Đông Cung Tàng Kiều - Trang 2
Chương 27: Cung biến năm Nhâm Dần (1)
Đến khi vết thương trên vai của Vệ Chiêu hoàn toàn bình phục thì đã đến mùa xuân.
Mùa xuân vạn vật sinh trưởng, cũng là thời điểm ngắm hoa tốt nhất.
Tử Quyên tranh thủ lúc rảnh rỗi, ủ một bình rượu hoa hạnh, lén tới tìm Vệ Chiêu, vừa lúc gặp được Đặng Trung cũng đang ở. Ba người ngồi dưới tàng cây, cùng thưởng thức rượu.
Tử Quyên đã lâu không thấy Vệ Chiêu, bây giờ gặp được, thấy Vệ Chiêu càng lúc càng gầy, không khỏi ngậm ngùi nói: “Chiêu Chiêu, ngươi chịu khổ rồi.”
Vệ Chiêu mang theo ý cười nói: “Ta rất tốt, nhưng còn ngươi, thời gian này ở trong cung thế nào?”
Tử Quyên than thở: “Đừng nói nữa, thông tin truyền từ Liệp cung về, toàn bộ thành Lạc Dương suýt chút nữa bị hù chết, ta ngủ cũng không dám ngủ, rất sợ một ngày nào đó hoàng cung này thay đổi chủ nhân.”
Ánh mắt của Đặng Trung đảo qua, Tử Quyên chỉ đành hậm hựng câm miệng, không dám ho he.
Vệ Chiêu vội vàng giúp nàng giải vây: “Bệ hạ và Thái tử vốn được thiên mệnh sở quy, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Vâng, vâng, vâng.” Tử Quyên nhanh chóng phụ họa theo: “Cũng do bệ hạ và Thái tử hồng phúc tề thiên, mới có thể chuyển nguy thành an, dẹp yên phản loạn. Hai người mới nhậm chức nữ quan phượng nghi của đại thống lĩnh, nhưng so với hai vị chủ tử, không đáng để nhắc tới.”
Vệ Chiêu thấy nàng càng lúc càng khua tay múa chân, càng nói càng không ra thể thống gì, nhanh chóng rót cho nàng một chén rượu, muốn chắn miệng của nàng lại.
Nhưng vừa đưa rượu được nửa đường, đã bị Đặng Trung đón lấy, uống cạn.
Tử Quyên khó hiểu hỏi: “Ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại đoạt rượu như vậy?”
Đặng Trung phát hiện trong lời nói của Vệ Chiêu có sự khuynh mộ đối với Thái tư, trong lòng chua xót, tự rót rượu liên tục, yên lặng uống rượu để vơi đi nỗi phiền muộn.
Lúc còn ở Liệp cung, hắn đã nhìn ra, tình cảm của Vệ Chiêu đối với Thái tử không bình thường. Nàng có thể vì Thái tử mà làm những việc thường ngày không dám làm, thậm chí còn không màng đến sinh tử.
Thứ tình cảm mãnh liệt như vậy khiến trong lòng của Đặng Trung vô củng rối rắm.
Cùng đồng thời khiến hắn cảm thấy tan nát cõi lòng. Hắn được thăng quan lớn hơn thì thế nào đâu, hắn vĩnh viễn cũng không mang lại được hạnh phúc cho Vệ Chiêu; nhưng về phương diện khác, hắn lại cảm thấy, Thái tử không phải làm phu quân của Vệ Chiêu, Vệ Chiêu quá mức lương thiện, sợ là nàng sẽ không thể sống sót được trong cuộc chiến chốn hậu cung sau này.
Tử Quyên thấy Đặng Trung không thể ý đến mình, muốn tiếp tục cùng hắn tranh luận, nhưng lại bị Vệ Chiêu lôi kéo, giùng giằng không muốn đứng dậy.
Nàng không thèm nhìn Đặng Trung mà quay sang Vệ Chiêu tố khổ nói: “Chỉ là không ngờ tới, Chiêu Chiêu dù được thăng chức, vẫn không trốn được khỏi cái nơi quỷ quái như Đông Cung.”
Lời trong ý ngoài đều ám chỉ Đông cung không phải là chỗ tốt.
“Ngươi đừng nói như vậy.” Vệ Chiêu kéo tay của Tử Quyên nói: “Ta cảm thấy Đông cung rất tốt, Thái tử điện hạ cũng tốt vô cùng.”
Tử Quyên nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Vệ Chiêu, còn dùng tay sở trán của nàng, “Ngươi không bị làm sao đấy chứ? Chiêu Chiêu, ngươi đừng vì sắc quên nghĩa, cẩn thận sớm muộn gì cũng có ngày ngã đau đấy.”
