Dụ Anh Vào Biển Tình - Bất Thị Hữu Nhất
Chương 30: Chăm sóc
Cô ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ lần nữa, cầm hộp thuốc trên tay khi ra.
Cố Quyết đặt áo khoác và điện thoại bị cô đập vỡ màn hình để trên tủ lối ra vào rồi theo cô đến ghế sofa.
Tất cả các loại thuốc trong hộp thuốc đều được sắp xếp và phân loại tỉ mỉ.
Những chiếc đèn cũ trên cao chỉ có thể phát ra ánh sáng mờ ảo.
Cố Quyết ngồi xổm trên mặt đất, nắm tay cô, dùng bông gòn thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương cho cô, anh ngước mắt hỏi cô: “Có đau không?”
Có đau không, Bùi Gia Mạt?
Da thịt bị rách đến chảy máu, cô có cảm nhận được không nhỉ?
“Không đau.”
Khi cô nói không đau, trái tim Cố Quyết như bị kim đâm vậy.
Không nói gì thêm.
Vết thương quá dài, bề mặt sắc bén gần như rạch toàn bộ mu bàn tay của cô, Cố Quyết đành phải dùng gạc giúp cô quấn mấy vòng quanh miệng vết thương, buộc một nút thắt ở lòng bàn tay.
Anh tìm trong hộp thuốc có một hộp cảm cúm, bảo cô nuốt rồi uống nước.
Rất lâu sau đó, anh im lặng ngồi xổm bên cạnh cô, nắm tay cô.
Nhịp tim từ từ giảm xuống trong không khí im lặng, Bùi Gia Mạt nhìn vào lọn tóc mềm mại của anh.
Sau khi mở miệng, cuối cùng cô cũng hỏi:
“Anh đã xem đoạn video đó rồi đúng không?”
“Ừ” Anh vẫn cúi đầu, nắm mu bàn tay phải của cô, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối cô.
“Chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ.” Cô cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh. nói: “Sẽ vì chuyện đó mà ghét em sao?”
Khi anh nhìn thấy con người bạo lực xa lạ kia không biết anh đã nghĩ gì nhỉ?
Ngay cả khi anh ấy có cảm giác ghê tởm, cô cũng có thể hiểu được.
Trong lúc không biết phải làm sao, Cố Quyết ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của cô, vẻ mặt hờ hững im lặng không một chút dao động.
Nhưng ngay khi anh nói “ Sẽ không”, biểu cảm của Bùi Gia Mạt lập tức có chút thay đổi, cô giống như bị đánh gục bởi sự quyết tâm ẩn chứa trong hai từ này.
Hàng mi dài của cô gái bỗng nhiên đầy hơi nước sắp rơi.
Đứa trẻ tội nghiệp trong đêm mưa đó lại xuất hiện.
Cô nhìn anh, thì thầm, kìm nén sự run rẩy trong âm thanh: “Anh không có gì muốn hỏi em sao? Anh cứ hỏi đi, em sẽ trả lời.”
Trái tim Cố Quyết cũng run rẩy.
Lần này, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khuôn mặt cô vùi vào hõm cổ anh, “Không sao, chờ khi nào em muốn thì hãy nói với anh được chứ? Bây giờ em đang ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Nói xong, anh đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Như đang dỗ dành trẻ con.
Cô quay đầu lại, hôn lên cổ Cố Quyết, lẩm bẩm: “Trước kia khi em bị bệnh, vẫn có thể thường xuyên đi thi được.” Vì luôn phải đi thi đấu một mình ở thành phố khác khi còn nhỏ, không có ai bên cạnh chăm sóc nên cô luôn bị đau đầu, chóng mặt. Lúc đầu, cô cảm thấy khó chịu, nằm trong một khách sạn xa lạ, lén lau nước mắt, sau đó cô tự nhủ, thật ra khi bị bệnh cô sẽ thể hiện tốt hơn.
Chỉ cần như vậy, bản thân sẽ không cảm thấy tủi thân.
Nhưng tối nay, lần đầu tiên có người nói với Bùi Gia Mạt rằng khi bị bệnh thì cần phải nghỉ ngơi, nói rằng cô không cần phải nói bất cứ điều gì cô không muốn nói. Cho dù cô có làm điều gì sai trái thì cũng không sao cả.
Trên thế giới này sẽ luôn có người chấp nhận và tha thứ cho bạn mọi chuyện vì tình yêu vô điều kiện của họ.
–
Khi kim đồng hồ trong phòng khách chỉ đến mười giờ, Cố Quyết từ trên ghế sô pha đứng dậy.
