Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 34
Lâm Hoài Hạ không nhớ tên người kia, cô chỉ nhớ Lục Nghiễn rất kén ăn.
Lâm Hoài Hạ: “Đúng rồi, anh có ngại ăn cơm với người lạ không?”
“Ai?”
“Bạn thân từ bé của em, anh mang cả thùng tôm hùm tới, hai người chúng ta chắc chắn không ăn hết, gọi tên ham ăn Từ Thanh Trúc kia sang ăn cùng.”
“Em thích là được.”
Lục Nghiễn ghi nhớ cái tên Từ Thanh Trúc trong lòng, nghe Lâm Hoài Hạ gọi điện thoại cho Từ Thanh Trúc, thái độ quen thuộc kia khiến anh sinh ra cảnh giác.
Bây giờ vẫn còn sớm để ăn tối nên hai người nằm phơi nắng, uống trà trong sân.
“Em quen biết Từ Thanh Trúc từ bé à?”
“Ừm, quen biết từ bé.” Lâm Hoài Hạ hất cằm: “Thấy không, tầng hai bên kia chính là phòng ngủ của cậu ấy.”
Trên mặt Lục Nghiễn không rõ biểu tình, rót trà cho cô: “Hiện tại cậu ấy làm việc ở đâu?”
“Cậu ấy à, làm công chức nhỏ trong thành phố, cuộc sống rất thoải mái, nhưng bây giờ em cũng không kém, ha ha ha.”
Lâm Hoài Hạ hưng phấn kể về Quán ăn vặt nhà họ Lâm, có thể nói khoảng thời gian này đã trở nên rất nổi tiếng, video nào cũng có hàng triệu lượt xem, nhất là video Màu vàng truyền thuyết, sau khi trở thành hot search, số liệu thống kê tăng như bay.
“Khi nào về anh xem thử.”
“He he, không cần về vẫn xem được, tổng cộng chỉ có ba video, xem một tí là hết.”
Cô chạy vào nhà, lấy chiếc iPad dưới tay mèo con, đưa cho Lục Nghiễn xem: “Anh nhìn xem.”
Vừa lúc đang phát video Màu vàng truyền thuyết, anh kéo thanh tiến trình về đầu, bắt đầu xem lại từ đầu, video bị một đống bình luận bao phủ.
Hina
Tắt bình luận, hạt thóc vàng kim xuất hiện trước mặt anh.
Lâm Hoài Hạ nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới nhà kho phía bên phải sân trước, lấy thóc trong linh điền ra chất đầy vựa thóc trống trơn.
Cũng may lúc trước nhà bọn họ mở quán ăn, có thói quen dự trữ thực phẩm nên ông nội cô đã xây hai nhà kho, hiện tại rất thuận tiện cho cô.
Lúc cô quay lại sân sau, Lục Nghiễn rời mắt khỏi iPad, cười nói với cô: “Anh thấy rất nhiều bình luận hỏi gạo này có phải gạo thật hay không.”
“Chắc chắn là thật, tối nay cho anh ăn thử.”
“Được.”
Tôm hùm Lục Nghiễn mang tới có chất lượng tốt, kích thước lớn, hương vị cũng tươi ngon. Chỉ cần xé tôm ra, bỏ ruột và mang, làm sạch rồi cắt thành từng đoạn.
Tôm hùm hấp tỏi, ngoài chất lượng của tôm hùm thì điều quan trọng nhất của món ăn này chính là tỏi vàng bạc. Tỏi cô dùng là tỏi trồng trong linh điền, tỏi băm thơm nhưng không nồng, có hương vị cực kỳ đậm đà.
Làm tỏi vàng bạc, chiên nửa số tỏi băm trong dầu đến khi chuyển vàng, trộn tỏi chiên và tỏi sống với nhau, nhìn màu sắc giống như hai màu vàng bạc.
Lúc đặt tôm hùm lên đĩa, phủ tỏi vàng bạc rồi hấp chín thì Từ Thanh Trúc đến.
Từ Thanh Trúc: “Thơm quá! Bao giờ được ăn?”
“Mới được một nửa, còn một lúc nữa.”
“Ôi, tôm này to quá.”
“Lục Nghiễn người ta mang tới.”
“Ha ha, cảm ơn người anh em, hôm nay cho tôi ăn ké tôm hùm của anh nhé.”
Lục Nghiễn cười nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Từ Thanh Trúc thân thiết nói: “Người anh em, nhìn cách anh cầm kẹp sắt chắc là lần đầu thấy bếp củi nông thôn nhỉ, anh nghỉ ngơi đi, để tôi nhóm lửa cho.”
“Không phải lần đầu.” Năm ngoái đi ăn gà nướng củi với Hoài Hạ đã trông thấy bếp đất một lần rồi.
“Hả? Không sao đâu, đừng khách sáo, tôi quen nhóm lửa rồi, trước giờ toàn bị Lâm Hoài Hạ bắt làm nô lệ, để tôi nhóm cho.”
Lục Nghiễn kiên trì nói: “Không sao, tôi làm được.”
Từ Thanh Trúc không cũng không thuyết phục nữa mà đi vòng quanh: “Làm một phần tê cay đi.”
“Cậu không thấy trong chậu còn một nửa à? Đấy để xào tê cay.”
Cô và Từ Thanh Trúc đều thích vị tê cay, hè năm nào cũng ăn rất nhiều tôm, nhưng làm tôm hùm xịn vị tê cay thì đây là lần đầu tiên.
