Đông Cung Tàng Kiều - Trang 2
Chương 9: Biến cố kinh hoàng ở Đông cung (9)
Xuân đi rồi thu tới, lá rụng xào xạc, trong nháy mắt đã đến tháng chín.
Nhân buổi cung yến Trung thu, bệ hạ đã mở kim khẩu, lệnh cho các cung thống kê các cung nữ đã vào cung tròn mười năm, nhằm mục đích cho phép các cung nữ đủ điều kiện được xuất cung.
Quý phi đã lệnh cho Cung nữ sở thông báo cho các cung nữ đủ điều kiện tiến hành đăng ký danh sách.
Cách nhiều ngày, cuối cùng Vệ Chiêu cũng được bước ra khỏi Đông cung, trở về Cung nữ sở.
Cung nhân phụ trách lập danh sách hỏi kỹ thời gian nàng vào cung, từng làm việc ở các cung nào, cuối cùng đưa bút lông cho nàng, ý bảo nàng ký tên, “Ngươi ký tên hoặc ấn dấu tay vào đây, sau đó trở về đợi tin tức.”
Vệ Chiêu hỏi: “Nếu ta không ký tên thì sẽ như thế nào?”
“Ngươi không ký tên thì sẽ không có trong danh sách lần này, đương nhiên là cũng không có cơ hội xuất cung.”
Vệ Chiêu cầm bút lông lên, nàng trầm tư một hồi, do dự mãi không thể hạ bút được
Cung nhân nhịn không được mở miệng thúc giục: “Ngươi có ký hay không? Không ký thì đứng sang một bên, phía sau còn một hàng dài đang xếp hàng đấy.”
Vệ Chiêu đặt bút xuống, bước sang một bên nói: “Thật ngại quá, ta còn chưa có suy nghĩ kỹ.”
“Vậy ngươi suy nghĩ xong rồi trở lại sau.” Cung nhân thu hồi thẻ tre của nàng, “Chỉ là hết thời hạn chúng ta sẽ khóa danh sách, ngươi suy nghĩ nhanh lên, người kế tiếp.”
Vệ Chiêu bước ra khỏi Cung nữ sở, đã thấy Tử Quyên đứng ở bên ngoài đợi nàng.
Tử Quyên nhìn thấy nàng, đã nhảy dựng lên, hứng phấn nói: “Chiêu Chiêu, ta nhớ ngươi muốn chết.”
Vệ Chiêu được nàng ôm chầm lấy. Hai người vừa cười vừa nhảy nhót.
Mừng rỡ gặp mặt xong, Tử Quyên buông nàng ra, cần thận quan sát nàng, tấm tắc khen ngợi: “Ngươi xem lại ngươi đi, quá gầy rồi.”
Vệ Chiêu nhéo nhéo mặt của nàng, cười nói: “Còn người thì lại tròn thêm một vòng.”
Tử Quyên kêu lên sợ hãi: “Không thể nào! Không thể như thế được! Ngươi đừng làm ta sợ.”
Vệ Chiêu bị biểu tỉnh khoa trương của nàng vui vẻ không ngừng, giơ hộp đựng thức án lên cho nàng xem, “Ta đùa ngươi thôi, ta mang cho ngươi một chút đồ ăn, chúng ta đi đến phòng của ngươi thôi.”
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Tử Quyên lẩm bẩm nói: “Vận khí của ngươi thật tốt, vừa vặn vào cung tròn mười năm, có vài người lại không có vận khí tốt như ngươi, chỉ kém có vài ngày mà cũng không được, cũng không biết lần sau tới khi nào mới có cơ hội xuất cung. Chiêu Chiêu, sau khi ngươi xuất cung, ngàn vạn lần đừng quên ta đấy.”
Vệ Chiêu gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta còn chưa ký tên.”
“Vậy thì tốt quá… Cái gì?” Tử Quyên khó tin nhìn nàng, “Ngươi còn chưa ký tên? Vì sao ngươi lại không ký tên? Lẽ nào ngươi không muốn ra cung đoàn tụ với phụ mẫu sao?”
