Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô
Chương 13
Lý giải của Kỷ Nghiêu Vũ về sinh nhật chỉ là khắc một dấu vết chiều cao lên cửa, sau đó ăn một bát mì ông nội nấu, từ khi hiểu chuyện tới nay, hàng năm đều là như thế.
Câui không có khái niệm về tiền bạc, cũng không biết máy ảnh Hứa Ngật Xuyên tặng cho cậu quý giá cỡ nào, Hứa Ngật Xuyên cũng chưa bao giờ đề cập tới.
“Nghiêu Nghiêu đã ăn bánh ngọt chưa? "Hứa Ngật Xuyên hỏi.
“Chưa... "Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu," Trông như thế nào?”
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên cảm thán một câu "Đứa bé đáng thương", sau đó tra cứu một đống bánh ngọt tinh xảo, "Đây, chính là như vậy, trẻ con sinh nhật mới có thể ăn nha.”
Kỷ Nghiêu Vũ thích đồ ngọt, vừa nhìn thấy hình ảnh thì không khỏi nuốt yết hầu, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn, " Đẹp quá..."
“Muốn ăn không?”
“Muốn!”
“Chờ sinh nhật em, anh sẽ mua cho em một cái bánh ngọt siêu lớn! Sau này mỗi năm đều có.”
Kỷ Nghiêu Vũ đỏ mặt nói: "Cảm ơn anh Xuyên...... Sinh nhật của anh là khi nào?”
Hứa Ngật Xuyên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỷ Nghiêu Vũ, chỉ vén mái tóc trên trán cậu lên, hôn lên một nụ hôn dịu dàng, nói: "Còn sớm lắm.”
Sơn thôn nhỏ xa xôi cũng không có tiệm bánh ngọt, trấn hơi phồn vinh một chút cách thôn Tây Liễu phải mất một giờ đi xe. Để cho Kỷ Nghiêu Vũ ăn bánh ngọt, sáng sớm Hứa Ngật Xuyên đã đưa Kỷ Nghiêu Vũ đến nhà ông nội, một mình lên trấn mua bánh ngọt cho Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ ăn mì xong đo chiều cao, năm nay lại cao hơn năm ngoái một đốt ngón cái nhỏ, cậu không thể chờ đợi được muốn chia sẻ tin vui này với anh Xuyên, nhưng chờ trái chờ phải, anh Xuyên của cậu còn chưa trở về.
Cậu ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân, trông mong nhìn về phía đầu thôn, không nhúc nhích.
“Nghiêu Nghiêu, đã mười giờ rồi, nên nghỉ ngơi thôi. "Ông nội nói với Kỷ Nghiêu Vũ ngồi ngay ngắn ở cửa.
“Ông nghỉ ngơi trước đi, con...... Con chờ một chút......”
“Vậy con vào nhà chờ đi, bên ngoài lạnh, sẽ bị cảm đấy.”
Kỷ Nghiêu Vũ đành phải vào nhà, chờ sau khi ông nội ngủ, lại lặng lẽ lẻn ra ngoài, ngốc nghếch ngồi chờ trong gió, chỉ vì cậu muốn nghênh đón Hứa Ngật Xuyên trước khi trở về.
Anh Xuyên nói muốn cậu chờ, vậy cậu nhất định sẽ chờ anh trở về, anh Xuyên chưa bao giờ lừa cậu......
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng bước chân hoảng loạn từ xa đến gần, Kỷ Nghiêu Vũ lập tức nhảy dựng lên, băng ghế nhỏ đều bị cậu hưng phấn đá ngã.
