Dụ Anh Vào Biển Tình - Bất Thị Hữu Nhất
Chương 6: Em thích mọi thứ về anh
Bùi Gia Mạt sẽ luôn nhớ ngày cô gặp lại Cố Quyết.
Mùa hè vừa mới bắt đầu, phía Nam mưa to mấy ngày liền bỗng chuyển nắng.
Cô đi theo Quý Gia Xuyên đến trường mới để làm thủ tục chuyển trường, chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn thấy cô dường như rất vui mừng, đồng thời khen ngợi cô trước mặt Quý Gia Xuyên là nhân tài hiếm có.
Hàm ý là một học sinh danh dự có năng khiếu như Bùi Gia Mạt, người đã tham gia các cuộc thi từ khi học cấp 2 và từng đạt Huy chương vàng Olympic, tương đương với việc bước vững vào cánh cổng của một ngôi trường danh tiếng bằng cả hai chân, chỉ cần chờ đợi chỉ tiêu đảm bảo vào cuối năm.
“Con gái nhà anh ngoan thật đấy”. Trong lúc đến thăm trường mới, Bùi Gia Mạt lặng lẽ đi theo bọn họ, cô rất ít nói, vẻ mặt ngoan ngoãn, thấy vậy hiệu trưởng đã hơn 50 tuổi không khỏi khen ngợi cô.
Trời rất nóng, ve sầu không ngừng kêu, Bùi Gia Mạt quay đầu lại để che giấu sự mất kiên nhẫn của mình.
“Con bé vẫn luôn rất ngoan mà”. Quý Gia Xuyên liếc nhìn cô, giọng điệu thản nhiên.
Ngôi trường công lập có vẻ ngoài bình thường, cơ sở hạ tầng khá cũ.
Gió thổi qua cành cây, những đốm sáng nhấp nháy giữa những chiếc lá lướt qua mặt đất.
Giữa mùa hè nóng bức, vẫn có học sinh đến rồi đi lại trong trường.
Quý Gia Xuyên thuận miệng hỏi một câu, chủ nhiệm giáo vụ giải thích rằng học sinh cuối cấp ở trường trung học số 1 không có nghỉ hè.
Ông hài lòng gật đầu.
Đến cuối giờ học, càng đến gần sân chơi, tiếng cười càng trở nên rõ ràng
Khi cô đi ngang qua sân tennis, một bóng dáng cao lớn đã thu hút sự chú ý của Bùi Gia Mạt.
Chàng trai đang tập luyện, vung vợt rất mạnh mà không có biểu cảm gì khác thường trên khuôn mặt.
Các góc áo của anh bị gió hất lên, để lộ đường nhân ngư và bụng săn chắc, các cơ bắp trên cánh tay căng ra khi đánh bóng rất sắc nét và đẹp mắt.
Phía dưới của cậu thiếu niên trẻ dường như có một nguồn sức mạnh vô tận.
Bùi Gia Mạt sững người một hồi, nhận ra anh ấy đang từng bước từng bước, đôi mắt cô dính chặt vào khuôn mặt anh.
Các đường nét trên khuôn mặt của chàng trai góc cạnh như tượng tạc, anh không thể che giấu được khí chất trong mắt khi tập trung.
Cảm giác quen thuộc khiến cô vô thức siết chặt lòng bàn tay, cố gắng vẽ từng đường nét trên khuôn mặt anh bằng ánh mắt tham lam của mình.
Nhịp tim bắt đầu đập mất kiểm soát, như con tàu bị hỏng van.
Quý Gia Xuyên và chủ nhiệm trò chuyện dưới bóng cây ở bên cạnh, không ai nhìn thấy sự bất thường của cô.
Một lúc sau, chàng trai khác đang luyện tập cùng anh bị tra tấn đến mức gục xuống, ném cây vợt trong tay ra rồi hét lên: “Cố Quyết à, tao sắp tắt thở mất thôi, chúng ta nghỉ ngơi một tí rồi tập tiếp đi”
“Được “
Anh đặt vợt xuống rồi uống nước, tầm mắt theo động tác quay đi.
Lúc đó, mùa mưa ở phía Nam vừa qua, ánh nắng ấm áp trở lại
Mắt anh liếc qua hàng rào sân tennis một giây ngắn ngủi.