“Anh phải đi à?” Bùi Gia Mạt cũng đứng dậy, dán chặt vào phía sau anh như một cái bóng.
Lúc này, Mập Mập cũng đi theo.
Nó còn chưa biết Cố Quyết sắp rời đi nên cứ điên cuồng vòng quanh chân anh.
Anh nhìn cô xin lỗi, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn nói: “Ừm, đã muộn rồi, anh đã quấy rầy em nghỉ ngơi rồi.”
Cô cúi đầu đi theo anh ra cửa
“Em sẽ đưa anh xuống tầng dưới.” Cô thì thầm
“Thôi, em đi ngủ sớm đi, được không?”
“Vậy lần sau anh có qua đây không? Em ở nhà một mình, đôi khi cũng hơi sợ lắm.” Bàn tay Bùi Gia Mạt lại vòng qua người anh, nắm lấy góc áo anh: “Lần sau anh đến đây, chúng ta có thể đi dạo, em có thể xem TV cùng anh, cùng nhau xem bóng đá. Em, em, em cũng biết nấu ăn….Anh có muốn thử món em nấu không?”
Giọng nói càng ngày càng thấp.
Nói xong, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cố Quyết.
Giống như một quả bóng bay được nắm chặt trong tay đứa trẻ bỗng nhiên xẹp xuống, trái tim Cố Quyết cũng sụp đổ trong giây lát.
Đó có lẽ là ánh mắt đáng thương nhất mà Cố Quyết từng thấy trên đời này.
Giống như một chú con đã từng bị bỏ rơi, ẩm ướt, hèn nhát, làm mọi thứ có thể để người khác hài lòng.
“Em đi nghỉ ngơi trước đi.” Cố Quyết cúi người xuống, giơ tay chạm vào mặt cô, dùng đầu ngón tay lau đi hơi nước đọng trên khóe mắt cô: “Lần sau anh sẽ đến đây.”
“Vâng.”
Cánh cửa đóng lại.
Anh ấy đã đi rồi.
Bùi Gia Mạt dựa vào khung cửa, thầm gọi tên anh trong lòng.
Cố Quyết, Cố Quyết, Cố Quyết,………
Trên đời này còn ai giống như Cố Quyết, người sẽ che ô cho cô và chú mèo con đi lạc trong ngày mưa, xuất hiện mỗi khi cô cần, mang đến cho cô sự ổn định và ấm áp nhất trên đời, nhẹ nhàng và cẩn trọng như vậy chứ?
Không còn.
Không còn nữa rồi.
–
Cuối cùng cô cũng gọi điện thoại cho Quý Gia Xuyên.
Những gì xảy ra ngày hôm nay không phải là một tai nạn ngoài tầm kiểm soát.
Từ ngày chuyển sang trường khác, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiết lộ quá khứ của mình.
Nếu thật sự đi đến bước đó thì sao?
Cô chỉ có thể tự mình đối mặt với nó.
Sau khi Quý Gia Xuyên nghe hết những lời cô nói, ông ta im lặng một hồi lâu.
Ông ta chỉ để lại một câu: “Chú sẽ giúp con liên lạc với trường, cháu cứ yên tâm, việc nhập học sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Đương nhiên.” Cô khẽ nhíu mày, “Cháu không có gì hổ thẹn với lương tâm.”
Chỉ một giây trước khi ông ta chuẩn bị cúp máy, Bùi Gia Mạt đã ngăn ông lại nói: “Quý Tư Nguyệt có bệnh, chú nên đưa chị đến bác sĩ tâm lý đi, ở nhà sẽ chỉ khiến chị ta càng phát điên hơn thôi.”
–
Tắt đèn. Có lẽ vì uống thuốc mà đầu cô bắt đầu choáng váng, chẳng mấy chốc cô rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Hình như có tiếng gõ cửa.
Rất nhẹ.
Từng cái từng cái một
Thấy không có ai mở cửa, anh dừng lại một chút.
Bùi Gia Mạt từ giấc mơ tỉnh dậy và đứng lên đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thì thấy Cố Quyết đang đứng đó.
Hít một hơi thật sâu, nhịp tim mất kiểm soát.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra.
Cô gái chỉ mặc đồ ngủ đã lao vào lòng anh: “Cố Quyết……”
Hơi lạnh của đêm cuối đông vẫn còn vương vấn trên cơ thể anh, hòa quyện với cơ thể mềm mại và ấm áp của cô gái. Cố Quyết nhìn thấy đôi chân trần của cô, ôm lấy eo cô, dùng một tay nhấc cô lên khỏi mặt đất, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
“Sao anh lại quay lại thế?” Cô vẫn còn choáng váng, chớp mắt, tưởng mình đang nằm mơ.
