Đông Cung Tàng Kiều - Trang 2
Chương 31: Cung biến năm Nhâm Dần (5)
Sau khi Thái tử dùng xong bữa tối, mặc dù cung nhân dọn đồ xuống xong, Lý ma ma vẫn đứng ở bên cạnh không có ý định rời đi.
Thái tử ngước mắt lên hỏi: “Ma ma có chuyện gì sao?”
Lý ma ma nhìn thần sắc trên gương mặt của Thái tử, chần chừ mở miệng: “Dạo gần đây điện hạ có chuyện gì phiền lòng sao? Lão bà tử ta tuy già cả, vô dụng nhưng việc lắng nghe tâm sự của điện hạ thì vẫn làm được.”
“Sao ma ma lại nói những lời như thế?”
“Hôm nay lúc luyện tập ở võ trường, nghe nói điện hạ không bắn trúng bia?”
Thái tử:… Triệu Đà, cô chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.
Hắn xoa xoa mi tâm, mở miệng nói: “Cô không có việc gì, chỉ là do Triệu Đà quá mức ngạc nhiên mà thôi.”
Lý ma ma nói: “Thái tử đừng trách lão bà ta đa tâm, ta luôn cảm thấy từ sau khi từ Liệp cung trở về, điện hạ khác trước rất nhiều.”
Thái tử thản nhiên nói: “Khác ở điểm nào?”
Lý ma ma suy nghĩ một hồi, cẩn nhắc mở miệng: “Có một dáng vẻ của một người bình thường.”
Thái tử nhìn bà, bất đắc dĩ nói: “Ma ma, chẳng lẽ trước đây cô không giống một người bình thường?”
“Lão nô không có ý này.” Lý ma ma vội vàng khoát tay: “Chẳng qua so với một người lạnh lùng như băng, không có bất kỳ một cảm xúc nào, tựa như một người không có máu thịt mà chỉ là một cây đao, một thanh kiếm, một thứ lạnh lẽo, thì bây giờ ngài mới giống một người bình thường. Lão bà tử ta rất ngạc nhiên, việc gì đã khiến điện hạ thay đổi lớn như vậy?”
Thái tử cau mày nói: “Cô không cảm thấy cô có gì thay đổi cả.”
Lý ma ma cũng không vạch trần việc nghĩ một đằng nói một lẻo của hắn, tiếp tục nói tiếp: “Ta nghe nói dạo này Quý phi nương nương cử hành cung yến mùa xuân, điện hạ cũng có tham gia. Chớp mắt một cái, không ngờ điện hạ cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi.”
Thái tử trầm mặc, một lát rồi mới mở miệng: “Ma ma, cô đã chọn xong người cho vị trí Thái tử phi rồi.”
Lý ma ma cũng không có bất cứ ngạc nhiên nào. Từ nhỏ Thái tử đã rất có chủ kiến, việc quan trọng như lựa chọn Thái tử phi đương nhiên là sẽ không để kẻ khác nhúng tay.
Bà chỉ tò mò không biết Thái tử để ý nữ nhi nhà nào, “Là tiểu nương tử nhà nào?”
“Nữ lang Tạ gia.”
“Hoá ra là Tạ gia.” Lý ma ma gật đầu nói: “Tạ gia vốn thanh quý, nữ nhi nhà ấy đương nhiên sẽ không có điểm chê trách. Điện hạ từ trước luôn có chủ kiến, chắc chắn bệ hạ và Quý phi nương nương sẽ không có ý kiến gì.”
Thái tử lại không có bất cứ điểm gì giống với một tân lang, một chút khẩn trương lo lắng cũng không có, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Lý ma ma nhận thấy có chút không đúng: “Điện hạ thoạt nhìn có chút không vui?”
Thái tử rũ mắt, chậm rãi mở miệng: “Có người nói với cô, vị trí Thái tử phi cần phải dành cho nữ tử mà cô thích.”
Lý ma ma ngạc nhiên nói: “Thái tử phi mà điện hạ lựa chọn chẳng lẽ không hợp tâm ý của điện hạ?”
Thái tử trả lời: “Ma ma cũng biết mà, việc lựa chọn Thái tử phi quan trọng nhất là dựa theo tâm ý của cô sao?”
