Dụ Anh Vào Biển Tình - Bất Thị Hữu Nhất
Chương 38: Sẽ không bỏ em
Mười bảy tuổi Bùi Gia Mạt đã nhiều lần nghĩ đến cái chết.
Rất nhiều lần cô hận chính mình, hận cuộc đời dài dằng dặc, hận thế giới nguy hiểm, hận những bản chất con người hèn kém xấu xí đó, nhưng cuối cùng, người cô ghét nhất chính là Bùi Nhân.
Bà ấy cứ chết như thế, lúc đến trước Bùi Gia Mạt bà ấy đã trở thành một cái xác.
Vụ tai nạn giao thông ấy được nhận định là do bà ấy đã lái xe vượt quá tốc độ vào đêm khuya, thế là bà chết tại chỗ và rồi đứa bé trong bụng cũng đi theo.
Nhiều năm sau, Bùi Gia Mạt vẫn luôn mơ về ngày đó, đêm mùa đông mưa gió đó.
Không khí trong bệnh viện ẩm ướt, đứng trước giường bệnh cô nghe thấy tiếng kêu cứu của người thân từ bên ngoài nhà xác.
Cầm tờ giấy chứng tử mỏng manh trong tay, cô nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Một lúc lâu sau, cô đến gần giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay Bùi Nhân qua lớp vải trắng.
Không còn nhiệt độ nữa.
Chẳng còn gì nữa.
Những ô cửa kính bụi bặm bám đầy những vệt mưa ngoằn ngoèo, mưa gió liên tục từ mép cửa sổ tràn vào nhà, trên mặt đất hỗn độn như nước mắt của con người.
Nhưng Bùi Gia Mạt không khóc, cô thậm chí còn không cảm thấy đau.
Cô chỉ ngồi xổm bên giường bệnh, cứ nắm tay Bùi Nhân mãi như thế.
Nhưng cô không thể giữ ấm được.
Hơi ấm của mẹ cứ như vậy mà biến mất khỏi thế gian
Tất cả các thủ tục phức tạp đều do Quý Gia Xuyên hoàn thành, hết thảy đều theo lệ cũ xử lý, ngay cả khi thi thể hỏa táng, cũng không có người rơi một giọt nước mắt.
Trong nhà tang lễ, họ bình tĩnh như hai con người kì lạ, đặc biệt chói mắt giữa những tiếng khóc thương tiếc.
Bùi Gia Mạt nghĩ rằng ông ấy rất yêu Bùi Nhân.
Nếu không thì sao ông ấy lại già đi nhiều chỉ sau vài ngày như thế?
Sau đám tang, Quý Gia Xuyên đưa cho cô một tấm thiệp, trong đó có những chi phí cho cuộc sống và học tập của cô trong những năm tới. Trên đường từ nghĩa trang về, ông ấy nói với cô: “Chú đã làm thủ tục chuyển trường cho con rồi”.
“Vâng.”
“Đến trường mới thì con phải hòa nhập tốt với các bạn cùng lớp nhé.”
“Vâng. “
“Gia Mạt à “
“Dạ”
“Mấy tháng nữa chú sẽ đưa Tư Nguyệt ra nước ngoài định cư ở đó.”
“Vâng”
“Sau này một mình con có thể tự chăm sóc bản thân được không?”
“Được.”
Trong nghĩa trang buổi tối, khắp nơi yên tĩnh đến chết người, khi gió thổi qua, một vệt ánh sáng chiếu ra dưới đám lá nguyệt quế dày đặc.
Trong lúc im lặng, Quý Gia Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Gia Mạt à, mẹ con đã qua đời rồi.”
Cô không nói gì cả.
Đôi mắt nhìn cô bình tĩnh và thờ ơ, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, họ tiếp tục nhìn về phía trước.
Vô số hạt bụi li ti lặng lẽ trôi dưới ánh nắng.
Dưới lớp áo tang màu đen, cứ mỗi bước đi, bóng dáng của cô gái lại bị kéo dài ra bởi ánh mặt trời đang dần lặn.
Mãi đến khi đi ra khỏi nghĩa trang, đứng đợi tài xế lái xe tới bên đường, Quý Gia Xuyên mới chợt nghe thấy cô nói: “Cháu biết.”