Hứa Ngật Xuyên mệt mỏi trở về, từ xa đã lớn tiếng gọi: " Cục cưng, anh đã về rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ thấy Hứa Ngật Xuyên chật vật, kinh ngạc nói: "Anh, sao anh…”
Hứa Ngật Xuyên thở dài một hơi, có trời mới biết anh đã trải qua bao nhiêu trắc trở. Sáng sớm anh đã chạy tới trên trấn đặt làm một cái bánh ngọt siêu lớn, đi dạo khắp toàn bộ trấn mới tìm được một nhà bán pháo hoa, bánh ngọt làm quá lâu, xe khách đã về từ lâu. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xe bò, một giờ lộ trình biến thành bốn giờ, rốt cục trước mười hai giờ chạy về Tây Liễu, nhưng mà bóng đêm nặng nề, hơn nữa một đường chạy như điên, không cẩn thận rơi vào trong hố…
Hứa Ngật Xuyên lau đi vẻ mặt bẩn thỉu, hoá đoạn đường chật vật thành hai chữ: "Không có việc gì.”
Kỷ Nghiêu Vũ còn muốn hỏi lại, Hứa Ngật Xuyên đi trước cậu một bước vào sân, mở hộp bánh ngọt đã đặt trên bàn đá ra.
Bánh ngọt vốn nên tinh xảo bị va đập đến muôn màu muôn vẻ, chẳng có chút vẻ đẹp nào.
Một đường Hứa Ngật Xuyên bôn ba cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bánh ngọt anh như quả bóng xì hơi.
“Xin lỗi, "Hứa Ngật Xuyên tiếc nuối nói," Anh làm hỏng bánh ngọt rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ vội vàng chặn miệng Hứa Ngật Xuyên, nói: "Anh đừng nói xin lỗi, anh không sao là tốt rồi.”
Sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn bánh ngọt nói: "Đây là bánh ngọt à...... Đẹp quá......”
Nhóc quỷ nhỏ tốt bụng.
Hứa Ngật Xuyên được an ủi, mỉm cười, thắp nến, nói: "Ước một điều ước đi.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhắm mắt lại.
Đi qua mỗi một năm nguyện vọng của cậu đều là hi vọng ông nội sống lâu trăm tuổi, năm nay vẫn như cũ, nhưng cậu lại yên lặng bỏ thêm một điều –
Hy vọng anh Xuyên của cậu vĩnh viễn hạnh phúc.
Kỷ Nghiêu Vũ thổi tắt ngọn nến trong tiếng hát của Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên cắt một đĩa bánh ngọt nhỏ, múc một muỗng kem đút vào miệng Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Nếm thử đi.”
“Ưm... Ăn ngon quá! "Kỷ Nghiêu Vũ than thở thỏa mãn, sau đó cũng học theo động tác của Hứa Ngật Xuyên múc một muỗng kem:" Anh Xuyên, anh cũng ăn đi.”
Hai người cứ như vậy anh một ngụm em một miếng chia hết một đĩa bánh ngọt.
“Chờ một chút. "Kỷ Nghiêu Vũ gọi Hứa Ngật Xuyên đang thu dọn chén đĩa lại.
Hứa Ngật Xuyên nghe vậy, liền không động đậy nữa, hỏi: "Sao vậy?”
Kỷ Nghiêu Vũ ghé sát lại, lấy ngón trỏ nâng cằm Hứa Ngật Xuyên lên, ngón cái vuốt ve môi anh một vòng, nhẹ nhàng nói: "Dính kem rồi.”
Trái tim Hứa Ngật Xuyên đột nhiên đập mạnh một cái, suy nghĩ trong đầu đều bị nổ thành pháo hoa, vậy vẫn chưa xong, chỉ thấy nhóc quỷ trêu người này thè lưỡi liếm ngón cái dính kem, lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Ăn ngon, ăn ngon quá, chưa từng ăn bơ ngon như vậy.”
Kem trắng, đầu lưỡi đỏ.
Hai mắt Hứa Ngật Xuyên trầm xuống, nói: "Nhóc con, em đang đùa với lửa!”
“? "Vẻ mặt Kỷ Nghiêu Vũ mơ hồ.
Một giây sau, đôi môi ướt át kia đã bị Hứa Ngật Xuyên bắt được, đầu lưỡi đâm vào khoang miệng không kịp khép lại, điên cuồng quét sạch không khí và nước bọt bên trong.
