Đơn Xin Ly Hôn
Chương 47: Bạo Loạn
Hình xăm nằm ở vị trí gần mông, là phần eo lưng sát phần đường mông, bốn chữ “tiểu mẫu cẩu nhi” không tính là quá to, nhưng chi tiết có thể rõ, mực xăm vẫn là màu đen, nổi bật trên nền da tuyết trắng của Trình Cẩn, càng bắt mắt hơn.Xung quanh hình xăm vẫn còn một mảng màu đỏ, nhìn rất đáng thương.Trình Cẩn không thể tự mình nhìn thấy hình xăm, chỉ có thể thấy qua gương, Lục Đào còn chụp lại, trên quang hình lớn, tấm lưng của Trình Cẩn hoàn toàn lộ ra, trên cơ thể mảnh mai quyến rũ sau khi được xăm lên những chữ này lại càng trở lên hấp dẫn, thậm chí còn có phần gợi dục.Trình Cẩn đỏ mặt nói: “Thật sự là bốn chữ này ah…”“Anh thích” Lục Đào bày ra bộ dạng cực kỳ yêu thích, thậm chí còn vươn lưỡi ra liếm hình xăm.
Trình Cẩn cảm thấy nơi bị anh liếm như phát hoả, cảm giác đau đớn trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nóng, rất nóng.
Cậu không nhịn được muốn trốn tránh, đầu gối di chuyển về phía trước một trước, mắt cá chân liền bị nam nhân nắm lấy, tiếp đó nghe thấy âm thanh khoá kéo kéo xuống.Trình Cẩn bị doạ, mặt đỏ như máu, quay đầu nhìn nam nhân, “Muốn, muốn làm sao?”“Ừm, anh nhịn không nổi rồi.” Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy dục vọng trần trụi, nhìn thấy dấu ấn độc quyền của mình, cơ bắp trên cơ thể căng bức.
dương v*t rất nhanh được giải phóng, nhục quan to cứng ma sát lên mấy chữ kia, dịch thể chảy ra từ quy đầu làm ướt một mảnh da nhỏ, khiến chỗ đó càng thêm sắc tình.“Ư…ông xã…” Trình Cẩn rên rỉ, muốn trốn lại không lỡ, nhưng dương v*t của nam nhân quá lớn rồi, dường như muốn nung chảy cậu vậy, hơn nữa còn cứng như vậy, nếu như cắm vào…cậu vẫn còn chưa nghĩ được nếu nó cắm vào sẽ như thế nào, chồng đã chống côn th*t lên lỗ nhỏ của cậu, đỉnh vào.“"Ahhhhhh….” Tư thế tiến vào ban đầu khiến Trình Cẩn không thích, bởi vì không thoải mái, mà bởi vì không nhìn được đối phương, nhưng Lục Đào đã đặt một tấm gương trước mặt hai người, cậu liền có thể thấy rõ cảnh hai người hoan hợp.Rất xấu hổ, nhưng rất thích.Toàn bộ côn th*t thô to chôn trong hậu huyệt, thông đạo bị lấp đầy, Trình Cẩn không chỉ nhìn thấy dung mạo của nam nhân, còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người của nam nhân, cũng có thể nhìn thấy tình ý và sự chiếm hữu trong đáy mắt của anh.Trình Cẩn yêu thích điều này phát điên.Sau khi bị đóng dấu chính là không cho phép chạy trốn khỏi anh.” Lục Đạo ở bên tai cậu thì thầm, không phải trêu đùa mà là vô cùng nghiêm túc.Trình Cẩn nhỏ giọng nói: “Sẽ không…em vĩnh viễn là của ông xã!”Lục Đào cười trầm thấp, liếm môi cậu: “Là cái gì của ông xã?”Trình Cẩn xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Là tiểu mẫu cẩu của ông xã…”Kết quả của việc tạo sóng là nam nhân cắm rút càng mãnh liệt hơn, không chỉ tiến vào từ phía sau, cậu thậm chí còn còn bị Lục Đào bế đứng trước gương.