Vệ Chiêu: “Đương nhiên là muốn.”
“Vậy tại sao?” Tử Quyên như hiểu ra, “Có phải là có người khi dễ ngươi, không cho ngươi ký tên? Ta sẽ đi tố cáo bọn họ.”
Vệ Chiêu nhanh chân ngăn nàng lại, “Không phải, ngươi đừng kích động, là do ta chưa suy nghĩ kỹ.”
“Ngươi còn muốn suy nghĩ gì nữa? Không lẽ ngươi muốn ở lại Đông cung cả đời? Đông cung…”
Vệ Chiêu mau tay nhanh mắt che miệng của nàng, nhìn xung quanh một hồi, kéo nàng chạy lại một góc kín.
Tử Quyên hất tay của Vệ Chiêu ra, “Đông cung có gì tốt để ngươi do dự?”
“Đông cung cũng không phải là nơi kinh khủng như ngươi nghĩ…” Vệ Chiêu nói nhi nhí.
Nàng cũng không biết nàng đang do dự cái gì?
Có lẽ nàng cảm thấy ở lại trong cung, nhìn Thái tử trở thành một vị quân chủ anh minh cũng là một việc khá tốt.
Nghĩ đến việc này có lẽ chịu đựng những năm tháng trong cung đối với nàng cũng không còn khó khăn nữa.
Tử Quyên nhìn nàng, vẻ mặt không đành lòng, bĩu môi nói: “Nơi như vậy mà không kinh khủng? Nơi đó rốt cuộc đã chuốc mê hồn thang gì cho ngươi mà khiến ngươi ngay cả xuất cung cũng không muốn?”
“Ta muốn suy nghĩ kỹ một chút thôi.” Vệ Chiêu trấn an nàng, rồi lập tức chuyển chủ đề sang chuyện khác, “Mà ngươi có biết Bích Trà đi đâu rồi không? Hôm nay ta đi Trường Tín cung tìm nàng, kết quả lại không tìm được.”
Tử Quyên nghe vậy, len lén liếc nhìn nàng, chần chừ hồi lâu mới nói: “Ngươi… ngươi còn không biết sao?”
Vệ Chiêu nhìn sắc mặt của nàng, trong lòng cảm thấy nặng nề, “Làm sao vậy?”
Tử Quyên không chịu nổi nàng nhiều lần truy vấn, chỉ đành nói cho nàng tình hình thực tế, “Bích Trà đã chết rồi, nghe nói là nàng treo cổ tự vẫn, qua đời ngay trong Trường Tín cung.”
Cả người Vệ Chiêu cứng lại, buông rơi hộp thức ăn trong tay xuống đất.
*****
Vào đêm, Trường Tín cung hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động. Từ sau khi có một cung nữ treo cổ chết, không còn có người dám đặt chân tới nơi này.
Ở một góc khuất gần Tây điện, Vệ Chiêu đang cẩn thận hóa tiền giấy, nhìn chúng nó lần lượt cháy hết.
Khói đen cuộn theo bụi giấy bốc lên trên không trung, rồi tản ra khắp đất trời, phảng phất như nước mắt của oan hồn.
Hóa vàng mã trong cung là trọng tội. Nếu Vệ Chiêu bị bắt chắc chắn sẽ chịu phạt, có khi phải chịu án tử cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng chỉ cần nàng nghĩ đến việc Bích Trà vì nàng mà chịu chết, Vệ Chiêu làm sao có thể vì sợ chết mà trơ mắt nhìn sau khi Bích Trà qua đời lại không có người tế điện cho nàng ấy?
Đốt xong xấp tiền giấy cuối cùng, khi Vệ Chiêu chuẩn bị rời đi, trước mắt của nàng lại xuất hiện một góc mãng bào màu xanh đá.
Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn tới, lập tức thất kinh quỳ rạp xuống đất.
“Thái, Thái tử điện hạ.”
Chẳng biết tại sao đêm khuya như vậy rồi mà Thái tử điện hạ vẫn tới Trường Tín cung.
Hắn nhìn chậu than bên cạnh Vệ Chiêu, lạnh lùng nói: “Trong cung không cho phép hóa vàng mã, ngươi không biết sao?”
“Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ khẩn cầu điện hạ tha tội.” Vệ Chiêu quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu xin tha thứ, đúng lúc đó túi thơm cũng vô ý rơi ra, rơi đến bên chân của Thái tử.
Nàng vội vàng vươn tay định cầm lấy, nhưng một đôi tay khác đã nhanh hơn nhặt lấy túi thơm của nàng.
“Điện hạ.” Vệ Chiêu kinh hô một tiếng, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Thái tử chậm rãi cọ xát chiếc túi thơm trong tay, hỏi: “Ngươi biết cung nữ trong cung không được lén lút tư thông?”
“Điện hạ làm sao biết được cái này là do người khác đưa cho nô tỳ?” Vệ Chiêu hỏi ngược lại.
Nàng nói xong thấy sắc mặt của Thái tử không vui, lại vội vàng giải thích: “Điện hạ hiểu lầm, vật này không phải tín vật tư thông, bên trong có một đạo phù bình an, là người khác cầu tới làm lễ vật sinh thần cho nô tỳ.”
Thái tử thấy hai chữ “bình an” được thêu trên túi thơm, biết được đây quả thực chỉ là một đạo phù bình an, sắc mặt cũng khá hơn một chút.
Vệ Chiêu thận trọng nói: “Sinh thần của nô tỳ đúng vào ngày nô tỳ được dùng bữa chung với Thái tử điện hạ.”
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên ngày đó Lý ma ma mới dẫn nàng tới trù phòng nhỏ.
Hầu kết của Thái tử khẽ nhúc nhích: “Cung nữ… Ngươi tên là gì?”
Vệ Chiêu vội vàng nói: “Tên của nô tỳ là Vệ Chiêu.”
Thái tử tiếp tục nói: “Cung nữ Vệ Chiêu, hành vi không đúng mực, phạt bổng lộc một tháng.”
Hóa vàng mã trong cung là tội lớn, vậy mà Thái tử chỉ phạt bổng lộc một tháng.
Vệ Chiêu cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vã quỳ xuống đất: “Tạ ơn Thái tử điện hạ.”
Sau khi ngẩng đầu lên, Vệ Chiêu nhìn Thái tử, phát hiện tâm tình của hắn ngày hôm nay cũng không tệ, đánh bạo hỏi: “Thái tử điện hạ, trên đời này, có phải là lòng tốt sẽ không được hảo báo?”
Những lời này, lúc còn sống Bích Trà đã nói với nàng rất nhiều lần, nàng chưa bao giờ chịu tin tưởng.
Hiện tại, Bích Trà đã chết, nàng bắt đầu hoài nghi, có phải vận mệnh đã được định sẵn trước hết thảy?
Ở trong thâm cung này, có phải lòng tốt thực sự sẽ hại chết người?
Thái tử nhìn nàng nói: “Ngươi cảm thấy ngươi cứu cô, cô vẫn cho phạt ngươi, nên trong lòng có oán?”
Vệ Chiêu vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ không dám, chẳng qua nô tỳ thấy Bích Trà là một người tốt, nhưng lại rơi vào kết cục như thế. Nô tỳ hóa vàng mã cho nàng, cùng chỉ vì mong muốn nàng có thế sống tốt ở cõi âm một chút, kiếp sau có thể có được nơi đầu thai tốt.”
“Đầu thai.” Thái tử nhếch miệng, hỏi ngược lại: “Ngươi tin trên thế gian này có đầu thai chuyển kiếp sao?”
Trong Phật giáo có thuyết pháp “Đầu thai chuyển thế.” Tín ngưỡng của hoàng thất Đại Ngụy là Phật giáo, Hoàng đế và Quý phi hết lòng tin theo Phật pháp, Phật tự trong dân gian cũng đèn nhang không ngừng.
Nhưng hôm nay Thái tử điện hạ lại hỏi vấn đề như vậy.
Vệ Chiêu nhìn hắn, ngơ ngác hỏi: “Chẳng lẽ Điện hạ không tin sao?”