———————————————————————————————–
Thế giới ngoài cửa sổ chìm trong cơn mưa phùn của đêm đông.
Bùi Gia Mạt cụp mắt xuống, nhìn vào bàn: “Cố Quyết, em không biết tại sao… Nhà xác, nhà tang lễ, nghĩa trang, mấy ngày nay em đi qua những nơi này, ai ở đó cũng khóc.”
Nhưng cô không thể khóc được.
Từ đầu đến cuối, cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào vì cái chết của mẹ.
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình tắc nghẽn, trong lòng có rất nhiều phiền muộn tích tụ không thể thoát ra hay nuốt trôi.
Cảm giác như bị mắc kẹt trong cái ngày mưa kéo dài mãi mãi đó.
Sau này cô nghe dì ở nhà nói rằng đêm hôm đó Bùi Nhân đi ra khỏi nhà lúc 12h40, trước đó không khí trong nhà rất tốt, vì có chuyện vui nên tối hôm đó ngài Quý uống có hơi say, về nhà rất sớm rồi vào phòng đi ngủ.
Giám sát tại nhà cũng cho thấy bà ấy không hề cãi vã với ai.
Manh mối duy nhất có thể theo dõi là nơi xảy ra vụ tai nạn ô tô chỉ cách trường học của Bùi Gia Mạt vài trăm mét.
Buổi sáng ngày hôm trước, bà ấy đã gọi điện thoại cho Bùi Gia Mạt đang ở trong ký túc xá, cuộc gọi kéo dài tận một tiếng rưỡi.
Sau khi cúp điện thoại, tin nhắn cuối cùng của bà ấy gửi cho cô là bà nhớ con gái, cuối tuần sẽ đưa cô về nhà.
“Tối hôm đó mẹ đã hứa với em là cuối tuần sẽ đưa em đi công viên giải trí.” Nói đến đây, Bùi Gia Mạt cúi đầu, giơ hai tay lên che mặt, dùng giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Mẹ còn nói với em là đứa bé trong bụng là con gái.”
“Còn hai tháng nữa là em gái em cũng sắp chào đời rồi.”
Cô vẫn còn nhớ đêm đó Bùi Nhân rất hạnh phúc, bởi vì Bùi Nhân thích con gái hơn đám con trai nghịch ngợm và không hiểu chuyện.
Bà ấy nói bà muốn có một con gái như Gia Mạt.
Cũng mỉm cười nói rằng Quý Gia Xuyên cũng nghĩ như vậy.
“Họ đã chọn tên cho em gái em rồi, bé ấy tên là Bùi Gia Ý.”
Trong lúc cô bình tĩnh kể lại, Cố Quyết lại cảm thấy da thịt mình đau như kim đâm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Bùi Gia Mạt từ từ ngẩng mặt lên.
Cô không khóc.
Ngay cả mắt cũng không đỏ, cũng không có dấu vết của nước mắt.
“Cuối ngày, mẹ nói với em là chú Quý sắp đưa Quý Tư Nguyệt ra nước ngoài để đi du học. Đến lúc đó, em có thể sống cùng họ.”
“Họ sẽ sống cùng em cho đến hết cấp 3.”
Bùi Nhân nói rằng bà nợ cô rất nhiều.
“Mẹ, em gái, chú và em từ nay trở đi sẽ trở thành một gia đình thực sự.”
Nhưng mẹ em đã qua đời rồi.
Chỉ còn một chút nữa thôi
Cô sẽ có một gia đình hoàn chỉnh rồi.
Trong đêm lạnh giá, nghe thấy tiếng chuông năm mới vang lên bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa không ngớt trút xuống.
“Cố Quyết à.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Anh có thể không bao giờ biết vào ngày thi thể được hỏa táng… Các nhân viên chỉ bê chiếc bình ra, khi em ôm vào trong lòng thứ đó thực sự rất nóng.”
Cô im lặng nhìn tay mình, kiên quyết sửa lại lỗi lầm này: “Lạ thật đấy, điều này khác với những gì được viết trong nhiều cuốn sách.”
Tro không lạnh.
Sau khi chết, con người sẽ để lại hơi ấm cho thế gian.
Sau khi thi thể được thiêu thành tro, chút hơi ấm cuối cùng sẽ để lại cho người thân còn sống.