Lý ma ma thở dài, bà biết, ở trong chốn thâm cung này, bàn đến việc tình ái là điều rất xa vời.
“Nếu trong lòng có điện hạ không có nữ tử lương xứng, cưới người nào làm Thái tử phi chẳng giống nhau, chỉ là nếu có người…” Bà dừng lại một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thái tử, thấy vẻ mặt của hắn như thường, nên đã tiếp tục nói: “Nếu điện hạ đã có nữ tử mà mình thích, cưới với người bản thân không thích làm Thái tử phi, đối với điện hạ, đối với Thái tử phi mà nói, đều là một loại dằn vặt.”
“Tại sao điện hạ lại làm khổ cả đời của một nữ tử vốn không liên quan?”
Thái tử hỏi ngược lại: “Nếu cô nhất định phải cưới một nữ tử mà bản thân không thương?”
Trong lòng ma ma giật mình, chần chừ mở miệng: “Nếu sau này điện hạ gặp được nữ tử mà mình thích, cũng đừng giữ nàng ở bên cạnh, bằng không đối với Thái tử phi mà nói quá không công bằng.”
Thái tử nghe vậy, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Lý ma ma đứng cạnh Thái tử, nhớ lại chuyện cũ, cảm khái nói: “Năm đó, khi Hoàng hậu nương nương được gả vào trong cung, cũng toàn tâm toàn ý muốn cùng bệ hạ tương kính như tân, bạch đầu giai lão, kết quả thì thế nào? Chưa tới nửa năm, Hoàng đế cưới tân nhân, tâm của ngài ấy chỉ có một, căn bản không có chỗ có Hoàng hậu. Hoàng đế sủng ái Quý phi, mọi chuyện đều chỉ lo nghĩ Quý phi, khiến Hoàng hậu nhận hết mọi uỷ khuất, nên cuối cùng mới làm ra sai sự, chỉ đành tự sát tạ tội.”
Một người lương thiện như vậy, cuối cùng lại bị hoàng cung này làm cho thay đổi. Hoàng hậu lúc chưa xuất giá, ngay cả một con gà cũng không đành lòng giết, vậy mà sau này hạ độc hại người ngay cả chớp cũng không chớp mắt.
Bà không phải chưa từng khuyên nhủ Hoàng hậu, chỉ là Hoàng hậu bị cừu hận và đố kỵ che mờ đôi mắt, cuối cùng không thể quay đầu.
Lý ma ma thờ dài tiếc hận.
Thái tử nghe vậy, trong lòng hơi động, mở miệng hỏi: “Ma ma là lão nhân trong cung của mẫu hậu, rốt cuộc chân tướng của cung biến năm Nhâm Dần là như thế nào? Vì sao mẫu hậu lại hạ độc mưu hại Quý phi? Sau khi sự tình bại lộ, vì sao bà ấy…” Thái từ dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Vì sao lại phải lôi kéo cô chết chung?”
Chuyện năm đó vĩnh viễn là một lỗi đau trong lòng của Thái tử.
Nửa đêm mộng tỉnh, hắn luôn cảm thấy như bản thân bị người ta ấn vào trong nước khiến không thể thở nổi.
Đều nói phụ mẫu yêu thương con cái, luôn tính toán lâu dài.
Nhưng Hoàng hậu luôn đối với hắn vô cùng lạnh nhạt, cũng không thân cận.
Cuối cùng lại có thể nhẫn tâm hạ lệnh cho đại cung nữ bên người dìm chết hắn.
Tâm địa ác độc như vậy không giống như đối đãi với thân tử mà như đối đãi với kẻ thù.
Thái tử nhắm hai mắt lại, che khuất tâm tình vốn không nên có hiện lên trong khoé mắt, bình tĩnh mở miệng: “Lẽ nào bà ấy hận phụ hoàng, hận đến mức ngay cả thân tử như cô cũng không muốn nhìn mặt sao?”
Lý ma ma dùng ánh mắt thương cảm nhìn Thái tử. Năm đó những gì Thái tử trải qua, bà cũng từng khuyên nhủ Hoàng hậu, chỉ đáng tiếc khi đó, nương nương không nghe lọt tai những điều bà nói.
