Đồng Minh - Khai Dương
Chương 6
13
Ta giận Vân Tế Thương không nói một lời mà đã vùi dập ta.
Đêm hôm hắn sai người mang thuốc đến, ta đều không thèm để ý.
Ai ngờ hắn lại đích thân đến.
Vừa bôi thuốc cho ta, vừa nói:
“Muốn sống sót trong thời thế này, chỉ dựa vào sức mạnh là không thể. Ta đã tìm thầy cho cô, ngày mai sẽ đến dạy cô, đừng chê khổ cực.
“Thù lớn như trời, cô nếu không có bản lĩnh, cũng không thể báo.
“Lan Sinh, cô là hạt giống tốt, không nên lãng phí như vậy...”
Tay hắn khẽ dừng.
Giọng như khàn đi đôi chút:
“Đáng tiếc, nếu là trước đây, ta nhất định sẽ đích thân dạy cô, chỉ là bây giờ... không thể được.”
Tiếng bánh xe gỗ lăn lăn dần xa.
Ta ngồi trên giường, xuất thần.
Mười mấy năm ở thừa tướng phủ.
Mọi người đều vì lợi mà đến.
Vân Tế Thương cần ta, cũng là vì điều gì chứ?
Suy nghĩ rối bời.
Gần như cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, thầy mà Vân Tế Thương chọn cho ta đã đến.
Hắn sắp xếp cho ta rất chu đáo.
Có văn có võ, không thiếu thứ gì.
Ôm trong tay quyển sách khó khăn mới có được, ta bỗng dưng rơi lệ.
“Sao vậy?”
Vân Tế Thương hỏi ta.
Giọng hơi gấp.
Ta bình tĩnh lại một chút, kiềm chế sự xúc động, vuốt ve những con chữ:
“Đã lâu ta không chạm đến, nhớ năm đó quyển sách đầu tiên ta đọc, là mẫu thân dạy ta...”
Nhắc đến mẫu thân.
Ta nghẹn ngào khó nói.
Vân Tế Thương muốn an ủi ta.
Chưa kịp mở miệng, ta đã lau đi nước mắt.
Nhiều năm như vậy, ta đã quen ép ngàn vạn nỗi đau khổ trở lại đáy lòng.
Ngẩng đầu, ta bái qua các thầy, theo sắp xếp của họ, cùng đi đến quân doanh.
Trước khi đi, khóe mắt liếc qua.
Ta thấy bàn tay của Vân Tế Thương giấu trong tay áo, siết chặt bánh xe.
Nhưng trên mặt.
Vẫn như cũ cụp mắt thản nhiên.
Gió thổi không một tiếng động.
14
Liên tiếp mấy ngày, ta đều theo chúng thầy học tập.
Đây là những thứ ngày trước kế mẫu không cho ta dính vào.
Không có nền tảng.
So với người khác, ta như thể đi từng bước gian nan.
Trước mắt núi non trùng trùng điệp điệp, ta lại như thể mãi giậm chân tại chỗ.
Dù hoài bão lớn đến đâu cũng bị nỗi lo âu thiêu đốt không còn.
Cuối cùng ta ném tất cả sách vở và trường đao xuống đất, nổi giận với Vân Tế Thương:
“Ta không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, ta đến đây để báo thù, không phải để học những thứ này, chỉ để trở thành một vương phi đạt tiêu chuẩn của ngài!”
Vân Tế Thương ngước mắt nhìn ta.
Không gợn sóng.
“Nếu ngài không muốn đưa ta đi, ta sẽ tự đi!”
Quay người rời đi, Vân Tế Thương gọi ta lại.
“Hứa Lan Sinh, cô nghĩ rằng ngươi như vậy có thể báo thù sao?
“Nếu cô thực sự có thể báo thù, sao bao nhiêu năm qua, ở thừa tướng phủ giả điên giả dại mà mãi vẫn không g.i.ế.c được kế mẫu cô?
“Cô muốn quay về làm gì, tìm c.h.ế.t sao?”
Châm biếm đ.â.m vào lòng ta.
Ta siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
“Vân Tế Thương, ngài là Hàn Thành Vương cao cao tại thượng, ngài chưa từng trải qua nỗi đau khi mẫu thân c.h.ế.t trước mắt mình mà bản thân bất lực.
“Nỗi đau này khắc cốt ghi tâm, dày vò người ta cả đêm không ngủ.
“Ngài không hiểu được ta.
“Ta thà quay về sống mái một phen, cùng Bộc Dương m.á.u văng ba thước, đồng quy vu tận, cũng không muốn ở nơi của ngài, lãng phí thời gian!”
“Hứa Lan Sinh! Cô!”
Vân Tế Thương giận quát.
Nhưng ta không ngoảnh đầu.
“Cô quay lại cho ta!”
Một tiếng vang từ phía sau truyền đến.
Một cách vô thức ta quay đầu lại.
Vân Tế Thương vậy mà đứng lên từ xe lăn.
15
Chỉ trong một hơi.
Hắn đã thẳng thừng ngã xuống đất.
Nặng nề đập xuống mặt đất.
Ta hoảng loạn.
Chạy đến bên cạnh muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng phát hiện hắn ngã trên đất, nhắm chặt mắt.
Sắc mặt và vành tai, là màu đỏ ta chưa từng thấy.
Trên trán mồ hôi lạnh nhỏ giọt, răng nghiến chặt, hai tay càng siết chặt như thép, mặc cho ta gỡ thế nào cũng không gỡ được.
Hộ vệ nghe thấy tiếng động, vội vã chạy vào.
Có lẽ cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Vân Tế Thương, ai cũng hoảng loạn không thôi.
Ta gấp gáp hét lên:
“Ngây ra làm gì! Đi tìm đại phu đi!”
Cho đến khi đại phu đến, dùng thuốc châm cứu, loay hoay một lúc lâu, đại phu mới lau mồ hôi trên trán, gọi ta ra ngoài dặn dò.
Đại phu nói, Vân Tế Thương là vì tức giận quá mức, hiện giờ đã không còn trở ngại.
Ta lập tức hổ thẹn không thôi.
Lại nghĩ đến một chuyện.
Khi ngã xuống, ta thấy chân hắn nặng nề đập xuống đất.
Liền hỏi:
“Vậy chân ngài ấy...”
Đại phu lắc đầu.
Nói với ta rằng, chân của Vân Tế Thương thực ra đã khỏi từ lâu, nhưng mấy năm qua, dù thế nào, cho dù hắn đã dùng hết cách, cũng không thể đi lại bình thường.
“Căn nguyên là, vương gia đây là bệnh tâm lý.”
Đại phu lắc đầu thở dài, đeo hòm thuốc rời đi.
Ta không dám gặp Vân Tế Thương.
Hắn tuy rằng đôi khi rất đáng ghét.
Nhưng cũng thực sự là người đối xử tốt với ta nhất trong những năm qua.
Quay về phòng, hắn đã tỉnh.
Dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.
Thấy ta mới lười nhác ngước mắt, ta định tránh, lại bị hắn gọi đến bên giường.
“Lan Sinh.” Giọng hắn rất khàn, quầng mắt hơi đỏ, “Cô nghĩ rằng ta chưa từng trải qua nỗi đau khi người thân qua đời sao?”