Hình ảnh xấu hổ của hai người hiện ra chi tiết trong gương, hai chân của Trình Cẩn mở rộng, dùng hai mép thịt nơi của huyệt cắn hút tinh khí thô và dài của nam nhân, hơn nữa bởi vì quá phấn khích, mà gậy th*t của bản thân cũng cương cứng lên, lúc bị đâm mạnh còn run rẩy bắn ra tinh dịch.Quá thoải mái rồi, quá dâm loạn rồi.Quá nửa đêm, hai người hầu như đều làm tình, từ trên giường đến ghế sô pha, từ ghế sô pha đến phòng tắm, từ phòng tắm đến cửa sổ kính...!Cuối cùng, hai chân của Trình Cẩn mềm nhũn như sợi mì, bản thân căn bản không thể đứng được nữa, cuối cùng vẫn là được nam nhân ôm đi tắm rửa.Lục Đào rõ ràng rất thích hình xăm trên người cậu, vừa nhìn liền luôn nghĩ muốn cậu, hai người ở trong khác sạn dâm loạn mấy ngày, đợi đến ngày thứ năm, mới dự định ra ngoài.Bạo loạn trên tinh cầu Nhật Chiếu rõ ràng không có quá nhiều cuộc tấn công, nơi bọn họ ở cũng gần như không xảy ra các cuộc ẩu đả nào, vì vậy hai người yên tâm dạo chợ.Ngày trước Trình Cẩn đi dạo phố đều là đến những trung tâm thương mại sầm uất nhất, ở đó đều bán những mặt hàng xa xỉ đắt tiền, cho dù nhà hàng ăn uống, giá cả cũng đắt đến doạ người, hơn nữa phẩm cách cũng rất cao, vì vậy khi cậu nhìn thấy khu chợ bình thường đông đúc người qua lại, liền cảm thấy vừa mới lạ, vừa hưng phấn.
Lục Đào không khỏi mỉm cười, lấy ra một xấp tiền giấy đủ màu đưa cho cậu, nói: "Em muốn mua gì cũng được."Trình Cẩn sớm đối với loại tiền giấy này rất hiếu kỳ, lúc này nhìn đi nhìn lại: “Đây là tiền giấy? Chỉ thông hành tại tinh cầu Nhật Chiếu sao?”“Đúng, mỗi một tinh cầu ngoại trừ có thể dùng đồng tệ ra, còn lưu hành tiền giấy riêng của mình, đến ngân hàng liền có thể trao đổi, bởi vì ứng dụng quang hình ở nhiều tinh cầu không phổ biến.” Lục Đào giải thích ngắn gọn.Trình Cẩn có chút không hiểu, “Tại sao lại không dùng quang hình? Như vậy không phải là càng tiện hơn sao?” Quang hình bình thường hay đeo trên cổ tay, chiếm diện tích rất nhỏ, vừa chống nước lại chống lửa, hơn nữa hiệu quả chống rơi cao, bên trong có thể ghi thông tin danh tính của chủ sở hữu, có thể nói chuyện video call, tra tài liệu, thậm chí có thể xem phim, còn có thể chuyển khoản giao dịch.
Vì vậy có thể nói, đi trên tinh cầu Đế chế, cái gì cũng có thể không mang nhưng quang hình nhất định phải mang.Lục Đào không hề vì sự ngây thơ của cậu mà cười nhạo, anh xoa xoa tóc cậu, nói: “Bởi vì đa số người ở tinh cầu khác không có đủ năng lực để trả giá cho một quang hình.”Trình Cẩn có vẻ hiểu gật gật đầu, sự hoài nghi trong lòng rất nhanh bị khu chợ náo nhiệt rũ sạch.
Chợ ở thị trấn này cách khách sạn không quá xa, con đường rộng rãi tấp nập người qua lại, có người la hét chào hàng, có người chọn mua.
Trình Cẩn để ý đại đa số những thứ mọi người bán không phải là hoa quả, mà là những đồ bách hoá, ví dụ như quần áo, vải vóc còn có các đồ dùng hằng ngày,…Phần lớn là những thứ cậu chưa từng thấy qua.Khi nhìn thấy một thứ kỳ lạ làm bằng tre, sau khi hỏi mới biết đó là “cây chổi”.
Trình Cẩn cũng không còn hỏi mấy câu hỏi ngây thơ như “Tại sao lại không dùng người máy làm việc nhà” nữa.
Cậu hiếu kỳ đi dạo xung quanh, Lục Đào rõ ràng cũng hứng thú đối với khu chợ này, thậm chí khi nhìn thấy gian hàng bán các sản phẩm dao anh còn ngồi xổm xuống.
Trình Cẩn đối với vũ khí không có hứng thú, cậu nói: “Em đi lên trước xem xem.”Lục Đào gật gật dầu, căn dặn "Đừng đi xa."“Không sao, không thấy anh có thể liên lạc với em.” Trình Cẩn lắc lắc cổ tay.Cậu nhìn trái nhìn phải, sau khi ngửi thấy mùi thơm, lần đầu tiên dùng tiền giấy để mua một túi nhỏ đồ ăn chiên, nếm thử mùi vị cũng rất ngon.