“Chuyện năm đó, lão nô cũng không rõ lắm. Chỉ là mọi việc đều đã qua rồi, điện hạ cẩn gì phải chấp nhất với quá khứ? Người sống ở đời, luôn phải nhìn về phía trước.”
Sau khi quay về, Lý ma ma cẩn thận đóng chặt cửa phòng. Sau đó mới đi đến bên đâu giường, mở ám cách lấy ra một chiếc tã lót.
Bởi vì thời gian đã quá lâu rồi, nên màu vải cũng đã phai nhạt, hoa văn cũng mờ đi, chỉ là vẫn lờ mờ nhận ra bàn long được thêu phía trên.
Đây là tã lót chỉ có hoàng tử Đại Nguỵ mới có thể sử dụng.
Lý ma ma nhìn tã lót, nhớ lại năm đó.
Mấy ngày trước cung biến năm Nhâm Dần.
Lý Đông Nhi vẫn là cung nữ của Trường Tín cung.
Ngày ấy, Hoàng hậu nắm lấy tay nàng, hoảng loạn nói: “Đông nhi, phải làm sao bây giờ. Quý phi đã biết hết mọi chuyện. Một khi nàng ta biết, không phải sẽ đi nói cho hoàng thượng sao? Hoàng thượng biết được thì làm thế nào đây? Hắn trước giờ luôn sủng ái Quý phi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta… Đông nhi, nếu không… chúng ta đã làm là phải làm đến cùng, khiến cho Quý phi vĩnh viễn nhắm chặt miệng, như vậy vĩnh viễn sẽ không có một ai biết được chân tướng năm đó.”
Lý Đông Nhi hoảng sợ nói: “Hoàng hậu nương nương, sát hại cung phi là tội lớn. Dù người là Hoàng hậu cũng không thể thoát được.”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Nhưng bổn cung còn có thể làm thế nào? Bổn cung không thể ngồi chờ chết được.”
Lý Đông Nhi khó xử, khuyên giải an ủi nàng nói: “Bệ hạ nhân từ, dù biết được cũng sẽ không làm gì nương nương.”
Hoàng hậu lại cười lạnh: “Ngươi cho rằng hoàng đế nhân từ sao? Hắn là một kẻ xông qua núi đao biển lửa mới đoạt được ngôi vị Hoàng đế. Vương gia của ta giúp hắn, hắn hứa hẹn cho ta hậu vị, nhưng quay đầu lại phong cho nữ tử hắn yêu làm Quý phi. Ngươi nói hắn tin Phật sao, chẳng qua hắn giết quá nhiều người, lương tâm bất an mà thôi. Một kẻ hai tay dính đầy máu tươi lại mở miệng nói bản thân là một vị vương giả nhân từ, rêu rao khắp thiên hạ, đúng là mỉa mai, nực cười.”
Lý ma ma không đành lòng thấy Hoàng hậu tự mình đẩy bản thân vào tuyệt lộ, nên đã nhiều lần khuyên nhủ: “Nương nương, mọi việc đều không hỏng bét như người nghĩ. Chúng ta nên mời Quý phi đến đây một chuyến, thăm dò một chút rồi hãy tính toán cũng không muộn.”
Chuyện xấu năm xưa của Hoàng hậu bị người khác vạch trần, lúc này tâm thần đã đại loạn, ngoài miệng dù nói là muốn giết Quý phi nhưng trong lòng lại không dám, nghe lời khuyên bảo của Lý Đông Nhi, trong nhất thời không biết thế nào cho phải, tê liệt ngã xuống nhuyễn tháp.
“Bổn cung… để bổn cung suy nghĩ một chút.”
Qua mấy ngày, Lý Đông Nhi xuất cung xử lý công việc, khi trở về thì nghe được việc Quý phi bị trúng độc, suýt nữa bỏ mạng.
Nàng sợ hãi hoảng loạn chạy đến Trường Tín cung, vừa bước vào cửa đã nghe được những phân phó tàn độc của Hoàng hậu với Đại cung nữ Phương Nhược.
“Dù bổn cung có chết, cũng sẽ không giao Thái tử cho ả tiện tỳ ấy, ngươi mau đi tiễn Thái tử lên đường.”
