Dụ Hoan - Điềm Điềm
Chương 7: Lần đầu gặp gỡ (2)
Lại là một năm thanh minh, lâu lắm rồi tiết trời mới được đẹp như thế này.
Người lên núi cúng bái rất nhiều, chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng. Con chó trong ngõ nhỏ chắc vì cả kinh mà không ngừng sủa nãy giờ, sau đó lại nghe thấy tiếng quát lớn của người chủ trong nhà.
"Tiểu Tây, đi thôi." Ông lão tóc đã gần như bạc trắng nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng hồ hởi, phấn chấn.
Mới mười tuổi mà trông Bùi Tây đã rất đẹp, ngũ quan sắc nét, rõ ràng, không khó để nhận ra sau này lớn lên cậu bé sẽ trở thành một chàng trai vô cùng khôi ngô, tuấn tú.
Một ông lão, một cậu bé, dắt tay nhau đi lên núi.
Cỏ dại mọc lên quá nhiều, che khuất đi phần bia mộ bên dưới.
Ông lão bỏ đồ xuống đất, bắt đầu nhổ cỏ.
Nơi này, mai táng người vợ và cô con gái duy nhất của ông.
Những người đã nửa đời cùng ông trải qua biết bao ngọt bùi cay đắng.
Bùi Tây thấy vậy cũng phụ giúp ông ngoại cùng nhổ cỏ dại trước mộ bà ngoại và mộ mẹ cậu.
"Tiểu Tây, kính bà ngoại cùng mẹ cháu ly rượu nào."
Bùi Tây làm theo.
Mẹ, đối với Bùi Tây mà nói, là một người hoàn toàn xa lạ.
Đối với bà ngoại, cậu còn có ít nhiều ấn tượng mơ hồ. Cậu nhớ rõ vào những đêm mà cậu không ngủ được, sẽ có bàn tay ôn nhu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, vỗ lưng cậu, hát cho cậu nghe những bài ca dao mà cậu không hiểu.
Mà mẹ, tất cả những gì cậu biết về bà là qua những câu chuyện vụn vặt mà mọi người vẫn thường kể hoặc là nhìn vào mấy tấm ảnh ngày xưa.
Dù vậy Bùi Tây vẫn rất cảm kích bà, mẹ cậu vô cùng vĩ đại, mọi người trong nhà đều nói rằng, mẹ đã dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng của mình để sinh hạ cậu.
Cúng bái xong, ông ngoại không vội vàng xuống núi ngay mà dẫn Bùi Tây đi về phía một gò đất trống cao hơn.
"Cháu xem, Tiểu Tây. Đó chính là thành phố A." Ông ngoại chỉ tay về một hướng.
Tuy nhìn không tới nhưng cậu biết, nơi đó là thành phố phồn vinh nhất, cũng là nơi mà cha mẹ cậu gặp nhau lần đầu.
Cậu giương xa tầm mắt theo hướng ông chỉ, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là mấy con ngõ nhỏ trong trấn trải dài phía trước.
Như là biết suy nghĩ trong lòng Bùi Tây, ông ngoại giơ tay sờ sờ đầu cậu, "Tiểu Tây của chúng ta sớm hay muộn cũng phải tới thành phố A thôi."
"Thế còn ông ngoại?"
"Ông sao? Ông chẳng đi đâu cả, chỉ ở lại đây thôi."
"Vậy cháu cũng không đi."
Cơn gió đi qua thổi tan giọng nói non nớt của đứa trẻ cùng với tiếng cười ha hả của ông lão.
***
"Đúng vậy, là cái gì... Cái gì mà "Tìm kiếm tài năng trẻ tuổi". Tôi cũng không rõ lắm... Bé mập nhà tôi thế mà được chọn đấy! Cả trường có nhiều học sinh như vậy, thế mà chỉ chọn ra 8 đứa... Haha..."
Người gặp việc vui tâm tình cũng sảng khoái, mẹ của bé mập mấy ngày nay vô cùng vui vẻ, bán thịt heo cũng hào phóng hơn ngày thường rất nhiều.
Tiểu mập nhìn thấy Bùi Tây thì vô cùng đắc ý, "Bùi Tây, sao trước cậu không tham gia đội biểu diễn của trường đi, biết đâu lại có cơ hội giống mình thì sao?"
"Một cân thịt nạc."
Thấy Bùi Tây không trả lời bé mập liền tức giận, "Bùi Tây, cậu biết thành phố A không? Đó là một trong những thành phố hoa lệ, nổi tiếng nhất cả nước đó, mình sẽ thi đấu ở trung tâm biểu diễn văn nghệ, mà chỗ này không phải ai muốn tới là tới được đâu."
