Đông Cung Tàng Kiều - Trang 2
Chương 50: Biến cố Lương Tạ (6)
Tạ Ánh Chân nghe được Vệ Chiêu nói, ngạc nhiên nhìn nàng, “Muội muội, muội nguyện ý giúp chúng ta sao?”
Vệ Chiêu gật đầu: “Tỷ cần ta giúp như thế nào?”
“Phía Lương đại ca, ta sẽ tìm cách cứu huynh ấy ra khổi Thượng Loan đài, bây giờ chỉ còn một điểm mấu chốt nữa, đó chính là chúng ta cần phải lấy được lệnh bài xuất cung.”
Lệnh bài xuất cung?
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đông cung có lệnh bài xuất cung, nhưng nó lại ở chỗ của Thái tử.”
“Không sai.” Tạ Ánh Chân gật đầu, “Chỉ là Thái tử chưa bao giờ đến chỗ ta qua đêm, ta không có cách nào lấy được lệnh bài xuất cung từ chỗ ngài ấy, chỉ đành nhờ muội nghĩ cách lấy lệnh bài.”
Vệ Chiêu lộ vẻ khó xử. Trộm đồ từ trên người của Thái tử, nói dễ hơn làm.
“Thái tử điện hạ vô cùng cảnh giác, mặc dù nghỉ ngơi vào ban đêm, dưới gối cũng đặt một thanh kiếm, chỉ cần hơi có gió thoảng qua, ngài ấy sẽ ngay lập tức tỉnh lại.”
Thói quen này Thái tử dưỡng thành từ những ngày còn hành quân. Vệ Chiêu đối với việc này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trước đây có lần nửa đêm nàng thấy khát nước, định đứng dậy đi lấy nước thì không cẩn thận chạm phải Thái tử. Trong nháy mắt nàng đã bị hắn áp chế ở trên giường, kè kiếm lên cổ của nàng, nếu không phải Thái tử sau khi nhìn thấy nàng đã có phản ứng nhanh, kịp thời thu kiếm lại, chỉ sợ nàng đã không còn sống trên đời này nữa.
“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.” Tạ Ánh Chân lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đưa cho nàng, “Đây là mê dược, muội nghĩ cách cho Thái tử uống, rồi lấy lệnh bài xuất cung, sau đó chúng ta gặp mặt, chúng ta sẽ cùng xuất cung.”
Vệ Chiêu nhận lấy bình sứ, cả kinh nói: “Cái gì? Ta cũng phải xuất cung sao?”
Tạ Ánh Chân thản nhiên nói: “Muội trộm lệnh bài của Thái tử, lưu lại nhất định sẽ bị Thái tử trách phạt, còn không bằng theo chúng ta xuất cung.”
Vệ Chiêu do dự bất an.
Tạ Ánh Chân tiếp tục khuyên nàng nói: “Muội muội, muội vẫn còn suy nghĩ sao? Muội nguyện ý giúp chúng ta là đã đứng ở phía đối lập với Thái tử. Trong mắt của Thái tử không cho phép chứa một hạt cát, ngài ấy sẽ tuyệt đối không nương tay với người phản bội, muội vẫn còn mong đợi đối với ngài ấy sao?”
Đôi mắt của Vệ Chiêu cũng ảm đảm hơn.
Đúng vậy nàng còn suy nghĩ gì nữa? Nàng lựa chọn Tạ Ánh Chân, vậy có nghĩa là phản bội Thái tử.
Chẳng lẽ nàng còn hy vọng Thái tử nương tay với nàng sao?
Thái tử dựa vào cái gì mà đối xử riêng biệt với nàng?
Vệ Chiêu, ngươi phải mau chóng thu hồi những mộng tưởng hão huyền này lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Ánh Chân, gật gật đầu: “Được, ta sẽ đi theo hai người xuất cung.”
Tạ Ánh Chân thấy nàng nghĩ thông suốt, rốt cuộc thở dài.
Hai ngươi cùng nhau thương lượng cẩn thận việc xuất cung.
Lúc chia tay, khi Vệ Chiêu đứng dậy, đột nhiên nàng cảm thấy chóng mặt, suýt nữa té ngã.
Tạ Ánh Chân nhanh tay đỡ lấy nàng, “Muội muội làm sao vậy?”
Vệ Chiêu khoát khoát tay, “Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy có chút đau đầu.”
Tạ Ánh Chân đỡ Vệ Chiêu đứng một hồi, thấy sắc mặt của nàng khá hơn thì mới buông tay ra.
“Thực sự không có việc gì? Muội muốn truyền Thái y đến bắt mạch hay không?”
Lấy nàng lo lắng, Vệ Chiêu cười nói: “Ta không sao đâu, không cần kinh động đến Thái y? Nếu Thái y qua bắt mạch mà không khám ra được bệnh gì, bên ngoài không biết sẽ đồn đãi thành cái dạng gì nữa.”
Nàng vỗ vỗ tay Tạ Ánh Chân, trấn an nàng nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, gần đây ta hay bị choáng váng không còn sức lực nào mà thôi, cũng không phải là việc lớn gì, nghỉ ngơi một chút là lại không sao, có lẽ do gần đây trời trở lạnh nên ta bị cảm lạnh.”
Tạ Ánh Chân nhíu mày, căn dặn một phen, bảo nàng phải chú ý giữ ẫm.
Một lát sau, hai người mới tách ra đi làm nhiệm vụ đã phân công từ trước.
Sau khi trời trở lạnh, Vệ Chiêu càng lúc càng thèm ngủ, chán ăn, có đôi khi ăn đồ dầu mỡ còn cảm thấy ghê cổ.
Tử Quyên là cung nữ thiếp thân, đương nhiên là đều thấy ở trong mắt. Vệ Chiêu tuy an ủi Tử Quyên, nói do là khí trời thay đổi đột ngột khiến nàng không thích ứng kịp, nhưng Tử Quyên vẫn không tránh khỏi lo sợ trong lòng.
Tử Quyên đã ở trong cung nhiều năm nên đã chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân trong hậu cung. Nàng còn từng nghe được tin tức Thái tử phi vốn là một người ghen tuông, khi Thái tử muôn cất nhắc Vệ Chiêu làm Lương viện, Thái tử phi còn đứng ra ngăn cản, chỉ là chưa thực hiện được mà thôi.
Hiện tại mọi người đều nhìn ra Thái tử vô cùng sủng ái Vệ Chiêu, gần như hàng đêm đều cho truyền Vệ Chiêu đến thị tẩm, làm sao mà Thái tử phi có thể chấp nhận Vệ Chiêu cho được?
Tử Quyên lo lắng nên càng chú ý cẩn thận hơn đến vấn đề ăn mặc của Vệ Chiêu, mọi chuyện đều đích thân ra tay, quả nhiên nàng đã phát hiện ra một việc khác lạ.
Khi nàng thu thập vật tư mật của Vệ Chiêu, phát hiện Vệ Chiêu đã gần hai tháng chưa có nguyệt sự.
Vệ Chiêu không phải là đang bị bệnh đấy chứ?
Hay là nàng bị người khác hạ độc?
Khi nghĩ đến việc này, Tử Quyên nhất thời cảm thấy trời như sắp sập, nàng còn đang mong đợi Vệ Chiêu lên như diều gặp gió, như vậy nàng cũng được hưởng phúc theo. Vệ Chiêu ngàn vạn lần không thể có việc được.
Nàng vô cùng lo lắng, nhưng không dám nói cho Vệ Chiêu, sợ Vệ Chiêu lo lắng theo, càng không dám để lộ tin tức cho bên ngoài, nên chỉ đành lén đi tìm Văn Uyên cô cô.
Văn Uyên là người từng trải, cẩn thận hỏi han Tử Quyên, thì biết được nguyệt sự của Vệ Chiêu không có đến đúng hạn, lại kết hợp các triệu chứng Vệ Chiêu mắc phải gần đây, trong lòng đã có suy đoán.
Tử Quyên thấy Văn Quyên không nói lời nào, trong lòng càng trầm xuống, khẩn trương liên tục đặt ra câu hỏi: “Cô cô, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao? Có phải nàng ấy bị bệnh hay không? Hay là nàng ấy bị trúng độc? Cô cô mau nói cho ta biết.”
Văn Quyên nhìn dáng vẻ Tử Quyên luống cuống gấp gáp trước mặt bà, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Ai có thể ngờ được, tiểu cung nữ ngây thơ năm đó lại có phúc khí lớn như bây giờ?
Hơn nửa năm trước, chính bà còn khuyên nàng xuất cung.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã được phong làm Lương viện của Thái tử, lại còn mang long thai, chỉ trong một buổi đã biến thành phượng hoàng.
Thật đúng là sự biến hóa kỳ diệu của vận mệnh.
“Cô cô, người mau nói đi, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao?”
Văn Uyên quay đầu nhìn về phía Tử Quyên, thở dài một tiếng, rồi mở miệng trách mắng: “Bây giờ ngươi đã là đại cung nữ bên cạnh chủ tử rồi, sao vẫn còn hấp tấp nóng nảy như vậy, dạy dỗ của ta đối với ngươi đi đâu hết rồi?”
“Còn có, ngươi dám gọi thẳng tục danh của chủ tử, ta xem ngươi đúng là không muốn sống nữa, mau cút ra ngoài, đừng có làm liên lụy tới lão bà ta.”