Trong số bảy mươi hai tinh cầu, thức ăn của đại đa số tinh cầu đều là nước dinh dưỡng, số ít các tinh cầu nông nghiệp có thức ăn tươi mới có thể ăn, và tinh cầu Nhật Chiếu là một trong số đó.Trình Cẩn vừa ăn những thứ đồ không rõ tên vừa đi về phía trước, rất nhanh tìm thấy một gian hàng khiến cậu hứng thú.Đó là một gian hàng bán đồ dệt kim.Trình Cẩn sớm nhận ra người ở đây mặc rất đặc biệt, vì khí hậu nóng bức, hầu hết mọi người đều mặc áo choàng mỏng dài tay, cố gắng che kín cơ thể để chống nắng.
Những chiếc áo choàng này thường có màu trắng, nhưng trên cổ tay áo có thêu hoa văn, họa tiết hoa văn cũng rất đặc biệt, Trình Cần còn hỏi qua, mới biết hoạ tiết đều là hoa cây thuỷ sinh trên tinh cầu Nhật Chiếu.Cây thuỷ sinh có thể mọc ở những nơi khô cằn.
Đầu cây sẽ kết ra một quả cầu nhỏ, quả cầu thu hơi ẩm trong không khí, khiến nơi chúng sống trở nên ẩm ướt, điều đặc biệt là mặc dù cây bị nhổ ra nó vẫn có thể giữ nước, vì vậy dùng nó phủ lên mái nhà, trong nhà sẽ trở lên mát lạnh.Gian hàng bày chủ yếu là thảm và đệm, có rất nhiều mẫu khác nhau, có thể thấy tất cả đều được nhân công dệt ra, rất đẹp, hơn nữ có một số đường may, Trình Cẩn nhìn không hiểu.
Chủ gian hàng là một người phụ nữ trung niên, bà chủ động bắt chuyện, đối phương là một người nhiệt tình, nhìn dáng vẻ muốn học hỏi của cậu, liền lấy kim móc và sợi đặc thù ra, nói: “Có muốn thử chút không? Tôi dạy cậu.”Trình Cẩn hai mắt sáng lên, "Thật sự có thể sao?"Người phụ nữ trung niên mỉm cười gật đầu rồi lấy một chiếc ghế nhỏ cho cậu ngồi.
Trình Cẩn cảm ơn, vừa định ngồi xuống thì cách đó không xa đã nghe thấy tiếng động lớn cùng với tiếng la hét sợ hãi, chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy một tiếng nổ.Âm thanh kích động khiến sắc mặc Trình Cẩn tái mét, người phụ nữ trung niên lại phản ứng rất nhanh, vội vàng thu dọn quầy hàng, nói: “Người Đông giáo tới rồi, Tiểu thiếu gia, cậu nhanh chóng rời đi đi, chỗ này sắp loạn rồi.”“A…” Trình Cẩn vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, người phụ nữ trung niên đã gói lại phần lớn đồ của mình chảy vào trong đám đông, để lại một gian hàng trống và một số ít đồ không kịp thu dọn.
Trình Cẩn hoảng hốt, đến khi lại nghe thấy tiếng nổ, cậu mới nhớ đến phải chạy, nhưng dòng người hỗn loạn, cậu không biết trốn vào đâu, vẫn là sự rung động trên cổ tay nhắc nhở cậu.Hoảng loạn ấn nút gọi, giọng nói của Lục Đào vang lên, "Tiểu Cẩn, em đang ở đâu?"“Em, em…” Chợ không có đường lớn thông qua.
Trình Cẩn vừa đi qua hai con đường, bản thân đã không thể tìm ra được hướng đi.
Lúc cậu đang muốn trả lời, đèn báo trên cổ tay vụt tắt.Tín hiệu bị gián đoạn!Bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra trên tinh cầu Đế chế, nên lúc đầu Trình Cẩn nghĩ rằng màn sáng của mình bị hỏng, định gọi lại, không biết bị ai đụng vào một cái, nhất thời đứng không vững, sút nữa ngã xuống đất.
Cậu mặc dù không bị ngã, nhưng bị hoà vào đám đông, bị đẩy đến một nơi.“Đừng, tránh tránh….làm ơn tránh một chút…” Trình Cẩn hoảng sợ, cố gắng đẩy đám đông ra và bước trở lại, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được, những người xung quanh từng người từng người mang vẻ mặt phẫn nộ, như thể họ đang muốn đánh nhau với ai đó, khiến Trình Cẩn càng thêm sợ hãi.