Không ngờ Thái tử lại cười xòa một tiếng: “Phật giáo nói rằng, lục đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, vì vậy thế nhân mới không biết cố gắng, chỉ biết ký thác tính mạng tiền đồ của bản thân vào quỷ thần mờ mịt hư vô, thực sự quá mức hoang đường.”
Hắn nhìn đôi mắt mờ mịt của Vệ Chiêu, ném túi thơm xuống rồi xoay người rời đi.
“Cô chưa bao giờ tin vào thần phật, cô chỉ tin chính mình.”
*****
Công việc thống kê danh sách các cung nhân xuất cung vẫn tiến hành một cách tuần tự. Không đợi Vệ Chiêu suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc bản thân có muốn xuất cung hay không, thời gian đảo mắt đã sang tới tháng mười, trong cung càng lúc càng trở nên bận rộn.
Mùa thu tháng mười, vốn là mùa thảo trường oanh phi, cũng là lúc hoàng gia tiến hành tổ chức hoạt động săn thú.
Thiên tử săn bắn vốn là ngày lễ trọng đại được cử hành long trọng hàng năm của hoàng triều Đại Ngụy.
Đối với một nước dùng võ lập quốc như Đại Ngụy mà nói, săn bắn không chỉ là một cuộc diễn tập quân sự, mà còn có thể đưa ra các quyết định thưởng phạt nghiêm minh, chỉnh đốn quân kỷ, có thể nói một mũi tên bắn trúng nhiều con chim.
Từ xưa đến này đều lưu truyền câu nói “Thiên tử săn bắn, quốc thái dân an.”
Thiên tử xuất hành, dùng ngự xa do chín con ngựa kéo. Phía sau đi theo đủ các loại quan viên, cùng các hộ vệ người hầu ước tính hơn ngàn người. Đoàn người vòng qua tất cả các đường chính của đô thành, dùng để chiếu cáo cho người dân khắp thiên hạ.
Từ sau khi cập quan, đây là lần đầu tiên Thái tử chủ trì tế tự đại điển.
Ở cửa thành, Thái tử mặc miện phục, thay thiên tử bái tế thiên địa, khẩn cầu năm sau là một năm mưa thuận gió hòa.
Hắn đứng ở trên đài cao, tiến hành cẩn thận từng lễ tiết chiếu cáo thiên địa, cao giọng đọc chúc văn tế thiên, sau đó vung tay lên, một loạt các tế phẩm được dâng lên tuần tự quy củ.
Lễ quan chiếu theo quy định tiến lên xin chỉ thị của Thái tử xem có bắt đầu nghi thức tế thiên hay không.
Thái tử trang trọng nghiêm túc nói: “Tế.”
Lời của hắn được hai lễ quan đứng bên cạnh truyền xuống dưới, hai người truyền lời cho bốn người, bốn người truyền lời tiếp cho tám người, cứ thế lần lượt cho đến kết thúc bằng việc ba trăm hai mươi quân sĩ Đại Ngụy cất cao giọng “Tế.” vang vọng cả một góc trời.
Gia súc bị cung tế bị trảm thủ, máu vung ra khắp nơi, khiến những người đứng xem không khỏi chấn động.
Lễ tế thiên hoàn tất, tiếng trống từ trên cổng thành vang lên, đại quân xuất phát, cuồn cuộn tiến đến khu vực săn bắn ở Tây Sơn.
Khu vực săn bắn ở Tây Sơn có một khu vườn săn bắn của hoàng thất, bao trùm phạm vi mười mấy dặm xung quanh một ngọn núi nhỏ, lấy đất bằng là chủ yếu. Trước mấy ngày hoàng thất cử hành săn bắn, quan viên quản lý bãi săn lệnh cho người xua rất nhiều động vật vào trong núi, nhằm mục đích khiến cho quý tộc quan lại không thất bại thảm hại mà quay về.
Nhưng mục đích cuối cùng của lần săn thú lần này, ngoài việc biểu dương lực lượng, thì chính là lựa chọn Thái tử phi.