Tử Quyên không ngờ nàng đã rời khỏi cung nữ sở mà vẫn bị Văn Uyên giáo huấn, nhất thời ỉu xìu cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Đợi Văn Uyên dạy dỗ xong, mới dám ngẩng đầu, cẩn thận kéo áo của Văn Uyên, “Cô cô, ta sai rồi, về sau ta không dám như vậy nữa.”
Văn Uyên nhấc tay, đẩy bỏ tay nàng, hừ lạnh rồi nói: “Ta thấy ngươi vẫn vậy, hôm nay nói là biết sai, nhưng ngày mai lại đâu vào đấy. Mà thôi, ta cũng già rồi, không quản được nhiều như vậy, mỗi người đều có duyên phận của bản thân, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chiếu cố cho tốt Lương viện, phú quý sẽ tự khắc đến với ngươi.”
Tử Quyên vẫn không hiểu ra làm sao, như vậy là Vệ Chiêu không bị bệnh, cũng không bị trúng độc, ngược lại lại có việc rất tốt.
Trong lòng nàng nhất thời như có vạn con kiến đang bò, vội vàng muốn biết sự thật.
“Cô cô, rốt cuộc Lương viện bị làm sao vậy?”
Văn Uyên tức giận nhìn nàng, dùng ngón tay điểm điểm trán của nàng nói: “Ngươi nha, ta chưa thấy một đại cung nữ nào như ngươi, ngươi đúng là phúc khí mới có thể ở bên hầu hạ Lương viện?”
Tử Quyên sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Ta đúng là may mắn.”
Văn Uyên thấy nàng đắc ý, thở dài nói: “Lương viện hơn phân nửa là đã mang thai.”
Trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn, nhất thời khiến Tử Quyên choáng váng.
“Cô cô nói cái gì? Người nói là Lương viện đã có mang tiểu hoàng tôn rồi.”
Mấy chữ cuối cơ hồ là kêu thành tiếng.
Văn Uyên vội bảo nàng nói nhỏ một chút, “Ngươi muốn cho cả thiên hạ đều biết hay sao? Theo như ta quan sát, hiện tại Lương viện còn chưa hoài thai đủ ba tháng, thai tượng còn chưa ổn định, lúc này là thời điểm quan trọng nhất, không được phép để lộ tin tức ra bên ngoài.”
Tử Quyên lập tức che miệng lại, cuống quýt gật gật đầu.
Nàng nhất định sẽ thay Vệ Chiêu bảo vệ bí mật này thật tốt, đánh chết cũng không nói ra ngoài.
Vệ Chiêu phát hiện, Tử Quyên gần đây trở nên vô cùng kỳ quái.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tử Quyên vô cùng cẩn thận chú tâm đến từng việc quanh nàng, hận không thể nhốt nàng trong phòng, không cho nàng ra ngoài càng tốt.
Tử Quyên đối với nàng để bụng như vậy, nếu như ngày thường, Vệ Chiêu đương nhiên là vô cùng cảm động. Chỉ là thời điểm hiện tại, nàng và Tạ Ánh Chân đang có mưu đồ xuất cung, hành động của Tử Quyên đối với nàng mà nói, đương nhiên là vô cùng bất lợi.
Vì muốn biết tại sao Tử Quyên lại đột nhiên trở nên khác thường, sau một bữa trưa, sau khi Tử Quyên thử độc xong, đưa đũa qua cho nàng, Vệ Chiêu rốt cuộc không kìm được mà đặt câu hỏi.
“Tử Quyên, ngươi gần đây có phải đã quá cẩn thận rồi không?”
Không chỉ vô cùng cẩn thận với đồ ăn của nàng, mà kể cả bưng trà dâng nước cũng không mượn tay người khác, hơn nữa còn một tấc cũng không rời nàng, ngủ cũng phải ngủ ở gần nàng.
Tử Quyên lại cho đây là điều đương nhiên: “Cẩn thận vẫn là tốt nhất, ngộ nhỡ có người đầu độc ngài thì sao?”
Vệ Chiêu bật cười nói: “Ta chỉ là một Lương viện nho nhỏ, người nào sẽ rảnh rỗi đi đầu độc ta?”
“Hôm nay chỉ là Lương viện, về sau thì khó nói.” Tử Quyên thấp giọng lẩm bẩm thêm: “Dù sao cũng mẫu bằng tử quý.”
Vệ Chiêu không nghe rõ nàng lẩm bẩm cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì, không có gì, Lương viện mau dùng bữa đi, bằng không … bằng không đồ ăn sẽ mau nguội mất.”
Vệ Chiêu muốn hỏi, nhưng Tử Quyên vẫn thúc giục, vì vậy chỉ đành phải thôi.
Nhưng nàng vừa ăn được hai miếng, đột nhiên lại cảm thấy ghê cổ, nên vội vàng đặt đũa xống, xoay người nôn khan.
Tử Quyên sớm đã có chuẩn bị, vừa giúp Vệ Chiêu nhuận khí, vừa đưa nước ấm tới cho nàng, “Lương viện súc miệng một chút.”
Vệ Chiêu không còn bất cứ sức lực nào, được Tử Quyên đỡ đến nhuyễn tháp, nhưng lúc này nàng đã không thể bỏ qua biến hóa của thân thể được nữa.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải cho gọi Thái y tới?
Nhưng không quá mấy ngày nữa là thực hiện theo kế hoạch, nàng không thể có việc vào lúc này được.
Vệ Chiêu nhíu mày, thấy Tử Quyên muốn nói lại thôi, trong lòng hơi động.
“Tử Quyên, ngươi làm sao vậy? Ta sẽ không phải sắp chết chứ?” Nàng ôm ngực, buồn bực nói.
Tử Quyên nhất thời như bị hù dọa, vội vàng nói: “Phi phi phi, Lương viện nói cái gì đó? Thân thể của ngài vẫn khỏe. Có lẽ là do khí trời thay đổi thất thường, nên không ăn uống ngon miệng mà thôi.”
Nói xong, Tử Quyên không tự chủ mà lảng tránh ánh mắt của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu thấy nàng ấp a ấp úng, nói ngay vào điểm chính: “Nói đi, sự khác thường của ngươi dạo gần đây, ngay cả kẻ ngu si đều có thể nhận ra điều bất thường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tử Quyên vốn cũng không phải là người có thể giữ kín miệng, nghe vậy lén lút nhìn ngoài cửa, xác định không có ai nghe trộm, lúc này mới tiến đến bên tai của Vệ Chiêu, thấp giọng nói nhỏ: “Nguyệt sự của Lương viện đã mấy tháng rồi chưa tới, có thể là ngài đã mang thai.”
Tin tức này khiến Vệ Chiêu ngẩn người.
Tử Quyên vẫn còn lải nhải bên tai nàng, giọng nói hưng phấn truyền thẳng vào trong đầu của nàng.
“Đây chính là hài tử đầu tiên của Thái tử điện hạ, hoàng trưởng tôn đầu tiên của hoàng thất, về sau ngài sẽ mẫu bằng tử quý, khả năng nhận được vinh hoa không đếm xuể hết.”
Vệ Chiêu rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân khác thường của Tử Quyên dạo gần đây.
Hóa ra là do là nàng đã mang thai.
“Ta… mang thai.” Nàng không dám tin vu.ốt ve bụng của mình. Bụng nàng vẫn bằng phẳng, đâu có dáng dấp của người mang thai.
Tử Quyên truyền đạt lại kinh nghiệm của Văn Uyên cho Vệ Chiêu: “Cô cô nói, ba tháng đầu là đoạn thời gian hung hiểm nhất, nhất định cần phải cẩn thận, đợi qua ba tháng, là có thể mời Thái y qua chuẩn mạch.”
Tử Quyên nói rất nhiều, nhưng Vệ Chiêu vẫn thất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Tử Quyên nói xong, thấy người nghe tựa hồ không nghe nàng nói cái gì, vội vàng hỏi Vệ Chiêu.
“Lương viện, ngài không vui sao?”
Vệ Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn Tử Quyên rồi cúi đầu nhìn bụng mình.
Thật kỳ diệu làm sao, nàng lại có thể mang thai một tiểu sinh mệnh.
“Đương nhiên là ta vui vẻ.” Nàng lẩm bẩm nói.
Đây chính là hài tử của nàng và Thái tử điện hạ, sao có thể không vui đâu?
Nhưng lo lắng bất an vẫn choán lấy tâm trí của nàng.
Thái tử điện hạ từng nói, vĩnh viễn sẽ không để một cung tỳ ti tiện sinh hạ hài tử của hắn.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao về sau lại cắt bỏ tránh tử canh của nàng, nhưng lúc này nàng lại vô cùng sợ hãi, sợ Thái tử khi biết, sẽ không để cho nàng sinh hạ hài tử này.
Hài tử này là tôn bối đầu tiên của hoàng thất, hoàng trưởng tôn vô cùng tôn quý, Thái tử điện hạ sao có thể cho phép hoàng trưởng tôn được sinh ra từ bụng của một cung tỳ?
Nghĩ tới đây, Vệ Chiêu nắm chặt lấy tay của Tử Quyên, “Tử Quyên, ngàn vạn lần không được phép nói cho Thái tử điện hạ biết được chuyện này.”
