Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!
Chương 45: Đợi cậu
Edit: A Uyển
"Lê Nhan à, em có nghe qua cuộc thi Olympic Toán học quốc tế bao giờ chưa?" Viên Hồng ôn hòa hỏi một câu.
Trong mắt lão Viên bây giờ, Lê Nhan chính là một viên ngọc chói sáng lấp lánh đầy hứa hẹn.
IMO?
"Dạ biết ạ." Lê Nhan gật đầu một cái, cô đã từng xem qua tin tức về cuộc thi này trên ti vi.
Nói ngắn gọn chính là một cuộc thi quy tụ anh tài của thế giới.
Có điều yêu cầu cũng rất cao.
"Là như thế này, cuộc thi quốc tế sẽ được tổ chức vào mùa hè này, nhưng cuộc thi toàn tỉnh sẽ được cử hành vào tuần tới. Trường Thất Trung của chúng ta cũng cử đến vài học sinh, tổ toán học cũng đã quyết định đề cử em nên muốn hỏi xem ý kiến của em thế nào. Lê Nhan, thành tích môn toán của em rất tốt, bộ đề thi em vừa làm xong chính là đề thi tỉnh năm ngoái, nhưng có vẻ như... không nhằm nhò gì đối với năng lực của em. Nếu như em đồng ý đi, thầy cảm thấy cơ hội được tuyển vào đội tuyển quốc gia là rất cao, đến lúc đó nếu như có thể giành được thứ hạng cao ở cuộc thi quốc tế, con đường vào đại học của em sẽ rộng mở hơn." Viên Hồng cẩn thận phân tích.
Tham gia vào cuộc thi có tỉ lệ cạnh tranh vô cùng cao này, nếu đạt được thứ hạng cao, không chỉ có lợi cho học sinh, còn đem lại thành tích cho trường.
Thứ hạng của một trường học liên quan chặt chẽ với thành tích của học sinh trường đó. Nếu như Lê Nhan thành công, trường Thất Trung cũng sẽ một bước lên mây, trở thành trường trung học số một của tỉnh, năm sau có thể tuyển vào nhiều học sinh có năng lực cao.
"Thầy Viên, em muốn hỏi lần này ngoài em ra còn có những ai được đề cử vậy ạ?" Lê Nhan chưa vội đáp ứng, mà muốn dò hỏi trước xem sao.
"Thật ra thì bài kiểm tra gần đây là nhằm mục đích chọn ra đội tuyển, tổng cộng có 5 người, chính là chọn ra năm bạn có điểm cao nhất khối."
Dừng một chút, Viên Hồng lại nói tiếp: "Trong số những học sinh này, chỉ mỗi em là đạt điểm tối đa, số còn lại điểm cũng khá tốt, hình như có một bạn nữ, tên là Lâm Dư. Bạn đứng hạng nhì, ít hơn em 10 điểm. Còn lại là 3 bạn Lý Thiên, Mạnh Nhiên và Tống Thừa Cảnh."
...
Cuối cùng, Lê Nhan cũng đồng ý.
Lúc nghe đến tên Lâm Dư, cô cũng đã quyết định phải tham gia.
Nơi nào có nhân vật chính, nơi đó ắt sẽ có chuyện xảy ra.
Lúc trước khi hệ thống đưa ra kịch bản cho cũng có đề cập tới tình tiết này. Nam phụ thông qua lần tham gia cuộc thi này dần nảy sinh tình cảm với nữ chính, tiến tới yêu tầm đối phương.
Nói cách khác, cô sắp phải diễn cảnh tình cảm rồi.
Tỏ tình với một người, mà người ta còn là nữ sinh giống như cô.
Lê Nhan:...
Độc thân 17 năm từ trong bụng mẹ, cô thật không nghĩ đến có một ngày bản thân lại đi theo đuổi một cô gái.
Quả nhiên, nhiệm vụ của hệ thống toàn là hố to!
Sau khi nói chuyện với thầy giáo, Lê Nhan liền đứng dậy rời khỏi phòng giáo viên.
Vừa bước ra, liền gặp phải Lục Lâm đang đứng chờ bên ngoài.
Lục Lâm lẳng lặng dựa vào tường, ánh mắt lấp lánh những tia nắng nhỏ vụn, lúc nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu, thần thái có mấy phần thờ ơ.
"Lục Lâm? Tại sao cậu lại đến đây?" Giọng nói Lê Nhan mát lạnh sạch sẽ, nghe như những nốt nhạc nhẹ nhàng dễ nghe.
Thanh âm thiếu niên trong lành rơi vào màng nhĩ, giống như lông chim nhẹ lướt qua mặt hồ yên tĩnh, mọi phiền não của Lục Lâm lúc chờ đợi hoàn toàn biến mất.
"Đợi mày." Hạ mi, Lục Lâm ném ra câu trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lê Nhan.
"Tao cứ tưởng mày bị thầy toán bán đi mất rồi, làm gì mà gọi mày ra ngoài một hai tiết liền cũng chưa về." Bĩu môi, Lục Lâm nhìn vào đôi mắt Lê Nhan, "Được rồi, xem ra người vẫn còn. Đi thôi, về lớp."
Dưới ánh nắng chiều, thiếu niên sóng vai nhau bước đi, hai chiếc bóng phía sau kéo dài trên nền gạch.
- --------------------------------------------------
Editor: I"m back~~~~ Toi thi xong comeback rùi nè chị em ơi ~~ À mà hôm nọ toi đăng lộn chương nên sửa lại dí bù thêm 1 chương cho m.n nè.
