Dụ Hoan - Điềm Điềm
Chương 16: Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường (1)
Kỷ niệm hôm thành lập trường là một ngày nắng vô cùng đẹp trời.
Tiết trời tháng tư đã sớm ấm áp trở lại, thế nhưng lúc này mặc áo cộc vẫn còn hơi sớm, gió thổi qua liền có chút lạnh.
Hứa Hâm và Hạ Táp đang đứng phía sau sân khấu, tán gẫu với nhau câu được câu không.
"Chúng ta phải ở trong này xem ra cũng tốt, đám người ngoài kia ngồi phơi nửa ngày rồi mà lãnh đạo còn chưa đọc xong diễn văn nữa."
Hứa Hâm cong lưng, tay chống đùi, "Ừm, đúng là không thể hiểu nổi mấy vị lãnh đạo đó nghĩ cái gì trong đầu nữa."
Thỉnh thoảng lại có tiếng loa nói chuyện từ sân vận động vọng tới, bọn họ đang ngồi trong phòng bật điều hoà, vô cùng thoải mái.
Bỗng nhiên có chiếc áo khoác choàng qua vai Hứa Hâm, mọi người đều đã trang điểm thay đồ xong, vậy nên lúc này Hứa Hâm khoác áo vào trông có chút nổi bật.
Hạ Táp rất thức thời mà tránh sang một bên.
"Uống nước không?" Bùi Tây hỏi.
Hứa Hâm lắc đầu, chỉ chỉ môi mình, đã trang điểm xong rồi, sẽ bị lem mất.
Không biết từ lúc nào Bùi Tây lôi ra một cái ống hút, cắm vào cốc rồi đưa tới sát miệng cô, Hứa Hâm túm lấy tay cậu rồi uống hai ngụm.
Mấy người quanh đó nhìn xong chỉ biết câm nín.
Bốn phía đều là người, giáo viên chỉ đạo cũng đang đứng cách đó không xa, cả hai đều không dám thân thiết quá mức.
Nhận thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt liếc về phía mình, Hứa Hâm liền kéo giãn khoảng cách Bùi Tây một chút. Ánh mắt cô tuỳ ý lướt qua Tống An An, cô ta lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hứa Hâm không lùi tiếp nữa mà ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào với Bùi Tây, giọng điệu mang theo mấy phần làm nũng, "Bùi Tây, mình hơi căng thẳng."
"Khẩn trương sao?"
Bùi Tây nhẹ nắm tay cô, có chút lạnh.
"Mình không có."
Thật ra vẫn có một ít, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô biểu diễn trên sân khấu cùng cậu.
Gần tới lượt, nhóm diễn tấu ra tập dượt lần cuối, Tống An An đợi Bùi Tây đi rồi mới tới gần Hứa Hâm nói, "Lát nữa cố lên nhé, nhiều người nhìn như vậy, nếu múa sai thì không tốt chút nào đâu."
Hứa Hâm giương mắt, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, cười đáp lại, "Cô cũng vậy, tốt nhất là đừng múa sai giống lần trước nữa, dù sao cũng có nhiều người nhìn tới vậy kia mà."
Tống An An có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cô......"
Hứa Hâm không đáp lại, đứng tại chỗ nhảy nhảy, chuẩn bị lên sân khấu.
Hiện tại cô cũng chẳng thèm đem Tống An An để vào trong mắt nữa, nhớ ngày xưa chính mình còn ăn giấm chua của cô ta, Hứa Hâm không khỏi có chút buồn cười.
Giờ thì ngay cả tình địch cũng không phải nữa rồi.
Hứa Hâm nhìn Bùi Tây, hôm nay cậu mặc tây trang, tóc hất lên, càng tôn thêm vẻ anh tuấn.
Hứa Hâm thưởng thức một lát rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhảy lại lần nữa.
Cũng may là cô không làm sai động tác nào cả, Hứa Hâm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó tất cả bọn họ đều bước lên sân khấu, Bùi Tây tới gần chỗ cô đứng, một vài người khác cũng đang bước tới, chuẩn bị cúi chào.
Đột nhiên tay bị cậu nắm lấy, trong lòng Hứa Hâm bỗng nhảy dựng lên, giãy giụa không thôi. Dưới sân khấu tràn đầy người, mênh mông một mảnh trải dài đang nhìn lên trên này, thậm chí bọn họ còn đứng ở phía trước nữa.
"Chuẩn bị, ba, hai......"
Hứa Hâm nghe thấy tiếng đếm ngược, khi tiếng "Một" vang lên, bọn họ đều cúi người xuống chào khán giả.
Bùi Tây buông tay cô ra, tiếng vỗ tay dưới sân khấu càng lúc càng rầm rộ, thế mà lúc này đây, Hứa Hâm lại chỉ có thể nghe thấy nhịp đập rộn rã trong trái tim mình...