Cố Quyết cúi người đặt cô lên giường, trong căn phòng ngủ nhỏ quen thuộc này, anh hôn lên khuôn mặt của Bùi Gia Mạt, “Anh nhớ ra em chưa ăn gì, nên anh mua cho em một bát hoành thánh và cháo ở tầng dưới, ăn xong rồi đi ngủ sẽ thoải mái hơn.”
Anh cởi áo khoác choàng lên người cô rồi mở hộp thức ăn còn hơi nóng.
Mùi thức ăn nóng hổi xộc thẳng vào mũi, Bùi Giai Mạt thực sự đói bụng, cô ngồi xuống chiếc bàn cũ hẹp, ăn từng miếng cháo.
Trong chốc lát, hơi ấm từ tứ chi truyền vào tận sâu trong tim.
“Còn anh thì sao, anh đã ăn gì chưa?” Cô đang cầm bát đột nhiên ngước lên nhìn anh.
“Anh ăn rồi.”
Nửa tiếng trước
Khi anh bước ra khỏi con hẻm quanh co, đứng ngơ ngác trước cửa tiệm đồ ăn nóng, anh lại nghĩ đến ánh mắt Bùi Gia Mạt nhìn anh trước khi rời đi.
Hàng ngàn cảm xúc phức tạp ùa về trong trái tim anh.
Tại sao cô lại nhìn anh như cún con vậy? Cô nói ở nhà một mình sẽ rất sợ, nhưng nếu anh rời đi cô có khóc không nhỉ? Cô đang bị ốm rất khó chịu thì làm sao đây? Cô có nhớ uống nước không?
Điện thoại cũng bị hỏng rồi, nếu lúc anh lo lắng sẽ gọi điện cô kiểu gì đây?
Bóng cây đung đưa trên mặt đất, trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Anh nhớ cô rất nhiều.
Ngay cả khi anh vừa mới ra khỏi nhà cô vài phút trước.
Bùi Gia Mạt đặt thìa xuống, nhìn anh qua làn sương mù trong bát cháo: “Vậy tối nay anh vẫn đi à?”
Suy nghĩ của anh bị kéo về.
“Anh sẽ không đi đâu nữa.”
Em bị ốm, anh phải ở lại chăm sóc em.
Cố Quyết đặt áo khoác và điện thoại bị cô đập vỡ màn hình để trên tủ lối ra vào rồi theo cô đến ghế sofa.
Tất cả các loại thuốc trong hộp thuốc đều được sắp xếp và phân loại tỉ mỉ.
Những chiếc đèn cũ trên cao chỉ có thể phát ra ánh sáng mờ ảo.
Cố Quyết ngồi xổm trên mặt đất, nắm tay cô, dùng bông gòn thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương cho cô, anh ngước mắt hỏi cô: “Có đau không?”
Có đau không, Bùi Gia Mạt?
Da thịt bị rách đến chảy máu, cô có cảm nhận được không nhỉ?
“Không đau.”
Khi cô nói không đau, trái tim Cố Quyết như bị kim đâm vậy.
Không nói gì thêm.
Vết thương quá dài, bề mặt sắc bén gần như rạch toàn bộ mu bàn tay của cô, Cố Quyết đành phải dùng gạc giúp cô quấn mấy vòng quanh miệng vết thương, buộc một nút thắt ở lòng bàn tay.
Anh tìm trong hộp thuốc có một hộp cảm cúm, bảo cô nuốt rồi uống nước.
Rất lâu sau đó, anh im lặng ngồi xổm bên cạnh cô, nắm tay cô.
Nhịp tim từ từ giảm xuống trong không khí im lặng, Bùi Gia Mạt nhìn vào lọn tóc mềm mại của anh.
Sau khi mở miệng, cuối cùng cô cũng hỏi:
“Anh đã xem đoạn video đó rồi đúng không?”
“Ừ” Anh vẫn cúi đầu, nắm mu bàn tay phải của cô, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối cô.
“Chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ.” Cô cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh. nói: “Sẽ vì chuyện đó mà ghét em sao?”
Khi anh nhìn thấy con người bạo lực xa lạ kia không biết anh đã nghĩ gì nhỉ?
Ngay cả khi anh ấy có cảm giác ghê tởm, cô cũng có thể hiểu được.
Trong lúc không biết phải làm sao, Cố Quyết ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của cô, vẻ mặt hờ hững im lặng không một chút dao động.