Cố Quyết ôm cô vào lòng, cố gắng hết sức để nín thở, cơn đau từng chút một lan rộng, cuối cùng vỡ thành một vết nứt lớn trong lòng.
Anh không biết phải an ủi cô thế nào nên chỉ siết chặt vòng tay và ôm cô thật chặt.
“Không sao mà.” Bùi Gia Mạt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc sau gáy anh, an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Thật ư?” Cố Quyết nhìn cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Thật sự đã qua rồi sao?”
“Em cũng tưởng là không thể.” Bùi Gia Mạt luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi đêm mưa đó.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt đi giọt nước đọng trên mắt anh, “Nhưng ngày hôm đó, em đã nhìn thấy anh.”
Nửa năm sau khi mẹ mất, cô không đến trường, Quý Gia Xuyên thuê gia sư cho cô, cô nhốt mình trong phòng cả ngày để học, chuẩn bị cho cuộc thi, không liên lạc với bất kỳ ai.
Mãi đến buổi chiều, Quý Gia Xuyên đưa cô đến trường cấp 3 số 1 để báo danh trước khi ra nước ngoài, cô mới gặp lại Cố Quyết.
Khi ánh mắt ánh mắt của anh vội vàng nhìn về phía cô qua hàng rào lưới sắt của sân vận động, dường như cơn mưa rơi đã lâu cuối cùng cũng tạnh, thời tiết thường xuyên mưa rào ở phía Nam dường như chợt tạnh hẳn lúc đó.
“Chỉ là lúc đó anh không biết em thôi.” Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đứng thẳng người lên, mỉm cười cắn môi của anh, “Sau khi tan học, hầu như ngày nào em cũng đi theo anh, có khi anh không trả lời tin nhắn của em, em rất khó chịu, cứ nghĩ một ngày nào đó em sẽ tìm cơ hội trói anh lại rồi nhốt anh vào trong phòng, rồi ép anh ân ái với em mỗi ngày, để anh không bao giờ rời bỏ em nữa.”
Anh ngoan ngoãn ngồi đó, để mặc cô liếm và cắn anh, “Anh sẽ không.”
“Hả?”
Môi và lưỡi thoáng chốc tách ra, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, hơi thở chôn trong lồng ngực dao động như thủy triều.
Cố Quyết nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ không rời xa em.”
Rất nhiều lần cô hận chính mình, hận cuộc đời dài dằng dặc, hận thế giới nguy hiểm, hận những bản chất con người hèn kém xấu xí đó, nhưng cuối cùng, người cô ghét nhất chính là Bùi Nhân.
Bà ấy cứ chết như thế, lúc đến trước Bùi Gia Mạt bà ấy đã trở thành một cái xác.
Vụ tai nạn giao thông ấy được nhận định là do bà ấy đã lái xe vượt quá tốc độ vào đêm khuya, thế là bà chết tại chỗ và rồi đứa bé trong bụng cũng đi theo.
Nhiều năm sau, Bùi Gia Mạt vẫn luôn mơ về ngày đó, đêm mùa đông mưa gió đó.
Không khí trong bệnh viện ẩm ướt, đứng trước giường bệnh cô nghe thấy tiếng kêu cứu của người thân từ bên ngoài nhà xác.
Cầm tờ giấy chứng tử mỏng manh trong tay, cô nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Một lúc lâu sau, cô đến gần giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay Bùi Nhân qua lớp vải trắng.
Không còn nhiệt độ nữa.
Chẳng còn gì nữa.
Những ô cửa kính bụi bặm bám đầy những vệt mưa ngoằn ngoèo, mưa gió liên tục từ mép cửa sổ tràn vào nhà, trên mặt đất hỗn độn như nước mắt của con người.
Nhưng Bùi Gia Mạt không khóc, cô thậm chí còn không cảm thấy đau.
Cô chỉ ngồi xổm bên giường bệnh, cứ nắm tay Bùi Nhân mãi như thế.
Nhưng cô không thể giữ ấm được.
Hơi ấm của mẹ cứ như vậy mà biến mất khỏi thế gian
Tất cả các thủ tục phức tạp đều do Quý Gia Xuyên hoàn thành, hết thảy đều theo lệ cũ xử lý, ngay cả khi thi thể hỏa táng, cũng không có người rơi một giọt nước mắt.
