Dụ Cẩm - Thanh Xà Tiểu Kiều
Chương 4
Không chấp nhặt với hắn.
Nguyệt Câu ôm eo ta, đáp xuống mái nhà cao nhất của Từ Quốc Công phủ.
Lại là nơi y hệt đêm qua.
"Nguyệt Câu, sao ngươi cứ đưa ta đến đây? Ngươi g.i.ế.c Từ Yến Xuyên, chứ có phải ta g.i.ế.c hắn đâu."
Ta rất bất mãn.
Dưới ánh trăng sáng, Nguyệt Câu xoay xoay con d.a.o găm trong tay, thản nhiên nói: "Ngươi không biết quy tắc của ta sao? Khi ta g.i.ế.c người, người thuê phải ở bên cạnh."
"Hả?"
Ta bỗng đầy bụng nghi vấn.
Quy tắc gì vậy? Giang hồ có quy tắc này sao?
Ta vô cùng nghi hoặc, "Tịch Lâu không nói với ta là ngươi có quy tắc này."
Nguyệt Câu liếc nhìn ta, "Ta mới thêm vào đấy, không được sao?"
Ta bỗng im bặt, cảm thấy mình như bị Nguyệt Câu đùa giỡn lừa gạt.
Thôi vậy... Thẩm Nghi Cẩm, nhịn!
Chỉ cần có thể g.i.ế.c Từ Yến Câu, ta nhịn cái gì cũng được!
Ta cố nén cơn giận trong lòng, "Được rồi, vậy chúng ta khi nào ra tay?"
Khóe môi đỏ tươi của Nguyệt Câu nhếch lên, "Đi ngay bây giờ."
Nói xong, Nguyệt Câu đưa tay ôm eo ta, nhảy từ trên mái nhà xuống, hướng về phía sân viện của Từ Yến Xuyên.
Có lẽ vì Từ Yến Xuyên là con thứ, không được trưởng bối yêu thương.
Sân viện của hắn rất hẻo lánh.
Nguyệt Câu đưa ta trèo tường vào, rón rén vào phòng.
Dưới ánh nến leo lét, "Từ Yến Xuyên" đang nằm trên giường, ngủ say như chết, còn ngáy o o.
Ta ghét bỏ quay mặt đi.
Nguyệt Câu nghiêng đầu nhìn ta, nhướng mày cười nói: "Quận chúa ghét hắn như vậy, sao không tự tay ra tay?"
Nói xong, hắn đưa con d.a.o găm cho ta.
Ta sợ hãi lùi lại nửa bước, lắc đầu nguầy nguậy, "Ngươi đi giết, ta không muốn!"
Nói xong, ta xoay người định rời khỏi phòng.
Nào ngờ, "Từ Yến Xuyên" đang ngủ say bỗng ngồi bật dậy, gào toáng lên:
"Cứu mạng, cứu mạng, có trộm vào phòng ta rồi!"
Tim ta thắt lại, định nói gì đó, bỗng bị Nguyệt Câu kéo tay, lôi mạnh vào tủ quần áo.
Trong tủ quần áo chật hẹp, ta và Nguyệt Câu chen chúc nhau, cơ thể cũng áp sát vào nhau.
Hắn bịt miệng ta, lắc đầu với ta.
"Suỵt... Quận chúa, người cũng không muốn bị bắt chứ?"
Ta căng thẳng, run rẩy hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Nếu bị người ta bắt gặp nửa đêm trốn trong phòng nam nhân xa lạ, danh tiếng của ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
"Nguyệt Câu, ngươi nghĩ cách đi, chúng ta không thể bị phát hiện!"
Vì tủ quần áo quá chật.
Ta không thể không áp sát vào lòng Nguyệt Câu, nắm chặt y phục của hắn.
Cơ thể thiếu niên ấm áp, còn mang theo mùi xà phòng thoang thoảng.
Mặt ta hơi nóng lên, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nam nhân như vậy...
"Nếu Quận chúa sợ hãi, thì đừng động đậy, đừng lên tiếng."
Không biết có phải ảo giác của ta hay không.
Giọng điệu của Nguyệt Câu không hề hoảng loạn, ngược lại rất bình tĩnh, ung dung.
Tiếng gia đinh Từ phủ lục soát bên ngoài ngày càng lớn.
Ta cúi đầu, im lặng nằm trong lòng Nguyệt Câu, chờ những người đó rời đi.
Ai ngờ, đám gia đinh Từ phủ lục soát bên ngoài ròng rã nửa canh giờ, vẫn chưa chịu đi.
Ta ngáp một cái, vùi đầu vào lòng Nguyệt Câu, mơ màng ngủ thiếp đi.
11.
Trong mơ hỗn độn, ồn ào.
“Quận chúa…… Quận chúa mau chạy đi! Vương gia tạo phản rồi!”
“Bảo vệ Quận chúa!”
Vô số quan binh tràn vào Vương phủ, miệng không ngừng hô to phụ vương ta mưu phản.
Bọn họ muốn bắt ta đi, c.h.é.m đầu thị chúng.
…
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, Từ Yến Xuyên giữ chặt eo ta, dùng sức ôm ta vào lòng.
Hắn bóp cằm ta, giọng khàn khàn mang theo ý tứ không cho phép kháng cự:
“Nghi Cẩm, nếu nàng còn chống đối ta, ta sẽ đưa nàng, nữ nhi của tội thần, đến quan phủ.”
12.
Ta giật mình tỉnh giấc trong cơn mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy trên giường.
Mọi chuyện trong mơ quá chân thật, dù đã tỉnh lại, ta vẫn còn sợ hãi.
Phụ vương… Phụ vương tạo phản rồi sao?
Ta cũng bị Từ Yến Xuyên mang đi, bị hắn giam cầm, tùy ý uy h.i.ế.p đùa bỡn?
Ta nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
Khó trách, khó trách trong giấc mơ tiên tri, ta lại cam chịu ở bên Từ Yến Xuyên.
Cũng khó trách hôm đó ở Từ Quốc Công phủ, hắn lại tự mình trả lại khuyên tai cho ta.
Có lẽ hắn đã nhắm vào ta từ lâu, luôn tìm kiếm cơ hội.
Vương phủ bị tịch biên, chính là cơ hội của hắn.
Ta không kịp suy nghĩ gì thêm, nhảy xuống giường chân trần, định đi tìm phụ vương hỏi cho rõ ràng.
“Quận chúa đi đâu mà không mang giày vậy?”
Giọng nói ôn nhuận vang lên từ phía sau.
Thiếu niên lười biếng gác chân lên giường quý phi, tay cầm một miếng bánh hoa quế nhỏ, chậm rãi thưởng thức.
Ta lập tức trợn tròn mắt, “Nguyệt Câu, ngươi!”
Hắn thật to gan, ban ngày ban mặt dám xuất hiện trong phòng ta!
Nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?
Ta vội vàng tiến lên, kéo hắn xuống khỏi giường quý phi, “Bây giờ là ban ngày, ngươi không nên ở trong phòng ta, mau ra ngoài đi.”
Nguyệt Câu nuốt miếng bánh cuối cùng xuống bụng, cụp mắt nhìn ta với vẻ khó hiểu, “Ban ngày thì sao?”