Mặc dù không hiểu tại sao Vệ Chiêu lại khẩn trương như vậy, nhưng Tử Quyên vẫn thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Phần 5: Biến cố Lương Tạ (6)
Tạ Ánh Chân nghe được Vệ Chiêu nói, ngạc nhiên nhìn nàng, “Muội muội, muội nguyện ý giúp chúng ta sao?”
Vệ Chiêu gật đầu: “Tỷ cần ta giúp như thế nào?”
“Phía Lương đại ca, ta sẽ tìm cách cứu huynh ấy ra khổi Thượng Loan đài, bây giờ chỉ còn một điểm mấu chốt nữa, đó chính là chúng ta cần phải lấy được lệnh bài xuất cung.”
Lệnh bài xuất cung?
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đông cung có lệnh bài xuất cung, nhưng nó lại ở chỗ của Thái tử.”
“Không sai.” Tạ Ánh Chân gật đầu, “Chỉ là Thái tử chưa bao giờ đến chỗ ta qua đêm, ta không có cách nào lấy được lệnh bài xuất cung từ chỗ ngài ấy, chỉ đành nhờ muội nghĩ cách lấy lệnh bài.”
Vệ Chiêu lộ vẻ khó xử. Trộm đồ từ trên người của Thái tử, nói dễ hơn làm.
“Thái tử điện hạ vô cùng cảnh giác, mặc dù nghỉ ngơi vào ban đêm, dưới gối cũng đặt một thanh kiếm, chỉ cần hơi có gió thoảng qua, ngài ấy sẽ ngay lập tức tỉnh lại.”
Thói quen này Thái tử dưỡng thành từ những ngày còn hành quân. Vệ Chiêu đối với việc này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trước đây có lần nửa đêm nàng thấy khát nước, định đứng dậy đi lấy nước thì không cẩn thận chạm phải Thái tử. Trong nháy mắt nàng đã bị hắn áp chế ở trên giường, kè kiếm lên cổ của nàng, nếu không phải Thái tử sau khi nhìn thấy nàng đã có phản ứng nhanh, kịp thời thu kiếm lại, chỉ sợ nàng đã không còn sống trên đời này nữa.
“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.” Tạ Ánh Chân lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đưa cho nàng, “Đây là mê dược, muội nghĩ cách cho Thái tử uống, rồi lấy lệnh bài xuất cung, sau đó chúng ta gặp mặt, chúng ta sẽ cùng xuất cung.”
Vệ Chiêu nhận lấy bình sứ, cả kinh nói: “Cái gì? Ta cũng phải xuất cung sao?”
Tạ Ánh Chân thản nhiên nói: “Muội trộm lệnh bài của Thái tử, lưu lại nhất định sẽ bị Thái tử trách phạt, còn không bằng theo chúng ta xuất cung.”
Vệ Chiêu do dự bất an.
Tạ Ánh Chân tiếp tục khuyên nàng nói: “Muội muội, muội vẫn còn suy nghĩ sao? Muội nguyện ý giúp chúng ta là đã đứng ở phía đối lập với Thái tử. Trong mắt của Thái tử không cho phép chứa một hạt cát, ngài ấy sẽ tuyệt đối không nương tay với người phản bội, muội vẫn còn mong đợi đối với ngài ấy sao?”
Đôi mắt của Vệ Chiêu cũng ảm đảm hơn.
Đúng vậy nàng còn suy nghĩ gì nữa? Nàng lựa chọn Tạ Ánh Chân, vậy có nghĩa là phản bội Thái tử.
Chẳng lẽ nàng còn hy vọng Thái tử nương tay với nàng sao?
Thái tử dựa vào cái gì mà đối xử riêng biệt với nàng?
Vệ Chiêu, ngươi phải mau chóng thu hồi những mộng tưởng hão huyền này lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Ánh Chân, gật gật đầu: “Được, ta sẽ đi theo hai người xuất cung.”
Tạ Ánh Chân thấy nàng nghĩ thông suốt, rốt cuộc thở dài.
Hai ngươi cùng nhau thương lượng cẩn thận việc xuất cung.
Lúc chia tay, khi Vệ Chiêu đứng dậy, đột nhiên nàng cảm thấy chóng mặt, suýt nữa té ngã.
Tạ Ánh Chân nhanh tay đỡ lấy nàng, “Muội muội làm sao vậy?”
Vệ Chiêu khoát khoát tay, “Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy có chút đau đầu.”
Tạ Ánh Chân đỡ Vệ Chiêu đứng một hồi, thấy sắc mặt của nàng khá hơn thì mới buông tay ra.
“Thực sự không có việc gì? Muội muốn truyền Thái y đến bắt mạch hay không?”
Lấy nàng lo lắng, Vệ Chiêu cười nói: “Ta không sao đâu, không cần kinh động đến Thái y? Nếu Thái y qua bắt mạch mà không khám ra được bệnh gì, bên ngoài không biết sẽ đồn đãi thành cái dạng gì nữa.”
Nàng vỗ vỗ tay Tạ Ánh Chân, trấn an nàng nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, gần đây ta hay bị choáng váng không còn sức lực nào mà thôi, cũng không phải là việc lớn gì, nghỉ ngơi một chút là lại không sao, có lẽ do gần đây trời trở lạnh nên ta bị cảm lạnh.”
Tạ Ánh Chân nhíu mày, căn dặn một phen, bảo nàng phải chú ý giữ ẫm.
Một lát sau, hai người mới tách ra đi làm nhiệm vụ đã phân công từ trước.
*****
Sau khi trời trở lạnh, Vệ Chiêu càng lúc càng thèm ngủ, chán ăn, có đôi khi ăn đồ dầu mỡ còn cảm thấy ghê cổ.
Tử Quyên là cung nữ thiếp thân, đương nhiên là đều thấy ở trong mắt. Vệ Chiêu tuy an ủi Tử Quyên, nói do là khí trời thay đổi đột ngột khiến nàng không thích ứng kịp, nhưng Tử Quyên vẫn không tránh khỏi lo sợ trong lòng.
Tử Quyên đã ở trong cung nhiều năm nên đã chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân trong hậu cung. Nàng còn từng nghe được tin tức Thái tử phi vốn là một người ghen tuông, khi Thái tử muôn cất nhắc Vệ Chiêu làm Lương viện, Thái tử phi còn đứng ra ngăn cản, chỉ là chưa thực hiện được mà thôi.
Hiện tại mọi người đều nhìn ra Thái tử vô cùng sủng ái Vệ Chiêu, gần như hàng đêm đều cho truyền Vệ Chiêu đến thị tẩm, làm sao mà Thái tử phi có thể chấp nhận Vệ Chiêu cho được?
Tử Quyên lo lắng nên càng chú ý cẩn thận hơn đến vấn đề ăn mặc của Vệ Chiêu, mọi chuyện đều đích thân ra tay, quả nhiên nàng đã phát hiện ra một việc khác lạ.
Khi nàng thu thập vật tư mật của Vệ Chiêu, phát hiện Vệ Chiêu đã gần hai tháng chưa có nguyệt sự.
Vệ Chiêu không phải là đang bị bệnh đấy chứ?
Hay là nàng bị người khác hạ độc?
Khi nghĩ đến việc này, Tử Quyên nhất thời cảm thấy trời như sắp sập, nàng còn đang mong đợi Vệ Chiêu lên như diều gặp gió, như vậy nàng cũng được hưởng phúc theo. Vệ Chiêu ngàn vạn lần không thể có việc được.
Nàng vô cùng lo lắng, nhưng không dám nói cho Vệ Chiêu, sợ Vệ Chiêu lo lắng theo, càng không dám để lộ tin tức cho bên ngoài, nên chỉ đành lén đi tìm Văn Uyên cô cô.
Văn Uyên là người từng trải, cẩn thận hỏi han Tử Quyên, thì biết được nguyệt sự của Vệ Chiêu không có đến đúng hạn, lại kết hợp các triệu chứng Vệ Chiêu mắc phải gần đây, trong lòng đã có suy đoán.
Tử Quyên thấy Văn Quyên không nói lời nào, trong lòng càng trầm xuống, khẩn trương liên tục đặt ra câu hỏi: “Cô cô, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao? Có phải nàng ấy bị bệnh hay không? Hay là nàng ấy bị trúng độc? Cô cô mau nói cho ta biết.”
Văn Quyên nhìn dáng vẻ Tử Quyên luống cuống gấp gáp trước mặt bà, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Ai có thể ngờ được, tiểu cung nữ ngây thơ năm đó lại có phúc khí lớn như bây giờ?
Hơn nửa năm trước, chính bà còn khuyên nàng xuất cung.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã được phong làm Lương viện của Thái tử, lại còn mang long thai, chỉ trong một buổi đã biến thành phượng hoàng.
Thật đúng là sự biến hóa kỳ diệu của vận mệnh.
“Cô cô, người mau nói đi, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao?”
Văn Uyên quay đầu nhìn về phía Tử Quyên, thở dài một tiếng, rồi mở miệng trách mắng: “Bây giờ ngươi đã là đại cung nữ bên cạnh chủ tử rồi, sao vẫn còn hấp tấp nóng nảy như vậy, dạy dỗ của ta đối với ngươi đi đâu hết rồi?”
“Còn có, ngươi dám gọi thẳng tục danh của chủ tử, ta xem ngươi đúng là không muốn sống nữa, mau cút ra ngoài, đừng có làm liên lụy tới lão bà ta.”