Vệ Chiêu đỏ mặt nói: “Ngươi đừng nói nhảm.”
Tử Quyên bữu môi, “Còn không là do ngươi để ý đến dáng vẻ tốt đẹp của Thái tử sao, nếu đổi lại là ngươi quay sang nhìn Đặng Trung, ngươi còn nguyện ý làm cung nữ thiếp thân của hắn sao?”
Vệ Chiêu thốt lên: “Hai ngươi họ làm sao có thể đặt chung một chỗ để so sánh?”
Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, nên nàng đã vội quay sang nhìn Đặng Trung.
Cũng may là Đặng Trung không thèm để ý, uống cạn một ly, rồi mở miệng nói: “Tử Quyên, tại sao ngươi có đặt Thái tử và ta chung một chỗ để so sánh, đây là đại bất kính đối với điện hạ.”
Tử Quyên bị hắn dạy dỗ một trận, quay lại lườm nguýt, lại thấy sắc mặt của Vệ Chiêu không được tốt, ý thức được bản thân quả thực có chút quá mức, vì vậy không tình nguyện mở miệng nói: “Ta biết rồi, chỉ tại ta quá mau mồm mau miệng mà thôi.”
Sau đó ba người đều trầm mặc, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Cũng may mà Tử Quyên cơ linh, tròng mắt xoay chuyển một chút, đã chuyển được trọng tâm câu chuyện.
“Mà ta nghe nói mục đích chính của lần đi săn mùa thu này vốn là tìm Thái tử phi cho Thái tử, chúng ta đều đoán Vương gia tiểu nương tử là tuyển chọn hàng đầu cho vị trí Thái tử phi, ai ngờ Vương gia lại làm phản.”
Vệ Chiêu nhớ tới Vương Vũ, tinh thần cũng sa sút: “Đúng vậy, có ai ngờ đâu.”
Tử Quyên lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc đầu trong cung dự tính qua năm sẽ cho một nhóm cung nhân xuất cung, bây giờ không ai dám nhắc tới. Việc tuyển chọn Thái tử phi, ta thấy hơn phân nửa cũng sẽ bị hoãn lại.”
Vệ Chiêu nhìn về phía Đặng Trung. Đặng Trung nhìn thấy trong mắt nàng có y hỏi, gật đầu nói: “Sau việc ở Liệp cung, cả triểu đình chấn động, việc tuyển chọn Thái tử phi sẽ bị hoãn lại.”
Trên gương mặt của Vệ Chiêu không kìm được hiện lên thần sắc vui mừng. Đặng Trung thấy nhưng chỉ yên lặng uống rượu.
Tử Quyên lại có bất đồng quan điểm về việc tuyển chọn Thái tử phi: “Theo ta thấy, tuy trên mặt nổi là sẽ trì hoãn, nhưng trong tối Quý phi nương nương nhất định sẽ nghĩ cách đẩy nhanh việc tuyển chọn Thái tử phi.”
Vệ Chiêu và Đặng Trung đồng thời nhìn về phía nàng.
Tử Quyên ho nhẹ hai tiếng: “Hai người nhìn ta làm gì, đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao. Dưới gối của Quý phi nương nương không có nhi tử thân sinh mà chỉ có duy nhất một dưỡng tử là Thái tử, người không quan tâm đến hôn sự của Thái tử thì quan tâm đến ai?”
“Mà Chiêu Chiêu, ngươi nghe được tin gì chưa, nghe nói yến tiệc mùa xuân trong cung lần này, Quý phi nương nương hạ lệnh cho nữ nhi của toàn bộ quan viên thất phẩm trở lên trong kinh thành đều phải vào cung thưởng hoa. Long trọng như vậy biết được là thưởng hoa hay thưởng người?”
Vệ Chiêu nghe vậy, ánh mắt cũng ảm đảm xuống: “Ta vẫn luôn dưỡng bệnh, nên chưa từng nghe qua.”
Đặng Trung liếc nhìn Vệ Chiêu, không đành lòng thấy nàng khổ sở, nên nói tránh đi: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ còn muốn xuất cung không?”
Vệ Chiêu chần chừ nói: “Không phải đã nói là hiện tại không một ai nhắc đến chuyện này sao?”
Đặng Trung khẳng định nói: “Sớm muốn gì cũng phải để cho một nhóm cung nhân xuất cung, hiện tại không đề cập tới, nhưng tương lai vẫn phải có một ngày nhắc tới. Chiêu tỷ tỷ, cơ hội này khó có được, tỷ phải suy nghĩ cẩn thận.”