"Lê Nhan à, em có nghe qua cuộc thi Olympic Toán học quốc tế bao giờ chưa?" Viên Hồng ôn hòa hỏi một câu.
Trong mắt lão Viên bây giờ, Lê Nhan chính là một viên ngọc chói sáng lấp lánh đầy hứa hẹn.
IMO?
"Dạ biết ạ." Lê Nhan gật đầu một cái, cô đã từng xem qua tin tức về cuộc thi này trên ti vi.
Nói ngắn gọn chính là một cuộc thi quy tụ anh tài của thế giới.
Có điều yêu cầu cũng rất cao.
"Là như thế này, cuộc thi quốc tế sẽ được tổ chức vào mùa hè này, nhưng cuộc thi toàn tỉnh sẽ được cử hành vào tuần tới. Trường Thất Trung của chúng ta cũng cử đến vài học sinh, tổ toán học cũng đã quyết định đề cử em nên muốn hỏi xem ý kiến của em thế nào. Lê Nhan, thành tích môn toán của em rất tốt, bộ đề thi em vừa làm xong chính là đề thi tỉnh năm ngoái, nhưng có vẻ như... không nhằm nhò gì đối với năng lực của em. Nếu như em đồng ý đi, thầy cảm thấy cơ hội được tuyển vào đội tuyển quốc gia là rất cao, đến lúc đó nếu như có thể giành được thứ hạng cao ở cuộc thi quốc tế, con đường vào đại học của em sẽ rộng mở hơn." Viên Hồng cẩn thận phân tích.
Tham gia vào cuộc thi có tỉ lệ cạnh tranh vô cùng cao này, nếu đạt được thứ hạng cao, không chỉ có lợi cho học sinh, còn đem lại thành tích cho trường.
Thứ hạng của một trường học liên quan chặt chẽ với thành tích của học sinh trường đó. Nếu như Lê Nhan thành công, trường Thất Trung cũng sẽ một bước lên mây, trở thành trường trung học số một của tỉnh, năm sau có thể tuyển vào nhiều học sinh có năng lực cao.
"Thầy Viên, em muốn hỏi lần này ngoài em ra còn có những ai được đề cử vậy ạ?" Lê Nhan chưa vội đáp ứng, mà muốn dò hỏi trước xem sao.
"Thật ra thì bài kiểm tra gần đây là nhằm mục đích chọn ra đội tuyển, tổng cộng có 5 người, chính là chọn ra năm bạn có điểm cao nhất khối."
Dừng một chút, Viên Hồng lại nói tiếp: "Trong số những học sinh này, chỉ mỗi em là đạt điểm tối đa, số còn lại điểm cũng khá tốt, hình như có một bạn nữ, tên là Lâm Dư. Bạn đứng hạng nhì, ít hơn em 10 điểm. Còn lại là 3 bạn Lý Thiên, Mạnh Nhiên và Tống Thừa Cảnh."
...
Cuối cùng, Lê Nhan cũng đồng ý.
Lúc nghe đến tên Lâm Dư, cô cũng đã quyết định phải tham gia.
Nơi nào có nhân vật chính, nơi đó ắt sẽ có chuyện xảy ra.
Lúc trước khi hệ thống đưa ra kịch bản cho cũng có đề cập tới tình tiết này. Nam phụ thông qua lần tham gia cuộc thi này dần nảy sinh tình cảm với nữ chính, tiến tới yêu tầm đối phương.
Nói cách khác, cô sắp phải diễn cảnh tình cảm rồi.
Tỏ tình với một người, mà người ta còn là nữ sinh giống như cô.
Lê Nhan:...
Độc thân 17 năm từ trong bụng mẹ, cô thật không nghĩ đến có một ngày bản thân lại đi theo đuổi một cô gái.
Quả nhiên, nhiệm vụ của hệ thống toàn là hố to!
Sau khi nói chuyện với thầy giáo, Lê Nhan liền đứng dậy rời khỏi phòng giáo viên.
Vừa bước ra, liền gặp phải Lục Lâm đang đứng chờ bên ngoài.
Lục Lâm lẳng lặng dựa vào tường, ánh mắt lấp lánh những tia nắng nhỏ vụn, lúc nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu, thần thái có mấy phần thờ ơ.
"Lục Lâm? Tại sao cậu lại đến đây?" Giọng nói Lê Nhan mát lạnh sạch sẽ, nghe như những nốt nhạc nhẹ nhàng dễ nghe.
Thanh âm thiếu niên trong lành rơi vào màng nhĩ, giống như lông chim nhẹ lướt qua mặt hồ yên tĩnh, mọi phiền não của Lục Lâm lúc chờ đợi hoàn toàn biến mất.
"Đợi mày." Hạ mi, Lục Lâm ném ra câu trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lê Nhan.
"Tao cứ tưởng mày bị thầy toán bán đi mất rồi, làm gì mà gọi mày ra ngoài một hai tiết liền cũng chưa về." Bĩu môi, Lục Lâm nhìn vào đôi mắt Lê Nhan, "Được rồi, xem ra người vẫn còn. Đi thôi, về lớp."
Dưới ánh nắng chiều, thiếu niên sóng vai nhau bước đi, hai chiếc bóng phía sau kéo dài trên nền gạch.
- --------------------------------------------------
Editor: I"m back~~~~ Toi thi xong comeback rùi nè chị em ơi ~~ À mà hôm nọ toi đăng lộn chương nên sửa lại dí bù thêm 1 chương cho m.n nè.