Lý Đông Nhi nuôi nấng Thái tử từ nhỏ, nhìn hắn lớn lên, nghe vậy bất chấp tất cả, nhào xuống bên chân của Hoàng hậu.
“Nương nương, Thái tử điện hạ vô tôi, hà tất phải làm như thế?”
Hoàng hậu ngồi yên trên ghế, chết lặng như một bức tượng.
Lý Đông Nhi không biết phải khuyên Hoàng hậu như thế nào, mà cũng biết Hoàng hậu sẽ không thay đổi chủ ý, nên cắn răng lao đi tìm Thái tử.
Đi chưa được mấy bước, đã bị đánh ngất đến bất tỉnh nhân sự.
Đợi nàng tỉnh lại đã nghe được tin Hoàng hậu tự sát bỏ mạng.
Thái tử ngã xuống ao sen, suýt chết đuối, may mắn được cung nữ cứu giúp mới nhặt được mạng về.
Sau cung biến năm Nhâm Dần, Hoàng đế hạ lệnh, phong toả Trường Tín cung, không cho phép bất cứ cung nhân nào được bàn luận bất cứ việc gì về Hoàng hậu.
Thái tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Quý phi, về sau tình tình đại biến, ngày càng trầm mặc, rồi mang dáng vẻ cấm người khác lại gần.
Một trận gió thoảng qua, khiến ngọn nến trên bàn lay động kịch liệt, suýt nữa tắt dụi.
Lý ma ma bừng tỉnh từ trong ký ức, vội vã đóng chặt cửa sổ.
Ánh nến khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lặng lẽ thiêu đốt, nhưng nội tâm của Lý ma ma mãi cũng không thể bình tĩnh.
Sự việc năm ấy đã trôi qua hơn mười năm, vì sao hôm nay Thái tử lại đột nhiên nhắc tới?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mạnh mối nào, muốn điều tra chân tướng việc năm đó?
Lý ma ma hiểu rõ Thái tử, biết được chân tướng đối với hắn mà nói không phải là việc tốt, ngược lại là một tràng tai hoạ.
Bà hạ quyết tâm nhất định phải ngăn cản Thái tử, ngăn cản bất cứ kẻ nào vạch trần chân tướng năm đó.
Việc cấp bách bây giờ là thăm dò vì sao Thái tử lại đột nhiên nhắc đến chuyện năm đó.
Thái tử ngước mắt lên hỏi: “Ma ma có chuyện gì sao?”
Lý ma ma nhìn thần sắc trên gương mặt của Thái tử, chần chừ mở miệng: “Dạo gần đây điện hạ có chuyện gì phiền lòng sao? Lão bà tử ta tuy già cả, vô dụng nhưng việc lắng nghe tâm sự của điện hạ thì vẫn làm được.”
“Sao ma ma lại nói những lời như thế?”
“Hôm nay lúc luyện tập ở võ trường, nghe nói điện hạ không bắn trúng bia?”
Thái tử:… Triệu Đà, cô chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.
Hắn xoa xoa mi tâm, mở miệng nói: “Cô không có việc gì, chỉ là do Triệu Đà quá mức ngạc nhiên mà thôi.”
Lý ma ma nói: “Thái tử đừng trách lão bà ta đa tâm, ta luôn cảm thấy từ sau khi từ Liệp cung trở về, điện hạ khác trước rất nhiều.”
Thái tử thản nhiên nói: “Khác ở điểm nào?”
Lý ma ma suy nghĩ một hồi, cẩn nhắc mở miệng: “Có một dáng vẻ của một người bình thường.”
Thái tử nhìn bà, bất đắc dĩ nói: “Ma ma, chẳng lẽ trước đây cô không giống một người bình thường?”
“Lão nô không có ý này.” Lý ma ma vội vàng khoát tay: “Chẳng qua so với một người lạnh lùng như băng, không có bất kỳ một cảm xúc nào, tựa như một người không có máu thịt mà chỉ là một cây đao, một thanh kiếm, một thứ lạnh lẽo, thì bây giờ ngài mới giống một người bình thường. Lão bà tử ta rất ngạc nhiên, việc gì đã khiến điện hạ thay đổi lớn như vậy?”
Thái tử cau mày nói: “Cô không cảm thấy cô có gì thay đổi cả.”
