Đơn Xin Ly Hôn
Chương 18: Từng Bị Bắt Nạt
Lục Đào phải đến quân bộ, anh vốn dĩ muốn đi cùng Trình Cẩn, nhưng cậu từ chối.Sau khi Ferry đến đón Lục Đào, Trình Cẩn gói quần áo cậu đã may vào hộp quà đã nhận được trước đó, sau đó lái xe đến “Phóng Thượng”.
Khu thương mại không được phép đậu xe, dừng xe phải có chứng nhận tiêu dùng của trong đó, Trình Cẩn đậu xe cách đó hai dãy phố, sau đó cầm hộp giấy trực tiếp đi bộ vào.2 năm trước, mỗi lần cậu đến đều rất oanh oanh liệt liệt, vô cùng khí thế, không ít cửa hàng trưởng hoan nghênh từ xa, mặt mày hớn hở mời cậu vào, lấy ra những sản phẩm xa xỉ mới nhất cho cậu lựa chọn.
Không giống như bây giờ, cậu phải đội mũ che kín các nét trên khuôn mặt, lén lút đi vào một con đường hẻo lánh.Nhưng hôm nay, vận may của cậu có vẻ không được tốt cho lắm.Khi chuẩn bị bước vào cửa sau, cậu thấy Andy đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quần áo đắt tiền, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ vàng, dù là quần áo hay phụ kiện, vừa nhìn có thể nhận thấy ấy là Logo của thương hiệu nổi tiếng.
Khi đối mặt với Andy, anh ta trông hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Andy cười lấy lòng, hết dỗ dành vị khách lớn, đáy mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng đột nhiên sực tỉnh, gần như không kịp suy nghĩ, liền gọi cậu: “Trình thiếu gia”Trình Cẩn không nghĩ rằng anh ấy sẽ gọi mình, không kịp trốn, chỉ có thể dừng cước bộ, cứng đơ tại chỗ.Người đàn ông thực sự bị hấp dẫn, trước tiên anh ta cau mày, nghi ngờ nói: “Trình thiếu thiếu gia? Trình thiếu gia nào?” Anh ta nhìn về phía Trình Cẩn, hai mắt híp lại, bước nhanh đ tới, mấy bước liền đối mặt với Trình Cẩn.
Đợi nhìn thấy rõ mặt cậu, đó người cười một tiếng, trong giọng điệu của anh ta có sự chế giễu: “Tôi nói sao đây, còn có trình thiếu gia nào nào, ngoài Trình Thiếu gia này?”Trình Cẩn nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, trong giây lát hận không thể đào một cái hố chui xuống.Người đàn ông thấy cậu không nói gì, cười lạnh nói: “ Không phải chứ? không phải là không nhớ tôi chứ, tôi có thể nhớ cậu đó, trình chiếu gia, năm đó thật oai phong, thật lợi hại hại, tôi chẳng qua chỉ tặng cho Lục Đào một chai nước, cậu liền đem người khi đuổi theo, đánh đến hai mắt của tôi sưng lên, cậu còn nhớ chuyện này không?”Trình Cẩn mím môi không nói lời nào, rủ vai xuống, không hề có khí thế thế cao ngạo trước đây.“Hừ, hiện tại ngay cả nói cũng không dám nói? Giả bộ đáng thương cái gì? Khí thể ức hiếp người khác ban đầu đâu rồi? Tôi nghe nói nhà cậu phá sản rồi? Làm sao? Phá sản rồi vẫn có tiền đến đây tiêu sao?”Cheng Jin toàn thân run lên, sợ hãi lùi lại một bước, thì thào: "Không phải..."“Không phải cái gì?” Anh ta đẩy đẩy vai cậu, khẩu khí đem theo chút không kiên nhẫn: “Tôi nói, cậu vẫn còn nhớ tên của tôi không?”Liên Vụ, anh ta tên Liên Vụ.Trình Cẩn vẫn còn nhớ, năm đó những người bên cạnh thân thiết với Lục Đào cậu đều nhớ rõ, cậu còn đặc biệt chọn ra những người “có tình uy hiếp”, trong đó có Liên Vụ.