Cậu bị đám người đẩy đi hơn mười thước, liền thấy một màu huyết sắc.Lưỡi kiếm màu bạc rút ra khỏi ngực người đàn ông, một màn sương máu cao hơn một mét bắn tung tóe, hình ảnh kinh khủng này khiến cả người Trình Cẩn phát run, hai mắt nhìn thẳng.
Khi những người xung quanh nhìn thấy vết máu, họ không những không sợ hãi mà còn nghiến răng khiêu chiến.“Không, đừng…a…” Trình Cẩn bị buộc kéo vào “chiến trường”, hai bên bắt đầu cuộc chiến khốc liệt, rõ ràng đều là con người nhưng lại chém giết như kẻ thù, Trình Cẩn sợ hãi tột độ.
Cậu run rẩy né tránh, mấy lần tránh được lưỡi dao, hai bên đều đã đánh đến đỏ mắt rồi, căn bản không quan tâm liệu có bất kỳ người vô tội nào liên quan hay không, một con dao giơ cao về phía Trình Cẩn nặng nề chém xuống.Trình Cẩn nhìn thấy lưỡi dao sắp rơi xuống đầu mình, biết rằng chỉ cần chém trúng, rất có thể bị chém thành đôi.
Trong lòng muốn trốn nhưng chân nặng như chì, thế nào cũng không cử động được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.Trong nháy mắt đầu óc trở lên trống rỗng, hình ảnh duy nhất xuất hiện chỉ có Lục Đào.Cơn đau đoán trước không có ập đến, cơ thể ngược lại bị kéo ra, Trình Cẩn phút chốc mở mắt, liền nhìn thấy người đang ôm nửa người mình.Là Lục Đào!Sống sót sau tai nạn Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn nói gì đó, Lục Đào đá bay hai người và nói: “Chúng ta đi thôi.” Không đợi Trình Cẩn phản ứng, anh ta đã nắm lấy Trình Cẩn và lao về phía trước.
Đám đông phía trước khiến cậu không thể thoát ra được, nhưng Lục Đào nhanh chóng dọn đường.
Anh nhanh nhẹn dẫn Trình Cẩn đến phạm vi an toàn, nói: “Chúng ta nhanh chóng về khách sạn thôi.”Trình Cẩn vừa lấy lại được một mạng, vội vàng gật đầu, đang định đi cùng chồng, đột nhiên cuối mắt cậu rơi xuống một bóng người, trong tiềm thức cậu dừng lại.Trình Cẩn thấy cậu chưa đi, quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”Trình Cẩn ánh mắt đầy sợ hãi và đôi môi run rẩy, chỉ vào ở một nơi cách đó không xa: “Ông xã, cái người đó…không phải là người tài xế đón chúng ta sao?”Lục Đào nhìn qua, thấy một người đàn ông bê bết máu.
Thị lực của anh cực tốt và khả năng phán đoán mạnh mẽ, không cần nhìn lần thứ hai liền biết điều Trình Cẩn nói là đúng.
Người tài xế đang vật lộn với người đàn ông khác, nhưng trên tay anh ta chỉ cầm một thanh gỗ, đối phương lại cầm dao, anh ta bị chém rất nhiều nhát, toàn thân máu tươi chảy ra.
Lục Đào nhíu mày đẩy Trình Cẩn đến quầy hàng trống bên cạnh, nói: “Em trốn đi, anh đi cứu người.” lại nói, “Hai phút nữa quay lại.”Trình Cẩn run rẩy gật đầu, ngoan ngoãn trốn dưới sạp gỗ, chỉ dám đưa mắt nhìn chồng.Ở một khoảng cách gần nhìn chồng chiến đấu, cậu mới hiểu vì sao Lục Đào được gọi là "Chiến thần".