Hai người hôn nhau mãnh liệt, không có một khe hở.
Ngọt ngào, ngọt ngào quá. Đầu lưỡi Kỷ Nghiêu Vũ còn mềm mại ngọt ngào hơn so với tưởng tượng, Hứa Ngật Xuyên gần như muốn say chết trong hương vị dịu dàng này.
Cho đến khi trong miệng không còn một chút không khí dư thừa, Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng nức nở hai tiếng, Hứa Ngật Xuyên mới lưu luyến buông lỏng miệng, mang theo một sợi tơ bạc thật dài, anh liếm liếm môi, nói: "Ừ, quả nhiên ăn ngon, cám ơn đã khoản đãi.”
Khuôn mặt Kỷ Nghiêu Vũ đỏ bừng cúi đầu, cậu cũng không ghét nụ hôn này.
Hứa Ngật Xuyên nhìn di động, cách mười hai giờ còn nửa tiếng, đủ thời gian cho một trận pháo hoa.
“Cục cưng, đi theo anh. "Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ," Anh dẫn em đến một nơi.”
Hứa Ngật Xuyên một đường che chở Kỷ Nghiêu Vũ, đưa cậu an toàn lên đỉnh núi. Anh hôn lên mặt Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Em nhắm mắt lại ở đây chờ một chút, nhất định phải hứa với anh không được mở mắt.”
Kỷ Nghiêu Vũ có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh... Anh phải nhanh trở về nha..."
Bốn phía không còn tiếng động nào khác, Kỷ Nghiêu Vũ đứng tại chỗ đợi một lát, Hứa Ngật Xuyên vẫn chưa trở về, cậu nhắm chặt mắt lại, hướng về nơi Hứa Ngật Xuyên đã rời đi, run rẩy gọi: "Anh, anh đang ở đâu…”
Trả lời cậu chỉ có tiếng vắng lặng mà thôi.
“Anh... " Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy hai chân, không dám cử động.
Đột nhiên sau lưng hoà tan vào một vòng tay ấm áp, giọng Hứa Ngật Xuyên vang lên: " Cục cưng đợi lâu rồi, bây giờ có thể mở mắt rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ lập tức xoay người, ôm sâu hơn, hốc mắt ướt át, chóp mũi phiếm hồng, nhìn như là uất ức vô cùng.
Đột nhiên, chân trời vang lên một tiếng nổ, Kỷ Nghiêu Vũ sợ tới mức cả người run lên, nắm tay Hứa Ngật Xuyên bỏ chạy, "Anh, động đất rồi!”
Nhưng mà một giây sau, ánh lửa màu đỏ ở trên bầu trời đen kịt giống như làm ảo thuật vỡ thành từng ánh sao, Kỷ Nghiêu Vũ trừng to mắt, bị chấn động đến không nhúc nhích được.
"Rất nhiều ngôi sao..."
Những tia chớp liên tục của những ngôi sao đầy màu sắc, và mặc dù chỉ thoáng qua nhưng chẳng mấy chốc đã bị những ngôi sao khác thay thế, toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày.
“Đây là pháo hoa. "Trong ánh lửa rực rỡ, Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ, hôn lên mu bàn tay non nớt một nụ hôn thành kính," Cục cưng, sinh nhật vui vẻ.”
Kỷ Nghiêu Vũ không nói gì thưởng thức trận mưa pháo hoa này.
Khi tia lửa cuối cùng tan đi, thế giới khôi phục an tĩnh, đêm tối vẫn là đêm tối, trời đông giá rét vẫn là trời đông giá rét, chỉ còn mùi pháo hoa vương vấn trong mũi.
Kỷ Nghiêu Vũ bất động ngắm nhìn bầu trời đêm, một tay túm chặt Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, mới phát hiện cậu đã sớm rơi lệ đầy mặt.
“Cảm ơn anh, anh......”
“Đừng nói cám ơn, "Hứa Ngật Xuyên lau nước mắt của Kỷ Nghiêu Vũ," Những gì anh làm cho em, so với niềm vui em mang đến cho anh, căn bản không đáng nhắc tới.”