Tử Quyên không ngờ nàng đã rời khỏi cung nữ sở mà vẫn bị Văn Uyên giáo huấn, nhất thời ỉu xìu cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Đợi Văn Uyên dạy dỗ xong, mới dám ngẩng đầu, cẩn thận kéo áo của Văn Uyên, “Cô cô, ta sai rồi, về sau ta không dám như vậy nữa.”
Văn Uyên nhấc tay, đẩy bỏ tay nàng, hừ lạnh rồi nói: “Ta thấy ngươi vẫn vậy, hôm nay nói là biết sai, nhưng ngày mai lại đâu vào đấy. Mà thôi, ta cũng già rồi, không quản được nhiều như vậy, mỗi người đều có duyên phận của bản thân, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chiếu cố cho tốt Lương viện, phú quý sẽ tự khắc đến với ngươi.”
Tử Quyên vẫn không hiểu ra làm sao, như vậy là Vệ Chiêu không bị bệnh, cũng không bị trúng độc, ngược lại lại có việc rất tốt.
Trong lòng nàng nhất thời như có vạn con kiến đang bò, vội vàng muốn biết sự thật.
“Cô cô, rốt cuộc Lương viện bị làm sao vậy?”
Văn Uyên tức giận nhìn nàng, dùng ngón tay điểm điểm trán của nàng nói: “Ngươi nha, ta chưa thấy một đại cung nữ nào như ngươi, ngươi đúng là phúc khí mới có thể ở bên hầu hạ Lương viện?”
Tử Quyên sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Ta đúng là may mắn.”
Văn Uyên thấy nàng đắc ý, thở dài nói: “Lương viện hơn phân nửa là đã mang thai.”
Trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn, nhất thời khiến Tử Quyên choáng váng.
“Cô cô nói cái gì? Người nói là Lương viện đã có mang tiểu hoàng tôn rồi.”
Mấy chữ cuối cơ hồ là kêu thành tiếng.
Văn Uyên vội bảo nàng nói nhỏ một chút, “Ngươi muốn cho cả thiên hạ đều biết hay sao? Theo như ta quan sát, hiện tại Lương viện còn chưa hoài thai đủ ba tháng, thai tượng còn chưa ổn định, lúc này là thời điểm quan trọng nhất, không được phép để lộ tin tức ra bên ngoài.”
Tử Quyên lập tức che miệng lại, cuống quýt gật gật đầu.
Nàng nhất định sẽ thay Vệ Chiêu bảo vệ bí mật này thật tốt, đánh chết cũng không nói ra ngoài.
Vệ Chiêu phát hiện, Tử Quyên gần đây trở nên vô cùng kỳ quái.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tử Quyên vô cùng cẩn thận chú tâm đến từng việc quanh nàng, hận không thể nhốt nàng trong phòng, không cho nàng ra ngoài càng tốt.
Tử Quyên đối với nàng để bụng như vậy, nếu như ngày thường, Vệ Chiêu đương nhiên là vô cùng cảm động. Chỉ là thời điểm hiện tại, nàng và Tạ Ánh Chân đang có mưu đồ xuất cung, hành động của Tử Quyên đối với nàng mà nói, đương nhiên là vô cùng bất lợi.
Vì muốn biết tại sao Tử Quyên lại đột nhiên trở nên khác thường, sau một bữa trưa, sau khi Tử Quyên thử độc xong, đưa đũa qua cho nàng, Vệ Chiêu rốt cuộc không kìm được mà đặt câu hỏi.
“Tử Quyên, ngươi gần đây có phải đã quá cẩn thận rồi không?”
Không chỉ vô cùng cẩn thận với đồ ăn của nàng, mà kể cả bưng trà dâng nước cũng không mượn tay người khác, hơn nữa còn một tấc cũng không rời nàng, ngủ cũng phải ngủ ở gần nàng.
Tử Quyên lại cho đây là điều đương nhiên: “Cẩn thận vẫn là tốt nhất, ngộ nhỡ có người đầu độc ngài thì sao?”
Vệ Chiêu bật cười nói: “Ta chỉ là một Lương viện nho nhỏ, người nào sẽ rảnh rỗi đi đầu độc ta?”
“Hôm nay chỉ là Lương viện, về sau thì khó nói.” Tử Quyên thấp giọng lẩm bẩm thêm: “Dù sao cũng mẫu bằng tử quý.”
Vệ Chiêu không nghe rõ nàng lẩm bẩm cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì, không có gì, Lương viện mau dùng bữa đi, bằng không … bằng không đồ ăn sẽ mau nguội mất.”
Vệ Chiêu muốn hỏi, nhưng Tử Quyên vẫn thúc giục, vì vậy chỉ đành phải thôi.
Nhưng nàng vừa ăn được hai miếng, đột nhiên lại cảm thấy ghê cổ, nên vội vàng đặt đũa xống, xoay người nôn khan.
Tử Quyên sớm đã có chuẩn bị, vừa giúp Vệ Chiêu nhuận khí, vừa đưa nước ấm tới cho nàng, “Lương viện súc miệng một chút.”
Vệ Chiêu không còn bất cứ sức lực nào, được Tử Quyên đỡ đến nhuyễn tháp, nhưng lúc này nàng đã không thể bỏ qua biến hóa của thân thể được nữa.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải cho gọi Thái y tới?
Nhưng không quá mấy ngày nữa là thực hiện theo kế hoạch, nàng không thể có việc vào lúc này được.
Vệ Chiêu nhíu mày, thấy Tử Quyên muốn nói lại thôi, trong lòng hơi động.
“Tử Quyên, ngươi làm sao vậy? Ta sẽ không phải sắp chết chứ?” Nàng ôm ngực, buồn bực nói.
Tử Quyên nhất thời như bị hù dọa, vội vàng nói: “Phi phi phi, Lương viện nói cái gì đó? Thân thể của ngài vẫn khỏe. Có lẽ là do khí trời thay đổi thất thường, nên không ăn uống ngon miệng mà thôi.”
Nói xong, Tử Quyên không tự chủ mà lảng tránh ánh mắt của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu thấy nàng ấp a ấp úng, nói ngay vào điểm chính: “Nói đi, sự khác thường của ngươi dạo gần đây, ngay cả kẻ ngu si đều có thể nhận ra điều bất thường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tử Quyên vốn cũng không phải là người có thể giữ kín miệng, nghe vậy lén lút nhìn ngoài cửa, xác định không có ai nghe trộm, lúc này mới tiến đến bên tai của Vệ Chiêu, thấp giọng nói nhỏ: “Nguyệt sự của Lương viện đã mấy tháng rồi chưa tới, có thể là ngài đã mang thai.”
Tin tức này khiến Vệ Chiêu ngẩn người.
Tử Quyên vẫn còn lải nhải bên tai nàng, giọng nói hưng phấn truyền thẳng vào trong đầu của nàng.
“Đây chính là hài tử đầu tiên của Thái tử điện hạ, hoàng trưởng tôn đầu tiên của hoàng thất, về sau ngài sẽ mẫu bằng tử quý, khả năng nhận được vinh hoa không đếm xuể hết.”
Vệ Chiêu rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân khác thường của Tử Quyên dạo gần đây.
Hóa ra là do là nàng đã mang thai.
“Ta… mang thai.” Nàng không dám tin vuố.t ve bụng của mình. Bụng nàng vẫn bằng phẳng, đâu có dáng dấp của người mang thai.
Tử Quyên truyền đạt lại kinh nghiệm của Văn Uyên cho Vệ Chiêu: “Cô cô nói, ba tháng đầu là đoạn thời gian hung hiểm nhất, nhất định cần phải cẩn thận, đợi qua ba tháng, là có thể mời Thái y qua chuẩn mạch.”
Tử Quyên nói rất nhiều, nhưng Vệ Chiêu vẫn thất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Tử Quyên nói xong, thấy người nghe tựa hồ không nghe nàng nói cái gì, vội vàng hỏi Vệ Chiêu.
“Lương viện, ngài không vui sao?”
Vệ Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn Tử Quyên rồi cúi đầu nhìn bụng mình.
Thật kỳ diệu làm sao, nàng lại có thể mang thai một tiểu sinh mệnh.
“Đương nhiên là ta vui vẻ.” Nàng lẩm bẩm nói.
Đây chính là hài tử của nàng và Thái tử điện hạ, sao có thể không vui đâu?
Nhưng lo lắng bất an vẫn choán lấy tâm trí của nàng.
Thái tử điện hạ từng nói, vĩnh viễn sẽ không để một cung tỳ ti tiện sinh hạ hài tử của hắn.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao về sau lại cắt bỏ tránh tử canh của nàng, nhưng lúc này nàng lại vô cùng sợ hãi, sợ Thái tử khi biết, sẽ không để cho nàng sinh hạ hài tử này.
Hài tử này là tôn bối đầu tiên của hoàng thất, hoàng trưởng tôn vô cùng tôn quý, Thái tử điện hạ sao có thể cho phép hoàng trưởng tôn được sinh ra từ bụng của một cung tỳ?
Nghĩ tới đây, Vệ Chiêu nắm chặt lấy tay của Tử Quyên, “Tử Quyên, ngàn vạn lần không được phép nói cho Thái tử điện hạ biết được chuyện này.”