Trái tim Bùi Gia Mạt đập thình thịch, xém chút nữa quên cả hô hấp.
Lúc này cô chợt hiểu ra.
Hóa ra chỉ cần một giây chớp mắt thôi cũng đã có thể thích một người rồi.
–
Cố Quyết chỉ nhìn thấy câu trả lời xin lỗi vào cuối buổi tập tối ngày hôm đó.
Khi anh bước ra khỏi sân tập, bầu trời đã tối dần.
Anh nhập những gì muốn nói vào tin nhắn: [ Không sao. ]
Gần như cô ấy rep rất nhanh: [ Anh có giận không? ]
Cố Quyết cúi đầu, anh không hiểu sao cô lại hỏi như vậy, vừa đi vừa gõ chữ: [Không đâu]
Sau khi hai chữ này được gửi đi, thật lâu không có hồi âm
Điều này lại khiến Cố Quyết nhớ đến chính mình ngày hôm qua, cả ngày hôm qua anh mất hồn vì không nhận được hồi âm của cô. Mãi đến sáng sớm, nửa tỉnh nửa mê, anh mới nhấc điện thoại lên nhấp vào tin nhắn.
Cố Quyết không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Anh hối hận bản thân bốc đồng vì đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo trước khi sự hối hận của anh có thể hình thành, anh nhận được tin nhắn từ cô.
Quảng cáo
[ Câu hỏi hôm qua em đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ em có thể trả lời cho anh ]
Tim anh chợt thắt lại.
Hôm đó, Cố Quyết đứng ngoài sân biệt thự, để mặc những hạt mưa rơi trên gương mặt anh.
Cô thích điều gì ở anh chứ?
Ở trường có rất nhiều nam sinh xuất sắc như vậy, sao cô lại thích anh chứ?
Và tại sao cô lại chọn anh làm đối tượng nhìn trộm?
Câu hỏi này đã quanh quẩn trong tâm trí anh trong nhiều ngày, liên tục khiến anh bận tâm.
Tiếng ting của tin nhắn lại vang lên.
Khoảnh khắc suy nghĩ của anh trở lại, trong cơn mưa phùn im lặng, Cố Quyết thấy cô gửi voice, anh nhấn vào đó nghe thấy: [ Tất cả. Cố Quyết, em thích tất cả mọi thứ về anh ]
Mùa hè vừa mới bắt đầu, phía Nam mưa to mấy ngày liền bỗng chuyển nắng.
Cô đi theo Quý Gia Xuyên đến trường mới để làm thủ tục chuyển trường, chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn thấy cô dường như rất vui mừng, đồng thời khen ngợi cô trước mặt Quý Gia Xuyên là nhân tài hiếm có.
Hàm ý là một học sinh danh dự có năng khiếu như Bùi Gia Mạt, người đã tham gia các cuộc thi từ khi học cấp 2 và từng đạt Huy chương vàng Olympic, tương đương với việc bước vững vào cánh cổng của một ngôi trường danh tiếng bằng cả hai chân, chỉ cần chờ đợi chỉ tiêu đảm bảo vào cuối năm.
“Con gái nhà anh ngoan thật đấy”. Trong lúc đến thăm trường mới, Bùi Gia Mạt lặng lẽ đi theo bọn họ, cô rất ít nói, vẻ mặt ngoan ngoãn, thấy vậy hiệu trưởng đã hơn 50 tuổi không khỏi khen ngợi cô.
Trời rất nóng, ve sầu không ngừng kêu, Bùi Gia Mạt quay đầu lại để che giấu sự mất kiên nhẫn của mình.
“Con bé vẫn luôn rất ngoan mà”. Quý Gia Xuyên liếc nhìn cô, giọng điệu thản nhiên.
Ngôi trường công lập có vẻ ngoài bình thường, cơ sở hạ tầng khá cũ.
Gió thổi qua cành cây, những đốm sáng nhấp nháy giữa những chiếc lá lướt qua mặt đất.
Giữa mùa hè nóng bức, vẫn có học sinh đến rồi đi lại trong trường.
Quý Gia Xuyên thuận miệng hỏi một câu, chủ nhiệm giáo vụ giải thích rằng học sinh cuối cấp ở trường trung học số 1 không có nghỉ hè.
Ông hài lòng gật đầu.
