Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!
Chương 22: Lần đầu tiếp xúc (1)
Edit: A Uyển
Học sinh Thất trung ngoại trừ cuối tuần, đến trường phải thống nhất mặc đồng phục, đồng thời còn phải đeo huy hiệu và phù hiệu.
Cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng nõn của Lê Nhan trên ngực áo, Lục Lâm khẽ nhăn mày.
Huy hiệu gì chứ . . .
Suy nghĩ một lát, Lục Lâm nhớ đến buổi sáng ra khỏi nhà quá vội vã, cũng không nhớ đến huy hiệu gì đó, cũng không biết hắn tiện tay ném ở chỗ nào rồi.
Ngẩng đầu đối mặt với Lê Nhan, Lục Lâm khóe miệng cứng đờ, khoát tay một cái, tự cho là đúng: "Muốn kiểm tra huy hiệu? Không đem."
Lê Nhan: ". . ." Không đem thì không đem, còn ngang ngược như vậy.
Môi mỏng khẽ nhếch, Lục Lâm bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, gương mặt tuấn tú hiện ra trước mắt Lê Nhan, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên kéo lại càng ngày càng gần, đến mức có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt đối phương.
"Còn nút áo. . . Xin lỗi, tao không rảnh cài lại." Ngón tay kéo lại vạt áo, Lục Lâm cố ý nói.
Sáng sớm hôm nay lúc thức dậy vốn không mấy kiên nhẫn, qua loa mặc đồng phục, lúc cài nút áo không để ý làm lệch một cái. Nút áo ở trên cài sai, mấy cái phía dưới cũng sai theo, một chiếc áo sơ mi trắng cao lãnh cấm dục như vậy mặc lên người Lục Lâm lại có vẻ ngổ ngược bất kham. May sao dáng dấp Lục Lâm cũng không tồi, cho dù quần áo có chút xộc xệch, cũng có một sức hấp dẫn, lúc đôi mắt hẹp dài ấy nhìn đến cũng có không ít nữ sinh đi qua đỏ mặt.
Lục Lâm hờ hững đứng một bên, trong đôi mắt màu nâu đậm lộ ra một ánh nhìn khó hiểu. Trong lòng động một cái, não Lục Lâm chưa kịp nhảy số đã đột nhiên kéo tay Lê Nhan.
"Lớp trưởng đại nhân thông minh như vậy, hay là chỉ tao cách cài nút áo đi?"
Thật ra chỉ là ý muốn nhất thời, chờ đến lúc nắm tay Lê Nhan trong lòng bàn tay, đầu óc Lục Lâm chính thức đình công.
Lê Nhan cũng sững sờ, trong phút chốc đôi đồng tử đen nhánh run sợ với một ánh mắt phức tạp.
Tựa như đang nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ(*).
Nhếch khóe miệng, Lê Nhan mặt không biểu tình rút tay về.
"Lục Lâm, câu là em bé ba tuổi sao? Nhà trẻ ở kế bên, ra cửa quẹo trái, không tiễn."
Kêu cô chỉ cách cài nút áo? Lục Lâm vậy mà cũng nghĩ ra cho được?
Hay đây là một loại khiêu khích khác? Lê Nhan cảm thấy Lục Lâm hôm nay ra đường không phải quên đem huy hiệu trường, mà là quên đem não.
Mặc dù đã sớm biết Lục Lâm lớn lên đầu óc đơn giản, nhưng lúc Lê Nhan chân chính đối mặt, có chút khó nói nên lời. Cô bây giờ đang rất lo lắng cho nhiệm vụ thứ hai của mình. . . Giúp nam chính thi đậu Kinh đại, học tra nghịch tập gì đó, emmm.
Lê Nhan bỗng cảm nhận rất chân thật gánh nặng trên vai.
Nặng trĩu.
Bị "thằng nhóc" Lê Nhan nhìn bằng ánh mắt khinh thường, Lục Lâm mới bừng tỉnh, mặt mũi có chút không nhịn được, nhưng lời nói ra không thể lấy lại, trong lòng đột nhiên bực bội muốn chết, giống như một chú sư tử nhỏ muốn xù lông.
"Tao chỉ buột miệng nói vậy thôi, ai cần mày chỉ, tao mà phải nhờ mày sao?"
Lui về phía sau một bước dài, Lục Lâm kéo ra khoảng cách giữa hai người, giọng nói không kiên nhẫn, cau mày, khuôn mặt lạnh lùng.
Không còn vẻ mặt cười cợt, Lục Lâm đứng ở đối diện, có cảm giác vô cùng nghiêm túc.
Thấy phản ứng của Lục Lâm, Lê Nhan ngược lại mới cảm thấy bình thường. Mới vừa nãy, dáng vẻ không nghiêm chỉnh của Lục Lâm kéo tay cô làm cô khó mà thích ứng.
Không ai để ý, dưới bộ mặt đang tỏ vẻ hung tợn của Lục Lâm, che giấu một trái tim đang nhảy nhót xôn xao trong lồng ngực.
Như một chú thỏ run rẩy bên trong ngực áo.
(*) con trai ngốc nhà địa chủ: dùng để trêu chọc những người con trai ngốc nghếch, gia đình có tiền mà lại không mấy thông minh