Anh ta cũng là học sinh của trường quân đội, là học đệ của Lục Đào, cũng là một “giống cái mới”, hơn nữa cũng rất xinh đẹp.
Khi đó, Cheng Jin đã rất tức giận khi thấy anh ta đưa nước và khăn cho Lu Tao, đã thầm mắng anh ta là đồ vô liêm sỉ, đồng thời tìm cơ hội “nói chuyện”.Động thủ ngược lại không phải là cậu, mà người đi bên cạnh cậu, không kịp nói rõ liền cho Liên Vụ mộ cái đấm, động tác rất nhanh khiến Trình Cẩn muốn ngăn cản cũng không được.
Cậu lúc đó cũng không đồng tình, nhưng khi nhìn khuôn mặt xin đẹp kia bị đánh hỏng, trong lòng lại rất vui vẻ.
Gia cảnh Liên Vụ chỉ ở mức bình thường trên tinh cầu Đế chế, không có hàm tước, cũng không phải là người bản địa, càng không có tài phú, cha của anh ta cũng là thuộc hạ dưới tay Trình gia, vì vậy dù có bị Cheng Jin ức hiếp, anh ta cũng không dám nói gì, thay vào đó anh phải ngoan ngoãn tránh xa Lu Tao.Nhưng thời thế đã thay đổi, sau khi Trình gia bị phá sản, thế của nhà anh ta tăng lên, anh ta lại cưới một vị thiếu tướng, anh ta đương nhiên là một người vợ có thế lực.Cheng Jin không dám nói, chỉ hy vọng rằng Liên Vụ sẽ làm sĩ nhục mình một lúc và rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng người thanh niên có vẻ rất tức giận, đụng đến cậu, anh ta tự nhiên đem tất cả sự tức giận trút ra ngoài.
Liên Vụ chế nhạo nói: "Cậu cho rằng không mở miệng nói chuyện thì không sao? Còn nhớ khi đó cậu đã làm gì với tôi không?"Cheng Jin thì thào: "Tôi xin lỗi..."Thanh niên sửng sốt một chút, thậm chí hoài nghi mình bị hỏng, "Cậu nói cái gì?"“Xin lỗi…” Cheng Jin thậm chí còn cúi đầu, "Hồi đó tôi đã sai khi bắt nạt cậu, tôi xin lỗi..."“Cái! Đm!” Liên Vụ ngẩng đầu lên trời, cười giễu cợt: “Hôm nay lẽ não ngày đêm đảo lộn sao? Thiếu gia nhà họ Trình thế mà lại xin lỗi tôi? Này, Andy, anh có nghe rõ không?”Andy vốn định làm lá chắn cho Trình Cẩn, khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu, không lòng có chút không chịu được, nói: “Nghe rõ nghe rõ, Trình thiếu gia thực sự xin lỗi cậu, Liên thiếu gia, cậu bớt giận, đừng chấp chuyện cũ.
Trong tiệm của chúng tôi có rất nhiều đồ mới, tôi dẫn cậu đi xem xem, cho cậu ưu đãi tốt nhất.” Cậu muốn đem người lôi đi, nhưng Liên Vụ tuyệt đối không cảm kích, cau mày và nói: "Tôi đã nói rằng tôi không muốn những thứ các người bày trong cửa hàng.
Tôi muốn gặp cô Reila.
Tôi muốn đích thân cô ấy may trang phục cho tôi, không quan tâm giá cả.”Andy cảm thấy đau khổ.
Đối với anh, "phu nhân Rila" là một công cụ kiếm tiền và một mánh quảng cáo mà anh thực hiện ở chế độ riêng tư, tất nhiên anh ấy từ chối công khai, dù sao càng hiếm càng quý.
Ngược lại Trình Cẩn nghe thấy tên “phu nhân Reila” không hề có phản ứng, Tất cả là bởi vì anh ta thậm chí không biết rằng mình là "Phu nhân Reila".Andy nhanh chóng cười và nói: "Phu nhân Rila có thể nhận đặt hàng.
Anh chỉ cần nói yêu cầu của anh cho tôi, tôi nhất định sẽ nói lại đầy đủ, hơn nữa sẽ dựa vào theo yêu cầu của cậu mà làm.”Liên Vụ: “Không được, tôi muốn gặp trực tiếp cô ấy.
