Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!
Chương 53: Cậu út nhà họ Lê (3)
Edit: A Uyển
Lão Dương nhìn hai cặp mắt vô tội, trong lòng phiền muộn, thở dài một hơi, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống. Dương Toàn đành xoay người tìm thông tin của Lục Lâm và Lê Nhan trong xấp giấy tờ lý lịch học sinh trên bàn làm việc, sau đó liền nhấc máy gọi điện cho phụ huynh hai người.
"Tít... Tít... Tít... Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Âm thanh từ bên kia truyền tới, đây là số điện thoại của phụ huynh Lục Lâm.
Dương Toàn cau mày, tiếp tục gọi điện cho cha mẹ Lê Nhan.
"Tít... Tít... Tít... Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Âm thanh dịu dàng của tổng đài viên lại vang lên lần thứ hai.
Lão Dương: "..."
"Thầy ơi, thầy đừng tốn công gọi nữa, cha mẹ em bận nhiều việc lắm, không có thời gian quan tâm em đâu." Lục Lâm cúi đầu cười một tiếng, sau đó thu lại nét mặt, nghiêm trang nói.
Gia cảnh nhà Lục Lâm, lão Dương cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, trước kia nhà trường cũng cố gắng liên lạc, nhưng chưa bao giờ thành công, chỉ có mỗi quản gia thường xuyên đến trường xử lý rắc rối mà Lục Lâm gây ra.
Tầm mắt lão Dương chuyển sang Lê Nhan ở bên cạnh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc.
"Cha mẹ em cũng nhiều việc ạ." Lê Nhan mỉm cười đáp, ánh mắt hơi nhìn qua Lục Lâm, tỏ ý gia cảnh nhà cô cũng gần giống nhà họ Lục.
Cha mẹ Lê là hình mẫu cha mẹ thành đạt điển hình, một năm 365 ngày thì có hết 360 công tác vòng quanh thế giới, không phải đang đàm phám làm ăn thì chính là đang đầu tư kiếm tiền. Cho dù cha mẹ Lê có biết chuyện của Lê Nhan, thì cũng không thể vì chuyện này mà bỏ công việc bay về xử lý.
"Phụ huynh không ở gần, trong nhà em còn ai không? Dù sao em cũng phải mời người giám hộ cho tôi."
........
Giằng co một lúc lâu, Lê Nhan cũng chịu thua với thái độ cứng rắn của thầy chủ nhiệm.
Nhẹ thở dài, cô đành ra ngoài hành lang gọi vào một số điện thoại.
Đợi một phút, đầu bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo, cậu..."
Bên Trầm Nam cũng bị chủ nhiệm lớp yêu cầu gọi phụ huynh, mẹ Trầm Nam liền tới, tính tình có hơi nóng nảy, vừa tới văn phòng không hề đề cập đến việc cậu con trai tìm người ta gây sự trước, liền vừa khóc vừa mắng chỉ vào hai cánh tay bó bột to của con trai, yêu cầu trường học giải thích.
Cả văn phòng huyên náo, ồn ào như một cái chợ.
Chủ nhiệm lớp 12-9 cũng vô cùng đau đầu, không thể nhẹ nhàng trao đổi. Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục liền làm mặt lạnh tiến lên xử lý sự việc, khí chất làm cho mẹ Trầm Nam dịu hẳn xuống, một lúc sau mới để 3 đứa trẻ đối mặt nói chuyện.
Nửa tiếng sau, phòng giáo vụ.
"Mẹ, chính là nó đánh gãy tay con, đau muốn chết! Mẹ nhất định phải báo thù cho con!" Có phụ huynh ra mặt, lá gan Trầm Nam lớn hơn không ít, kiêu ngạo chỉ thẳng mặt Lê Nhan, nói cho cùng là muốn trả thù.
"Chủ nhiệm Hoàng, học sinh kiểu này sao có thể tiếp tục cho đến trường? Tôi thấy là phải đình chỉ học tập Lê Nhan!"
"Còn có, còn có Lục Lâm nữa!" Ánh mắt Trầm Nam vừa chuyển, lúc nhìn thấy Lục Lâm thì càng kích động, liền rống lên, "Lần trước con bị thương phải nhập viện chính là do nó! Nó cũng có tội đó!"
"Đúng vậy thầy chủ nhiệm, cháu nhà tôi ở nhà rất ngoan, thành ra bộ dáng này đều là do hai đứa nhóc kia, mấy thầy cô phải lấy lại công đạo cho con tôi. Tôi thấy xử phạt là không đủ, phải đình chỉ học tập mới được."
Cả văn phòng, chỉ có 2 mẹ con nhà này một người sướng một người phụ họa. Bô bô không ngừng.
Nhìn thấy bản mặt con hàng Trầm Nam dựa hơi cha mẹ dương dương tự đắc, Lục Lâm híp mắt, liền cảm thấy có hơi ngứa tay.
Lúc nhịn không nổi nữa, cửa phòng giáo vụ bỗng nhiên bị đẩy ra. Một giọng nam thành thục mang theo ý lạnh đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
"Tôi là người nhà Lê Nhan, ai dám đình chỉ cháu tôi?"