Trên gương mặt của Vệ Chiêu lộ ra sự khó xử, một lát sau, gật đầu nói: “Cảm ơn tiểu Đặng Tử, ta sẽ suy nghĩ kỹ.”
Đặng Trung thấy nàng do dự, không còn mang dáng vẻ một lòng muốn xuất cung như trước. Hắn đoán được lý do hơn phân nửa liên quan đến Thái tử, trong lòng càng buồn khổ, lại cầm bầu rượu lên định rót.
Nhưng chưa kịp lấy bầu rượu thì đã bị Tử Quyên đoạt mất.
“Đặng Thống lĩnh, bình thường chưa từng thấy ngươi thích uống rượu như thế bao giờ, hôm nay làm sao vậy, lẽ nào rượu này được thêm cái hương vị thơm ngon gì? Ta khổ cực cất rượu, không thể để một mình ngươi uống hết được.”
Đặng Trung vươn tay: “Đưa cho ta.”
Tử Quyên giữ khư khư bầu rượu, “Không cho, không cho, ngươi có bản lĩnh thì tự tới đoạt.”
Đặng Trung thật sự đứng dậy đoạt lấy. Tử Quyên không địch lại hắn, vẻ mặt như đưa đám quay sang cáo trạng với Vệ Chiêu, “Chiêu Chiêu, ngươi xem hắn đi, vừa mới được thăng quan đã bắt đầu đoạt rượu uống, về sau không biết còn thế nào?”
Đặng Trung cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Vệ Chiêu nhìn bọn họ đùa giỡn, trong lòng chỉ cảm thấy những năm tháng tốt đẹp như vậy cứ vĩnh viễn tồn tại thì tốt biết bao.
Sau khi thân thể của Vệ Chiêu hồi phục, thì đã đến chỗ Lý ma ma học tập quy củ, học tốt thì mới có đủ tư cách hầu hạ bên cạnh Thái tử.
Mặc dù quy củ của Đông cung nhiều, nhưng Thái tử cũng không phải là một người khó hầu hạ. Lịch trình một ngày của hắn được sắp xếp vô cùng dày đặc.
Giờ dần rời giường, ôn tập công khóa.
Giờ mẹo vào triều, dự thính chính sự.
Sau khi bãi triều, Hoàng đế cũng có đôi khi gọi hắn đến ngự thư phòng kiểm tra công khóa. Khi Hoàng đế không cho triệu kiến, hắn sẽ đến thư phòng nghe đại nho giảng bài.
Ăn trưa xong, Thái tử cũng không có thời gian nghỉ trưa, bởi vì hắn còn phải luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng tham dự việc thảo luận việc quân.
Mặc dù bây giờ Đại Ngụy đang thái bình, nhưng khắp thiên hạ chiến loạn không ngừng. Thân là Thái tử, hắn nhất định phải thuần thục nắm giữ binh pháp, để tùy thời có thể thân chinh sa trường.
Sau giờ dậu, hắn mới quay lại Đông cung, bắt đầu xử lý chính sự mỗi ngày. Xử lý chính sự xong, hắn mới có thời gian dành riêng cho bản thân, thường thì sẽ tuyển chọn tiêu khiển hoặc đi nghỉ ngơi.
Lý ma ma nói với Vệ Chiêu, trước năm Thái tử mười tuổi, mỗi ngày buổi tối còn gảy đàn để thư giãn một chút, nhưng sau đó Thái phó nói rằng, có tài gảy đàn không có bất cứ lợi ích nào đối với thiên hạ thương sinh, nên hắn không còn rèn luyện âm luật nữa mà đổi thành mỗi ngày đọc thư tịch.
Vệ Chiêu dưới sự dạy dỗ của Lý ma ma, Vệ Chiêu đã được đặt chân vào thư phòng của Thái tử. Nơi đó dành hẳn một mặt tường chất đầy sách. Vệ Chiêu nhìn độ dày và mặt chữ phức tạp phía trên, khẳng định chúng đều là những quyển thư khiến cho nàng buồn ngủ.
Nhưng chúng lại là những quyển thư Thái tử điện hạ đọc qua. Lĩnh vực hắn nghiên cứu trải rộng từ thiên văn, số học, kinh sử, thủy lợi, nông nghiệp… Hằng vô số đêm, Thái tử đều ở một góc trong thư phòng, nghiên cứu thư tịch, vượt qua đêm dài đằng đẵng.
Kính nể của Vệ Chiêu đối với Thái tử càng lúc càng dâng cao, cuối cùng không còn có thể diễn tả bằng lời.
Ở trong lòng của Vệ Chiêu, Thái tử tựa như một vị thần vậy?
Còn người phàm như nàng sao có thể sánh bằng.