Mặc dù không hiểu tại sao Vệ Chiêu lại khẩn trương như vậy, nhưng Tử Quyên vẫn thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Vệ Chiêu gật đầu: “Tỷ cần ta giúp như thế nào?”
“Phía Lương đại ca, ta sẽ tìm cách cứu huynh ấy ra khổi Thượng Loan đài, bây giờ chỉ còn một điểm mấu chốt nữa, đó chính là chúng ta cần phải lấy được lệnh bài xuất cung.”
Lệnh bài xuất cung?
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đông cung có lệnh bài xuất cung, nhưng nó lại ở chỗ của Thái tử.”
“Không sai.” Tạ Ánh Chân gật đầu, “Chỉ là Thái tử chưa bao giờ đến chỗ ta qua đêm, ta không có cách nào lấy được lệnh bài xuất cung từ chỗ ngài ấy, chỉ đành nhờ muội nghĩ cách lấy lệnh bài.”
Vệ Chiêu lộ vẻ khó xử. Trộm đồ từ trên người của Thái tử, nói dễ hơn làm.
“Thái tử điện hạ vô cùng cảnh giác, mặc dù nghỉ ngơi vào ban đêm, dưới gối cũng đặt một thanh kiếm, chỉ cần hơi có gió thoảng qua, ngài ấy sẽ ngay lập tức tỉnh lại.”
Thói quen này Thái tử dưỡng thành từ những ngày còn hành quân. Vệ Chiêu đối với việc này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trước đây có lần nửa đêm nàng thấy khát nước, định đứng dậy đi lấy nước thì không cẩn thận chạm phải Thái tử. Trong nháy mắt nàng đã bị hắn áp chế ở trên giường, kè kiếm lên cổ của nàng, nếu không phải Thái tử sau khi nhìn thấy nàng đã có phản ứng nhanh, kịp thời thu kiếm lại, chỉ sợ nàng đã không còn sống trên đời này nữa.
“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.” Tạ Ánh Chân lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đưa cho nàng, “Đây là mê dược, muội nghĩ cách cho Thái tử uống, rồi lấy lệnh bài xuất cung, sau đó chúng ta gặp mặt, chúng ta sẽ cùng xuất cung.”
Vệ Chiêu nhận lấy bình sứ, cả kinh nói: “Cái gì? Ta cũng phải xuất cung sao?”
Tạ Ánh Chân thản nhiên nói: “Muội trộm lệnh bài của Thái tử, lưu lại nhất định sẽ bị Thái tử trách phạt, còn không bằng theo chúng ta xuất cung.”
Vệ Chiêu do dự bất an.
Tạ Ánh Chân tiếp tục khuyên nàng nói: “Muội muội, muội vẫn còn suy nghĩ sao? Muội nguyện ý giúp chúng ta là đã đứng ở phía đối lập với Thái tử. Trong mắt của Thái tử không cho phép chứa một hạt cát, ngài ấy sẽ tuyệt đối không nương tay với người phản bội, muội vẫn còn mong đợi đối với ngài ấy sao?”
Đôi mắt của Vệ Chiêu cũng ảm đảm hơn.
Đúng vậy nàng còn suy nghĩ gì nữa? Nàng lựa chọn Tạ Ánh Chân, vậy có nghĩa là phản bội Thái tử.
Chẳng lẽ nàng còn hy vọng Thái tử nương tay với nàng sao?
Thái tử dựa vào cái gì mà đối xử riêng biệt với nàng?
Vệ Chiêu, ngươi phải mau chóng thu hồi những mộng tưởng hão huyền này lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Ánh Chân, gật gật đầu: “Được, ta sẽ đi theo hai người xuất cung.”
Tạ Ánh Chân thấy nàng nghĩ thông suốt, rốt cuộc thở dài.
Hai ngươi cùng nhau thương lượng cẩn thận việc xuất cung.
Lúc chia tay, khi Vệ Chiêu đứng dậy, đột nhiên nàng cảm thấy chóng mặt, suýt nữa té ngã.
Tạ Ánh Chân nhanh tay đỡ lấy nàng, “Muội muội làm sao vậy?”
Vệ Chiêu khoát khoát tay, “Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy có chút đau đầu.”
Tạ Ánh Chân đỡ Vệ Chiêu đứng một hồi, thấy sắc mặt của nàng khá hơn thì mới buông tay ra.
“Thực sự không có việc gì? Muội muốn truyền Thái y đến bắt mạch hay không?”
Lấy nàng lo lắng, Vệ Chiêu cười nói: “Ta không sao đâu, không cần kinh động đến Thái y? Nếu Thái y qua bắt mạch mà không khám ra được bệnh gì, bên ngoài không biết sẽ đồn đãi thành cái dạng gì nữa.”
Nàng vỗ vỗ tay Tạ Ánh Chân, trấn an nàng nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, gần đây ta hay bị choáng váng không còn sức lực nào mà thôi, cũng không phải là việc lớn gì, nghỉ ngơi một chút là lại không sao, có lẽ do gần đây trời trở lạnh nên ta bị cảm lạnh.”
Tạ Ánh Chân nhíu mày, căn dặn một phen, bảo nàng phải chú ý giữ ẫm.
Một lát sau, hai người mới tách ra đi làm nhiệm vụ đã phân công từ trước.
Sau khi trời trở lạnh, Vệ Chiêu càng lúc càng thèm ngủ, chán ăn, có đôi khi ăn đồ dầu mỡ còn cảm thấy ghê cổ.
Tử Quyên là cung nữ thiếp thân, đương nhiên là đều thấy ở trong mắt. Vệ Chiêu tuy an ủi Tử Quyên, nói do là khí trời thay đổi đột ngột khiến nàng không thích ứng kịp, nhưng Tử Quyên vẫn không tránh khỏi lo sợ trong lòng.
Tử Quyên đã ở trong cung nhiều năm nên đã chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân trong hậu cung. Nàng còn từng nghe được tin tức Thái tử phi vốn là một người ghen tuông, khi Thái tử muôn cất nhắc Vệ Chiêu làm Lương viện, Thái tử phi còn đứng ra ngăn cản, chỉ là chưa thực hiện được mà thôi.
Hiện tại mọi người đều nhìn ra Thái tử vô cùng sủng ái Vệ Chiêu, gần như hàng đêm đều cho truyền Vệ Chiêu đến thị tẩm, làm sao mà Thái tử phi có thể chấp nhận Vệ Chiêu cho được?
Tử Quyên lo lắng nên càng chú ý cẩn thận hơn đến vấn đề ăn mặc của Vệ Chiêu, mọi chuyện đều đích thân ra tay, quả nhiên nàng đã phát hiện ra một việc khác lạ.
Khi nàng thu thập vật tư mật của Vệ Chiêu, phát hiện Vệ Chiêu đã gần hai tháng chưa có nguyệt sự.
Vệ Chiêu không phải là đang bị bệnh đấy chứ?
Hay là nàng bị người khác hạ độc?
Khi nghĩ đến việc này, Tử Quyên nhất thời cảm thấy trời như sắp sập, nàng còn đang mong đợi Vệ Chiêu lên như diều gặp gió, như vậy nàng cũng được hưởng phúc theo. Vệ Chiêu ngàn vạn lần không thể có việc được.
Nàng vô cùng lo lắng, nhưng không dám nói cho Vệ Chiêu, sợ Vệ Chiêu lo lắng theo, càng không dám để lộ tin tức cho bên ngoài, nên chỉ đành lén đi tìm Văn Uyên cô cô.
Văn Uyên là người từng trải, cẩn thận hỏi han Tử Quyên, thì biết được nguyệt sự của Vệ Chiêu không có đến đúng hạn, lại kết hợp các triệu chứng Vệ Chiêu mắc phải gần đây, trong lòng đã có suy đoán.
Tử Quyên thấy Văn Quyên không nói lời nào, trong lòng càng trầm xuống, khẩn trương liên tục đặt ra câu hỏi: “Cô cô, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao? Có phải nàng ấy bị bệnh hay không? Hay là nàng ấy bị trúng độc? Cô cô mau nói cho ta biết.”
Văn Quyên nhìn dáng vẻ Tử Quyên luống cuống gấp gáp trước mặt bà, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Ai có thể ngờ được, tiểu cung nữ ngây thơ năm đó lại có phúc khí lớn như bây giờ?
Hơn nửa năm trước, chính bà còn khuyên nàng xuất cung.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã được phong làm Lương viện của Thái tử, lại còn mang long thai, chỉ trong một buổi đã biến thành phượng hoàng.
Thật đúng là sự biến hóa kỳ diệu của vận mệnh.
“Cô cô, người mau nói đi, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao?”
Văn Uyên quay đầu nhìn về phía Tử Quyên, thở dài một tiếng, rồi mở miệng trách mắng: “Bây giờ ngươi đã là đại cung nữ bên cạnh chủ tử rồi, sao vẫn còn hấp tấp nóng nảy như vậy, dạy dỗ của ta đối với ngươi đi đâu hết rồi?”
“Còn có, ngươi dám gọi thẳng tục danh của chủ tử, ta xem ngươi đúng là không muốn sống nữa, mau cút ra ngoài, đừng có làm liên lụy tới lão bà ta.”
