Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 8: C8: Chương 8



Không biết là muốn xem lần tụ hội này coi như là tạm biệt, hay là bị câu nói "gia đình mình" kia của Lục Nhuyễn làm xúc động, Yến Thu cuối cùng vẫn đồng ý đề xuất của Lục Nhuyễn.
Cuối tuần cùng bọn họ đến sân trượt tuyết ở thành phố C.
Bởi vì một cái tát trước đó, có vẻ như Phó Trầm Trạch cũng cảm thấy xấu hổ, dọc theo đường đi đều cố ý duy trì khoảng cách với cậu.
Phó Sương Trì và cậu từ trước đến nay không thân thiết, bởi vậy chỉ có Lục Nhuyễn vẫn ở bên cạnh cậu.
Lần này dường như Lục Nhuyễn thật lòng muốn bồi thường, nên trên đường đi đều vô cùng quan tâm cậu, muốn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Nhưng những chuyện lúc trước đã để lại dấu vết quá sâu sắc giữa bọn họ, nên dù bà ấy có làm thế nào cũng có vẻ như cố ý.
Sân trượt tuyết của thành phố C là sân trượt tuyết lớn nhất cả nước, nằm ở trên ngọn núi cao gần ba ngàn mét so với mực nước biển, trên núi có những cây tuyết tùng rậm rạp, giữa rừng tùng bị người ta mở ra những con đường tuyết khác nhau, bởi vì thời gian trước tuyết lớn, toàn bộ sân trượt tuyết bao phủ bởi tuyết đọng thật dày.
Bởi vì mùa đông hàng năm đều có rất nhiều người yêu thích trượt tuyết tới đây trượt tuyết, cho nên có nhiều biệt thự bằng gỗ nằm rải rác trên sườn núi.
Phó Sương Trì và Phó Trầm Trạch đều thích trượt tuyết, cho nên nhà họ Phó cũng thuê một trong số đó, thuận tiện đến chơi bất cứ lúc nào vào mùa đông.
Biệt thự ở đây nhìn chung không cao, tổng cộng có ba tầng, tầng một tiếp khách, tầng hai để ở, tầng ba là một gác xép dùng để chứa đồ lặt vặt.
Ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, sương mù treo lơ lửng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy kiến trúc lộ ra trong khe hở giữa những cây tuyết tùng, đây là thế giới mà Yến Thu chưa bao giờ tiếp xúc qua, vì thế lúc ngồi xe lên núi ánh mắt của cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Khi rẽ qua hàng cây phủ đầy sương mù, đột nhiên thoáng nhìn thấy một vệt đỏ.
Đó dường như là mái nhà của một tòa kiến trúc nào đó, cực kỳ nổi bật trong một mảnh tuyết trắng xóa.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, vệt màu đỏ đó đã một lần nữa biến mất trong tuyết trắng khắp núi.
"Đó là?" Yến Thu không nhịn được, vô thức hỏi ra tiếng.
"Cái này à." Lục Nhuyễn cũng nhìn thấy, cho dù bản thân bà từ nhỏ lớn lên trong giàu sang sung túc, nhưng khi nhắc tới trong giọng nói vẫn mang theo vài phần tâng bốc: "Là biệt thự trên đỉnh núi của sân trượt tuyết, cũng là biệt thự xa hoa nhất của toàn bộ sân trượt tuyết. Nghe nói lúc được xây dựng đã tốn gần một tỷ, chiếm diện tích hơn nghìn mét vuông. Ba tòa biệt thự độc lập bao quanh thành một hợp viện*, mức độ xa xỉ đáng kinh ngạc, chỉ là chủ sở hữu rất bí ẩn, đến nay vẫn không biết rốt cuộc là ai."
*một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc.
"Ra là thế." Yến Thu gật đầu.
Trong nhận thức của Yến Thu, việc thuê một căn biệt thự quanh năm không người ở chỗ như sân trượt tuyết chỉ đến vào một mùa là chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu.

Với lại tốn nhiều tiền thế kia để xây dựng căn biệt thự xa xỉ như vậy, người này thật sự giàu đến mức...
Yến Thu suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ được một từ thích hợp.