Nàng vô cùng kích động, dùng tâm trạng thấp thỏm đợi ở ngoài cửa thư phòng cả ngày.
Khi mặt trời lặn, mặt trăng lên cao, đến khi Vệ Chiêu buồn ngủ híp cả mắt, mới đợi được Thái tử hồi cung.
Nàng lập tức vực dậy tinh thần, chỉnh trang lại y phục, cuối cùng cũng đợi được Thái tử hồi cung.
Thái tử sải bước vào thư phòng, thấy Vệ Chiêu thì bước chân hơi dừng lại, sau đó thản nhiên tiếp tục bước vào trong.
Triệu Đà đi ngay phía sau Thái tử, nhìn Vệ Chiêu vài cái rồi cùng bước theo Thái tử vào thư phòng.
Vệ Chiêu đứng ở cửa, đợi Thái tử triệu hoán.
Qua một hồi lâu, cửa thư phòng mở ra, Triệu Đà nói với nàng: “Thái tử cho gọi ngươi vào trong dâng trà.”
Vệ Chiêu hít một hơi sâu, đẩy cửa đi vào.
Thái tử đang chuyên chú nhìn công văn trong tay, nghe thấy tiếng động mở cửa cũng không ngẩng đầu được một cái.
Vệ Chiêu rón rén bước tới cạnh hắn, từ từ đặt chén trà xuống bàn.
Tiếng đồ sứ đặt trên mặt gỗ, rốt cục cũng khiến Thái tử ngẩng đầu lên từ đống công văn.
Hắn nhìn chén trà đặt bên tay phải, nhíu mày lại, sau đó nhìn Vệ Chiêu đang đứng bên cạnh, buông bút chu sa trên tay xuống, hỏi: “Sức khỏe của ngươi thế nào rồi?”
Vệ Chiêu rũ mắt nói: “Bẩm điện hạ, sức khoẻ của nô tỳ đã hồi phục rồi ạ.”
Thái tử nhìn nàng chằm chằm một hồi, đột nhiên nói: “Y phục nữ quan phượng nghi của Đông cung rất hợp với ngươi.”
Y phục của nữ quan tòng tứ phẩm đương nhiên là không với y phục của cung nữ quét dọn, mao lĩnh thuần sắc trắng vừa mềm mại vừa ấm áp, ống tay áo màu đỏ sậm cùng cổ áo màu sắc tươi sáng, thêm một phần ôn nhu, cũng nhiều thêm mấy phần đoan trang.
Dáng người của Vệ Chiêu vô cùng nổi bật, mỗi một bước đi, làn váy khẽ lay động theo gió, nhẹ nhàng chập chờn, đẹp không gì có thể sánh bằng.
Vệ Chiêu không hiểu tại sạo Thái tử đột nhiên lại hỏi như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Đa tạ Thái tử khen ngợi.”
Chỉ là tai bất tri bất giác đỏ ửng.
Thái tử nói xong câu không thể hiểu nổi, tựa hồ nói xong mới phản ứng lại, trong mắt lóe lên một chút phiền lòng, rồi rất nahnh lại biến mất.
Hắn ho khan một cái, quay đầu nhìn về phía chén trà, rồi quay lại nhìn Vệ Chiêu: “Nhớ kỹ, về sau đặt chén trà không được đặt cạnh tay phải của cô, như vậy sẽ tránh được trường hợp cô nhỡ tay chạm phải khiến nước ngấm vào các công văn quan trọng.”
“… Vâng, điện hạ.” Vệ Chiêu sửng sốt, vội vàng cầm chén trà lên, “Nô tỳ, xin lỗi điện hạ.”
Khi Lý ma ma dạy dỗ nàng, chưa từng nhắc qua những yêu cầu này, chẳng lẽ cũng là do trước đây bên cạnh Thái tử chưa từng có cung nữ thiếp thân sao?
Thoạt nhìn Thái tử cũng không có vẻ tức giận, bình tĩnh nhận lấy chén trà trong tay của Vệ Chiêu, rồi đặt lại sang phía bên tay trái.
“Lui xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Vệ Chiêu bước ra khỏi thư phòng, trên gương mặt vẫn còn chút xấu hổ. Phải nhờ đến Thái tử chỉ bảo, nàng cảm thấy bản thân thật sự không xứng với chức vị này.
Nàng vẫn canh giữ ở cửa thư phòng đến đêm khuya, mãi cho đến khi bên trong truyền đến lời triệu hoán của Thái tử.
“Chuẩn bị nước tắm.”
Nhất thời Vệ Chiêu vội vàng phân phó cung nhân nhấc thùng nước tắm vào bên trong buồng chứa lò sưởi.
Khi Thái tử bước vào, thời điểm thấy nàng, bước chân dừng lại.