Nhưng ngay khi anh nói “ Sẽ không”, biểu cảm của Bùi Gia Mạt lập tức có chút thay đổi, cô giống như bị đánh gục bởi sự quyết tâm ẩn chứa trong hai từ này.
Hàng mi dài của cô gái bỗng nhiên đầy hơi nước sắp rơi.
Đứa trẻ tội nghiệp trong đêm mưa đó lại xuất hiện.
Cô nhìn anh, thì thầm, kìm nén sự run rẩy trong âm thanh: “Anh không có gì muốn hỏi em sao? Anh cứ hỏi đi, em sẽ trả lời.”
Trái tim Cố Quyết cũng run rẩy.
Lần này, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khuôn mặt cô vùi vào hõm cổ anh, “Không sao, chờ khi nào em muốn thì hãy nói với anh được chứ? Bây giờ em đang ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Nói xong, anh đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Như đang dỗ dành trẻ con.
Cô quay đầu lại, hôn lên cổ Cố Quyết, lẩm bẩm: “Trước kia khi em bị bệnh, vẫn có thể thường xuyên đi thi được.” Vì luôn phải đi thi đấu một mình ở thành phố khác khi còn nhỏ, không có ai bên cạnh chăm sóc nên cô luôn bị đau đầu, chóng mặt. Lúc đầu, cô cảm thấy khó chịu, nằm trong một khách sạn xa lạ, lén lau nước mắt, sau đó cô tự nhủ, thật ra khi bị bệnh cô sẽ thể hiện tốt hơn.
Chỉ cần như vậy, bản thân sẽ không cảm thấy tủi thân.
Nhưng tối nay, lần đầu tiên có người nói với Bùi Gia Mạt rằng khi bị bệnh thì cần phải nghỉ ngơi, nói rằng cô không cần phải nói bất cứ điều gì cô không muốn nói. Cho dù cô có làm điều gì sai trái thì cũng không sao cả.
Trên thế giới này sẽ luôn có người chấp nhận và tha thứ cho bạn mọi chuyện vì tình yêu vô điều kiện của họ.
–
Khi kim đồng hồ trong phòng khách chỉ đến mười giờ, Cố Quyết từ trên ghế sô pha đứng dậy.
“Anh phải đi à?” Bùi Gia Mạt cũng đứng dậy, dán chặt vào phía sau anh như một cái bóng.
Lúc này, Mập Mập cũng đi theo.
Nó còn chưa biết Cố Quyết sắp rời đi nên cứ điên cuồng vòng quanh chân anh.
Anh nhìn cô xin lỗi, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn nói: “Ừm, đã muộn rồi, anh đã quấy rầy em nghỉ ngơi rồi.”
Cô cúi đầu đi theo anh ra cửa
“Em sẽ đưa anh xuống tầng dưới.” Cô thì thầm
“Thôi, em đi ngủ sớm đi, được không?”
“Vậy lần sau anh có qua đây không? Em ở nhà một mình, đôi khi cũng hơi sợ lắm.” Bàn tay Bùi Gia Mạt lại vòng qua người anh, nắm lấy góc áo anh: “Lần sau anh đến đây, chúng ta có thể đi dạo, em có thể xem TV cùng anh, cùng nhau xem bóng đá. Em, em, em cũng biết nấu ăn….Anh có muốn thử món em nấu không?”
Giọng nói càng ngày càng thấp.
Nói xong, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cố Quyết.
Giống như một quả bóng bay được nắm chặt trong tay đứa trẻ bỗng nhiên xẹp xuống, trái tim Cố Quyết cũng sụp đổ trong giây lát.
Đó có lẽ là ánh mắt đáng thương nhất mà Cố Quyết từng thấy trên đời này.
Giống như một chú con đã từng bị bỏ rơi, ẩm ướt, hèn nhát, làm mọi thứ có thể để người khác hài lòng.
“Em đi nghỉ ngơi trước đi.” Cố Quyết cúi người xuống, giơ tay chạm vào mặt cô, dùng đầu ngón tay lau đi hơi nước đọng trên khóe mắt cô: “Lần sau anh sẽ đến đây.”
“Vâng.”
Cánh cửa đóng lại.
Anh ấy đã đi rồi.
Bùi Gia Mạt dựa vào khung cửa, thầm gọi tên anh trong lòng.
Cố Quyết, Cố Quyết, Cố Quyết,………
Trên đời này còn ai giống như Cố Quyết, người sẽ che ô cho cô và chú mèo con đi lạc trong ngày mưa, xuất hiện mỗi khi cô cần, mang đến cho cô sự ổn định và ấm áp nhất trên đời, nhẹ nhàng và cẩn trọng như vậy chứ?