" Em được sinh ra để làm cho anh hạnh phúc."
Câui không có khái niệm về tiền bạc, cũng không biết máy ảnh Hứa Ngật Xuyên tặng cho cậu quý giá cỡ nào, Hứa Ngật Xuyên cũng chưa bao giờ đề cập tới.
“Nghiêu Nghiêu đã ăn bánh ngọt chưa? "Hứa Ngật Xuyên hỏi.
“Chưa... "Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu," Trông như thế nào?”
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên cảm thán một câu "Đứa bé đáng thương", sau đó tra cứu một đống bánh ngọt tinh xảo, "Đây, chính là như vậy, trẻ con sinh nhật mới có thể ăn nha.”
Kỷ Nghiêu Vũ thích đồ ngọt, vừa nhìn thấy hình ảnh thì không khỏi nuốt yết hầu, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn, " Đẹp quá..."
“Muốn ăn không?”
“Muốn!”
“Chờ sinh nhật em, anh sẽ mua cho em một cái bánh ngọt siêu lớn! Sau này mỗi năm đều có.”
Kỷ Nghiêu Vũ đỏ mặt nói: "Cảm ơn anh Xuyên...... Sinh nhật của anh là khi nào?”
Hứa Ngật Xuyên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỷ Nghiêu Vũ, chỉ vén mái tóc trên trán cậu lên, hôn lên một nụ hôn dịu dàng, nói: "Còn sớm lắm.”
Sơn thôn nhỏ xa xôi cũng không có tiệm bánh ngọt, trấn hơi phồn vinh một chút cách thôn Tây Liễu phải mất một giờ đi xe. Để cho Kỷ Nghiêu Vũ ăn bánh ngọt, sáng sớm Hứa Ngật Xuyên đã đưa Kỷ Nghiêu Vũ đến nhà ông nội, một mình lên trấn mua bánh ngọt cho Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ ăn mì xong đo chiều cao, năm nay lại cao hơn năm ngoái một đốt ngón cái nhỏ, cậu không thể chờ đợi được muốn chia sẻ tin vui này với anh Xuyên, nhưng chờ trái chờ phải, anh Xuyên của cậu còn chưa trở về.
Cậu ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân, trông mong nhìn về phía đầu thôn, không nhúc nhích.
“Nghiêu Nghiêu, đã mười giờ rồi, nên nghỉ ngơi thôi. "Ông nội nói với Kỷ Nghiêu Vũ ngồi ngay ngắn ở cửa.
“Ông nghỉ ngơi trước đi, con...... Con chờ một chút......”
“Vậy con vào nhà chờ đi, bên ngoài lạnh, sẽ bị cảm đấy.”
Kỷ Nghiêu Vũ đành phải vào nhà, chờ sau khi ông nội ngủ, lại lặng lẽ lẻn ra ngoài, ngốc nghếch ngồi chờ trong gió, chỉ vì cậu muốn nghênh đón Hứa Ngật Xuyên trước khi trở về.
Anh Xuyên nói muốn cậu chờ, vậy cậu nhất định sẽ chờ anh trở về, anh Xuyên chưa bao giờ lừa cậu......
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng bước chân hoảng loạn từ xa đến gần, Kỷ Nghiêu Vũ lập tức nhảy dựng lên, băng ghế nhỏ đều bị cậu hưng phấn đá ngã.
Hứa Ngật Xuyên mệt mỏi trở về, từ xa đã lớn tiếng gọi: " Cục cưng, anh đã về rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ thấy Hứa Ngật Xuyên chật vật, kinh ngạc nói: "Anh, sao anh…”
Hứa Ngật Xuyên thở dài một hơi, có trời mới biết anh đã trải qua bao nhiêu trắc trở. Sáng sớm anh đã chạy tới trên trấn đặt làm một cái bánh ngọt siêu lớn, đi dạo khắp toàn bộ trấn mới tìm được một nhà bán pháo hoa, bánh ngọt làm quá lâu, xe khách đã về từ lâu. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xe bò, một giờ lộ trình biến thành bốn giờ, rốt cục trước mười hai giờ chạy về Tây Liễu, nhưng mà bóng đêm nặng nề, hơn nữa một đường chạy như điên, không cẩn thận rơi vào trong hố…
Hứa Ngật Xuyên lau đi vẻ mặt bẩn thỉu, hoá đoạn đường chật vật thành hai chữ: "Không có việc gì.”