Anh không chỉ sử dụng vũ khí rất tốt mà kỹ năng chiến đấu cũng rất đỉnh, Trình Cẩn cũng không nhìn được động tác anh như thế nào, anh đã đến bên cạnh người tài xế, thay anh ta chắn một nhát dao, nắm lấy tay anh ta, hướng về phía cậu chạy tới.Nhìn thấy anh đang rất nhanh tiến đến gần, Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm vội vàng bước ra khỏi quầy hàng, lúc đang muốn chạy về phía chồng, liền nhìn thấy sắc mặt Lục Đào thay đổi, trong mắt mang chút sợ hại, mở to miệng, gầm lên hai từ chữ.Tiếng động át đi những gì anh nói, và khi đến tai Trình Cẩn, nó trở nên nhòe đi.Trình Cẩn lúc mới đầu không hiểu tại sao, nhưng chỉ trong hai giây, cậu liền biết sự sợ hãi của Lục Đào đến từ đâu.Cậu nghe thấy âm thanh dao chém trên đỉnh đầu.Lần, Lục Đào bởi vì cự ly quá xa, căn bản không kịp cứu cậu..
Trình Cẩn cảm thấy nơi bị anh liếm như phát hoả, cảm giác đau đớn trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nóng, rất nóng.
Cậu không nhịn được muốn trốn tránh, đầu gối di chuyển về phía trước một trước, mắt cá chân liền bị nam nhân nắm lấy, tiếp đó nghe thấy âm thanh khoá kéo kéo xuống.Trình Cẩn bị doạ, mặt đỏ như máu, quay đầu nhìn nam nhân, “Muốn, muốn làm sao?”“Ừm, anh nhịn không nổi rồi.” Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy dục vọng trần trụi, nhìn thấy dấu ấn độc quyền của mình, cơ bắp trên cơ thể căng bức.
dương v*t rất nhanh được giải phóng, nhục quan to cứng ma sát lên mấy chữ kia, dịch thể chảy ra từ quy đầu làm ướt một mảnh da nhỏ, khiến chỗ đó càng thêm sắc tình.“Ư…ông xã…” Trình Cẩn rên rỉ, muốn trốn lại không lỡ, nhưng dương v*t của nam nhân quá lớn rồi, dường như muốn nung chảy cậu vậy, hơn nữa còn cứng như vậy, nếu như cắm vào…cậu vẫn còn chưa nghĩ được nếu nó cắm vào sẽ như thế nào, chồng đã chống côn th*t lên lỗ nhỏ của cậu, đỉnh vào.“"Ahhhhhh….” Tư thế tiến vào ban đầu khiến Trình Cẩn không thích, bởi vì không thoải mái, mà bởi vì không nhìn được đối phương, nhưng Lục Đào đã đặt một tấm gương trước mặt hai người, cậu liền có thể thấy rõ cảnh hai người hoan hợp.Rất xấu hổ, nhưng rất thích.Toàn bộ côn th*t thô to chôn trong hậu huyệt, thông đạo bị lấp đầy, Trình Cẩn không chỉ nhìn thấy dung mạo của nam nhân, còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người của nam nhân, cũng có thể nhìn thấy tình ý và sự chiếm hữu trong đáy mắt của anh.Trình Cẩn yêu thích điều này phát điên.Sau khi bị đóng dấu chính là không cho phép chạy trốn khỏi anh.” Lục Đạo ở bên tai cậu thì thầm, không phải trêu đùa mà là vô cùng nghiêm túc.Trình Cẩn nhỏ giọng nói: “Sẽ không…em vĩnh viễn là của ông xã!”Lục Đào cười trầm thấp, liếm môi cậu: “Là cái gì của ông xã?”Trình Cẩn xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Là tiểu mẫu cẩu của ông xã…”Kết quả của việc tạo sóng là nam nhân cắm rút càng mãnh liệt hơn, không chỉ tiến vào từ phía sau, cậu thậm chí còn còn bị Lục Đào bế đứng trước gương.
Hình ảnh xấu hổ của hai người hiện ra chi tiết trong gương, hai chân của Trình Cẩn mở rộng, dùng hai mép thịt nơi của huyệt cắn hút tinh khí thô và dài của nam nhân, hơn nữa bởi vì quá phấn khích, mà gậy th*t của bản thân cũng cương cứng lên, lúc bị đâm mạnh còn run rẩy bắn ra tinh dịch.Quá thoải mái rồi, quá dâm loạn rồi.Quá nửa đêm, hai người hầu như đều làm tình, từ trên giường đến ghế sô pha, từ ghế sô pha đến phòng tắm, từ phòng tắm đến cửa sổ kính...!Cuối cùng, hai chân của Trình Cẩn mềm nhũn như sợi mì, bản thân căn bản không thể đứng được nữa, cuối cùng vẫn là được nam nhân ôm đi tắm rửa.Lục Đào rõ ràng rất thích hình xăm trên người cậu, vừa nhìn liền luôn nghĩ muốn cậu, hai người ở trong khác sạn dâm loạn mấy ngày, đợi đến ngày thứ năm, mới dự định ra ngoài.Bạo loạn trên tinh cầu Nhật Chiếu rõ ràng không có quá nhiều cuộc tấn công, nơi bọn họ ở cũng gần như không xảy ra các cuộc ẩu đả nào, vì vậy hai người yên tâm dạo chợ.Ngày trước Trình Cẩn đi dạo phố đều là đến những trung tâm thương mại sầm uất nhất, ở đó đều bán những mặt hàng xa xỉ đắt tiền, cho dù nhà hàng ăn uống, giá cả cũng đắt đến doạ người, hơn nữa phẩm cách cũng rất cao, vì vậy khi cậu nhìn thấy khu chợ bình thường đông đúc người qua lại, liền cảm thấy vừa mới lạ, vừa hưng phấn.