Đến cuối giờ học, càng đến gần sân chơi, tiếng cười càng trở nên rõ ràng
Khi cô đi ngang qua sân tennis, một bóng dáng cao lớn đã thu hút sự chú ý của Bùi Gia Mạt.
Chàng trai đang tập luyện, vung vợt rất mạnh mà không có biểu cảm gì khác thường trên khuôn mặt.
Các góc áo của anh bị gió hất lên, để lộ đường nhân ngư và bụng săn chắc, các cơ bắp trên cánh tay căng ra khi đánh bóng rất sắc nét và đẹp mắt.
Phía dưới của cậu thiếu niên trẻ dường như có một nguồn sức mạnh vô tận.
Bùi Gia Mạt sững người một hồi, nhận ra anh ấy đang từng bước từng bước, đôi mắt cô dính chặt vào khuôn mặt anh.
Các đường nét trên khuôn mặt của chàng trai góc cạnh như tượng tạc, anh không thể che giấu được khí chất trong mắt khi tập trung.
Cảm giác quen thuộc khiến cô vô thức siết chặt lòng bàn tay, cố gắng vẽ từng đường nét trên khuôn mặt anh bằng ánh mắt tham lam của mình.
Nhịp tim bắt đầu đập mất kiểm soát, như con tàu bị hỏng van.
Quý Gia Xuyên và chủ nhiệm trò chuyện dưới bóng cây ở bên cạnh, không ai nhìn thấy sự bất thường của cô.
Một lúc sau, chàng trai khác đang luyện tập cùng anh bị tra tấn đến mức gục xuống, ném cây vợt trong tay ra rồi hét lên: “Cố Quyết à, tao sắp tắt thở mất thôi, chúng ta nghỉ ngơi một tí rồi tập tiếp đi”
“Được “
Anh đặt vợt xuống rồi uống nước, tầm mắt theo động tác quay đi.
Lúc đó, mùa mưa ở phía Nam vừa qua, ánh nắng ấm áp trở lại
Mắt anh liếc qua hàng rào sân tennis một giây ngắn ngủi.
Trái tim Bùi Gia Mạt đập thình thịch, xém chút nữa quên cả hô hấp.
Lúc này cô chợt hiểu ra.
Hóa ra chỉ cần một giây chớp mắt thôi cũng đã có thể thích một người rồi.
–
Cố Quyết chỉ nhìn thấy câu trả lời xin lỗi vào cuối buổi tập tối ngày hôm đó.
Khi anh bước ra khỏi sân tập, bầu trời đã tối dần.
Anh nhập những gì muốn nói vào tin nhắn: [ Không sao. ]
Gần như cô ấy rep rất nhanh: [ Anh có giận không? ]
Cố Quyết cúi đầu, anh không hiểu sao cô lại hỏi như vậy, vừa đi vừa gõ chữ: [Không đâu]
Sau khi hai chữ này được gửi đi, thật lâu không có hồi âm
Điều này lại khiến Cố Quyết nhớ đến chính mình ngày hôm qua, cả ngày hôm qua anh mất hồn vì không nhận được hồi âm của cô. Mãi đến sáng sớm, nửa tỉnh nửa mê, anh mới nhấc điện thoại lên nhấp vào tin nhắn.
Cố Quyết không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Anh hối hận bản thân bốc đồng vì đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo trước khi sự hối hận của anh có thể hình thành, anh nhận được tin nhắn từ cô.
Quảng cáo
[ Câu hỏi hôm qua em đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ em có thể trả lời cho anh ]
Tim anh chợt thắt lại.
Hôm đó, Cố Quyết đứng ngoài sân biệt thự, để mặc những hạt mưa rơi trên gương mặt anh.
Cô thích điều gì ở anh chứ?
Ở trường có rất nhiều nam sinh xuất sắc như vậy, sao cô lại thích anh chứ?
Và tại sao cô lại chọn anh làm đối tượng nhìn trộm?
Câu hỏi này đã quanh quẩn trong tâm trí anh trong nhiều ngày, liên tục khiến anh bận tâm.
Tiếng ting của tin nhắn lại vang lên.
Khoảnh khắc suy nghĩ của anh trở lại, trong cơn mưa phùn im lặng, Cố Quyết thấy cô gửi voice, anh nhấn vào đó nghe thấy: [ Tất cả. Cố Quyết, em thích tất cả mọi thứ về anh ]