Tử Quyên không ngờ nàng đã rời khỏi cung nữ sở mà vẫn bị Văn Uyên giáo huấn, nhất thời ỉu xìu cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Đợi Văn Uyên dạy dỗ xong, mới dám ngẩng đầu, cẩn thận kéo áo của Văn Uyên, “Cô cô, ta sai rồi, về sau ta không dám như vậy nữa.”
Văn Uyên nhấc tay, đẩy bỏ tay nàng, hừ lạnh rồi nói: “Ta thấy ngươi vẫn vậy, hôm nay nói là biết sai, nhưng ngày mai lại đâu vào đấy. Mà thôi, ta cũng già rồi, không quản được nhiều như vậy, mỗi người đều có duyên phận của bản thân, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chiếu cố cho tốt Lương viện, phú quý sẽ tự khắc đến với ngươi.”
Tử Quyên vẫn không hiểu ra làm sao, như vậy là Vệ Chiêu không bị bệnh, cũng không bị trúng độc, ngược lại lại có việc rất tốt.
Trong lòng nàng nhất thời như có vạn con kiến đang bò, vội vàng muốn biết sự thật.
“Cô cô, rốt cuộc Lương viện bị làm sao vậy?”
Văn Uyên tức giận nhìn nàng, dùng ngón tay điểm điểm trán của nàng nói: “Ngươi nha, ta chưa thấy một đại cung nữ nào như ngươi, ngươi đúng là phúc khí mới có thể ở bên hầu hạ Lương viện?”
Tử Quyên sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Ta đúng là may mắn.”
Văn Uyên thấy nàng đắc ý, thở dài nói: “Lương viện hơn phân nửa là đã mang thai.”
Trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn, nhất thời khiến Tử Quyên choáng váng.
“Cô cô nói cái gì? Người nói là Lương viện đã có mang tiểu hoàng tôn rồi.”
Mấy chữ cuối cơ hồ là kêu thành tiếng.
Văn Uyên vội bảo nàng nói nhỏ một chút, “Ngươi muốn cho cả thiên hạ đều biết hay sao? Theo như ta quan sát, hiện tại Lương viện còn chưa hoài thai đủ ba tháng, thai tượng còn chưa ổn định, lúc này là thời điểm quan trọng nhất, không được phép để lộ tin tức ra bên ngoài.”
Tử Quyên lập tức che miệng lại, cuống quýt gật gật đầu.
Nàng nhất định sẽ thay Vệ Chiêu bảo vệ bí mật này thật tốt, đánh chết cũng không nói ra ngoài.
Vệ Chiêu phát hiện, Tử Quyên gần đây trở nên vô cùng kỳ quái.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tử Quyên vô cùng cẩn thận chú tâm đến từng việc quanh nàng, hận không thể nhốt nàng trong phòng, không cho nàng ra ngoài càng tốt.
Tử Quyên đối với nàng để bụng như vậy, nếu như ngày thường, Vệ Chiêu đương nhiên là vô cùng cảm động. Chỉ là thời điểm hiện tại, nàng và Tạ Ánh Chân đang có mưu đồ xuất cung, hành động của Tử Quyên đối với nàng mà nói, đương nhiên là vô cùng bất lợi.
Vì muốn biết tại sao Tử Quyên lại đột nhiên trở nên khác thường, sau một bữa trưa, sau khi Tử Quyên thử độc xong, đưa đũa qua cho nàng, Vệ Chiêu rốt cuộc không kìm được mà đặt câu hỏi.
“Tử Quyên, ngươi gần đây có phải đã quá cẩn thận rồi không?”
Không chỉ vô cùng cẩn thận với đồ ăn của nàng, mà kể cả bưng trà dâng nước cũng không mượn tay người khác, hơn nữa còn một tấc cũng không rời nàng, ngủ cũng phải ngủ ở gần nàng.
Tử Quyên lại cho đây là điều đương nhiên: “Cẩn thận vẫn là tốt nhất, ngộ nhỡ có người đầu độc ngài thì sao?”
Vệ Chiêu bật cười nói: “Ta chỉ là một Lương viện nho nhỏ, người nào sẽ rảnh rỗi đi đầu độc ta?”
“Hôm nay chỉ là Lương viện, về sau thì khó nói.” Tử Quyên thấp giọng lẩm bẩm thêm: “Dù sao cũng mẫu bằng tử quý.”
Vệ Chiêu không nghe rõ nàng lẩm bẩm cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì, không có gì, Lương viện mau dùng bữa đi, bằng không … bằng không đồ ăn sẽ mau nguội mất.”
Vệ Chiêu muốn hỏi, nhưng Tử Quyên vẫn thúc giục, vì vậy chỉ đành phải thôi.
Nhưng nàng vừa ăn được hai miếng, đột nhiên lại cảm thấy ghê cổ, nên vội vàng đặt đũa xống, xoay người nôn khan.
Tử Quyên sớm đã có chuẩn bị, vừa giúp Vệ Chiêu nhuận khí, vừa đưa nước ấm tới cho nàng, “Lương viện súc miệng một chút.”
Vệ Chiêu không còn bất cứ sức lực nào, được Tử Quyên đỡ đến nhuyễn tháp, nhưng lúc này nàng đã không thể bỏ qua biến hóa của thân thể được nữa.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải cho gọi Thái y tới?
Nhưng không quá mấy ngày nữa là thực hiện theo kế hoạch, nàng không thể có việc vào lúc này được.
Vệ Chiêu nhíu mày, thấy Tử Quyên muốn nói lại thôi, trong lòng hơi động.
“Tử Quyên, ngươi làm sao vậy? Ta sẽ không phải sắp chết chứ?” Nàng ôm ngực, buồn bực nói.
Tử Quyên nhất thời như bị hù dọa, vội vàng nói: “Phi phi phi, Lương viện nói cái gì đó? Thân thể của ngài vẫn khỏe. Có lẽ là do khí trời thay đổi thất thường, nên không ăn uống ngon miệng mà thôi.”
Nói xong, Tử Quyên không tự chủ mà lảng tránh ánh mắt của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu thấy nàng ấp a ấp úng, nói ngay vào điểm chính: “Nói đi, sự khác thường của ngươi dạo gần đây, ngay cả kẻ ngu si đều có thể nhận ra điều bất thường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tử Quyên vốn cũng không phải là người có thể giữ kín miệng, nghe vậy lén lút nhìn ngoài cửa, xác định không có ai nghe trộm, lúc này mới tiến đến bên tai của Vệ Chiêu, thấp giọng nói nhỏ: “Nguyệt sự của Lương viện đã mấy tháng rồi chưa tới, có thể là ngài đã mang thai.”
Tin tức này khiến Vệ Chiêu ngẩn người.
Tử Quyên vẫn còn lải nhải bên tai nàng, giọng nói hưng phấn truyền thẳng vào trong đầu của nàng.
“Đây chính là hài tử đầu tiên của Thái tử điện hạ, hoàng trưởng tôn đầu tiên của hoàng thất, về sau ngài sẽ mẫu bằng tử quý, khả năng nhận được vinh hoa không đếm xuể hết.”
Vệ Chiêu rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân khác thường của Tử Quyên dạo gần đây.
Hóa ra là do là nàng đã mang thai.
“Ta… mang thai.” Nàng không dám tin vu.ốt ve bụng của mình. Bụng nàng vẫn bằng phẳng, đâu có dáng dấp của người mang thai.
Tử Quyên truyền đạt lại kinh nghiệm của Văn Uyên cho Vệ Chiêu: “Cô cô nói, ba tháng đầu là đoạn thời gian hung hiểm nhất, nhất định cần phải cẩn thận, đợi qua ba tháng, là có thể mời Thái y qua chuẩn mạch.”
Tử Quyên nói rất nhiều, nhưng Vệ Chiêu vẫn thất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Tử Quyên nói xong, thấy người nghe tựa hồ không nghe nàng nói cái gì, vội vàng hỏi Vệ Chiêu.
“Lương viện, ngài không vui sao?”
Vệ Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn Tử Quyên rồi cúi đầu nhìn bụng mình.
Thật kỳ diệu làm sao, nàng lại có thể mang thai một tiểu sinh mệnh.
“Đương nhiên là ta vui vẻ.” Nàng lẩm bẩm nói.
Đây chính là hài tử của nàng và Thái tử điện hạ, sao có thể không vui đâu?
Nhưng lo lắng bất an vẫn choán lấy tâm trí của nàng.
Thái tử điện hạ từng nói, vĩnh viễn sẽ không để một cung tỳ ti tiện sinh hạ hài tử của hắn.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao về sau lại cắt bỏ tránh tử canh của nàng, nhưng lúc này nàng lại vô cùng sợ hãi, sợ Thái tử khi biết, sẽ không để cho nàng sinh hạ hài tử này.
Hài tử này là tôn bối đầu tiên của hoàng thất, hoàng trưởng tôn vô cùng tôn quý, Thái tử điện hạ sao có thể cho phép hoàng trưởng tôn được sinh ra từ bụng của một cung tỳ?
Nghĩ tới đây, Vệ Chiêu nắm chặt lấy tay của Tử Quyên, “Tử Quyên, ngàn vạn lần không được phép nói cho Thái tử điện hạ biết được chuyện này.”
Mặc dù không hiểu tại sao Vệ Chiêu lại khẩn trương như vậy, nhưng Tử Quyên vẫn thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Phần 5: Biến cố Lương Tạ (6)
Tạ Ánh Chân nghe được Vệ Chiêu nói, ngạc nhiên nhìn nàng, “Muội muội, muội nguyện ý giúp chúng ta sao?”