Lục Đào không khỏi mỉm cười, lấy ra một xấp tiền giấy đủ màu đưa cho cậu, nói: "Em muốn mua gì cũng được."Trình Cẩn sớm đối với loại tiền giấy này rất hiếu kỳ, lúc này nhìn đi nhìn lại: “Đây là tiền giấy? Chỉ thông hành tại tinh cầu Nhật Chiếu sao?”“Đúng, mỗi một tinh cầu ngoại trừ có thể dùng đồng tệ ra, còn lưu hành tiền giấy riêng của mình, đến ngân hàng liền có thể trao đổi, bởi vì ứng dụng quang hình ở nhiều tinh cầu không phổ biến.” Lục Đào giải thích ngắn gọn.Trình Cẩn có chút không hiểu, “Tại sao lại không dùng quang hình? Như vậy không phải là càng tiện hơn sao?” Quang hình bình thường hay đeo trên cổ tay, chiếm diện tích rất nhỏ, vừa chống nước lại chống lửa, hơn nữa hiệu quả chống rơi cao, bên trong có thể ghi thông tin danh tính của chủ sở hữu, có thể nói chuyện video call, tra tài liệu, thậm chí có thể xem phim, còn có thể chuyển khoản giao dịch.
Vì vậy có thể nói, đi trên tinh cầu Đế chế, cái gì cũng có thể không mang nhưng quang hình nhất định phải mang.Lục Đào không hề vì sự ngây thơ của cậu mà cười nhạo, anh xoa xoa tóc cậu, nói: “Bởi vì đa số người ở tinh cầu khác không có đủ năng lực để trả giá cho một quang hình.”Trình Cẩn có vẻ hiểu gật gật đầu, sự hoài nghi trong lòng rất nhanh bị khu chợ náo nhiệt rũ sạch.
Chợ ở thị trấn này cách khách sạn không quá xa, con đường rộng rãi tấp nập người qua lại, có người la hét chào hàng, có người chọn mua.
Trình Cẩn để ý đại đa số những thứ mọi người bán không phải là hoa quả, mà là những đồ bách hoá, ví dụ như quần áo, vải vóc còn có các đồ dùng hằng ngày,…Phần lớn là những thứ cậu chưa từng thấy qua.Khi nhìn thấy một thứ kỳ lạ làm bằng tre, sau khi hỏi mới biết đó là “cây chổi”.
Trình Cẩn cũng không còn hỏi mấy câu hỏi ngây thơ như “Tại sao lại không dùng người máy làm việc nhà” nữa.
Cậu hiếu kỳ đi dạo xung quanh, Lục Đào rõ ràng cũng hứng thú đối với khu chợ này, thậm chí khi nhìn thấy gian hàng bán các sản phẩm dao anh còn ngồi xổm xuống.
Trình Cẩn đối với vũ khí không có hứng thú, cậu nói: “Em đi lên trước xem xem.”Lục Đào gật gật dầu, căn dặn "Đừng đi xa."“Không sao, không thấy anh có thể liên lạc với em.” Trình Cẩn lắc lắc cổ tay.Cậu nhìn trái nhìn phải, sau khi ngửi thấy mùi thơm, lần đầu tiên dùng tiền giấy để mua một túi nhỏ đồ ăn chiên, nếm thử mùi vị cũng rất ngon.
Trong số bảy mươi hai tinh cầu, thức ăn của đại đa số tinh cầu đều là nước dinh dưỡng, số ít các tinh cầu nông nghiệp có thức ăn tươi mới có thể ăn, và tinh cầu Nhật Chiếu là một trong số đó.Trình Cẩn vừa ăn những thứ đồ không rõ tên vừa đi về phía trước, rất nhanh tìm thấy một gian hàng khiến cậu hứng thú.Đó là một gian hàng bán đồ dệt kim.Trình Cẩn sớm nhận ra người ở đây mặc rất đặc biệt, vì khí hậu nóng bức, hầu hết mọi người đều mặc áo choàng mỏng dài tay, cố gắng che kín cơ thể để chống nắng.
