Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đột Nhiên Được Lên Hashtag - Trang 3

Chương 83: 83: Đồ Của Chị Mà Em Giành Em Trả Nghiệp Đấy




Khúc Hạ nhịn không được đưa tay sờ chiếc khuyên bên tai trái.
Đây là khuyên đã được luyện phép, là Chu Luân ép cậu đeo.
Khúc Hạ là diễn viên, cho nên duy trì nụ cười tự nhiên trên mặt rất tốt: "Em cảm ơn.
Chị muốn chụp cùng em một tấm không?"
Tố Tố sảng khoái gật đầu: "Chụp chứ."
Ekip họp báo của Khúc Hạ chu đáo lắm, còn có tiệc đứng cho khách mời.
Mà nói thẳng ra cái này là Chu Luân yêu cầu.
Khúc Hạ háu ăn, nên hắn sợ cậu đói bụng nên chuẩn bị đồ ăn sẵn.
Khúc Hạ thầm khen anh người yêu thật tâm lý, giờ cậu đói thật rồi này.
Khúc Hạ như chú chim nhỏ lượn tới quầy bánh ngọt.
Một cái bánh chocolate mềm mại trên dĩa như đang gọi mời cậu mau xơi tái.
Khúc Hạ vừa hạ nĩa xuống thì có một cái nĩa khác đã giành trước.
Vì vậy cậu theo quán tính ghim nĩa vào nĩa người kia.
Mà chủ nhân nĩa kia là Tố Tố.
Khúc Hạ hối lỗi: "Em xin lỗi."
Tố Tố nhếch môi cười: "Khúc Hạ à, đồ của chị mà em giành, em trả nghiệp đấy."
Cậu nhận ra câu nói đó có ý nghĩa sâu xa hơn.
Dường như Tố Tố đang cảnh cáo cậu giành Chu Luân với cô ta, sớm muộn gì cũng bị quả báo.
Khúc Hạ mỉm cười, đáp: "Đồ chưa có ghi tên sở hữu của ai thì nó vẫn là đồ vô chủ.
Mà vô chủ thì em có quyền giành chứ." Cậu gắp một khối thạch mát bên cạnh bỏ vào dĩa.
Tố Tố nheo mắt, cũng đáp lời: "Không phải đồ nào có tên rồi thì thuộc sở hữu của người đó."
Dù Chu Luân chưa có gì rõ ràng với cô ta, nhưng được cô ta nhắm đến rồi thì kiểu gì cũng thuộc về cô ta.

Khúc Hạ nhếch môi, cũng chẳng biết là cười gượng hay cười khinh nữa.
Thình lình bên tai vang lên giọng nói của Chu Luân.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Tố Tố bật cười: "Em chỉ ghẹo cậu ấy chút thôi mà."
Ghẹo một chút? Nhìn mặt Khúc Hạ xanh mét luôn kìa, là một chút dữ chưa?
Tố Tố nhận ra Chu Luân sắp kháy mình nên vội đổi sang đề tài khác: "Nói chứ em đang định mời anh với Khúc Hạ tham dự tiệc về nước của chị Hana."
Chu Luân nhíu mày: "Hana về nước?"
"Đúng thế.
Chủ nhật tuần sau hai người đến chung vui luôn nha." Tố Tố quay sang nói với Khúc Hạ: "Chị Hana là bạn hàng xóm của Chu Luân đấy.
Hồi đó chúng tôi thân nhau lắm."
Chu Luân nghe vậy cắt ngang: "Thân ai nấy lo.
Nếu lịch trình không bận sẽ tham dự."
Tố Tố viện cớ đi tìm Vân Anh rời đi trước.
Đợi Tố Tố đi khỏi, Chu Luân phân bua: "Ngoài Cảnh Hoàng, tôi không có bạn thanh mai trúc mã gì cả."
Khúc Hạ khẽ cười, liếc nhìn hoa Cảnh Hoàng mang tới.
Anh ta xui xẻo làm sao khi đêm hôm qua tiêu chảy nhập viện, cho nên hôm nay đành phải vắng mặt.
"Em tin anh mà." Khúc Hạ khẽ cười.
Nhưng không hiểu sao cậu nghe cái tên Hana này rất giống...!
Người đó.
Chu Luân nhận ra cậu có điều bất thường: "Em có việc gì thì nói với tôi.
Đừng giấu tôi.
Em đã hứa rồi."
"Dạ." Khúc Hạ gật đầu.
MV "Chim trong lồng" vừa công chiếu 30 phút đã có được 1,2 triệu lượt xem.
Là một kỷ lục mà Khúc Hạ không ngờ tới.