Trong nhà tang lễ, họ bình tĩnh như hai con người kì lạ, đặc biệt chói mắt giữa những tiếng khóc thương tiếc.
Bùi Gia Mạt nghĩ rằng ông ấy rất yêu Bùi Nhân.
Nếu không thì sao ông ấy lại già đi nhiều chỉ sau vài ngày như thế?
Sau đám tang, Quý Gia Xuyên đưa cho cô một tấm thiệp, trong đó có những chi phí cho cuộc sống và học tập của cô trong những năm tới. Trên đường từ nghĩa trang về, ông ấy nói với cô: “Chú đã làm thủ tục chuyển trường cho con rồi”.
“Vâng.”
“Đến trường mới thì con phải hòa nhập tốt với các bạn cùng lớp nhé.”
“Vâng. “
“Gia Mạt à “
“Dạ”
“Mấy tháng nữa chú sẽ đưa Tư Nguyệt ra nước ngoài định cư ở đó.”
“Vâng”
“Sau này một mình con có thể tự chăm sóc bản thân được không?”
“Được.”
Trong nghĩa trang buổi tối, khắp nơi yên tĩnh đến chết người, khi gió thổi qua, một vệt ánh sáng chiếu ra dưới đám lá nguyệt quế dày đặc.
Trong lúc im lặng, Quý Gia Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Gia Mạt à, mẹ con đã qua đời rồi.”
Cô không nói gì cả.
Đôi mắt nhìn cô bình tĩnh và thờ ơ, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, họ tiếp tục nhìn về phía trước.
Vô số hạt bụi li ti lặng lẽ trôi dưới ánh nắng.
Dưới lớp áo tang màu đen, cứ mỗi bước đi, bóng dáng của cô gái lại bị kéo dài ra bởi ánh mặt trời đang dần lặn.
Mãi đến khi đi ra khỏi nghĩa trang, đứng đợi tài xế lái xe tới bên đường, Quý Gia Xuyên mới chợt nghe thấy cô nói: “Cháu biết.”
———————————————————————————————–
Thế giới ngoài cửa sổ chìm trong cơn mưa phùn của đêm đông.
Bùi Gia Mạt cụp mắt xuống, nhìn vào bàn: “Cố Quyết, em không biết tại sao… Nhà xác, nhà tang lễ, nghĩa trang, mấy ngày nay em đi qua những nơi này, ai ở đó cũng khóc.”
Nhưng cô không thể khóc được.
Từ đầu đến cuối, cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào vì cái chết của mẹ.
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình tắc nghẽn, trong lòng có rất nhiều phiền muộn tích tụ không thể thoát ra hay nuốt trôi.
Cảm giác như bị mắc kẹt trong cái ngày mưa kéo dài mãi mãi đó.
Sau này cô nghe dì ở nhà nói rằng đêm hôm đó Bùi Nhân đi ra khỏi nhà lúc 12h40, trước đó không khí trong nhà rất tốt, vì có chuyện vui nên tối hôm đó ngài Quý uống có hơi say, về nhà rất sớm rồi vào phòng đi ngủ.
Giám sát tại nhà cũng cho thấy bà ấy không hề cãi vã với ai.
Manh mối duy nhất có thể theo dõi là nơi xảy ra vụ tai nạn ô tô chỉ cách trường học của Bùi Gia Mạt vài trăm mét.
Buổi sáng ngày hôm trước, bà ấy đã gọi điện thoại cho Bùi Gia Mạt đang ở trong ký túc xá, cuộc gọi kéo dài tận một tiếng rưỡi.
Sau khi cúp điện thoại, tin nhắn cuối cùng của bà ấy gửi cho cô là bà nhớ con gái, cuối tuần sẽ đưa cô về nhà.
“Tối hôm đó mẹ đã hứa với em là cuối tuần sẽ đưa em đi công viên giải trí.” Nói đến đây, Bùi Gia Mạt cúi đầu, giơ hai tay lên che mặt, dùng giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Mẹ còn nói với em là đứa bé trong bụng là con gái.”
“Còn hai tháng nữa là em gái em cũng sắp chào đời rồi.”
Cô vẫn còn nhớ đêm đó Bùi Nhân rất hạnh phúc, bởi vì Bùi Nhân thích con gái hơn đám con trai nghịch ngợm và không hiểu chuyện.