Vì vậy ngoại trừ bá quan văn võ, còn có rất nhiều quý nữ của các thế gia đại tộc cùng tham dự, chỉ mong có thể được Thái tử coi trọng, một bước trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành.
Nhân buổi cung yến Trung thu, bệ hạ đã mở kim khẩu, lệnh cho các cung thống kê các cung nữ đã vào cung tròn mười năm, nhằm mục đích cho phép các cung nữ đủ điều kiện được xuất cung.
Quý phi đã lệnh cho Cung nữ sở thông báo cho các cung nữ đủ điều kiện tiến hành đăng ký danh sách.
Cách nhiều ngày, cuối cùng Vệ Chiêu cũng được bước ra khỏi Đông cung, trở về Cung nữ sở.
Cung nhân phụ trách lập danh sách hỏi kỹ thời gian nàng vào cung, từng làm việc ở các cung nào, cuối cùng đưa bút lông cho nàng, ý bảo nàng ký tên, “Ngươi ký tên hoặc ấn dấu tay vào đây, sau đó trở về đợi tin tức.”
Vệ Chiêu hỏi: “Nếu ta không ký tên thì sẽ như thế nào?”
“Ngươi không ký tên thì sẽ không có trong danh sách lần này, đương nhiên là cũng không có cơ hội xuất cung.”
Vệ Chiêu cầm bút lông lên, nàng trầm tư một hồi, do dự mãi không thể hạ bút được
Cung nhân nhịn không được mở miệng thúc giục: “Ngươi có ký hay không? Không ký thì đứng sang một bên, phía sau còn một hàng dài đang xếp hàng đấy.”
Vệ Chiêu đặt bút xuống, bước sang một bên nói: “Thật ngại quá, ta còn chưa có suy nghĩ kỹ.”
“Vậy ngươi suy nghĩ xong rồi trở lại sau.” Cung nhân thu hồi thẻ tre của nàng, “Chỉ là hết thời hạn chúng ta sẽ khóa danh sách, ngươi suy nghĩ nhanh lên, người kế tiếp.”
Vệ Chiêu bước ra khỏi Cung nữ sở, đã thấy Tử Quyên đứng ở bên ngoài đợi nàng.
Tử Quyên nhìn thấy nàng, đã nhảy dựng lên, hứng phấn nói: “Chiêu Chiêu, ta nhớ ngươi muốn chết.”
Vệ Chiêu được nàng ôm chầm lấy. Hai người vừa cười vừa nhảy nhót.
Mừng rỡ gặp mặt xong, Tử Quyên buông nàng ra, cần thận quan sát nàng, tấm tắc khen ngợi: “Ngươi xem lại ngươi đi, quá gầy rồi.”
Vệ Chiêu nhéo nhéo mặt của nàng, cười nói: “Còn người thì lại tròn thêm một vòng.”
Tử Quyên kêu lên sợ hãi: “Không thể nào! Không thể như thế được! Ngươi đừng làm ta sợ.”
Vệ Chiêu bị biểu tỉnh khoa trương của nàng vui vẻ không ngừng, giơ hộp đựng thức án lên cho nàng xem, “Ta đùa ngươi thôi, ta mang cho ngươi một chút đồ ăn, chúng ta đi đến phòng của ngươi thôi.”
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Tử Quyên lẩm bẩm nói: “Vận khí của ngươi thật tốt, vừa vặn vào cung tròn mười năm, có vài người lại không có vận khí tốt như ngươi, chỉ kém có vài ngày mà cũng không được, cũng không biết lần sau tới khi nào mới có cơ hội xuất cung. Chiêu Chiêu, sau khi ngươi xuất cung, ngàn vạn lần đừng quên ta đấy.”
Vệ Chiêu gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta còn chưa ký tên.”
“Vậy thì tốt quá… Cái gì?” Tử Quyên khó tin nhìn nàng, “Ngươi còn chưa ký tên? Vì sao ngươi lại không ký tên? Lẽ nào ngươi không muốn ra cung đoàn tụ với phụ mẫu sao?”
Vệ Chiêu: “Đương nhiên là muốn.”