Tôi không chỉ muốn cô ấy nhận đơn của tôi, mà còn muốn chỉ nhận một mình tôi.
Dù sao tiệc Chanh Hoa quan trọng như vậy, tôi không muốn bị người khác vượt mặt.Nghe đến tên “tiệc Chanh Hoa”, Trình Cẩn mới có chút phản ứng, Chanh Hoa là cầu hoa của tinh cầu Đế quốc, là loài hoa chỉ có thể nở trên hành tinh này, sau khi nở cực tuyệt mỹ, là sắc cam rất đẹp, không chỉ có thể ngắm mà còn có thể ăn được.
Hơn nữa nơi tổ chức tiệc Chanh Hoa là gia tộc “Hữu Ti”, một gia tộc bản địa lâu đời nhất trên hành tinh.
Trong yến hội, nam nữ thanh niên sẽ chơi một số trò chơi, sau khi thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng.
Ý định ban đầu của bữa đại tiệc này có lẽ là để gắn kết những người hàng xóm với nhau, thắng thua trò chơi là thứ 2.
Dần dần đến hiện tại, nảy sinh cảm giác cạnh tranh khiến mọi người tranh đấu.Hơn nữa một người bình thường có thể nhận nhận được thư mời tham dự tiệc Chanh Hoa là một điều rất đáng tự hào, suy cho cùng những người có thể tham gia đều là dân bản địa hoặc người có hàm tước, nếu không sẽ phải rất giàu có.
Trình Cẩn đã tham gia hai lần trước đó,Tuy nhiên trước đây cậu kém cỏi, tham gia trò chơi chơi đều không bao giờ thắng, tự nhiên cảm thấy hứng thú, sau này lại mời cậu đi, cậu liền không đi nữa.Trong hai năm qua, sau khi nhà Trình gia phá sản, cậu không còn nhận được thư mời.Andy vẫn đang cố gắng thuyết phục, “Nhưng Liên thiếu gia, phu nhân Reila thật sự không rảnh, hơn nữa cô ấy là người có thân phận, vì vậy…” Anh một bên nói, một bên nháy mắt với Trình Cẩn ra hiệu cho cậu rời đi trước.
Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi, nhưng Liên Vụ đột nhiên đứng ở trước mặt cậu, nhìn chằm chằm hộp giấy trong tay, "Trên tay cậu cầm cái gì?"Trình Cẩn sửng sốt một chút, trong tiềm thức muốn trốn trở về, "Không có gì..."Liên Vụ không lý lẽ vươn tay muốn lấy hộp giấy trong tay cậu, anh ta cao ngang ngửa với Trình Cẩn, nhưng một người thì mạnh mẽ, một người yếu đuối, Trình Cẩn không dám tranh lại, Hộp giấy liền thuận lợi bị Liên Vụ cướp lấy.
Liên Vụ cau mày gỡ lớp hộp giấy bên ngoài, một mảnh ánh sáng xanh sáng lên, anh ta có thể nhìn rõ bên trong hộp giấy.Mặc dù không hoàn toàn mở chiếc váy ra, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc trâm cài hình ngôi sao, Liên Vụ liền biết chiếc váy này hẳn là hàng đắt tiền.