Bà ấy nói bà muốn có một con gái như Gia Mạt.
Cũng mỉm cười nói rằng Quý Gia Xuyên cũng nghĩ như vậy.
“Họ đã chọn tên cho em gái em rồi, bé ấy tên là Bùi Gia Ý.”
Trong lúc cô bình tĩnh kể lại, Cố Quyết lại cảm thấy da thịt mình đau như kim đâm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Bùi Gia Mạt từ từ ngẩng mặt lên.
Cô không khóc.
Ngay cả mắt cũng không đỏ, cũng không có dấu vết của nước mắt.
“Cuối ngày, mẹ nói với em là chú Quý sắp đưa Quý Tư Nguyệt ra nước ngoài để đi du học. Đến lúc đó, em có thể sống cùng họ.”
“Họ sẽ sống cùng em cho đến hết cấp 3.”
Bùi Nhân nói rằng bà nợ cô rất nhiều.
“Mẹ, em gái, chú và em từ nay trở đi sẽ trở thành một gia đình thực sự.”
Nhưng mẹ em đã qua đời rồi.
Chỉ còn một chút nữa thôi
Cô sẽ có một gia đình hoàn chỉnh rồi.
Trong đêm lạnh giá, nghe thấy tiếng chuông năm mới vang lên bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa không ngớt trút xuống.
“Cố Quyết à.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Anh có thể không bao giờ biết vào ngày thi thể được hỏa táng… Các nhân viên chỉ bê chiếc bình ra, khi em ôm vào trong lòng thứ đó thực sự rất nóng.”
Cô im lặng nhìn tay mình, kiên quyết sửa lại lỗi lầm này: “Lạ thật đấy, điều này khác với những gì được viết trong nhiều cuốn sách.”
Tro không lạnh.
Sau khi chết, con người sẽ để lại hơi ấm cho thế gian.
Sau khi thi thể được thiêu thành tro, chút hơi ấm cuối cùng sẽ để lại cho người thân còn sống.
Cố Quyết ôm cô vào lòng, cố gắng hết sức để nín thở, cơn đau từng chút một lan rộng, cuối cùng vỡ thành một vết nứt lớn trong lòng.
Anh không biết phải an ủi cô thế nào nên chỉ siết chặt vòng tay và ôm cô thật chặt.
“Không sao mà.” Bùi Gia Mạt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc sau gáy anh, an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Thật ư?” Cố Quyết nhìn cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Thật sự đã qua rồi sao?”
“Em cũng tưởng là không thể.” Bùi Gia Mạt luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi đêm mưa đó.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt đi giọt nước đọng trên mắt anh, “Nhưng ngày hôm đó, em đã nhìn thấy anh.”
Nửa năm sau khi mẹ mất, cô không đến trường, Quý Gia Xuyên thuê gia sư cho cô, cô nhốt mình trong phòng cả ngày để học, chuẩn bị cho cuộc thi, không liên lạc với bất kỳ ai.
Mãi đến buổi chiều, Quý Gia Xuyên đưa cô đến trường cấp 3 số 1 để báo danh trước khi ra nước ngoài, cô mới gặp lại Cố Quyết.
Khi ánh mắt ánh mắt của anh vội vàng nhìn về phía cô qua hàng rào lưới sắt của sân vận động, dường như cơn mưa rơi đã lâu cuối cùng cũng tạnh, thời tiết thường xuyên mưa rào ở phía Nam dường như chợt tạnh hẳn lúc đó.
“Chỉ là lúc đó anh không biết em thôi.” Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đứng thẳng người lên, mỉm cười cắn môi của anh, “Sau khi tan học, hầu như ngày nào em cũng đi theo anh, có khi anh không trả lời tin nhắn của em, em rất khó chịu, cứ nghĩ một ngày nào đó em sẽ tìm cơ hội trói anh lại rồi nhốt anh vào trong phòng, rồi ép anh ân ái với em mỗi ngày, để anh không bao giờ rời bỏ em nữa.”
Anh ngoan ngoãn ngồi đó, để mặc cô liếm và cắn anh, “Anh sẽ không.”
“Hả?”
Môi và lưỡi thoáng chốc tách ra, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, hơi thở chôn trong lồng ngực dao động như thủy triều.
Cố Quyết nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ không rời xa em.”