Cuối cùng nghèo nàn từ ngữ bổ sung một câu, cực kỳ khủng khϊếp.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự gỗ nhà họ Phó thuê.
Tầng một của biệt thự dùng để tiếp khách nên không có phòng, tầng hai chủ yếu dùng cho người ở, nhưng không may là chỉ có ba phòng.
Bởi vậy Yến Thu chỉ có thể ở trên gác mái.
Lục Nhuyễn thấy vậy cũng có chút băn khoăn, vội vàng nói: "Căn gác đã được dì dọn dẹp từ trước rồi, rất sạch sẽ."
Yến Thu không nói gì, chỉ là theo thói quen gật gật đầu, mang theo đồ đạc của mình đi về phía tầng ba.
Phó Sương Trì bọn họ hẳn là thường xuyên đến đây, vừa tới đã thay xong quần áo trượt tuyết, mọi người cùng nhau đi tới sân trượt tuyết.
Yến Thu lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn bọn họ đeo ván trượt tuyết, ai nấy thông thạo trượt như bay trên mặt tuyết, còn mình chỉ có thể ở một bên vụng về yên lặng di chuyển.
"Con không biết trượt tuyết à?" Lục Nhuyễn có vẻ hơi ngạc nhiên.
Yến Thu gật đầu, trong cuộc sống hai mươi năm của cậu, thứ gần gũi nhất với thời điểm này có lẽ là trò trượt patin mười nhân dân tệ trong công viên, nhưng cho dù là loại hình giải trí này cũng chỉ thuộc về Yến Tỉnh.
Là người "Anh" của cậu lúc ở nhà họ Yến.
Lục Nhuyễn biết cậu không muốn nhớ lại chuyện trước kia, đang chuẩn bị dạy cậu, ai ngờ Phó Trầm Trạch vốn đã cùng Phó Sương Trì chậm rãi trượt đi thấy thế, lại đột nhiên xoay người trượt tới.
Yến Thu luôn luôn sợ hãi với người anh cả Phó Trầm Trạch này, thấy thế theo bản năng lui về phía sau một bước.
Phó Trầm Trạch thấy thế dừng lại cách cậu hơn một mét, sau khi im lặng một lát đột nhiên nói: "Tôi dạy cậu."
Yến Thu nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Lục Nhuyễn bên cạnh đã vui mừng đẩy cậu qua.
"Đúng thế, để anh cả con dạy con, hai anh em các con vun đắp bồi dưỡng tình cảm đi."
Yến Thu còn chưa nói, đã thấy Phó Trầm Trạch đỡ cánh tay cậu, thật sự dạy.

Mặc dù không hiểu tại sao anh cả từ trước đến nay luôn lãnh đạm với mình lại đột nhiên đổi tính, nhưng Yến Thu đối với dịu dàng hiếm có này quả thật không có sức chống cự gì, vì thế cứ theo học.
Thế nhưng vẫn chưa học được bao lâu, chợt nghe cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng của Phó Sương Trì.
Yến Thu và Phó Trầm Trạch đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, sau đó thấy Phó Sương Trì không biết như thế nào, đột nhiên ngã sấp xuống ở cách đó không xa.
Phó Trầm Trạch thấy thế, lập tức buông Yến Thu ra, không chút do dự trượt về phía Phó Sương Trì.
Yến Thu vốn mượn sức Phó Trầm Trạch, nên khi anh ấy đột nhiên rời đi khiến cơ thể cậu mất điểm tựa, mất kiểm soát ngã về phía sau.
Cũng may trên mặt đất đều là tuyết, nên cũng không đau, chỉ có điều chợt hít vào vài hơi không khí lạnh, nên cậu không kiềm được ho khan.
Phó Sương Trì ở đối diện đã được đỡ dậy, sau đó lôi kéo Phó Trầm Trạch không biết đi nơi nào.
Lục Nhuyễn và Phó Kiến Đình bị người làm gọi trở về, sân trượt tuyết to như vậy chỉ còn lại một mình cậu, bởi vậy không ai nhìn thấy vết máu cậu ho vào trong tuyết.
Yến Thu ngồi dưới đất ho khan một hồi, lúc này mới từ từ đứng dậy, cởi ván trượt tuyết đi từng bước trở về.