Chu Luân cũng duyệt luôn concert của cậu và sẽ tổ chức nó vào cuối năm nay.
Hắn nhìn Khúc Hạ rồi nở một nụ cười.
Lần này hắn sẽ giành sẵn một ghế vip cho mình, tránh lỡ concert của cậu như năm ngoái nữa.
Cạnh đó, Chu Luân kêu Quân Bảo xem thầy, chọn ngày tốt để khởi quay bộ phim "Chuông đổ lúc 0h".
Đúng lúc này hắn nhận được tin nhắn của bà Lan Chi.
Bà muốn hai người về nhà cùng ăn cơm.
Chu Luân nói cho Khúc Hạ nghe.
Cậu gật đầu đồng ý, nghĩ sau khi đến phim trường chụp ảnh xong sẽ về nhà luôn.
Chu Luân vẫn còn kẹt vài cái hợp đồng chưa ký nên Khúc Hạ đi trước.
Khi nào cậu chụp xong sẽ đến đón cậu.
Nhưng Khúc Hạ vẫn chưa hết gặp xui.
Cậu vừa rời khỏi bãi giữ xe, nào ngờ ở đó có một nhóm người lao ra.
Ban đầu Khúc Hạ giật mình, còn tưởng đó là fan mình, cho tới khi một cô gái như người điên trong nhóm hét lên.
"Là mày! Thằng chó! Mày dám cướp bồ của chị tao!"
Cô ta xông lên, còn định dùng kéo tấn công cậu.
Cũng may có trợ lý cùng vệ sĩ kịp thời cản lại.
Hai bên giằng co nhau, Khúc Hạ hét gọi bảo vệ.
Sau đó có hai bảo vệ cầm gậy đến giải tán đám đông.
Khúc Hạ tưởng chừng mọi thứ đã ổn thỏa, nhưng khi cậu nhìn thấy cô ta đó móc một cái lọ ra.