Những chiếc áo choàng này thường có màu trắng, nhưng trên cổ tay áo có thêu hoa văn, họa tiết hoa văn cũng rất đặc biệt, Trình Cần còn hỏi qua, mới biết hoạ tiết đều là hoa cây thuỷ sinh trên tinh cầu Nhật Chiếu.Cây thuỷ sinh có thể mọc ở những nơi khô cằn.
Đầu cây sẽ kết ra một quả cầu nhỏ, quả cầu thu hơi ẩm trong không khí, khiến nơi chúng sống trở nên ẩm ướt, điều đặc biệt là mặc dù cây bị nhổ ra nó vẫn có thể giữ nước, vì vậy dùng nó phủ lên mái nhà, trong nhà sẽ trở lên mát lạnh.Gian hàng bày chủ yếu là thảm và đệm, có rất nhiều mẫu khác nhau, có thể thấy tất cả đều được nhân công dệt ra, rất đẹp, hơn nữ có một số đường may, Trình Cẩn nhìn không hiểu.
Chủ gian hàng là một người phụ nữ trung niên, bà chủ động bắt chuyện, đối phương là một người nhiệt tình, nhìn dáng vẻ muốn học hỏi của cậu, liền lấy kim móc và sợi đặc thù ra, nói: “Có muốn thử chút không? Tôi dạy cậu.”Trình Cẩn hai mắt sáng lên, "Thật sự có thể sao?"Người phụ nữ trung niên mỉm cười gật đầu rồi lấy một chiếc ghế nhỏ cho cậu ngồi.
Trình Cẩn cảm ơn, vừa định ngồi xuống thì cách đó không xa đã nghe thấy tiếng động lớn cùng với tiếng la hét sợ hãi, chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy một tiếng nổ.Âm thanh kích động khiến sắc mặc Trình Cẩn tái mét, người phụ nữ trung niên lại phản ứng rất nhanh, vội vàng thu dọn quầy hàng, nói: “Người Đông giáo tới rồi, Tiểu thiếu gia, cậu nhanh chóng rời đi đi, chỗ này sắp loạn rồi.”“A…” Trình Cẩn vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, người phụ nữ trung niên đã gói lại phần lớn đồ của mình chảy vào trong đám đông, để lại một gian hàng trống và một số ít đồ không kịp thu dọn.
Trình Cẩn hoảng hốt, đến khi lại nghe thấy tiếng nổ, cậu mới nhớ đến phải chạy, nhưng dòng người hỗn loạn, cậu không biết trốn vào đâu, vẫn là sự rung động trên cổ tay nhắc nhở cậu.Hoảng loạn ấn nút gọi, giọng nói của Lục Đào vang lên, "Tiểu Cẩn, em đang ở đâu?"“Em, em…” Chợ không có đường lớn thông qua.
Trình Cẩn vừa đi qua hai con đường, bản thân đã không thể tìm ra được hướng đi.
Lúc cậu đang muốn trả lời, đèn báo trên cổ tay vụt tắt.Tín hiệu bị gián đoạn!Bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra trên tinh cầu Đế chế, nên lúc đầu Trình Cẩn nghĩ rằng màn sáng của mình bị hỏng, định gọi lại, không biết bị ai đụng vào một cái, nhất thời đứng không vững, sút nữa ngã xuống đất.
Cậu mặc dù không bị ngã, nhưng bị hoà vào đám đông, bị đẩy đến một nơi.“Đừng, tránh tránh….làm ơn tránh một chút…” Trình Cẩn hoảng sợ, cố gắng đẩy đám đông ra và bước trở lại, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được, những người xung quanh từng người từng người mang vẻ mặt phẫn nộ, như thể họ đang muốn đánh nhau với ai đó, khiến Trình Cẩn càng thêm sợ hãi.
Cậu bị đám người đẩy đi hơn mười thước, liền thấy một màu huyết sắc.Lưỡi kiếm màu bạc rút ra khỏi ngực người đàn ông, một màn sương máu cao hơn một mét bắn tung tóe, hình ảnh kinh khủng này khiến cả người Trình Cẩn phát run, hai mắt nhìn thẳng.