Không còn.
Không còn nữa rồi.
–
Cuối cùng cô cũng gọi điện thoại cho Quý Gia Xuyên.
Những gì xảy ra ngày hôm nay không phải là một tai nạn ngoài tầm kiểm soát.
Từ ngày chuyển sang trường khác, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiết lộ quá khứ của mình.
Nếu thật sự đi đến bước đó thì sao?
Cô chỉ có thể tự mình đối mặt với nó.
Sau khi Quý Gia Xuyên nghe hết những lời cô nói, ông ta im lặng một hồi lâu.
Ông ta chỉ để lại một câu: “Chú sẽ giúp con liên lạc với trường, cháu cứ yên tâm, việc nhập học sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Đương nhiên.” Cô khẽ nhíu mày, “Cháu không có gì hổ thẹn với lương tâm.”
Chỉ một giây trước khi ông ta chuẩn bị cúp máy, Bùi Gia Mạt đã ngăn ông lại nói: “Quý Tư Nguyệt có bệnh, chú nên đưa chị đến bác sĩ tâm lý đi, ở nhà sẽ chỉ khiến chị ta càng phát điên hơn thôi.”
–
Tắt đèn. Có lẽ vì uống thuốc mà đầu cô bắt đầu choáng váng, chẳng mấy chốc cô rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Hình như có tiếng gõ cửa.
Rất nhẹ.
Từng cái từng cái một
Thấy không có ai mở cửa, anh dừng lại một chút.
Bùi Gia Mạt từ giấc mơ tỉnh dậy và đứng lên đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thì thấy Cố Quyết đang đứng đó.
Hít một hơi thật sâu, nhịp tim mất kiểm soát.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra.
Cô gái chỉ mặc đồ ngủ đã lao vào lòng anh: “Cố Quyết……”
Hơi lạnh của đêm cuối đông vẫn còn vương vấn trên cơ thể anh, hòa quyện với cơ thể mềm mại và ấm áp của cô gái. Cố Quyết nhìn thấy đôi chân trần của cô, ôm lấy eo cô, dùng một tay nhấc cô lên khỏi mặt đất, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
“Sao anh lại quay lại thế?” Cô vẫn còn choáng váng, chớp mắt, tưởng mình đang nằm mơ.
Cố Quyết cúi người đặt cô lên giường, trong căn phòng ngủ nhỏ quen thuộc này, anh hôn lên khuôn mặt của Bùi Gia Mạt, “Anh nhớ ra em chưa ăn gì, nên anh mua cho em một bát hoành thánh và cháo ở tầng dưới, ăn xong rồi đi ngủ sẽ thoải mái hơn.”
Anh cởi áo khoác choàng lên người cô rồi mở hộp thức ăn còn hơi nóng.
Mùi thức ăn nóng hổi xộc thẳng vào mũi, Bùi Giai Mạt thực sự đói bụng, cô ngồi xuống chiếc bàn cũ hẹp, ăn từng miếng cháo.
Trong chốc lát, hơi ấm từ tứ chi truyền vào tận sâu trong tim.
“Còn anh thì sao, anh đã ăn gì chưa?” Cô đang cầm bát đột nhiên ngước lên nhìn anh.
“Anh ăn rồi.”
Nửa tiếng trước
Khi anh bước ra khỏi con hẻm quanh co, đứng ngơ ngác trước cửa tiệm đồ ăn nóng, anh lại nghĩ đến ánh mắt Bùi Gia Mạt nhìn anh trước khi rời đi.
Hàng ngàn cảm xúc phức tạp ùa về trong trái tim anh.
Tại sao cô lại nhìn anh như cún con vậy? Cô nói ở nhà một mình sẽ rất sợ, nhưng nếu anh rời đi cô có khóc không nhỉ? Cô đang bị ốm rất khó chịu thì làm sao đây? Cô có nhớ uống nước không?
Điện thoại cũng bị hỏng rồi, nếu lúc anh lo lắng sẽ gọi điện cô kiểu gì đây?
Bóng cây đung đưa trên mặt đất, trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Anh nhớ cô rất nhiều.
Ngay cả khi anh vừa mới ra khỏi nhà cô vài phút trước.
Bùi Gia Mạt đặt thìa xuống, nhìn anh qua làn sương mù trong bát cháo: “Vậy tối nay anh vẫn đi à?”
Suy nghĩ của anh bị kéo về.
“Anh sẽ không đi đâu nữa.”
Em bị ốm, anh phải ở lại chăm sóc em.