“Tại sao ngươi lại ở đây? Triệu Đà đâu?”
Mùa xuân vạn vật sinh trưởng, cũng là thời điểm ngắm hoa tốt nhất.
Tử Quyên tranh thủ lúc rảnh rỗi, ủ một bình rượu hoa hạnh, lén tới tìm Vệ Chiêu, vừa lúc gặp được Đặng Trung cũng đang ở. Ba người ngồi dưới tàng cây, cùng thưởng thức rượu.
Tử Quyên đã lâu không thấy Vệ Chiêu, bây giờ gặp được, thấy Vệ Chiêu càng lúc càng gầy, không khỏi ngậm ngùi nói: “Chiêu Chiêu, ngươi chịu khổ rồi.”
Vệ Chiêu mang theo ý cười nói: “Ta rất tốt, nhưng còn ngươi, thời gian này ở trong cung thế nào?”
Tử Quyên than thở: “Đừng nói nữa, thông tin truyền từ Liệp cung về, toàn bộ thành Lạc Dương suýt chút nữa bị hù chết, ta ngủ cũng không dám ngủ, rất sợ một ngày nào đó hoàng cung này thay đổi chủ nhân.”
Ánh mắt của Đặng Trung đảo qua, Tử Quyên chỉ đành hậm hựng câm miệng, không dám ho he.
Vệ Chiêu vội vàng giúp nàng giải vây: “Bệ hạ và Thái tử vốn được thiên mệnh sở quy, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Vâng, vâng, vâng.” Tử Quyên nhanh chóng phụ họa theo: “Cũng do bệ hạ và Thái tử hồng phúc tề thiên, mới có thể chuyển nguy thành an, dẹp yên phản loạn. Hai người mới nhậm chức nữ quan phượng nghi của đại thống lĩnh, nhưng so với hai vị chủ tử, không đáng để nhắc tới.”
Vệ Chiêu thấy nàng càng lúc càng khua tay múa chân, càng nói càng không ra thể thống gì, nhanh chóng rót cho nàng một chén rượu, muốn chắn miệng của nàng lại.
Nhưng vừa đưa rượu được nửa đường, đã bị Đặng Trung đón lấy, uống cạn.
Tử Quyên khó hiểu hỏi: “Ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại đoạt rượu như vậy?”
Đặng Trung phát hiện trong lời nói của Vệ Chiêu có sự khuynh mộ đối với Thái tư, trong lòng chua xót, tự rót rượu liên tục, yên lặng uống rượu để vơi đi nỗi phiền muộn.
Lúc còn ở Liệp cung, hắn đã nhìn ra, tình cảm của Vệ Chiêu đối với Thái tử không bình thường. Nàng có thể vì Thái tử mà làm những việc thường ngày không dám làm, thậm chí còn không màng đến sinh tử.
Thứ tình cảm mãnh liệt như vậy khiến trong lòng của Đặng Trung vô củng rối rắm.
Cùng đồng thời khiến hắn cảm thấy tan nát cõi lòng. Hắn được thăng quan lớn hơn thì thế nào đâu, hắn vĩnh viễn cũng không mang lại được hạnh phúc cho Vệ Chiêu; nhưng về phương diện khác, hắn lại cảm thấy, Thái tử không phải làm phu quân của Vệ Chiêu, Vệ Chiêu quá mức lương thiện, sợ là nàng sẽ không thể sống sót được trong cuộc chiến chốn hậu cung sau này.
Tử Quyên thấy Đặng Trung không thể ý đến mình, muốn tiếp tục cùng hắn tranh luận, nhưng lại bị Vệ Chiêu lôi kéo, giùng giằng không muốn đứng dậy.
Nàng không thèm nhìn Đặng Trung mà quay sang Vệ Chiêu tố khổ nói: “Chỉ là không ngờ tới, Chiêu Chiêu dù được thăng chức, vẫn không trốn được khỏi cái nơi quỷ quái như Đông Cung.”
Lời trong ý ngoài đều ám chỉ Đông cung không phải là chỗ tốt.
“Ngươi đừng nói như vậy.” Vệ Chiêu kéo tay của Tử Quyên nói: “Ta cảm thấy Đông cung rất tốt, Thái tử điện hạ cũng tốt vô cùng.”
Tử Quyên nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Vệ Chiêu, còn dùng tay sở trán của nàng, “Ngươi không bị làm sao đấy chứ? Chiêu Chiêu, ngươi đừng vì sắc quên nghĩa, cẩn thận sớm muộn gì cũng có ngày ngã đau đấy.”
Vệ Chiêu đỏ mặt nói: “Ngươi đừng nói nhảm.”