Lão Dương nhìn hai cặp mắt vô tội, trong lòng phiền muộn, thở dài một hơi, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống. Dương Toàn đành xoay người tìm thông tin của Lục Lâm và Lê Nhan trong xấp giấy tờ lý lịch học sinh trên bàn làm việc, sau đó liền nhấc máy gọi điện cho phụ huynh hai người.
"Tít... Tít... Tít... Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Âm thanh từ bên kia truyền tới, đây là số điện thoại của phụ huynh Lục Lâm.
Dương Toàn cau mày, tiếp tục gọi điện cho cha mẹ Lê Nhan.
"Tít... Tít... Tít... Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Âm thanh dịu dàng của tổng đài viên lại vang lên lần thứ hai.
Lão Dương: "..."
"Thầy ơi, thầy đừng tốn công gọi nữa, cha mẹ em bận nhiều việc lắm, không có thời gian quan tâm em đâu." Lục Lâm cúi đầu cười một tiếng, sau đó thu lại nét mặt, nghiêm trang nói.
Gia cảnh nhà Lục Lâm, lão Dương cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, trước kia nhà trường cũng cố gắng liên lạc, nhưng chưa bao giờ thành công, chỉ có mỗi quản gia thường xuyên đến trường xử lý rắc rối mà Lục Lâm gây ra.
Tầm mắt lão Dương chuyển sang Lê Nhan ở bên cạnh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc.
"Cha mẹ em cũng nhiều việc ạ." Lê Nhan mỉm cười đáp, ánh mắt hơi nhìn qua Lục Lâm, tỏ ý gia cảnh nhà cô cũng gần giống nhà họ Lục.
Cha mẹ Lê là hình mẫu cha mẹ thành đạt điển hình, một năm 365 ngày thì có hết 360 công tác vòng quanh thế giới, không phải đang đàm phám làm ăn thì chính là đang đầu tư kiếm tiền. Cho dù cha mẹ Lê có biết chuyện của Lê Nhan, thì cũng không thể vì chuyện này mà bỏ công việc bay về xử lý.
"Phụ huynh không ở gần, trong nhà em còn ai không? Dù sao em cũng phải mời người giám hộ cho tôi."
........
Giằng co một lúc lâu, Lê Nhan cũng chịu thua với thái độ cứng rắn của thầy chủ nhiệm.
Nhẹ thở dài, cô đành ra ngoài hành lang gọi vào một số điện thoại.
Đợi một phút, đầu bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo, cậu..."
Bên Trầm Nam cũng bị chủ nhiệm lớp yêu cầu gọi phụ huynh, mẹ Trầm Nam liền tới, tính tình có hơi nóng nảy, vừa tới văn phòng không hề đề cập đến việc cậu con trai tìm người ta gây sự trước, liền vừa khóc vừa mắng chỉ vào hai cánh tay bó bột to của con trai, yêu cầu trường học giải thích.
Cả văn phòng huyên náo, ồn ào như một cái chợ.
Chủ nhiệm lớp 12-9 cũng vô cùng đau đầu, không thể nhẹ nhàng trao đổi. Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục liền làm mặt lạnh tiến lên xử lý sự việc, khí chất làm cho mẹ Trầm Nam dịu hẳn xuống, một lúc sau mới để 3 đứa trẻ đối mặt nói chuyện.
Nửa tiếng sau, phòng giáo vụ.
"Mẹ, chính là nó đánh gãy tay con, đau muốn chết! Mẹ nhất định phải báo thù cho con!" Có phụ huynh ra mặt, lá gan Trầm Nam lớn hơn không ít, kiêu ngạo chỉ thẳng mặt Lê Nhan, nói cho cùng là muốn trả thù.
"Chủ nhiệm Hoàng, học sinh kiểu này sao có thể tiếp tục cho đến trường? Tôi thấy là phải đình chỉ học tập Lê Nhan!"
"Còn có, còn có Lục Lâm nữa!" Ánh mắt Trầm Nam vừa chuyển, lúc nhìn thấy Lục Lâm thì càng kích động, liền rống lên, "Lần trước con bị thương phải nhập viện chính là do nó! Nó cũng có tội đó!"
"Đúng vậy thầy chủ nhiệm, cháu nhà tôi ở nhà rất ngoan, thành ra bộ dáng này đều là do hai đứa nhóc kia, mấy thầy cô phải lấy lại công đạo cho con tôi. Tôi thấy xử phạt là không đủ, phải đình chỉ học tập mới được."
Cả văn phòng, chỉ có 2 mẹ con nhà này một người sướng một người phụ họa. Bô bô không ngừng.
Nhìn thấy bản mặt con hàng Trầm Nam dựa hơi cha mẹ dương dương tự đắc, Lục Lâm híp mắt, liền cảm thấy có hơi ngứa tay.
Lúc nhịn không nổi nữa, cửa phòng giáo vụ bỗng nhiên bị đẩy ra. Một giọng nam thành thục mang theo ý lạnh đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
"Tôi là người nhà Lê Nhan, ai dám đình chỉ cháu tôi?"