Bùi Tây cầm lấy đồ mình muốn, xoay người rời đi, bỏ lại bé mập tức tối dậm chân tại chỗ.
Trên thực tế Bùi Tây đã đi tới thành phố A rất nhiều lần, cậu sinh ra ở thành phố A sinh ra, cha cậu hiện tại cũng đang làm việc ở thành phố A.
Bé mập đi tranh tài ngày ấy, Bùi Tây cũng theo ông ngoại đi tới thành phố A.
Ông ngoại cậu làm công tác văn hoá, có đam mê lớn với âm nhạc, hầu như mỗi tháng sẽ đều tới thành phố A để xem biểu diễn âm nhạc thường thức một vài lần. Từ lúc Bùi Tây còn nhỏ, ông đã bắt đầu dạy cho cậu cách chơi đàn dương cầm.
Sau khi xem xong biểu diễn âm nhạc, ông ngoại cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Lúc chuẩn bị rời đi, ông đề nghị, "Hình như hôm nay bé mập cũng thi đấu ở đây thì phải, chúng ta tới xem thử nhé?"
Khán giả ở trong hội trường đa số là người nhà và những người lớn tuổi, người người cầm điện thoại với camera, đèn flash nháy liên tục.
Trên sân khấu lúc này là một đám nhóc con đang diễn kịch, lúc hai ông cháu đi vào thì vở kịch đã gần tới hồi kết, xem không hiểu nội dung.
Nhóm diễn viên nhí nhanh chóng lùi về sau cánh gà, MC bước lên giới thiệu chương trình.
"Tiếp theo, ban tổ chức chúng tôi đã mời nhóm nhảy nhí của thành phố S tới đây để biểu diễn điệu múa《 thiên nga 》, xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh."
Sau đó là một đám nữ sinh, trang điểm ăn mặc giống như thiên nga trắng, từ phía sau sân khấu nối đuôi nhau mà bước ra.
Dẫn đầu là một cô bé, thoạt nhìn vóc người so với bên cạnh còn nhỏ hơn, nhưng kỹ năng múa lại vô cùng uyển chuyển, xinh đẹp.
Bùi Tây ngồi ở đằng cuối, nhìn từ xa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng động tác của cô bé đó.
Xem cô nhảy lên cao, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Xem xong hết các tiết mục, ông ngoại bị học sinh trước kia nhận ra, đứng nói chuyện hàn huyên một hồi.
Bùi Tây có chút khát, bèn chạy đến máy bán hàng tự động định mua một chai nước khoáng.
Tiền bị tắc rất nhiều lần,
cuối cùng vẫn bị máy trả lại.
Vào lúc Bùi Tây chuẩn bị bỏ cuộc, có bàn tay từ sau duỗi tới, cầm lấy tờ tiền của Bùi Tây.
"Ngu ngốc, cậu không biết làm phẳng mặt tiền à?"
Là cô nhóc vừa rồi.
Khoảng cách xa như vậy, thế nhưng Bùi Tây hoàn toàn có thể khẳng định, đây chính là cô bé mà vừa nãy cậu không thể nào rời mắt khỏi.
Trên mặt cô vẫn còn giữ lại lớp trang điểm, khuôn mặt hồng hồng, áo khoác ngoài là trang phục diễn.
Cô thuận lợi nhét tiền vào, đè đè cái nút, một lon Coca rơi xuống.
Cô cầm lon Coca nhét vào trong lồng ngực Bùi Tây, "Này, ngu ngốc."
Bùi Tây giương mắt nhìn, trên mặt cô nhóc này hiện tại đang tràn đầy vẻ đắc ý.
"Cảm ơn, nhưng tôi muốn uống nước khoáng."
Cô bé hơi trợn mắt, ném xuống câu, "Coca uống ngon hơn." rồi liền chạy đi ngay lập tức.
Bùi Tây đứng im tại chỗ, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nhóc kia đâu.
Ông ngoại nói chuyện xong đi tìm cậu, nhìn thấy Coca trong tay Bùi Tây ông có chút kinh ngạc. Đứa nhỏ này từ trước đến nay đều không thích uống nước ngọt.
"Sao lại uống Coca?"
"Tự dưng cháu muốn uống thử."
"Được rồi, đi thôi."
Đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người, kỳ thực, còn sớm hơn so với Hứa Hâm tưởng rất nhiều.