Tử Quyên bữu môi, “Còn không là do ngươi để ý đến dáng vẻ tốt đẹp của Thái tử sao, nếu đổi lại là ngươi quay sang nhìn Đặng Trung, ngươi còn nguyện ý làm cung nữ thiếp thân của hắn sao?”
Vệ Chiêu thốt lên: “Hai ngươi họ làm sao có thể đặt chung một chỗ để so sánh?”
Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, nên nàng đã vội quay sang nhìn Đặng Trung.
Cũng may là Đặng Trung không thèm để ý, uống cạn một ly, rồi mở miệng nói: “Tử Quyên, tại sao ngươi có đặt Thái tử và ta chung một chỗ để so sánh, đây là đại bất kính đối với điện hạ.”
Tử Quyên bị hắn dạy dỗ một trận, quay lại lườm nguýt, lại thấy sắc mặt của Vệ Chiêu không được tốt, ý thức được bản thân quả thực có chút quá mức, vì vậy không tình nguyện mở miệng nói: “Ta biết rồi, chỉ tại ta quá mau mồm mau miệng mà thôi.”
Sau đó ba người đều trầm mặc, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Cũng may mà Tử Quyên cơ linh, tròng mắt xoay chuyển một chút, đã chuyển được trọng tâm câu chuyện.
“Mà ta nghe nói mục đích chính của lần đi săn mùa thu này vốn là tìm Thái tử phi cho Thái tử, chúng ta đều đoán Vương gia tiểu nương tử là tuyển chọn hàng đầu cho vị trí Thái tử phi, ai ngờ Vương gia lại làm phản.”
Vệ Chiêu nhớ tới Vương Vũ, tinh thần cũng sa sút: “Đúng vậy, có ai ngờ đâu.”
Tử Quyên lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc đầu trong cung dự tính qua năm sẽ cho một nhóm cung nhân xuất cung, bây giờ không ai dám nhắc tới. Việc tuyển chọn Thái tử phi, ta thấy hơn phân nửa cũng sẽ bị hoãn lại.”
Vệ Chiêu nhìn về phía Đặng Trung. Đặng Trung nhìn thấy trong mắt nàng có y hỏi, gật đầu nói: “Sau việc ở Liệp cung, cả triểu đình chấn động, việc tuyển chọn Thái tử phi sẽ bị hoãn lại.”
Trên gương mặt của Vệ Chiêu không kìm được hiện lên thần sắc vui mừng. Đặng Trung thấy nhưng chỉ yên lặng uống rượu.
Tử Quyên lại có bất đồng quan điểm về việc tuyển chọn Thái tử phi: “Theo ta thấy, tuy trên mặt nổi là sẽ trì hoãn, nhưng trong tối Quý phi nương nương nhất định sẽ nghĩ cách đẩy nhanh việc tuyển chọn Thái tử phi.”
Vệ Chiêu và Đặng Trung đồng thời nhìn về phía nàng.
Tử Quyên ho nhẹ hai tiếng: “Hai người nhìn ta làm gì, đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao. Dưới gối của Quý phi nương nương không có nhi tử thân sinh mà chỉ có duy nhất một dưỡng tử là Thái tử, người không quan tâm đến hôn sự của Thái tử thì quan tâm đến ai?”
“Mà Chiêu Chiêu, ngươi nghe được tin gì chưa, nghe nói yến tiệc mùa xuân trong cung lần này, Quý phi nương nương hạ lệnh cho nữ nhi của toàn bộ quan viên thất phẩm trở lên trong kinh thành đều phải vào cung thưởng hoa. Long trọng như vậy biết được là thưởng hoa hay thưởng người?”
Vệ Chiêu nghe vậy, ánh mắt cũng ảm đảm xuống: “Ta vẫn luôn dưỡng bệnh, nên chưa từng nghe qua.”
Đặng Trung liếc nhìn Vệ Chiêu, không đành lòng thấy nàng khổ sở, nên nói tránh đi: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ còn muốn xuất cung không?”
Vệ Chiêu chần chừ nói: “Không phải đã nói là hiện tại không một ai nhắc đến chuyện này sao?”
Đặng Trung khẳng định nói: “Sớm muốn gì cũng phải để cho một nhóm cung nhân xuất cung, hiện tại không đề cập tới, nhưng tương lai vẫn phải có một ngày nhắc tới. Chiêu tỷ tỷ, cơ hội này khó có được, tỷ phải suy nghĩ cẩn thận.”
Trên gương mặt của Vệ Chiêu lộ ra sự khó xử, một lát sau, gật đầu nói: “Cảm ơn tiểu Đặng Tử, ta sẽ suy nghĩ kỹ.”