Khi những người xung quanh nhìn thấy vết máu, họ không những không sợ hãi mà còn nghiến răng khiêu chiến.“Không, đừng…a…” Trình Cẩn bị buộc kéo vào “chiến trường”, hai bên bắt đầu cuộc chiến khốc liệt, rõ ràng đều là con người nhưng lại chém giết như kẻ thù, Trình Cẩn sợ hãi tột độ.
Cậu run rẩy né tránh, mấy lần tránh được lưỡi dao, hai bên đều đã đánh đến đỏ mắt rồi, căn bản không quan tâm liệu có bất kỳ người vô tội nào liên quan hay không, một con dao giơ cao về phía Trình Cẩn nặng nề chém xuống.Trình Cẩn nhìn thấy lưỡi dao sắp rơi xuống đầu mình, biết rằng chỉ cần chém trúng, rất có thể bị chém thành đôi.
Trong lòng muốn trốn nhưng chân nặng như chì, thế nào cũng không cử động được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.Trong nháy mắt đầu óc trở lên trống rỗng, hình ảnh duy nhất xuất hiện chỉ có Lục Đào.Cơn đau đoán trước không có ập đến, cơ thể ngược lại bị kéo ra, Trình Cẩn phút chốc mở mắt, liền nhìn thấy người đang ôm nửa người mình.Là Lục Đào!Sống sót sau tai nạn Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn nói gì đó, Lục Đào đá bay hai người và nói: “Chúng ta đi thôi.” Không đợi Trình Cẩn phản ứng, anh ta đã nắm lấy Trình Cẩn và lao về phía trước.
Đám đông phía trước khiến cậu không thể thoát ra được, nhưng Lục Đào nhanh chóng dọn đường.
Anh nhanh nhẹn dẫn Trình Cẩn đến phạm vi an toàn, nói: “Chúng ta nhanh chóng về khách sạn thôi.”Trình Cẩn vừa lấy lại được một mạng, vội vàng gật đầu, đang định đi cùng chồng, đột nhiên cuối mắt cậu rơi xuống một bóng người, trong tiềm thức cậu dừng lại.Trình Cẩn thấy cậu chưa đi, quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”Trình Cẩn ánh mắt đầy sợ hãi và đôi môi run rẩy, chỉ vào ở một nơi cách đó không xa: “Ông xã, cái người đó…không phải là người tài xế đón chúng ta sao?”Lục Đào nhìn qua, thấy một người đàn ông bê bết máu.
Thị lực của anh cực tốt và khả năng phán đoán mạnh mẽ, không cần nhìn lần thứ hai liền biết điều Trình Cẩn nói là đúng.
Người tài xế đang vật lộn với người đàn ông khác, nhưng trên tay anh ta chỉ cầm một thanh gỗ, đối phương lại cầm dao, anh ta bị chém rất nhiều nhát, toàn thân máu tươi chảy ra.
Lục Đào nhíu mày đẩy Trình Cẩn đến quầy hàng trống bên cạnh, nói: “Em trốn đi, anh đi cứu người.” lại nói, “Hai phút nữa quay lại.”Trình Cẩn run rẩy gật đầu, ngoan ngoãn trốn dưới sạp gỗ, chỉ dám đưa mắt nhìn chồng.Ở một khoảng cách gần nhìn chồng chiến đấu, cậu mới hiểu vì sao Lục Đào được gọi là "Chiến thần".
Anh không chỉ sử dụng vũ khí rất tốt mà kỹ năng chiến đấu cũng rất đỉnh, Trình Cẩn cũng không nhìn được động tác anh như thế nào, anh đã đến bên cạnh người tài xế, thay anh ta chắn một nhát dao, nắm lấy tay anh ta, hướng về phía cậu chạy tới.Nhìn thấy anh đang rất nhanh tiến đến gần, Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm vội vàng bước ra khỏi quầy hàng, lúc đang muốn chạy về phía chồng, liền nhìn thấy sắc mặt Lục Đào thay đổi, trong mắt mang chút sợ hại, mở to miệng, gầm lên hai từ chữ.Tiếng động át đi những gì anh nói, và khi đến tai Trình Cẩn, nó trở nên nhòe đi.Trình Cẩn lúc mới đầu không hiểu tại sao, nhưng chỉ trong hai giây, cậu liền biết sự sợ hãi của Lục Đào đến từ đâu.Cậu nghe thấy âm thanh dao chém trên đỉnh đầu.Lần, Lục Đào bởi vì cự ly quá xa, căn bản không kịp cứu cậu..