Vệ Chiêu gật đầu: “Tỷ cần ta giúp như thế nào?”
“Phía Lương đại ca, ta sẽ tìm cách cứu huynh ấy ra khổi Thượng Loan đài, bây giờ chỉ còn một điểm mấu chốt nữa, đó chính là chúng ta cần phải lấy được lệnh bài xuất cung.”
Lệnh bài xuất cung?
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đông cung có lệnh bài xuất cung, nhưng nó lại ở chỗ của Thái tử.”
“Không sai.” Tạ Ánh Chân gật đầu, “Chỉ là Thái tử chưa bao giờ đến chỗ ta qua đêm, ta không có cách nào lấy được lệnh bài xuất cung từ chỗ ngài ấy, chỉ đành nhờ muội nghĩ cách lấy lệnh bài.”
Vệ Chiêu lộ vẻ khó xử. Trộm đồ từ trên người của Thái tử, nói dễ hơn làm.
“Thái tử điện hạ vô cùng cảnh giác, mặc dù nghỉ ngơi vào ban đêm, dưới gối cũng đặt một thanh kiếm, chỉ cần hơi có gió thoảng qua, ngài ấy sẽ ngay lập tức tỉnh lại.”
Thói quen này Thái tử dưỡng thành từ những ngày còn hành quân. Vệ Chiêu đối với việc này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trước đây có lần nửa đêm nàng thấy khát nước, định đứng dậy đi lấy nước thì không cẩn thận chạm phải Thái tử. Trong nháy mắt nàng đã bị hắn áp chế ở trên giường, kè kiếm lên cổ của nàng, nếu không phải Thái tử sau khi nhìn thấy nàng đã có phản ứng nhanh, kịp thời thu kiếm lại, chỉ sợ nàng đã không còn sống trên đời này nữa.
“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.” Tạ Ánh Chân lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đưa cho nàng, “Đây là mê dược, muội nghĩ cách cho Thái tử uống, rồi lấy lệnh bài xuất cung, sau đó chúng ta gặp mặt, chúng ta sẽ cùng xuất cung.”
Vệ Chiêu nhận lấy bình sứ, cả kinh nói: “Cái gì? Ta cũng phải xuất cung sao?”
Tạ Ánh Chân thản nhiên nói: “Muội trộm lệnh bài của Thái tử, lưu lại nhất định sẽ bị Thái tử trách phạt, còn không bằng theo chúng ta xuất cung.”
Vệ Chiêu do dự bất an.
Tạ Ánh Chân tiếp tục khuyên nàng nói: “Muội muội, muội vẫn còn suy nghĩ sao? Muội nguyện ý giúp chúng ta là đã đứng ở phía đối lập với Thái tử. Trong mắt của Thái tử không cho phép chứa một hạt cát, ngài ấy sẽ tuyệt đối không nương tay với người phản bội, muội vẫn còn mong đợi đối với ngài ấy sao?”
Đôi mắt của Vệ Chiêu cũng ảm đảm hơn.
Đúng vậy nàng còn suy nghĩ gì nữa? Nàng lựa chọn Tạ Ánh Chân, vậy có nghĩa là phản bội Thái tử.
Chẳng lẽ nàng còn hy vọng Thái tử nương tay với nàng sao?
Thái tử dựa vào cái gì mà đối xử riêng biệt với nàng?
Vệ Chiêu, ngươi phải mau chóng thu hồi những mộng tưởng hão huyền này lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Ánh Chân, gật gật đầu: “Được, ta sẽ đi theo hai người xuất cung.”
Tạ Ánh Chân thấy nàng nghĩ thông suốt, rốt cuộc thở dài.
Hai ngươi cùng nhau thương lượng cẩn thận việc xuất cung.
Lúc chia tay, khi Vệ Chiêu đứng dậy, đột nhiên nàng cảm thấy chóng mặt, suýt nữa té ngã.
Tạ Ánh Chân nhanh tay đỡ lấy nàng, “Muội muội làm sao vậy?”
Vệ Chiêu khoát khoát tay, “Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy có chút đau đầu.”
Tạ Ánh Chân đỡ Vệ Chiêu đứng một hồi, thấy sắc mặt của nàng khá hơn thì mới buông tay ra.
“Thực sự không có việc gì? Muội muốn truyền Thái y đến bắt mạch hay không?”
Lấy nàng lo lắng, Vệ Chiêu cười nói: “Ta không sao đâu, không cần kinh động đến Thái y? Nếu Thái y qua bắt mạch mà không khám ra được bệnh gì, bên ngoài không biết sẽ đồn đãi thành cái dạng gì nữa.”
Nàng vỗ vỗ tay Tạ Ánh Chân, trấn an nàng nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, gần đây ta hay bị choáng váng không còn sức lực nào mà thôi, cũng không phải là việc lớn gì, nghỉ ngơi một chút là lại không sao, có lẽ do gần đây trời trở lạnh nên ta bị cảm lạnh.”
Tạ Ánh Chân nhíu mày, căn dặn một phen, bảo nàng phải chú ý giữ ẫm.
Một lát sau, hai người mới tách ra đi làm nhiệm vụ đã phân công từ trước.
*****
Sau khi trời trở lạnh, Vệ Chiêu càng lúc càng thèm ngủ, chán ăn, có đôi khi ăn đồ dầu mỡ còn cảm thấy ghê cổ.
Tử Quyên là cung nữ thiếp thân, đương nhiên là đều thấy ở trong mắt. Vệ Chiêu tuy an ủi Tử Quyên, nói do là khí trời thay đổi đột ngột khiến nàng không thích ứng kịp, nhưng Tử Quyên vẫn không tránh khỏi lo sợ trong lòng.
Tử Quyên đã ở trong cung nhiều năm nên đã chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân trong hậu cung. Nàng còn từng nghe được tin tức Thái tử phi vốn là một người ghen tuông, khi Thái tử muôn cất nhắc Vệ Chiêu làm Lương viện, Thái tử phi còn đứng ra ngăn cản, chỉ là chưa thực hiện được mà thôi.
Hiện tại mọi người đều nhìn ra Thái tử vô cùng sủng ái Vệ Chiêu, gần như hàng đêm đều cho truyền Vệ Chiêu đến thị tẩm, làm sao mà Thái tử phi có thể chấp nhận Vệ Chiêu cho được?
Tử Quyên lo lắng nên càng chú ý cẩn thận hơn đến vấn đề ăn mặc của Vệ Chiêu, mọi chuyện đều đích thân ra tay, quả nhiên nàng đã phát hiện ra một việc khác lạ.
Khi nàng thu thập vật tư mật của Vệ Chiêu, phát hiện Vệ Chiêu đã gần hai tháng chưa có nguyệt sự.
Vệ Chiêu không phải là đang bị bệnh đấy chứ?
Hay là nàng bị người khác hạ độc?
Khi nghĩ đến việc này, Tử Quyên nhất thời cảm thấy trời như sắp sập, nàng còn đang mong đợi Vệ Chiêu lên như diều gặp gió, như vậy nàng cũng được hưởng phúc theo. Vệ Chiêu ngàn vạn lần không thể có việc được.
Nàng vô cùng lo lắng, nhưng không dám nói cho Vệ Chiêu, sợ Vệ Chiêu lo lắng theo, càng không dám để lộ tin tức cho bên ngoài, nên chỉ đành lén đi tìm Văn Uyên cô cô.
Văn Uyên là người từng trải, cẩn thận hỏi han Tử Quyên, thì biết được nguyệt sự của Vệ Chiêu không có đến đúng hạn, lại kết hợp các triệu chứng Vệ Chiêu mắc phải gần đây, trong lòng đã có suy đoán.
Tử Quyên thấy Văn Quyên không nói lời nào, trong lòng càng trầm xuống, khẩn trương liên tục đặt ra câu hỏi: “Cô cô, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao? Có phải nàng ấy bị bệnh hay không? Hay là nàng ấy bị trúng độc? Cô cô mau nói cho ta biết.”
Văn Quyên nhìn dáng vẻ Tử Quyên luống cuống gấp gáp trước mặt bà, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Ai có thể ngờ được, tiểu cung nữ ngây thơ năm đó lại có phúc khí lớn như bây giờ?
Hơn nửa năm trước, chính bà còn khuyên nàng xuất cung.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã được phong làm Lương viện của Thái tử, lại còn mang long thai, chỉ trong một buổi đã biến thành phượng hoàng.
Thật đúng là sự biến hóa kỳ diệu của vận mệnh.
“Cô cô, người mau nói đi, rốt cuộc là Chiêu Chiêu bị làm sao?”
Văn Uyên quay đầu nhìn về phía Tử Quyên, thở dài một tiếng, rồi mở miệng trách mắng: “Bây giờ ngươi đã là đại cung nữ bên cạnh chủ tử rồi, sao vẫn còn hấp tấp nóng nảy như vậy, dạy dỗ của ta đối với ngươi đi đâu hết rồi?”
“Còn có, ngươi dám gọi thẳng tục danh của chủ tử, ta xem ngươi đúng là không muốn sống nữa, mau cút ra ngoài, đừng có làm liên lụy tới lão bà ta.”