Kỷ Nghiêu Vũ còn muốn hỏi lại, Hứa Ngật Xuyên đi trước cậu một bước vào sân, mở hộp bánh ngọt đã đặt trên bàn đá ra.
Bánh ngọt vốn nên tinh xảo bị va đập đến muôn màu muôn vẻ, chẳng có chút vẻ đẹp nào.
Một đường Hứa Ngật Xuyên bôn ba cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bánh ngọt anh như quả bóng xì hơi.
“Xin lỗi, "Hứa Ngật Xuyên tiếc nuối nói," Anh làm hỏng bánh ngọt rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ vội vàng chặn miệng Hứa Ngật Xuyên, nói: "Anh đừng nói xin lỗi, anh không sao là tốt rồi.”
Sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn bánh ngọt nói: "Đây là bánh ngọt à...... Đẹp quá......”
Nhóc quỷ nhỏ tốt bụng.
Hứa Ngật Xuyên được an ủi, mỉm cười, thắp nến, nói: "Ước một điều ước đi.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhắm mắt lại.
Đi qua mỗi một năm nguyện vọng của cậu đều là hi vọng ông nội sống lâu trăm tuổi, năm nay vẫn như cũ, nhưng cậu lại yên lặng bỏ thêm một điều –
Hy vọng anh Xuyên của cậu vĩnh viễn hạnh phúc.
Kỷ Nghiêu Vũ thổi tắt ngọn nến trong tiếng hát của Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên cắt một đĩa bánh ngọt nhỏ, múc một muỗng kem đút vào miệng Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Nếm thử đi.”
“Ưm... Ăn ngon quá! "Kỷ Nghiêu Vũ than thở thỏa mãn, sau đó cũng học theo động tác của Hứa Ngật Xuyên múc một muỗng kem:" Anh Xuyên, anh cũng ăn đi.”
Hai người cứ như vậy anh một ngụm em một miếng chia hết một đĩa bánh ngọt.
“Chờ một chút. "Kỷ Nghiêu Vũ gọi Hứa Ngật Xuyên đang thu dọn chén đĩa lại.
Hứa Ngật Xuyên nghe vậy, liền không động đậy nữa, hỏi: "Sao vậy?”
Kỷ Nghiêu Vũ ghé sát lại, lấy ngón trỏ nâng cằm Hứa Ngật Xuyên lên, ngón cái vuốt ve môi anh một vòng, nhẹ nhàng nói: "Dính kem rồi.”
Trái tim Hứa Ngật Xuyên đột nhiên đập mạnh một cái, suy nghĩ trong đầu đều bị nổ thành pháo hoa, vậy vẫn chưa xong, chỉ thấy nhóc quỷ trêu người này thè lưỡi liếm ngón cái dính kem, lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Ăn ngon, ăn ngon quá, chưa từng ăn bơ ngon như vậy.”
Kem trắng, đầu lưỡi đỏ.
Hai mắt Hứa Ngật Xuyên trầm xuống, nói: "Nhóc con, em đang đùa với lửa!”
“? "Vẻ mặt Kỷ Nghiêu Vũ mơ hồ.
Một giây sau, đôi môi ướt át kia đã bị Hứa Ngật Xuyên bắt được, đầu lưỡi đâm vào khoang miệng không kịp khép lại, điên cuồng quét sạch không khí và nước bọt bên trong.
Hai người hôn nhau mãnh liệt, không có một khe hở.