Cô cũng thích hấp tỏi, nhưng chủ yếu vẫn là quan tâm đến khẩu vị của Lục Nghiễn.
Lâm Hoài Hạ: “Đúng rồi, anh có ngại ăn cơm với người lạ không?”
“Ai?”
“Bạn thân từ bé của em, anh mang cả thùng tôm hùm tới, hai người chúng ta chắc chắn không ăn hết, gọi tên ham ăn Từ Thanh Trúc kia sang ăn cùng.”
“Em thích là được.”
Lục Nghiễn ghi nhớ cái tên Từ Thanh Trúc trong lòng, nghe Lâm Hoài Hạ gọi điện thoại cho Từ Thanh Trúc, thái độ quen thuộc kia khiến anh sinh ra cảnh giác.
Bây giờ vẫn còn sớm để ăn tối nên hai người nằm phơi nắng, uống trà trong sân.
“Em quen biết Từ Thanh Trúc từ bé à?”
“Ừm, quen biết từ bé.” Lâm Hoài Hạ hất cằm: “Thấy không, tầng hai bên kia chính là phòng ngủ của cậu ấy.”
Trên mặt Lục Nghiễn không rõ biểu tình, rót trà cho cô: “Hiện tại cậu ấy làm việc ở đâu?”
“Cậu ấy à, làm công chức nhỏ trong thành phố, cuộc sống rất thoải mái, nhưng bây giờ em cũng không kém, ha ha ha.”
Lâm Hoài Hạ hưng phấn kể về Quán ăn vặt nhà họ Lâm, có thể nói khoảng thời gian này đã trở nên rất nổi tiếng, video nào cũng có hàng triệu lượt xem, nhất là video Màu vàng truyền thuyết, sau khi trở thành hot search, số liệu thống kê tăng như bay.
“Khi nào về anh xem thử.”
“He he, không cần về vẫn xem được, tổng cộng chỉ có ba video, xem một tí là hết.”
Cô chạy vào nhà, lấy chiếc iPad dưới tay mèo con, đưa cho Lục Nghiễn xem: “Anh nhìn xem.”
Vừa lúc đang phát video Màu vàng truyền thuyết, anh kéo thanh tiến trình về đầu, bắt đầu xem lại từ đầu, video bị một đống bình luận bao phủ.
Hina
Tắt bình luận, hạt thóc vàng kim xuất hiện trước mặt anh.
Lâm Hoài Hạ nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới nhà kho phía bên phải sân trước, lấy thóc trong linh điền ra chất đầy vựa thóc trống trơn.
Cũng may lúc trước nhà bọn họ mở quán ăn, có thói quen dự trữ thực phẩm nên ông nội cô đã xây hai nhà kho, hiện tại rất thuận tiện cho cô.
Lúc cô quay lại sân sau, Lục Nghiễn rời mắt khỏi iPad, cười nói với cô: “Anh thấy rất nhiều bình luận hỏi gạo này có phải gạo thật hay không.”
“Chắc chắn là thật, tối nay cho anh ăn thử.”
“Được.”
Tôm hùm Lục Nghiễn mang tới có chất lượng tốt, kích thước lớn, hương vị cũng tươi ngon. Chỉ cần xé tôm ra, bỏ ruột và mang, làm sạch rồi cắt thành từng đoạn.
Tôm hùm hấp tỏi, ngoài chất lượng của tôm hùm thì điều quan trọng nhất của món ăn này chính là tỏi vàng bạc. Tỏi cô dùng là tỏi trồng trong linh điền, tỏi băm thơm nhưng không nồng, có hương vị cực kỳ đậm đà.
Làm tỏi vàng bạc, chiên nửa số tỏi băm trong dầu đến khi chuyển vàng, trộn tỏi chiên và tỏi sống với nhau, nhìn màu sắc giống như hai màu vàng bạc.
Lúc đặt tôm hùm lên đĩa, phủ tỏi vàng bạc rồi hấp chín thì Từ Thanh Trúc đến.
Từ Thanh Trúc: “Thơm quá! Bao giờ được ăn?”
“Mới được một nửa, còn một lúc nữa.”
“Ôi, tôm này to quá.”
“Lục Nghiễn người ta mang tới.”
“Ha ha, cảm ơn người anh em, hôm nay cho tôi ăn ké tôm hùm của anh nhé.”
Lục Nghiễn cười nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Từ Thanh Trúc thân thiết nói: “Người anh em, nhìn cách anh cầm kẹp sắt chắc là lần đầu thấy bếp củi nông thôn nhỉ, anh nghỉ ngơi đi, để tôi nhóm lửa cho.”
“Không phải lần đầu.” Năm ngoái đi ăn gà nướng củi với Hoài Hạ đã trông thấy bếp đất một lần rồi.
“Hả? Không sao đâu, đừng khách sáo, tôi quen nhóm lửa rồi, trước giờ toàn bị Lâm Hoài Hạ bắt làm nô lệ, để tôi nhóm cho.”
Lục Nghiễn kiên trì nói: “Không sao, tôi làm được.”
Từ Thanh Trúc không cũng không thuyết phục nữa mà đi vòng quanh: “Làm một phần tê cay đi.”
“Cậu không thấy trong chậu còn một nửa à? Đấy để xào tê cay.”
Cô và Từ Thanh Trúc đều thích vị tê cay, hè năm nào cũng ăn rất nhiều tôm, nhưng làm tôm hùm xịn vị tê cay thì đây là lần đầu tiên.
Cô cũng thích hấp tỏi, nhưng chủ yếu vẫn là quan tâm đến khẩu vị của Lục Nghiễn.