Đặng Trung thấy nàng do dự, không còn mang dáng vẻ một lòng muốn xuất cung như trước. Hắn đoán được lý do hơn phân nửa liên quan đến Thái tử, trong lòng càng buồn khổ, lại cầm bầu rượu lên định rót.
Nhưng chưa kịp lấy bầu rượu thì đã bị Tử Quyên đoạt mất.
“Đặng Thống lĩnh, bình thường chưa từng thấy ngươi thích uống rượu như thế bao giờ, hôm nay làm sao vậy, lẽ nào rượu này được thêm cái hương vị thơm ngon gì? Ta khổ cực cất rượu, không thể để một mình ngươi uống hết được.”
Đặng Trung vươn tay: “Đưa cho ta.”
Tử Quyên giữ khư khư bầu rượu, “Không cho, không cho, ngươi có bản lĩnh thì tự tới đoạt.”
Đặng Trung thật sự đứng dậy đoạt lấy. Tử Quyên không địch lại hắn, vẻ mặt như đưa đám quay sang cáo trạng với Vệ Chiêu, “Chiêu Chiêu, ngươi xem hắn đi, vừa mới được thăng quan đã bắt đầu đoạt rượu uống, về sau không biết còn thế nào?”
Đặng Trung cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Vệ Chiêu nhìn bọn họ đùa giỡn, trong lòng chỉ cảm thấy những năm tháng tốt đẹp như vậy cứ vĩnh viễn tồn tại thì tốt biết bao.
Sau khi thân thể của Vệ Chiêu hồi phục, thì đã đến chỗ Lý ma ma học tập quy củ, học tốt thì mới có đủ tư cách hầu hạ bên cạnh Thái tử.
Mặc dù quy củ của Đông cung nhiều, nhưng Thái tử cũng không phải là một người khó hầu hạ. Lịch trình một ngày của hắn được sắp xếp vô cùng dày đặc.
Giờ dần rời giường, ôn tập công khóa.
Giờ mẹo vào triều, dự thính chính sự.
Sau khi bãi triều, Hoàng đế cũng có đôi khi gọi hắn đến ngự thư phòng kiểm tra công khóa. Khi Hoàng đế không cho triệu kiến, hắn sẽ đến thư phòng nghe đại nho giảng bài.
Ăn trưa xong, Thái tử cũng không có thời gian nghỉ trưa, bởi vì hắn còn phải luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng tham dự việc thảo luận việc quân.
Mặc dù bây giờ Đại Ngụy đang thái bình, nhưng khắp thiên hạ chiến loạn không ngừng. Thân là Thái tử, hắn nhất định phải thuần thục nắm giữ binh pháp, để tùy thời có thể thân chinh sa trường.
Sau giờ dậu, hắn mới quay lại Đông cung, bắt đầu xử lý chính sự mỗi ngày. Xử lý chính sự xong, hắn mới có thời gian dành riêng cho bản thân, thường thì sẽ tuyển chọn tiêu khiển hoặc đi nghỉ ngơi.
Lý ma ma nói với Vệ Chiêu, trước năm Thái tử mười tuổi, mỗi ngày buổi tối còn gảy đàn để thư giãn một chút, nhưng sau đó Thái phó nói rằng, có tài gảy đàn không có bất cứ lợi ích nào đối với thiên hạ thương sinh, nên hắn không còn rèn luyện âm luật nữa mà đổi thành mỗi ngày đọc thư tịch.
Vệ Chiêu dưới sự dạy dỗ của Lý ma ma, Vệ Chiêu đã được đặt chân vào thư phòng của Thái tử. Nơi đó dành hẳn một mặt tường chất đầy sách. Vệ Chiêu nhìn độ dày và mặt chữ phức tạp phía trên, khẳng định chúng đều là những quyển thư khiến cho nàng buồn ngủ.
Nhưng chúng lại là những quyển thư Thái tử điện hạ đọc qua. Lĩnh vực hắn nghiên cứu trải rộng từ thiên văn, số học, kinh sử, thủy lợi, nông nghiệp… Hằng vô số đêm, Thái tử đều ở một góc trong thư phòng, nghiên cứu thư tịch, vượt qua đêm dài đằng đẵng.
Kính nể của Vệ Chiêu đối với Thái tử càng lúc càng dâng cao, cuối cùng không còn có thể diễn tả bằng lời.
Ở trong lòng của Vệ Chiêu, Thái tử tựa như một vị thần vậy?
Còn người phàm như nàng sao có thể sánh bằng.
Nàng vô cùng kích động, dùng tâm trạng thấp thỏm đợi ở ngoài cửa thư phòng cả ngày.