Ngọt ngào, ngọt ngào quá. Đầu lưỡi Kỷ Nghiêu Vũ còn mềm mại ngọt ngào hơn so với tưởng tượng, Hứa Ngật Xuyên gần như muốn say chết trong hương vị dịu dàng này.
Cho đến khi trong miệng không còn một chút không khí dư thừa, Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng nức nở hai tiếng, Hứa Ngật Xuyên mới lưu luyến buông lỏng miệng, mang theo một sợi tơ bạc thật dài, anh liếm liếm môi, nói: "Ừ, quả nhiên ăn ngon, cám ơn đã khoản đãi.”
Khuôn mặt Kỷ Nghiêu Vũ đỏ bừng cúi đầu, cậu cũng không ghét nụ hôn này.
Hứa Ngật Xuyên nhìn di động, cách mười hai giờ còn nửa tiếng, đủ thời gian cho một trận pháo hoa.
“Cục cưng, đi theo anh. "Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ," Anh dẫn em đến một nơi.”
Hứa Ngật Xuyên một đường che chở Kỷ Nghiêu Vũ, đưa cậu an toàn lên đỉnh núi. Anh hôn lên mặt Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Em nhắm mắt lại ở đây chờ một chút, nhất định phải hứa với anh không được mở mắt.”
Kỷ Nghiêu Vũ có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh... Anh phải nhanh trở về nha..."
Bốn phía không còn tiếng động nào khác, Kỷ Nghiêu Vũ đứng tại chỗ đợi một lát, Hứa Ngật Xuyên vẫn chưa trở về, cậu nhắm chặt mắt lại, hướng về nơi Hứa Ngật Xuyên đã rời đi, run rẩy gọi: "Anh, anh đang ở đâu…”
Trả lời cậu chỉ có tiếng vắng lặng mà thôi.
“Anh... " Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy hai chân, không dám cử động.
Đột nhiên sau lưng hoà tan vào một vòng tay ấm áp, giọng Hứa Ngật Xuyên vang lên: " Cục cưng đợi lâu rồi, bây giờ có thể mở mắt rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ lập tức xoay người, ôm sâu hơn, hốc mắt ướt át, chóp mũi phiếm hồng, nhìn như là uất ức vô cùng.
Đột nhiên, chân trời vang lên một tiếng nổ, Kỷ Nghiêu Vũ sợ tới mức cả người run lên, nắm tay Hứa Ngật Xuyên bỏ chạy, "Anh, động đất rồi!”
Nhưng mà một giây sau, ánh lửa màu đỏ ở trên bầu trời đen kịt giống như làm ảo thuật vỡ thành từng ánh sao, Kỷ Nghiêu Vũ trừng to mắt, bị chấn động đến không nhúc nhích được.
"Rất nhiều ngôi sao..."
Những tia chớp liên tục của những ngôi sao đầy màu sắc, và mặc dù chỉ thoáng qua nhưng chẳng mấy chốc đã bị những ngôi sao khác thay thế, toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày.
“Đây là pháo hoa. "Trong ánh lửa rực rỡ, Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ, hôn lên mu bàn tay non nớt một nụ hôn thành kính," Cục cưng, sinh nhật vui vẻ.”
Kỷ Nghiêu Vũ không nói gì thưởng thức trận mưa pháo hoa này.
Khi tia lửa cuối cùng tan đi, thế giới khôi phục an tĩnh, đêm tối vẫn là đêm tối, trời đông giá rét vẫn là trời đông giá rét, chỉ còn mùi pháo hoa vương vấn trong mũi.
Kỷ Nghiêu Vũ bất động ngắm nhìn bầu trời đêm, một tay túm chặt Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, mới phát hiện cậu đã sớm rơi lệ đầy mặt.
“Cảm ơn anh, anh......”
“Đừng nói cám ơn, "Hứa Ngật Xuyên lau nước mắt của Kỷ Nghiêu Vũ," Những gì anh làm cho em, so với niềm vui em mang đến cho anh, căn bản không đáng nhắc tới.”
" Em được sinh ra để làm cho anh hạnh phúc."