Lý ma ma cũng không vạch trần việc nghĩ một đằng nói một lẻo của hắn, tiếp tục nói tiếp: “Ta nghe nói dạo này Quý phi nương nương cử hành cung yến mùa xuân, điện hạ cũng có tham gia. Chớp mắt một cái, không ngờ điện hạ cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi.”
Thái tử trầm mặc, một lát rồi mới mở miệng: “Ma ma, cô đã chọn xong người cho vị trí Thái tử phi rồi.”
Lý ma ma cũng không có bất cứ ngạc nhiên nào. Từ nhỏ Thái tử đã rất có chủ kiến, việc quan trọng như lựa chọn Thái tử phi đương nhiên là sẽ không để kẻ khác nhúng tay.
Bà chỉ tò mò không biết Thái tử để ý nữ nhi nhà nào, “Là tiểu nương tử nhà nào?”
“Nữ lang Tạ gia.”
“Hoá ra là Tạ gia.” Lý ma ma gật đầu nói: “Tạ gia vốn thanh quý, nữ nhi nhà ấy đương nhiên sẽ không có điểm chê trách. Điện hạ từ trước luôn có chủ kiến, chắc chắn bệ hạ và Quý phi nương nương sẽ không có ý kiến gì.”
Thái tử lại không có bất cứ điểm gì giống với một tân lang, một chút khẩn trương lo lắng cũng không có, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Lý ma ma nhận thấy có chút không đúng: “Điện hạ thoạt nhìn có chút không vui?”
Thái tử rũ mắt, chậm rãi mở miệng: “Có người nói với cô, vị trí Thái tử phi cần phải dành cho nữ tử mà cô thích.”
Lý ma ma ngạc nhiên nói: “Thái tử phi mà điện hạ lựa chọn chẳng lẽ không hợp tâm ý của điện hạ?”
Thái tử trả lời: “Ma ma cũng biết mà, việc lựa chọn Thái tử phi quan trọng nhất là dựa theo tâm ý của cô sao?”
Lý ma ma thở dài, bà biết, ở trong chốn thâm cung này, bàn đến việc tình ái là điều rất xa vời.
“Nếu trong lòng có điện hạ không có nữ tử lương xứng, cưới người nào làm Thái tử phi chẳng giống nhau, chỉ là nếu có người…” Bà dừng lại một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thái tử, thấy vẻ mặt của hắn như thường, nên đã tiếp tục nói: “Nếu điện hạ đã có nữ tử mà mình thích, cưới với người bản thân không thích làm Thái tử phi, đối với điện hạ, đối với Thái tử phi mà nói, đều là một loại dằn vặt.”
“Tại sao điện hạ lại làm khổ cả đời của một nữ tử vốn không liên quan?”
Thái tử hỏi ngược lại: “Nếu cô nhất định phải cưới một nữ tử mà bản thân không thương?”
Trong lòng ma ma giật mình, chần chừ mở miệng: “Nếu sau này điện hạ gặp được nữ tử mà mình thích, cũng đừng giữ nàng ở bên cạnh, bằng không đối với Thái tử phi mà nói quá không công bằng.”
Thái tử nghe vậy, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Lý ma ma đứng cạnh Thái tử, nhớ lại chuyện cũ, cảm khái nói: “Năm đó, khi Hoàng hậu nương nương được gả vào trong cung, cũng toàn tâm toàn ý muốn cùng bệ hạ tương kính như tân, bạch đầu giai lão, kết quả thì thế nào? Chưa tới nửa năm, Hoàng đế cưới tân nhân, tâm của ngài ấy chỉ có một, căn bản không có chỗ có Hoàng hậu. Hoàng đế sủng ái Quý phi, mọi chuyện đều chỉ lo nghĩ Quý phi, khiến Hoàng hậu nhận hết mọi uỷ khuất, nên cuối cùng mới làm ra sai sự, chỉ đành tự sát tạ tội.”
Một người lương thiện như vậy, cuối cùng lại bị hoàng cung này làm cho thay đổi. Hoàng hậu lúc chưa xuất giá, ngay cả một con gà cũng không đành lòng giết, vậy mà sau này hạ độc hại người ngay cả chớp cũng không chớp mắt.