Khi mặt trời lặn, mặt trăng lên cao, đến khi Vệ Chiêu buồn ngủ híp cả mắt, mới đợi được Thái tử hồi cung.
Nàng lập tức vực dậy tinh thần, chỉnh trang lại y phục, cuối cùng cũng đợi được Thái tử hồi cung.
Thái tử sải bước vào thư phòng, thấy Vệ Chiêu thì bước chân hơi dừng lại, sau đó thản nhiên tiếp tục bước vào trong.
Triệu Đà đi ngay phía sau Thái tử, nhìn Vệ Chiêu vài cái rồi cùng bước theo Thái tử vào thư phòng.
Vệ Chiêu đứng ở cửa, đợi Thái tử triệu hoán.
Qua một hồi lâu, cửa thư phòng mở ra, Triệu Đà nói với nàng: “Thái tử cho gọi ngươi vào trong dâng trà.”
Vệ Chiêu hít một hơi sâu, đẩy cửa đi vào.
Thái tử đang chuyên chú nhìn công văn trong tay, nghe thấy tiếng động mở cửa cũng không ngẩng đầu được một cái.
Vệ Chiêu rón rén bước tới cạnh hắn, từ từ đặt chén trà xuống bàn.
Tiếng đồ sứ đặt trên mặt gỗ, rốt cục cũng khiến Thái tử ngẩng đầu lên từ đống công văn.
Hắn nhìn chén trà đặt bên tay phải, nhíu mày lại, sau đó nhìn Vệ Chiêu đang đứng bên cạnh, buông bút chu sa trên tay xuống, hỏi: “Sức khỏe của ngươi thế nào rồi?”
Vệ Chiêu rũ mắt nói: “Bẩm điện hạ, sức khoẻ của nô tỳ đã hồi phục rồi ạ.”
Thái tử nhìn nàng chằm chằm một hồi, đột nhiên nói: “Y phục nữ quan phượng nghi của Đông cung rất hợp với ngươi.”
Y phục của nữ quan tòng tứ phẩm đương nhiên là không với y phục của cung nữ quét dọn, mao lĩnh thuần sắc trắng vừa mềm mại vừa ấm áp, ống tay áo màu đỏ sậm cùng cổ áo màu sắc tươi sáng, thêm một phần ôn nhu, cũng nhiều thêm mấy phần đoan trang.
Dáng người của Vệ Chiêu vô cùng nổi bật, mỗi một bước đi, làn váy khẽ lay động theo gió, nhẹ nhàng chập chờn, đẹp không gì có thể sánh bằng.
Vệ Chiêu không hiểu tại sạo Thái tử đột nhiên lại hỏi như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Đa tạ Thái tử khen ngợi.”
Chỉ là tai bất tri bất giác đỏ ửng.
Thái tử nói xong câu không thể hiểu nổi, tựa hồ nói xong mới phản ứng lại, trong mắt lóe lên một chút phiền lòng, rồi rất nahnh lại biến mất.
Hắn ho khan một cái, quay đầu nhìn về phía chén trà, rồi quay lại nhìn Vệ Chiêu: “Nhớ kỹ, về sau đặt chén trà không được đặt cạnh tay phải của cô, như vậy sẽ tránh được trường hợp cô nhỡ tay chạm phải khiến nước ngấm vào các công văn quan trọng.”
“… Vâng, điện hạ.” Vệ Chiêu sửng sốt, vội vàng cầm chén trà lên, “Nô tỳ, xin lỗi điện hạ.”
Khi Lý ma ma dạy dỗ nàng, chưa từng nhắc qua những yêu cầu này, chẳng lẽ cũng là do trước đây bên cạnh Thái tử chưa từng có cung nữ thiếp thân sao?
Thoạt nhìn Thái tử cũng không có vẻ tức giận, bình tĩnh nhận lấy chén trà trong tay của Vệ Chiêu, rồi đặt lại sang phía bên tay trái.
“Lui xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Vệ Chiêu bước ra khỏi thư phòng, trên gương mặt vẫn còn chút xấu hổ. Phải nhờ đến Thái tử chỉ bảo, nàng cảm thấy bản thân thật sự không xứng với chức vị này.
Nàng vẫn canh giữ ở cửa thư phòng đến đêm khuya, mãi cho đến khi bên trong truyền đến lời triệu hoán của Thái tử.
“Chuẩn bị nước tắm.”
Nhất thời Vệ Chiêu vội vàng phân phó cung nhân nhấc thùng nước tắm vào bên trong buồng chứa lò sưởi.
Khi Thái tử bước vào, thời điểm thấy nàng, bước chân dừng lại.
“Tại sao ngươi lại ở đây? Triệu Đà đâu?”