Giác quan thứ sáu của Khúc Hạ lập tức cảnh báo, cậu lập tức dùng túi che giúp vệ sĩ đứng sát bên cạnh mình.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra vô cùng nhanh.
Khoảnh khắc vệ sĩ thấy gã cô gái kia hất lọ nước, vệ sĩ đã đẩy cậu ra đằng sau và che chắn phía sau.
Còn Khúc Hạ lại dùng túi che vệ sĩ lại.
Bởi vậy toàn bộ nước đó văng lên túi cậu.
Tiếng vật dụng bị axit ăn mòn vang lên.
Vệ sĩ cũng thét lên đau đớn.
Tuy axit loãng không văng trúng mặt vệ sĩ nhưng vẫn rơi ngay tay anh ta.
Thấy vệ sĩ đau đớn một bên cánh tay, Khúc Hạ hét lên: "Gọi cứu thương!"
Đám đông nhân lúc hỗn loạn định lao lên túm tóc của Khúc Hạ.
Cũng chẳng biết có ai đó đạp chân cậu.
Có kẻ mắng cậu là thứ đĩ đượi, con giáp thứ 13.
Còn có kẻ vừa thụi một cái thật mạnh ngay hông cậu, Khúc Hạ nghiến răng hét lên: "Một lũ điên!"
Khúc Hạ nổi giận đẩy mấy kẻ đó ra, là nữ thì cậu đẩy ngã, là nam thì thẳng thừng thụi một cú ngay bộ hạ của người ta.
Khúc Hạ quát lớn: "|Gọi cứu thương đi!"
Bảo vệ bị hành động của Khúc Hạ làm sững sờ, nhưng thấy vệ sĩ bị như thế lập tức gọi xe cấp cứu.
Mấy anti thấy bộ dáng của Khúc Hạ quá đáng sợ, cũng chẳng dám xông lên làm càn.
Mấy người làm càn điên khùng bị bảo vệ cản lại lại không cho đi.
Những người khác nghe tin chạy tới xem.
Chỉ thấy một Khúc Hạ rống lên như sư tử kéo những người tự xưng anti cậu lại không cho đi.
Những vệ sĩ khác sớm đã dùng võ quật ngã từng người một.
Thật vất vả mới đưa vệ sĩ đến bệnh viện.
Cũng may trước đó vệ sĩ đã sơ cứu sơ nên tình trạng vẫn có thể cầm cự được.
Ở công ty Paradis, Chu Luân nhận được báo cáo về chuyện này.
Hắn vội vàng chạy đến bệnh viện.

"Chu Luân!"
Tử xa Khúc Hạ thấy hắn vừa tới, lập tức chạy lên.
Chu Luân thấy mu bàn tay cậu băng bó, lập tức kiểm tra những chỗ khác.
Khúc Hạ cười khẽ: "Bị văng trúng một ít thôi, không sao."
Chu Luân nghe vậy liền thở phào: "Không sao là tốt rồi."
"Có anh ấy bị khá nặng." Khúc Hạ chỉ vào phòng bệnh.
Cũng may vệ sĩ trâu bò, bác sĩ cấp cứu kịp thời nên giờ đã tỉnh dậy.
Chu Luân nghe vậy liền vào phòng bệnh kiểm tra tình trạng của vệ sĩ.
Đối phương thấy hắn lo lắng kiểm tra thân thể mình, vệ sĩ mỉm cười: "Cậu út, tôi không sao.
Chỉ là...!sau này bị sẹo tí thôi."
Axit có rơi một ít trên đùi, vẫn đỡ hơn tình trạng bên cánh tay trái của anh ta.
"Có thẩm mỹ, không lo bị sẹo." Chu Luân đáp.
Thấy mọi thứ không có gì đáng lo, hắn vỗ vai khích lệ vệ sĩ: "Cuối tháng, lên lương."
Anh ta cười hề hề khoái chí.
Lên lương nha, sướng sướng.
Khúc Hạ cũng thấy áy náy.
Nếu không phải tại cậu thì anh ta không nằm viện rồi.
Vệ sĩ nhận ra Khúc Hạ đang cảm thấy tội lỗi đầy mình liền lên tiếng: "Mợ út, chuyện này không phải là lỗi của mợ."
"Nhưng mà..."
Thấy Khúc Hạ vẫn còn xoắn xuýt, vệ sĩ cười hì hì: "Vậy...!đợt album mới này...!mợ ký tên tặng tôi coi như là lời cảm ơn cho chuyện lần này nha?"
Khóe môi Khúc Hạ nhẹ nhàng cong lên thành vòng cung.
Cậu gật đầu một cái.
Anh vệ sĩ càng đắc ý mà rung đùi.
Mấy khứa chung đội còn chưa xin được chữ ký của mợ út, nhưng anh ta thì được rồi đó.
Trông mợ út dễ dãi, xin thêm vài chữ rồi bán đấu giá cho mấy khứa chung đội cũng được.
Chu Luân nheo mắt, thừa biết vệ sĩ nhà mình đang nghĩ gì..


Chương trước Chương tiếp
Loading...