Tử Quyên không ngờ nàng đã rời khỏi cung nữ sở mà vẫn bị Văn Uyên giáo huấn, nhất thời ỉu xìu cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Đợi Văn Uyên dạy dỗ xong, mới dám ngẩng đầu, cẩn thận kéo áo của Văn Uyên, “Cô cô, ta sai rồi, về sau ta không dám như vậy nữa.”
Văn Uyên nhấc tay, đẩy bỏ tay nàng, hừ lạnh rồi nói: “Ta thấy ngươi vẫn vậy, hôm nay nói là biết sai, nhưng ngày mai lại đâu vào đấy. Mà thôi, ta cũng già rồi, không quản được nhiều như vậy, mỗi người đều có duyên phận của bản thân, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chiếu cố cho tốt Lương viện, phú quý sẽ tự khắc đến với ngươi.”
Tử Quyên vẫn không hiểu ra làm sao, như vậy là Vệ Chiêu không bị bệnh, cũng không bị trúng độc, ngược lại lại có việc rất tốt.
Trong lòng nàng nhất thời như có vạn con kiến đang bò, vội vàng muốn biết sự thật.
“Cô cô, rốt cuộc Lương viện bị làm sao vậy?”
Văn Uyên tức giận nhìn nàng, dùng ngón tay điểm điểm trán của nàng nói: “Ngươi nha, ta chưa thấy một đại cung nữ nào như ngươi, ngươi đúng là phúc khí mới có thể ở bên hầu hạ Lương viện?”
Tử Quyên sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Ta đúng là may mắn.”
Văn Uyên thấy nàng đắc ý, thở dài nói: “Lương viện hơn phân nửa là đã mang thai.”
Trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn, nhất thời khiến Tử Quyên choáng váng.
“Cô cô nói cái gì? Người nói là Lương viện đã có mang tiểu hoàng tôn rồi.”
Mấy chữ cuối cơ hồ là kêu thành tiếng.
Văn Uyên vội bảo nàng nói nhỏ một chút, “Ngươi muốn cho cả thiên hạ đều biết hay sao? Theo như ta quan sát, hiện tại Lương viện còn chưa hoài thai đủ ba tháng, thai tượng còn chưa ổn định, lúc này là thời điểm quan trọng nhất, không được phép để lộ tin tức ra bên ngoài.”
Tử Quyên lập tức che miệng lại, cuống quýt gật gật đầu.
Nàng nhất định sẽ thay Vệ Chiêu bảo vệ bí mật này thật tốt, đánh chết cũng không nói ra ngoài.
Vệ Chiêu phát hiện, Tử Quyên gần đây trở nên vô cùng kỳ quái.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tử Quyên vô cùng cẩn thận chú tâm đến từng việc quanh nàng, hận không thể nhốt nàng trong phòng, không cho nàng ra ngoài càng tốt.
Tử Quyên đối với nàng để bụng như vậy, nếu như ngày thường, Vệ Chiêu đương nhiên là vô cùng cảm động. Chỉ là thời điểm hiện tại, nàng và Tạ Ánh Chân đang có mưu đồ xuất cung, hành động của Tử Quyên đối với nàng mà nói, đương nhiên là vô cùng bất lợi.
Vì muốn biết tại sao Tử Quyên lại đột nhiên trở nên khác thường, sau một bữa trưa, sau khi Tử Quyên thử độc xong, đưa đũa qua cho nàng, Vệ Chiêu rốt cuộc không kìm được mà đặt câu hỏi.
“Tử Quyên, ngươi gần đây có phải đã quá cẩn thận rồi không?”
Không chỉ vô cùng cẩn thận với đồ ăn của nàng, mà kể cả bưng trà dâng nước cũng không mượn tay người khác, hơn nữa còn một tấc cũng không rời nàng, ngủ cũng phải ngủ ở gần nàng.
Tử Quyên lại cho đây là điều đương nhiên: “Cẩn thận vẫn là tốt nhất, ngộ nhỡ có người đầu độc ngài thì sao?”
Vệ Chiêu bật cười nói: “Ta chỉ là một Lương viện nho nhỏ, người nào sẽ rảnh rỗi đi đầu độc ta?”
“Hôm nay chỉ là Lương viện, về sau thì khó nói.” Tử Quyên thấp giọng lẩm bẩm thêm: “Dù sao cũng mẫu bằng tử quý.”
Vệ Chiêu không nghe rõ nàng lẩm bẩm cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì, không có gì, Lương viện mau dùng bữa đi, bằng không … bằng không đồ ăn sẽ mau nguội mất.”
Vệ Chiêu muốn hỏi, nhưng Tử Quyên vẫn thúc giục, vì vậy chỉ đành phải thôi.
Nhưng nàng vừa ăn được hai miếng, đột nhiên lại cảm thấy ghê cổ, nên vội vàng đặt đũa xống, xoay người nôn khan.
Tử Quyên sớm đã có chuẩn bị, vừa giúp Vệ Chiêu nhuận khí, vừa đưa nước ấm tới cho nàng, “Lương viện súc miệng một chút.”
Vệ Chiêu không còn bất cứ sức lực nào, được Tử Quyên đỡ đến nhuyễn tháp, nhưng lúc này nàng đã không thể bỏ qua biến hóa của thân thể được nữa.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải cho gọi Thái y tới?
Nhưng không quá mấy ngày nữa là thực hiện theo kế hoạch, nàng không thể có việc vào lúc này được.
Vệ Chiêu nhíu mày, thấy Tử Quyên muốn nói lại thôi, trong lòng hơi động.
“Tử Quyên, ngươi làm sao vậy? Ta sẽ không phải sắp chết chứ?” Nàng ôm ngực, buồn bực nói.
Tử Quyên nhất thời như bị hù dọa, vội vàng nói: “Phi phi phi, Lương viện nói cái gì đó? Thân thể của ngài vẫn khỏe. Có lẽ là do khí trời thay đổi thất thường, nên không ăn uống ngon miệng mà thôi.”
Nói xong, Tử Quyên không tự chủ mà lảng tránh ánh mắt của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu thấy nàng ấp a ấp úng, nói ngay vào điểm chính: “Nói đi, sự khác thường của ngươi dạo gần đây, ngay cả kẻ ngu si đều có thể nhận ra điều bất thường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tử Quyên vốn cũng không phải là người có thể giữ kín miệng, nghe vậy lén lút nhìn ngoài cửa, xác định không có ai nghe trộm, lúc này mới tiến đến bên tai của Vệ Chiêu, thấp giọng nói nhỏ: “Nguyệt sự của Lương viện đã mấy tháng rồi chưa tới, có thể là ngài đã mang thai.”
Tin tức này khiến Vệ Chiêu ngẩn người.
Tử Quyên vẫn còn lải nhải bên tai nàng, giọng nói hưng phấn truyền thẳng vào trong đầu của nàng.
“Đây chính là hài tử đầu tiên của Thái tử điện hạ, hoàng trưởng tôn đầu tiên của hoàng thất, về sau ngài sẽ mẫu bằng tử quý, khả năng nhận được vinh hoa không đếm xuể hết.”
Vệ Chiêu rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân khác thường của Tử Quyên dạo gần đây.
Hóa ra là do là nàng đã mang thai.
“Ta… mang thai.” Nàng không dám tin vuố.t ve bụng của mình. Bụng nàng vẫn bằng phẳng, đâu có dáng dấp của người mang thai.
Tử Quyên truyền đạt lại kinh nghiệm của Văn Uyên cho Vệ Chiêu: “Cô cô nói, ba tháng đầu là đoạn thời gian hung hiểm nhất, nhất định cần phải cẩn thận, đợi qua ba tháng, là có thể mời Thái y qua chuẩn mạch.”
Tử Quyên nói rất nhiều, nhưng Vệ Chiêu vẫn thất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Tử Quyên nói xong, thấy người nghe tựa hồ không nghe nàng nói cái gì, vội vàng hỏi Vệ Chiêu.
“Lương viện, ngài không vui sao?”
Vệ Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn Tử Quyên rồi cúi đầu nhìn bụng mình.
Thật kỳ diệu làm sao, nàng lại có thể mang thai một tiểu sinh mệnh.
“Đương nhiên là ta vui vẻ.” Nàng lẩm bẩm nói.
Đây chính là hài tử của nàng và Thái tử điện hạ, sao có thể không vui đâu?
Nhưng lo lắng bất an vẫn choán lấy tâm trí của nàng.
Thái tử điện hạ từng nói, vĩnh viễn sẽ không để một cung tỳ ti tiện sinh hạ hài tử của hắn.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao về sau lại cắt bỏ tránh tử canh của nàng, nhưng lúc này nàng lại vô cùng sợ hãi, sợ Thái tử khi biết, sẽ không để cho nàng sinh hạ hài tử này.
Hài tử này là tôn bối đầu tiên của hoàng thất, hoàng trưởng tôn vô cùng tôn quý, Thái tử điện hạ sao có thể cho phép hoàng trưởng tôn được sinh ra từ bụng của một cung tỳ?
Nghĩ tới đây, Vệ Chiêu nắm chặt lấy tay của Tử Quyên, “Tử Quyên, ngàn vạn lần không được phép nói cho Thái tử điện hạ biết được chuyện này.”
Mặc dù không hiểu tại sao Vệ Chiêu lại khẩn trương như vậy, nhưng Tử Quyên vẫn thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn gật đầu.