ý của cô ấy: “Không sao đâu, bọn họ muốn lấy để nhân giống cũng là cống hiến cho quốc gia, đưa thì đưa thôi.”
Nói xong việc nhân giống lúa, cả hai đều không đọc tin tức trên mạng mà thảo luận về nông trường của cô.
“Cậu định nhận thầu bao nhiêu đất?”
Lâm Hoài Hạ suy nghĩ một chút: “Mảnh đất dưới chân núi Tiểu Thương ở phía đông thị trấn kia, ước tính có khoảng hai mươi ba mẫu, hiện tại tớ muốn nhận thầu mười mẫu trước để xem xét tình hình. Ngoài ra tớ còn muốn nhận thầu mấy mẫu đất núi để nuôi gà, vịt, heo.”
Mặc dù cô không biết giá đất cụ thể ở thị trấn Liễu Giang nhưng cũng đã đại khái nắm chắc. Giá nhận thầu đất ở thị trấn Thanh Long dưới quê d.a.o động từ một trăm đến năm trăm đồng tùy theo độ phì nhiêu của đất, còn giá đất miền núi d.a.o động từ hai mươi đến năm mươi đồng.
Giá ở thị trấn Liễu Giang có lẽ cũng ngang với giá ở thị trấn Thanh Long. Tóm lại, giá thuê đất không quá cao.