Bà không phải chưa từng khuyên nhủ Hoàng hậu, chỉ là Hoàng hậu bị cừu hận và đố kỵ che mờ đôi mắt, cuối cùng không thể quay đầu.
Lý ma ma thờ dài tiếc hận.
Thái tử nghe vậy, trong lòng hơi động, mở miệng hỏi: “Ma ma là lão nhân trong cung của mẫu hậu, rốt cuộc chân tướng của cung biến năm Nhâm Dần là như thế nào? Vì sao mẫu hậu lại hạ độc mưu hại Quý phi? Sau khi sự tình bại lộ, vì sao bà ấy…” Thái từ dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Vì sao lại phải lôi kéo cô chết chung?”
Chuyện năm đó vĩnh viễn là một lỗi đau trong lòng của Thái tử.
Nửa đêm mộng tỉnh, hắn luôn cảm thấy như bản thân bị người ta ấn vào trong nước khiến không thể thở nổi.
Đều nói phụ mẫu yêu thương con cái, luôn tính toán lâu dài.
Nhưng Hoàng hậu luôn đối với hắn vô cùng lạnh nhạt, cũng không thân cận.
Cuối cùng lại có thể nhẫn tâm hạ lệnh cho đại cung nữ bên người dìm chết hắn.
Tâm địa ác độc như vậy không giống như đối đãi với thân tử mà như đối đãi với kẻ thù.
Thái tử nhắm hai mắt lại, che khuất tâm tình vốn không nên có hiện lên trong khoé mắt, bình tĩnh mở miệng: “Lẽ nào bà ấy hận phụ hoàng, hận đến mức ngay cả thân tử như cô cũng không muốn nhìn mặt sao?”
Lý ma ma dùng ánh mắt thương cảm nhìn Thái tử. Năm đó những gì Thái tử trải qua, bà cũng từng khuyên nhủ Hoàng hậu, chỉ đáng tiếc khi đó, nương nương không nghe lọt tai những điều bà nói.
“Chuyện năm đó, lão nô cũng không rõ lắm. Chỉ là mọi việc đều đã qua rồi, điện hạ cẩn gì phải chấp nhất với quá khứ? Người sống ở đời, luôn phải nhìn về phía trước.”
Sau khi quay về, Lý ma ma cẩn thận đóng chặt cửa phòng. Sau đó mới đi đến bên đâu giường, mở ám cách lấy ra một chiếc tã lót.
Bởi vì thời gian đã quá lâu rồi, nên màu vải cũng đã phai nhạt, hoa văn cũng mờ đi, chỉ là vẫn lờ mờ nhận ra bàn long được thêu phía trên.
Đây là tã lót chỉ có hoàng tử Đại Nguỵ mới có thể sử dụng.
Lý ma ma nhìn tã lót, nhớ lại năm đó.
Mấy ngày trước cung biến năm Nhâm Dần.
Lý Đông Nhi vẫn là cung nữ của Trường Tín cung.
Ngày ấy, Hoàng hậu nắm lấy tay nàng, hoảng loạn nói: “Đông nhi, phải làm sao bây giờ. Quý phi đã biết hết mọi chuyện. Một khi nàng ta biết, không phải sẽ đi nói cho hoàng thượng sao? Hoàng thượng biết được thì làm thế nào đây? Hắn trước giờ luôn sủng ái Quý phi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta… Đông nhi, nếu không… chúng ta đã làm là phải làm đến cùng, khiến cho Quý phi vĩnh viễn nhắm chặt miệng, như vậy vĩnh viễn sẽ không có một ai biết được chân tướng năm đó.”
Lý Đông Nhi hoảng sợ nói: “Hoàng hậu nương nương, sát hại cung phi là tội lớn. Dù người là Hoàng hậu cũng không thể thoát được.”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Nhưng bổn cung còn có thể làm thế nào? Bổn cung không thể ngồi chờ chết được.”
Lý Đông Nhi khó xử, khuyên giải an ủi nàng nói: “Bệ hạ nhân từ, dù biết được cũng sẽ không làm gì nương nương.”