“Vậy tại sao?” Tử Quyên như hiểu ra, “Có phải là có người khi dễ ngươi, không cho ngươi ký tên? Ta sẽ đi tố cáo bọn họ.”
Vệ Chiêu nhanh chân ngăn nàng lại, “Không phải, ngươi đừng kích động, là do ta chưa suy nghĩ kỹ.”
“Ngươi còn muốn suy nghĩ gì nữa? Không lẽ ngươi muốn ở lại Đông cung cả đời? Đông cung…”
Vệ Chiêu mau tay nhanh mắt che miệng của nàng, nhìn xung quanh một hồi, kéo nàng chạy lại một góc kín.
Tử Quyên hất tay của Vệ Chiêu ra, “Đông cung có gì tốt để ngươi do dự?”
“Đông cung cũng không phải là nơi kinh khủng như ngươi nghĩ…” Vệ Chiêu nói nhi nhí.
Nàng cũng không biết nàng đang do dự cái gì?
Có lẽ nàng cảm thấy ở lại trong cung, nhìn Thái tử trở thành một vị quân chủ anh minh cũng là một việc khá tốt.
Nghĩ đến việc này có lẽ chịu đựng những năm tháng trong cung đối với nàng cũng không còn khó khăn nữa.
Tử Quyên nhìn nàng, vẻ mặt không đành lòng, bĩu môi nói: “Nơi như vậy mà không kinh khủng? Nơi đó rốt cuộc đã chuốc mê hồn thang gì cho ngươi mà khiến ngươi ngay cả xuất cung cũng không muốn?”
“Ta muốn suy nghĩ kỹ một chút thôi.” Vệ Chiêu trấn an nàng, rồi lập tức chuyển chủ đề sang chuyện khác, “Mà ngươi có biết Bích Trà đi đâu rồi không? Hôm nay ta đi Trường Tín cung tìm nàng, kết quả lại không tìm được.”
Tử Quyên nghe vậy, len lén liếc nhìn nàng, chần chừ hồi lâu mới nói: “Ngươi… ngươi còn không biết sao?”
Vệ Chiêu nhìn sắc mặt của nàng, trong lòng cảm thấy nặng nề, “Làm sao vậy?”
Tử Quyên không chịu nổi nàng nhiều lần truy vấn, chỉ đành nói cho nàng tình hình thực tế, “Bích Trà đã chết rồi, nghe nói là nàng treo cổ tự vẫn, qua đời ngay trong Trường Tín cung.”
Cả người Vệ Chiêu cứng lại, buông rơi hộp thức ăn trong tay xuống đất.
*****
Vào đêm, Trường Tín cung hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động. Từ sau khi có một cung nữ treo cổ chết, không còn có người dám đặt chân tới nơi này.
Ở một góc khuất gần Tây điện, Vệ Chiêu đang cẩn thận hóa tiền giấy, nhìn chúng nó lần lượt cháy hết.
Khói đen cuộn theo bụi giấy bốc lên trên không trung, rồi tản ra khắp đất trời, phảng phất như nước mắt của oan hồn.
Hóa vàng mã trong cung là trọng tội. Nếu Vệ Chiêu bị bắt chắc chắn sẽ chịu phạt, có khi phải chịu án tử cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng chỉ cần nàng nghĩ đến việc Bích Trà vì nàng mà chịu chết, Vệ Chiêu làm sao có thể vì sợ chết mà trơ mắt nhìn sau khi Bích Trà qua đời lại không có người tế điện cho nàng ấy?
Đốt xong xấp tiền giấy cuối cùng, khi Vệ Chiêu chuẩn bị rời đi, trước mắt của nàng lại xuất hiện một góc mãng bào màu xanh đá.
Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn tới, lập tức thất kinh quỳ rạp xuống đất.
“Thái, Thái tử điện hạ.”
Chẳng biết tại sao đêm khuya như vậy rồi mà Thái tử điện hạ vẫn tới Trường Tín cung.
Hắn nhìn chậu than bên cạnh Vệ Chiêu, lạnh lùng nói: “Trong cung không cho phép hóa vàng mã, ngươi không biết sao?”
“Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ khẩn cầu điện hạ tha tội.” Vệ Chiêu quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu xin tha thứ, đúng lúc đó túi thơm cũng vô ý rơi ra, rơi đến bên chân của Thái tử.
Nàng vội vàng vươn tay định cầm lấy, nhưng một đôi tay khác đã nhanh hơn nhặt lấy túi thơm của nàng.
“Điện hạ.” Vệ Chiêu kinh hô một tiếng, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Thái tử chậm rãi cọ xát chiếc túi thơm trong tay, hỏi: “Ngươi biết cung nữ trong cung không được lén lút tư thông?”
“Điện hạ làm sao biết được cái này là do người khác đưa cho nô tỳ?” Vệ Chiêu hỏi ngược lại.
Nàng nói xong thấy sắc mặt của Thái tử không vui, lại vội vàng giải thích: “Điện hạ hiểu lầm, vật này không phải tín vật tư thông, bên trong có một đạo phù bình an, là người khác cầu tới làm lễ vật sinh thần cho nô tỳ.”
Thái tử thấy hai chữ “bình an” được thêu trên túi thơm, biết được đây quả thực chỉ là một đạo phù bình an, sắc mặt cũng khá hơn một chút.
Vệ Chiêu thận trọng nói: “Sinh thần của nô tỳ đúng vào ngày nô tỳ được dùng bữa chung với Thái tử điện hạ.”
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên ngày đó Lý ma ma mới dẫn nàng tới trù phòng nhỏ.
Hầu kết của Thái tử khẽ nhúc nhích: “Cung nữ… Ngươi tên là gì?”
Vệ Chiêu vội vàng nói: “Tên của nô tỳ là Vệ Chiêu.”
Thái tử tiếp tục nói: “Cung nữ Vệ Chiêu, hành vi không đúng mực, phạt bổng lộc một tháng.”
Hóa vàng mã trong cung là tội lớn, vậy mà Thái tử chỉ phạt bổng lộc một tháng.
Vệ Chiêu cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vã quỳ xuống đất: “Tạ ơn Thái tử điện hạ.”
Sau khi ngẩng đầu lên, Vệ Chiêu nhìn Thái tử, phát hiện tâm tình của hắn ngày hôm nay cũng không tệ, đánh bạo hỏi: “Thái tử điện hạ, trên đời này, có phải là lòng tốt sẽ không được hảo báo?”
Những lời này, lúc còn sống Bích Trà đã nói với nàng rất nhiều lần, nàng chưa bao giờ chịu tin tưởng.
Hiện tại, Bích Trà đã chết, nàng bắt đầu hoài nghi, có phải vận mệnh đã được định sẵn trước hết thảy?
Ở trong thâm cung này, có phải lòng tốt thực sự sẽ hại chết người?
Thái tử nhìn nàng nói: “Ngươi cảm thấy ngươi cứu cô, cô vẫn cho phạt ngươi, nên trong lòng có oán?”
Vệ Chiêu vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ không dám, chẳng qua nô tỳ thấy Bích Trà là một người tốt, nhưng lại rơi vào kết cục như thế. Nô tỳ hóa vàng mã cho nàng, cùng chỉ vì mong muốn nàng có thế sống tốt ở cõi âm một chút, kiếp sau có thể có được nơi đầu thai tốt.”
“Đầu thai.” Thái tử nhếch miệng, hỏi ngược lại: “Ngươi tin trên thế gian này có đầu thai chuyển kiếp sao?”
Trong Phật giáo có thuyết pháp “Đầu thai chuyển thế.” Tín ngưỡng của hoàng thất Đại Ngụy là Phật giáo, Hoàng đế và Quý phi hết lòng tin theo Phật pháp, Phật tự trong dân gian cũng đèn nhang không ngừng.
Nhưng hôm nay Thái tử điện hạ lại hỏi vấn đề như vậy.
Vệ Chiêu nhìn hắn, ngơ ngác hỏi: “Chẳng lẽ Điện hạ không tin sao?”