Lúc cậu trở về phòng khách đã có người, Lục Nhuyễn đang trò chuyện, thấy cậu đột nhiên trở về, bà ấy khá ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cho là cậu chơi mệt, bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi trước.
"Mẹ đang có khách, lát nữa..."
Lục Nhuyễn còn chưa nói xong, đã thấy dì giúp việctừ phòng bếp đi ra hỏi: "Bà chủ, canh gà cậu hai muốn uống sắp hầm xong rồi, có cần nấu thêm gì nữa không ạ?"
"Không cần, chuẩn bị chút hoa quả đưa đến phòng khách." Lục Nhuyễn lập tức bị hấp dẫn mất đi sự chú ý, quay người cùng dì giúp việc đi về phía phòng khách.
Yến Thu lẳng lặng đứng ở đầu cầu thang nhìn bóng lưng bà ấy rời đi, nhếch khóe môi, cất bước đi về phía gác xép.
Mấy ngày sau Yến Thu vẫn không khỏe, hơn nữa trong thuốc hình như có thành phần gây ngủ, thế nên cậu không đi ra ngoài nữa.
Cho dù có đi ra ngoài, thì cũng chỉ để tìm kiếm xem có khúc gỗ nào thích hợp không, cầm về điêu khắc một số vật dụng nhỏ.
Lục Nhuyễn lúc đầu còn có thể tới gọi cậu, sau đó thấy cậu thật sự không muốn đi ra ngoài nên thôi.

Tối hôm đó, Yến Thu vẫn ăn cơm xong đi ngủ sớm như mọi khi.
Ai ngờ ngủ thẳng đến nửa đêm lại bị sặc tỉnh.
Cậu mở mắt ra, lúc này mới phát hiện rõ ràng trời đã khuya, bên ngoài lại sáng như ban ngày, hơn nữa còn có thể ngửi thấy mùi khói sặc sụa.
Yến Thu vừa ho khan vừa ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ánh sáng bên ngoài hóa ra là ánh lửa.
Cháy à?
Sau khi kịp phản ứng, Yến Thu lập tức xuống giường, sau đó cầm lấy nửa ly nước đặt ở đầu giường trước khi ngủ tưới lên quần áo, bịt miệng mũi đi ra ngoài.
Không biết có phải do lúc ngủ đã hít vào quá nhiều khói hay chăng, chân cậu mềm nhũn, mất một lúc lâu mới đi được tới cửa.
Vừa đẩy cửa ra, đã thấy có gì đó rơi xuống, nặng nề đập ở trước mặt của cậu, mang theo khói bụi mù mịt.
Cho dù đã dùng quần áo ướt bịt kín miệng mũi, nhưng Yến Thu vẫn bị khói dày đặc xung quanh sặc ra nước mắt.
Biệt thự bằng gỗ, bởi vậy cháy cực nhanh, bức tường đã bắt đầu chuyển sang màu đen, bức tranh tường đắt tiền đã sớm nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, lọt vào tai tất cả đều là tiếng cháy "răng rắc".
Đôi mắt bị hun đến không mở ra được, không khí trong phổi càng ngày càng ít, làn da bị nhiệt độ chung quanh thiêu đốt, dường như cậu ngửi thấy mùi của thứ gì bị đốt cháy.
Đầu óc bởi vì thiếu oxy nên choáng váng, nhưng Yến Thu hiểu được bây giờ mà ngã xuống tuyệt đối chỉ còn một con đường chết, vì thế vẫn cố gắng chống đỡ đi xuống lầu.
Cầu thang làm bằng gỗ sồi, mặc dù làm bằng gỗ nguyên khối, nhưng dưới ngọn lửa lớn như vậy cũng không thể trụ nổi, rất nhiều chỗ đã bị cháy đen, giẫm lên là có thể nghe thấy tiếng "kẽo kẹt", như thể nó sẽ sụp đổ tan tành bất cứ lúc nào.
Ngọn lửa xung quanh càng lúc càng lớn, lưỡi lửa từng chút từng chút lan tràn thăm dò, ý đồ kéo cậu vào vực sâu, oxy trong phòng dường như đã cạn kiệt, mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó khăn.