Hơi thở của anh ta nhẹ dần, đưa tay chạm vào viên pha lê màu xanh lam trên đó, còn chưa động vào, Trình Cẩn vội vàng đi tới cầm lấy chiếc hộp, nói: "Xin lỗi, đây là đồ của người khác, Liên, Liên thiếu gia...!Tôi, tôi mang đi trước…”Liên Vụ giữ lấy, đôi mắt đầy ngạc nhiên, “Đây không phải là tác phẩm của “phu nhân Reila” sao? Nhất định đi? Tôi đã nghiên cứu các tác phẩm của cô ấy, chúng đều theo phong cách này, ngay cả cách cắt may cũng rất giống nhau.” Anh ta lại nhìn Trình Cẩn đầy nghi ngờ, "Cậu bây giờ nghèo như vậy, còn có thể tìm phu nhân may quần áo theo yêu cầu sao?" "Trìnn Cẩn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trong tiềm thức nói: "Không phải, tôi..."Andy cũng vội nói: “Không phải không phải, đây không phải là tác phẩm của phu nhân Reila” Một bên nói một bên nháy mắt với Trình Cẩn.Trình Cẩn vốn dĩ muốn giải thích đây là do chính cậu làm, nhưng lại nghĩ rằng bây giờ cậu đang làm việc bất hợp pháp, nếu bị báo cáo, không chỉ nguồn tài chính bị cắt mà còn liên luỵ đến Andy, vì vậy cậu không dám mở miệng.Liên Vụ vụ cầm chặt hộp giấy không buông, nói: “Tôi không quan tâm, bất kể là ai,Tôi nhìn trúng cái này, tôi muốn nó.
Cần bao nhiêu tiền nói với tôi”Andy chảy mồ hôi trán, “Liên thiếu gia, cái này là nữ phục…”Liên Vụ cau mày, cầm lên, quả nhiên là váy của phụ nữ, anh ta đột nhiên thất vọng.Nhưng rất nhanh liền nghi ngờ, trừng mắt nhìn Trình Cẩn: “Đồ phụ nữ, sao lại nằm trên tay cậu?”“Tôi, tôi…” Trình Cẩn bị bất ngờ không tìm được lý do biện hộ, nhưng Andy đã cảnh giác, cười nói: “Trình thiếu gia giúp tôi sửa kích cỡ, có phải không?”Trình Cẩn vội vàng gật đầu,"Vâng, vâng.
Liên thiếu gia, cậu vẫn là trả lại cho tôi đi.” Cậu không dám cướp mạnh, chỉ có thể cầu xin.
Liên Vụ hừ lạnh,tiên ném chiếc hộp xuống đất, sau đó nặng nề ném chiếc váy đến, nói: “Tôi lần này tốt bụng bỏ qua cho cậu” Anh ta quay lưng lại và nói với Andy trước khi rời đi: “Tôi sẽ gửi kích thước và yêu cầu cho anh vào ngày mai.
Anh phải giục phu nhân Reila làm cho tôi càng sớm càng tốt.
Hơn nữa phải nói rõ, trong tháng này chỉ được nhận đơn của tôi, không tiếp đơn người khác.”Thấy có thể tiễn vị tôn thần này đi, Andy vội vàng cúi đầu nói "vâng vâng vâng", Đợi người chờ đi, mới thở phào nhẹ nhõm.Trình Cẩn nhặt chiếc hộp lên, vỗ nhẹ vào lớp bụi dưới đáy hộp.
Andy trừng mắt một cái, gắt gao nói: “Cậu đến thật trùng hợp, không thể đến muộn hơn một chút sao? Nếu bị người khác vạch trần cậu việc cậu đang làm, không chỉ là cậu, tôi cũng sẽ bị liên luỵ.”Trình Cẩn nhanh chóng xin lỗi, "Xin lỗi."Hai người tiến vào nhà kho, Andy bật đèn sáng nhất, cả người đã bình tĩnh trở lại.
"Kiểm tra lại đi.
Nếu không có chuyện gì, ngày mai gửi cho Tề tiểu thư."Chiếc váy được ánh đèn chiếu vào khiến nó càng thêm sang trọng và chói mắt.
Phải nói rằng Andy vẫn rất ngưỡng mộTrình Cẩn, chỉ sau hai năm, cậu có thể hoàn thành một “tác phẩm” như vậy một cách độc lập, và chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc trong tương lai.
Anh ta vừa kiểm tra vừa nói: "Tề tiểu thư nhất định sẽ rất hài lòng.
Nó thực sự rất đẹp.
Pha lê màu xanh lam cũng đẹp.
Không thiếu một hạt nào đúng không?"Trình Cẩn nói, "Không, tất cả 148 đều đã được sử dụng.
Tôi đã đếm chúng trước khi mang đến." Lời nói vừa dứt, đôi mắt cậu đột nhiên mở to, cả người cứng lại.
Một lúc sau, Andy cũng hơi sững sờ,đưa tay chạm vào một đoạn váy nào đó, đột nhiên có chỗ trống, chỉ còn lại một sợi chỉ.
Andy lạc giọng: “Đây là...có phải không rơi mất một hạt?”.
Khu thương mại không được phép đậu xe, dừng xe phải có chứng nhận tiêu dùng của trong đó, Trình Cẩn đậu xe cách đó hai dãy phố, sau đó cầm hộp giấy trực tiếp đi bộ vào.2 năm trước, mỗi lần cậu đến đều rất oanh oanh liệt liệt, vô cùng khí thế, không ít cửa hàng trưởng hoan nghênh từ xa, mặt mày hớn hở mời cậu vào, lấy ra những sản phẩm xa xỉ mới nhất cho cậu lựa chọn.
Không giống như bây giờ, cậu phải đội mũ che kín các nét trên khuôn mặt, lén lút đi vào một con đường hẻo lánh.Nhưng hôm nay, vận may của cậu có vẻ không được tốt cho lắm.Khi chuẩn bị bước vào cửa sau, cậu thấy Andy đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quần áo đắt tiền, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ vàng, dù là quần áo hay phụ kiện, vừa nhìn có thể nhận thấy ấy là Logo của thương hiệu nổi tiếng.
Khi đối mặt với Andy, anh ta trông hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Andy cười lấy lòng, hết dỗ dành vị khách lớn, đáy mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng đột nhiên sực tỉnh, gần như không kịp suy nghĩ, liền gọi cậu: “Trình thiếu gia”Trình Cẩn không nghĩ rằng anh ấy sẽ gọi mình, không kịp trốn, chỉ có thể dừng cước bộ, cứng đơ tại chỗ.Người đàn ông thực sự bị hấp dẫn, trước tiên anh ta cau mày, nghi ngờ nói: “Trình thiếu thiếu gia? Trình thiếu gia nào?” Anh ta nhìn về phía Trình Cẩn, hai mắt híp lại, bước nhanh đ tới, mấy bước liền đối mặt với Trình Cẩn.
Đợi nhìn thấy rõ mặt cậu, đó người cười một tiếng, trong giọng điệu của anh ta có sự chế giễu: “Tôi nói sao đây, còn có trình thiếu gia nào nào, ngoài Trình Thiếu gia này?”Trình Cẩn nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, trong giây lát hận không thể đào một cái hố chui xuống.Người đàn ông thấy cậu không nói gì, cười lạnh nói: “ Không phải chứ? không phải là không nhớ tôi chứ, tôi có thể nhớ cậu đó, trình chiếu gia, năm đó thật oai phong, thật lợi hại hại, tôi chẳng qua chỉ tặng cho Lục Đào một chai nước, cậu liền đem người khi đuổi theo, đánh đến hai mắt của tôi sưng lên, cậu còn nhớ chuyện này không?”Trình Cẩn mím môi không nói lời nào, rủ vai xuống, không hề có khí thế thế cao ngạo trước đây.“Hừ, hiện tại ngay cả nói cũng không dám nói? Giả bộ đáng thương cái gì? Khí thể ức hiếp người khác ban đầu đâu rồi? Tôi nghe nói nhà cậu phá sản rồi? Làm sao? Phá sản rồi vẫn có tiền đến đây tiêu sao?”Cheng Jin toàn thân run lên, sợ hãi lùi lại một bước, thì thào: "Không phải..."“Không phải cái gì?” Anh ta đẩy đẩy vai cậu, khẩu khí đem theo chút không kiên nhẫn: “Tôi nói, cậu vẫn còn nhớ tên của tôi không?”Liên Vụ, anh ta tên Liên Vụ.Trình Cẩn vẫn còn nhớ, năm đó những người bên cạnh thân thiết với Lục Đào cậu đều nhớ rõ, cậu còn đặc biệt chọn ra những người “có tình uy hiếp”, trong đó có Liên Vụ.
Anh ta cũng là học sinh của trường quân đội, là học đệ của Lục Đào, cũng là một “giống cái mới”, hơn nữa cũng rất xinh đẹp.
Khi đó, Cheng Jin đã rất tức giận khi thấy anh ta đưa nước và khăn cho Lu Tao, đã thầm mắng anh ta là đồ vô liêm sỉ, đồng thời tìm cơ hội “nói chuyện”.Động thủ ngược lại không phải là cậu, mà người đi bên cạnh cậu, không kịp nói rõ liền cho Liên Vụ mộ cái đấm, động tác rất nhanh khiến Trình Cẩn muốn ngăn cản cũng không được.
Cậu lúc đó cũng không đồng tình, nhưng khi nhìn khuôn mặt xin đẹp kia bị đánh hỏng, trong lòng lại rất vui vẻ.
Gia cảnh Liên Vụ chỉ ở mức bình thường trên tinh cầu Đế chế, không có hàm tước, cũng không phải là người bản địa, càng không có tài phú, cha của anh ta cũng là thuộc hạ dưới tay Trình gia, vì vậy dù có bị Cheng Jin ức hiếp, anh ta cũng không dám nói gì, thay vào đó anh phải ngoan ngoãn tránh xa Lu Tao.Nhưng thời thế đã thay đổi, sau khi Trình gia bị phá sản, thế của nhà anh ta tăng lên, anh ta lại cưới một vị thiếu tướng, anh ta đương nhiên là một người vợ có thế lực.Cheng Jin không dám nói, chỉ hy vọng rằng Liên Vụ sẽ làm sĩ nhục mình một lúc và rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng người thanh niên có vẻ rất tức giận, đụng đến cậu, anh ta tự nhiên đem tất cả sự tức giận trút ra ngoài.
Liên Vụ chế nhạo nói: "Cậu cho rằng không mở miệng nói chuyện thì không sao? Còn nhớ khi đó cậu đã làm gì với tôi không?"Cheng Jin thì thào: "Tôi xin lỗi..."Thanh niên sửng sốt một chút, thậm chí hoài nghi mình bị hỏng, "Cậu nói cái gì?"“Xin lỗi…” Cheng Jin thậm chí còn cúi đầu, "Hồi đó tôi đã sai khi bắt nạt cậu, tôi xin lỗi..."“Cái! Đm!” Liên Vụ ngẩng đầu lên trời, cười giễu cợt: “Hôm nay lẽ não ngày đêm đảo lộn sao? Thiếu gia nhà họ Trình thế mà lại xin lỗi tôi? Này, Andy, anh có nghe rõ không?”Andy vốn định làm lá chắn cho Trình Cẩn, khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu, không lòng có chút không chịu được, nói: “Nghe rõ nghe rõ, Trình thiếu gia thực sự xin lỗi cậu, Liên thiếu gia, cậu bớt giận, đừng chấp chuyện cũ.
Trong tiệm của chúng tôi có rất nhiều đồ mới, tôi dẫn cậu đi xem xem, cho cậu ưu đãi tốt nhất.” Cậu muốn đem người lôi đi, nhưng Liên Vụ tuyệt đối không cảm kích, cau mày và nói: "Tôi đã nói rằng tôi không muốn những thứ các người bày trong cửa hàng.
Tôi muốn gặp cô Reila.
Tôi muốn đích thân cô ấy may trang phục cho tôi, không quan tâm giá cả.”Andy cảm thấy đau khổ.
Đối với anh, "phu nhân Rila" là một công cụ kiếm tiền và một mánh quảng cáo mà anh thực hiện ở chế độ riêng tư, tất nhiên anh ấy từ chối công khai, dù sao càng hiếm càng quý.
Ngược lại Trình Cẩn nghe thấy tên “phu nhân Reila” không hề có phản ứng, Tất cả là bởi vì anh ta thậm chí không biết rằng mình là "Phu nhân Reila".Andy nhanh chóng cười và nói: "Phu nhân Rila có thể nhận đặt hàng.
Anh chỉ cần nói yêu cầu của anh cho tôi, tôi nhất định sẽ nói lại đầy đủ, hơn nữa sẽ dựa vào theo yêu cầu của cậu mà làm.”Liên Vụ: “Không được, tôi muốn gặp trực tiếp cô ấy.
Tôi không chỉ muốn cô ấy nhận đơn của tôi, mà còn muốn chỉ nhận một mình tôi.
Dù sao tiệc Chanh Hoa quan trọng như vậy, tôi không muốn bị người khác vượt mặt.Nghe đến tên “tiệc Chanh Hoa”, Trình Cẩn mới có chút phản ứng, Chanh Hoa là cầu hoa của tinh cầu Đế quốc, là loài hoa chỉ có thể nở trên hành tinh này, sau khi nở cực tuyệt mỹ, là sắc cam rất đẹp, không chỉ có thể ngắm mà còn có thể ăn được.
Hơn nữa nơi tổ chức tiệc Chanh Hoa là gia tộc “Hữu Ti”, một gia tộc bản địa lâu đời nhất trên hành tinh.
Trong yến hội, nam nữ thanh niên sẽ chơi một số trò chơi, sau khi thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng.
Ý định ban đầu của bữa đại tiệc này có lẽ là để gắn kết những người hàng xóm với nhau, thắng thua trò chơi là thứ 2.
Dần dần đến hiện tại, nảy sinh cảm giác cạnh tranh khiến mọi người tranh đấu.Hơn nữa một người bình thường có thể nhận nhận được thư mời tham dự tiệc Chanh Hoa là một điều rất đáng tự hào, suy cho cùng những người có thể tham gia đều là dân bản địa hoặc người có hàm tước, nếu không sẽ phải rất giàu có.
Trình Cẩn đã tham gia hai lần trước đó,Tuy nhiên trước đây cậu kém cỏi, tham gia trò chơi chơi đều không bao giờ thắng, tự nhiên cảm thấy hứng thú, sau này lại mời cậu đi, cậu liền không đi nữa.Trong hai năm qua, sau khi nhà Trình gia phá sản, cậu không còn nhận được thư mời.Andy vẫn đang cố gắng thuyết phục, “Nhưng Liên thiếu gia, phu nhân Reila thật sự không rảnh, hơn nữa cô ấy là người có thân phận, vì vậy…” Anh một bên nói, một bên nháy mắt với Trình Cẩn ra hiệu cho cậu rời đi trước.
Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi, nhưng Liên Vụ đột nhiên đứng ở trước mặt cậu, nhìn chằm chằm hộp giấy trong tay, "Trên tay cậu cầm cái gì?"Trình Cẩn sửng sốt một chút, trong tiềm thức muốn trốn trở về, "Không có gì..."Liên Vụ không lý lẽ vươn tay muốn lấy hộp giấy trong tay cậu, anh ta cao ngang ngửa với Trình Cẩn, nhưng một người thì mạnh mẽ, một người yếu đuối, Trình Cẩn không dám tranh lại, Hộp giấy liền thuận lợi bị Liên Vụ cướp lấy.
Liên Vụ cau mày gỡ lớp hộp giấy bên ngoài, một mảnh ánh sáng xanh sáng lên, anh ta có thể nhìn rõ bên trong hộp giấy.Mặc dù không hoàn toàn mở chiếc váy ra, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc trâm cài hình ngôi sao, Liên Vụ liền biết chiếc váy này hẳn là hàng đắt tiền.
Hơi thở của anh ta nhẹ dần, đưa tay chạm vào viên pha lê màu xanh lam trên đó, còn chưa động vào, Trình Cẩn vội vàng đi tới cầm lấy chiếc hộp, nói: "Xin lỗi, đây là đồ của người khác, Liên, Liên thiếu gia...!Tôi, tôi mang đi trước…”Liên Vụ giữ lấy, đôi mắt đầy ngạc nhiên, “Đây không phải là tác phẩm của “phu nhân Reila” sao? Nhất định đi? Tôi đã nghiên cứu các tác phẩm của cô ấy, chúng đều theo phong cách này, ngay cả cách cắt may cũng rất giống nhau.” Anh ta lại nhìn Trình Cẩn đầy nghi ngờ, "Cậu bây giờ nghèo như vậy, còn có thể tìm phu nhân may quần áo theo yêu cầu sao?" "Trìnn Cẩn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trong tiềm thức nói: "Không phải, tôi..."Andy cũng vội nói: “Không phải không phải, đây không phải là tác phẩm của phu nhân Reila” Một bên nói một bên nháy mắt với Trình Cẩn.Trình Cẩn vốn dĩ muốn giải thích đây là do chính cậu làm, nhưng lại nghĩ rằng bây giờ cậu đang làm việc bất hợp pháp, nếu bị báo cáo, không chỉ nguồn tài chính bị cắt mà còn liên luỵ đến Andy, vì vậy cậu không dám mở miệng.Liên Vụ vụ cầm chặt hộp giấy không buông, nói: “Tôi không quan tâm, bất kể là ai,Tôi nhìn trúng cái này, tôi muốn nó.
Cần bao nhiêu tiền nói với tôi”Andy chảy mồ hôi trán, “Liên thiếu gia, cái này là nữ phục…”Liên Vụ cau mày, cầm lên, quả nhiên là váy của phụ nữ, anh ta đột nhiên thất vọng.Nhưng rất nhanh liền nghi ngờ, trừng mắt nhìn Trình Cẩn: “Đồ phụ nữ, sao lại nằm trên tay cậu?”“Tôi, tôi…” Trình Cẩn bị bất ngờ không tìm được lý do biện hộ, nhưng Andy đã cảnh giác, cười nói: “Trình thiếu gia giúp tôi sửa kích cỡ, có phải không?”Trình Cẩn vội vàng gật đầu,"Vâng, vâng.
Liên thiếu gia, cậu vẫn là trả lại cho tôi đi.” Cậu không dám cướp mạnh, chỉ có thể cầu xin.
Liên Vụ hừ lạnh,tiên ném chiếc hộp xuống đất, sau đó nặng nề ném chiếc váy đến, nói: “Tôi lần này tốt bụng bỏ qua cho cậu” Anh ta quay lưng lại và nói với Andy trước khi rời đi: “Tôi sẽ gửi kích thước và yêu cầu cho anh vào ngày mai.
Anh phải giục phu nhân Reila làm cho tôi càng sớm càng tốt.
Hơn nữa phải nói rõ, trong tháng này chỉ được nhận đơn của tôi, không tiếp đơn người khác.”Thấy có thể tiễn vị tôn thần này đi, Andy vội vàng cúi đầu nói "vâng vâng vâng", Đợi người chờ đi, mới thở phào nhẹ nhõm.Trình Cẩn nhặt chiếc hộp lên, vỗ nhẹ vào lớp bụi dưới đáy hộp.
Andy trừng mắt một cái, gắt gao nói: “Cậu đến thật trùng hợp, không thể đến muộn hơn một chút sao? Nếu bị người khác vạch trần cậu việc cậu đang làm, không chỉ là cậu, tôi cũng sẽ bị liên luỵ.”Trình Cẩn nhanh chóng xin lỗi, "Xin lỗi."Hai người tiến vào nhà kho, Andy bật đèn sáng nhất, cả người đã bình tĩnh trở lại.
"Kiểm tra lại đi.
Nếu không có chuyện gì, ngày mai gửi cho Tề tiểu thư."Chiếc váy được ánh đèn chiếu vào khiến nó càng thêm sang trọng và chói mắt.
Phải nói rằng Andy vẫn rất ngưỡng mộTrình Cẩn, chỉ sau hai năm, cậu có thể hoàn thành một “tác phẩm” như vậy một cách độc lập, và chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc trong tương lai.
Anh ta vừa kiểm tra vừa nói: "Tề tiểu thư nhất định sẽ rất hài lòng.
Nó thực sự rất đẹp.
Pha lê màu xanh lam cũng đẹp.
Không thiếu một hạt nào đúng không?"Trình Cẩn nói, "Không, tất cả 148 đều đã được sử dụng.
Tôi đã đếm chúng trước khi mang đến." Lời nói vừa dứt, đôi mắt cậu đột nhiên mở to, cả người cứng lại.
Một lúc sau, Andy cũng hơi sững sờ,đưa tay chạm vào một đoạn váy nào đó, đột nhiên có chỗ trống, chỉ còn lại một sợi chỉ.
Andy lạc giọng: “Đây là...có phải không rơi mất một hạt?”.