Hoàng hậu lại cười lạnh: “Ngươi cho rằng hoàng đế nhân từ sao? Hắn là một kẻ xông qua núi đao biển lửa mới đoạt được ngôi vị Hoàng đế. Vương gia của ta giúp hắn, hắn hứa hẹn cho ta hậu vị, nhưng quay đầu lại phong cho nữ tử hắn yêu làm Quý phi. Ngươi nói hắn tin Phật sao, chẳng qua hắn giết quá nhiều người, lương tâm bất an mà thôi. Một kẻ hai tay dính đầy máu tươi lại mở miệng nói bản thân là một vị vương giả nhân từ, rêu rao khắp thiên hạ, đúng là mỉa mai, nực cười.”
Lý ma ma không đành lòng thấy Hoàng hậu tự mình đẩy bản thân vào tuyệt lộ, nên đã nhiều lần khuyên nhủ: “Nương nương, mọi việc đều không hỏng bét như người nghĩ. Chúng ta nên mời Quý phi đến đây một chuyến, thăm dò một chút rồi hãy tính toán cũng không muộn.”
Chuyện xấu năm xưa của Hoàng hậu bị người khác vạch trần, lúc này tâm thần đã đại loạn, ngoài miệng dù nói là muốn giết Quý phi nhưng trong lòng lại không dám, nghe lời khuyên bảo của Lý Đông Nhi, trong nhất thời không biết thế nào cho phải, tê liệt ngã xuống nhuyễn tháp.
“Bổn cung… để bổn cung suy nghĩ một chút.”
Qua mấy ngày, Lý Đông Nhi xuất cung xử lý công việc, khi trở về thì nghe được việc Quý phi bị trúng độc, suýt nữa bỏ mạng.
Nàng sợ hãi hoảng loạn chạy đến Trường Tín cung, vừa bước vào cửa đã nghe được những phân phó tàn độc của Hoàng hậu với Đại cung nữ Phương Nhược.
“Dù bổn cung có chết, cũng sẽ không giao Thái tử cho ả tiện tỳ ấy, ngươi mau đi tiễn Thái tử lên đường.”
Lý Đông Nhi nuôi nấng Thái tử từ nhỏ, nhìn hắn lớn lên, nghe vậy bất chấp tất cả, nhào xuống bên chân của Hoàng hậu.
“Nương nương, Thái tử điện hạ vô tôi, hà tất phải làm như thế?”
Hoàng hậu ngồi yên trên ghế, chết lặng như một bức tượng.
Lý Đông Nhi không biết phải khuyên Hoàng hậu như thế nào, mà cũng biết Hoàng hậu sẽ không thay đổi chủ ý, nên cắn răng lao đi tìm Thái tử.
Đi chưa được mấy bước, đã bị đánh ngất đến bất tỉnh nhân sự.
Đợi nàng tỉnh lại đã nghe được tin Hoàng hậu tự sát bỏ mạng.
Thái tử ngã xuống ao sen, suýt chết đuối, may mắn được cung nữ cứu giúp mới nhặt được mạng về.
Sau cung biến năm Nhâm Dần, Hoàng đế hạ lệnh, phong toả Trường Tín cung, không cho phép bất cứ cung nhân nào được bàn luận bất cứ việc gì về Hoàng hậu.
Thái tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Quý phi, về sau tình tình đại biến, ngày càng trầm mặc, rồi mang dáng vẻ cấm người khác lại gần.
Một trận gió thoảng qua, khiến ngọn nến trên bàn lay động kịch liệt, suýt nữa tắt dụi.
Lý ma ma bừng tỉnh từ trong ký ức, vội vã đóng chặt cửa sổ.
Ánh nến khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lặng lẽ thiêu đốt, nhưng nội tâm của Lý ma ma mãi cũng không thể bình tĩnh.
Sự việc năm ấy đã trôi qua hơn mười năm, vì sao hôm nay Thái tử lại đột nhiên nhắc tới?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mạnh mối nào, muốn điều tra chân tướng việc năm đó?
Lý ma ma hiểu rõ Thái tử, biết được chân tướng đối với hắn mà nói không phải là việc tốt, ngược lại là một tràng tai hoạ.
Bà hạ quyết tâm nhất định phải ngăn cản Thái tử, ngăn cản bất cứ kẻ nào vạch trần chân tướng năm đó.
Việc cấp bách bây giờ là thăm dò vì sao Thái tử lại đột nhiên nhắc đến chuyện năm đó.