Bởi vậy Yến Thu cũng không kịp suy nghĩ nhiều, giẫm lên cầu thang kẽo kẹt rung lắc khom người chạy xuống phía dưới.
Càng đi xuống, âm thanh nghe được càng ồn ào.
Ngoại trừ tiếng "lách tách" của lửa cháy, tiếng đồ vật rơi xuống, cậu dường như còn nghe thấy vài tiếng la hét không rõ ràng lắm.
Đỉnh đầu hình như có tiếng động gì đó, cậu ngẩng đầu lên, sau đó thấy bức tranh treo tường cao cỡ nửa người bị cháy rớt xuống, tuy rằng cậu né kịp, nhưng vẫn bị đập vào bả vai, cơ thể không khống chế được ngã chúi xuống phía trước, cứ thế lăn xuống cầu thang.
Yến Thu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám, quần áo thấm nước trong tay đã sớm không biết bị ném tới nơi nào.
Làn khói dày đặc nóng rát không còn vật ngăn cản, tranh nhau chui vào miệng và mũi của cậu.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, đủ loại bụi khói đã lấp đầy phổi cậu, khiến cậu hoàn toàn không thể nào hít thở.
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, hít thở càng ngày càng khó khăn, ngay khi cậu cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này thì đột nhiên một trận tiếng bước chân từ xa đến gần.

Yến Thu cố gắng mở to mắt, bóng tối trước mắt từ từ tản đi, cậu rốt cuộc thấy rõ người tới.
Là Phó Trầm Trạch.
Trái tim vốn đã cam chịu số phận một lần nữa đập lên, Yến Thu chợt ho khan vài tiếng, dùng hết sức gọi lên một tiếng hơi thở mong manh: "Anh cả."
Phó Trầm Trạch hình như nghe thấy, vội vàng gọi cậu một tiếng: "Yến Thu?"
Anh ấy lập tức dừng lại trước mặt cậu, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cậu.
Trước mắt Yến Thu một mảng tối đen, hai tai ù ù, dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa đưa tay cho anh ấy.
Nhưng mà còn chưa đυ.ng tới, lại đột nhiên nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng: "Xin lỗi."
Trong nháy mắt đó thật sự quá mức không chân thật, thế nên Yến Thu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, vì thế cậu mở to hai mắt muốn thấy rõ biểu cảm của Phó Trầm Trạch.
Đáng tiếc bóng tối trước mắt càng ngày càng tối đen, cậu làm sao cũng không thấy rõ.
Đến khi tầm nhìn của cậu cuối cùng cũng khôi phục lại, cậu nhìn thấy Phó Trầm Trạch đã chạy tới cửa.
Trong lòng ôm một người, là Phó Sương Trì.
Yến Thu lúc này mới phát hiện vừa rồi khi cậu ngã xuống tầng một, cửa biệt thự cách cậu không quá vài mét.
Ở chỗ cửa đã tụ tập rất nhiều người, có Phó Kiến Đình, Lục Nhuyễn, người làm của biệt thự, còn có Phó Trầm Trạch và Phó Sương Trì vừa chạy ra ngoài.
Lục Nhuyễn dường như nhìn thấy cậu, muốn xông vào, nhưng nhanh chóng bị Phó Kiến Đình ngăn lại, nhắm mắt ôm bà ấy vào lòng.
Lúc này Phó Trầm Trạch đã cứu Phó Sương Trì ra ngoài, anh ấy quay người lại như là muốn quay đầu lại nhìn, nhưng đúng lúc này một cây xà nhà rơi xuống, chắn ở cửa chính, che khuất tầm mắt của anh ấy.
Cũng cắt đứt con đường sống của Yến Thu.
Phó Trầm Trạch tiến về phía trước một bước, hình như muốn xông vào, nhưng cuối cùng vẫn muộn, rõ ràng là lựa chọn của mình, nhưng trong lòng vẫn không khỏi sinh ra chút đau xót.
Nhưng Yến Thu đã không thấy được.
Xung quanh càng ngày càng nóng, ý thức tựa như bị thiêu đốt.
Yến Thu rốt cuộc không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.
_____


Chương trước Chương tiếp
Loading...