Không ngờ Thái tử lại cười xòa một tiếng: “Phật giáo nói rằng, lục đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, vì vậy thế nhân mới không biết cố gắng, chỉ biết ký thác tính mạng tiền đồ của bản thân vào quỷ thần mờ mịt hư vô, thực sự quá mức hoang đường.”
Hắn nhìn đôi mắt mờ mịt của Vệ Chiêu, ném túi thơm xuống rồi xoay người rời đi.
“Cô chưa bao giờ tin vào thần phật, cô chỉ tin chính mình.”
*****
Công việc thống kê danh sách các cung nhân xuất cung vẫn tiến hành một cách tuần tự. Không đợi Vệ Chiêu suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc bản thân có muốn xuất cung hay không, thời gian đảo mắt đã sang tới tháng mười, trong cung càng lúc càng trở nên bận rộn.
Mùa thu tháng mười, vốn là mùa thảo trường oanh phi, cũng là lúc hoàng gia tiến hành tổ chức hoạt động săn thú.
Thiên tử săn bắn vốn là ngày lễ trọng đại được cử hành long trọng hàng năm của hoàng triều Đại Ngụy.
Đối với một nước dùng võ lập quốc như Đại Ngụy mà nói, săn bắn không chỉ là một cuộc diễn tập quân sự, mà còn có thể đưa ra các quyết định thưởng phạt nghiêm minh, chỉnh đốn quân kỷ, có thể nói một mũi tên bắn trúng nhiều con chim.
Từ xưa đến này đều lưu truyền câu nói “Thiên tử săn bắn, quốc thái dân an.”
Thiên tử xuất hành, dùng ngự xa do chín con ngựa kéo. Phía sau đi theo đủ các loại quan viên, cùng các hộ vệ người hầu ước tính hơn ngàn người. Đoàn người vòng qua tất cả các đường chính của đô thành, dùng để chiếu cáo cho người dân khắp thiên hạ.
Từ sau khi cập quan, đây là lần đầu tiên Thái tử chủ trì tế tự đại điển.
Ở cửa thành, Thái tử mặc miện phục, thay thiên tử bái tế thiên địa, khẩn cầu năm sau là một năm mưa thuận gió hòa.
Hắn đứng ở trên đài cao, tiến hành cẩn thận từng lễ tiết chiếu cáo thiên địa, cao giọng đọc chúc văn tế thiên, sau đó vung tay lên, một loạt các tế phẩm được dâng lên tuần tự quy củ.
Lễ quan chiếu theo quy định tiến lên xin chỉ thị của Thái tử xem có bắt đầu nghi thức tế thiên hay không.
Thái tử trang trọng nghiêm túc nói: “Tế.”
Lời của hắn được hai lễ quan đứng bên cạnh truyền xuống dưới, hai người truyền lời cho bốn người, bốn người truyền lời tiếp cho tám người, cứ thế lần lượt cho đến kết thúc bằng việc ba trăm hai mươi quân sĩ Đại Ngụy cất cao giọng “Tế.” vang vọng cả một góc trời.
Gia súc bị cung tế bị trảm thủ, máu vung ra khắp nơi, khiến những người đứng xem không khỏi chấn động.
Lễ tế thiên hoàn tất, tiếng trống từ trên cổng thành vang lên, đại quân xuất phát, cuồn cuộn tiến đến khu vực săn bắn ở Tây Sơn.
Khu vực săn bắn ở Tây Sơn có một khu vườn săn bắn của hoàng thất, bao trùm phạm vi mười mấy dặm xung quanh một ngọn núi nhỏ, lấy đất bằng là chủ yếu. Trước mấy ngày hoàng thất cử hành săn bắn, quan viên quản lý bãi săn lệnh cho người xua rất nhiều động vật vào trong núi, nhằm mục đích khiến cho quý tộc quan lại không thất bại thảm hại mà quay về.
Nhưng mục đích cuối cùng của lần săn thú lần này, ngoài việc biểu dương lực lượng, thì chính là lựa chọn Thái tử phi.
Vì vậy ngoại trừ bá quan văn võ, còn có rất nhiều quý nữ của các thế gia đại tộc cùng tham dự, chỉ mong có thể được Thái tử coi trọng, một bước trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành.